Chúng tôi tiếp tục đi qua thị trấn để tìm kiếm con quỷ. Và cũng có khả năng chính con quỷ cũng đang lùng sục trong khu vực này để tìm những kẻ đã đốt khu rừng ăn thịt của nó.
Để không bị phát hiện nên tôi đang dùng một ma pháp Phong hệ có thể đẩy lượng CO2 chúng tôi thải ra lên trời, như vậy sẽ khiến đám cây không phát hiện ra chúng tôi. Có thể con quỷ đã chia sẻ giác quan với con quái vật này nên có lẽ nó có thể biết được mọi thứ xảy ra ở thị trấn này.
Đó cũng tạo ra lợi thế cho chúng tôi. Những người bình thường không thể tránh được việc bị lũ cây tấn công. Hy vọng rằng con quỷ đã nghĩ rằng chúng tôi không ở gần đám cây này.
Tạo ra cảm giác an toàn giả tạo là một chuyện bình thường với công việc ám sát. Camera, bảo vệ hay chó canh sẽ khiến mục tiêu cảm thấy yên tâm rằng chúng vẫn an toàn, như thế sẽ giúp sát thủ hoàn thành công việc dễ dàng hơn.
“Chủ nhân Lugh này, ta phải làm cách nào mới tìm thấy được con quỷ?” Tarte hỏi.
“Anh đang thăm dò cả thị trấn bằng Phong ma pháp. Nếu vẫn không tìm được thì phải dụ nó ra bằng một thứ cục súc hơn chút thôi.”
Ba người chúng tôi cứ tiếp tục len lỏi qua đám cây và giữ cảnh giác với những thứ xung quanh trong khi vẫn tìm hiểu thị trấn. Trong lúc vẫn còn đi thì tôi đã để vài thứ ở khắp nơi.
Phải mất khoảng hai tiếng mới đi đủ một vòng quanh thị trấn. Chẳng biết có phải là may mắn hay không mà chúng tôi chẳng thấy nổi dù là một chút bóng dáng của con quỷ.
“Ta đã trở lại điểm bắt đầu. Chắc thế có nghĩa là đã tới lúc làm vài trò dơ hơn tí rồi.”
“Có liên quan gì tới mấy thứ anh để trong đó nãy giờ không?” Dia hỏi.”
“Có. Đó là những viên đá Fahr đặc biệt.”
Tôi đã rải chúng khắp thị trấn khi bọn tôi đi quanh. 22 mảnh chuyện dụng để đốt và tôi đã đặt chúng ở những địa điểm hiệu quả nhất có thể.
Tarte quay sang chỗ tôi và nghiêng đầu. “Ừm, chủ nhân Lugh này. Đá Fahr chỉ phát nổ nếu anh đổ ma lực đến ngưỡng nổ thôi mà, thế nên chỉ để chúng trên mặt đấy sẽ chẳng làm được gì cả đúng không?”
“Bình thường thì đúng là thế. Nhưng những mảnh này đã sẵn sàng phát nổ rồi. Anh đã niệm ma pháp mà Dia với anh đã phát triển lên mớ đá đó. Phép này sẽ giúp những viên đá hút ma lực tự nhiên trong không khí. Và anh có thể kiểm soát được khi nào chúng đạt tới ngưỡng tối đa bằng cách điều chỉnh mức độ ma lực hút vào. Về mặt chức năng thì đó là những quả bom hẹn giờ. 22 viên đá Fahr đó đã được thiết lập để phát nổ cùng một lúc.”
“Nhưng từng viên trong mớ đó đều có sức mạnh khủng khiếp. Thế nếu chúng nổ cùng lúc thì sẽ kinh khủng tới mức nào nữa?” Tarte hỏi.
“Chúng sẽ biến cả thị trấn này thành cát bụi. Đó là kế hoạch của anh.”
Nếu còn bất kì ai sống sót thì tôi chẳng thể làm thế này được. Tuy nhiên với việc thị trấn đã tràn ngập cây tới mức này thì chẳng còn ai có thể sống sót được cả. Tôi cũng đã được chính quyền cho phép dùng bất cứ cách nào cần thiết để tiêu diệt con quỷ. Đốt cháy toàn bộ thị trấn vẫn ổn.
“Anh làm thế này để làm gì thế Lugh? Giết quỷ mà không có [Trường diệt quỷ] chỉ là chuyện vô nghĩa. Đám cây này rõ ràng là khó chịu và nguy hiểm thật đấy, nhưng như thế này cảm giác như đang lãng phí đá Fahr vậy.” Dia lên tiếng.
“Đó là để quấy rối thứ kia. Em đã thấy cách những con quái vật cây đó ăn thịt và biến nạn nhân thành ma lực và dự trữ lại. Con quỷ chiếm cả thị trấn vì nó cần một lượng lớn ma lực cho thứ gì đó. Cũng có thể mục tiêu của nó là tạo ra nhiều quái vật cây hơn nữa và tạo nên một đội quân. Con quỷ sẽ không chịu ngồi yên nếu như tất cả những thành quả của nó đều bị tiêu hủy. Vì không thể tìm thấy nên anh sẽ buộc nó phải thò mặt ra bằng cách này.”
Ba chúng tôi đã ra ngoài tầm tác động của vụ nổ trong khi tôi vẫn còn giải thích. Chúng tôi cũng sẽ tiêu đời nếu bị cuốn vào vụ nổ. Hơn nữa, xác định một con quỷ từ xa sẽ dễ dàng hơn.
Tôi đã đào một cái rãnh khá sâu cách cái cây gần nhất khoảng vài chục mét và trốn trong đó. Sau đó tôi lấy ra một cái kính viễn vọng đặc biệt có thể giúp tôi có thể nhìn thấy thị trấn ngay cả khi vẫn còn trong cái rãnh.
“Theo tính toán của anh thì mọi thứ sẽ bắt đầu trong một phút nữa.”
Dù có thể có sai số tùy thuộc vào nồng độ ma lực tự nhiên trong không khí nhưng chênh lệch cũng chỉ khoảng 10 giây. Đá Fahr có thể đã bắt đầu nứt rồi.
Tôi đang phá hủy cả thị trấn chỉ đơn giản là để tiêu diệt đoán quân thực vật và lượng ma lực con quỷ đã tích tụ. Ngay cả sinh vật hiền lành nhất thế giới cũng sẽ nổi điên lên nếu bị như thế. Một mục tiêu đang điên tiết sẽ ít có khả năng đưa ra những quyết định khôn ngoan, nên việc khiến đối thủ tức giận sẽ giúp ta chiếm ưu thế.
“Đến lúc rồi.”
Tôi có thể cảm nhật được một nguồn ma lực áp đảo và mạnh mẽ bất chấp khoảng cách này.
“Đừng đưa đầu ra khỏi rãnh này. Anh đã đặt một rào chắn nhiệt và lửa nhưng chỉ cần thò ra một chút thôi thì sẽ mất mạng đấy.” tôi cảnh báo.
Ngay cả khi bỏ qua lửa thì đây vẫn là một vụ nổ lớn, sẽ làm cạn kiệt oxi trong cả khu vực này. Hít một hơi khí đó thôi cũng đã đủ khiến ta mất mạng rồi.
“V-vâng, thưa chủ nhân.”
“Đã hiểu.”
Tarte bám lấy tôi vì sợ. Sau khi nhìn thấy thế thì Dia cũng làm theo.
Vài giây sau, tất cả mọi thứ đều biến thành một vòng xoáy đỏ thẫm. Lửa tràn qua rãnh như nước chảy vật.
Một vụ nổ được tạo thành từ 22 viên đá Fahr, lượng ma lực tương đương 6600 pháp sư bình thường đã khiến thế giới chỉ còn lại mỗi màu đỏ.
Ngọn lửa không từ bất cứ thứ gì, nuốt chửng tất cả mọi thứ và biến mọi thứ biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại.
Tôi đã đổ đầy đá Fahr với ma lực hệ phong để cung cấp oxi nhưng ngay cả lượng đó cũng ngay lập tức bị đốt cháy. Khoảnh khác tiếp theo, do mất không khí trong thị trấn nên đã tạo ra một vùng chân không tỏa ra những làn sóng xung kích mạnh tới mức những tòa nhà bằng đá cũng vỡ vụn.
Trông cứ như một cảnh ác mộng vậy. Chúng tôi cũng sẽ bị nổ tung nếu không ở trong rãnh này.
Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc, tôi nhìn ra bên ngoài bằng kính viễn vọng của mình. Cả hai cô gái vẫn còn có vẻ sợ hãi cũng thò đầu ra.
“Thị trấn đã biến mất.” tôi nói.
“…Em chưa từng nghe nói về một pháp sư nào có thể một mình làm thế này. Anh không chỉ phá hủy cả một thị trấn; mà là làm cho cả một thị trấn bay màu hoàn toàn.” Dia ngạc nhiên nói.
Toàn bộ thị trấn đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi bản đồ. Bây giờ tất cả những gì còn lại chỉ là một khu đất trống. Đây là những gì có thể làm được với việc sử dụng hiệu quả 22 viên đá Fahr.
“Vậy thì Lugh này. Nếu anh thích thì có thể làm chuyện tương tự với kinh đô không?” Dia hỏi.
“Được. Tất cả những gì cần phải làm là lẻn vào đó, đặt đá Fahr ở những vị trí thích hợp rồi chuồn đẹp trước khi chúng phát nổ. Thậm chí còn chẳng khó chút nào. Thế nên đừng kể với ai rằng anh có thể làm vậy nhé. Anh sẽ bị xem là một kẻ nguy hiểm mất.”
Tôi định đổ chuyện phá hủy này cho con quỷ. Chính quyền đã nói rằng tôi có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng tôi không chắc mấy lão đó sẽ phản ứng thế nào nếu biết tôi làm chuyện này.
“Đúng vậy, có lẽ anh còn đáng sợ hơn cả một con quỷ. Thật mừng là nhiệm vụ lần này không có ai giám sát.” Dia nhận xét.
“Nếu có thì anh đã dùng phương pháp khác rồi.”
Từ quan điểm của một chính trị gia, chỉ có thể sợ hãi một người có thể làm cả một thị trấn bốc hơi chỉ trong vài giờ. Nên chừng nào vẫn còn mối đe dọa từ lũ quỷ thì họ vẫn được phép tồn tại, nhưng một khi mối đe dọa đó biến mất thì những kẻ cầm quyền sẽ muốn tôi biến mất. Nếu có lúc tôi mất lí trí, hay bị một thế lực nước ngoài mua chuộc, hay muốn tự mình thống trị vương quốc thì lúc đó Alvan đã kết thúc.
Rõ ràng là tôi không hề có kế hoạch hủy diệt đất nước nhưng thực tế là tôi có thể gặp nguy hiểm. Loại bỏ một mối đe dọa như tôi trước khi bất cứ điều gì xảy ra là một suy nghĩ an toàn.
Epona cũng tương tự sau khi cô ấy tiêu diệt Ma vương. Nếu tôi thực sự muốn cứu thế giới mà không giết cô ấy thì tôi phải tìm cách loại bỏ sức mạnh của cô ấy trước. Tôi đã khám phá ra được một phương pháp cho phép người khác có thể giết quỷ cho nên chuyện đó cũng không nằm ngoài khả năng.
“Không biết con quỷ có còn sống không” Dia trầm ngâm nói.
“Có thể nó đã chết, nhưng sẽ hồi sinh ngay thôi. Được rồi, hãy xem con quỷ phản ứng thế nào. Tôi không chắc phải làm thế nào nếu nó vẫn lẩn trốn. Có lẽ con quỷ sẽ tiếp tục làm điều tương tự với những cái cây ở một thị trấn khác. Nếu thế thì đành phải tiếp tục cho nổ tung cho tới khi nó mất kiên nhẫn. Nhưng tôi lại không muốn làm điều đó.”
Tôi cẩn thận và lén lút quan sát những thứ bên ngoài cái rãnh, tìm kiếm chuyển động ở nơi từng là một thị trấn. Trò chơi lúc này là tìm kiếm kẻ thù trước khi chính kẻ thù phát hiện ra chúng tôi. Kiên nhẫn chính là chìa khóa.
Tôi chỉ phải đợi hai hay ba phút.
Một vụ nổ khác phát ra từ trung tâm nơi từng là thị trấn. Dù cho ở rất xa nhưng cả tôi, Dia và Tarte đều cảm nhận được chấn động.”
“GAAAAAAAHHHHH, COOOOOON NGƯỜIIIIIIIIIIII! NGƯƠI ĐÃ PHÁ HỦY NÓ! NGƯƠI ĐÃ PHÁ HỦY KHU RỪNG MÀ TA ĐÃ PHẢI CỐ GẮNG RẤT NHIỀU MỚI TẠO RAAAAAAAA! TA CHỈ CẦN THÊM CHÚT NỮAAAAAAAAA! TA SẼ GIẾT NGƯƠIIIIIIIIII!”
Con quỷ nổi điên, la hét và đập phá.
Hắn có hình dạng giống người nhưng lại có sừng đen và mai xanh lục trông như một con bọ cánh cứng rhinoceros. Chiếc mai to lớn và sắc nhọn ở nửa trên cơ thể khiến hắn toát lên vẻ cực kì hung dữ.
Tôi đã nghĩ rằng con quỷ sẽ giống một loài thực vật vì mối liên hệ với khu rừng ăn thịt, nhưng con này lại trông giống như được lai giữa côn trùng và con người hơn.
Hắn ta có khả năng phòng thủ, sức mạnh và tốc độ khủng khiếp. Chiến đấu với sinh vật này sẽ rất khó chịu.
Tuy nhiên, tôi đã thắng trận đầu tiên rồi. Tôi đã tìm thấy hắn và hắn vẫn chưa hề biết chúng tôi ở đâu. Như thế sẽ khiến mọi thứ đơn giản hơn- tất cả những gì chúng tôi phải làm là giết hắn.
“Dia, Tarte, tiếp cận hắn từ phía trước theo tín hiệu của anh. Anh sẽ đánh vòng.” Tôi hướng dẫn.
“Vậy là chúng ta sẽ theo kế hoạch đó.”
“Em sẽ bảo vệ tiểu thư Dia.”
Dia sẽ mở rộng trường lực diệt quỷ hết mức có thể trong khi được Tarte bảo vệ. Tôi sẽ ra đòn kết liễu từ điểm mù. Làm việc theo nhóm sẽ cho chúng tôi cơ hội thành công cao nhất.
Đây sẽ là thử nghiệm thật sự đầu tiên của trường diệt quỷ. Đó cũng là ma pháp tôi định dùng để giết hắn ta. Không có kẻ nào mà ba người chúng tôi không thể ám sát. Tôi đủ tin tưởng Dia và Tarte để nghĩ như thế.