Khi tôi vẫn còn đang bấn loạn, thì homunculus (khỏa thân) đó đột nhiên tiến lại và hôn tôi.
Hôn ư? Homunculus này nghĩ gì vậy? Tự nhiên mà hôn!?
“Tự nhiên hôn tôi, không biết xấu hổ à! Nghĩ gì vậy?”
Tôi hét vào homunculus (khỏa thân) ngay khi được thả ra.
Có ai đó thấy cảnh này thì chết mất...
“Chủ nhân đang hôn một cô gái khỏa thân kìa. Mình phải mau chụp lại thôi.”
Sheena số 3 thấy rồi.
Không, người này thấy thì kệ chứ.
“Mình phải báo cho mọi người thôi!”
“Hiểu nhầm rồi, ra chỗ khác đi.”
Tôi gõ đầu Sheena, đuổi ẻm đi.
“Có điều gì muốn nói không?”
Tôi quay về phía homunculus (khỏa thân).
“Xấu hổ? Không phải cung cấp mana là trách nhiệm của chủ nhân ư?”
“Eh? Lấy năng lượng à?”
Nhắc mới nhớ, tôi để ý mình đã bị hụt đi kha khá mana.
Nhưng kể cả thế -
“Trong trường hợp đó, ta có thể dùng lưng. Lưng có nhiều lỗ chân lông, thừa đủ hút năng lượng còn gì?”
“Eeh, nhưng thế thiếu hiệu quả lắm. Hôn chỉ mất có vài giây còn làm thế kia mất cả chục phút.”
“Ng-người đâu lại thế này.”
Cùng là homunculus mà lại có khác biệt về tính cách đến thế sao?
“Chủ nhân, ngài có cái gì buộc được tóc không ạ?”
“À, có mấy cái của em gái tôi.”
Tôi lấy ra vài sợi dây cao su rồi đưa cho ẻm.
“Cảm ơn ạ ~”
Ẻm nói, rồi giữ nó bằng môi, hai tay chỉnh tóc.
Buộc tóc kiểu đuôi ngựa.
“Không thế này được, Pionia! Nhanh mang quần áo cho em ấy mặc.”
“Không phải ngài đang tận hưởng cảnh này sao?”
“Nhanh lên!”
Tôi quay lưng lại, miệng bắt đầu đọc kinh.
Nhưng, không như Miri – người toàn năng, tôi chẳng thuộc được bài kinh ấy, nên hầu như chỉ lẩm nhẩm ‘Nam Mô A Di Đà Phật’.
Một lúc sau,
“Chủ nhân, em mặc đồ xong rồi ạ.”
Tôi nghe một tiếng gọi mình. Ẻm mặc đồ xong rồi, nhưng có vẻ phải lúc nữa mới buộc xong tóc. Trông cứ lúng búng làm sao ấy.
“Được rồi... mà từ từ, không còn gì khác à!? Sao lại có cái này vậy?”
Homunculus (khỏa thân) đã thành homunculus (maid). Đúng vậy, ẻm đang mặc đồ hầu gái. Không những vậy, Pionia cũng thay sang cái đó luôn.
Mấy bộ này không phải là từ thế giới này – đây là trang phục hầu gái mà bạn có thể bắt gặp ở Akihabara. Như để hợp màu tóc, quần áo Pionia có màu vàng, trong khi người còn lại là xanh lá.
“Chủ nhân Malina vẽ cho em bản thiết kế nên em đã may thử.”
“Hah, thật là...”
Dù sao Saku Malina cũng rất đam mê cosplay. Tới gần đây tôi mới biết là bộ đồ biểu diễn khoa trương ẻm hay mặc thật ra là do Saku Malina muốn thế chứ không phải Marina.
“Thế, thưa Chủ nhân, tên em là gì ạ? Em có thể được ngài đặt tên như chị Pionia không?”
Homunculus (maid) vừa buộc tóc vừa hỏi.
“Sao mà nghĩ ra tên nhanh thế được...”
Tôi đã phải rất khó khăn mới nghĩ ra được tên cho Pionia.
“Dễ mà, cứ theo cảm tính ngài thôi. Mấy thứ như nguồn gốc ý nghĩa tên gọi, hay cách viết đều chỉ là cái tôi của bậc phụ huynh. Thay vì một cái tên như thế, em muốn một cái tên mà em có thể tìm ra ý nghĩa trong đó.”
“Em – khá là nam tính đấy.”
Tôi nhìn quần áo, tóc tai, màu tóc, rồi cân nhắc.
Nghĩ ngợi khoảng một phút. Tôi nhận ra, lâu thế này rồi thì sao còn là cảm tính được nữa... Mà bên cạnh đó, nghĩ càng lâu thì càng bị kì vọng, nên tôi chọn bừa một cái trong số vài cái vừa hiện ra trong đầu.
“Neete được không?”
“Neete? Nghe hay đấy. Thế nó có nghĩa là gì?”
“Không phải em vừa nói là không muốn biết ý nghĩa à?”
“Em không bảo là mình sẽ không hỏi. Em nói thế kia là để ngài không đắn đo quá thôi. Em thích cái tên này. Có là tên người yêu cũ ngài thì em cũng xin nhận.”
“Không, tôi không làm mấy thứ như thế đâu. Ai đời đi đặt tên crush cho nhân vật gal-game chứ?”
Tôi chỉ tay vào Neete, hay cụ thể hơn, tóc em ấy.
“Đây là tóc đuôi ngựa (Po’nyta’il) nên là... Neete.”
“Ra vậy, đúng là cái tên thật đột phá.”
Neete đáp. Rõ ràng không giận gì, vì ẻm đang cười rất tươi.
Nhìn thế, tôi biết ngay là Neete dễ tính hơn Pionia nhiều.
Hừm, có hơi kì lạ, vì ẻm trông giống gái, nhưng nếu coi đó là một người bạn cùng giới, tôi nghĩ chúng tôi sẽ khá hợp nhau đấy.
“Chủ nhân, em có một câu hỏi.”
“Hn? Sao thế?”
“Bao giờ thì ngài sẽ làm mấy điều bậy bạ với em thế?”
“Sao tôi lại làm!?”
Tôi đốp lại câu hỏi của Neete.
Tôi rút lại điều vừa rồi, cô gái này đúng là dở người.
Giờ thì, Neete sẽ chịu trách nhiệm khu mỏ mới tạo và chuyện đồng áng.
Chà, vẫn còn nhiều vấn đề, nhưng trước mắt thì nhân lực không còn là thứ phải lo nữa.
“Chủ nhân, vì chấn thương đầu ngài tạo ra, giờ cách nói của em nó hơi lạ desu. Em có thể coi đây là nhân cách mới không desu?”
Sheena số 3 nói một câu ngốc nghếch, nhưng, yeah, không sao hết.
Người (máy) này trông vẫn yêu đời mà.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại