Sevens (LN version)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6931

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 117

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 13

Volume 1 - Chương 7: Đau Khổ

Trans:DuongUyen

Edit :Ajk

Mọi chi tiết góp ý vui lòng ib page Asia Group của chúng mình.Links ở phần chú thích.

===========================================================

Chương 7: Đau Khổ

Chúng tôi quay về nhà trọ nơi chúng tôi đang ở.

Chúng tôi rời khỏi Hội, mua sắm mọi thứ cần, ăn trưa bên ngoài trước khi trở về. Sau khi chúng tôi về phòng thì chúng tôi đọc quyển sổ tay nhận được từ Hawkins-san. Một sự im ắng kỳ lạ tràn ngập căn phòng. Nhưng chỉ một mình tôi phải gặp phiền phức khi các vị tổ tiên nói ra từ trong Bảo Thạch. Phản ứng của họ khi đọc quyển sách của tôi rất là căng thẳng, nhất là Đệ Nhất

『 Ý gì chứ "Không được làm phiền người khác" nói cho con nít sao trời ?』

Đệ Nhị thái độ lạnh lùng khi nói với Đệ Nhất. Với một giọng bực tức có ý châm chọc, ông ta nói về những lời lẽ trong sách

『 Bộ ông không biết có nhiều người ở đây không làm được điều đó à? Nếu mà con nít còn làm được như vậy, thì làm gì còn mấy tên côn đồ trên đời. Đi soi gương xem lại mình đi ngốc à.』

Đệ Nhất bậc lại Đệ Nhị

『 Mày muốn nói tao thấp kém hơn một đứa trẻ à? Bước ra choảng nhau xem.』

『 Chúng ta đâu ra ngoài được, đúng không. Nếu ông hiểu được thì hãy ngưng cái việc gây rối ồn ào lại đi. Lyle sắp gục rồi.』

Tôi vui vì Đệ Nhị nói được như vậy, nhưng lời nói của ông ta như ám chỉ rằng tôi là đồ yếu ớt. Tôi có tập luyện, và mana của tôi là lớn hơn nhiều so với những đứa trẻ đang trong cùng tuổi như tôi. Nó chỉ nhỏ khi mấy vị tổ tiên so sánh với họ bây giờ thôi, trong vòng hai mươi ba mươi – lứa tuổi rực rỡ của họ Đó là những gì tôi nghĩ. Đệ Tam là người xoa dịu cuộc tranh cãi của Đệ Nhất và Đệ Nhị, ông ấy bật cười với những nội dung được viết trong sổ tay.

『 Well, có rất nhiều trường hợp mà việc cơ bản nhất cũng khó làm mà. Có rất nhiều đứa trẻ muốn làm những thứ mà người ta nói là không được làm, người lớn của chúng ta cũng vậy mà. Tôi cũng từng làm những thứ mà không thể nào rút lại được vì nó..』

Những từ cuối trong câu nói của Đệ Tam ngày thường lơ đãng thì giờ có chút buồn buồn. Sau đó, Novem đọc xong quyển sổ, gấp nó lại và để cẩn thận vào chiếc túi chúng tôi vừa mới mua. Cô ấy đọc xong nó rồi và dường như cô ấy sẽ giữ nó lại luôn trong túi hành lý của cô ấy từ giờ trở đi.

「 Em nắm được ý chính khi cần lấy đơn yêu cầu, quy định cũng như tác phong xử sự rồi. Nhưng mà có rất nhiều thứ có vẻ sẽ không rõ ràng mà phải đến khi chúng ta đi làm mới hiểu nó thực sự.」

Tôi cũng có chung suy nghĩ với Novem. Những gì căn bản nhất đều được ghi trong đây. Nếu nói ra cũng không khác gì mấy cái ghi trong đây. Không làm phiền đến người dân Dalien và Hội. Không được nổi giận với khách hàng...và rồi, bạn sẽ bị phạt nếu phạm tội. Nếu mà viết kỹ hơn, thì nó sẽ thành một quyển sách dày cộm mất. Tôi đã đọc xong và để quyển sách lên giường, chỗ tôi ngồi. Novem nhìn tôi với chút nhăn nhó trên mặt nhưng cô ấy cũng nhặt lấy quyển sách và để vào túi. Thấy cô ấy như vậy, tôi hỏi Novem một câu hỏi tôi canh cánh từ sáng đến giờ.

