“Mà, nói thật, dù sao tôi cũng ngạc nhiên khi làm ra được chỗ thế này. Đào lệch đi một tí, thì chỗ này ngập nước biển hết rồi.”
Tôi nói với Suzuki, trong khi chúng tôi vẫn đang leo xuống thang dây.
Chỉ một vết nứt thôi cũng đủ để điều đó xảy ra.
“Không phải đâu, ngược lại ấy. Thành phố này xây trên đất lấn biển. Một Thổ Pháp sư vĩ đại đã lấn biển, nhưng lại không có đủ đất. Vì thế nên dưới bề mặt, nơi này rỗng. Vị kia thì lại lớn tuổi rồi, nên đã chết già trước khi kịp hoàn thành dự án ấy. Nhưng bề mặt vẫn ổn định như vậy, nên lâu dần người ta quên vấn đề này đi. Thế là giờ, chỗ này được bọn buôn lậu tận dụng làm căn cứ.”
“Wow... là tội phạm mà bọn này hiểu biết quá nhỉ...”
“Ở Nhật cũng như ở đây thôi, tội phạm não to hơn người thường mà. Ngoài tội phạm ra, chính quyền cũng biết chỗ này, nhưng không dám động vào nên họ cứ mặc kệ.”
Trèo xuống hết cái thang dây, xộc vào mũi tôi là một mùi khó chịu. Cùng lúc, có tiếng bước chân lại gần.
Một gã có râu dê mặc đồ xanh lá bước tới. Tóc gã đầy gàu, gần như là nhuộm trắng rồi. Bảo trong đấy có tổ chấy tôi cũng không ngạc nhiên.
Chắc tên này là nguồn gốc của cái mùi kia.
Hắn ta là 【Thường dân Lv8】.
“Suzuki đúng không? Cậu đây, thế thằng này là thằng nào?”
“Chào Pavlov. Đây là anh bạn cướp biển của tôi. Cậu này muốn tới lục địa Nam, cậu ta bảo cậu ta có thể gác trên tàu nên tôi đưa tới.”
“Bạn của Suzuki à... Chào mừng ~ cứ gọi tôi là Pavlov.”
Pavlov mỉm cười, mồm chảy dãi, đưa tay ra bắt.
Bàn tay cáu bẩn đen cả rồi.
Nói thật, tôi không muốn bắt tay gã này.
Nhưng với dân buôn lậu, thì bẩn thỉu thế này cũng là thường thôi, thậm chí họ có thể từ chối nhận tôi nếu tôi gây ấn tượng xấu.
(Đây là phỏng vấn! Pavlov là giám khảo! Mình nào có thể từ chối bắt tay giám khảo chỉ vì tay họ bẩn chứ!)
Tôi tự nhủ.
Là người dày dạn kinh nghiệm, trải qua cả trăm cuộc phỏng vấn (dù là trượt cả trăm), tôi cố rặn ra một nụ cười công nghiệp.
“Hân hạnh – rất vui được biết anh, Pavlov”
Tôi suýt thì dùng kính ngữ, nhưng để không bị người ta coi thường, tôi quyết định nói chuyện kiểu thân thiện thôi.
“Ồ, bạn cậu Suzuki tốt quá. Cậu là người đầu tiên bắt tay tôi đấy.”
Pavlov rạng rỡ cười.
Trời đất, ra là trong lũ buôn lậu thì tên này vẫn là kẻ bẩn hơn một bậc.
Không những thế, hắn còn biết rõ là mình bẩn.
“Pavlov này. Cậu có muốn tôi dùng phép làm sạch cho không?”
“Hửm - , bạn Suzuki biết dùng phép thuật luôn à?”
“Yeah, tôi có biết chút ít.”
“Thế à, vậy làm cho tôi đi.”
“Để tôi.”
Ý tôi là, tôi thật sự phải làm gì với gã này càng sớm càng tốt. Ngửi cái mùi này, phổi tôi đau quá.
Tôi làm sạch từng ngóc ngách trên người Pavlov.
Râu hắn thì vẫn vậy, nhưng khắp người không còn đất với gàu.
Ngạc nhiên nhất là khi quần áo gã đang mặc chuyển từ xanh lục về trắng. Phép Làm sạch không có tác dụng nhuộm màu, nên có vẻ cái màu đó là do rêu mốc...
Tôi cũng nhân tiện Làm sạch cho mình.
“Người tôi sạch quá – cảm ơn nhé.”
“Không, là tôi phải cảm ơn vì anh cho tôi làm thế - “
“Tôi sẽ dẫn hai người tới chỗ sếp.”
Pavlov nói, bắt đầu đi.”
