Doxco lấy ra vài thùng rượu từ trong hầm rượu, cả món absinthe nãy chúng tôi nhắc tới, đưa tôi cất vào túi và rồi chúng tôi cùng đi ra quán.
Tới giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại phải rèn ra một thanh kiếm, nhưng được lấy cái này, tôi khó lòng có thể từ chối lời mời đi uống. Đã bảo là phải học cách nói không, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này...
Và như thế, chúng tôi bước tới quán rượu mà lúc nãy đi ngang qua.
Chưa vào đến bên trong mà tôi đã ngửi thấy mùi cồn rồi.
“Ồ! Doxco! Ông cũng tới à?”
“Được rồi, cho một cốc nào!”
“Cả cậu trai trẻ kia nữa, làm cốc nhé!”
Chưa kịp giới thiệu gì đã mời uống rồi à.
Là absinthe hay sao nhỉ? Tôi có thể dính ảo giác hay gì không?
“Khỏi lo. Tất nhiên là người ngoài thì chúng tôi chỉ mời bia thường thôi.”
“Bia (lager)? Chứ không phải là bia (ale) à?” (Lager và ale cùng là bia, nhưng mình không biết tiếng việt có tên gọi gì riêng cho hai cái này. Đại khái là lager phải lên men lâu hơn ale và nhiệt độ lên men của lager cũng thấp hơn nữa.)
“Thử uống đi.”
Theo lời Doxco, tôi rót bia ra một cái cốc.
Giống y hệt bia (ale) của Nhật vậy. Nhiệt độ cũng vừa mát lạnh.
“Sao nào? Tuyệt chứ? Nhờ có cái công cụ ma thuật gọi là ‘tủ lạnh’ Daijiro làm ra, chúng tôi mới có được bia (lager) lạnh mà uống thế này.”
“... Ngon đấy... Mà nhiều mùi hoa quả hơn bia ở Nhật.”
Có phải thế này là hơi ngọt không?
“Cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ - thế, cậu từng uống qua bia (lager) trước đây rồi à?”
“Chưa, mà tôi có ngạc nhiên đấy.”
Giờ tôi chỉ muốn có chút đậu Hà Lan hay đồ chiên rán gì đó làm đồ nhắm.
Hay là cái bim bim khoai tây vị rong biển mà tôi từng tự làm.
Xem ra, không chỉ có tôi nghĩ tới chuyện đó.
“Ichinojo. Cậu có món gì làm đồ nhắm không?”
“... Ah, có chút đồ em gái mua cho tôi. Nhưng mà nói tới đồ nhắm thì phải là cái này.”
Tôi lấy trong túi ra một quả trứng.
“Trứng luộc?”
“Chính nó. Trứng vịt đấy.”
“... Chấm muối ăn thì được đấy, nhưng mà có hợp với bia à?”
“Chà, cứ thử đi đã.”
Tôi đặt quả trứng lên đĩa, rồi lấy thìa gõ vỏ trứng.
Bên trong không phải là lòng trắng lòng đỏ gì, mà là một thứ gần gần như súp.
“Ồ, đây là...”
“Cái này hay lắm. Gọi là trứng vịt lộn.”
“Ăn được không vậy?”
Không ngạc nhiên khi Doxco thấy cái này lạ.
Đây là trứng luộc lên ngay trước khi chuẩn bị nở ra con, nên bên trong nhìn gần như một con vịt rồi.
Là một người thích ăn những món quái dị, Miri khá là thích ăn cái này, và chúng tôi cũng đã ăn nó vài bữa ở nhà.
“Mấy năm trước tôi mới lần đầu ăn món này. Cần nhiều dũng khí, nhưng một khi ăn thử, thì tôi lại thấy nó khá là ngon.”
Vì lí do nào đó, trong túi tôi có hẳn 5000 quả trứng này.
Tôi tự hỏi ẻm mua đâu được nhiều thế - nhưng khi kiếm tra, tôi nhận thấy chúng được mua vào nhiều thời điểm khác nhau. Ra là Miri trữ đồ ăn bằng phép thuật không-thời gian ngay cả khi còn ở Nhật Bản. Nếu tôi nhớ không nhầm, phép đó của Miri cũng gần gần như bên trong túi đồ, giữ những thứ cất trong đó không bị hỏng.
Dù sao đi nữa, có nhiều trứng thế này, mang ra mời mọi người vài quả chắc hẳn là không có vấn đề gì.
“Trông hơi ghê nhưng ngon đấy. Nào, ăn thử miếng đi. Tôi có cả muối với chanh luôn đây.”
Tôi mua muối ở cảng Deijima, còn chanh thì là phần thừa ra từ chỗ mà tôi mua ở Hanmuno.
“... Còn lựa chọn nào khác?”
“Doxco nói muốn thử món gì đó ngon mà? Chà, cứ coi đây là làm tôi vui đi.”
“Có hơi quá đáng đấy...”
Doxco nuốt nước bọt nói, tay bóc vỏ trứng ra.
Trông không có vẻ gì là định thử thứ nước chảy ra đĩa.
Cho thêm muối rồi, nhưng tay cầm thìa Doxco vẫn không cử động. Có vẻ là không đủ dũng khí rồi, thế nên tôi lấy thêm một quả ra rồi bóc.
Tới giờ, tôi đã bị Miri ép ăn vài thứ ghê ghê rồi. Nhìn đều thật đáng sợ. Nhưng dù đây là một trong năm món ăn nhìn ghê nhất, nó cũng là một trong năm món ăn ngon nhất tôi từng nếm qua. Không hề mỉa mai.
Xét cho cùng, hương vị vẫn là thứ đứng trên bề ngoài, và trứng vịt lộn đã trở thành một trong những món ăn ưa thích của tôi.
Tôi cho thêm chút muối lên quả trứng vừa bóc, và ăn nó.
“Yup, đúng là cái vị này rồi. Ngon quá.”
Hương vị khác hẳn thịt gà hay trứng luộc thông thường. Chỉ cần thử vài lần là bạn sẽ nghiện thôi.
Thứ này được bán rộng rãi ở các hàng quán Đông Nam Á, nên rõ ràng là người thường hoàn toàn có thể ăn món này.
Không biết từ bao giờ, rất nhiều người lùn đã tụ lại xung quanh chúng tôi.
Dù là món ăn lạ, chắc hẳn họ vẫn tò mò với thứ mới mẻ như này.
Xem ra, thấy tôi cũng ăn, Doxco đã được tiếp thêm sức mạnh ý chí, nhắm mắt bỏ quả trứng vào mồm.
Ban đầu, từng chuyển động nhai có vẻ sợ sệt, nhưng rồi Doxco mở mắt, nhai nhanh hơn. Và nuốt chửng.
“... Nó... ngon đấy. Không chỉ thế, cái này còn hợp làm đồ nhắm nữa...”
“Thấy chưa? Ăn thêm không?”
“Ah, chắc rồi.”
Doxco đáp, và lấy thêm một quả trứng.
Thấy vậy, những người lùn khác,
“Cho tôi một viên với!”
“Ngon không vậy?”
“Đâu thế, thử nào!”
Họ dần đông hơn, và rồi tiêu thụ một lượng lớn trứng vịt lộn. Đương nhiên, cũng còn nhiều người thấy ghê không dám thử, nhưng những ai ăn đều tỏ vẻ vừa ý.
“Túi đồ cậu có đủ thứ vậy? Có rượu bia gì không?”
“Có đấy. Nhưng mà chỉ có rượu vang với sake trong (seishu) thôi.”
Mấy thứ cây nấu ra hai loại rượu đó đều được Pionia trồng trong My World.
“Seishu? Là rượu gạo đúng không?”
“Chú biết à?”
“Yeah. Tôi từng nghe Daijiro nói tới, mà chưa thử bao giờ.”
“Thế, chú muốn một chén không?”
Món rượu sake này nấu trong My World cả thùng lớn, nên ngay cả những người lùn được mệnh danh là bồn chứa rượu chắc hẳn cũng khó lòng uống cho bằng hết được.
Tôi lấy ra một thùng, lấy muôi múc ra một cái bát, đưa cho Doxco.
“Đây là cái thứ rượu seishu bí ẩn đó hả? Nhìn như nước lã ấy.”
“Trông đúng là thế thật.”
Không như với món trứng lộn, Doxco lần này uống không chần chừ.
“ - !? Rượu gì trong vậy? Không thấy tí cặn nào luôn.”
“Daikinjo (một hãng rượu) còn hơn nữa cơ.”
“Có cả loại xịn hơn á?”
“Xin lỗi. Tôi không biết rõ về chủ đề này, nhưng hình như vị rượu sẽ thay đổi tùy theo cách xay gạo. Của tôi được làm từ gạo trắng thông thường, nên vẫn còn chút chất cặn.”
Có vẻ phần cho vị umami khi nấu cơm cũng chính là thứ đóng cặn khi nấu rượu.
“Vậy sao... dù là nghề rèn hay nấu rượu, đều có nhiều vấn đề nhỉ.”
“Đúng thật. Mọi người uống đi – aaaa, đang uống luôn rồi kìa.”
Đám đông đều đang nhấm nháp món rượu của tôi.
“Thế, Doxco. Giờ nói về Daijiro-san được chưa?”
“Aha, chuyện đó à? Cậu muốn biết gì nào?”
“Cái tôi muốn biết nhất là vị trí hiện tại của cô ấy. Sau đó, Daijiro đang tính làm gì? Cuối cùng, con tàu bay đó là thế nào?”
“Tôi không rõ vị trí hiện tại nhưng mà có thấy tàu bay trên trời về hướng đông. Có khả năng cao họ đang đi tới Mallegory.”
“Đúng là Mallegory sao.”
Cuốn sách Daijiro để lại có nói là cô ấy ở Mallegory. Xem ra đó đúng là nhà của Daijiro.
“Không biết ý định cô ấy là gì, nhưng tôi có tham gia đóng con tàu đó.”
“Thật sao?”
Nếu tôi biết được tốc độ cũng như nơi tiếp nhiên liệu, tôi có thể tìm manh mối qua đó, nếu chẳng may tới Mallegory không tìm được.
“Umu, con tàu bay đó ban đầu là một con tàu xuyên không gian Daijiro đóng để đi về quê nhà.”
“Tàu xuyên không gian!?”
Thứ như thế mà cũng tồn tại được sao?
Chà, nó cũng đi vào được My World mà không cần dấu của tôi đấy thôi.
“Ichinojo, cậu có biết nguyên lý của túi đồ không? Túi mua trên thị trường chỉ chứa được nhiều hơn dung tích của túi thường vài lần. Thế nhưng, túi do Daijiro làm ra cắt ngang một chiều không gian khác, và không gian ấy được cố định với túi. Vì thế mà cậu mới có thể đựng được đủ thứ trong đó. Chà, mà đây cũng chỉ là sản phẩm tình cờ làm ra được khi Daijiro nghiên cứu về các chiều không gian thôi.”
“Thứ này có công nghệ ghê gớm đến vậy á?”
Mục đích của Daijiro – tôi đã có linh cảm ngay từ đầu rồi.
“Daijiro-san định quay về thế giới cũ sao...”
Thế thì việc gì phải bắt cóc Miri chứ?
Miri là Famiris Raritei – quỷ vương của thế giới này. Ẻm đã về được Nhật Bản nhờ chuyển sinh. Nói cách khác, Miri là một ví dụ thành công của việc trở về thế giới cũ.
Có khả năng cao Daijiro đã tiếp tay cho lần chuyển sinh ấy.
“Eh, mà sao Doxco lại chung tay với Daijiro vì mục đích đó?”
“Chỉ là sự tò mò của người lùn với công nghệ mới thôi. Mà tôi nghe nói Nhật Bản là nơi có nhiều loại rượu ngon hơn cả absinthe nữa.”
Doxco đáp, mắt nhìn trìu mến bát rượu trống không.
Ở thế giới này, dù khá là hiếm, vẫn có cây lúa.
Với hiểu biết của Daijiro, dù không trọn vẹn, chắc hẳn cô ấy vẫn có thể dạy họ cách nấu rượu sake. Phải chăng việc ém thông tin ấy là có ý đồ đánh vào trí tò mò cũng như ham mê bia rượu của Doxco? Chà, nếu tôi phải đoán thì chắc là thế rồi.
Vậy, doujinshi cũng là để làm người ta hứng thú với Nhật Bản?
... Không thể nào, chắc đó chỉ là sở thích tôi. Mong là vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại