Tôi đưa Rarael tới nơi định dùng để trồng Kim thụ.
Đương nhiên, ban đầu Rarael cũng không thể tin vào mắt mình.
Cái này còn đáng ngạc nhiên hơn cả việc một chủng tộc được sinh ra từ hạt giống của cây.
“Đây là đâu?”
“My World – sinh ra từ một kĩ năng của tôi. Trong này, chỉ có người được tôi cho phép và các nữ thần mới có thể tới.”
Sẽ không ai khác thấy được Kim thụ nếu trồng nó ở đây.
Vì chỉ có người được tôi chấp nhận mới vào được.
“Tôi chỉ có một điều kiện thôi. Chỉ cần mọi người không rời khỏi thế giới này khi chưa được tôi cho phép là được. Hứa với tôi điều đó, mọi người có thể chăm sóc cho Kim thụ mà không bị ai chú ý.”
Nữ thần-sama đã bảo tôi đừng có cho ai biết về sự tồn tại của nơi này. Tôi đã bất tuân mà đưa Rarael với Shumei tới đây.
Nếu còn không đưa ra điều kiện này thì tôi chẳng còn cách nào nói chuyện với họ được nữa.
“Tôi chưa nghe tới khả năng này bao giờ - cậu là thần à?”
“Không, tôi Thất nghiệp thôi. Chỉ là, tôi có một cái cheat nho nhỏ.”
Tôi còn đang nói, thì Rarael để ý ba cô gái đang nhìn chúng tôi.
Pionia, Neete và Sheena số 3.
“Đây là?”
“Đó là Pionia và Neete, những người coi sóc thế giới này, và là những homunculus tôi được Tolerul-sama ban cho.”
“Homunculus – ra thế, khi cậu nói cậu quen người được sinh ra theo cách còn đặc biệt hơn chúng tôi là nhắc tới họ.”
Rồi, ánh mắt Rarael chuyển qua Sheena số 3.
“Đây cũng là homunculus à?”
“Nhầm tôi với homunculus không được đâu desu! Tôi là automata được quỷ vương vĩ đại – Famiris Raritei tạo ra, tên là Sheena số 3 desu!”
Nhiều lời quá đấy.
“Automata của quỷ vương Famiris Raritei? Cậu quen biết người đó à?”
“Không... hơn cả quen... mà đó là... em gái tôi.”
Đến nước này rồi, tôi quyết định nói thật.
Rarael chắc rồi sẽ có ngày gặp Miri thôi, nên nói luôn cũng không sao cả.
Dù sao thì, Miri cũng cho ấn tượng đầu tốt hơn hẳn thứ người ta chờ từ một quỷ vương.
“Hahahaha, không thể tin được. Tôi hiểu rồi, cậu là anh trai của quỷ vương đúng không? Được rồi – tôi sẽ hoàn toàn tin cậu.”
“Cô có chắc? Một mình đưa ra được quyết định đó à?”
“Đương nhiên, tôi là tộc trưởng mà.”
Ơ kìa?
Từ từ, có gì đó không đúng.
“Rarael, cô nói mình là con gái tộc trưởng cơ mà?”
“Nói dối đó.”
Để việc dùng danh tính giả cho hội quý tộc thôi chứ!
Dù tôi đây là quý tộc của Shiraraki, tôi cũng phải giấu chuyện đó...
“Mừng là cô tin tôi. Nhưng cô chắc chứ? Thế giới này rất nhỏ, hầu như chẳng có gì cả.”
“Tôi không bận tâm về điều đó. Chúng tôi chỉ muốn được ở bên Kim thụ.”
“Vậy à, thế quay lại nói chuyện với mọi người thôi. Tôi sẽ để cửa mở, nên hãy dán cái ấn này lên những người vào đây nhé.”
Tôi đưa cho Rarael đống phong ấn mà Pionia đã làm với MP của tôi. Tôi không đưa thừa cái nào.
Rồi, chúng tôi quay lại nhà hội trường.
Lần này, chỉ năm Dark Elf ở đó bàn chuyện, tôi cùng Shumei chờ ở bên ngoài.
Trong lúc đó, tôi bảo Shumei là họ sẽ di cư tới My World. Cô ấy rất mừng khi nghe được tin này.
Rarael dặn tôi đừng vội nói gì về cây thần của bọn họ, nên dù thấy hơi có lỗi, tôi vẫn giữ bí mật với Shumei.
Sau khi thảo luận khoảng năm phút, họ tới chỗ tôi.
Kết luận là tộc Dark Elf sẽ tin tôi, và di dời Kim thụ.
“Nhanh thế?”
“Xin lỗi, hơi tốn thời gian. Giải thích cho họ về cái thế giớ tên My World khá là khó.”
“Đương nhiên là khó rồi. Cứ để tôi cho họ xem thì có khi nhanh hơn đấy.”
Nghĩ đến đó thì,
“Nguy rồi, Rarael-sama!”
Một cô gái Dark Elf chạy lại.
“Sao thế?”
“Binh lính của Hume đã đổ dầu phóng hỏa khu rừng!”
“Không thể nào, họ tính đốt trụi nơi này sao!?”
Rarael hoàn toàn bị sốc.
Hiểu rồi, quân đội thu mua dầu số lượng lớn là vì mục đích này. Tôi không nghĩ ra luôn.
“Cứ thế này, thì chỗ chúng ta sẽ cháy rụi chỉ trong vài giờ nữa.”
“Tch, Shumei! Về My World đi!”
“Nhưng mà – “
“Sẽ phiền lắm, nếu nhà vua biết cô ở chỗ này. Được không nào? Về đó thì vào căn nhà gỗ, đừng ra ngoài nhé. Sẽ hơi ồn ào một lúc đấy.”
“... Đành vậy.”
Shumei gật đầu.
“Rarael, mất bao lâu để di dời Kim thụ vào My World?”
“... Ít nhất năm giờ đồng hồ. Cắt rễ cây đi thì sẽ nhanh hơn nhưng – “
“Không cần cắt gì đâu. Tôi sẽ cầm chân họ. Cho tôi mượn cái mặt nạ mọi người mới dùng là được. Với cả, tới khi di dời xong thì hãy bảo cả tộc nghe lệnh tôi.”
“Được thôi – tôi có quyền đó, tôi sẽ trao cho cậu. Cậu tính làm gì thế?”
“Cái này!”
Tôi kích hoạt phép thuật.
“「Bổ trợ II diện rộng」”
Bổ trợ là một phép mà ngay cả Thường dân cũng học được, dùng để tăng cường sức mạnh cho đồng minh của họ.
Dùng phép diện rộng như thế này sẽ áp dụng hiệu quả lên tất cả các đồng minh dưới quyền người sử dụng.
Tầm chiêu cũng có giới hạn, nhưng cũng đủ để bao phủ cả khu rừng.
“Tuyệt thật, tôi thấy mình khỏe hơn hẳn. Như thế này, chúng tôi chắc chắn sẽ làm việc hiệu quả hơn.”
“Để cái cây cho mọi người đấy! Tôi sẽ tới chỗ bọn ngốc đang cố đốt rừng. Cô, dẫn đường đi!”
“Hiểu rồi ạ, lối này.”
Cô gái Dark Elf – Ririana dẫn tôi tới hiện trường nơi phóng hỏa.
Khi ra gần bìa rừng, khói bốc lên khắp nơi.
Ở đó, tôi thấy quân lính đang đốt cây, và những Pháp sư dùng phép thuật gió để làm ngọn lửa lan rộng.
Tôi bảo Ririana giữ khoảng cách, còn mình thì đeo mặt nạ, bước về phía họ. Rồi, tôi dùng Giả giọng để tạo ra một giọng nói đầy uy quyền.
“Con người, đây là lãnh thổ của Dark Elf! Hãy rời đi ngay!”
Những tên lính nghe thấy bắn tên về phía tôi cùng lúc.
Tôi gạt hết tên đi bằng lưỡi kiếm mình.
Không muốn nói chuyện à – thế thì,
“Lũ cường hóa!”
Lượng nước lớn từ Thủy thuật IV, cộng với hiệu ứng từ Cường hóa cuốn trôi đám lính, và dập tắt lửa trên đường.
Tôi cũng theo đó bị tiêu hao MP, nên tôi dùng một lọ thuốc hồi phục.
“Có khi mình làm hơi quá.”
Tôi đã kiềm chế được ngọn lửa, nhưng cùng với đó rất nhiều cây cối cũng bị cuốn đi theo.
Chà, giờ thì có dùng dầu cũng khó mà châm lửa được, vì quanh đây ướt hết rồi, tôi nghĩ bụng.
Tôi chợt nhận ra một người lính độ tuổi trung tuần vẫn còn đứng lại.
Có vẻ người này đã cắm kiếm xuống đất để giữ mình lại.
【Tướng quân: Lv52】
... Ghê thật, tên nghề nghe đã thấy xịn. Lần đầu tôi thấy luôn. Level cũng cao nữa.
“Dark Elf kia, các người trả lại ân huệ cưu mang của đất nước này với sự thù địch ư?”
Tướng quân rút kiếm ra, chĩa về phía tôi.
“Thế chúng tôi nên chết để trả ơn à?”
“Chúng ta sẽ không giết ai! Ta hứa! Chúng ta sẽ thương lượng với Giáo hội để cho các người làm nô lệ, rồi sẽ mua lại tất cả. Như thế, chúng ta đảm bảo các người không phải sống khổ sở.”
“Đấy không phải câu trả lời – nếu vậy, chúng tôi sẽ rời khỏi khu rừng này. Sau đó, có muốn thì cứ đốt rừng đi. Nhưng, bao người sống phụ thuộc vào khu rừng rồi sẽ ra sao?”
Vị Tướng quân, cho rằng thương lượng đã thất bại, liền quay ra tấn công tôi.
“Ít nhất thì đầu nhà ngươi – “
Ông ta đạp đất, và lao tới, nhưng tôi cũng làm vậy.
“ – Tạo kiếm.”
Thanh kiếm vừa được thực thể cắt vào bụng của ông ta.
Giáp sắt vỡ vụn.
Trong hoàn cảnh thường, thì đây rõ ràng là đòn chí tử nhưng –
Piko!
“Đừng lo, đây chỉ là chuôi kiếm thôi.”
“Búa... Pico... sao...”
Vị tướng (chắc là) nổi tiếng gục xuống, cùng với một tiếng kêu dễ thương.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại