Tôi, Dia và Tarte phải đối đầu với con quỷ đã xuất hiện.
Xe ngựa chậm quá, tôi vu vơ nghĩ. Có lẽ lần sau mình nên thử chế tạo một loại xe hơi nguyên bản nào đó. Mình thì có thể xoay sở làm được. Nhưng vấn đề là những con đường chất lượng thấp này.
“Đây là công việc đầu tiên của chúng ta. Em thực sự mong ta có thể thành công.” Tarte nói.
“Anh cũng thế. Ta phải chứng tỏ bản thân với những kẻ đã xem chúng ta như những con tốt thí ở chính quyền trung ương. Hãy nhớ rằng nếu như trường diệt quỷ không thành công thì cũng đồng nghĩa là ta đã thất bại và các em chỉ nên lo chuyện chạy trốn của bản thân mình thôi.”
Chỉ có anh hùng mới có thể diệt quỷ, đó là thường thức của nhiều người. Nhưng tôi đã tạo ra một ma thuật có thể thay đổi định luật đó. Đó cũng là cơ hội chiến thắng duy nhất của chúng tôi và nếu không thành công thì phải bỏ chạy thôi.
Tất nhiên tôi sẽ không để đó là kết thúc. Tôi sẽ quay lại nghiên cứu xem mình đang gặp vấn đề ở đâu.
“A, nhắc mới nhớ. Dù cho chỉ duy trì được 30 giây thôi nhưng em cũng có thể tạo ra trường lực đấy.” Dia nói.
“Thật không?”
“Này, tại sao anh lại nghi ngờ em? Lát nữa em sẽ cho anh thấy.”
Dù cho có ngắn như thế nhưng vẫn khó tin được chuyện có ai đó ngoài tôi lại có thể sử dụng phép thuật cần thiết để diệt quỷ. Tạo trường lực đó cần rất nhiều ma lực và như thế cũng sẽ làm giảm đáng kể khả năng chiến đấu của tôi.
Nếu có thể để chuyện kích hoạt trường lực cho Dia thì tôi có thể tiếp tục chiến đấu. Một pha ám sát là hoàn toàn khả thi.
“Tuyệt vời thật. Em còn chẳng có khả năng sử dụng nó.” Tarte trả lời.
“Em giỏi đánh đấm hơn mà. Cả hai ta đều có chuyên môn khác nhau. Có thể làm mọi thứ như Lugh mới là khác thường. Thành thật mà nói thì chị cũng muốn chiến đấu trên tiền tuyến như em đấy Tarte, nhưng dù cho có chống đẩy bao nhiêu lần đi nữa thì cánh tay chị vẫn chỉ như thế này.” Dia làm động tác gồng tay. . Đó là hai cánh tay nhỏ và mềm mại. Em ấy có luyện tập, nhưng với vóc dáng đó nên em ấy khó mà tạo ra cơ bắp được. “Ngoài ra thì em cũng đã nghiên cứu thêm về trường diệt quỷ và cảm giác như em có thể đẩy trường lực đó bay lên được.”
“Bay?” tôi hỏi.
Dia tạo hình khẩu súng bằng tay và tạo ra tiếng bằng. Dễ thương quá.
“Đúng thế, với cách ta đang dùng để xây dựng câu chú thì trường lực sẽ được tạo ra xung quanh người niệm. Nhưng ta có thể nén nó lại như một viên đạn. Em có thể định hình công thức để làm vậy. Nhưng như thế sẽ làm giảm thời gian hiệu lực của trường lực. Với em thì chỉ giữ được tầm 2 giây. Còn anh thì có thể duy trì được 10 giây đấy Lugh.”
Tôi thậm chí còn chẳng tưởng tượng được em ấy sẽ chỉnh sửa công thức thế nào để tạo ra một phép như vậy. Nhưng nếu Dia đã nói là có thể thì tôi sẽ tin tưởng em ấy.
Vấn đề giảm thời gian hiệu lực là do thay vì dùng bản thân như điểm gốc và phát động ma pháp thì ta phải biến trường lực thành đạn và để làm được vậy ta phải dựa vào hiện tượng phóng ma lực tức thì.
“Tốt quá. Em có thể thử phát triển phép đó cho anh không? Sẽ có rất nhiều cách sử dụng nó đấy, nếu em có thể xong trước khi ta đến nơi thì còn tốt hơn nữa.”
“Em sẽ làm những gì có thể nhưng anh đừng hy vọng quá.” Dia nói rồi lấy ra một vài tài liệu và bắt đầu tính toán.
Dù cho em ấy bảo đừng hy vong nhưng tôi không thể không cảm thấy phấn khích. Tôi sẽ sử dụng khoảng thời gian trước khi tới nơi để cân nhắc việc giết một con quỷ trong 2 giây.
Ám sát sẽ có cơ hội thành công cao nhất. Vấn đề là thông tin về mục tiêu hiện đang thiếu. Dù cho triều đình đã cung cấp vài tài liệu nhưng cũng chẳng hữu ích gì. Tôi không thể lập kế hoạch tấn công chỉ với những thông tin này. Giờ thì chẳng thể làm được gì khác ngoài nghiên cứu những gì đã có và mong rằng có thể nhanh chóng thu thập thông tin tại điểm đến.
***
Chuyến hành trình kéo dài vài ngày nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi- một thị trấn giáp với quốc gia láng giềng. Nếu so sánh chỗ này như một đơn vị thuộc một tỉnh thì nơi này cũng thuộc vào hàng lớn. Thị trấn này là một trung tâm thương mại sầm uất và cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Rất nhiều tòa nhà bằng đá đáng ra phải nằm dọc theo con phố. Tuy nhiên…
“Chỗ này trông cứ như rừng rậm vậy.” Dia nhận xét
“Em chẳng thấy bóng người nào cả.” Tarte tiếp lời.
Tất cả các công trình kiến trúc đều bị những cây thường xuân mọc kín xung quanh và cây cối mọc ngập tràn trên đường phố. Dù vậy nhưng dường như chỗ này chẳng hề có động vật sống nào.
Ba người chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này từ lối vào thị trấn.
Tôi xem qua tại liệu một lần nữa. Ban đầu chỉ có một cây nhưng sau đó nó lại lan nhanh khủng khiếp và nhấn chìm cả thị trấn.
Những người sớm chạy trốn vẫn còn sống nhưng những ai ở lại thì không còn bất kì tin tức gì. Một đội vũ trang đã được cử tới đây để điều tra nhưng chưa một ai quay về cả.
Sau đó người ta đã cố gắng loại bỏ đám thực vật kí sinh bằng cách thiêu bằng lửa. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ có nhiệt lượng mạnh nhất mới có thể thiêu rụi được đám cây cỏ này. Nhưng cho dù có bắt lửa đi nữa thì chúng vẫn nhanh chóng tái tạo lại bất kì chỗ nào bị thiệt hại. Khi kế hoạch thất bại thì cũng không có một binh sĩ làm chuyện đó còn sống sót. Báo cáo viết rằng họ đã bị những cái cây này nuốt chửng.
Sau đó chính quyền quyết định đây là hành động của một con quỷ và tôi bị cử đi giải quyết.
“Lugh nè. Ta có vào thị trấn không? Nếu những cái cây này thật sự có thể ăn thịt người thì ắt sẽ có kẻ thù ở quanh ta.”
“Có vài thứ anh cần làm trước khi ta vào đó. Hai em đứng ra sau anh.”
Khi chấp nhận công việc này thì tôi chắc chắn phải xác nhận một thứ: liệu tôi có phải cứu những người đã bị cây ăn thịt không. Chính quyền đã đáp lại là kể cả khi còn người sống sót thì cũng chẳng thể nào giải cứu được họ cả. Thế nên tôi có thể dùng bất kì cách nào mình muốn.
Tất nhiên là tôi cũng muốn giúp những cư dân đang mắc kẹt nhưng tôi vẫn chưa hiểu khu rừng này là cái gì và chạy thẳng vào sẽ chẳng phải là một ý tưởng hay. Vì thế nên tôi cần phải thử nghiệm vài thứ từ một khoảng cách an toàn.
“Em có thể thấy rồi đúng không Dia. Tất cả đám cây này đều chỉ là một thực thể.”
“Vâng. Chúng có ma lực và liên kết với nhau theo mật độ không tự nhiên. Cách giải thích duy nhất là thứ này chỉ là một sinh vật.”
“Anh cũng nghĩ thế. Thử chọc ngoáy chút nào. Nhớ để mắt tới ma lực của nó giúp anh.”
Thí nghiệm đầu tiên là ném một ít thịt nóng vào cái thị trấn đã biến thành khu rừng này. Không có phản ứng. Tiếp theo là thả một con lợn tôi đã mua trên đường đến đây vào.
“SQUEEEEEEEE!”
Khi nó đến đủ gần một cái cây thì dây leo mọc ra từ một chỗ nào đấy không thể quan sát được và đâm vào con lợn, sau đó con vật bắt đầu teo lại cho tới khi chỉ còn da và xương.
“Ác thật đấy, nhưng cũng giải thích được tại sao mọi người biến mất rồi.” tôi nhận xét.
“Một cái cây ăn thịt…. nếu thứ này ở khắp thị trấn thì cũng có nghĩa là mọi người đã bị ăn thịt rồi.” Tarte hổn hển nhận ra vừa đưa một tay lên miệng.
Như Tarte nói, nếu đám thực vật này đã bao phủ cả thị trấn thì chẳng thể còn bất kì ai sống sót. Như thế có nghĩa là tôi có thể không cần lo lắng mà cứ tiếp tục thử nghiệm của mình.
“Thấy gì không Dia?” tôi hỏi. Em ấy đã rất cẩn thận quan sát bằng đôi mắt Tuatha Dé của mình.
“Có một lượng ma lực lớn khi con lợn bị hấp thụ. Chất dinh dưỡng đã trực tiếp chuyển thành ma lực.”
Nói cho gọn thì những cái cây này được thả vào thành phố bởi một kẻ muốn tích trữ ma lực.
“Được rồi, thí nghiệm đầu tiên đã thành công. Anh đã biết được hai thứ. Chuyển sang cái thứ hai thôi.
Tôi ném một thùng đầy dầu vào thị trấn. Nó lăn cho tới khi va vào một nhánh cây nằm giữa đường. Không có phản ứng gì cả.
Tôi nhắm vào cái thùng và bắn một mũi tên lửa. Cái thùng nổ tung và bắn ra lượng dầu ở trong sau đó bốc cháy. Đây là loại dầu tôi đặc biệt có khả năng bắt lửa hơn hẳn bình thường và có khả năng tạo ra những cột lửa lớn.
Cành cây vươn dài về phía cột lửa như cách nó đã làm với con lợn. Cứ như cái cây này muốn bị đốt vậy.
“Anh đã biết là chúng có khả năng tái sinh mạnh rồi nhưng thế này thì khủng khiếp quá rồi.”
“Nhưng vẫn chỉ là tái sinh bình thường thôi. Đây không phải là loại khả năng hồi phục vô lí như anh đã nói đâu Lugh. Em thấy rất nhiều ma lực đã được sử dụng, nên thứ này cũng không phải là bất tử.” Dia đáp.
Ngay cả khi vẫn còn cháy âm ỉ thì các ngọn cây đã mọc lại rồi. Khi chút lửa cuối cùng biến mất thì cái cây trông như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Đó là một khám phá quan trọng đấy. Giờ thì thực sự nướng đám này lên thôi.”
Tôi lấy ra một viên đá Fahr từ túi của mình. Tôi đã chuẩn bị cái này cho hôm nay giống như con lợn và thùng dầu vậy.
Tôi thường nạp đầy ma lực của đá Fahr theo tỉ lệ định sẵn các ma lực hệ Hỏa, Phong và Thổ. Bằng cách đó thì tôi có thể sử dụng một lượng lớn khí để tăng lực nổ và làm các mảnh sắt nổ bung ra để tạo thành một quả bom mạnh.
Còn viên đá Fahr này thì tôi chỉ dùng Hỏa và Phong. Tôi ưu tiên khả năng đốt cháy hơn khả năng nổ. Viên đá này có thể tạo ra một biển lửa vượt xa những gì dầu có thể làm được. Dù sao thì thứ này cũng chứa đầy lượng ma lực tương đương 300 pháp sư bình thường mà.
Chỉ cần thêm chút ma lực nữa để kích đá Fahr tới ngưỡng giới hạn và viên đá bắt đầu nứt ra. Tôi ném nó vào rừng và một lúc sau viên đá đã giải phóng toàn bộ sức mạnh đã tích trữ.
Quang cảnh cháy rực ngay lập tức lan ra và thiêu rụi toàn bộ một phần khu rừng. Khung cảnh trước mắt như đang ở địa ngục vậy.
“Sợ thật đấy nhưng cũng rất đẹp.” Tarte nói khi vẫn còn sững sờ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Khi ngọn lửa chạy yếu hơn thì ngay cả tro tàn của đám cây cũng chẳng còn. Các tòa nhà vẫn ở đó vì chúng được làm bằng đá nhưng giờ đây đã được tô điểm bằng những vết cháy xém đen của đám dây leo đã bám vào.
“Vậy là mấy cái cây này không phải là một phần của con quỷ rồi.” tôi nói
“Đúng vậy. Đám cây này có thể được tạo ra bằng khả năng nào đó.” Dia nói thêm.
Ban đầu tôi không thể chắc mớ cây kì lạ này có phải là con quỷ không. Nhưng có vẻ là không phải rồi. Khu rừng này không khác gì một con quái vật có khả năng tái sinh mạnh mẽ. Khả năng tự nhiên của nó cho phép đám cây này mọc ra theo kiểu chiết cành, như thế cũng giải thích tại sao có cùng một nguồn ma lực chạy qua tất cả các cây.
Đây vừa là tin tốt mà cũng là tin xấu. Vì đây không phải quỷ nên việc loại bỏ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng không may khi như thế cũng có nghĩa là chúng tôi sẽ phải lật tung cái thị trấn này để tìm con quỷ.
“Dia, Tarte này, ta sẽ vào thị trấn. Chúng ta sẽ tìm kiếm mục tiêu.”
“Vâng thưa chủ nhân. Nhưng như thế có nguy hiểm không?”
“Đúng vậy, dù anh đã đốt cả một vùng lớn nhưng thị trấn vần còn đầy những cây ăn thịt này mà!”
“Cứ ở cạnh anh thì hai em sẽ ổn thôi.”
Tôi không hề sợ hãi mà bước về phía trước khi Dia và Tarte theo sau với vẻ bất an. Cho dù có đi qua khu vực đã bị đốt thì chúng tôi cũng không bị tấn công. Mấy cái cây không hề có phản ứng.
“Chủ nhân này. Tại sao chúng lại không tấn công chúng ta?” Tarte hỏi.
“Anh đang dùng một phép nào đó. Có liên quan gì tới chuyện này không?” Dia thắc mắc.
“Có. Nhớ thí nghiệm đầu tiên anh làm trước khi vào thị trấn chứ? Ném một miếng thịt bình thường vào đám cây sẽ không có phản ứng. Nhưng nếu là con lợn thì sẽ có tác dụng. Mấy cái cây này không có mắt nên chúng không thể định vị con mồi bằng thị giác. Cũng có thể là nhờ rung động, âm thanh và thân nhiệt. Nhưng chúng cũng không nhận ra miếng thịt được ném lại gần nên ta có thể loại bỏ luôn rung động và âm thanh. Anh cũng đã làm ấm miếng thịt và mấy cái cây cũng không phản ứng lại. Nên chỉ còn lại mỗi hơi thở, mà cụ thể hơn là khí CO2 chúng ta thải ra.”
Mục đích của thí nghiệm đầu tiên là để xem đám thực vật này tìm kiếm thức ăn thế nào. Câu trả lời là nhờ khí CO2 động vật thải ra. Giả thuyết của tôi càng chắc chắn hơn khi các cành cây lại vươn về phía cột lửa.
“Vậy là anh đang loại bỏ không khí xung quanh ta và đẩy lên trời.” Dia suy luận ra vậy.
“Chính xác. Bằng cách này ta có thể di chuyển mà không bị phát hiện.”
Tôi đã làm loãng hơi thở của cả đám và thổi lên trời. Khả năng hồi phục ma lực của tôi vượt xa lượng cần dùng cho phép này nên duy trì nó không thành vấn đề. Cứ phải chống đỡ các đòn tấn công từ mọi hướng trong lúc đang tìm kiếm con quỷ có thể khiến bọn tôi kệt sức ngay khi kịp tìm ra kẻ địch.
Cũng có khả năng đám cây này đã chia sẻ thông tin với con quỷ. Nếu chúng tôi muốn chiếm ưu thế thì không nên giao chiến với mớ cây này.
Chúng tôi phải tìm ra kẻ thủ trước khi chính kẻ thù định vị ra bọn tôi. May thay, có vẻ như quân bài tẩy tôi đã chuẩn bị sẽ rất hiệu quả.