「 Hey, Novem, về số tiền đó..」

Khi tôi nói đến đó. Một giọng nói đến từ trong Bảo Thạch ngăn tôi. Đó chính là Đệ Tứ cáu kỉnh

『 Chờ đã. Lyle. Dừng lại đi. Không được hỏi. Không, ta hiểu cảm giác của ngươi nhưng đừng bắt Novem-chan phải tự nói điều ấy ra...nếu không cảm giác tội lỗi của ngươi sẽ là không thể tưởng tượng được đấy.』

Đệ Nhất không nhận ra sao Đệ Tứ lại ngăn tôi.

『 Sao không? Nhà Forxuz nay là nhà Nam tước. Nếu cô ấy có nhiều tiền như vậy cũng đâu có gì lạ đâu, phải không?』

Đệ Nhị cũng có cùng ý kiến. Mặc dù ông ấy không vui khi thấy ông ấy lại chung ý kiến với Đệ Nhất nhưng ông ấy vẫn nói.

『 Đúng thế. Đối với con nhà Nam tước, số tiền nhiều như thế ..』

Khi Đệ Nhị nói đến điểm này, Đệ Tam đã hiểu ra gì đó. Ở thời của Đệ Nhất và Đệ Nhị, nhà Walt chỉ là nhà quý tộc cấp thấp nhất ngang hàng với kỵ sĩ. Sau đó, tới thời của Đệ Tam thì mới giàu có hơn một tí và được thăng cấp lên hàng Nam tước. Những gì mà Đệ Tam phát hiện ra cũng chính là những gì mà các tổ tiên đời thứ tư trở về sau phát hiện ra.

『 Eh, đừng nói là..』

Đệ Tam thốt ra những lời lo lắng và đúng lúc ấy Novem cũng nhìn tôi với gương mặt lo lắng.

Tôi rất tò mò. Không hiểu được sao mấy vị tổ tiên lại tránh né không dám nói thẳng tôi hỏi một cách vô tư

「 Đó là tiền của nhà Forxuz phải không?」

Đệ Lục kêu lớn

『 Lyle, đừng có hỏi nữa. Nghe đây, phải suy nghĩ kỹ trước khi nói gì đó.』

Novem nhìn tôi với khuôn mặt còn tệ hơn so với khuôn mặt trong suốt hành trình dài cô ấy phải chịu đựng mệt mỏi nữa. Tôi nghĩ là mình đã hỏi cái gì không tốt rồi, khi tôi đang định nói Novem không cần phải trả lời đâu nếu cô ấy không muốn thì

「 Nhà em cũng có cho em tiền, nhưng mà nó không đủ. Nên em đã bán đi một vài đồ dùng và mấy bộ y phục mà em đã chuẩn bị sẵn cho lễ hứa hôn với Lyle-sama để có thêm tiền. Như thế em cũng sẽ không làm cho nhà em phải lo lắng nữa.」

Nghe nói vậy, Đệ Thất than thở. Rồi từ đó, các vị tổ tiên khác cũng làm ồn lên mặc kệ đến mana của tôi.

『 Thì ra là vậy, ta đã nghĩ đúng mà. Từ việc cô ấy nói về hôn ước với Lyle, rồi việc cô ta có thể chi trả hết các khoản tiền dù cô ta chỉ là con gái thứ hai của nhà Nam tước mà thôi. Ta đã thấy nó không được bình thường rồi.』

Đệ Nhất hỏi lại mọi người với giọng run rẩy.

『 Chờ đã. Nói vậy là...gì cơ ..Novem-chan...bán hết của hồi môn để đi theo Lyle sao? Rồi tất cả số tiền đó, đều là cho lợi ích của Lyle..?』

Đệ Nhị cũng bối rối.

『 Trong thời của tôi, chúng tôi phải chuẩn bị tất cả những gì có thể có được cho một cô gái. Chẳng phải nó rất quan trọng đối với cô gái ấy sao? Thời này có khác phải không mọi người?』

Đệ Nhị nói đầy hy vọng mong chờ một câu trả lời từ mọi người xung quanh. Nhưng Đệ Thất đã cắt phụp cái hy vọng đó không thương tiếc.

『 Cũng mười năm trôi qua kể từ khi tôi còn sống rồi. Nhưng trong thời của tôi, của hồi môn là tài sản của một người vợ, nên là nó rất quan trọng với họ. Đối với một người phụ nữ khi được gả vào nhà khác thì của hồi môn là tài sản quý giá của họ. Nhưng mà, Novem..cô ấy đã hy sinh quá nhiều vì Lyle rồi.』

Mọi người xung quanh phản ứng ồn ào lên để đáp lại lời của Đệ Thất. Đệ Nhất gào lên

『 SAO MẤY NGƯỜI CÓ THỂ BÌNH TĨNH ĐƯỢC HẢẢẢ!!?? ÔNG CHÚ ƠI, XIN LỖI, HẬU DUỆ CỦA TÔI GÂY HỌA RỒIIIII!!』

Ông chú mà Đệ Nhất nói chắc chắn là người mà Đệ Nhất mang ân nghĩa. Cả Đệ Nhị cũng vậy, ông ấy xin lỗi người nhà Forxuz mà ông ta có nợ

『 Anh ơi, em xin lỗi. Em nhất định sẽ làm gì đó để thay đổi tình hình.』

Đệ Tam cũng vậy

『 Aa, con cháu của Nee-san thật là đáng khen mà. Còn con cháu tôi thì lại là một gánh nặng. Nếu thế thì tôi phải làm mọi cách cho Lyle nghiêm túc cố gắng hết sức.』

Nói vậy, không phải một mình tôi là mang ơn nhà Forxuz, mà cả các vị tổ tiên cũng đang trong tình cảnh đó. Đệ Ngũ im lặng nãy giờ sau khi nghe xong toàn câu chuyện thì vỗ tay vài tiếng. Bên trong viên ngọc im ắng lại.

『 Chúng ta không thể làm gì khi mà cô ấy đã bán rồi. Đó là ý của Novem mà. Để không phụ lòng của Novem, chúng ta phải làm cho Lyle nhắm đến mục tiêu thành mạo hiểm giả hạng nhất. Lúc này, chỉ có việc đó là chúng ta có thể làm được thôi. Nếu Lyle làm ra tiền, nó sẽ mua lại cho Novem của hồi môn hoặc bất cứ thứ gì Novem thích. Chúng ta hãy nói điều gì có ích hơn đi.』

Đệ Tứ cũng có chung ý kiến. Nhưng ông ấy lại quan tâm đến số tiền từ việc bán của hồi môn hơn. Nói đến tiền bạc, Đệ Tứ có vẻ năng nổ hơn.

『 Well, vấn đề là ở chỗ số của hồi môn đó đó. Cô ấy là thứ nữ đúng không? Cô ấy sẽ được gả vào nhà Bá tước như nhà Walt chúng ta - có đẳng cấp cao hơn nhà cô ấy. Vậy theo như dự đoán, cô ấy ắt hẳn phải được cho số tài sản xứng tầm với nhà Bá tước. Không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ.』

Đệ Lục cũng có suy nghĩ giống như vậy. Lời nói của họ lấn át tôi. Cả Đệ nhất, Đệ Nhị, Đệ Tam cũng vậy.

『 Họ phải dành ra nhiều năm trời để chuẩn bị số của hồi môn đó, và đi thu thập những món đồ nào đáp ứng theo mong muốn của họ nhằm để cho họ không thấy xấu hổ khi vào nhà Bá tước. Số lượng của hồi môn có thể do nhà Nam tước tự buộc bản thân phải có được nó.』

Không chỉ Novem, đó cũng là gánh nặng chung cho nhà Nam tước.

Khi Đệ Nhất đã hiểu rõ ràng, ông ấy hét tôi

『 Đi ra khỏi nhà và đánh quái vật ngay. Rồi đem bán chúng. Giá nào cũng phải bán hết vật phẩm từ quái vật và kiếm tiền nhiều nhất có thể. Nếu ngươi chăm chỉ làm lụng từ giờ trở đi, thì việc thu nhặt những thứ như vừa nói sẽ không..』

Đệ Thất ngăn lại Đệ Nhất

『 Không thể nào. Mấy con quái vật xung quanh đây đều được viết lại trong sổ tay kia rồi. Nhưng mà không con nào trong số chúng đáng giá như số tiền mà Novem đã bỏ ra. Vậy chỉ là nỗ lực vô ích mà thôi.』

Vì sự bàn tán của các tổ tiên mà mana của tôi sụt giảm liên tục. Cơ thể của tôi dần dần mệt mỏi. Dù trời chỉ mới về chiều được một lúc mà tôi đã mệt đến nỗi không suy nghĩ được gì cả. Novem lo lắng về tôi khi thấy tôi đột nhiên mệt như vậy, cô ấy gọi lớn.

「 Lyle-sama. Anh ổn chứ? Err, đừng nặng lòng vì điều đó mà. Đó là do em tự nguyện làm. Với lại, nếu nhờ nó mà ước mơ của Lyle-sama trở thành hiện thực, em tuyệt đối không hối hận.」

Đệ Tam la lên khi nghe những lời nói của Novem

『 Dừng lại đi, Novem-chan. Cảm giác tội lỗi lại càng lớn hơn nữa rồi. Đây thực sự là một cô gái tốt, cô ấy đang phung phí cuộc đời cho Lyle』

Giọng nói đang giữa chừng đột ngột tắt ngang. Mana của tôi đã đến giới hạn rồi. Và sau đó, đầu óc tôi cũng đã đuối. Tôi thật vô dụng. và tôi bị tổ tiên phê phán. Mà Novem lại làm mọi thứ có thể vì lợi ích của tôi.

Tôi đã đến giới hạn của mình

「 Tại sao?」

「 Lyle-sama?」

「 Sao cô lại hy sinh nhiều như vậy cho tôi chứ, cô biết tôi là người bị quẳng ra khỏi nhà bởi chính cha mẹ ruột mình mà.」

「 Đó là..」

Tôi biết là tôi đang bộc lộ hết sự thất vọng của mình ra. Tôi đang làm vạ và đổ hết sự ức chế bất mãn của mình lên Novem. Nhưng tôi không thể nào dừng lại được. Tôi tức tưởi.

「 Cô biết sau khi cô đi với tôi mà phải không? Tôi không biết gì hết. Tôi không làm được gì cả. Sao cô lại hy sinh cho một đứa không ra gì như tôi chứ. Tôi còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa. Tôi sẽ không được ai thông cảm cả.. Thật là vô nghĩa.」

Novem nhìn tôi đang khóc và xả hết sự giận dữ ra. Cô ấy nhìn tôi nghiêm túc và tay cô ấy ép vào ngực mình. Rồi cô nói.

「 Lyle-sama là một người tuyệt vời. Ngay cả khi anh chỉ có một mình khi còn ở trong biệt thự nhà Walt, anh đã cố gắng hết mình. Anh không hề chạy trốn, anh luôn dũng cảm đối mặt với những gì sắp xảy ra với mình.」

Cô ấy hẳn đang nói về trận đấu giữa tôi và Celes. Nhưng mà việc tôi cứ đứng đứng trước Celes như vậy có khác gì tôi trốn chạy đâu.

「 Kết quả cuối cùng rồi cũng như nhau thôi. Tôi cũng thua Celes, và cha mẹ thì từ bỏ tôi. Mọi người xung quanh thì khinh bỉ tôi. Họ nói tôi là sự nhục nhã cho nhà Walt, là một kẻ thất bại. Nếu là như vậy, thà tôi trốn chạy thì tốt hơn. Tôi đã cố gắng tranh đấu không mục đích gì cả chỉ để một ngày nào đó có được phần thưởng xứng đáng. Mọi thứ đều là vô nghĩa.」

Tất cả những gì tôi hét lớn vào Novem đều là những lời mà tôi đã chôn giấu từ rất lâu trong lòng. Mọi thứ thật đáng sợ. Celes thật đáng sợ. Cha mẹ thật đáng sợ khi họ đành đọn bỏ tôi.. Tôi tự ti. Mọi người xung quanh thật đáng sợ khi họ tự tách dần khoảng cách với tôi. Vì vậy mà tôi muốn mọi người lại nhìn tôi, tôi cố tập luyện kiếm thuật, trau dồi ma thuật. Tôi đọc sách và tự mày mò. Nhưng mà tất cả những thứ đó đều mơ hồ.

「 Cô cũng vậy. Cô hy sinh nhiều cho tôi như vậy cũng là vô ích thôi. Tôi là một người tên cặn bã. Cô biết rõ rồi mà. Đừng có làm cho tôi..thấy mình hạ đẳng thêm nữa.」

Tôi biết là mình sẽ làm Novem tổn thương. Nhưng nếu Novem bỏ tôi lại như thế này, cô ấy sẽ có được hạnh phúc. Tôi không thể nghĩ nhiều. Và cảm giác của tôi đột ngột khiến tôi chao đảo. tôi đã dùng hết mana và bây giờ tinh thần tồi tệ vô cùng. Tôi ngồi xuống giường và cúi mặt xuống. Từng giọt nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Tôi đau lòng quá. Tôi chỉ có thể khóc. Rồi, Novem đứng dậy và ôm lấy tôi. Cả gương mặt tôi chôn vùi vào trong khuôn ngực to của cô ấy.

「….Tất cả những lần đó em đều thấy hết mà.」

「 Eh?」

Nghe Novem nói vậy, tôi cố đẩy cô ấy ra nhưng Novem ôm tôi thật chặt. Tôi không thấy được gương mặt của Novem. Nhưng tôi có thể nghe cô ấy nói với tôi bằng giọng nói hiền dịu.

「 Những lần đó em đều thấy hết. Em đã chạy đến xem anh tập luyện chăm chỉ trong ngôi biệt thự rất nhiều lần. Cũng có nhiều lần em gọi Lyle-sama nhưng mà anh chuyên tâm tập đến nỗi không để ý đến em.」

Tôi nhớ lại. Quả đúng thế thật. Tôi không có đủ thời gian để nỗ lực nhiều hơn, nên tôi dành hết thời gian vào tập luyện và đọc sách. Tôi còn nghĩ thời gian bỏ ra để nói chuyện với người khác rất đáng quý nên dành nó cho việc học. Nghĩ lại, đáng nhẽ tôi nên quan tâm đến mọi người xung quanh tôi nhiều hơn.

「 Và , Lyle-sama có lần đã giúp đỡ em. Hồi đó, khi những đứa trẻ tụ tập lại chơi với nhau, em đã bị chúng đuổi ra và chỉ có thể ở bên ngoài nhìn họ chơi đùa, Lyle-sama đã gọi em vào chơi cùng mà không do dự. Khi em được nói về việc đính hôn cùng Lyle-sama em đã rất vui. Em đã thề là sẽ luôn ủng hộ Lyle-sama mà không hề do dự.」

Tôi cảm thấy dường như đã có những việc như thế xảy ra trong quá khứ. Nhưng mà cái thái độ cay nghiệt của mọi người xung quanh tôi từ năm tôi lên mười đó đến nay vẫn là thứ duy nhất in sâu vào tôi. Có phải đó là cái gọi là do tác động của Celes hay không. Bây giờ tôi chỉ nhớ lại quá khứ cách mờ ảo. Người mà Novem đang nói giống như là ai khác chứ không phải tôi vậy.

「 Lyle-sama không hề là cặn bã. Em tin chắc như thế.」

「 Người như tôi đến cả một ánh nhìn người khác cũng không thèm nhìn không có giá trị …」

「 Em vẫn đang dõi theo Lyle-sama. Và từ giờ em sẽ mãi mãi ở bên cạnh Lyle-sama.」

「 Ai cũng nói vậy và ai cũng rời bỏ tôi. Mọi người..họ khước từ tôi. Celes không phải tốt hơn tôi nhiều sao. Cả Novem nữa, Novem đi với Celes sẽ tốt đi theo tôi. Tôi chỉ là thằng bị thua Celes, và mất mọi thứ. Tôi là người vậy đấy.」

Novem ôm tôi chặt hơn và thì thầm vào tai tôi.

「 Lyle-sama.」

「 …Sao chứ?」

「 Dù cho Lyle-sama là loại người nào đi nữa, em vẫn ở bên cạnh Lyle-sama. Em lúc nào cũng mong Lyle-sama được mạnh mẽ hơn. Em không đòi hỏi Lyle-sama phải yêu em đâu. Nhưng mà hãy cho phép em được yêu anh. Như vậy cũng đủ rồi.」

「 ..Novem, tôi…」

「 Lyle-sama rất xứng đáng để em được hy sinh vì anh. Đó là những gì em đã quyết định. Nên là Lyle-sama không hề vô dụng. Nhà Walt có thể quan trọng. Nhưng Lyle-sama cũng quan trọng. Lyle-sama..Hãy cùng cố gắng nhé.」

「..Ừm.」

Nước mắt tôi lại trào ra lần nữa nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Tôi tự hỏi là lần cuối cùng có người cần đến tôi, muốn có tôi đến tận bây giờ là ai nhỉ. Giờ tôi cũng không nhớ nữa. Rồi sau đó tôi mất đi nhận thức trong vòng tay ôm chặt của Novem.

•••

『 Sẽ không có ai xem thấy tôi~』(Đệ Nhất đang hát đấy ạ)

Bên trong Bảo Thạch. Tôi đỏ lựng mặt xem ba người đang nhảy nhót trên bàn với những cánh tay họ đang quàng nhau trên vai. Đệ Tam đứng giữa, Đệ Nhất và Đệ Nhị đứng hai bên khoác vai vào Đệ Tam vừa lắc lư mình vừa hát. Rồi Đệ Nhị xoay người

『 Chỉ có Novem – chan bên cạnh tôi thôi~』

Và Đệ Nhất kết thúc bài hát.

『 Dù sao thì cũng cho ngươi một cộng thằng ngốc ạ. Đừng có làm điều hư hỏng nữa nhé.』

Trước mặt tôi, bộ ba đó đang hành động kiểu như họ đang giễu cợt tôi hay là đang mắng tôi tôi cũng không biết nữa. Đệ Tứ đang nhìn bộ ba nhảy nhót kia với vẻ mặt không hài lòng lắm. Ông ta lại đẩy ngón trỏ sửa kính, ông ấy quay sang nhìn tôi và tằng hắng.

『 Well, thế đấy phải không. Lyle nên tự tin hơn nữa.』

Ánh nhìn ấm áp của mọi người đang tập trung vào tôi. Thật xấu hổ, cả khi tôi không nghe thấy tiếng họ thì họ vẫn đang nhìn tôi. Thật mắc cỡ chết đi được nên tôi lấy hai tay giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình vào.

「 Mọi người sai rồi. Đó là tại cháu bị cạn hết mana nên cháu mới bị lung lay ý chí. Vậy nên là, cháu không phải lúc nào cũng như thế đâu.」

Đệ Nhất và những người khác phớt lờ lời nói của tôi.

『 Chúng ta chỉ nghe thôi mà cũng còn thấy xấu hổ nữa. Ngươi đó, học tập một chút từ Novem-chan đi. Ngươi trông như là một đứa nhát cáy chết tiệt vậy.』

Sau khi nghe tôi phân trần thì mọi người cũng không thèm để ý tôi nói. Đệ Tứ bắt ba người kia leo xuống khỏi bàn và ngồi lên ghế đàng hoàng. Suốt từ nãy đến giờ Đệ Thất, ông nội tôi, luôn bảo bọc tôi.

『 Lyle đã rất cô đơn phải không con? Nhưng bây giờ trở đi con không còn cô đơn nữa đâu. Nên con phải mạnh mẽ hơn.』

Đúng thật vậy, tôi không còn cô đơn thêm phút giây nào nữa. Novem đang ở cạnh tôi. Khi tôi tỉnh giấc dậy thì sẽ đến ngày mai. Tôi sẽ được gặp thầy hướng dẫn của tôi, và tôi sẽ bắt đầu cuộc sống của một mạo hiểm giả thực thụ. Nếu tôi cứ lừng khừng như thế này, thì tôi đúng là sống mà không có mục đích rõ ràng.

「 Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ. Cháu cũng sẽ trả lại món nợ đó cho Novem..」

Rồi Đệ Lục nhìn tôi.

『 Aa~, Lyle. Ngươi chưa hiểu hả? Từ bây giờ trở đi, ngươi không còn một mình nữa, có nghĩa là ngươi phải chu cấp cho Novem. Nói cách khác, ngươi phải lập gia đình đấy.』

Tôi nhìn vào Đệ Lục vừa nói xong mấy lời trên

「 Eh? Err, ..gia đình mà ông nói có nghĩa là..」

Đệ Ngũ giải thích cho tôi nghe với một giọng đều đều. Ông ấy không phát cáu tí nào, trông như là ông ấy vẫn quan sát tất cả mọi thứ từ xa vậy. Cái thái độ của ông ấy vẫn cứ như vậy từ trước tới giờ. Nhưng lần này giọng của ông ấy có mạnh hơn trước một tí. Tôi cảm giác rằng không có sự phản đối nào được cho phép ở đây.

『 Cưới cô ấy đi. Nói thẳng ra là không có người vợ nào tốt hơn cô ấy nữa đâu. Hơn thế, cô ấy rất tận tụy vì ngươi đến nỗi bán hết đi toàn bộ của hồi môn rất quan trọng cho một người con gái kia. Từ bỏ cô ấy là một lựa chọn không thể nào chấp nhận được. Ngươi cũng không hề ghét Novem đúng không?』

「 Phải, tôi yêu cô ấy.」

Đệ Tam lắng nghe tôi và gật đầu, ông ấy có thái độ dễ chịu lạ thường.

『 Những người liên quan đến việc này (Ed: người trong cuộc) cũng chấp nhận rồi. Nên là không có vấn đề gì đâu. Well, sau khi bị đuổi cổ đi thì đâu cần tuân theo cái Ngũ Gia Giới gì đó chứ hả. Con cháu dòng dõi chính thống là Lyle mà, ngươi muốn xây dựng gia đình của ngươi đâu chả được. Với nữa nha, ta nói ngươi khó tìm được người vợ nào hơn Novem-chan đâu. Yêu cầu của bài sát hạch Ngũ Gia Giới rất khắt khe. Mà cá nhân tôi thì cũng muốn kết hợp với dòng dõi của nhà Forxuz thôi.』

Rồi Đệ Nhị nói lại Đệ Tam

『 Chính ta là người đã tìm kiếm một người vợ cho ngươi. Ngươi có biết tìm một người hội đủ yêu cầu của Ngũ Gia Giới khó thế nào không hả?』

Đệ Thất cũng ủng hộ hôn nhân của tôi với Novem.

『 Well, cô ấy là vị hôn thê đã chịu hy sinh nhiều cho cháu. Mà nhà Forxuz cũng đã phục vụ chúng ta rất tốt nữa.Từ giờ trở đi họ cũng sẽ làm như vậy. Lyle, cháu hãy làm cho Novem hạnh phúc đi. Nó là tình cảm chân thành nhất mà cháu có thể bộc lộ ra tại đây.『

Đệ Lục cũng gật đầu

『 Đúng vậy đấy. Well, ngay cả khi cô ấy không đỗ bài sát hạch, nếu là Novem, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi kết hôn với cô ấy đâu. Dù sao thì bài sát hạch đó cũng là một bài thi phiền phức thôi mà.』

Bài sát hạch Ngũ Gia Giới. Nó được nói là bài thi truyền đời một khi chọn vợ kết hôn. Bắt đầu từ Đệ Nhất, và nó được gìn giữ nghiêm ngặt đến nay trong nhà Walt. Tuy nói vậy nhưng bây giờ có một người đang ngơ ngác nhìn quanh và nghiêng đầu thắc mắc

Chính là Đệ Nhất

『 Hả? Có quy định khi cưới vợ nữa hả? Nó là cái méo gì vậy? Thằng ngu nào sáng chế ra nó vậy?』

Tôi nghe nói là bài sát hạch gia giới bắt đầu từ đời thứ nhất kia mà, không lẽ sai? Khi tôi nhìn xung quanh, Đệ Nhị đang nắm tay lại thành một nắm đấm và run run người

『 Oi, đừng có làm mất thời gian thêm chứ cái ông già chết tiệt này.』

Đệ Tam nghe những lời Đệ Nhất hỏi liền hiểu ra chuyện ngay.

『 Aa~, vậy hả. Rồi rồi, vậy là chắc chắn Ojii-sama là người đã lập ra Ngũ Gia Giới rồi. mà, không ai xác minh lại bài đó sao? Thật ngạc nhiên khi mà nó vẫn còn được lưu giữ tới giờ luôn ấy.』

Đệ Tứ nhìn Đệ Tam ghen tị

『 Đệ Tam thì sướng rồi. Đệ Nhị chọn vợ sẵn cho ông. Còn tôi thì bởi vì được thăng chức lên Nam tước, nên cũng có nhiều điều phiền phức. Tôi kết hôn cũng muộn nữa..haa.』

Đệ Ngũ nhìn Đệ Nhất và có vẻ đồng tình.

『 Tôi cũng nghĩ nó là một bài sát hạch phiền toái. Mà cũng kỳ lạ là sao nó có thể được lưu truyền như vậy. Nhưng mà người ta sẽ nói ra nói vào nếu như tôi bỏ ngang nó giữa chừng, nên là tôi cứ tiếp tục. Ở thời của tôi, nó còn được tăng lên một điều khoản nữa thay vì như cũ mấy anh biết không.』

Đệ Lục có vẻ mặt phức tạp

『 Lại còn có thêm nội dung chồng chéo qua lại nữa. và nó được giải thích theo cách mà ép buộc người ta phải chấp nhận nó là như vậy. Nhưng mà sao Đệ Nhất lại không nhớ được chứ?』

Đệ Thất nhìn xoáy vào Đệ Nhất

『 Anh là người tệ nhất.』

Đệ Nhất hoang mang nhìn xung quanh

『 Mấy người đang nói cái gì vậy?』

Đệ Nhị đại diện cho tất cả suy nghĩ cảm xúc của những người còn lại nói tiếp. Tôi rất sốc khi nghĩ rằng Đệ Nhất là người đã sáng lập ra bài sát hạch Ngũ Gia Giới mà lại không biết tí gì về nó cả. Và cả nhà quý tộc lãnh chúa Walt từ trên xuống dưới đều tin rằng bài thi kén vợ đó là do Đệ Nhất lập ra.

『 Chính là ông đó. Người mà lập ra bài sát hạch Ngũ Gia Giới vớ vẩn đó, chính là ông chứ ai, ông thật là ngốc mà. Nhìn vào gương đi, cái thằng ngu đó đang phản chiếu trong trỏng đó.』

Bị nói như vậy, Đệ Nhất bắt đầu nhìn quanh và toát mồ hôi hột

『 Nói dối..Eh, ta làm gì tạo ra cái thứ đó chứ? Tôi không biết cái gì là Ngũ Gia Giới cả!』

Sao lại thế nhở. Đệ Nhị bắt đầu rượt theo Đệ Nhất vòng quanh, không ai thèm cứu ông ấy cả.

『 Để tôi đấm ông một trận, đấm vào cái bản mặt của ônggggg!!』

Bị rượt bởi Đệ Nhị đang đùng đùng nổi giận. Đệ Nhất dường như hiểu ra lỗi đang là của ông ta. Và ông ta không thể chống chế lại.

『 Ê ngươi, khoan đã. Ta là cha của ngươi đấy. Mấy thằng khứa kia nữa, đừng có đứng nhìn chứ, cứu ta với.』

Chắc chắn rằng trong căn phòng bàn tròn này, đấy chính là khoảnh khắc trừ Đệ Nhất ra thì những người còn lại đều nhất dạ đồng tâm

(Câm đi và ăn đòn của Đệ Nhị nào )

Họ nghĩ thế.

______________________________________

Ed: BÙM đợt oanh tạt đã kết thúc :v. Mà chương này edit hơi lâu so với dự tính do càng đọc càng ức chế