“Cảm ơn, Kusunoki-kun. Tôi cũng không chịu được mùi của thằng này.”
“Tôi cũng nghĩ vậy – nhưng sao bọn buôn lậu lại dùng thằng này chứ.”
“Hỏi tôi? Chắc là chúng thiếu nhân lực chăng?”
Suzuki cũng không biết vì sao.
Chúng tôi đi xuôi xuống một hang động rộng rãi. Đi một lúc, tôi không chỉ thấy cả tấn hàng mà còn có nhiều thuyền nhỏ.
Đương nhiên là mấy cái này không chui lọt lỗ nhà xí kia, nên hẳn có một đường ra khác.
Nhưng sao ở đây lại có thuyền?
“Sếp trong này.”
“... Uầy.”
Ở đó là một căn nhà gỗ.
Tôi đã không ngờ dưới này có thuyền, mà giờ còn thấy hẳn một ngôi nhà xây ở đây.
Bỏ qua chuyện tôi có tất cả mấy thứ này, thêm ít ruộng vườn với suối nước nóng, tôi thật sự ngạc nhiên với điều lũ buôn lậu có thể làm.
Mà, ở đây có trần hang rồi, thì xây nhà có cần thiết không chứ?
“Vậy nhé, tôi chỉ đi đến đây thôi.”
Pavlov nói rồi quay lại.
Suzuki bảo là tên này bị cấm tới gần mấy tên khác vì cái mùi quá ư là tởm.
Rồi Suzuki gõ cửa theo nhịp, có lẽ là quy ước.
Không ai đáp lại.
Gõ lần nữa,
“Bên kia rạng đông là sự thật.”
Cánh cửa bật mở khi cậu ta nói một câu khó hiểu.
Không phải bọn này nên hỏi mật khẩu từ khi vào nhà kho trên mặt đất à?
Tôi tự nhủ.
Lần này, lại tới mùi rượu đập vào mũi tôi. Mũi tôi đã phải trải qua một ngày tồi tệ.
Tôi thật lòng cảm thấy may mắn vì Haru không đi theo chúng tôi.
Nếu ẻm ở đây, có lẽ lúc ngửi mùi Pavlov ẻm ngất mất. Mở cửa này ra là đủ để Haru say rồi.
Chục gã bước ra từ cánh cửa vừa mở.
Nhìn qua, chúng toàn là Trộm, Cướp biển với Đạo tặc.
Toàn là tội phạm.
Một tên Cướp biển bước tới.
Có vẻ hắn là sếp của bọn này.
“Cậu Suzuki – đây là...”
Oh, hỏi tôi luôn à.
Chà, cũng dễ hiểu thôi.
“Đây là bạn tôi, tôi mang cậu ta tới đây vì cậu ta muốn tới lục địa Nam, và cậu ta có thể làm lính gác. Tên cậu này là – “
“Ta biết. Ichinojo-san đúng không?”
“”Eh?””
Tôi và Suzuki cùng há hốc mồm.
Sao tên này lại biết tôi?
“Cậu gây ra chừng đấy rắc rối ở thành phố này (Cảng Kobe), thì đương nhiên là tin tức sẽ tới tận đây rồi.”
Chết tiệt, tôi chưa nghĩ tới chuyện này.
Thế rồi, tên này sẽ biết tòi không phải Cướp biển –
“Cướp biển Ichinojo đúng không?”
À ra vậy. Thì ra đóng vai Cướp biển ở Kobe cũng có ích cho lúc này.
Nghĩa là, tôi có thể làm đủ thứ đúng không?
“Mừng là anh biết tôi. Vậy, có thể thuê tôi làm lính gác – “
“Không, không cần nữa. Cả cậu Suzuki, chúng tôi cũng không cần cậu nữa. Chúng tôi có một cao nhân làm việc đó rồi. Đại sư phụ, ra đây cái.”
Ah, trong nhà vẫn còn một hiện diện nữa, đó là Đại sư phụ à.
Tên bước ra là,
【Chiến binh tử thần Lv39】
Một tên trông có vẻ là bậc thầy kiếm thuật.
Không, nói ‘có vẻ’ là thiếu rồi. Tên này đúng là có kĩ năng thật.
“Có Đại sư phụ ở đây, chúng ta không cần anh Suzuki với Ichinojo-san nữa. Ta xin lỗi.”
“Nói cách khác, không cần thêm lính gác là chúng tôi vì tên này mạnh hơn à?”
“Mừng là cậu hiểu.”
“Hừm, thế, nếu tôi tôi chứng minh mình khỏe hơn tên này, thì thuê tôi nhé?”
Tôi nói, tay tuốt kiếm ra khỏi bao.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại