Sera mở cửa. Ngay bên ngoài là hai hiệp sĩ đang đứng gác. Có vẻ như, hai người này sẽ dẫn hai nàng đến phòng làm việc của nhà vua. Một người hộ tống phía trước, một người phía sau. Hai nàng vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mà hôm qua đã bỏ lỡ. Sàn không trải thảm. Cửa sổ thì nhỏ, nhưng nhờ có những cây nến được đặt hợp lí mà hành lang vẫn đủ sáng. Trên tường và trần nhà là những hình chạm khắc tinh xảo.
Không mất nhiều thời gian, hai nàng đã đến phòng làm việc. Lính gác cửa thông báo sự hiện diện của hai Thánh Nữ.
Hai nàng ngần ngại lê bước vào. Căn phòng rất sáng với một cái cửa sổ lớn. Có vài người đã chờ sẵn bên trong.
Một người ngồi phía sau cái bàn lớn. Bên cạnh đó là một người đàn ông đã luống tuổi, có vầng trán cao. Bên kia bàn là người đàn ông tóc trắng, đang để hai tay trên bàn. Cạnh cửa sổ là một cái bàn nhỏ và một người đàn ông nhỏ thó rậm râu đang ngồi. Cạnh ông ấy là một người với hào quang hoàng tử chói lóa. Và đang đứng dựa vào tường là Rasche. À không. Một trong những thú nhân. Hình như ông ấy vừa cười khi thấy Maki.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, làm hai nàng hơi giật mình. Người có tai dài hình như định nói gì đó, nhưng đã bị người ngồi sau cái bàn lớn cản lại, và mở đầu buổi nói chuyện.
"Thật vinh hạnh được diện kiến hai vị Thánh Nữ. Tôi là Arthur, vua của lãnh thổ loài người trong Thế giới Ánh Dương này. Ở đất nước này, tôi thường được biết đến với cái tên Arthur, con trai của Wildom. Người ở đây không dùng họ. Tôi xin phép giới thiệu những người khác trước được chứ?"
Hai nàng gật đầu. Vậy là người đàn ông tóc vàng với dáng vẻ mệt mỏi kia là nhà vua. Vua của lãnh thổ loài người luôn đấy. Chiharu cho não hoạt động.
"Và đây là Aeris đến từ lãnh thổ người Elf. Ngài ấy đã hơn 300 năm tuổi rồi nhưng vẫn thường đi lại giữa các nước với vai trò là đại sứ thiện chí."
Nàng nhìn kỹ lại vào Aeris và thấy rằng người đó không hẳn là một ông chú với mái tóc bạc như ấn tượng lúc đầu. Nhìn người đó vẫn còn trẻ trung lắm, với mái tóc bạch kim và đôi tai dài đó.
"Và đây là Grudo đến từ lãnh thổ người Dwarf. Khi xưa ông ấy là một giả kim thuật sư có tiếng, nhưng giờ đã nghỉ hưu. Ngài ấy cũng đến đây với vai trò là đại sứ thiện chí để chơi, ý tôi là, để giữ tình giao hảo."
Nhà vua vừa nói để chơi kìa. Đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi đó trở nên long lanh trong lúc ông ấy cúi chào theo nghi lễ. Giống kiểu một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới.
"Người đang dựa lưng vào tường đằng đó là Zynis, đến từ lãnh thổ thú nhân. Ông ấy là người có tính cách ôn hòa nhất, và cũng đến đây với vai trò là đại sứ thiện chí."
Cũng có nghĩa, những thú nhân khác không được ôn hòa như vậy?
"Tôi hy vọng là không có hiểu lầm đáng tiếc nào ở đây. Người của tộc thú nhân thích chiến đấu, nhưng họ không phải là những con người hung bạo."
Ồ, thông tin này quan trọng đây.
"Bên đó là ngài Pháp quan. Còn người trẻ hơn là Hoàng tử."
"Tiểu nhân được gọi là Morse."
"Và tôi là Edwy. Phụ phương, người đúng là tiết kiệm lời giới thiệu quá đấy!"
"Chắc thế."
Chắc thế. Chiharu nén cười. Edwy chỉ nhún vai. Có vẻ như chuyện thế này xảy ra hàng ngày ở đây.
"Vậy thì, liệu chúng tôi có thể được biết quý danh của các vị Thánh Nữ đây không?
Hai nàng nhìn nhau rồi gật đầu.
"Aida Maki và"
"Asou Chiharu."
"Vậy là Aiida và Asoo. Do Thánh Nữ đời trước chỉ muốn được gọi bằng họ của mình."
"À, nếu bình thường ở đây dùng tên riêng để gọi nhau, thì xin ngài cứ tự nhiên."
"Vậy thì, Maki và Chiraaaru đúng chứ."
"Là Chiharu."
"Chihaaru."
"...Thôi thế cũng được."
Và thế là màn giới thiệu đã xong.
"Tốt lắm, vậy giờ các vị ngồi xuống chứ?"
Hai nàng ngồi xuống cái ghế bành, những người khác trong phòng cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình.
"Giờ thì, tôi biết hai người rất ngạc nhiên khi bất ngờ bị triệu hồi tới thế giới này."
Hai nàng gật đầu. Và nhà vua bắt đầu giải thích về cách thế giới này vận hành.
"Nói cách khác, Thần của thế giới này đã tự tiện mang chúng tôi đến đây."
"Quả vậy."
Nhà vua trả lời bằng một giọng hối lỗi.
"Nhưng tại sao chứ? Chúng tôi chỉ là những người bình thường. Chúng tôi không hề có bất kỳ khả năng đặc biệt nào cả."
Maki nói.
"Thánh Nữ nào cũng nói như vậy. Họ không biết được tại sao mình bị mang đến đây. Nhưng việc đó cũng không thay đổi được việc họ chính là Thánh Nữ."
"Nhưng làm sao ông biết được!"
Maki xấn tới.
"Bởi vì cung điện đã được thanh tẩy ngay khi các vị vừa đến. Và còn..."
"Còn?"
Arthur liếc nhanh qua Sera.
"Hai vị đều mang dấu ấn trên trán."
"Dấu ấn?"
Maki và Chiharu nhìn nhau. Quên. Tóc mái che mất trán rồi. Maki bèn nói với Chiharu:
"Được rồi, cùng vén tóc lên nào."
"Đồng ý."
"Lên!" "Lên!"
N-nâu!!
"Ồồồồ..."
"Thánh Nữ..."
"Nữ thần..."
Trước khi kịp nhận ra thì hai nàng đã bị những người khác vây quanh, cùng những lời trầm trồ đầy xúc động của họ. Tuy nhiên, hai nhân vật chính thì chỉ...
"Cô gái 3 mắt!" "Cô gái 3 mắt!"
Em xỉu được chưa? Chắc chắn em phải được phép bất tỉnh những lúc thế này chứ. Chiharu nghĩ trong lúc nhìn chằm chằm lên trán của Maki. Từ gương mặt ngạc nhiên của Maki, nàng hiểu rằng mình cũng có gì đó tương tự trên trán.
"Không, giờ nhìn kỹ lại thì, đây không phải mắt. Nhìn giống một loại đá quý hơn. Giống kiểu đá mắt mèo."
Maki nói. Chiharu cố dùngtay sờ vào trán. Đúng là có gì trên đó thật. Sao giờ nàng mới nhận ra chứ? Dù là gì thì nó cũng là một vật cứng.
"Chúng ta bị đưa đến thế giới khác và bị biết thành mấy đứa quái dị rồi..."
Maki nói một cách sầu thảm. Không, thế này vẫn chưa phải là tệ nhất đâu. Maki-chan! Kiểu này thì bọn mình không bao giờ có thể làm cô dâu được rồi. Và mình còn mới bị đá nữa chứ. Vĩnh biệt loài người...
"Tuyệt đẹp! Thật giống như Thánh Nữ đời trước, rất hợp với hai vị đấy."
Pháp quan nói với một nụ cười rạng rỡ.
"Và không ngờ nó đã phát triển đến mức này chỉ trong một ngày. Thật đáng kinh ngạc."
Nhà vua nói thêm. Phát triển? Thứ này còn lớn nữa á!?
"Chihaaaru, xin người đừng ngạc nhiên như vậy. Tôi sẽ giải thích."
Nhà vua trấn an họ. Và thế là hai nàng ngồi thẳng người trên ghế, tập trung vào nhà vua.
"Sera, đây có phải là lần đầu tiên mà Thánh Nữ không ngất xỉu khi nói đến đây không?"
"Thưa vâng. Nếu tôi nhớ không nhầm."
Nhưng lúc nãy tôi đã định xỉu rồi. Thật đó.
"Khi Thánh Nữ hấp thu Chướng khí vào người, một viên ngọc ngũ sắc sẽ được sinh ra trên trán các vị. Sau khi lớn thêm chút nữa nó sẽ tự rụng xuống."
Em sắp xỉu nữa đây. Từ những gì tôi cảm nhận được, thứ này có kích thước khoảng cái móng tay. Và nó sẽ rụng xuống hả...
"Chiharu, mạnh mẽ lên!"
"Ư ư. Rụng xuống..."
"Tôi cũng thắc mắc. Không biết lúc rớt ra nó có để lại vết lõm nào không?"
"Lõm..."
"Chiharu!"
"Chihaaru, sẽ không có vết lõm nào đâu. Xin Người đừng lo. Và tôi nghe nói là cũng không có gì đau đớn cả. Khi vật đó rơi ra, trán của Người sẽ trở lại như bình thường, cho đến khi có một viên ngọc mới dần hình thành. Về cuối cùng, người tiền nhiệm của Người chỉ tạo ra 1 viên ngọc mỗi năm thôi."
Vậy sao, 1 viên mỗi năm thôi.
"Còn lúc đầu?"
"À thì, ừm..."
Ánh mắt nhà vua đảo liên tục trước khi hạ cánh vào Sera.
"Tốc độ sẽ vào khoảng 1 tháng 1 lần trong vài năm đầu tiên."
"Ồ, chỉ là 1 lần mỗi tháng thôi. Thế thì không sao...cái con khỉ á!!!"
Chiharu nói và đứng bật dậy. Nàng hiểu là cần thanh lọc Chướng khí. Nhưng mà phải "tống" thứ đó ra nữa hả!
"AAAA!" cả phòng nghẹn ngào.
Độp. Viên ngọc ngũ sắc rơi xuống chân nàng. Chiharu chậm rãi đưa tay lên trán. Tốt. Không có vết lõm nào cả. Trán vẫn phẳng.
"Chiharu!!"
Thưa Chúa. Con là Chiharu, năm nay 25 tuổi. Lần đầu tiên trong đời con đã biết ngất xỉu.
Điều cuối cùng mà nàng cảm nhận được là một mái tóc màu bạc vút qua tầm mắt, và cánh tay mạnh mẽ của ai đó đang đỡ lấy nàng.