Tôi mở cửa sổ ra và hiện ra trước mặt tôi là tuyết trắng trải dài , cơn gió nhẹ thổi vào phòng làm mũi tôi cảm thấy buốt khi chạm vào
Nơi này là thị trấn nhỏ mang tên Rifront , nằm ở đất nước Osnell và được tìm thấy trên lục địa Van Delucia , sẽ mất mười ngày đi xe ngựa từ phía Tây thủ đô Tari để tới được đây .
Vào mùa hè thị trấn được bao phủ trong màu xanh tươi tốt và nền gạch được tôn lên dưới ánh nắng rực rỡ . Thật không may là những thứ đó giờ đây đã bị tuyết bao phủ , có một hồ nước ngay trung tâm thị trấn và khi thời tiết đẹp thì bạn có thể thấy mọi người ngồi quanh hồ câu cá qua những kẽ băng hở .
Ngay cả khi họ gọi là hồ thì vẫn đủ nhỏ để bạn đi một vòng quanh hồ trong ba mươi phút . Những người sống ở đây gọi hồ nước này với cái tên đáng yêu là Rif Ront ( Fairy's Tear ) , cái tên này xuất phát từ tên của thị trấn .
Hiện giờ tôi đang ở trên tầng 2 của Shining Hen- nhà trọ duy nhất trong thị trấn , tôi hít một hơi thật sâu , tận hưởng cái lạnh từ không khí trong lành rồi vươn vai .
" TYAA ! TAA "
Từ đây có thể nghe thấy âm thanh năng động ở bên ngoài , tự hỏi là chuyện gì đang diễn ra , tôi nhìn xuống bên ngoài cửa sổ , một cô gái với mái tóc bạch kim đang chạy quanh lớp tuyết . Cô ấy sung sướng ném bóng tuyết trong tay trước khi nhanh chóng tạo ra một quả khác rồi tiếp tục ném.
Tên em ấy là Carotayle , nhưng mà tôi luôn gọi là Carol. Em ấy là thành viên của chủng tộc nửa thú nửa người được gọi là lang nhân . Tai và đuôi của em ấy ngọ nguậy thế này thế nọ khi vui đùa , lợi dụng sự nhanh nhẹn đến ấn tượng của mình để né những quả bóng tuyết sắp bay tới .
" Chị không thể ném trúng em , chị không thể ném trúng em đây . Đến đâyyyyyyy , đồ elf chậm chạp ".
" Em vừa nói gì cơơơơơ ? "
Sau đó một quả bóng tuyết rất lớn bay vút qua bầu trời ngay khi giọng nói giận dữ cắt ngang bầu không khí lạnh giá . Carol đã mất cảnh giác và ăn trọn quả cầu tuyết giữa mặt rồi ngã ngửa .
" Ahahaha , bết bát chưa kìa , gọi chị là đồ chậm chạp nhưng không phải em là người chậm nhất ở đây sao ? " .
Một người phụ nữ khác đang ôm bụng cười , cô ấy cao , dáng người mảnh khảnh cùng mái tóc vàng bồng bềnh . Ngay cả tôi là con gái cũng phải xiêu lòng trước vẻ đẹp của cô ấy
Cô ấy tên là Tosrillon F.Iriburgh nhưng mà cô ấy thích được gọi là Toslin hơn . Như Carol vừa nói , cô ấy là một elf , giống với Carol từ tộc người thú , Toslin là một elf có chút khác biệt so với những người Hyurian như tôi trên khắp lục địa này , đó là sống lâu . Làn da trắng đẹp , đôi tai nhọn và mang vẻ đẹp khác lạ , đây là những đặc điểm khiến elf khác biệt với những người khác .
" Wai , như thế là không công bằng , vừa nãy em chỉ cảm thấy bối rối trong giây lát khi thấy quả bóng tuyết to như vậy thôi ".
" Ồn quá , đó là lỗi của em khi không để ý thôi"
" Muu ! Một lần nữa ! Một hiệp nữa thôi ! "
Carol đã ném một quả bóng tuyết khác khi mà Toslin đang nói.
" Well , well , cả hai người họ đều tràn đầy năng lượng "
Một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng đột nhiên xuất hiện làm tôi nhìn sang bên cạnh , ánh mắt dịu dàng giống với lời nói đang nhìn cả hai người bên dưới chơi đùa trong tuyết .
" Chị cũng nghĩ vậy ư ? Hừ , lạnh quá .... những ngày như này chỉ muốn ở trong nhà " .
Mặc dù tôi mở cửa sổ ra để đón lấy không khí trong lành , vậy mà giờ đây căn phòng đã lạnh như băng .
À vâng , người đứng cạnh tôi chính là Rosalith Cuulbacall, là một người Hyurian khác giống tôi và cũng là chị gái của nhóm chúng tôi, chị ấy 20 tuổi . Nhân tiện đây thì Carol 14 tuổi còn Toslin thì 18 tuổi.
Rosalith...hay tôi thích gọi là Rose là một nữ tu sĩ vâng theo lời dạy thiêng liêng của giáo hội Illya .
Để trở thành nữ tu sĩ thì điều đầu tiên bạn cần vào tu viện , mỗi ngày cầu nguyện nữ thần và nhân danh vị nữ thần làm những việc tốt . Nữ thần thấy được tất cả việc họ làm , và chỉ những người được nữ thần lựa chọn mới có thể trở thành nữ tu sĩ, và rồi những người được chọn sẽ có khả năng thực hiện phép . Đó cũng là lý do tại sao người có tâm địa xấu xa không thể trở thành một tu sĩ được ....hay là họ nói như vậy thôi .
Rose luôn mang nụ cười dịu dàng , cũng đã được nửa năm kể từ lần đầu tiên tôi gặp chị ấy ở thị trấn này , tôi chưa từng thấy ai như chị ấy cả . Kết quả là tôi cũng bắt đầu cười , ngay cả khi tôi không làm gì cả . Rose có mái tóc hồng dài bồng bềnh, thực sự là rất đáng yêu .
" Iris không ra ngoài đó chơi sao ? "
" Đ-Đừng có mà ngớ ngẩn chứ , làm sao mà em có thể vui vẻ ra bên ngoài chơi khi lạnh như như này .....với cả em không còn là trẻ con nữa , vào những ngày như này thì em chỉ thích đọc sách bên lò sưởi ấm áp cơ " .
" Ufufu , em thực sự yêu sách nhỉ , Iris ? "
" Haha... Em là con gái của một chủ hiệu sách mà , khi em để ý tới thì đã trở thành mọt sách rồi " .
Có lẽ hơi muộn để giới thiệu , tôi tên Iris Calvafon , 16 tuổi . Gia đình tôi sở hữu hiệu sách mà tổ tiên để lại .
Như đã nói thì do một số việc xảy ra mà tôi đã không thể trở về nhà được nửa năm , và giờ thì tôi đang mắc nợ Shining Hen .
Đóng cửa sổ lại , tôi cầm một quyển sách và ngồi cạnh lò sưởi , ngay lúc đó thì Carol đang bao phủ trong lớp tuyết xông vào phòng và tạo ra âm thanh lớn .
" Ch-chờ đã ! Em đầu hàng ! Em đã nói là em đầu hàng rồi còn gì "
" Im miệng lại , chị sẽ nhét nó vào lưng em cho nên hãy chuẩn bị tinh thần đi " .
Toslin xuất hiện rồi túm cổ Carol bằng tay phải , sau đó cô ấy nhét đống tuyết lớn bằng tay trái vào áo của Carol .
" Hyaaaaaaaaaa " .
Carol bắt đầu lăn lộn trên sàn nhà .
" Hừm , hãy coi đây là một bài học để mà em bỏ cách đánh bại chị bằng những trò hèn nhát .
Tôi cảm thấy tội cho Carol nhưng mà cũng thấy hơi buồn cười khi nhìn đứa trẻ này đang quằn quại vì cái lạnh của tuyết .
" Iris , chị đang cười có đúng không , đừng có giấu cái mặt sau cuốn sách như vậy , em thấy hết rồi " .
" Ahaha , kh-không thể nào, không đúng , chị cảm thấy vui vì thấy em tràn đây năng lượng như thế ".
Tôi hoảng hốt giấu mặt sau cuốn sách nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn dữ dội của Carol . Muu , tôi không thể thua ở đây được , nếu tôi nhìn em ấy ngay bây giờ thì rất có thể tôi sẽ không nhịn được mà cười mất .
" Được rồi ...nhưng mà Iris không có ra bên ngoài sao, đã ba ngày rồi chị chưa bước chân ra khỏi nhà trọ.
Carol vừa nói vừa cởi áo ướt nhẹp trước lò sưởi , oi oi , chị xin em đấy , đừng có mà khoả thân một cách tùy tiện chỉ vì chỗ này toàn con gái thôi đấy.
" Chị ổn , chị vẫn còn giữ cuốn sách mượn từ thư viện lần trước "
Mặc dù thị trấn này nhỏ nhưng vẫn có thư viện , tôi đã mượn cuốn sách này từ vài ngày trước , và trả lại khi đã đọc xong . Đó là điều tự nhiên nhưng tôi có hơi khó chịu vì tôi chưa bao giờ phải làm thế khi còn ở nhà , có thể bạn đã biết thì về cơ bản tôi là một con lười.
" Chị nói như vậy nhưng mà không phải các mạo hiểm giả coi thân thể là kho báu lớn nhất sao ? Cơ thể của chị sẽ không sao nếu không vận động thường xuyên chứ ? "
" Eh, nhưng mà ....chị đâu phải mạo hiểm giả như em đâu " .
Đúng như thế , Toslin , Carol và cả Rose đều là những mạo hiểm giả được công nhận chính thức . Thế giới này có nhiều ngành nghề khác nhau, và có gì đó như là hiệp hội hay sự hợp tác giữa các ngành nghề trải dài xuyên quốc gia . Mạo hiểm giả là thành viên của hiệp hội chuyên xử lý quái vật hay thăm dò những di tích cổ xưa , họ thường đi theo nhóm .
Không phải lúc nào hệ thống cũng như vậy , nhưng giờ đây hiệp hội của bọn họ nhận xử lý quái vật , khám phá di tích , và thậm chí còn làm người hộ tống cho những cá nhân trả khoản tiền cao . Bằng cách này một hệ thống đã được tạo ra để một mạo hiểm giả có thể hoàn thành yêu cầu từ hiệp hội đưa ra để đổi lấy phần thưởng .
Các mạo hiểm giả được tổ chức cấp giấy phép và phải gia hạn thường xuyên . Nói đúng hơn thì Rose không phải một mạo hiểm giả nhưng giáo hội Illya có quan hệ chặt chẽ với hầu hết các hiệp hội , và như thế Rose đang hoạt động như một mạo hiểm giả .
Nhưng mà tôi thì khác , tôi chỉ là con gái của một chủ hiệu sách không có giấy phép, không những thế tôi còn chẳng có thể chất để thực hiện chuyến hành trình khó khăn .
" Em đang nói gì vậy ? Em đã đi với bọn chị nhiều lần rồi mà " .
Toslin vừa nói vừa thở dài.
" Fufu , đúng thế . Iris thực sự quan tâm tới thế giới bên ngoài mà " .
" Không phải là chị đang đọc sách phiêu lưu sao? Em còn chả biết đúng không nữa vì em chẳng đọc sách " .
Như Carol chỉ ra thì hiện giờ tôi đang đọc câu chuyện về chuyến phiêu lưu của Ranroot đã phiêu du khắp thế giới một ngàn năm về trước cho đến khi ông ấy dựng lên đất nước Osnell của chúng ta . Đó là một câu chuyện nổi tiếng kể về làm sao ông ấy nhận được phước lành của nữ thần Illya và lấy đầu của một con hắc long , đây là cuốn sách yêu thích của người dân đất nước này và tôi còn chẳng biết mình đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần .
" Uu , em nói đúng rồi... Những chuyến phiêu lưu của Ranroot , chương 5 , cuộc gặp gỡ giữa nữ thần ánh sáng và anh hùng "
Vì tôi có khá nhiều thời gian rảnh vì những vấn đề không thể trở về nhà đã đề cập trước đó , tôi muốn thử và trực tiếp trải nghiệm cuộc sống của một mạo hiểm giả như nào mặc dù tôi biết bản thân mình không có khả năng , và ba người này đã mời tôi đi cùng . Thế nhưng thay vì giúp ích được cho họ thì tôi lại trở thành cục tạ , nhưng dù thế bọn họ vẫn khích lệ tôi , mặc dù có khó khăn nhưng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời cùng với họ. Bạn không thể cảm nhận được vị giác , xúc giác , khứu giác hay âm thanh của không khí trong lành qua cuốn sách được . Mọi thứ đều mới mẻ, và .....nói thẳng ra thì đó là niềm vui.
" Được rồi , chúng ta đi ăn trưa thôi chứ ? Chơi với Carol làm mị đói rồi " .
" Ah , đồng ý , em cũng nghĩ như thế . Có những thứ mà chúng ta có cùng suy nghĩ giống nhau "
" Yên lặng , đừng có bám dính vào chị nữa ....và mặc đồ vào ngay "
Có vẻ như Toslin và Carol đã phiêu lưu cùng nhau trước khi gặp Rose và tôi ở thị trấn này vào sáu tháng trước . Dù họ là hai chủng tộc khác nhau nhưng họ lại cư xử như chị em , điều này làm tôi có chút ghen tỵ vì đã được nửa năm rồi tôi không được gặp em gái của mình . Cũng có khi vì tôi là con cả trong nhà cho nên tôi ước có một người chị gái xinh đẹp như Toslin .... Tiếc quá , không được , không được .
" Vậy thì chúng ta cùng đi chứ ? "
Tôi nhìn về phía Rose khi chị ấy nói chỉ để thấy nụ cười ấm áp đủ làm trái tim tôi tan chảy.
" Vâng , cùng đi nào "
Vì vậy chúng tôi di chuyển xuống nhà ăn ở tầng một nhà trọ.
★
★
Sparkling Hen được quản lý bởi bà chủ tên Meltaria và một cô gái Hyurian làm thêm tên Charlie . Chúng tôi ngồi xuống bàn cho bốn người , người dân từ ngôi làng khác thường tới đây vào buổi tối và uống rượu , nhưng vì giờ là buổi trưa cho nên chúng tôi là những vị khách duy nhất ở nơi này. Tiếng lửa lách tách trong lò sưởi khiến căn phòng có cảm giác ấm áp.
" Hey , cậu có ở đây không Charlie ? "
Charlie bằng tuổi tôi thế cho nên hai người chúng tôi cảm thấy tâm đầu ý hợp ngay lần đầu gặp nhau , kể từ đó chúng tôi đã trở thành đôi bạn thân .
" Yahoo~~ , một nhóm luôn , cậu muốn gọi món gì đây ? .
Một cô gái tết tóc màu đỏ bước ra khỏi căn bếp , đó là Charlie . Cô ấy có tính cách thân thiện , mặc dù cô ấy có hơi tự ti về những vết tàn nhan của mình thì tôi vẫn nghĩ rằng đó là nét quyến rũ của cô ấy .
" Oi~ Iris , cậu nhìn chằm chằm vào mặt người khác làm gì thế . Dù cậu có nói là tớ dễ thương như nào hay nói yêu tớ nhiều thế nào thì cũng không làm tớ vui được đâu.
" Eh , à , xin lỗi nhé ..... " .
Tôi nhanh chóng nhìn vào menu, như đã nói thì tôi đã ở đây trong sáu tháng và gần như đã ăn hết món và ghi nhớ chúng cho nên không nhiều lựa chọn .
" Đùa thôi mà , có lẽ cũng không tệ lắm khi được nghe những lời đó từ một cô gái dễ thương như Iris .
" Gì? Tớ sẽ chọn Barbato nướng cùng thảo mộc "
Barbato là một loại lợn rừng sống trên lục địa Van Delucia , thịt mềm và rất ngon . Tôi thường ăn món này , tôi không có đủ thảo mộc để nướng cùng nhưng chỉ cần chút muối và vắt tí chanh thôi thì cũng đã trở thành kiệt tác rồi , mới nghĩ tới thôi mà tôi đã chảy nước miếng rồi.
" Xấu hổ kìa , được rồi , tôi đứng về phía Iris , cho chúng tôi chút bánh mì và đồ uống " .
" Nói gì thế , bánh mì và đồ uống đã đi kèm với món ăn rồi "
" Vậy thì gọi món đó luôn "
" Chị nghĩ chị cũng sẽ gọi món đó " .
Cả Toslin và Rose đều gọi món đó , cuối cùng thì Carol cũng giơ tay lên .
" Well , vậy em cũng gọi món .....Barbato nướng cùng thảo mộc " .
" Đừng có gọi món giống chị ....Ah , geez, em luôn làm trò hề , mệt thật chứ " .
" Ehehe , em thích trêu mỗi Toslin thôi "
" Well , còn chị thì không "
Nói xong thì Toslin búng vào trán Carol .
" Okay okay , bốn suất Barbato nướng cùng thảo mộc , chờ chút nhé , tôi sẽ mang ra ngay , Carol thường uống loại nước trái cây nào ? " .
" Boooo , đừng coi em là trẻ con chứ , hãy để em uống tí rượu như người lớn xem nào ".
Carol bĩu môi phản đối .
" Ahaha, nhưng thực sự em là một đứa trẻ còn gì ".
Tiện đây thì độ tuổi mà đất nước này cho phép uống rượu là từ 16, cho nên Carol mới 14 tuổi không được phép uống rượu . Toslin và tôi chỉ uống trong những dịp đặc biệt , còn Rose thì không đụng vào rượu vì lý do tôn giáo , và vì thế chúng tôi thường không uống , bằng cách nào đó thì những lần chọc ghẹo như này giữa Toslin và Carol xảy ra thường xuyên .
Charlie đi vào bếp, nếp váy của cô ấy tung bay theo từng bước chân .
" Tuyết vẫn rơi dày đặc mặc cho mình chơi nữa chơi mãi cũng không giảm đi được " .
Carol lẩm bẩm một mình khi nhìn ra phía cửa sổ .
" Đúng đó , tuần này tuyết rơi không ngừng , thật tuyệt khi được nghỉ ngơi một chút , chúng ta đã khá bận rộn cho tới hiện tại rồi " .
" Có thể là tốt cho chúng ta nhưng chẳng phải là cũng gây ra rắc rối cho Iris sao ? " .
Rose nhìn tôi với vẻ lo lắng , những điều kỳ lạ mà tôi nói trước đó đều có liên quan tới tuyết rơi .
" Ahaha , ổn mà ....có nói vậy thì chúng ta cũng chẳng làm gì được đâu " .
Mất ba ngày đi ngựa từ đây tới thị trấn mà tôi sinh ra , không may là con đường bị bao phủ bởi tuyết , và hơn thế nữa là có người dân nói nhìn thấy quái vật cấp cao kỳ lạ được gọi là rồng xuất hiện trong khu vực này , đó là lý do tại sao tôi lại không thể về nhà được.
" Sao Iris tới thị trấn này đầu tiên ? Hình như trước đó là chị có nói qua rồi , có phải tới để giao hàng không ? ".
" Đúng vậy , chị tới đây để giao sách cho bà chủ nơi này....Chị đã nói với em nhiều lần rồi , cố mà nhớ đi Carol ".
" Ahaha, xin lỗi xin lỗi , mà chắc hẳn là cha mẹ chị lo lắng lắm " .
" Em vẫn còn trao đổi liên lạc với gia đình đúng chứ? Mà nói vậy thôi chứ hẳn là họ vẫn lo lắng khi mà không được gặp em trong sáu tháng " .
Toslin chống tay lên cằm rồi nói , hẳn là Toslin có cha mẹ , nhưng mà sáu tháng cũng không phải vấn đề lớn khi mà cô ấy chọn phiêu du.
" Vâng , trước đó ....thì em có nhờ bà chủ gửi một bức thư về cho gia đình " .
Không có gì lạ lẫm khi cứ tới mùa đông là những ngôi làng xa xôi như này lại tắc đường , và đó cũng là lý do họ thuần hoá những con chim để đưa thư , tôi cũng đã viết thư để gửi đi , kể từ đó thì tôi và cha mẹ đã trao đổi thư từ . Tất nhiên là tôi chưa bao giờ đề cập tới việc trở thành bạn của một nhóm mạo hiểm giả và cùng họ phiêu lưu vài lần.
" Thế trở thành mạo hiểm giả giống bọn chị thì sao? Chúng ta cùng nhau đi tới phía Nam , nơi đó đang ấm dần lên ".
" Ý tưởng hay đấy , ở đó không có tuyết rơi nên chị không cần lo cái lạnh cắn tay nữa " .
Cả hai cùng nghĩ về một nơi , Toslin và Carol lườm nhau khi nghĩ về phía Nam ấm áp rồi thở dài. Tôi biết phía Nam ấm áp nhưng tôi chưa từng tới đó để xác nhận , những kiến thức tôi biết đều nằm trong những cuốn sách mà tôi đã đọc.
"Hmm , vậy à . Em thì chưa từng tới phía Nam " .
" Ở đó rất ấm , trước khi gặp mọi người ở đây nửa năm trước thì chị có làm nhiệm vụ truyền đạo ở thị trấn cảng Triton. Nắng gắt như thể mùa hè kéo dài cả năm vậy.
" Ồ , vậy là Rose đã từng ở đó , đó là một nơi thật tuyệt nhưng cũng ảnh hưởng tới tóc của chị.
" À , đó cũng là một vấn đề ....ở đó một ngày thôi mà chị tự hỏi tại sao lại có cảm giác tóc mình đã bết dính lại " .
" Ừm, em nghe nói là do muối biển ....còn lý do khác là.... " .
Rose và Toslin bắt đầu nhìn tôi , họ thường như vậy mỗi lần tôi nói về những thứ mà họ không hiểu lắm .
" Này , em biết chính xác lý do sao Iris? "
Và sau đó thường trở thành như này .
" Em chưa từng tới đó bao giờ cả...."
" Nhưng mà chị biết còn gì ? "
Carol nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi , đôi mắt của Carol đẹp thật , đôi lúc tôi có cảm giác đôi mắt của em ấy được tạo nên bởi sự tò mò .
" Gió mang muối từ biển rồi hút đi độ ẩm trên tóc của chị, đó là từ một cuốn sách mà em đã đọc, em không biết là có chính xác hay không nữa ".
" Hmm , chị hiểu rồi " .
" Thấy chưa , chị biết hết mà , đúng là một bậc thầy về sách , chị cứ như là một thư viện di động " .
" Chị chỉ biết chút ít thôi , thực sự cũng không nhiều lắm ".
" Tuy nhiên không phải lúc nào chị cũng dựa vào Iris được , chị cảm thấy có lỗi về điều đó "
Tôi không thể nói gì khi thấy vẻ mặt tội lỗi của Rose , tôi không ghét điều này , miễn là giúp ích được cho mọi người thì như vậy là quá đủ rồi. Nhưng mà tôi cảm thấy có chút cô đơn , không như những người khác , tôi không có thể chất hay thể lực vượt trội, tôi cảm thấy mình không khác gì những cô gái bình thường.
" Nhưng nơi đó có tồn tại, với một người sinh ra và lớn lên ở đây như em thì nơi đó như là một địa điểm trong cuốn sách mà em đọc qua , cảm giác không có thật " .
" Gì cơ , chị có hứng thú à? Tất nhiên là có rồi . Iris còn tò mò hơn cả em , chị không thể có cảm giác chân thực nếu chỉ đọc qua sách ".
" Chị không nói là có hứng thú về... " .
Thật lòng thì tôi ghen tỵ , bạn có thể tự do đi bất cứ đâu hay sống ở bất cứ chỗ nào bạn muốn , tôi cảm thấy hơi buồn khi nhìn Carol .
" Này , thôi làm phiền Iris đi "
" Nhưng ... "
Lại một lần nữa Toslin búng trán Carol , Carol bĩu môi . Carol là một thú nhân có hơi táo tợn nhưng dễ thương , em ấy là nửa người nửa thú . Hiện giờ những người như Carol được công nhận là con người , đã từng có lúc bọn họ bị đối xử như là quái vật , chung quy là vẫn có những kẻ kì thị và quấy rối bọn họ.
" Hmm , có chuyện gì vậy Iris , chị lại đang nghĩ điều gì đó sao ? " Carol chú ý tới ánh nhìn của tôi rồi nghiêng đầu . Toslin từng nói với tôi rằng cha mẹ của Carol bị sát hại bởi con người , và em ấy không còn cách nào khác ngoài trở thành mạo hiểm giả để tồn tại . Mỗi lần nghĩ về điều đó làm tôi tự nhủ rằng mình may mắn biết bao khi còn gia đình đang chờ mình .
" Đồ ăn tới đây, bốn phần Barbato nướng thảo mộc đặc biệt của Shining Hen "
" Yahoooo ! Thịt , thịt ~♪"
Mắt Carol sáng lên khi thấy thịt nằm trên đĩa mà Charlie đang mang tới , để nở nụ cười như vậy thì em ấy đã phải chôn giấu đi bao nhiêu thù hận .
" Này , đừng có tăng động như thế chứ "
" Eh~ Ổn mà , chị không cảm thấy vui khi ngày nào cũng được ăn thịt sao ? "
Nhưng chắc chắn Carol sẽ cười tôi nếu tôi nói ra những lời này, bởi vì em ấy...
" Này "
Đột nhiên có con dao chĩa vào mũi tôi
" U-Uwaaaa "
Tôi ngạc nhiên tới mức suýt bật ngửa khỏi ghế.
" Wai , em đang làm cái gì thế hả ? "
Toslin vỗ vào sau gáy Carol .
" Ou , đauuuuuuu , là do Iris đang mơ màng chứ bộ, nếu không ăn ngay thì đồ ăn sẽ nguội mất "
" Và thế là em chĩa con dao vào mặt Iris một cách ngu ngốc như thế sao ? Xin lỗi Iris mau "
" Y-Yeah , em ổn mà ....em chỉ đang suy nghĩ một tí ..."
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , Toslin và Carol bắt đầu cãi nhau ngay trên bàn ăn , trong khi đó thì Rose nhìn bọn họ rồi nở nụ cười mỉm lặng lẽ . Tôi nhận ra những gì tôi nghĩ trước đó thật kỳ lạ và bắt đầu cười , đúng thế , Carol có tính cách là không để bản thân lo lắng về những điều này .
" Thực sự thì tớ đã dành nhiều công sức cho món đặc biệt này để dành cho cậu , tớ sẽ thấy vui nếu cậu ăn ngay bây giờ " .
" Ô hô , trưa nay cũng ồn ào nhỉ "
Khi Charlie lẩm bẩm phàn nàn xen lẫn thở dài thì một người phụ nữ bước vào từ cửa trong khi cười .
" Ah ~~ lạnh quá , Charlie , phiền cháu đi vào trong và đun một ít nước được không ? " .
" Vâng vâng , cứ để đó cho cháu , thưa bà chủ " .
Charlie bước vào trong bếp , người phụ nữ vừa bước vào đang phủi tuyết khỏi đầu và vai là Meltaria , là chủ của quán trọ cũng như là quán rượu . Meltaria là một elf với mái tóc dài màu vàng gợn sóng và có đôi mắt xanh , tôi chưa từng nghe qua tuổi thật của cô ấy nhưng nghe Toslin nói thì cô ấy cũng đã hơn trăm tuổi , lý do tôi tới đây đầu tiên vì cô ấy đã đặt sách từ cửa hàng nhà tôi . Cô ấy là một người có chút bí ẩn khi quản lý quán trọ và quán rượu khi mà sức mạnh không thua kém bất cứ người đàn ông nào , và cô ấy có thể đọc được những cuốn sách cực kỳ phức tạp .
" Cô may mắn lắm đó Toslin , có công việc cho cô đây "
" Eh ....nhưng chúng tôi vừa hoàn thành nốt công việc trước đó rồi "
" Đừng có phàn nàn , cô nên cảm thấy biết ơn vì cô có thể hoàn thành bất cứ việc gì trong mùa đông " .
Bà chủ đi tới trong khi chúng tôi đang nhai dở miếng thịt.
" Vậy thì ai đã đưa ra công việc này ?
" Từ guild , vì cô là chiến binh duy nhất trong thị trấn cho nên tôi đoán cô là người mà họ nhắc tới ".
" Ah~~~ tôi đã nghĩ sẽ được nghỉ ngơi sau khi hoàn thành những việc khó khăn cơ mà "
" Chúng ta vui vì giúp được người khác , Toslin "
" Ha , Rose là một người tốt , chị luôn nghĩ như thế . Ổn thôi , tôi sẽ nhận , tiền cũng quan trọng nữa . Chúng ta phải kiếm được những gì có thể kiếm khi còn có thể "
" Sau đó cô sẽ được nghe chi tiết từ người nào đó ở guild . Ah , suýt nữa thì quên mất " .
" Còn gì nữa à ? "
" Cái này có liên quan tới Iris , tình cờ thì chúng ta có thể làm cho con đường trở về nhà của cô "
Não tôi dừng khoảng chừng là hai giây khi nghe những từ không ngờ tới . Có vẻ những người khác cũng giống như tôi.
" S-Sao? Không có con rồng nào cản đường về nhà của Iris sao ? Nó đã đi đâu rồi ư ? "
Bà chủ ưỡn ngực ra rồi cười .
" Tôi được thông báo rằng có anh hùng xuất thân từ Ranroot tới đây để chinh phạt con rồng "
" Eh ... Ranroot ư , ý cô là ...người đã giết con hắc long với sự trợ giúp từ nữ thần Illya sao .....là Ranroot đó sao ? "
Giọng tôi tự nhiên run lên , một người mang dòng máu của một nhân vật huyền thoại đang tới nơi này.... Tuyệt quá đi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại