Chương 1 [Chinh phục Himeno nhờ sự giúp đỡ của Himeno]
° ° °
“Chúc mừng học sinh Himeno Miina đã đạt được vị trí thứ tư của Giải cầu lông mở rộng dành cho nữ sinh trung học toàn quốc, đây là một thành tích tuyệt vời và sẽ được vinh danh xứng đáng.”
Đây là buổi lễ khai giảng học kỳ hai đầu tiên của tôi tại cao trung. Gió lùa vào những cánh cửa sổ của phòng thể chất được mở ra một nửa. Làm người ta cảm nhận được rằng không khí cuối hè đang diễn ra ngoài kia, cùng với tiếng mèo kêu và hơi nóng uể oải đang phả vào người tôi. Bị đám bạn cùng lớp với làn da rám nắng vây quanh, tôi ngước nhìn Himeno Miina – cô gái đang đứng trên khán đài giống như những người khác mà tôi không quan tâm gì cho lắm.
Dù là ngay trong kì nghỉ hè, tôi vẫn thu lu trong phòng cả ngày, vì thế mà giữ được cho da dẻ mình khoẻ mạnh. Nếu tôi là một quân cờ lật – Reversi, chắc là cái lũ riajuu đang ngồi quanh tôi sẽ biến da tôi thành vụn bánh mì cháy giống như của chúng mất thôi.
“Có vẻ như cô công chúa của ông vẫn chăm chỉ học hành trong kì nghỉ hè vừa rồi, còn ông thì sao hả Itsuki?”. Tên riajuu có làn da rám nắng ngồi sau tôi – Nakagawa Shouma – thì thầm với tôi những lời nói nhanh chóng tan biến vào hội trường này, những lời nói chỉ có tôi mới nghe rõ.
“Chẳng có gì cả, vui tươi ngồi nhà như thường lệ thôi.”
“Tên Itsuki cứng nhắc này, đợi tới lúc ông trưởng thành thì tấm thân này mục ruỗng mất thôi. Haha!”. Tên Shouma cợt nhả tôi, cơ mà hắn ta cũng đâu có bình thường.
Cậu ta là kiểu người luôn ngưỡng mộ và muốn trở thành một tên riajuu, để rồi thành một phiên bản ‘giả’. Do muốn trở nên nổi tiếng với tụi con gái, cậu lao đầu vào nghiên cứu những kỹ năng cũng như thời trang, thậm chí đến mấy cuốn sách hẹn hò nổi lên từ tạp chí cũng không tha.
“Cơ mà, cậu ấy vẫn đáng yêu như ngày nào nhỉ, Himeno Miina ấy.”
Himeno Miina. Một thần tượng đúng kiểu. Cậu ấy thực sự rất hợp với cái kiểu mẫu đó. Là một cô gái có mái tóc tự nhiên dài đến ngang vai. Cậu rất khác với Shouma – một người luôn dùng wax và các sản phẩm tạo mẫu tóc khác để gây nên sự chú ý cho nó. Cậu ấy chắc chắn phải chăm chút mái tóc màu tím đen của mình, ít nhất phải là như vậy. Và cái bông hoa cài trên tóc kia cũng rất hợp với cô nàng.
“Coi kìa, nhỏ tiếng lại đi thanh niên. Nếu mấy tên khác nghe thấy thì đừng bảo sao chúng nó lại săn lùng ông đấy nhé.”
Cô ấy là nữ sinh nổi tiếng nhất ngôi trường Phổ thông Tổng Hợp Koujoukan này. Himeno Miina, cô ấy là nữ chính của tôi. Theo học tại đây trong năm đầu tiên, ngoại hình đáng yêu kết hợp với năng lực vận động của mình, cộng thêm điểm số cao vút ngay ngày đầu tiên và còn nhiều tài lẻ khác, cậu ấy đã đạt đến một thứ gì đó kiểu như thần tượng dù mới được có một học kỳ đầu tiên trong năm, không như tôi. Như một hệ quả của chuyện này, cậu ấy đã được rất nhiều nam sinh dòm ngó đến.
“Khỏi phải lo, thưa ngài. Người như tôi thì làm gì mà có cửa với cậu ấy đâu cơ chứ.”
Himeno Miina duyên dáng đứng nhận thưởng trên khán đài. Đem cậu ta đi so sánh, được khen thưởng trước đám đông trên khán đài, chỉ càng làm cho cái sự thần tượng trong cậu ấy mạnh mẽ lên đối với một nhân vật phụ như tôi – người chỉ biết ngước nhìn cậu ấy mà thôi. Himeno Miina và tôi là người ở hai thế giới khác nhau, với những suy nghĩ này trong đầu, tôi chỉ có thể ngước nhìn một khung cảnh có tính truyền cảm hứng cao như thế này trong sự tôn trọng.
•
•
•
Buổi lễ khai giảng kết thúc, cũng là lúc tôi quay lại đời học sinh bình thường của mình, khi tôi quay về lớp–
“Kyaaaaaa~!”
Tôi đang di chuyển từng bước chân nặng nề trên cầu thang, khi một cô gái đang ngã xuống từ phía trên.
“Oái!?”
Tôi ngay lập tức bắt lấy cô gái đang nhào về phía mình, nhưng cú va chạm đã đẩy cả hai xuống tiếp. Nếu tôi không ở đó và ngăn chặn cú ngã, rất có thể đầu của cô ấy sẽ đập vào khoảng nghỉ của cầu thang. Cuối cùng, tôi ngã ngửa ra sau, cảm thấy có một sự nặng nề mà nhẹ nhàng đang ở trên bụng mình. Đối với một thằng con trai với cuộc sống tẻ nhạt đến thôi rồi này, đây hẳn phải là một sự tiến triển theo kiểu HÀI-LÃNG MẠN, được lắm.
Tôi cố gắng nhìn kỹ cô gái hơn, nhưng đầu của tôi đang bị che phủ bởi thứ gì đó giống như là giấy nên chỉ toàn thấy một màu đen sì. Tôi gỡ tờ giấy ra và đưa mắt nhìn theo dòng chữ. Đây là giấy... Chứng nhận? Hẳn là thuộc về một cô gái, cái tên được viết trên đây là...
A.
“A Oaoaoaoaoaoaoaoa!”
A Oaoaoaoaoaoaoaoa!
Tiếng kêu của cậu ấy trùng với tiếng lòng của tôi. Cái tên được viết lên tờ giấy chứng nhận không là gì khác ngoài Himeno Miina. Có nghĩa là, bộ ngực đang ở trên bụng tôi thuộc về...ỰC. THÌNH THỊCH...THÌNH THỊCH...THÌNH THỊCH... Âm thanh của tôi đang nuốt nước bọt đã làm cho quá trình tăng tốc của nhịp tim tôi bắt đầu, nhanh đến mức đau đớn, gần như so sánh được với trống. Tôi hoảng hốt lui xa khỏi cô gái, kinh hồn bạt vía ngước nhìn cậu ấy.
... Không nghi ngờ gì nữa, chính là Himeno Miina. Nữ sinh học cùng lớp mà tôi luôn nghĩ đến mỗi khi đến trường. Là nữ chính số một trong cuộc đời của tôi.
“À~~, ừmm... C-Cậu có... Cậu có sao không?!”
Nhìn cái phản ứng đó kìa, đáng ra câu hỏi này phải dành cho tôi mới đúng.
“Tớ đang lo cho cậu hơn đấy! Xin lỗi, là do tớ...”
“T-T-Tớ hoàn toàn ổn mà! Siêu ổn! Ổn lắm, ổn khiếp-khủng-kinh luôn!” Tôi loạng choạng đứng dậy để chứng minh, nhưng thất bại thảm hại.
Ngay cả lúc này, sự căng thẳng và lo lắng tột độ khi tôi đứng trước một cô gái đã che lấp đi cơn đau trong người tôi. Tôi chưa một lần nói chuyện với Himeno. Đương nhiên là tôi biết rất rõ về cậu ấy, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu ấy biết về sự tồn tại của tôi cho đến bây giờ. Vì người sống với địa vị hoàng gia và một kẻ thường dân chẳng có điểm tương đồng với nhau.
“Cậu thực sự vừa cứu tớ một phen. Thậm chí còn bất chấp cả nguy hiểm như vậy... Tớ không tìm được lời nào để có thể diễn tả được tâm trạng biết ơn của mình bây giờ. Dù vậy thì tớ vẫn lo lắng cho sức khỏe của cậu hơn, chúng ta cần phải đưa cậu đến bệnh viện.”
“A, k-không! T-T-Tớ ổn mà! Cậu không cần phải lo cho tớ đâu!”
“Có lẽ cậu bị đau ở đâu đó chăng? Đợi ở đây một chút, tớ sẽ đi gọi y tá.”
“Tớ ổn thật mà!”
–Gần như để chạy khỏi nơi đó, tôi vội vã phóng nhanh lên những bậc cầu thang.
“Haaa... Hờ... Thật luôn... Mình vừa mới nói chuyện với Himeno Miina... Không thể tin được!”
Tôi đã luôn mơ ước rằng mình được nói chuyện với cậu ấy. Trong ảo tưởng của tôi, chuyện đó xảy ra như cơm bữa. Nhưng giờ nó đã thực sự xảy ra trong thực tế, đã thế lại còn là lần đầu tiên.
“A~ cậu ấy mềm quá đi... Vải đồng phục của nữ sinh khác với nam sinh chăng? Và cái cảm giác cồn cào trên bụng này nữa...”
Tôi tận hưởng dư vị của tình huống vừa rồi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
(Ê này! Cậu thực sự có ổn không vậy?! Sau tất cả thì có lẽ cậu nên được đưa đến bệnh viện nhỉ?)
Hửm?! Ơ kìa?! Tôi nghe được giọng của ai đó. Đừng có xen vào lúc tôi chưa xong chứ! Cậu là ai?! Chẳng lẽ lại là Himeno Miina? Chắc là cậu ấy lo lắng quá nên đuổi theo tôi đây mà. Tôi cảm thấy một luồng cảm xúc đang trào dâng, nửa căng thẳng – nửa hào hứng. Tôi chậm rãi quay lưng về phía sau, và người đang đứng ở đó chính là–
“H-Himeno?!”
Người ném cho tôi ánh nhìn lo lắng đó không ai khác ngoài Himeno Miina. Xung quanh được tô điểm bởi sắc nắng nhạt giữa trưa, cùng với hơi nắng ấm áp đang bốc lên từ đó, cũng giống như thứ không khí mà cậu ấy đang toả ra.
(Có chắc là ổn không đó? Cậu có bị đau ở đâu không?)
“Ừ, t-tớ hoàn toàn ổn!”
(C-Cậu trông không ổn... Chút nào... Chuyện gì... Đang xảy..ra..với trái tim của tớ...)
... Hửm? Tôi tự hỏi tại sao mà trông cậu ấy bình tĩnh quá vậy, vừa lúc nãy còn cuống cuồng lên cơ mà. Khi tôi nhìn cậu ấy gần hơn, có một thứ gì đó rất kì lạ về cô gái này. Nữ chính của tôi – Himeno Miina – là một sự hiện diện vô cùng lớn lao tại ngôi trường này, cậu ấy nổi bật ngay cả khi nhìn từ đằng xa, ngay cả một người xa lạ với cậu ấy như tôi cũng cảm thấy như vậy. Còn cô gái này, đừng nói là mờ nhạt, mà trông như cậu ta còn chẳng hề tồn tại nữa là. Gần như ở đây, mà lại gần như không có, như thể đang tồn tại giữa hai thế giới khác nhau vậy.
... Với cả, chẳng phải tôi có thể nhìn xuyên qua cậu ấy hay sao? Ý tôi là, nhìn xuyên qua hoàn toàn, xuyên thấu luôn ấy, coi kìa, chẳng phải đó là mấy cái bậc thang hay sao?! Còn có cả mặt của mấy học sinh nữa. Gượm cái đã! Himeno Miina kìa, ủa?! Tôi có thể nhìn thấy Himeno Miina đang đi lên cầu thang thông qua cơ thể trong suốt của Himeno Miina, mình đang nói cái gì thế này!?
“A, tuyệt, cậu vẫn còn ở đây. Tớ cảm thấy dễ chịu hơn rồi, sau khi thấy cậu chạy như vậy, nhưng mà tốt nhất thì cậu vẫn nên đến bệnh viện để kiểm tra đi nhé?”. Sau khi lên cầu thang và nhìn thấy tôi, Himeno Miina nói thêm vài lời tử tế.
“H-H-Himeno?!”
Lí do khiến tôi bối rối không chỉ vì người đang đứng nói chuyện với tôi là người con gái tôi ngưỡng mộ.
“Ồ, ra là cậu biết tớ sao?”
(Cậu biết tớ hả?)
Hai Himeno Miina cùng lên tiếng đáp lại câu hỏi của tôi. Một người nói bằng giọng lịch sự, người kia thì vừa nói, vừa nghiêng đầu trong khi trôi nổi trên không trung... Trôi nổi trên không trung?! Bộ cậu ấy là ma à? Hay là ảo ảnh? Cái nào cũng tệ như nhau thôi, mình té đây!
(A, này! Sao cậu lại bỏ chạy?)
Chỉ nói chuyện với Himeno Miina không thôi cũng đủ làm con tim này nổ tung rồi, đã thế lại còn thêm cái hiện tượng siêu nhiên này nữa chứ, không chạy thì làm gì đây! Tôi chạy vào lớp học để ẩn náu.
“Saotome, trò vào muộn! Tiết chủ nhiệm bắt đầu rồi nên vào chỗ đi.”
Bước vào lớp, cô giáo chủ nhiệm khiển trách tôi. Phải rồi, tiết chủ nhiệm đúng không? Bởi vì một sự kiện bất thường vừa ập đến tôi xong, nên một cảm giác nhẹ nhõm thức tỉnh trong tôi vào cái sự kiện có phần quen thuộc này.
(Sao cậu cứ chạy hoài vậy?)
“Hựựựự?!”
Ngay khi tôi ngồi xuống chỗ xa nhất lớp, gần cửa sổ, đầu của cô gái trong suốt chợt hiện lên bên cạnh tôi.
“Vui lòng im lặng, trò Saotome.”
Cô giáo chủ nhiệm cảnh cáo tôi thêm lần nữa, cơ mà tôi muốn con ma kế bên mình bị cảnh cáo quá!... Từ từ, cô ấy không nhìn thấy con ma này sao? Tôi cẩn thận quay sang nhìn cô gái trong suốt – người đang khoanh tay và ném cho tôi một ánh nhìn bất mãn.
(Tớ chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi cũng không được nữa.)
Trời đất ơi... Đúng thật là tôi đã trở nên mệt mỏi lắm rồi. Tiết chủ nhiệm kết thúc với sự chú ý của tôi gần như bằng không, cũng là lí do khiến tên Shouma lại cợt nhả tôi tiếp.
“Hiếm khi thấy ông làm mấy trò khiến mình nổi bật nhỉ? Có chuyện gì xảy ra à, Itsuki?”
“K-Không có gì đâu, không có gì cho lắm.”. Tôi mơ hồ đáp lại sau khi đảo mắt nhìn sang cô gái đang ngồi trên khung cửa sổ.
(Saotome Itsuki à? Cậu học cùng khối với tớ đúng không?)
Đ-Đây có thật là Himeno Miina không vậy? Giọng nói với ngoại hình thì chắc chắn là đúng rồi... Ngoại trừ việc cậu ấy trong suốt. Không, thậm chí tính cách của cậu ấy cũng khác nữa...
“Itsuki ơi, sao thế? Gì mà nhìn cửa sổ ghê vậy? Mà tôi phải đi làm thêm rồi nên về đây.”
“Ư-Ừ... Gặp cậu sau.”
Ngoài cửa sổ... Xem ra Shouma cũng không nhìn thấy cậu ta.
“Yo, OtsuOtsu, đừng có quên bài tập về nhà đó nha mày~”
“OtsuOtsu, gặp sau nhá”
Đám bạn cùng lớp ném những lời lẽ có phần xúc phạm ấy về phía tôi và ra khỏi lớp. Cá là chúng nó cũng không nhìn thấy cậu ta. Với cả bỏ ngay cái kiểu gọi đó đi.
(OtsuOtsu à? Nghe đáng yêu phết, hay để tớ gọi cậu như vậy luôn nhé?)
Ngày mà con nhỏ này gọi tôi là OtsuOtsu cũng chính là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ ra khỏi nhà nữa. Tên tôi là Saotome Itsuki. Và tôi không nghĩ rằng cái hiện tượng hoàn hình băng hoại có thể khiến mấy người nghĩ ra cái thể loại tên đó đấy. Đám kì lạ ở đây chỉ có mấy người thôi.
(Ế~? Nhưng đáng yêu mà?)
...................Hả? Hình như tôi có nói ra thành lời đâu ta, tôi chỉ vừa nghĩ nó trong đầu thôi mà đúng không?
(Này này, tạm gác lại chuyện đó đi. Hiện giờ có một cô gái đáng yêu đang tiến đến cậu đấy.)
Sập rồi, nhiều thông tin nhét vào não tôi quá làm nó sập nguồn luôn rồi. Sau đó tôi thấy một bạn nữ quen thuộc tiến tới chỗ mình.
“Itsuki ơi~ cậu có muốn đi karaoke với tụi mình hông?”
Là bạn cùng lớp của tôi, Shiina Rion. Mái tóc dài màu be của cậu ấy đung đưa khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tớ xin kiếu”
Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn về nhà và làm mát cái đầu của mình mà thôi. Não tôi rất cần được nghỉ ngơi bởi vì.
“Ế, tại sao?”
Bởi vì đằng này cần phải giải quyết được cái hiện tượng rắc rối đang bám theo mình cái đã!
“Nếu cậu hổng muốn đi thì thôi vậy. Gặp cậu sau~”
Cái cô bạn thuở nhỏ đó đúng là chẳng biết để ý gì tới mấy con người xung quanh cả, hé một cái là mời tôi đi cùng cái lũ riajuu.
(B-B-Bạn thuở nhỏ?!)
Mái tóc của cậu ta dài đến hông. Vì thuộc câu lạc bộ tennis, nên cậu ấy có thân hình mảnh khảnh và cân đối. Vì lẽ đó mà khá nổi tiếng với tụi con trai trong lớp, cũng như việc tôi bị ném cho những ánh nhìn chết chóc khi được cậu ấy bắt chuyện.
“A, Itsuki~ đợi chút mấy cậu ơi! Aa... Thiệt tình! Chỉ cần cậu đừng quên bài tập về nhà là được!”
Nếu chỉ có tôi là người đứng trên đám lửa thì tôi cũng chẳng bận tâm. Nhưng tôi không muốn Rion phải buồn bã vì một mớ lời đồn ngớ ngẩn. Huống hồ gì, tôi và cậu ấy sống cùng nhau, biết nhau quá rõ từ lúc bé. Tôi xem cậu ấy như gia đình mình, và không thể chấp nhận được chuyện gia đình mình bị tổn thương.
(Tuyệt thật đấy, bạn thuở nhỏ cơ!... Thế mà lại thẳng thừng từ chối lời mời của người ta.)
Tôi lờ đi ảo ảnh trong đầu mình và sau vài phút đồng hồ đi bộ, một từ ngữ đáng sợ tột độ chợt xuất hiện trong đầu tôi, làm tuyến mồ hôi trên trán tôi hoạt động mạnh.
“Bài tập...về.. Nhà?”
Đó là điều mà lũ bạn riajuu học cùng lớp, nói ngắn gọn là lũ riajuu cùng lớp – đã nói. Đến cả Rion cũng nói nó với tôi... À phải rồi, mai là hạn chót cho bài tập hè của tôi. Toi, về nhanh còn kịp!
(Hể~ phòng cậu chắc là gọn gàng lắm nhỉ?)
Tôi bứt tốc chạy về nhà, tạm thời lờ đi cái hiện tượng siêu nhiên này. Còn có một thứ mà tôi phải toàn tâm toàn ý làm mới được.
(Đó là gì?)
Bài tập hè.
(Ế? Giờ này còn chưa làm nữa hả? Cần tớ giúp không?)
Thôi khỏi, làm sao mà một cái ảo ảnh có thể giúp tôi được cơ chứ. Đúng là ngớ ngẩn. Với lại, còn kì lạ nữa. Dù rõ ràng là tôi đang thấy nó, nhưng chẳng thấy đầu mình bị đau hay gì cả. Nếu có thì chắc là do nó thực sự rất đáng sợ.
“Giờ thì, làm bài tập trước rồi tính.”
Nếu tập trung, tôi sẽ làm xong trong hai tiếng. Hoàn thành bài tập hè cũng chẳng phải chuyện gì quá phức tạp.
(Dám lắm~ sao cậu không làm dần nó trong kì nghỉ hè luôn đi?)
Tôi sẽ lờ đi giọng nói đó, không thể để một cái ảo ảnh biết nói làm mình mất tập trung thêm được nữa. Để tôi yên đi mà...
(A, cậu trả lời sai hán tự rồi kìa. Chữ Bích 璧 trong hoàn hảo 完璧 được viết bằng bộ Ngọc 玉 chứ không phải bộ Thổ 土, nếu không nó sẽ trở thành chữ Bích 壁 trong bức tường mất.)
...A, nó nói đúng rồi. Mình cần phải cẩn thận hơn mới được. Ảo ảnh đang đứng cạnh tôi, còn tôi thì chẳng nhận ra chuyện đó. Ảo ảnh chỉ tay vào bài tập hè trước mặt tôi.
“........”
Đợi chút, tại sao một cái ảo ảnh lại có thể chỉ ra được lỗi sai của mình vậy? Ế?! Đùa tôi chắc?! Bộ đây là một nhân vật trợ thủ nào đó à?
(A, thêm một lỗi nữa kìa! Câu này đúng ra phải chọn ý ‘U’. Ý ‘A’ là bẫy để lừa chúng ta đấy.)
“.......”
(Còn cái này nữa, giáo viên đã chỉ ra và nhắc đến cái này cả đống lần trong học kỳ đầu tiên mà, nhớ chứ?)
“.......”
Khốn nạn! Khốn khổ khốn nạn! Tại sao một cái ảo ảnh chui ra từ đâu đó lại có thể phàn nàn với tôi bằng cái biểu cảm khó chịu đó chứ! Muốn khóc quá! Chưa kể là nó vẫn tiếp tục chỉ trỏ nữa kìa. Mặc dù tôi hoàn thành bài tập rất sớm, nhưng sự căng thẳng tột độ của tôi hiện tại đang trở nên rất nghiêm trọng.
“Aa~ cuối cùng cũng xong, được tự do rồi.”
(Cái đồ thích nói quá. Đây chẳng qua chỉ là phần cuối của bài tập hè đã quá hạn từ lâu của cậu thôi. Với lại, cậu hơi bị kém thông minh đấy...)
Kém thông minh? Tôi vừa bị một cái ảo ảnh chế giễu đấy à? Nhưng với một tên hầu như không thể tránh khỏi điểm trượt môn toán như tôi thì cũng không thể cãi lại được. Cơ mà dù gì đi chăng nữa, ngày hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện tốt, bất kể cái ảo giác này đang cố làm tôi quên nó đi.
“Có vẻ hôm nay tôi gặp may rồi.”
(Gặp may? Có hả?)
Cũng không phải chuyện gì tốt lành lắm, nhưng bây giờ tôi có thể nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Himemo Miina! Lại còn được nhìn cận cảnh nữa chứ, chưa kể cơ thể của chúng tôi còn chạm nhau nữa chứ.
(A Oaoaoaoaoa! D-Dù cho cậu có đột nhiên nói vậy thì tớ..... X-Xấu hổ quá đi mất...)
Trong khi nghĩ về khuôn mặt đáng yêu của Himeno Miina, hình ảnh của một cô gái mặt đỏ như gấc đang khua tay loạn xạ lọt vào tầm mắt của tôi. Cô ấy y hệt như người mà tôi đang nghĩ đến... Sao giờ cậu lại đỏ mặt vậy hả?
(Ư-Ừ thì nó cũng k-không đến nỗi tệ, cam-cảm ơn cậu.)
“Và bây giờ còn cảm ơn nữa chứ!?”. Tôi bất giác vặn lại.
Cơ mà, nhìn gần như thế này, đúng là giống Himemo Miina thật.
(G-Gì?!)
Đôi mắt của cậu ta chợt loé lên một tia cảnh giác, trong khi cậu đang dùng ngón trỏ quấn quấn lấy lọn tóc của mình. C-Có lẽ mình nên thử chạm vào cậu ấy xem... Chỉ là ảo ảnh thôi, nên là không sao đâu nhỉ...? Tôi vươn cánh tay ra để với lấy mu bàn tay của cậu ấy.
(Á! C-Cậu làm cái gì vậy?!)
Cậu ấy cố gạt tay tôi ra, nhưng vô ích. Và sau cùng, tôi và cậu ấy lướt qua nhau mà không để lại lấy một sự tiếp xúc nào, tay thì chỉ với vào không khí.
(Ư.)
Đôi mắt của cậu ta ướt đẫm, cậu ré lên một tiếng. Về phần tôi thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắc là một thứ ảo ảnh phi thực tế của một sự tồn tại. Rốt cuộc thì chỉ là do tôi bị mệt quá thôi, dù cho còn chẳng tham gia hoạt động câu lạc bộ nào hay chăm chỉ hết sức trên lớp học... Mà, đến giờ tắm rửa rồi. Tôi đi xuống phòng thay đồ nằm ở lầu một và bước vào phòng tắm, khi mà–
(Kyaaaaaaaaaaaaaaa!)
Một tiếng thét có tính đe doạ cao đến màng nhĩ tôi vang lên. Không sao hết, chỉ là một cái ảo ảnh đang thét thôi mà. Cơ mà ngay cả lúc đi tắm cũng không tha nữa hả. Nếu có ai đó thét lên ở đây thì người đó chắc chắn phải là tôi đây này.
(Nàyyy, cậu làm trò gì vậy... Còn tớ nên làm thế nào đây... Nhìn thấy cơ thể trần trụi của cậu như thế này, cứ như là đang đi tắm cùng nhau vậy... C-Cậu che nó đi được không...)
Miệng thì nói hay lắm, tại sao hai cái tay đang che mặt của cậu lại mở ra thế kia?
Tuy vậy, tiếng thét đó cũng giống với Himeno Miina quá đi chứ. Từ khi tôi nghe được nó từ chính Himeno Miina, tôi có thể dễ dàng suy ra được. Sau khi rửa ráy hết toàn thân với vòi hoa sen, tôi nhảy vào bồn tắm để chữa lành một cơ thể tàn tạ và một tâm trí đang xoay vèo vèo như đèn kéo quân này. Mùi của muối tắm giống như mùi của thảo mộc xông vào mũi tôi, do đó khiến đầu óc tôi minh mẫn và suy nghĩ được thấu đáo hơn... Được! Hôm nay tôi sẽ đi ngủ sớm và trở về với cuộc sống thường ngày, còn gì tuyệt hơn nữa chứ.
(Hôm nay cậu kiệt sức rồi nhỉ. Thôi thì ngủ ngon, ngày mai ta sẽ nói tiếp.)
“...........”
Aa~ nguyên một ngày hôm nay thực sự là quá sức với tôi lắm rồi. Thay vì là sự cố của Himeno Miina, thì cái thứ ảo ảnh này làm tôi mệt mỏi hơn nhiều. Kiểu gì ngày mai nó cũng biến mất thôi, cũng như việc tôi thấy nửa vui nửa buồn vào lúc đó... Và với những suy nghĩ này, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
•
•
•
(Này cậu! Sáng rồi! Không tỉnh dậy là muộn học đó nhaaaaa!)
Đó là thứ khó chịu đầu tiên vào buổi sáng...
“Oáaaaaaap, đồng hồ báo thức còn chưa kêu nữa, có biết bây giờ là mấy giờ không vậy...”. Sau cú ngáp với đôi mắt ngái ngủ vừa rồi, tôi kiểm tra đồng hồ báo thức của mình. “Trời, đùa nhau chắc, mới có sáu giờ sáng thôi mà?”
Do tôi luôn thức dậy vào lúc bảy giờ, nên có thể thong thả ngủ thêm một tiếng nữa. Ai đánh thức tôi vậy? Đừng có mà đùa chứ?
(Sao nào? Cảm thấy khoẻ khoắn hơn chưa?)
H-H-Himeno?! Sao cậu lại ở trong phòng tớ?! Nhìn thấy một Himeno Miina đang đứng cạnh giường tôi và nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, tôi giật bắn lên... À phải rồi. Vậy là ảo ảnh vẫn không biến mất. Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần ngủ một chút sẽ giúp não tôi được thư giãn và tống khứ cái ảo ảnh này đi. Nhưng dường như chuyện đó không xảy ra.
(Thay vì kiệt sức, tớ thấy lo lắng hơn cho cơ thể của cậu, có thấy đau ở lưng không?)
Gần như là cậu ấy đang dùng hai lòng bàn tay mình cố đỡ lưng tôi sau khi tôi tỉnh dậy. Tuy nhiên, đôi tay đó xuyên qua người tôi, thậm chí là chút hơi ấm từ nó tôi còn chẳng cảm nhận được. Nhưng thay vào đó, tôi cảm nhận được một sự tử tế ấm áp và dễ chịu từ cô gái ảo ảnh đó.
–Thành thực mà nói, cơ thể của tôi đang cực kỳ sung sức. Vấn đề duy nhất ở đây chính là cô gái này. Liên quan đến việc này, tôi tìm được một lời giải thích thoả đáng về sự cố ngày hôm qua. Tôi không muốn tin vào nó đâu, nhưng mà...
(Hửm? Ra là cậu đã nhận ra tớ ở xung quanh rồi à? Cũng có lý. Tớ và cậu đã nói chuyện với nhau từ ngày hôm qua rồi mà. Đúng vậy, tớ chính là–)
“Cậu chính là một người bạn tưởng tượng mà tớ đã tạo ra đúng không?!”
Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng, giọng nói ồn ào của tôi vang vọng khắp căn phòng, rồi để lại một sự im lặng ngay sau đó.
(...Ế? Người bạn tưởng tượng? Chẳng phải đó là một thực thể giả tạo vô lý được sinh ra để bầu bạn với chúng ta khi cô đơn à? Sai rồi, tớ chỉ là tớ thôi, không hơn không kém.)
Ảo ảnh đó... À không, người bạn tưởng tượng đó của tôi nói như vậy, phá vỡ sự im lặng.
(Tớ-nói-rồi! Tớ chẳng phải là người bạn tưởng tượng của cậu hay gì hết!)
Tôi không thể tin nổi bản thân mình nữa rồi. Cứ tưởng rằng mình có thể phân biệt được thực tại và ảo tưởng, và rồi đây là thứ đã xảy ra. Coi bộ những ảo tưởng luôn giúp tôi chạy trốn khỏi thực tại giờ đây đã vượt mặt tôi và tạo ra người bạn tưởng tượng này luôn rồi.
(Cậu tạo ra người bạn tưở- Không không không! Cậu đừng có mà tự thân kết luận!)
Nhưng, làm sao chuyện này lại xảy ra? Nó đã thực sự tồn tại, và không còn cách nào để cản lại được hết. Và thay vì tìm cách loại bỏ nó thì tôi lại muốn biết cách để đạt được nó hơn. Có lẽ mình nên thử nói chuyện với cô gái ảo ảnh xem sao.
(Ừm ừm, có tinh thần đấy. Vậy thì, cả hai cùng giới thiệu bản thân nào.)
“Tên tớ là Saotome Itsuki, mà dù cho không giới thiệu đi chăng nữa thì tớ nghĩ là cậu cũng biết quá đủ về tớ rồi. Tớ không biết là cậu đang tồn tại trong cái tâm trí mơ màng hay là cái tâm trí hời hợt của mình, nhưng cũng kiểu kiểu vậy đúng không?”
Tôi đã nhận thấy nó từ hôm qua rồi, nhưng cái cách mà cô nàng này nghe được suy nghĩ của tôi dường như phải thuộc về một cái gì đó rất là ‘tâm lý học’.
(Không hề. Đã nói rằng tớ là tớ rồi mà. Dù sao thì tớ tên là Himeno Miina, đối xử tốt với tớ nhé.)
Cậu ấy nháy mắt và đưa tay phải ra cho một cú bắt tay. À rồi, là Himeno Miina đúng không... Đợi một chút, Himeno Miina á?! Vừa phải thôi nhé! Tôi xua cánh tay của cậu ấy đi, nhưng tất nhiên là chỉ có xua không khí đi mà thôi. Nếu đây thật là Himeno Miina thì có chết cũng phải được bắt tay cậu ấy, nhưng còn con nhỏ đứng trước mặt tôi thì chỉ là hàng giả. Này nhé, dám cả gan tự nhận mình là Himeno Miina yêu dấu của tôi hả.
(Sao tự nhiên giận vậy? Tớ không có đùa đâu đấy.)
Nghĩ đến việc cậu tự nhận mình là Himeno Miina.... Khoan, chờ đã? Nếu ảo tưởng của tôi đã trở thành sự thật thì cũng không lạ lùng gì cho cam. Mà ngược lại thì đó nên là điều mà tôi mong muốn. Tôi luôn mơ ước về việc được nói chuyện với Himeno Miina, và đã luôn ảo tưởng về điều đó.
(Thật vậy sao? Nhưng, mơ ước hả? Cậu đúng là thích nói quá nhỉ. Nếu muốn được nói chuyện với tớ đến như vậy thì cậu đã luôn có thể gọi cho tớ khi ở trường mà.)
Uầy, cứ như nó dễ như cậu nói ấy. Một thằng rác rưởi như tớ thì sao mà có cửa nói chuyện với cậu.
(Uầy! Cứ như là để nói chuyện với tớ cần phải có thêm một quyền lợi đặc biệt nào đó như cậu nói ấy. Ít nhất, tớ sẽ không cảm thấy khó chịu nếu một người như cậu bắt chuyện với mình đâu.)
Dù cho cậu có nói như vậy thì... Nhưng mà cảm ơn nhé, tớ cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
(Ừm! Với cả không phải là ‘cậu’, mà là Himeno Miina. Tớ cũng gọi cậu bằng tên nhé, hay là họ? Hay là cậu thích OtsuOtsu hơn?)
Cái tiến triển HÀI-LÃNG MẠN vô nghĩa gì vậy trời? Mặc dù chỉ có một mình, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc cảm thấy khá vui vẻ. Tớ không cần cái OtsuOtsu đâu nên... Gọi là Itsuki đi. Dù không thích được gọi thẳng tên cho lắm nhưng chỉ là ảo ảnh, chỉ là một người bạn thôi mà, chắc là không sao đâu.
(Được thôiii~ vậy cậu muốn gọi tớ kiểu gì? Mấy người trong trường thường gọi tớ là ‘Hime’.)
Ừm, biết mà. Đó là mạng lưới thông tin của tớ đấy. Tớ đã nằm lòng sự thật đó rồi. Vậy nên, tớ sẽ gọi cậu là... Mina.
(Ế? G-Gọi thẳng tên luôn hả? Hơi xấu hổ một chút nhưng... Được thôi!)
Cậu ấy đang bồn chồn lo lắng, nhưng chắc là tôi khá hơn quá. Tôi chắc chắn không thể nói ra những lời như thế này trước Himeno Miina thật, vì nếu không tôi sẽ chết mất. Nhưng đây chỉ là một Himeno Miina tưởng tượng của tôi, nên không sao hết.
(Vẫn là tưởng tượng, vậy là cậu không xem tớ như một Himeno Miina thật à?)
Chứ sao nữa, hôm qua tớ vừa thấy Himeno Miina thật xong, còn chưa kể...
(Còn chưa kể?)
Còn chưa kể tính cách của cậu khác hoàn toàn so với cậu ấy. Cậu thiếu đứng đắn, và còn toả ra cái bầu không khí gượng ép này nữa. Himeno Miina là một người điềm tĩnh, đứng đắn và rất lịch sự.
(Điềm tĩnh, đứng đắn và rất lịch sự nhỉ... Cậu nói đúng rồi. Đó là những gì mà người ta có vẻ sẽ thấy. Suy cho cùng thì cử chỉ lúc bình thường và hiện giờ của tớ hoàn toàn khác nhau mà...)
Cậu ấy không mang lại một cảm giác khiến người ta có thể đến bắt chuyện thong thả với mình, chưa kể đến việc cậu ấy là nữ chính duy nhất của tớ, thì cậu ấy như là một thần tượng của mọi người.
(R-Ra thế... Vậy... Itsuki... Cậu có... Thích tớ không?)
Cậu ấy sốt ruột nhìn tôi, nhìn mấy ngón tay của cậu ta là biết ngay. Đúng là như mong đợi từ một ảo tưởng mà tôi đã tạo ra, cái người này rất biết cách điểm trúng huyệt của người khác. Tuy nhiên! Người mà tớ thích không phải là Mina, mà là Himeno Miina! Cái quan trọng nó nằm ở đấy.
(Vậy là cậu không thích tớ, mà là con người kia của tớ...)
Cậu ấy tránh mắt tôi đi, nhìn xuống sàn nhà. Hình như bao nỗi lo toan nãy giờ của cậu ấy đều đã mất sạch. Dù cho đây có là một người bạn tưởng tượng, thì tôi vẫn có cảm giác như đang làm Himeno Miina thật bị tổn thương, nên là tôi cần phải đính chính lại. Nghe này, vừa rồi có lẽ là do tớ vô thức thay đổi cậu một chút để chúng ta dễ nói chuyện hơn thôi ấy? Đó không phải lỗi của Mina hay gì đâu.
(...! R-Ra là cậu nghĩ như vậy...)
Ừ, nên là cậu cứ theo kiểu của mình thôi là được rồi.
(Kiểu...của tớ hả?)
Ừ, kiểu của cậu. Nó giúp tớ nói chuyện với cậu dễ hơn, và tớ còn tận hưởng nó nữa.
(...T-Thật vậy sao?)
Chỉ có mình tôi nghĩ vậy thôi, hay là cái năng lượng như mọi khi của cậu ấy vừa mới quay về trên khuôn mặt kia vậy? Và khi đó, tiếng chuông báo thức reo lên. Bảy giờ rồi à, chuẩn bị đến trường thôi.
(Đúng vậy! Suy cho cùng thì chuyện trường lớp vẫn quan trọng hơn mà. Vậy lát nữa nói chuyện tiếp nhé!)
•
•
•
Tôi đến trường đúng giờ và đi thẳng vào lớp như mọi khi. Đây là một ngôi trường tư có trường sơ trung và trường cao trung tích hợp lại với nhau. Mọi thứ ở đây đều khá giống với một trường phổ thông bình thường. Tất nhiên, Himeno Miina – một sự tồn tại đặc biệt – không nằm trong từ ‘bình thường’ ấy.
(Thật không? Tớ thì thích ngôi trường này lắm đấy. Đồng phục thì đáng yêu, còn chính ngôi trường trông cũng thu hút nữa.)
Quả thực, sự đáng yêu của đồng phục nữ sinh đúng là một điểm hấp dẫn, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Với sáu lớp học, trong một năm, mỗi lớp có trên dưới 35 học sinh. Tôi học lớp thứ năm, còn Himeno Miina ở lớp sáu. Lớp 6 là một lớp hơi khác biệt khi mà nó chỉ chọn lọc những học sinh có điểm cao nhất trong kì kiểm tra. Về cơ bản thì nó kiểu như một vị trí với đẳng cấp khác hoàn toàn – nơi chưa đầy con ngoan trò giỏi luôn cắm đầu vào học tập. Ngoài lề một chút, Himeno Miina đã được trường ghi danh với tư cách là học sinh đứng đầu năm học, về cơ bản là đi chào hỏi trong mấy dịp lễ khai giảng – điều cho cậu ấy trở thành trung tâm trong năm của chúng tôi.
(Cậu biết là điều đó không đúng mà, mọi người đều cố gắng để duy trì ngôi trường này đấy.)
Rồi rồi, cảm ơn vì đã diễn tròn vai của một học sinh danh dự. Một nhân vật chính thì có bao giờ hiểu cảm xúc của một nhân vật quần chúng đâu. Thậm chí là cậu còn tệ hơn cả một nhân vật quần chúng nữa, bởi vì cậu được tạo ra bởi chính hắn ta mà!
(Làm ơn đừng có tâng bốc tớ lên rồi lại ném người ta xuống cái rầm như vậy chứ, làm vậy khiến tớ không biết là mình đang cảm thấy như thế nào luôn ấy...)
Bước lên những bậc thang thường lệ mình thường dùng, tôi đi theo cùng một hành lang mình thường dùng như thường lệ, và vào lớp học thường lệ mình thường dùng.
(Thường lệ thường dùng thường lệ thường dùng thường dùng thường lệ, cậu xong cái kiểu nói đó chưa vậy? Với lại hai ta học cùng khoá mà đúng không? Chúng ta có thể đã lướt qua nhau ở cái hành lang thườ– ấy chết, chỉ là hành lang thôi nhé, hành lang thôi.)
Kể từ buổi lễ nhập học vào cuối xuân, chúng tôi đã lướt qua nhau tổng cộng một trăm hai mươi lần.
(Sao cậu lại nhớ chính xác con số đó luôn vậy?!)
Nếu cậu là người bạn tưởng tượng của tớ thì cậu cũng nên nhớ con số đó.
(Đã bảo tớ không phải là người bạn tưởng tượng của cậu! A, đó có phải Shouma, cậu nam sinh là bạn của cậu ngày hôm qua không?)
“Chào, Itsuki.”
“Chào.”
(Lời chào quê mùa xứ nào đây? Cho thêm ít năng lượng vào đi chứ.)
“Im đê. Bộ cậu là mẹ tôi hay gì à...”
“Mẹ? Itsuki, ông chưa tỉnh ngủ à?
“A, không, chờ chút. Quên nó đi, ờ, tôi còn hơi ngái ngủ chút, ahaha~”
Nhờ ơn Mina mà giờ Shouma nghĩ tôi là một gã lập dị mất rồi.
(Có phải lỗi của tớ hết đâu? Mà này, cậu hẳn là thân với Shouma lắm nhỉ?)
Ừ, dù cho cả hai thằng hiếm khi có thời gian gặp nhau ngoài trường do hắn bận đi làm thêm.
(Chà, ngưỡng mộ thật đấy nhỉ? Có lẽ cậu ấy đi làm thêm để trang trải học phí của mình chăng?)
Không hẳn. Chủ yếu là cho cái đầu của hắn, mua sắm đã đời, và tiền để dắt cô em nào đó vào nhà hàng xa xỉ. Vì vậy, hắn đi làm thêm ở mấy cửa hàng tiện lợi hay trung tâm giải trí. Hắn còn nói rằng trước đây mình từng làm một con ma ở nhà ma. Tên đó chịu khó kiếm tiền lắm.
(A-À, ra vậy. Nhưng vẫn đáng ngưỡng mộ, cậu ấy tự lực gánh sinh mà đúng không? Hiếm khi có ai đó quan tâm đến người khác nhiều như vậy lắm.)
Ừ, nếu đó thực sự là dành cho người khác. Tên đó chỉ là một gã học sinh trung học bình thường vắt trên vai những động cơ thầm kín nhất một loạt mà thôi.
“Ê này, Itsuki. Bộ ông đang giễu tôi hay gì đó à?”
“C-Cậu chỉ đang tưởng tượng thôi. Dù sao thì, có thêm thông tin gì mới chưa?”
“Ồ, nghe cho rõ này! Tin sốt dẻo luôn.”
(Tin? Mấy cậu đang nói về cái gì vậy?)
“Không thể nhầm lẫn đi đâu được, Shiraishi, nữ sinh nổi tiếng nhất lớp ba có bạn trai rồi!”
“Đùa?! Chẳng phải nhỏ đã từ chối hết tám người tỏ tình với mình từ tháng tư à? Nhỏ đã chọn ai vậy?”
“Tên đàn anh nào đó ở trường khác. Rõ ràng là nhỏ được ngỏ ý trong kì nghỉ hè ở bãi biển, rồi cả hai bắt đầu hẹn hò.”
“Phù, nghe nhạt quá, thôi được rồi.”
(Ừm, tớ thực sự không hiểu nãy giờ hai cậu đang nói về chuyện gì cho lắm... Nếu phải đoán thì là về tình trạng mối quan hệ của mấy bạn nữ sinh chăng?...)
Ừ, cậu đúng rồi đó.
“Tuy nhiên thì tôi không có bất kì thông tin nào liên quan đến “cậu ấy”, dù cho tôi biết là ông quan tâm tới cậu ấy nhiều nhất.”
“Tệ thật.”
(“Cậu ấy” là ai vậy?)
Chính “cậu ấy” hỏi với vẻ rất hứng thú.
“Chà, nếu là Himeno Miina thì đến cả tôi cũng có được vài thông tin nếu cậu ấy có bạn trai. Nên là an tâm đi người anh em.”
(Thì ra là tớ ư?!)
Thực sự là cậu không nhất thiết phải sốc quá lên như vậy đâu...
“Hôm qua cũng không có tin gì về Himeno Miina à?”
“Không, chả có gì hết. Như tôi đã nói, nếu là chuyện liên quan đến Himeno Miina thì nó lan truyền ra khủng khiếp lắm, như lửa rừng ấy. Độ nổi tiếng của cậu ấy ngay cả Shiraishi cũng không bì được.”
(Ế, t-thật á?... Nếu có chuyện gì xảy ra với tớ thì Shouma đều biết hết luôn sao, nghe hơi đáng sợ.)
Ờ, chớ có xem thường nguồn thông tin về các cô gái và mạng lưới các mối quan hệ của hắn ta.
(Hừmmm, ngay cả khi cậu làm nó trở nên khá ấn tượng... Nhưng, tớ thực sự nổi bật đến thế à?)
“Cái kiểu câu bình luận ác ý gì vậy hả?!”
“Sao tự dưng ông la làng lên vậy Itsuki?! Ác ý gì ở đây, Himeno Miina nổi tiếng như vậy là chuyện hiển nhiên mà? Ông nên là người biết rõ chuyện đó nhất chứ, đâu có ai so sánh ông với cậu ấy.”
“À, ừ, lỗi tôi... Cậu nói đúng, là lỗi của tôi.”
Đúng vậy, dù gì thì chẳng ai đi so sánh tôi với Himeno Miina hết. Chết tiệt, cái con nhỏ Mina chết giẫm, làm tôi y chang một thằng lập dị.
(Lại đổ lỗi cho tớ nữa hả?)
Chưa kể cô gái này là Mina chứ không phải Himeno Miina thật, tôi cần phải nhận thức được sự thật đó. À nhân tiện, Himeno Miina yêu dấu của tôi siêu cấp nổi tiếng! Gần như mọi thằng đàn ông đều bị cậu ấy ‘ám ảnh’. Cậu ấy không chỉ là nổi bật thôi đâu.
(T-Thật đấy à... Nhưng, tớ tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy hơi bực bội. Vì lí do nào đó mà tớ không thể chấp nhận nó một cách lý trí được.)
Chà, giọng của Mina giống hàng thật quá nhỉ? Ít nhất thì cài làm nhạc nền cũng hay.
(Với cả, chuyện về cái cậu Shiraishi đó ấy, cậu ta đã chia tay với người bạn trai kia rồi.)
Vậy hở? Phù, đúng là một cuộc tình chóng vánh. Chà, suy cho cùng thì mùa hè khiến người ta trở nên một cái kiểu gì đó nồng nhiệt thiết tha hơn mà. Dù sao thì mình vẫn không thể hiểu được cái đám riajuu... Khoan, khoan khoan khoan, sao mà Mina biết chuyện này hay vậy?!
(Vì sao hả? Vì tớ với cậu ấy ở cùng câu lạc bộ cầu lông mà. Vào ngày hoạt động hè cuối cùng, cậu ấy đã nói cho bọn tớ biết.)
Tại sao người bạn ảo Mina của tôi lại có được thông tin mà tôi không cách nào biết được vậy chứ?
( Vì tớ không phải là bạn bè ảo tưởng gì của cậu hết. Nhớ lúc tớ giúp cậu làm bài tập hè không? Tớ biết về những chuyện mà cậu không biết.)
Ư, giờ thì cậu đã nhắc đến nó rồi. Hừmmm, tại sao nhỉ? Phải chăng não bộ của tôi đã phát triển hết tiềm năng của nó và cung cấp cho tôi những hiểu biết mà chính bản thân mình không có? Nếu vậy thì tôi quả thực là một thiên tài, vậy thì tôi sẽ cho Mina xử lý toàn bộ chuyện học hành của mình.
(Đừng có mà tưởng bở, tớ có phải là nô lệ của cậu đâu. Tự thân lo liệu đi chứ.)
Nhưng, tớ tự hỏi về toàn bộ sự việc của Shiraishi. Nếu Mina không nói, thì tớ đã không biết rồi. Tớ và nhỏ đó chưa hề tiếp xúc với nhau lần nào. Có khi nhỏ còn chẳng biết tớ là tên tiểu tốt nào, điều đó làm tớ muốn khóc.
(Nhớ giữ bí mật nhé? Tớ chỉ tùy ý nói cho cậu, nhưng tớ thực sự không thích xì xào buôn chuyện về người ta sau lưng họ, nhất là mấy chuyện về quan hệ tình cảm.)
Để nhấn mạnh việc đó, Mina đặt ngón trỏ lên môi.
“Ê, Shouma, về chuyện của nhỏ Shiraishi ấy, cậu có biết gì về việc nhỏ chia tay bạn trai chưa?”
(Này! Cậu có nghe tớ nói không hả?!)
"Không nghe. Tất nhiên là cũng có cơ hội chuyện đó xảy ra, nhưng họ mới hẹn hò trong kì nghỉ hè thôi mà, nên ông không nghĩ là hơi vội à?”
“Ừ nhỉ. Thôi thì có tin gì mới mẻ nhớ nói cho đằng này biết là được.”
“Ô kê! Thậm chí là tôi còn mang thêm vài chuyện về Himeno Miina nữa đấy!”
(Chẳng ai cần nó cả! Trời ạ, cậu lấy hết đống thông tin đó từ đâu vậy chứ.)
Shouma không phải là người xấu đâu nhé, hắn chỉ mang về cho tớ một vài thông tin, và chúng cũng chẳng phải thứ gì đó khiến người ta ghét. Kiểu như một cách giết thời gian của hai thằng thôi, bọn này đâu có nổi tiếng với đám con gái.
(B-Biết rồi. Nhưng tớ cũng hiểu được vị trí hiện tại của Shouma từ góc nhìn của một nhân cách.)
Hửm? Nhân cách? Đúng là một cách nói kì lạ, nhưng đó cũng là điểm kết của cuộc nói chuyện. Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, Shouma chạy đến với một thông tin mới mẻ nào đó.
“Itsuki, ông nói chuẩn quá!”
“Vụ gì vậy?”
“Nhớ chuyện Shiraishi có bạn trai lúc nãy vừa kể không? Có vẻ như hai người họ lại chia tay trong cùng một kì nghỉ hè rồi. Đúng là mùa hè làm cho người ta trở nên nồng thắm tha thiết bất cần nhỉ?”
(A, y hệt câu của Itsuki luôn.)
“...N-Nghiêm túc luôn...? Thật không thể tin nổi.”
“Sao ông sốc quá vậy? Với lại đây là thông tin mật từ đám con gái nên đừng có nói cho ai biết hết nhé?”
“Hiểu rồi... Cảm ơn cậu vì thông tin.”
(Mấy cái kiểu nhân vật bạn thân đúng thật là một thứ gì đó rồi. Anh chàng này coi bộ khủng bố lắm đây.)
Nhân vật bạn thân? Khủng bố?
“Thôi, tôi bận làm thêm rồi nên phắn đây.”
“Ư-Ừ...”
Bị Shouma bỏ lại phía sau, tôi nghĩ về thông tin mình vừa được kể. Vậy việc Mina chính là Himeno Miina là thật sao...?!
(Giờ mới chấp nhận ha, cậu nên làm thế sớm hơn mới phải!)
Tôi rời khỏi lớp và đi thẳng tới chỗ cầu thang nơi tôi cứu Himeno Miina vào ngày hôm qua. Vậy ờ, ừm, H-H-Himeno? Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua không?
(S-S-Sao tự dưng cậu lại lo lắng thế hả!? Với lại tớ là Mina...!)
P-Phải rồi, cậu là Mina. Ờ thì, khi tớ nghĩ cậu thực sự là Himeno Miina thì tim tớ như muốn lên cơn điên vậy. Mà sao cậu lại hành xử kì quặc như thế kia?
(Tớ và cậu có cùng nhịp tim với nhau, nên tớ có thể cảm nhận được tim cậu đang đập bên trong mình!)
Tiếp theo đó, Mina đã cho biết rằng chúng tôi có cùng xúc giác và những cảm giác khác, khiến cho cậu ấy không thể ở quá xa tôi được. Ừm, xấu hổ quá... Nhớ lại lúc đi tắm hôm qua đúng là xấu hổ quá đi.
(C-Cậu không cần phải nhớ lại chuyện đó đâu mà!)
B-Biết rồi... Tớ sẽ xoá hết chúng đi. Vậy, cậu có nhớ lúc mình ngã xuống cầu thang không Mina?
(Ừm. Hôm qua cậu đã cứu tớ khi bị ngã cầu thang ở đây. Tớ vẫn nhớ rất rõ.)
Mina nhẹ nhàng đưa tay chạm vào sàn của khoảng nghỉ cầu thang. Chà, thành thực mà nói thì cậu ấy không hẳn là chạm tay vào đó, nhưng tôi không nghĩ là cái này có liên quan gì đến cuộc nói chuyện. Tôi đoán là sau khi tôi cứu được Himeno Miina, thì Mina đã được sinh ra chăng?
(Cũng có thể, khi mà tớ nhận thức được thì tớ đã đứng cạnh Itsuki rồi.)
Vậy cậu không phải là người bạn tưởng tượng của tớ đúng không? Chẳng biết chuyện này tốt hay xấu nữa.
(Tớ bây giờ... Có thể là một thứ gì đó giống như một thực thể tâm linh của ‘tớ’ kia.)
Thực thể tâm linh á? Nó là một loại tâm trí hay linh hồn nào đó à? Nghe như lọt ra từ mấy cuốn tiểu thuyết hư cấu vậy.
(Cái ánh nhìn đó là sao vậy hả? Có phải là cậu nghi ngờ tớ quá nhiều rồi không?)
T-Tớ không có, được chưa? Mà quan trọng hơn, cậu có thể trở về cơ thể gốc của mình được không vậy Mina?
(...Không được. Chưa kể, nếu cứ tiếp tục như thế này thì e rằng không sớm thì muộn tớ cũng sẽ biến mất. Cứ mỗi một ngày mình hiện diện kiểu này, tớ cảm thấy như sự tồn tại của mình đang ngày càng yếu đi.)
Nghiêm túc à... Đây chắc chắn là một vấn đề nan giải đấy...
(Ừ. Còn chưa kể cơ thể gốc của tớ có thể sẽ phải chịu một vài ảnh hưởng nào đó.)
Ý cậu là có khả năng một thảm hoạ nào đó sẽ giáng xuống đầu Himeno Miina hả?! Tệ rồi, tệ quá rồi... Tớ lo cho Mina, nhưng cũng không vì thế mà bỏ mặc Himeno Miina được. Vậy là không có cách nào để đưa cậu trở về cơ thể gốc sao? Một phần cũng là lỗi do tớ khi làm xảy ra tình huống này, nên tớ sẽ giúp đỡ hết sức được chừng nào hay chừng ấy.
(Phư phư. Cậu làm tớ thấy yên lòng hơn rồi. Cảm ơn nhé!)
Nhìn nụ cười ngượng ngùng của cậu ấy khiến cho trái tim tôi bị lỡ mất một nhịp mất rồi, và tính hủy diệt của nó lại còn cao hơn khi mà cậu ấy không cư xử như Himeno Miina thường ngày nữa. Chơi tấn công bất ngờ kiểu đó, đúng là cái đồ ăn gian.
(Thế nên là, giả sử cơ thể gốc của tớ và Itsuki chạm vào nhau hay sao đó, thì tớ sẽ trở về được như bình thường.)
Chạm?! Cậu nói là chạm hả? Dễ quá ta ơi! Nghe thôi tớ cũng thấy khó rồi.
(Trước đây thì tớ chẳng biết một cái gì về Itsuki hết, nhưng kể từ khi cậu cứu tớ khỏi nơi cầu thang này, ít nhất thì tớ cũng biết cậu là một bạn nam. Vì thế nên cậu sẽ nói chuyện với tớ được dễ dàng hơn.)
Cái đoạn ‘Tớ chẳng biết một cái gì về Itsuki hết’ nghe nhói lắm đấy nhé, và còn làm tớ sốc đến tận xương tủy nữa. Nhưng nếu cứ chú ý tới nó mãi, tớ sẽ trở nên tiều tụy mất thôi, tớ luôn biết là tớ không nổi tiếng mà.
(Xin lỗi, tớ không có ý đó! Nhưng không sao đâu, cậu có thể lo lắng khi nói chuyện với Himeno Miina, nhưng khi là tớ thì cậu đâu có gặp khó khăn gì.)
Ừ, với Himeno Miina thì tớ lo lắng lắm nhưng Mina thì không sao hết.
(Bọn tớ là cùng một người đấy nhé! Chỉ khi cậu tiếp xúc được như vậy với cơ thể của tớ, thì có lẽ tớ mới nhanh về lại cơ thể được.)
Trước đây tớ có nói rồi, tính cách của cậu khác xa hoàn toàn với Himeno Miina.
(..........T-Tớ bảo này, đây mới đúng là con người thật của tớ.)
Ê-Ế? Ếếếeeeeeee?! Cái lời thú nhận khủng khiếp gì vậy hả? Cậu đang đùa tớ đúng không!?
(Sự thật... Mất lòng quá ha? Nhưng nó là sự thật nên cũng bó tay rồi.)
Vậy thì về cơ bản là... Himeno Miina chỉ ‘đóng vai’ một học sinh hoàn hảo ở trường thôi hả?
(Tớ thực sự không đồng tình với cái kiểu diễn đạt đó cho lắm. Đúng hơn là để phù hợp với mọi người xung quanh, tớ đã giữ cái vẻ tốt lành đó, rồi lại thành ra thế này đây.)
Nghiêm túc luôn... Tớ đã nghĩ rằng Himeno Miina là một người dịu dàng, tao nhã và biết quan tâm đến người khác cơ.
(Tớ mà cậu nghĩ là thật ấy... Trừ cái mã ngoài ra thì chẳng được nước gì hết. Nói cách khác là giả mạo đấy.)
Nghĩ đến cái việc Himeno Miina lại có một khía cạnh thầm kín như thế này!
(A, cậu lại chọc tớ nữa rồi!)
“Xin chào.”
Ngay khi chúng tôi cợt nhả nhau như thế, lời chào của Mina lọt thẳng vào lỗ tai tôi.
“Bị ấm đầu hay sao mà tự dưng chào người ta vậy con nhỏ kia?”. Tôi quay về và ném những lời nói đó vào cậu ấy, nhưng cô nàng trong suốt đó chỉ nghiêng đầu đáp lại.
(Ế? Tớ còn chẳng nói năng gì nữa kia.)
Không, chắc chắn là tớ đã nghe thấy bằng chính đôi tai của mình, chứ không phải là trong đầu nữa...
“Xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu như thế. Tớ muốn cảm ơn cảm ơn cậu lần nữa vào ngày hôm qua. Cậu có đau ở đâu không?”
“A-A-Aaaa! Vângggggg?!”
(A, phiên bản thật của tớ kìa.)
Ừm, chứ gì nữa, là Himeno Miina. Ahaha... Giọng tôi vỡ mất rồi... Muốn đi chết quá...
“Xi... Xi-Xi-Xi-Xi-Xi-Xin chào cậu!!”
(Cậu đang hò hét nhiều quá đấy! Tại sao cậu lại chào tớ cơ chứ!? Aa, tim tớ cứ nảy liên tục loạn xí ngầu, chắc nó nảy ra khỏi người tớ luôn quá...!)
Má của Mina giật giật, và cơ thể cậu ấy cũng vậy. Cứ như nhỏ là một bản sao hoàn hảo của tôi.
“.......... Tớ cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm qua. Hãy chăm sóc cho bản thân mình. Vậy, cho tớ xin phép.”. Himeno Miina cúi thấp đầu trước tôi và bước xuống cầu thang.
Thành ra, chỉ lại có tôi và Mina.
(Haaa... Hờ... Có vẻ như sẽ chẳng thể giải quyết được tình huống này nếu dùng cách bình thường.)
Tim tôi vẫn còn đập rất nhanh. Nghĩ đến việc gặp mặt thiên thần của mình tận hai ngày.
(Thiên thần... À không, chờ chút, vậy ra đây là cách mà trái tim cậu phản ứng khi cơ thể thật của tớ ở gần à?)
Cuối cùng cậu cũng hiểu rồi đúng không? Nếu không có sự kiện kì là nào xảy ra giống lúc trước, thì tớ không nghĩ mình có thể động chạm gì đến cậu ấy một cách bình thường được.
(Hiểu rồi... Vậy là cần phải có một chiến thuật đặc biệt...)
Cùng lúc khi Mina tự lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó, một giọng nữ gọi tôi từ phía bên trên cầu thang.
“Itsuki ơi~ nãy cậu với Hime nói gì với nhau dợ~?”
Chẳng cần nhìn mặt cũng biết đó là Rion nhờ vào cái giọng nói tràn trề năng lượng và cái kiểu nói của cậu ấy.
(A, bạn thuở nhỏ của cậu kìa!)
Tôi tự hỏi tại sao con nhỏ này lại quan tâm đến mức lên cơn như vậy, hôm qua cũng thế, quá là đáng nghi ngại.
“Rion ơi, chuyện này có liên quan quái gì đến cậu hông dợ~?”
(Này, cái thái độ đó là sao vậy? Bộ cậu không thấy tội cho Rion à!?)
Có sao đâu, chúng tớ như vậy từ đó đến giờ rồi. Với cả vừa rồi cậu ấy thấy chúng ta hả?
“Lại cái kiểu gắt gỏng đó hở? Đúng kiểu Itsuki hen.”
(Ồồồồồồ, quả nhiên là bạn thuở nhỏ! Cậu ấy đúng là hiểu cậu thật! Bạn thuở nhỏ là vậy đấy nhỉ~)
Trời, cái cô nàng này có khi lớn mồm hơn cả Rion nữa... Về mặt thể chất.
“Với cả Rion làm gì ở đây vậy? Về nhà đi.”
“Mình mới nghĩ là sao hai ta hổng về nhà chung đi? Dù sao thì ai chả ở kế bên nhau?”
“Hử? Thôi dẹp đi, lỡ người ta lại phun ra mấy lời đồn thổi kì lạ nữa thì sao?”
“Ếếếế? Thôi mà. Hổng lẽ cậu ngại vì mình là con gái hở?”. Cô bạn thuở nhỏ đến gần tôi.
(Hửm? Hửmmmmmm??? Rion, cái phản ứng đó là...!?)
Bên cạnh tôi, Mina đang rên rỉ nghĩ ngợi. Đúng là vẫn bí ẩn như thường lệ.
“Có chết liền. Cậu chỉ là Rion thôi, không hơn không kém.”
“Gì vậy chứ? Thôi nào, hôm nay mình hông có hoạt động câu lạc bộ, với lại chỉ có hai đứa mình thôi nè, nên là về chung đi?”
Không chỉ có hai đứa đâu, còn có Mina nữa đấy! Rion bất chợt bám lấy tay tôi, và cưỡng bức lôi tôi ra khỏi trường. Không ổn rồi, nếu có ai đó thấy chúng ta như thế này thì...
(Cậu không ngại chút nào khi đó là Rion hả?)
Rốt cuộc thì cậu ấy cũng là bạn thuở nhỏ của tớ, nên chẳng cần phải xem cậu ấy như con gái đâu.
(Hửmmmmm...?)
Mina nhe răng cười đầy ẩn ý, lơ lửng xung quanh tôi và Rion.
“Về chung với Itsuki như vầy, cũng hơi lâu rồi ha? Kể từ khi còn học cấp hai.”
“Tớ thì nghĩ đây là lần đầu tiên khi cậu ép tớ đi như thế này.”
“Hehehe, phải ha!”
(Kể từ khi cậu còn học cấp hai... A, chẳng lẽ vì thấy cậu nói chuyện với cơ thể thật của tớ nên cậu ấy mới gọi cậu về cùng!?)
Tại sao cậu lại nghĩ vậy?
(Hừmmm... Ai biết? Linh cảm thôi. Nhưng mà sao cậu không về cùng cậu ấy kể từ lúc đó nữa, chẳng phải cậu ấy là cô bạn thuở nhỏ quý giá của cậu hay sao?)
Hồi cấp hai, bố mẹ tớ ly hôn nên chuyện này chuyện nọ có hơi lộn xộn một chút.
(..... Xin lỗi, tớ không có ý động vào chuyện riêng tư của cậu như vậy.)
Không sao đâu, thật đấy. Chuyện xưa như trái đất rồi, từ lúc tớ còn là một thằng nhãi. Với cả, ngay cả khi là bạn thuở nhỏ đi nữa thì về nhà cùng nhau cũng bất thường lắm đấy.
(Ếế, tớ không tin đâu. Nếu là cậu thì ngày nào tớ cũng sánh vai đi về với Rion hết.)
Được rồi, mặc kệ cái con nghiện Rion này đi, ngay bây giờ, thứ làm mình quan tâm hơn là hành động của Rion, tự dưng lại đi mời mình như thế này. Sau khi cậu ấy buông tay ra, tôi nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy. Vì lí do gì đó mà cậu ấy trông hơi ngượng ngùng khó xử. Vì cớ gì mà cậu ấy lại đỏ mặt sau khi mời tôi như vậy chứ?
(Cậu ấy... Là kiểu người đầu đất à?!)
“Chuyện sửa soạn cho lễ hội văn hoá đang tới gần rồi ha.”. Rion dừng lại và đột ngột nhắc đến chuyện của tháng tới.
“Hửm? À, ừ.”
(Bạn thuở nhỏ của cậu là người gợi chuyện đó lên mà sao cậu trông hờ hững lãnh đạm với người ta quá vậy...)
Bởi vì nói thật là tớ không quan tâm cho lắm.
“Cậu đúng là không có tí hứng thú nào về chuyện gì liên quan tới ngôi trường này ha?”
“Có ai để ý đến tớ đâu. Cậu sẽ làm gì vào lễ hội văn hóa?”
“Mình phải phụ câu lạc bộ tennis làm gian hàng cho nên vào tuần tới mình sẽ bận rộn với mấy khâu chuẩn bị.”
“Hừmm.”
“Hào hứng thêm một tí nữa đi mà, tới bữa đó mình có làm kem tươi nên cậu phải ghé qua đó nha!”
(Tớ nhất định sẽ đi!)
Cặp mắt của Mina sáng rực lên trong khi đáp lại những lời của Rion, không cho tôi kịp phản ứng gì. Cậu muốn ăn kem tươi đến vậy luôn à? Thôi thì vì là một thiếu nữ nên hẳn là cậu ấy thích đồ ngọt rồi.
“Ừ, khi nào thấy chán thì tớ qua. Cơ mà tớ vẫn có vài chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Như giúp Mina trở về cơ thể gốc của mình chẳng hạn.
“Ế, sao dợ? Nó còn quan trọng hơn lễ hội văn hóa luôn hở?”
“Ừ, đúng rồi.”
“...... Nó liên quan tới Hime phải hông?”. Rion hỏi tôi với vẻ mặt sốt sắng.
“S-Sao tự dưng cậu lại nhắc đến cậu ấy bây giờ chứ? Với lại... Cậu cũng đâu có liên quan gì đâu.”
“Thiệt tình... Mình biết là cậu bị Hime quyến rũ rồi, nhưng mà...”
“Nãy giờ cậu bị sao vậy Rion? Cậu khó hiểu quá đó.”
“........ À hông, hổng có gì đâu, xin lỗi cậu! Hai đứa mình cùng cố gắng nha!”
Cậu ấy gợi chuyện lên, rồi lại quẳng nó đi mất tiêu. Cô bạn thuở nhỏ này vẫn như mọi khi, khó hiểu thực sự.
(Đ-Đ-ĐÁNG YÊU QUÁAAAAAAAA!)
“HỰỰ! OA!”
“Cậu la làng thấy ớn dữ vậy Itsuki?!”
Tại Mina to mồm quá làm tớ muốn nổ tung cái đầu đây này. Cái con nhỏ đó cũng bí ẩn như cậu vậy đấy Rion à!
(Nhân vật bạn thuở nhỏ lí tưởng đây rồi! Chúng ta cần phải chuyển sang làn của bạn thuở nhỏ ngay lập tức! AAAA HÀÀÀÀ!)
Sao cậu lại thở hì thở hục vậy hả? Cậu ấy vừa nói về cậu đấy, lẽ ra cậu nên lo lắng hơn mới phải...
(Những đặc tính vĩ đại nhất của thế giới này chính là bạn thuở nhỏ và em gái! Chúng ta có một người bạn thuở nhỏ gắn bó với nhân vật chính, và một cô em gái gọi nhân vật chính là ‘Anh hai’. Hơn là một nữ chính bước ra từ chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, mối liên kết của họ chặt chẽ hơn rất nhiều!)
Mina đột nhiên ăn nói lan man khiến tôi khó lòng mà theo kịp. Cậu ấy đang nói tiếng Anh à? Những đặc tính vĩ đại nhất là sao vậy trời...
“Anh Itsuki ơi~ Mình về cùng nhau đi~”
(Đúng vậy đấy, có một cô em gái - người sẽ rất quyến luyến với nhân vật chính, và... Hửmmm!?)
Khi tôi bị xoay vòng vòng vèo vèo như đèn kéo quân bởi hai cái cô nàng khó hiểu này thì một cô bé có tóc hai bím chợt bám lấy tôi.
“A, Himari! Bé đang làm gì đó!”
Tưởng gì, ra là Himari à? Đừng có làm anh hoảng chứ. Chà, chắc con bé là người duy nhất có thể làm được chuyện này thôi. Tên của bé ấy là Tsukimiya Himari, một nữ sinh năm ba trường sơ trung ở đây, con bé đơn giản là bạn hồi cấp hai và đàn em của tôi. Con bé đối xử và gọi tôi như là anh trai của mình, nhưng nó không phải là em gái của tôi. Cái bộ cài tóc hình mặt trăng mặt trời kia đang phản ánh về sự tồn tại của hai nhân cách trong con bé hay gì à?
(E-Em gái sao?! Không những có một cô bạn thuở nhỏ luôn quan tâm đến mình mà cậu còn có một cô em gái loli nữa hả Itsuki?!)
Có cần nói lại không? Con bé không phải là em gái của tớ. Với lại Rion mà quan tâm á, cậu ấy chỉ lăng xăng thôi. Còn Himari thì đúng là loli thật.
“Himari chẳng phải đang học ở trường sơ trung bên kia sao? Em đâu thể cứ thế mà nhảy vào đây được.”
“ Ếếế, học xong rồi mà nên được đúng không~? Hôm qua em muốn đi về với anh Itsuki mà chẳng thấy bóng dáng đâu hết trơn! Thế nên em mới đứng canh ở cổng trường đấy!”
Mình không thể nói là phi về nhà vì chưa làm xong bài tập hè được, xấu hổ lắm, dưới danh nghĩa là một đàn anh...
“Xin lỗi nha bé Himari, nhưng Itsuki sẽ đi chung với chị bữa nay.”
Do Rion cũng học cùng với chúng tôi bên sơ trung, nên là cậu ấy khá rành rọt về Himari.
“Vậy thì đi cùng với nhau luôn một thể đi? Nhà của cả bọn cùng hướng với nhau mà.”
“Ư... Himari, bé là đàn em của chị nên đừng có chơi trò ăn trộm chứ...”
“Chị Rion mới nói gì hả?”
Thay vì cái kiểu đàn em đàn chị, thì Rion với Himari giống hai chị em hơn.
(Cái chốn thiên đường nào đây! Đời nữ sinh trung học tầm thường của tớ còn không bằng một góc nữa...)
Nói gở cái gì đấy? Thế giới của Himeno Miina là một thế giới luôn có cái kiểu lấp la lấp lánh, chứ không phải là cái vực thẳm mà tớ đang lọt vào.
(Giờ tớ hiểu rõ tính tình của cậu rồi, và dựa trên nó, tớ sẽ lập ra một chiến lược.)
Dẹp cái vụ nói linh tinh vô nghĩa cho tớ nhờ đi!
“Sao cũng được, đi về đây, vì đằng này đã cạn sạch sức lực vì một số thứ rồi.”
“A, đợi chút đã Itsuki ơi.”
“Anh Itsuki ơi, đừng rời bỏ em!”
(Itsuki... Đó là lựa chọn tồi tệ nhất đấy. Cậu đang hạ thấp đi tình yêu của họ dành cho mình đấy.)
Tôi lờ đi cô bạn thuở nhỏ, con bé đàn em và cô nàng thực thể tâm linh cùng một lúc rồi cất bước, nhưng đến cuối chúng tôi vẫn về nhà cùng nhau. Mina cũng lơ lửng bên cạnh tôi nữa.
Trên chuyến tàu đi về nhà, dù là gần đến giờ cao điểm nhưng cả bọn vẫn may mắn tìm được ba chỗ ngồi. Mina thì lơ lửng xung quanh chúng tôi là được. Bên trong tàu được lấp đầy bởi tiếng nhạc nền bật lớn, xen lẫn với vài nhóm học sinh có con gái hoặc chỉ toàn con trai.
“Câu lạc bộ văn học vẫn như mọi khi nhỉ?”. Tôi hỏi Himari – người ở bên tay phải của tôi, đang ngồi ngay mép ghế.
“........ Vâng, kể từ khi anh tốt nghiệp thì chỉ còn mỗi mình em.”
“Có một mình bé thôi hả? Chị đoán là khi bé lên cao trung cũng y như vậy luôn đó.”. Rion ngồi bên tay trái tôi mở lời, hai tay bắt chéo sau đầu.
Không hiểu sao tôi lại bị hai người này kẹp ở giữa, mà thôi kệ.
“Em sẽ có thêm bạn khi lên cao trung thôi, câu lạc bộ văn học của chúng ta có nhiều thành viên mà.”
“Nhưng anh Itsuki thuộc câu lạc bộ về-nhà mà. Nên em cũng sẽ gia nhập câu lạc bộ về-nhà với anh luôn.”
(Không thể tin được, cả đống flag to đùng vừa được dựng nên rồi kia kìa...)
Flag?
“B-Bé đang nói cái gì vậy? Đâu cần phải dính lấy Itsuki như vầy đâu. Vào câu lạc bộ cầu lông của tụi chị đi Himari, câu lạc bộ về-nhà chỉ làm bé mục ruỗng như Itsuki thôi.”
(Chắc chắn là các bạn ở câu lạc bộ cầu lông sẽ chào đón con bé rồi~)
Bỏ qua lời mời vào câu lạc bộ cầu lông của Rion và Mina cũng như việc tôi bị châm xỉa thì...
“Anh chẳng qua là không có gì để làm, không có nơi nào để đi, cũng như sở thích, vậy nên mới ở trong câu lạc bộ về-nhà. Ngày qua ngày, anh chỉ sống trong sự nhàn rỗi và bình yên. Em nên tìm cho mình việc gì đó vui vui đi Himari.”
“Việc gì đó vui vui sao... Chắc là dành thời gian với anh Itsuki và chị Rion như thế này, em nghĩ vậy...”
“Trời đất.”
“Khi lên cao trung, bé có bạn trai và chơi cùng người đó chẳng hạn? Tất nhiên hổng phải là Itsuki, mà là người khác.”
“Hừmmmm, em không hiểu lắm. Bộ hai người muốn mấy thứ như thế hả?”
Trước câu hỏi của một cô bé nữ sinh sơ trung Himari ngây thơ ngơ ngốc, Rion chỉ biết nặn ra một nụ cười gượng ép. Gì vậy, đừng có mà doạ tớ nhé. Cậu thậm chí còn không trả lời con bé luôn sao? Đàn chị kiểu gì hay vậy?
“Anh chẳng dám mong tới chuyện đó đâu.”
(...Hửmmm?)
Mina ném cho tôi một ánh nhìn ngờ vực, như kiểu cậu ấy biết chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Cuộc sống học đường của anh Itsuki không có gì thú vị hết à?”
“Khờ-ông-không.”
Tôi còn chẳng dám mong chờ mấy chuyện như vậy đâu. Được nói chuyện với Himeno Miina không thôi cũng đủ đưa tôi lên tận chín tầng mây rồi. Một thằng nhân vật quần chúng như tôi mà còn bày đặt đòi hỏi thì quá là tự mãn.
(Xem ra cái kiểu suy nghĩ thô lỗ này có khi lại là điểm tốt. Hiểu rồi hiểu rồi~)
Cái đó là khen hay là mỉa mai người ta vậy?
“Làm một học sinh cao trung đúng là khó khăn thật đấy nhỉ...”
Nhìn thấy biểu cảm và phản ứng của chúng tôi, Himari buông ra một lời nhận xét phức tạp. Có vài học sinh khác đang ở trong toa tàu này, trải qua những tháng ngày của họ trong niềm vui vẻ và hân hoan. Nhưng đối với Himari, tôi chẳng thể nào mường tượng được cái tương lai mà con bé cũng giống như vậy. Ngay cả khi là một học sinh cao trung, gần như là chẳng có gì thay đổi cả - ngay khi tôi vừa nghĩ đến đó, tôi nhìn thấy một bà lão đang đứng chống gậy đằng sau đám học sinh.
“Hửm? Itsuki tự nhiên lại đứng lên chi vậy? Tụi mình vẫn còn đi thêm mấy trạm nữa mà.”
Tôi chẳng nói chẳng rằng gì với Rion mà tiến đến chỗ bà lão.
“U-Ưm, nếu bà sẵn lòng thì có thể ngồi chỗ của cháu ạ.”. Tôi nói với một tông giọng kì quặc.
Nghe thấy lời gọi của tôi, bà lão đáp lại với một ánh nhìn lo lắng, chỉ để nắm bắt được những lời nói của tôi và nở một nụ cười ấm áp.
“Ối trời, cháu có chắc không?”
“Vâng ạ.”
Tôi cẩn thận dìu bà đi để khỏi bị ngã khi tàu rung lắc.
“Rion, phiền cậu ngồi kế bên Himari giúp tớ nhé?”
“A, ư-ừ! Nhưng mình đứng luôn cũng hổng sao hết, Itsuki ngồi đi.”
“Thôi không sao đâu mà.”
Tôi trả lời ngay tắp lự, làm cho Rion chỉ biết gượng cười, và cậu ấy ngồi xuống ghế của tôi lúc nãy. Bà lão thì ngồi xuống ghế của Rion và xoa bóp đôi chân.
(Tớ đoán là chân của bà lão khá yếu... Đáng ngưỡng mộ đấy Itsuki.)
Có gì to tát đâu, mấy chuyện như này là bình thường thôi mà.
Bà lão xuống tàu sau vài trạm tiếp theo. Khi bà cảm ơn tôi, tôi tiễn bà bằng một nụ cười lịch sự.
“Cậu lúc nào cũng nhanh lẹ ứng phó với mấy kiểu như vầy ha Itsuki, mình đoán đây là cái mà người ta gọi là có khả năng quan sát tốt.”
Sau khi tôi quay về chỗ ngồi, Rion nói bằng một giọng lấy làm ngạc nhiên. Bỏ sang một bên cái việc tôi lại ngồi giữa Rion và Himari.
“Chẳng qua là tớ lăng xăng thôi.”
“Sai rồi anh Itsuki! Thậm chí em còn chẳng biết có một bà lão đang đứng ở đó do bị mấy học sinh che mất, và còn chẳng có ai nhường chỗ cho bà ấy ngồi. Anh lúc nào cũng lo lắng tới người khác như vậy kể từ khi còn học bên sơ trung rồi!”. Himari nhìn tôi bằng một cặp mắt toả ra sự tôn trọng.
Tôi có làm chuyện gì ghê gớm đâu mà, làm ơn đi.
(Không đâu, bé Himari nói đúng đấy. Không dễ dàng gì để có thể nắm bắt được xung quanh và quan sát mọi thứ cho hợp lý khi đang ở cùng với bạn bè đâu... Nó cũng kiểu như việc cậu tách khỏi nhóm để làm mấy chuyện như vậy ấy.)
Cậu đang nói về việc để ý xem người ta nói gì sau lưng mình à? Ở trong một nhóm bạn thì đó là chuyện hơi bị rắc rối đấy.
(.......)
Himeno Miina là một sự tồn tại được người người yêu quý. Mọi thứ xung quanh cậu ấy đều tỏa sáng rực rỡ, và cậu ấy lúc nào cũng nằm giữa ống kính máy quay như nữ chính của một câu chuyện. Đó là lý do tại sao–mà khi thấy một vẻ mặt thất vọng của một cô gái mà mình chỉ có thể đứng nhìn, cảm giác đó khác xa hoàn toàn với một Himeno Miina mà tớ biết, gần như là phi thực tế.
(Mấy nhóm bạn đúng là phiền toái à... Ừ, cậu nói đúng. Nếu là tớ thì sẽ không nhường chỗ cho bà lão vì không muốn trở nên đáng lo ngại trước mặt bạn bè...)
Cùng với giọng nói lí nhí đó, bầu không khí mà Mina mang lại bất chợt tuột xuống một cái gì đó u sầu.
•
•
•
Sau khi về đến nhà, tôi ngồi xuống cái ghế chỗ bàn học trong khi Mina ngồi trên giường. Rõ ràng là chúng tôi có thể ở xa nhau tầm một mét và có thể truyền đi suy nghĩ của mình bằng thần giao cách cảm, đổi lại thì cảm xúc của tôi sẽ trở nên rõ rệt hơn với cậu ấy. Nó giống như là cơ thể của chúng tôi kết nối với nhau hay sao đó.
(Giờ thì cùng bàn luận về những gì ta sẽ làm tiếp theo nào!)
Cứ như là cái biểu cảm u sầu lúc nãy của cậu ấy chỉ để giỡn chơi không thôi vậy. Mina lúc này đang lên tiếng với một giọng nói phấn khích vô cùng. Vậy là cậu đang nói về chuyện đưa cậu về lại cơ thể của mình được nhắc đến lúc nãy đúng không?
(Chính xác. Xét tính cách và môi trường của cậu. Tớ đã nghĩ được một cách hay.)
C-Cậu đừng có bảo là... tính dâng hiến trái tim của tớ nhé... Thôi thì, vì lợi ích của Himeno Miina, ta có thể bàn bạc về chuyện này.
(Bộ tớ là ác ma à?)
Ý tớ là, cậu đã thấy cuộc nói chuyện giữa tớ và Himeno Miina rồi đúng chứ? Hay là cậu phải cảm nhận được mới phải. Đó đã là giới hạn của tớ rồi. Một thằng học sinh quần chúng như tớ chẳng thể nào trông mong được gần gũi hơn thế với nữ chính Himeno Miina của chúng ta. Nó giống như sự khác nhau giữa trời và đất, giữa đèn giấy và chuông chùa, giữa lúa gạo và móng tay vậy.
(Tớ không hiểu cái cuối cùng cho lắm. Nhưng tớ hiểu đại khái ý của cậu là gì rồi.)
Nếu tớ học giỏi hơn, hay là một con át chủ bài trong câu lạc bộ thể thao, thậm chí là trông ưa nhìn thêm chút nữa thôi thì tớ đã có thể bình thường nói chuyện được với Himeno Miina rồi.
(Thế thì cậu phải cố gắng để trở thành người mà cậu muốn. Nếu được vậy thì cậu có thể tự tin hơn và thong thả nói chuyện được với tớ đúng không?)
Nói nghe dễ quá ha? Dù bây giờ tớ có cố gắng đến cùng cực đi chẳng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì hết. Tớ của bây giờ chính là kết quả của con đường mà tớ đã chọn để bước đi. Thậm chí cậu có thể nói tớ là một hình mẫu xấu cho người khác.
(Sao cậu nói cứ như là đang tự hào về nó vậy? Lúc cằn nhằn thì tự tin thấy mà ghê.)
Để mà hoà nhập được với Himeno Miina, tớ cần phải trèo qua bức tường cao vô đối này. Dù cho việc đưa cậu trở về cơ thể của mình là ưu tiên hàng đầu... Tớ đúng là một tên hạ cấp vô dụng, xin lỗi nhé.
(Itsuki à, thứ mà cậu thiếu ở đây chính là kinh nghiệm và sự tự tin. Có vẻ như cậu cần phải làm theo chiến lược của tớ rồi.)
Ế? Chiến lược? Cậu nói cái gì vậy?
(Phư phư phư, nghe cho rõ đây! Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu Chiến lược Chinh phục Himeno Miina!)
........... Hở?
(Trước nhất, chúng ta cần phải có thêm thông tin về nữ chính mà ta sẽ chinh phục. Tiếp đó, chỉ số nhân vật chính của cậu cần phải được tăng lên, cái đó thì chỉ cần men theo lối cũ mà làm mấy cái bài tập cổ lỗ sĩ là đượ-)
G-Gượm cái đã! Tớ còn chưa định thần được là cậu đang nói về cái gì hết!
(Hửm? Tớ đang nói về các bước để chinh phục nữ chính của cậu đây.)
N-Nữ chính? Là Himeno Miina đấy à...?
(Trên đời này cậu chỉ có duy nhất một nữ chính thôi mà đúng không? Chúng ta sẽ tìm ra cách để cậu có thể bình thường nói chuyện và chạm vào tớ. Đương nhiên mục tiêu thì vẫn là đưa tớ trở về cơ thể của mình, nhưng kế hoạch này cũng đâu đến nỗi nào phải không?)
Xin lỗi chứ, cơ mà nãy giờ cậu có nghe tớ nói không vậy? Tớ còn chẳng thể nào mà đường đường chính chính nói chuyện với cậu ấy được, có cố đến mấy cũng thành công cốc thôi.
(Thế mới nói, nếu cậu thấy lo lắng khi nói chuyện với một cô gái thì dốc sức mà làm quen đi. Còn nữa, cậu cũng phải tự tin hơn mới được.)
Tớ đâu có thể thay đổi bản thân một cách chớp nhoáng như vậy được?
(Tớ chỉ cần cho cậu lời khuyên bất cứ khi nào cậu nói chuyện với cơ thể thật thôi, nên đừng có mà lo quá. Được, tớ đang cháy lên vì phấn khích đây này!)
Sao cậu lại tự mình dẫn dắt mọi chuyện vậy hả?!
(Muốn gia tăng cơ hội thành công, ta cần phải tìm hiểu thêm về nữ chính của cậu.)
Bộ chẳng phải cậu biết hết rồi à...
(Chậc chậc chậc, Itsuki này, chẳng phải sẽ dễ hơn nếu cậu tự mình đi tìm hiểu sao?)
Mina vơ qua vơ lại ngón trỏ và thuyết giáo tôi.
(Nếu cậu biết về con người thật của tớ thì sẽ không cảm thấy lo lắng khi đứng trước tớ nữa đâu.)
Nhìn thấy Mina cười toét đến tận mang tai và nghe cái giọng điệu khinh khỉnh của cậu ta trong khi đang trêu ngươi tôi quả thực là quá khủng khiếp. Thậm chí là cậu ấy còn đang nói về con người thật của mình cái gì gì đó. Chà, tôi đã thấy nó bên ngoài đời thực luôn rồi.
(Hứm. Tớ đâu có nói mình, tớ đang nói về cơ thể thật của tớ kìa.)
Cơ thể thật của Mina — tôi nhớ lại Himemo Miina và cuộc gặp của chúng tôi vào ngày hôm nay. Lo lắng cho mình đến mức đó, cậu ấy đúng là tử tế quá đi mất, còn đáng yêu nữa... Gihihi.
(...! T-Thôi đi, đủ rồi đấy nhé!)
Khi tôi cười khúc khích với bản thân và đắm chìm trong mớ kí ức tuyệt vời chứa đầy Himeno Miina, thì Mina đang khoanh tay, hai má đỏ bừng. Cậu ấy khác xa hoàn toàn so với Himeno Miina ngày hôm nay... Nên là không thể nói cho cậu ấy biết về Mina được đâu nhỉ?
(Thích thì cậu cứ nói, chỉ sợ là cậu bị người ta xem là có vấn đề về đầu óc thôi. Ngay cả tớ cũng sẽ giữ khoảng cách với Itsuki nếu cậu nói vậy với tớ đấy.)
Ôi trời đất ơi... Phiên này coi bộ là mình phải nghe theo cái chiến lược bí ẩn của Mina rồi.
(Ừm, để đó cho tớ! Hãy chinh phục nữ chính của cậu nào!)
Cứ như thế, tôi đã ở trên cuộc hành trình chinh phục nữ chính của mình với sự trợ giúp từ chính cậu ấy... Cái thể loại vô lý gì đây hả?!
Gestaltzfall (hoàn hình băng hoại) là một loại ảo giác do các tế bào thần kinh nhận biết của não bộ nảy sinh phản ứng. Khi liên tục nhìn vào những thứ tương đồng thì những tế bào đó sẽ trở nên mệt mỏi, khả năng nhận biết giảm sút, dẫn đến hiện tượng lo lắng, rối loạn vì không chắc chăn là mình đúng, dù đôi lúc chúng thật sự rất đơn giản. Bình thường, ai cũng có thể bắt gặp hiện tượng này nhưng phần lớn chúng ta hay bị vào những lúc mệt mỏi hay căng thẳng. Các số liệu lai cho thấy rằng những người sống ở các nước sử dụng hán tự là dễ gặp hơn cả. (Nguồn Wikipedia) Chữ I trong Itsuki được đọc là Otsu, nghĩa là kì lạ, hoặc 'gay' (nam giới) Đọc giống với tên gốc là Miina, chỉ được biến tấu cho hợp ngữ cảnh Một câu đùa, chữ on trong Rion được viết bằng hán tự mang nghĩa 'âm thanh' Đại khái là kiểu người ngờ ngệch ngốc nghếch ngu si đần độn,..v.v. Kiểu người này thích đi thẳng vào vấn đề hơn là ăn nói vòng vèo. Thế nên mới có những hiểu làm đầy tai hại. Flag ám chỉ một dấu hiệu của điều gì đó sẽ xảy đến với nhân vật. VD: Death flag - dấu hiệu về cái chết của nhân vật (hay báo trước cũng được)