Sau chuyến trở về My World gần như đã thành định kỳ, tôi tiếp tục leo núi để tới làng Người lùn.
Từ xa tôi có thể thấy được khói bốc lên từ ngôi làng, và với Mắt diều hâu thì việc định hướng rất là dễ dàng.
Hồi đầu, tôi đã từng cho rằng Mắt diều hâu chẳng có mấy tác dụng, nhưng giờ đây, đi thám hiểm thế giới, tôi nhận ra mình đã sai hoàn toàn. Skill này gần như là một tấm bản đồ trong mấy game RPG vậy.
Nhìn con đường lên núi trông khá vòng vèo, nhưng đường chim bay tới đó thì không xa cho lắm.
Vì tôi có thể di chuyển bằng cách nhảy, nên tôi cứ thế đi lên núi theo một đường thẳng. Nói vậy, nhưng gọi là bay thì đúng hơn.
Đây không phải là một thành phố, nên tôi không phải đóng thuế ra vào thành.
Cánh cổng vòm dẫn vào làng đúng là đạm chất Người lùn. Nhìn từ trên cao xuống tôi không thấy rõ lắm, nhưng tôi khá chắc là hoa văn trên đó rất tỉ mỉ hoa lệ.
Nếu là ở Nhật Bản, thì một chỗ như vậy chắc chắn sẽ có nhiều người tới chụp ảnh.
Hay là, tôi cũng chụp luôn nhỉ.
Lấy điện thoại ra từ trong túi đồ, tôi lưu lại một bức ảnh. Đổi sang chế độ selfie, tôi chụp một bức có cả mặt mình.
Nhờ có cái sạc cùng máy phát điện Miri mang theo, tôi không phải lo về việc điện thoại có một ngày bị hết pin, nên tôi có thể chụp ảnh tùy ý. Đương nhiên là, không up được lên mạng xã hội, những bức ảnh này chỉ đơn thuần là để lưu giữ lại kỉ niệm thôi.
“Ồ, ảnh đẹp quá.”
“Đúng thật. Mà, có gái trong hình thì còn đẹp hơn nữa.”
Tôi cảm thấy thật tiếc khi Haru cùng Carol và Malina không ở đây.
Dark Elf thì không thể lộ mặt rồi, còn Pionia thì là hikikomori, nên loại trừ đi, chỉ sót lại mỗi Neete...
Nói ẻm là người cuối cùng còn sót lại bằng phương pháp loại trừ có không được hay, nhưng phải thừa nhận rằng Neete đúng là một người đẹp. Dù tính cách thì có hơi...
“Umu, phụ nữ à? Thế, tôi có nên gọi mấy em gái ở trong làng tới không?”
“Không, không cần đâu... eh!?”
Không biết từ bao giờ, có một người đàn ông lạ mặt đứng nhìn vào điện thoại tôi.
Người này khá lùn, râu rậm và trên đầu đội một cái mũ gắn gì đó trông giống sừng bò.
Đúng rồi, đây là một người lùn.
“Xin lỗi... ờm, chú là người làng này à? Ah, tôi là một nhà du hành, tên là Ichinojo.”
“Umu, tôi tên Doxco. Là một thợ rèn ở làng này.”
Người đó tự giới thiệu.
Nếu đây là Nhật Bản, thì giờ chúng tôi đang trao nhau danh thiếp, nhưng đương nhiên, một thằng làm bán thời gian trong nhà hàng gia đình như tôi thì sao có cái đó. Còn Miri, người thường xuyên có các cuộc trao đổi với giáo sư, nhà nghiên cứu từ các trường đại học lớn, hay được mời tới các tập đoàn để giảng dạy thứ gì đó tôi cũng không biết, ẻm có danh thiếp riêng.
Không liên quan cho lắm, nhưng ở lần phỏng vấn thất bại số 30, tôi có hỏi Miri, nhờ ẻm dùng quan hệ kiếm cho tôi việc gì đó, nhưng ẻm mỉm cười từ chối.
『Dùng quan hệ của em, thì chắc chắn Onii sẽ được công ty lớn mời làm việc ngay thôi, thậm chí là mời làm lãnh đạo, nhưng em cho rằng nếu thế, Onii sẽ không thể tha thứ cho mình mất.』
Ẻm nói thế.
Khi đó, tôi đang tìm cách bám víu vào mọi thứ có thể, nên khi bị từ chối, tôi thực sự cảm thấy tuyệt vọng. Tuy nhiên, giờ đây, khi sở hữu sức mạnh có được thông qua cheat, tôi thường xuyên tự dằn vặt mỗi lần nhận ra Haru và Carol coi trọng tôi thế nào. Dù có là cheat, nhưng dần dần tôi cũng đã chấp nhận nó là một năng lực tôi sở hữu. Nếu khi đó, Miri thực sự nhờ người quen tìm việc cho tôi, chắc chắn tôi sẽ mãi hối hận mất.
Tôi đã hiểu được điều Miri muốn truyền đạt khi ấy, và chỉ có thể trách sự ngu ngốc của mình.
Giờ thì, xem Doxco ra sao nào.
Ông ấy nói rằng mình là một thợ rèn.
【Nghề nghiệp: Thợ rèn Người lùn Lv43】
Nó hiện lên.
Xem ra đây cũng giống như Xạ thủ Elf, đều là những nghề dành riêng cho một chủng tộc nào đó.
Level cũng cao nữa.
“Cho tôi xem cái đó được không? Người ta gọi cái đó là máy móc gì đó đúng không?”
“... Yeah, chà... chú biết à?”
“Vì tôi không thấy trong nó có ma thuật.”
Tôi chìa ra cho Doxco xem chiếc điện thoại.
Ông ấy hỏi tôi cho cầm lấy nó, và dù muốn từ chối, nhưng cuối cùng tôi vẫn đưa, nói thêm là phải cẩn thận vì cái này rất tinh xảo.
Doxco tỏ ra rất tò mò, nhìn ngó chiếc điện thoại và hỏi tôi đủ thứ. Đương nhiên, tôi không biết chính xác bên trong một cái điện thoại có những gì, nên cũng không thể giải thích cặn kẽ được.
Nhưng rồi, sau khi tả nó đại khái cho Doxco,
“Ra thế... hình dáng trông khác, nhưng đây là một công cụ truyền tin. Tôi đoán người ta gọi nó là ‘điện thoại di động’.”
...!? Doxco không nói gì sai cả. Nhưng tôi nhận ra một thứ.
Doxco nói chữ ‘điện thoại di động’ bằng tiếng Nhật, chứ không phải là hệ thống tự phiên dịch.
Tôi khá chắc rằng một thứ thế này không tồn tại ở thế giới này. Vì không tồn tại, nên không có từ gì để gọi nó. Như thế, hẳn là phải có ai đó đã nói cho Doxco về cái này bằng tiếng Nhật, và ông ấy cứ thế gọi theo đó.
“Chú nghe từ đó ở đâu vậy?”
“Một nhà phát minh tên Daijiro.”
“Chú quen Daijiro-san!?”
Một diễn biến đột ngột. Cận kề sát nút.
Chưa cần vào trong làng, tôi đã tìm được đầu mối tới Daijiro-san... chắc vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại