Chúng tôi chào hỏi xong xuôi.
Trước hết, tên tuổi, nghề nghiệp và kinh nghiệm của bộ ba là như sau.
Ông chú trung niên, Kikkiri Bocco.
Nghề của chú là Tiều phu. Mới tăng 1 lv lên 18.
Xem ra đây là lần thứ 2 chú ấy đầu quân làm lính đánh thuê, trước đây có nghề là Chiến binh rìu, nhưng rồi lại đổi về Tiều phu để làm việc. Trước tôi cứ tưởng chú đánh đau hơn hai anh bạn kia là vì vũ khí của chú to hơn, nhưng có vẻ đó là tại chú có skill từ khi còn là Chiến binh rìu.
Rồi tới anh bạn chen hang, Inse Puto.
Cậu này là một Kiếm sĩ Tập sự. Level cậu ta vẫn vậy, 27.
Cậu tới từ một quốc gia nhỏ phía đông nam lục địa Nam và đến Công quốc Nicplan đi tìm công danh. Xem chừng là người khỏe nhất làng của cậu.
Cuối cùng là oldbie Chutou.
Anh này mới đổi sang làm Kiếm sĩ, level 2.
Chỉ số thấp nhất trong cả 3 người luôn.
Chutou kể chuyện rất nhiều, nhưng bằng kĩ năng Truy dấu suy nghĩ, tôi phát hiện ra anh ta chỉ toàn bịa chuyện chém gió, nên cũng không để tâm gì.
Cùng với chỉ số, anh ta gần như chẳng có kinh nghiệm gì.
Tuy nhiên, kĩ thuật chiến đấu thì lại khá ổn, và xem chừng khả năng thực chiến vượt xa level của Chutou.
Nhân tiện, tuy họ đều có họ, như Kikkori với Inse, nhưng cả hai người đều không phải qíu tộc,
Gia đình của Kikkori quản lý việc thương mại các món hải sản, và cả gia đình được một quý tộc ban họ vì thành tựu trong lĩnh vực đó.
Trường hợp của Inse thì hơi khác, cái trong tên của anh ta không phải là họ mà thực ra là tên làng. Có một khu vực ở lục địa Nam mà ở đó, họ dùng tên của làng mình để phân biệt gốc gác mọi người.
Rồi, tôi tự giới thiệu bản than.
“Chắc là mọi người đều biết rồi, tên tôi là Ichinojo. Nghề của tôi… chà, tôi có nhiều lắm, nhưng tin tôi, tôi có thể hoàn thành hầu hết các nhiệm vụ. Tôi tới từ Florence, nhưng giờ biết rằng ân nhân của mình đang ở Mallegory, nên tôi đang tìm tới đó.”
Tôi không hề nói gì sai sự thật, nhưng vẫn để ý né tránh những điều quan trọng.
Mà dù sao, chúng tôi cũng chỉ đi cùng nhau một khoảng thời gian ngắn, cùng lắm là một tuần, nên cũng không cần thiết gì việc khai báo đầy đủ.
Ngoài ra, có một bạn đường nữa tôi nên đề cập.
Một con bò mộng to như con voi kéo xe hàng của chúng tôi.
Khi bọn họ nhắc tới một con vật kéo xe, tôi đã tưởng đó là ngựa hay lừa gì đó, nhưng đây lại là một con bò.
Nhìn qua nó, tôi thấy sừng nó bị cắt đi, xem chừng là để tránh húc vào người xung quanh.
Ơ? Nhưng sao tôi cứ nhớ là đã nhìn thấy phần sừng bị cắt đi ở đâu đó rồi nhỉ? … Đúng hơn, tôi đã từng thấy nó ở một chỗ khác là trên đầu của con vật.
Có ngẫm nghĩ mãi thì chắc tôi cũng không nhớ ra đâu, và ngay khi tôi đang định tìm người để hỏi về chuyện này thì,
“Ichinojo, cậu đi luôn rồi à?”
Doxco gọi tôi.
A đây rồi!
“Cảm ơn vì lòng hiếu khách của chú, Doxco. Như tôi đã nói hôm qua, tôi sẽ quay trở lại. Quan trọng hơn, mấy cái sừng gắn trên mũ của chú, là từ con bò này đúng không?”
“À đúng rồi. Con bò này ban đầu là quái vật mà hội đi cùng mấy người này mang theo. Khi họ say rượu, con bò cũng nổi điên, lao vào trong quán rượu, nên tôi mới cắt sừng của nó đi. Mà cứ thế vứt đi thì cũng phí nên tôi mới dùng chúng gắn lên mũ.”
“Vậy sao, tôi hiểu rồi. Nhưng mà không có chủ nó mà cứ dùng con bò này thì có sao không?”
“Loài này khá là cuốn người, nên chắc là không sao đâu – tôi đoán vậy… nhưng ngoài con bò ra thì cũng có một số vấn đề đấy.”
Vấn đề?
“Mà, với Ichinojo thì chắc là không cần để tâm - ”
※※※
“Flag đúng là có thật mà.”
Chuyện này thường xuyên xảy ra, khi có ai đó nói với bạn rằng một chuyện không sao đâu, thì nó lại có sao đấy.
Nghĩ lại, tôi đã phải nhận ra điều này từ lâu rồi chứ.
“Giờ không phải lúc ngồi nghĩ về cuộc đời đâu ông cháu!”
Kikkori nói vậy, nhưng mà tôi giờ không thể nào bình tĩnh hơn.
Sao lại thế này nhỉ…
“Gyahahaha! Xe hàng đó cứ để cho chúng ta!”
Không phải là cướp, mà đó chính là hội mạo hiểm giả đúng ra phải đang bị giam ở làng người lùn.
Ngay trước khi chúng tôi rời khỏi ngôi làng,
“Mà, với Ichinojo thì chắc là không cần để tâm nhưng mà cái hội mạo hiểm giả ấy mới vượt ngục. Chắc là do đêm qua, cái tên gác ngục lại bỏ vị trí ra quán rượu uống sake. Xin lỗi cậu, nhưng hãy để ý điều đó.”
Ngay lúc ấy, tôi đã tưởng tượng được ra tình huống này.
Thật phiền khi mà hội này còn lấy lại đủ hết trang bị các kiểu của họ.
Nếu đằng nào cũng bị giam lại làm tội phạm, thì cứ thế cướp lấy con rồng này rồi đem bán cho một vị quý tộc hay người giàu nào đó để đổi lấy tự do – chắc đó là kế hoạch của bọn họ, nên họ mới phục kích chúng tôi.
“Rượu vào không làm tính cách ai thay đổi cả, vậy thì hẳn uống rượu làm con người lộ ra bản chất của họ?”
“Bảo rồi, giờ không phải lúc nói mấy cái đó! Họ mạnh lắm!”
Insep hét lên.
Ừ, tôi cũng biết mấy người kia mạnh ra sao mà.
Tôi đã hiểu rõ ngay khi nhìn qua nghề nghiệp bọn họ.
【Thương sĩ nguyền rủa: Lv43】
【Thợ săn: Lv26】
【Người huấn luyện ‘quái vật’: Lv6】
【Pháp sư Tập sự: Lv23】
Tổ đội này khá là cân bằng. Mà toàn là người trẻ chứ.
Tầm thiếu niên à?
Thương sĩ nguyền rủa là gì vậy?
Người huấn luyện ‘quái vật’ lại có cái ngoặc, thật làm tôi tò mò.
Bằng một cách nào đó, họ có cái vibe rất giống với Julio và Sutchino tôi gặp ở Dakyat.
Dù không ai có khả năng dùng phép hồi máu, nhưng dù sao party đó cũng cân bằng hơn là một Tiều phu và hai Kiếm sĩ Tập sự.
“Dù đã trộm rượu, bọn này cũng không bị dính nghề của tội phạm.”
“Bất kỳ ai ngoài tộc người lùn mà uống thứ rượu đó đều sẽ bất tỉnh nhân sự, nên dù sao thứ đó cũng chẳng quý giá gì. Trong lúc oánh nhau có thể đã có thương vong nhưng mà Doxco đã cản bọn này lại. Chắc là vì thế mà bọn này không thành tội phạm.”
Ra là vậy.
Không phải cứ làm càn là sẽ thành tội phạm sao. Nghĩ lại, chẳng phải hồi đó ở Belasra tôi cũng từng gặp một gã cơ hội đi tống tiền người khác sao…
Cả Kanon, lúc mới gặp, cô ấy cũng là một người đi lừa đảo, nhưng rồi cũng không bị sao cả.
Nghĩ theo hướng đó, trong chiến tranh, lính tráng mà có giết người vô tội cũng không bị gì luôn.
Thế mới thấy được cái cơ chế trừng phạt tội phạm có thật nhiều lỗ hổng.
Dù là thế -
“Nếu mấy người cứ cố đấm ăn xôi, chẳng phải là cũng sẽ biến thành tội phạm sao? Đã may mắn không rơi vào đó, thì phải cố mà ăn năn hối cải chứ!”
“Bọn này chuẩn bị tinh thần rồi! Dù sao, nếu không có tiền trả phạt khi quay về thành phố, thì bọn này cũng phải đi làm nô lệ. Nếu mà phải làm nô lệ thì thành cướp còn hơn!”
Tên Thương sĩ nguyền rủa, xem chừng là thủ lĩnh, hét lại.
“Đừng nói như làm nô lệ là dấu chấm hết thế chứ. Người ta vẫn có được cuộc sống hạnh phúc ngay cả khi làm nô lệ đấy thôi.”
“Cái đó hiếm siêu hiếm!”
“Có những người sẽ thả tự do dù là các cậu có thành nô lệ mà?”
“Chuyện tốt vậy làm gì có ai làm chứ!”
Chà, tôi đoán vậy.
Tôi định giải phóng Haru, là vì tôi tin ẻm, và hơn nữa, vì tôi yêu ẻm.
Nếu mà mấy tên này thành nô lệ tội phạm, tôi chắc hẳn là không bao giờ nghĩ tới việc giúp chúng. Và những kẻ mua chúng hẳn cũng nghĩ giống tôi. Dù sao thì nhu cầu của người chủ cũng là thứ quan trọng nhất.
“Chuẩn bị tinh thần đi! Bọn này sẽ lấy hết, xe hàng và tính mạng mấy người!”
“Làm cái bia tập bắn này!”
“Ushi, lên đi! Đè nát mấy tên nhõi này!”
“Cầu lửa của ta sẽ nuốt lấy mấy người!”
Trận chiến bắt đầu, nhưng kết thúc thì…
Dù là một nhóm đang lên, level của cả nhóm này đều không cao ngoài tên Thương sĩ nguyền rủa. Tầm tôi thì bọn này không có tí đe dọa gì, vì cả một đội quân tôi còn đánh gục được mà.
Chà, nhưng vì có thể sẽ lộ ra rằng tôi là tên đã dùng cái lốc xoáy Pico Pico trong trận chiến đó, nên lần này tôi sẽ không dùng skill ấy. Tôi cũng không muốn để người khác nghe thấy cái tiếng Pico Pico này.
Đầu tiên, tôi đánh gục tên Pháp sư Tập sự.
Xem ra hắn dùng Petite Fire, nhưng mà mãi mới rặn ra được một chưởng. Tôi bèn dùng skill Ném, thảy một hũ dầu vào hắn, và như thế hắn tự làm mình nổ tung, gục tại chỗ, nhưng may mà chưa chết luôn.
Trong lúc Kikkori và mọi người còn ngỡ ngàng vì tên đó, tôi kích hoạt skill Căn phòng Tĩnh lặng xung quanh họ, như thế họ sẽ không nghe thấy tiếng Pico Pico.
Tôi dùng Búa Pico Pico đánh nhè cái, con bò lao vào tôi nằm gục luôn.
Tên Thợ săn bắn cung cũng chuẩn, và tôi không muốn để hắn bắn vào Kikkori và mọi người, nên tôi mới dùng phép tạo khiên chắn. Và cùng với đó, khi hắn bắn về phía tôi, tôi chỉ đơn giản là dùng thanh katana gạt ra. Tên này khá là phiền, nên ngay khi Búa Pico Pico hồi chiêu, tôi kết hợp chiêu đó với Slash để nốc ao hắn.
Tên Thương sĩ nguyền rủa lao vào gạ đấu tay đôi, nhưng hắn lại quá gà.
Vuốt sói trắng của tôi dễ dàng chẻ đôi cái thương của hắn, và như vậy tên đó mất hết ý chí chiến đấu mà gục luôn tại chỗ. Thấy các bạn mình đều bị đánh bại, cảm giác sợ hãi đã chiếm lấy tên còn lại, và hắn bèn cố chạy đi. Nhưng ngay khi hồi chiêu, tôi lại dùng chiêu kết hợp cho hắn đi ngủ.
Chiến thắng áp đảo.
Kikkori và mọi người đều há mồm kinh ngạc, không nói nên lời... à, tôi không nghe thấy là vì skill cách âm vẫn còn đó chứ nhỉ. Tôi giải phép.
“ - ời! Tuyệt vời! Đúng là Ichinojo-san”
“Người anh em, tôi biết cậu mạnh, nhưng thế này là quá đỉnh rồi!”
“Như ta đã mong từ kỳ phùng địch thủ của mình.”
Insep nhìn tôi đầy kính phục, Kikkori thì thậm chí lạnh cả gáy.
Mà, tôi đâu nào có ý định làm ‘kỳ phùng địch thủ’ của Chutou. Tôi không nhớ là mình từng có mâu thuẫn gì…
“Mà cái phép mới đây là gì thế? Chúng tôi không nghe thấy gì cả…”
“À, là một thứ phép thuật phòng hộ thôi, đừng để ý.”
Tôi không thể nói thật rằng tôi dùng nó chỉ để họ không nghe thấy tiếng Pico Pico.
“Làm ơn hãy cứu chữa cho họ.”
Khi tôi còn đang xem xét tên Pháp sư Tập sự nãy bị cháy, Chutou kéo hai tên luyện thú và tên Thợ săn lại chỗ tôi.
… Eh? Tôi chỉ dùng Búa Pico Pico thôi, thậm chí còn cố đánh cho nhẹ rồi mà, sao mấy tên này lại còn nặng hơn cả thằng Pháp sư nhỉ.
À, đúng rồi, tôi đã đánh theo thói quen khi dùng thanh kiếm sắt, nhưng mà đây là một thanh katana chuyên để chém mà. Phép Slash của tôi có sức công phá lớn hơn nhiều lần.
Thế thì, khi dùng thanh kiếm này mà muốn đánh gục ai đó, tôi còn cần đánh nhẹ hơn nữa.
“Cậu còn có thể dùng phép Hồi phục nữa… đúng là một vị quý tộc.”
“Chỉ được vầy vậy thôi mà.”
Tôi khiêm tốn nói, nhưng thực lòng, tôi cho rằng phép của mình cũng không phải cao cấp gì.
“Phải làm sao đây? Nếu không hủy đi lệnh của người chủ, con bò sẽ lại tấn công chúng ta ngay khi nó tỉnh dậy mà… phải không?”
“Đừng lo. Thường thì, khi một Người huấn luyện quái vật bị đánh gục, mệnh lệnh cho quái của hắn cũng sẽ bị hủy.”
“Nhưng tên này không phải Người huấn luyện quái vật bình thường đâu?”
“Không phải á?”
… Ơ kìa? Có lẽ Kikkori và mọi người không biết nghề của gã này có một cái ngoặc à?
“… Không thể nào, mũi thương của ta lại rời ra.”
Tên Thương sĩ nguyền rủa cứ lẩm bẩm vậy, và đột nhiên đứng dậy.
Rồi –
“Không thể thế được!”
Gã bất chợt hét lên.
Và mũi thương của hắn bắn về phía tôi như một mũi tên đen.
“Tch!”
Tôi búng lưỡi, và rút kiếm ra định cắt cái mũi tên màu đen đó – nhưng khi chia thành hai mảnh, nó vẫn đâm vào tôi.
“Chiến thắng… là của ta.”
Tên Thương sĩ nguyền rủa lại gục xuống.
Ngay khi tôi trúng đòn –
【Nghề nghiệp: Đạo tặc Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Sơn tặc Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Hải tặc Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Chiến binh Tử thần Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Kẻ đâm chém Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Côn đồ Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Pháp sư Hỗn độn Mở khóa】
【Nghề nghiệp: Kẻ chuộc tội Mở khóa】
…….. Là sao?
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại