Sekaiichi Kantan na Heroine no Otoshi Kata

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

One-Shot - Chương 02 [Mina và Himeno Miina]

Lời note đầu.

(Oaa~ mình chơi chữ giỏi quá đi~)

Project này chỉ dịch và đăng duy nhất tại ‘hako.re’ và ‘docln.net’. Bất cứ web nào khác có truyện này đều là đi leech thôi haha. 

Cơ mà lẽ ra tôi đăng cái này từ hôm qua rồi! Do cúp điện đấy, tất cả là tại công ty điện lực!

××××××××××

Chương 2 [Mina và Himeno Miina]

° ° °

Ngày tiếp theo sau giờ học, tôi và Mina đã quyết định thực hiện kế hoạch chinh phục nữ chính, hiện tại hai đứa đang đứng canh kế bên cổng trường. Để có thể thu thập được thông tin mật của Himeno Miina, chúng tôi phải nán lại một chút cho đến khi cậu ấy hoạt động câu lạc bộ xong. Mina có nói với tôi rằng cơ thể thật của cậu ấy cứ đến thứ sáu là lại đến trường bằng đường vòng, thậm chí là bạn bè của cậu ấy cũng bị giữ bí mật về chuyện này... Nói là thông tin mật chứ nhỏ Mina đã biết từ đời nào vì mấy lí do quá là hiển nhiên rồi.

(Tập trung vào! Nếu mục tiêu mà nhận ra là xong đời luôn đó!)

Mục tiêu— Himeno Miina là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ cầu lông nữ. Xét về mọi mặt thì đây cũng chỉ là một ngôi trường khá bình thường, nhưng câu lạc bộ cầu lông nữ thì đúng thực sự là một thứ phép màu lớn lao. Sau cùng, Himeno Miina đã lọt vào top bốn trong Giải Cầu lông mở rộng quốc gia của năm nay, dù cho chỉ mới là một nữ sinh năm nhất. Đó rõ ràng là một thành tựu lớn của trường chúng tôi khi có học sinh tham gia được vào một giải đấu quốc gia như vậy, cho nên cậu ấy mới có được tờ giấy chứng nhận vào buổi lễ khai giảng.

(Để rồi lại bị ngã cầu thang mất xác.)

Nếu cậu giỏi đến thế, chẳng phải sẽ được mấy trường học có tiếng tăm tuyển mộ à?

(Tớ cũng được người ta ngỏ ý cho, nhưng tớ không thích thú gì mấy với cái cuộc sống trong kí túc xá cả. Ngôi trường đang cố tuyển mộ tớ có xây một khu kí túc xá bắt buộc ở trong đó.)

Hờ, tớ không ngờ đấy. Cứ ngỡ rằng vì là cậu nên sẽ dễ dàng hoà nhập với bất cứ ai chứ, cậu còn trông có vẻ thích chơi với mấy cô bạn ở trong câu lạc bộ nữa.

(Cậu sẽ hiểu được khi biết con người thật của tớ là như thế nào thôi.)

Tại sao nhỉ? Sống trong kí túc xá làm cho cậu ấy cảm thấy phiền hà hay sao đó chăng? Tò mò rồi đấy. Chắc tầm vài tiếng đồng hồ nữa là mình sẽ được biết thôi, còn giờ thì phải gắng gượng một chút với cái nóng này đã. Dù đã bước sang tháng 9, nhiệt độ bên ngoài cũng chẳng có chút thay đổi gì đáng kể, cũng như việc mồ hôi mồ kê đang chảy ồ ạt dưới lớp đồng phục của tôi. Kiểu như muốn làm cho tôi thấy nóng hơn, giọng nói sôi nổi của đám học sinh trong mấy câu lạc bộ thể thao vang khắp sân tập. Cùng lúc đó, những âm điệu ngọt ngào phát ra từ câu lạc bộ nhạc hơi bay bổng khắp không trung. Không biết là bên nào sôi nổi nhất trong cả hai nữa.

Thường thì vào khoảng thời gian này, tôi đang ngồi tàu điện và phóng về nhà chứ không phải đứng ở đây để bị biến thành món luộc đâu. Mấy cái người này sẽ rèn luyện cả ngày, tại một địa điểm cùng hình thức mà tôi chẳng bao giờ có cơ hội biết đến. Đúng là một cảm giác kì lạ, khi mà tôi thấy một ngôi trường tưởng chừng như đã được tôi nắm quá rõ lại khác biệt như thế này. Là một thành viên của câu lạc bộ về-nhà, cứ như là tôi bị tẩy chay vậy. Tôi chỉ biết về thành tích của họ, chứ không quan tâm gì mấy tới công sức mà họ đã bỏ ra để đạt được chúng.

Có cố đến mấy cũng vô dụng nếu biết bản thân mình chẳng thể đạt được cái gì cả, nên thà rằng chẳng làm gì để không uổng phí sức lực của mình. Để việc học hành hay thể dục thể thao cho những người cân sức, và tập trung vào những việc mình có thể làm được. Ấy mới chính là hiệu quả, cho cả thế giới... Và cho cả bản thân mình.

(Có việc gì mà cậu có thể làm được không?)

Từ bây giờ tớ sẽ tìm kiếm nó. Nếu cậu là kiểu người ‘Tớ-có-thể-làm-được-mọi-thứ’, thì cậu sẽ có vô vàn cánh cửa rộng mở cho tha hồ mà chọn lựa. Còn với một con người bình thường như tớ, để thấy được cửa này cửa nọ thì phải còn đợi dài dài.

Hôm

(Không phải là cậu có thể làm được mọi thứ ngay từ vạch xuất phát đâu. Cậu phải bỏ công bỏ sức vào thứ mình muốn, rồi bắt lấy nó.)

Không sai, nhưng có những người dù có bỏ ra công sức bắt đi bắt lại thì cũng chẳng thể bắt được thứ gì hết. Như tớ đây chẳng hạn.

(Itsuki này, tớ có cảm giác như cậu chỉ biết từ bỏ mà không chịu làm gì thử thôi.)

Vì bó tay chấm com rồi, dù cho tớ có cố gắng để làm chuyện gì đó, thì kết quả thu được vẫn là con số không tròn trĩnh. Có lẽ là tớ đã từ bỏ, nhưng chỉ cần tớ không gây rắc rối cho ai thì sẽ không sao hết.

(Có thật kết quả quan trọng đến thế không...)

Cậu nói cái gì vậy? Cả Himeno Miina bây giờ cũng đang cố gắng để có được những kết quả tốt đấy. Chỉ có những người được chọn mới có thể làm được như thế mà thôi.

(... Hà cớ gì mà tớ lại phải cố gắng ở câu lạc bộ cơ chứ.)

Mina quay về phía phòng thể chất – nơi cơ thể thật của cậu ấy chắc là đang luyện tập. Xem nào, việc đó để lại cho cậu những kết quả tốt đúng không?

(Hừmm... Tớ không nghĩ thế đâu. Nói thật thì, có lẽ chỉ là tớ cảm thấy khó khăn khi nói rằng mình muốn bỏ cuộc. Vì như thế đâu khác gì phản bội lại phụ huynh và bạn bè.)

Ế, lí do gì tiêu cực quá vậy?!

(Là vậy đấy Itsuki, cậu chỉ áp đặt mấy cái tư tưởng của cậu lên tớ thôi. Tớ không phải là một người tuyệt vời như cậu nghĩ đâu.)

Chuyện mà cậu đang nói, trong một chốc nữa là tớ sẽ hiểu rõ được thôi. Cơ mà tớ có hào hứng vì nó hay không thì chưa biết. Như là để đáp lại sự trông đợi của tôi, tiếng chuông vang lên để báo hiệu giờ hoạt động câu lạc bộ của hôm nay đã kết thúc. Vậy bây giờ thì làm gì đây?

(Nếu trông thấy cậu ấy ở chỗ tủ để giày, chúng ta sẽ bám theo sau từ đằng xa.)

Rồi rồi, bám theo chứ gì... Ê chờ chút!? Chúng ta bám theo cậu ấy làm cái gì vậy?! Tớ sẽ biến thành một tên stalker mất! Bộ cậu muốn tớ dấn thân vào giới tội phạm hay gì à?!

(Có sao đâu, lỡ như cậu bị cảnh sát bắt đem đi tra khảo thì cứ nói là có một cô gái tưởng tượng bảo làm là được.)

... Làm vậy là bị ném vô bệnh viện tâm thần luôn đấy! Không ổn đâu nhé.

(Không sao đâu, chỉ cần cậu ấy không phát hiện ra là được. Với cả có bị phát hiện cũng chẳng nhằm nhò gì đâu. Dường như hôm nay cơ thể thật của tớ khá là đề phòng thận trọng với xung quanh cậu ấy, nhưng với kĩ năng bám đuôi của cậu thì chuyện đâu sẽ vào đó thôi Itsuki!)

Làm như tớ bám đuôi người ta hay ho giỏi giang gì lắm ấy! Cơ mà sao con nhỏ này trông vui dữ dằn vậy? Nhìn cái nắm tay để trước ngực đầy ắp tự tin đó kia kìa. Những chuyện mà chúng ta làm rất ư là xấu xa đấy nhé.

(Ý tớ là bám đuôi kiểu này khơi gợi cho tớ cái cảm giác của mấy bộ phim trinh thám ấy. Và vì người chúng ta bám đuôi chính là tớ, cho nên là hoàn toàn không có tội tình gì ở đây hết.)

Hiểu giùm cái đi, cậu không thấy có tội nhưng tớ thì có đấy!?

(Tớ không phải là loại người hoảng lên chỉ vì đi bám đuôi người ta có một chút đâu được chưa?)

Cậu đừng có ăn nói ngông cuồng như kiểu tạc đạn vào người ta nữa đi.

(Kìa! Cơ thể thật của tớ đến chỗ tủ để giày rồi! Nấp sau cái xe đằng kia đi, ở đó thì cậu sẽ dễ dàng bám đuôi hơn đấy.)

Ôi không, cuộc bám đuôi đã bắt đầu mà tớ còn chưa chuẩn bị xong xuôi nữa!? Mà này, chẳng phải cậu ấy bám đuôi người khác dở ẹc à?

(Gì thì gì, tớ có thể ngắt đuôi người khác rất dễ dàng. Tớ thường có khuynh hướng bị mấy nam sinh chú ý thái quá, ngay cả khi còn học sơ trung.)

Ừ thì, với cái bộ mặt đó thì hẳn là cậu phải khó khăn lắm. Mà này, cậu mừng vì cuối cùng cũng được đi bám đuôi, chứ không phải ngược lại à?

(Chứ sao nữa! Đang cháy lên đây này! Chúng ta phải nấp kín vào cho đến khi cậu ấy đến được đích.)

... Có cảm giác như cậu chỉ sử dụng tớ cho thú vui của bản thân vậy.

(Tập trung đi... Ngon lành, cậu ấy đã đi qua cổng trường, bắt đầu bám đuôi thôi. Nhớ giữ khoảng cách an toàn, và náu mình trong bóng đêm khi cậu đi theo cậu ấy.)

Quý cô Stalker chưa bao giờ năng động như thế này trước đây. Dù sao thì tôi cũng di chuyển cho cẩn thận để tránh lọt vào tầm nhìn của cậu ấy. Về phần Mina, cậu ấy lơ lửng sau lưng tôi, với đôi mắt lấp lánh ánh mai căng tràn phấn khởi. Tất nhiên, chẳng có con ma nào xuôi hay con quỷ nào khiến cậu ấy đi nấp như thể cả, nhưng mà... Và hơn là vị trí giữa tôi với mục tiêu, thì chuyện đang xảy ra giữa tôi với Mina còn đáng lo hơn nhiều. Tôi có thể nghe được tiếng thở phấn khích của cậu ấy sát rạt lỗ tai tôi, và vì tôi còn sở hữu một đôi cánh của trí tưởng tượng vô cùng ghê gớm, nên tôi cứ hình dung ra việc ngực cậu ấy nhấn nhấn vào lưng mình mặc dù chẳng cảm thấy cái gì cả.

(Ồ? Itsuki cuối cùng cũng có động lực à? Thấy hào hứng lên rồi chứ gì?)

A-À ừ! Chắc vậy! Tôi mơ hồ đáp, rồi tiếp tục bám đuôi. Dường như là Himeno Miina đang đi về nhà với mấy người bạn trong câu lạc bộ cầu lông nữ. Một, hai, ba... Có tổng cộng bốn người à, nhỏ Shiraishi bên lớp ba cũng đi cùng cậu ấy nữa. Tôi đặc biệt tò mò về nội dung cuộc nói chuyện của mấy người đó. Những cô gái chuyện trò khắp con đường về nhà à, đúng là tuổi trẻ. Còn tuổi trẻ của tôi thì biến thành đời stalker mất rồi nên nói năng gì ở đây nữa.

(Tớ không nghĩ là họ nói về chuyện gì khùng điên đâu. Phàn nàn về giáo viên cố vấn câu lạc bộ này, rồi bài tập về nhà chán quá nữa này, hay là tiệm đồ ngọt nổi tiếng gần đây, thậm chí là lễ hội văn hoá tháng tới nữa. Mấy thứ kiểu kiểu vậy đấy.)

Ờ thì chắc là mấy chuyện đó đối với Mina thì chẳng có gì khùng điên hết nhỉ.

(Tớ chỉ đưa ra vài ba lời nhận xét ngẫu nhiên về chủ đề của cuộc nói chuyện, và nếu cần thì cho thêm mấy câu ý kiến ý cò lấy lệ.)

Thật luôn? Trong góc nhìn của tớ thì Himeno Miina phải là trung tâm của cái nhóm đó chứ. Vậy mà cậu ấy lại hờ hững với cuộc nói chuyện bất kể chủ đề là gì như thế á? Trớ trêu vậy.

(Chán thì tớ vẫn nghĩ là chán thôi, nhưng chỉ cần tớ không mở miệng nói ra thì chẳng có ai cằn nhằn, cũng chẳng có ai bị tổn thương hết đúng không? Hihi.)

Đúng là một cái logic làm người ta bực mình mà. Chắc sau này tớ cũng sẽ áp dụng nó cho mình. Cơ mà cậu cũng không thấy hứng thú gì với lễ hội văn hoá luôn à? Rion có nói là cậu ấy sẽ khá bận rộn để giúp câu lạc bộ tennis chuẩn bị mà đúng không? Bỏ qua tớ đi thì việc Himeno Miina không thích thú với mấy thứ đó là chuyện khá ngạc nhiên đấy.

(Tớ thích đồ ngọt tự làm của Rion! Nhưng bản thân cái lễ hội văn hóa thì tớ không thích cho lắm.)

Nghiêm túc à? Nghe chẳng hợp với thần tượng của trường chúng tớ một tí nào hết.

(Vì tớ có phải thần tượng đâu chứ~!)

Trong lúc trao đổi về chuyện đó, chúng tôi đã đến ga tàu gần trường. Nhóm bạn bốn người lúc này giờ chỉ còn ba, và họ buớc lên chuyến tàu đi ngược hướng nhà của tôi. Tôi bước lên toa tàu khác gần với Himeno Miina và nhóm bạn. Có vẻ như họ đang có một cuộc trò chuyện vô nghĩa nào đó. Khi nhìn thấy Himeno Miina đang nặn ra một nụ cười giả tạo để làm vừa lòng bạn bè xung quanh, tôi đã không tin nổi vào mắt mình. Hay đúng hơn là, tôi không muốn thấy nó tí nào.

(Ê này, đừng có nói xấu người khác chứ. Không hẳn cái gì cũng là dối trá, và tớ cũng thích bạn bè của mình nữa, được chưa? Với lại, con gái con đứa, dò xét cảm xúc của nhau mà không đi quá xa là chuyện bình thường. Bọn tớ ai cũng có nhu cầu được hưởng cái thú vui tầm thường như vậy hết đấy. Tớ thích chính mình khi lắng nghe những vấn đề của người khác và cũng như khi giúp họ giải quyết chúng. Ấy chính là cách để giữ một mối quan hệ thân thiết.)

Với một tên quần chúng hạ cấp có số lần giao tiếp đã đạt đến con số 0 thượng thừa rồi thì chuyện đó nghe quá là bất khả thi đi. Nhưng cũng đúng ‘chất’ của Himeno Miina mà, khi nhìn vào khuôn mặt đó, tớ cũng chẳng hay rằng cậu ấy sẽ suy nghĩ như thế.

(Đừng có nói vậy chứ... Nhưng cậu nói đúng, tớ giống như là đang tận hưởng việc đó rất nhiều... Nặn ra một nụ cười yếu đuối như vậy...)

Sau khi chỉ ra chuyện đó, tôi cũng cảm thấy lấn cấn kiểu gì. Những gì tôi thấy được ở cậu ấy thông qua học kỳ một đó là một bầu không khí lịch sự và tao nhã. Cùng với khi cậu ấy tỏ ra thân thiện với mọi người, là một cảm giác kiểu như cậu ấy không muốn ai đến quá gần. Nó mâu thuẫn ngay với chính nó luôn, nhưng đó là những gì tôi cảm thấy được. Dù sao đi nữa thì bây giờ cậu ấy trông như đã tận hưởng cuộc nói chuyện với bạn bè của mình từ tận đáy lòng... Không, có hơi khác một chút.

(Bỏ qua một bên chuyện cậu đang dòm ngó tớ gần thế này thì, có một thứ mà cậu đã nói đúng. Cảm giác có hơi là lạ...)

Có lẽ là mạch suy nghĩ của cậu ấy đã thay đổi khi cậu đã đi khỏi đầu cậu ấy chăng? Mọi cảm giác xa cách đều đã biến mất, và cậu ấy đã trở thành một Himeno Miina bạch tuyết trong trắng rồi ư? Vậy có nghĩa là từ trước đến giờ Mina chính là kẻ xấu sao?!

(Không! Tớ là bản gốc, là hàng thật! V-Vậy nên mới... Híc.)

Đừng có khóc. À không, đúng hơn là đừng có giả khóc.

(Ôi, nếu cậu tự xác nhận được chuyện đó thì có phải nhanh hơn không hả trời. Miễn là cậu vẫn chưa chắc chắn, thì vẫn phải tiếp tục bám đuôi cậu ấy, và thấy được con người thật của tớ.)

Xin lỗi về chuyện đó. Tớ hay có xu hướng đi những nước sai lầm vì tớ là một thằng vô tích sự. Cũng giống như việc đi về nhà đôi khi cũng là một nước đi sai lầm. Dù sao thì khi tôi còn đang tự nhạo báng bản thân mình thì hai người bạn khác của Himeno Miina cũng đã xuống tàu.

(Mấy cậu ấy sống gần nhà ga này. Nhà tớ thì cách đây thêm hai ga nữa.)

Cũng như ga tàu tôi dùng để về nhà, ở đây không có bất cứ con tàu tốc hành đặc biệt nào. Ga tàu mà Himeno Miina thường xuống giống một nhà ga hơn, nơi có thể đưa bạn đến nhiều nhà ga khác, và tàu tốc hành đặc biệt cũng đỗ ở đây nữa... Sao mình cảm thấy lạc lõng quá vậy.

(Cậu đang để ý đến cái chuyện lạ đời nhất ở đây đó Itsuki. Tớ không thường đi tàu tốc hành đặc biệt cho lắm.)

Vẫn y như cũ, lời nói của kẻ thường dân chẳng thể lọt nổi lỗ tai của người hoàng tộc. Tàu của chúng tôi đã dừng ở chỗ có tàu tốc hành đặc biệt, nhưng Himeno Miina không có biểu hiện gì về việc đi xuống.

(Thôi cái vụ tàu tốc hành đặc biệt cho tớ nhờ!)

Và rồi, một lượng lớn các hành khách kéo lên tàu. Himeno Miina ngồi vào một chỗ trống, và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Vì ai nấy đều chăm chăm nhìn vào cái điện thoại đang cầm bằng một tay của mình, nên Himeno Miina khá nổi bật so với họ.

(Tớ cũng ngó điện thoại suốt mà. Nhưng... Có gì đó thực sự rất kì lạ ở đây.)

Tớ thì nghĩ nó khá là bình thường mà, theo cái cách mà tớ biết về cậu đấy?

(Đó mới là kì lạ đấy. Thông thường thì tớ sẽ xác nhận xem xung quanh mình có người quen hay không. Còn chưa kể chỗ ngồi của tớ bây giờ là ở giữa toa tàu nữa, nên là bây giờ tớ đang vô ý vô tứ lắm đấy!)

Vậy à? 

(Thường thì sau khi tách khỏi nhóm bạn, tớ sẽ chuyển sang ngồi ở toa đầu tiên hoặc là cuối cùng. Thêm nữa, tớ luôn ngồi ở đầu xa nhất, thậm chí là lúc nào cũng mang khẩu trang nữa.)

Cái đó thì rất ư là bất thường đấy nhé!

(Vậy mà đây, cái vẻ mặt ngốc nghếch đó của tớ... Có cả đống sơ hở, tớ lúc nào cũng nhìn như vậy hết à? Tớ bắt đầu ghét bản thân mình rồi đấy...)

Sau khi tách khỏi đám bạn, cậu ấy trông yên bình hơn nhiều, và thoải mái nữa... Đáng yêu quá. Đối với tôi thì chỉ thấy đáng yêu thôi chứ ngốc ấy gì.

(Hứm. Itsuki lúc nào cũng quá là ngây dại khi nói đến tớ cả! Không, cậu lúc nào cũng quá khắt khe với tớ... còn cơ thể thật của tớ thì không. Sao không tử tế như vậy với tớ một chút đi!)

Ai lại đi lừa dối người mình yêu cơ chứ.

(Dù cho bọn tớ đều là một à?!)

Khi đang cãi cọ qua lại được một chút, chúng tôi đã đến một nơi có thể gọi là trung tâm thị trấn. Sau thêm năm phút lắc lư tới lui trên tàu nữa, chúng tôi đã đến được ga tiếp theo.

(A, đây rồi! Cơ thể thật của tớ sẽ xuống chỗ này, nhanh lên nào!)

Tôi cuống quýt nhìn Himeno Miina, và có vẻ như cậu ấy đang chuẩn bị đi xuống. Tôi cũng làm theo, và tiếp tục bám đuôi cậu ấy.

(Tớ chưa nhận ra luôn kìa... Quá là bất cẩn rồi, muốn đấm gục con nhỏ đó quá đi.)

Dừng lại đi. Giờ cậu chán stalker rồi hay sao mà lại muốn đổi sang làm một tên quấy rối thích đánh đập vậy hả? Cơ mà, đúng là giờ cao điểm thứ sáu, ga tàu chật kín người luôn. Vài người thậm chí còn cầm trên tay những chiếc túi nhựa lớn, vài người khác thì đi cùng với chiếc ba lô đè nặng lên lưng mình, tất cả đều hướng về một điểm đến nào đó. Cùng thời điểm đó, còn có cả đàn ông và phụ nữ mặc đồ công sở, chắc là đang đi làm về. Nếu tôi mà tránh mắt khỏi mục tiêu tầm vài giây thôi, kiểu gì tôi cũng lạc mất cậu ấy. Tôi cảm thấy như bám đuôi kiểu này mà muốn để cho không bị phát hiện thì khó quá. Với cả, chẳng phải đây là ga tàu à...

“Quán cà phê hầu gái của chúng em sẽ mở cửa vào ngày mai đó, rảnh thì nhớ ghé qua nha~”

Một cô hầu gái năng nổ gọi tôi, đưa cho tôi một cái khăn và tờ rơi. Toà nhà trước mặt tôi có treo một tấm minh hoạ anime lớn. Những máy bán đồ chơi tự động xếp thành hàng dài trên phố bên dưới bóng nắng. Tôi nghe được những bản nhạc anime quen thuộc từ các cửa hàng và hãng hiệu xung quanh mình........ Gượm cái đã, đây là Akihabara mà?!

(Chính xác.)

Không phải là Akihabara – hay Akiba cho ngắn gọn – bất thường hay gì hết, mà là việc Himeno Miina có gì đó để làm ở đây thực sự đã khiến tôi rất sốc. Chẳng phải cái chỗ này đối nghịch hoàn toàn với sở thích của cậu ấy hay sao? Lâu lâu tôi cũng hay đến đây để mua đồ các kiểu, nhưng tôi không phải là một tên otaku tâm huyết. Tôi có xem những bộ anime mới và nổi tiếng, nhưng chẳng bao giờ tôi đi mua mấy cái đĩa Blu-ray hết. Thỉnh thoảng tôi có mua game, ấy là mấy tựa game nhập vai nổi tiếng thôi đấy nhé. Tôi chỉ vào mấy con game trên điện thoại để lấy quà đăng nhập. Tôi không có biết mấy anh chị seiyuu nào, cũng như tôi không có thần tượng để ủng hộ.

Ủa vậy thì tại sao tôi lại sống làm gì thế không biết? Chẳng phải otaku, chẳng học hành, và cũng chẳng tham gia vào câu lạc bộ gì sất.

(Thoạt nhìn một cái là tớ cũng biết Itsuki không phải otaku rồi, cũng chẳng có gì lạ hết.)

Hãy quên tớ đi và tập trung vào Himeno Miina có được không vậy?! Tớ cảm thấy như cậu ấy sẽ là người có một cái nhìn tiêu cực về mấy thứ kiểu này lắm.

(Hô, cậu đang bảo là tớ ghét Akiba ấy hả?)

Ép uổng cái gì thế không biết!? Ý là, tớ nghĩ là cậu sẽ đi lòng vòng ở mấy cái tiệm chỗ Shibuya hay Harajuku giống như mấy cha mấy mẹ riajuu chứ. Tiệm làm đẹp, tiệm đồ ngọt các kiểu ấy?

(Có khi tớ cũng hay vào mấy chỗ đó với bạn bè. Nhưng mà tớ nói rồi đó, mấy thứ kiểu thế chẳng có gì hay ho cho lắm.)

Mấy thứ kiểu thế? Còn mấy thứ kiểu này thì sao...

(Chắc chắn là thích rồi!)

Oa! Nhân cách của cậu đang bị hủy hoại! Còn nữa, cậu giỡn mặt với tớ đấy à?! Con người thật mà cậu nhắc đến là một otaku sao?!

(T-Thì, chuyện đó... Meo, tớ muốn cậu nhìn vào con người thật của tớ này, meo~)

Hựựựự?! Tay của Mina giơ lên như con mèo, kêu meo meo. Dù cho tự thân làm chuyện đó, cậu ấy vẫn đỏ mặt rất là dữ dằn. Mình nên phản ứng thế nào mới phải đây?

(Cậu chán quá đó~ Đừng có lo, tớ không bận tâm đến việc thêm ‘meo’ vào cuối câu đâu.)

Cảm ơn vì đã nói, giờ tớ yên nghỉ cũng được rồi. Nhưng tớ vẫn chưa tin đâu. Trừ khi chính đôi mắt này thấy được Himeno Miina mua đồ của otaku ra thì tớ sẽ không tin vào bất cứ lời bịa đặt vu cáo nào hết! Tôi tiếp tục đi theo Himeno Miina cho đến khi cậu ấy dừng chân tại một cửa hàng, dòm ngó kệ trưng bày, và bước vào đó.

(Đích đến của chúng ta đây rồi. Màn bám đuôi coi bộ cũng ổn áp đó chứ lị.)

Tôi lẫn vào với một khách hàng khác, và đi vào trong. Giờ là đến nhiệm vụ thâm nhập. Thêm nữa, chắc chắn chỗ này có rất nhiều người. Khoan, Himeno Miina đâu rồi? Toi, chẳng lẽ lạc mất cậu ấy rồi à!

(Bình tĩnh đi, chỗ này có chia tầng mà, hẳn là cậu ấy đã đi đến tầng năm.)

Tôi nghe theo chỉ dẫn của Mina và đi lên tầng năm, tôi kiểm tra bên trong. Không như mấy tầng bên dưới, chỗ này vắng tanh, có cỡ năm người đang ở tầng này. Chắc là vì giờ ăn tối vào thứ sáu nhỉ?

(Ừ, đó là lí do tại sao thứ sáu tớ lại đến đây đấy. Mà vẫn còn thêm phần của thứ bảy ngày mai nữa.)

Hiểu rồi, có lý đấy chứ, kiểu gì thì đây vẫn là một cửa hàng bán gal game mà... Khoan, ủa?! Ế, chờ chút, cái nỗi gì... Tớ hiểu là cậu thích thú với mấy thứ đồ otaku, và cả Akiba nữa. N-Nhưng mà gal game á?! Khách hàng ở đây toàn là đàn ông không thôi! Đó là lũ chiến binh dày dặn kinh nghiệm đấy!

........... Ngoại trừ một cô gái, một cô gái có vẻ đẹp kinh người. Cậu ấy như là một nữ chính vừa nhảy ra khỏi một trong những tựa game đang được quảng cáo ở đây vậy. Ngoại trừ anh nhân viên đang làm việc tại đây ra thì đám đàn ông ai cũng choáng ngợp nhìn cậu ấy.

(Tại anh nhân viên biết tớ mà. Anh ấy tử tế lắm đấy, lúc nào cũng cho tớ mấy lời khuyên tốt.)

Aha... Ahahaha, cậu đang đùa mà đúng không, tại sao mà Himeno Miina của tớ lại thích chơi gal game hả! Cậu ấy đáng ra phải là một thần tượng trong sáng và tao nhã, người mà không thể chịu nổi mấy thứ như thế này mới đúng...

(Quá trời thứ mà tớ muốn vặn lại lắm đấy, tớ không có trong sáng hay tao nhã gì hết, và cũng chẳng phải là thần tượng~)

Nghĩ sao mà cậu không trong sáng vậy. Lúc đi tắm chẳng phải cậu xấu hổ hết biết khi thấy bộ dạng trần truồng của tớ hay sao?

 (Đi tắm... Trần truồng...)

A, tớ nhớ lại rồi!!

(A, cậu làm tớ nhớ lại rồi!!)

Bình tĩnh nào tôi ơi! Bình tĩnh nào, nhớ lại không đúng nơi đúng chỗ rồi đấy nhá.

(... T-Thật tình, nhìn cơ thể thật của tớ đi không lo! Cậu ấy nghía cái hộp đó hơi bị lâu rồi đấy. Cậu ấy chắc chắn sẽ mua nó!)

Sao dám chắc dữ vậy? Có khi cậu ấy đi mua game của nhà phát triển khác, hoặc tay không về nhà luôn cũng không chừng.

(Mẹ tớ đã chỉ ra chuyện này trước đây rồi, khi tớ dự trước hay trông chờ điều gì đó, tớ hay có cái tật vén phần tóc bên trái của mình lên. Chắc là vì tớ thấy phấn khích hay sao đó. Và bây giờ tớ cũng đang vén tóc lên kìa!)

Ấy mới chính là một thông tin thú vị về Himeno Miina mà chẳng ai biết được chứ! Tôi đứng nhìn Himeno Miina từ đằng xa, quả y như lời Mina nói, cậu ấy đã đem cái hộp đến quầy thu ngân.

(Tớ đã định mua con game này từ lâu rồi. Nên sau khi tự giày vò bản thân mình, hôm nay tớ đã quyết đi mua nó.)

H-Hờ... Vậy sao cậu không mua nó từ tháng trước đi?

(Tại giải đấu đấy, mất tận hai tháng trời. Nếu không tham gia vào cái giải đó thì kì nghỉ hè của tớ đã siêu trọn vẹn rồi. Aaaa, muốn nhanh chơi nó quá đi!)

Cậu đang so sánh giải đấu với một cái gal game đấy à?... Có lẽ cái lương tri của mình bị đảo lộn rồi chăng?

(Nghĩ đến việc một người chẳng có ở trong câu lạc bộ nào như Itsuki lại nói như thế đấy, hihi.)

Vì đó là từ một người mà tớ nghĩ là yêu đời nhất trong tất cả những người tớ biết, tớ chỉ bị sốc thôi... Vậy còn lí do mà cậu từ chối ngôi trường có khu ký túc xá bắt buộc là...?

(Vì tớ không thể thoải mái chơi gal game được nữa.)

Hahahaha... Tôi nhìn Himeno Miina – người đang mỉm cười vui vẻ sau khi mua hộp game ở quầy thu ngân.

(Giờ thì hiểu chưa?)

Ừm. Nhờ mớ lộn xộn này, tớ đã nhận ra rằng đây chính là Himeno Miina thật.

(Tớ mừng vì cậu không những hiểu được cơ thể thật của tớ, mà còn chấp nhận cả tớ bây giờ nữa.)

Cơ mà, tội cho cô gái ấy, cậu vẫn không được chơi tựa game đó.

(Uuuu...)

Trong khi xoa dịu Mina, tôi đi đến ga Akihabara.

(Uuuu... Sụt sịt sụt sịt.)

Vui lên cái đi.

(Oaaaaaa, không công bằnggggg! Hai tháng trời chỉ để cho con game đó thôi đấy! Tại sao mình lại phải cố gắng trong giải đấu cơ chứ! Ư...)

Chắc là để thoả mãn bản thân? Để đáp ứng được mục tiêu mà cậu cố gắng? Gì đó na ná vậy chăng?

(Cứu vớt cái kiểu gì mà chẳng có sức lan tỏa gì hết. Đúng là thành viên của câu lạc bộ về-nhà.)

Cậu ấy quăng vào mặt tôi những lời chửi rủa chẳng có tí sức nặng nào. Tớ đã muốn hỏi rồi, nhưng nếu cậu quay trở lại thì Himeno Miina đó sẽ là ai?

(Himeno Miina đó sẽ là ai... Cả hai đều là tớ, chẳng thay đổi gì hết. Tớ chỉ biết rằng tớ trong suốt ở phía cậu sẽ biến mất.)

Còn kí ức của cậu thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với những kí ức cậu có được trong suốt khoảng thời gian đó?

(Chắc là tớ sẽ thừa hưởng lại chúng chăng? Tớ chưa bị nên đâu có biết được.)

Vậy có nghĩa là kí ức của cơ thể gốc sẽ còn đọng lại đúng không? Vậy thì cậu đâu có lí do gì để tấy lên chỉ vì không chơi được gal game chứ hả Mina?

(Có khi cậu nói đúng, nhưng một lần nữa thì tớ không có rành về cái vụ thừa kế kí ức này đâu đấy.)

Tớ hiểu rồi...

(Sao nhìn ảm đạm vậy?)

Thì, cậu biết đấy... Tớ đúng là hèn hạ quá đi mất, cơ mà...

(Gì vậy~? Hiếm khi thấy cậu khó nói như vậy lắm đấy, dù là trước mặt tớ.)

Hì hì~ tớ vừa mới nghĩ rằng nếu như cậu quay về và giữ nguyên được kí ức ấy, thì tớ có thể thong thả mà nói chuyện với Himeno Miina đúng không? Đùa thôi.

(Ừ, cậu nói đúng. Nếu là tớ thì rốt cuộc, cậu cũng cứ lo lắng mãi thôi. Nhưng mà cỡ này thì cậu sẽ vẫn không thể tiếp xúc với cơ thể thật của tớ được đâu đúng không?)

Vậy là giậm chân tại chỗ luôn à?! Thật luôn, tớ bị cái kĩ năng kém giao tiếp của mình ám luôn rồi.

(Mà ngay cả khi cậu chạm vào tớ và đưa tớ quay về được thì ta vẫn chưa biết được kí ức có được giữ lại hay không. Và nếu vậy thì cơ thể thật của tớ sẽ xem cậu như một tên dị hợm đấy, cũng như việc cuộc đời học sinh trung học của cậu cũng chấm dứt luôn.)

Khủng khiếp quá. Cuộc đời học sinh trung học gần như là chưa bắt đầu của tớ lại kết thúc sớm như vậy à, không muốn đâu. Mà hơn hết, tớ nghĩ là sẽ buồn lắm nếu như kí ức về Mina của cậu biến đi mất hút.

(Ái chà chà? Cậu bắt đầu thích tớ rồi sao? Phư phư.)

Một nụ cười trêu chọc hiện lên mặt của Mina. Nếu đây là Himeno Miina, sẽ chẳng có cái biểu cảm như thế này, nếu đây lả cơ thể thật của cậu ấy, tôi có thể sẽ bị xa lánh như người lạ. 

“Saotome?!”

Đúng thế, cứ như vậy thì... Không, chờ chút! Mình đã bị Himeno Miina bắt tại trận rồi à?!

(Khó xử thật đấy. Chẳng biết là ai chọn sai thời điểm nữa...)

Himeno Miina hoảng hốt giấu cái túi nhựa có gal game sau lưng, người run run lo lắng.

“G-Gặp cậu ở đây đúng là trùng hợp thật đấy nhỉ? Cậu đi mua sắm à?”

Chẳng có gì trùng hợp ở đây hết, nhưng làm sao tôi có thể thú nhận rằng mình đi theo cậu ấy chứ.

“Ế, a, đúng rồi, phải đấy!”

Tôi mơ hồ đáp lại, và cố gắng che giấu sự thật đó lúc này. Cậu ấy lấy lại được bình tĩnh, và hướng một nụ cười thánh thiện về phía tôi.

(Bình tĩnh cái nỗi gì! Sao tim cậu lại văng tứ tung đúng ngay cái lúc cơ thể thật của tớ xuất hiện vậy?!)

“Một người bạn của tớ đã nhờ tớ mua đồ giúp cậu ấy, vì là lần đầu tiên đến đây nên tớ khá là lo lắng.”

Cậu ấy nhấn mạnh rằng mình không tự đi đến đây, và còn là lần đầu tiên nữa.

(Gừừ... Nói dối trắng trợn hết biết. Cơ hội đấy Itsuki, lợi thế thuộc về chúng ta!)

“T-Tớ cũng là lần đầu tiên... Đ-Đ-Đ-Đúng vậy đấy!”

(Cậu nói cái gì vậy?! Đừng có cuốn theo lời nói dối của cậu ấy luôn chứ!?)

“Vậy à? Cũng muộn rồi đấy, cậu đi đường cho cẩn thận nhé. Giờ thì, tớ chúc cậu có một cuối tuần vui vẻ.”

Cậu ấy cúi đầu lịch sự, rồi đi qua cổng soát vé của ga tàu.

(Chạy rồi!)

Chắc là cô nàng muốn chơi con gal game đó càng nhanh càng tốt đây mà... Ahahaha.

Sau khi về nhà, tôi đi vào phòng và ngồi xuống ghế, phân tích lại tình huống vừa rồi.

(Đó là một cơ hội hoàn hảo dành cho cậu đấy.)

Mina lún người xuống không gian nghỉ ngơi cá nhân của mình, cụ thể là cái giường của tôi. Làm thế nào mà đó lại là một cơ hội vậy...

(Cậu đã ở hang ổ của nữ chính mà cậu muốn chinh phục đấy. Nếu cậu tiếp tục làm tới, thì có lẽ đã kéo được cậu ấy về rồi, hay cùng lắm là giương được một cái flag.)

Không không không, chẳng phải cậu ấy thấy khó chịu khi bị tớ nhìn thấy à?

(Không sai, nhưng tớ luôn muốn có những người bạn để chia sẻ sở thích của mình. Nếu biết cậu thích chơi gal game, thì tớ đã sớm hiểu ra sau bao nhiêu thời gian rồi.)

Thật đấy à? Giá như tớ biết trước thì đã có thể chuyển cuộc nói chuyện theo chiều hướng đó rồi... Hoặc là không. Tớ nghĩ kiểu gì thì cũng bất khả thi thôi.

(Vậy là cậu vẫn xem tớ như thần thánh phương nào mặc dù biết được con người thật của tớ nhỉ?)

Tớ có thể thích gal game, nhưng Himeno Miina vẫn là Himeno Miina. Cậu ấy là nữ chính trường tồn vĩnh cửu của tớ.

(Đ-Đừng có buột miệng nói ra những lời đáng xấu hổ như thế nữa... Tại sao cậu có thể làm tim tớ lỡ một nhịp dù cho còn chẳng phải là cơ thể thật của tớ...)

Mina lấy tay che miệng lại và cúi gằm mặt xuống. Vậy là tớ đã biết thêm thông tin mới mẻ về nữ chính của mình rồi đấy, nhưng giờ phải làm gì đây?

(A, p-phải rồi. Chúng ta sẽ đi tiếp từ đây. Đặc biệt là với cái thông tin giá trị mà cậu thu được.)

Nó giá trị đến thế cơ à...

(Cậu vẫn chưa nhận ra nữa hả Itsuki? Có nhớ cậu ấy đã gọi cậu là ‘Saotome’ không? Nghĩa là khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại rồi đấy.)

Hiểu rồi! Gặp ai đó một vài lần sẽ khiến họ quen thuộc với mình!

(Từ giờ trở đi, chúng ta cũng sẽ làm cho sự tồn tại của cậu trở nên rõ ràng hơn. Được! Có lẽ hôm nay chỉ là trùng hợp, nhưng chúng ta sẽ phát động tấn công vào thứ hai!)

Mắt Mina sáng lên khi tay cậu ấy thành hình nắm đấm. Cậu ấy đang cực kỳ năng động rồi. Hở? Tớ là người duy nhất đi diễn này diễn nọ mà đúng không?! Nghĩ thôi cũng thấy lo rồi!

Đã đến sáng thứ hai.

(Buổi sáng vui vẻ~!)

Tiếng chuông báo thức phiên bản nữ chính yêu thích của tôi vang lên trên đầu. Tuy nhiên, vì tôi vẫn dậy sớm hơn cả tiếng đồng hồ nên không có vui vẻ gì cho lắm. Chào buổi sáng đằng ấy.

(Chẳng có tí động lực nào như thường lệ nhỉ~ nào nào, hào hứng lên!)

Lơ lửng khắp không trung như vậy, cậu ấy hẳn là đang vui thích lắm. Thực sự là cậu không nên kêu người ta hào hứng lên mới sáng sớm đâu, cậu sẽ hối hận đấy.

(Đúng vậy đúng vậy! Cậu cần được tái sinh đấy Itsuki. Hôm nay, cậu sẽ nói chuyện với cơ thể thật của tớ, nên là cả hai cùng cố gắng nhé!)

Ồ, nhắc mới nhớ. Bụng tôi chợt lên cơn đau. Nếu không có một tai nạn bất ngờ nào xảy ra, mình không nghĩ là có thể nói chuyện được với cậu ấy... Nhưng mình có Mina ở bên... Không, Mina đang kiểm soát mình, nên sẽ ổn thôi!

(Để đó cho tớ! Nếu hôm nay chúng ta có được một cái flag ngon lành, thì khả năng cao sẽ có một loạt những sự kiện nối tiếp nó!)

Tôi thấy hơi rùng mình khi nghe Mina dùng những từ ngữ trong mấy con gal game quá là vô tình như vậy, nhưng thôi đành chịu.

(Hãy chơi hết tốc lực nào!)

Như thế, ngày thứ sáu của tôi với Mina đã bắt đầu.

Tôi đi đến lớp, và ngay khi ngồi xuống bàn học, cuộc họp bàn chiến lược trong não tôi với Mina đã bắt đầu. Mina ngồi trên khung cửa sổ, còn tôi ngồi ở chỗ bàn gần cửa sổ.

(Nó không phải là chuyện gì quá to tát. Trong giờ nghỉ trưa, trước khi cơ thể thật của tớ đi ăn với bạn, cậu sẽ gọi cậu ấy, và hỏi xem cậu ấy có muốn đi ăn cùng với cậu hay không.)

Không không không không không! Có chết cũng không làm! Cậu nói cái gì vậy?! Rốt cuộc thì, chắc là tớ không nên đặt niềm tin của mình lên cậu đâu nhỉ!

(Sẽ ổn thôi, nghe này. Vì tớ lúc nào cũng ăn trưa với mấy bạn nữ trong sân trường, nên cậu chỉ cần gặp và mời tớ là được.)

Sao cậu cứ tiếp tục mà không chịu nghe tớ nói vậy hả? Bộ tớ không có quyền hành gì ở đây hết à? Sẵn đây luôn, đám ngồi ăn trong sân trường toàn một lũ đứng trên đỉnh của cái xã hội thu nhỏ này không thôi. Một thằng ngoài hai chữ rác rưởi ra như tớ còn chẳng được bén mảng đến đó nữa là.

(Lại là cái thứ logic loạn xí ngầu đó nữa à? Muốn ăn ở đâu thì đó là quyền của mình chứ. Đến khi nào đó sao cậu không kêu Shouma đi ăn ở sân trường xem? Dễ mà.)

‘Dễ mà’ cái đầu cậu ấy. Đừng có đơn giản hoá mọi thứ nữa.

“Itsuki, chao xìnnn!”. Shouma đến chào tôi.

“Chào.”

(Đám con trai lâu lâu cũng kì lạ thật đấy. Sao không chào nhau bằng một nụ cười đi?)

Tớ không muốn làm một thằng nam sinh kiểu đó. Tớ không muốn trở thành một thằng ngốc được nước lấn tới rồi nổi cồm cộm lên như một tên lập dị. Một khi đã trở nên nổi bật trong lớp, rất khó để quay về vị trí thoải mái của mình. Trong trường hợp của tớ thì, có lẽ là tớ đã chìm xuống hơi sâu trong lớp rồi.

(Thật luôn, cái lối suy nghĩ kém cỏi gì đây không biết...)

Nếu tớ hạ mình xuống, người khác có thể đi lên. Tớ thấy vui khi nghĩ như vậy.

(Cậu có ngầu tí nào đâu mà bày đặt.)

Ừ ừ, biết rồi.

(Nhưng cũng có lý, vậy thì tớ sẽ thay đổi kế hoạch một chút.)

Kế hoạch? Thôi đi, cậu thực sự đang làm tớ khiếp đấy. Tớ chỉ cảnh giác khi cậu đột nhiên bảo tớ đi mời Himeno Miina ăn trưa thôi, và rốt cuộc thì tớ lại tỏ ra quá sức ngạo mạn. Nên là tớ xin lỗi, hãy tha thứ cho tớ.

(Giờ thì đi ăn trưa như bình thường thôi được chưa?)

“Itsuki, ông bị gì mà nhìn chằm chằm cái cửa sổ vậy?”

“Ế? Aaaa, phải rồi, tôi xin lỗi. Đang nghĩ về một vài chuyện thôi.”. Tôi mơ hồ đáp lại Shouma, khi mà giờ học buổi sáng đã bắt đầu.

Cùng với đám bạn đang chăm chú nghe giảng, tôi chỉ ngồi mài giũa tinh thần cho giờ nghỉ trưa. Vài giây sau tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa, tất cả học sinh vừa mới cuống cuồng cầm bút chạy trên vở khi chép lại bài trên bảng đã xông ra khỏi lớp để đến căn-tin trường nhanh nhất. Đối nghịch hoàn toàn với hình ảnh đó, tôi tiếp tục cuộc họp bàn chiến lược trong não mình cho đến hết giới hạn. Và rồi, một khi tiếng chuông trung thành vang lên, đám học sinh bước vào giờ nghỉ trưa quen thuộc của mình.

(Được rồi! Đến lớp sáu thôi nào!)

Dường như sự bình thường này không dành cho tôi, buồn phết. Thực sự là phải đi đến đó à... Nghĩ về nó thôi cũng có cảm giác trái tim này như muốn nổ tung rồi...

“Ê, Itsuki, đi đâu vậy? Chẳng phải hai thằng sẽ đi ăn với nhau à?”. Shouma gọi tôi từ trong góc lớp học, gặm gặm ổ bánh mỳ mua ở cửa hàng tiện lợi của mình.

Dựa trên thông tin mà tôi có được, Himeno Miina đem theo đồ ăn trưa mà mẹ cậu ấy làm.

(L-Làm sao mà cậu biết vậy!? Cái mạng lưới thông tin của cậu thực sự là khủng khiếp quá đi mất... Nhưng không thể ngừng thán phục nó được.)

“Aa, thì tại có mấy chuyện cần làm, nên tự ăn một mình đi!”

“Nghiêm túc đấy à? Ăn một mình trong lớp nó lại buồn lắm ông ạ, có nghe không vậy hả!”

Tôi không đếm xỉa gì đến lời chỉ trích ấy của Shouma. Không giống tôi, hắn có rất nhiều bạn. Có lẽ sẽ không có chuyện hắn ăn một mình đâu. Nếu có thì tôi sẽ là đứa phải ăn một mình, vì khả năng cao là sẽ có một đứa bạn khác đến ăn cùng với hắn.

(Đúng là cái suy nghĩ tiêu cực... Sao cả đám không ăn cùng nhau luôn đi...?)

Đột ngột làm thân với người lạ cứ như là một bài kiểm tra của anh hùng vậy. Tớ chắc chắn không thể chịu đựng nổi một cái bài kiểm tra đòi hỏi sự dũng cảm đâu. Tớ muốn sống trong một ngôi làng cùng với lũ bò đến hết đời. Động vật thật tuyệt vời, chúng sẽ không bao giờ phản bội tớ.

(Sao tự dưng cậu lại nói về bò hả...?)

... Khoan, chờ đã. Chốc nữa tớ sẽ đi mời Himeno Miina đúng không?

(Ừm, đúng rồi. Đó là lí do tại sao mà bây giờ cậu đang đi đến lớp sáu đấy.)

Hơn là làm một bài kiểm tra anh hùng, cái này giống đi đánh trùm cuối hơn thì có, Ma Vương sao?!

(Gượm đã! Cậu gọi ai là Ma Vương?!)

Không không không không không, mình sẽ bị giết chết mất, chắc chắn luôn! Ít nhất thì cho tôi đánh một con slime trước đi mà! Tôi còn chưa lên đủ cấp nữa!

(Thôi mà. Kìa, chúng ta đã đến lớp của tớ rồi.)

Chúng ta đã đến lâu đài của Ma Vương... Làm sao mà tớ có thể đánh lại nó chỉ bằng một cây que gỗ với cái chậu làm khiên hả? Tớ đâu có muốn một cái màn nhập vai kì lạ như thế này...

(Không nhanh lên là cơ thể thật của tớ sẽ đi mất đấy!)

Khốn nạn quá, đến cùng cực với tất cả những thứ này luôn rồi! Chỉ còn cách tin vào đồng minh của mình thôi chứ sao giờ, chính cậu ấy cũng là một con trùm ẩn nữa! Tôi đặt chân vào toà lâu đài của Ma Vương. Quả nhiên là không khí của đám quái vật ở đây không thể đem cái hầm ngục tân thủ tôi vừa ở để đi so sánh được.

(Này! Họ đều là người tốt đấy, đừng có đối xử với họ như kẻ xấu chứ!)

Tôi ngó lơ lời của con trùm ẩn và tiến đến chỗ ngồi xa nhất ở phía sau, hiện là nơi sinh sống của Ma Vương.

 (Tiến lên đi, chàng anh hùng trẻ! Nói chuyện với Ma V— à không, nói chuyện với tớ đi!)

Tôi đã thu hút sự chú ý của đám quái vật xung quanh mình khi đi đến chỗ ngồi của Himeno Miina. Cũng có lý, vì một thằng quần chúng nhàm chán như tôi mà đi xuất hiện trước mặt thần tượng của ngôi trường này. Nếu tôi chỉ là một khán giả ở đây thì chắc cũng tự rủa bản thân rồi. Tôi không cho phép bất cứ giống loài con côn trùng vô giá trị nào bám lấy Himeno Miina. Tuy nhiên thì...

(N-Này, cậu có ổn không vậy?! Tim của cậu đang đập nhanh quá đấy, đến độ thốn lên luôn ấy! Dù cậu có lo lắng ra sao đi chăng nữa thì nó không bình thường tí nào hết!)

Ngay bây giờ, tôi chính là một giống loài con côn trùng vô giá trị. Cái bầu không khí khó chịu trong lớp học chỉ làm cho tim tôi đập nhanh hơn. Do ánh nhìn của đám quái vật cấp cao mà điểm sinh mệnh của tôi càng lúc càng tuột xuống. Và ngay khi đó, Ma Vương đã nắm bắt được sự hiện diện của tôi. Kết quả là nhịp tim tôi tăng lên nhiều hơn khi điểm sinh mệnh của tôi bị rút ngắn lại.

(A oa... A oaoaoaoa, ôi không, nó không chịu dừng lại...!)

Bạn trùm ẩn ơi! Cố lên! T-Tớ nên làm gì đây?!

(Ưm... Ơm... Aaa...)

Khi mà ngay cả trùm ẩn cũng sợ hãi, người đẹp trước mặt tôi há miệng ra.

“A! S-Saotome!?”

“Ế!? À không, thì, ưm! Đại khái là, ờ...”

(Này! Cậu lo lắng quá rồi! Trái tim cậu muốn nổ tung ra luôn ấy...!)

“C-Cậu có chuyện gì... Không?”. Himeno Miina hỏi tôi, vẻ bối rối lộ ra quá rõ ràng.

Trên hết là đám quái vật xung quanh đang ném cho tôi một ánh nhìn ngờ vực. Aa, muốn chết quá đi.

“T-Thì là, ưm! C-Chuyện là, h-h-hôm nay...”

Tôi cắn lưỡi quá nhiều rồi, giờ còn chẳng biết bản thân đang nói cái gì nữa. Tôi muốn đi chết quá.

(C-Cậu làm được mà! Chỉ là tớ thôi! Không có gì phải lo lắng hết!)

“.......?”

(Này tớ! Đừng có nhìn cậu ấy như vậy nữa và hiểu ra cái gợi ý đi mà!)

Mina đập hai tay vào bàn học của Himeno Miina. Dù không thành tiếng, nhưng tôi có thể cảm nhận được cơn giận của cậu ấy.

“H-H-Hôm này... Ă-Ă-Ăn trưa...!?”

“Hime à~ nhanh đi xuống sân trường đi, ta không có nhiều thời gian đâu~”

Một người bạn của Himeno Miina lờ tôi đi và gọi cậu ấy.

(A! Kii ơi, giờ không phải lúc, đừng có cản trở bọn tớ!)

“Nào, đờ đẫn cái gì, đi thôi?”. Cô gái được gọi là Kii thúc giục Himeno Miina nhiều hơn nữa.

“A, nhưng mà...”. Himeno Miina đưa ra một biểu cảm phức tạp, và trông như đang bị chuyện gì đó làm cho rối rắm.

(Này tớ, hành động đó là sao vậy hả?! Có một vị khách quan trọng đang ở trước mặt cậu đấy, cậu không thể cứ thế mà lờ cậu ấy đi được!)

Mina trách cứ cơ thể thật của mình. Cậu ấy còn cố tát vào má chính mình nhưng chỉ gặp mỗi không khí.

“T-Tớ xin lỗi, tớ phải đi rồi, nên... Nếu cậu cần gì ở tớ, tớ sẽ rất sẵn lòng để nghe vào lúc sau.”

Vì điểm sinh mệnh của tôi đã cạn sạch, tôi chỉ biết đứng chôn chân ở đó.

(Aa, đừng có điiiii! Đừng có bỏ tớ ở đây màaaaaa!)

Vì Mina không thể đi khỏi tôi được, nên cậu ấy chỉ giăng tay mình ra về phía Miina đang rời đi.

Sau khi tôi về lớp của mình, tôi đã định thần trở lại và quay về hiện thực. Hì... Hihihihihi... Gi hihihihihi!

(G-Gì vậy, bây giờ cậu tan tành mây khói luôn rồi à?!)

Đúng là một thành công mĩ mãn! Tớ đã nói chuyện được với Himeno Miina rồi!

(Thành công cái nỗi gì! Thất bại thảm hại thì có!)

Không nghi ngờ gì nữa, kỹ năng giao tiếp của tớ đã được nâng lên. Không như trước đây, tớ thực sự đã nói chuyện được với cậu ấy. Về việc này, chẳng có kết cục nào tốt hơn cái này nữa đâu.

(Cái đó... Cậu chỉ tưởng tượng thôi. Và làm sao mà chuyện này lại là một thành công vậy?)

Giống như hồi sáng, Mina ngồi trên khung cửa sổ và hỏi tôi. Khác một cái là cậu ấy bây giờ đang khoanh tay lại, trừng mắt nhìn tôi. Thì tại, Himeno Miina đã hứa là sẽ nghe tớ nói sau mà đúng không?

(Cái đó chắc là chót lưỡi đầu môi thôi.)

Cậu cứ đùa~ Cái này có nghĩa là tớ có thể nói chuyện với cậu ấy lần nữa phỏng~?

(Cậu không sai, nhưng tớ nghi ngờ về việc tình cảm của cậu ấy dành cho cậu sẽ tăng lên hay gì đó.)

Hửửử!? Cậu ấy không chỉ cho tớ đãi ngộ đặc biệt bởi vì tớ hành động trước tình địch của mình à?

(Chẳng có tình địch nào cả, cũng như tớ có người bạn nào là con trai. Và tớ cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì ai hết.)

Tớ biết mà. Nếu có kẻ nào như vậy tồn tại, tớ sẽ nghiền nát hắn ra— trong đầu mình.

(Cậu thực sự là ích kỷ lắm đấy Itsuki... Xin lỗi nếu như tớ làm tuột cảm xúc của cậu, cơ mà cái cách giao tiếp đó của cậu vừa rồi gần như là chẳng tốt lành gì hết.)

Cái đó... Ừ, tớ biết chứ. Nhưng đây cũng là lỗi của Mina mà! Cậu nói là sẽ đưa tớ lời khuyên, nên tớ mới dám làm điều không thể đấy. Híc. 

(Đừng có khóc mà. Tớ biết là tớ đã hoảng lên... Nhưng tim cậu cứ nảy lên như thế thì làm sao mà suy nghĩ đàng hoàng được.)

Giờ thì cậu đã hiểu nỗi lòng của một chú bé kém giao tiếp và không nổi tiếng chưa?

(Nghĩ đến việc tớ tự trải nghiệm chuyện đó. Nó rất kì lạ khi cảm thấy lo lắng về chính bản thân mình...)

Chưa kể đến việc tôi còn ăn trưa một mình nữa. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy rõ mồn một cảnh sân trường. Ahaha, tôi có thể nghe được giọng nói vui tươi của Himeno Miina. Còn tôi thì ngồi trên đây, lẻ loi đơn độc.

(Sao tớ cảm thấy bứt rứt quá vậy... Thật tình. Itsuki còn có tớ ở đây mà?)

Đối với mọi người xung quanh tớ, tớ chẳng khác gì một kẻ cô độc cả. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành nhét vào họng mình cái bánh mỳ nguội ‘Ngon hơn khi ăn nóng’. Khi tôi đang nhấm nháp bữa trưa cô đơn của mình...

“Itsuki ơi~ có thiệt là cậu mời Hime đi ăn trưa hông dợ?”

(A, là Rion! Hôm nay cậu ấy để tóc đuôi ngựa kìa! Đáng yêu quá đi~!)

Rion đến gần tôi, trong khi cái đuôi ngựa của cậu ấy lúc lắc qua hai bên trái phải. Cậu ấy chú ý đến nó nhanh thật. Hình như Rion luôn buộc tóc như thế này khi đi ăn trưa. Tôi không quan tâm lắm nên cũng chẳng bao giờ nhận ra. Mà hiếm khi cậu ấy gọi mình vào giờ này nhỉ, chắc tại hôm nay không có thằng cha Shouma chăng?

“Tốc độ truyền tin nhanh thật đấy... Vừa mới xảy ra có bao lâu đâu...”

(Nghĩ đến cái việc chúng ta bị cuốn vào một sự kiện bất ngờ như thế này!? Phải làm sao đây...)

“Nakagawa đi ăn bên lớp khác rồi đó, cậu biết chưa?”

“Ừm, biết.”

“Vậy là Hime hổng tiếp cậu hả? Rồi qua đây ăn một mình phải hông?”

“Rồi sao nữa? Để tớ yên đi.”

(Lựa chọn tệ hại nhất trần đời! Giờ cậu nên đi ăn với Rion mới phải.)

Nghĩ sao vậy.

“Hime từ chối lời mời bất ngờ đó tại cậu ấy cũng có lí do riêng mà ha?”

(Thấy chưa! Ngay cả tình cảm của cậu ấy dành cho tớ cũng sụt xuống rồi kìa. Vì cái gì mà tớ lại đi từ chối lời mời của người đã cứu mình cơ chứ.)

Ừ thì cậu đã làm vậy thật mà.

(Hứm!)

Mina bĩu môi một cái trong sự khó chịu.

“Tớ không có ý làm cậu áy náy hay gì đâu, cơ mà chuyện này có can hệ gì đến cậu không?”

“Cậu ăn trưa một mình mà phải hông? V-Vậy thì hai đứa mình có thể...”

“Anh Itsuki ơi~ ăn trưa với em đi!”

Khi Rion còn chưa nói xong, cánh cửa lớp học mở ra, và Himari xông vào trong. Bởi vì sự hiện diện đột ngột của con bé, mấy đứa bạn cùng lớp của tôi bối rối nhìn nó. Đâu trách họ được, dù sao thì Himari cũng là một cô nhóc học bên sơ trung mà.

“Này bé Himari! Bé là học sinh sơ trung mà, hổng thể nào mà qua đây được đâu!”

“Không có bức tường nào có thể ngăn cách được em và anh Itsuki hết!”

“Nhưng có bức tường ngăn cách giữa sơ trung với cao trung đó! Bé đâu thể phá bỏ nó dễ như vậy được, nên về lớp giùm chị đi.”

“Sao tâm trạng của chị tệ quá vậy chị Rion? Vì cái mối phiền hà thường ngày đã không còn nữa, em tưởng là mình có được chút thời gian với anh Itsuki chứ~”

(Tốt quá rồi Itsuki, cậu nổi tiếng quá đi.)

Aa, trời ơi. Ăn trưa cũng không được yên nữa hả?

(Nhân tiện thì cái mối phiền hà là ám chỉ Shouma đấy à?)

Ừ, hình như là Shouma thích Himari, còn dường như là con bé ngoài thấy khó chịu ra thì chẳng xem hắn ra gì hết. Rốt cuộc cũng là do hắn đi ngắm gái bừa bãi quá thôi.

“A, là bé Himari! Em đến đây để gặp anh à?”

Kìa, Shouma quay lại rồi.

“Ư, đồ sâu bọ phiền phức đến rồi! Té thôi!”

Khi nghe tiếng của Shouma, Himari chạy ra khỏi lớp. Con bé đến và đi trong tích tắc, như một cơn bão... Aa, trời ơi. Trả lại đây giờ nghỉ trưa thanh thản của tôi, là lỗi của cậu hết đây Mina.

(Lại đổ lỗi cho tớ nữa à!?)

Cuối cùng, lấp đầy cái bụng đói là việc duy nhất mà tôi làm được, phần còn lại của giờ nghỉ trưa thì hỏng bét.

Trong những tiết học buổi chiều, tôi bàn luận về kết quả của giờ nghỉ trưa hôm nay, và những việc làm của chúng tôi trong tương lai.

(Thông qua cuộc trao đổi giữa cậu và cơ thể thật của tớ, tớ đã nhận ra, rằng đột ngột mời tớ đi ăn trưa là một chướng ngại quá lớn.)

Mừng là chỉ tốn mất nửa phần danh dự của một thằng đàn ông để khiến cậu nhận ra.

(Ừm, giờ thì nó đã thực sự bắt đầu rồi.)

Nếu là bất kỳ tên đàn ông con trai nào khác, thì tớ có thể xoay sở được, nhưng nếu là nữ giới... Đặc biệt là Himeno Miina, thì từng tế bào của tớ chỉ có thét lên kinh hoàng mà thôi.

(Vậy là thay vì thích tớ, thì đúng hơn là cậu đối xử tệ với tớ à?)

Không hề! Tớ ngưỡng mộ cậu đến nỗi mà tớ lúc nào cũng ảo tưởng về cậu đấy!

(N-Nghe cậu nói thẳng như thế đúng là xấu hổ thật đấy... Với lại sao cậu không tiếp xúc với tớ như cách mà cậu làm trong ảo tưởng của mình đi?)

Không thể nào được!

(Được, tớ nghĩ là tớ đã bới tung hết lên trình tự của mình rồi. Tớ đã quá bất cẩn với chỉ số của nhân vật chính.)

Nhân vật chính? Chỉ số? Lại là gal game nữa à?

(Nếu muốn giương cờ cho đàng hoàng, cậu cũng phải nâng hết thông số của mình lên cái đã.)

Cậu ấy lại tiếp tục câu chuyện mà chẳng đả động gì đến tôi rồi...

(Tớ hiểu rồi, vậy thì hãy bước sang giai đoạn hai của chiến lược chinh phục nữ chính nào!)

Rõ ràng là chúng tôi đã qua được giai đoạn đầu tiên, mà trong khi tôi còn chẳng biết cái tích sự gì đang xảy ra hết...

××××××××××

Lời note cuối. (Nói xàm)

Mấy ngày nay chơi lại Kancolle thấy vui ra hẳn...

Stalker nghĩa là kẻ rình rập, kẻ bám đuôi. Một kẻ theo dõi một đối tượng nào đó một cách bất hợp pháp, thường đặc biệt là phụ nữ. Diễn viên lồng tiếng Gal game/ Game Mỹ thiếu nữ, là một loại trò chơi trong đó tập trung vào khả năng tương tác với những nhân vật nữ theo phong cách anime. Nhạc hơi: kèn, sáo và các nhạc cụ dùng hơi để thổi khác.