Đêm qua, nhờ tôi dành thời gian ra chạy mà chúng tôi đã đi được một quãng dài.
Tầm trưa hôm đó, chúng tôi tới được bìa rừng.
Bên trong Đại lâm, cây mọc rất dày đặc.
Rarael đi xe ngựa, nên tôi đoán là đâu đây phải có đường, nhưng tôi lại không tìm thấy gì.
Không còn cách nào khác, tôi bèn đưa con Desert Runner vào My World, rồi tôi và Shumei đi bộ.
Tôi dùng Mắt diều hâu để quan sát khu rừng từ trên cao.
Hmm, chẳng thấy gì giống như làng mạc cả...
“Đi vào sâu bên trong xem sao.”
Tôi không dùng Ẩn thân với Ngụy trang, nên nếu có Dark Elf, họ sẽ phát hiện ra tôi thôi.
Nếu đi một mình thì tôi nhảy từ cành này sang cành khác được, nhưng giờ thì nên làm gì đây?
Nghĩ vậy, thì –
“ - !”
Tôi bắt được một mũi tên lao tới Shumei.
Cùng lúc, nhiều Dark Elf cầm cung tên xuất hiện, bao vây chúng tôi.
Đều là các cô gái trẻ cả. Tóc bạc, da ngăm và đeo mặt nạ.
Tôi nghe nói là nam giới đi săn sâu trong rừng hết rồi.
“Hume, ngươi có biết đây là đất thánh của Dark Elf?”
“Đừng bắn vội! Tôi là Ichinojo! Tôi là bạn của Rarael Mi Modan!”
Tôi đưa chiếc huy hiệu màu đỏ ra và trình bày.
Khi ấy, tất cả họ đều đứng im lại.
Rồi, một Dark Elf quen thuộc nhảy xuống từ cành cây phía trên, đáp đất ngay trước mặt tôi.
“Cậu đến sớm hơn tôi tưởng đấu, Ichinojo.”
“Yeah, có một vài chuyện...”
“Và cô gái đây là – “
Rarael liếc sang Shumei đang đứng cạnh tôi.
Shumei nhìn thẳng vào Rarael.
“Đã lâu rồi, Rarael-sama.”
Rồi cúi đầu.
“... Có lẽ nào là, Shumei?”
“Vâng.”
Xem ra hai người này quen nhau.
Dark Elf xin lỗi vì đã khai hỏa vào chúng tôi, rồi đưa chúng tôi tới làng của họ.
Ở đây toàn là nhà cây, trên cành cao. Tôi đã hiểu sao nãy mình không thấy gì rồi. Họ không hề chặt cây.
Với cả, tôi nghe Rarael nói rằng ngôi làng này chỉ có phụ nữ.
Tôi tin rằng nếu những Dark Elf nãy bao vây chúng tôi mà tháo mặt nạ, thì hẳn họ đều là những người xinh đẹp.
Chúng tôi được đưa tới căn nhà lớn nhất, gọi là hội trường.
Trong đó, mọi người ngồi xuống sàn, và bắt đầu nói chuyện.
Tôi giải thích lí do sao chúng tôi tới đây cho 5 đại diện của Dark Elf.
“Tôi hiểu rồi – ra mọi người tới đây là vì thế.”
Câu trả lời quá sức đơn giản, tôi không ngờ.
“Không ai bất ngờ về điều đó?”
“Ah, chúng tôi đã biết trước rằng quân đội đang hành quân tới khu rừng này rồi. Shumei, chính cha cô đã bí mật truyền tin đó cho chúng tôi.”
Như tôi đoán, nhà vua cũng có cách làm việc riêng của mình.
“Nếu là vậy, sao mọi người không chạy trốn đi? Chênh lệch lực lượng lớn vậy mà? Mọi người tin là có thể thắng sao? Đánh du kích trong rừng à?”
“Không thể. Nếu chúng tôi đánh nhau, thì chúng tôi chắc chắn sẽ bị tóm gọn, rồi bị gửi tới nhà thờ, và thành nô lệ - hay tệ hơn là bị xử tử. Còn có khả năng chúng tôi chết hết trong lúc đánh nhau nữa.”
“Thế thì, tại sao – “
“Chúng tôi không thể chạy trốn. Có điều chúng tôi phải bảo vệ.”
“Thứ đó quan trọng hơn mạng sống của mọi người sao?”
Rarael đứng dậy, ngay khi tôi hỏi câu đó.
“Ichinojo, đi theo tôi. Có thứ tôi muốn cho cậu thấy. Shumei, xin lỗi, nhưng cô hãy chờ ở đây.”
“Rarael-sama!”
Những Dark Elf tùy tùng đều đứng dậy cố phản đối, nhưng Rarael mỉm cười, lắc đầu.
“Không sao, người này thì được.”
Cô ấy muốn cho tôi thấy cái gì?
“Ichinojo, cậu đi rừng thành thạo không?”
“Ít nhất thì tôi nghĩ mình đủ khả năng để nhảy giữa các cành cây.”
“Thế à, vậy mình đi đường tắt nhé. Theo tôi.”
Rarael nói, và ngay lập tức thể hiện khả năng di chuyển điệu nghệ.
Tôi đuổi theo sau.
Chuyền cành được tầm 30 phút, chúng tôi nhảy xuống, chui vào một cái lỗ.
“... Ha ha, tôi không ngờ cậu theo được tôi mà không hụt hơi đấy. Có khi nào nhìn giống người nhưng thực ra cậu là Elf?”
“Không đời nào. Nhưng tôi đã hiểu sao Rarael lại bảo Shumei chờ ở đó rồi. Cô ấy khó mà tới được đây.”
“Không phải chỉ có thế đâu.”
Chúng tôi tiến vào hang tối.
Đi hết hang động, tôi thấy – một cái cây với lá tỏa ánh vàng.
“Đây là – cây vàng? Nhưng tôi không thấy nó từ bên trên?”
Cây tỏa sáng rực rỡ - tôi chắc chắn phải thấy nó khi dùng Mắt diều hâu chứ.
“Hang động chúng ta vừa đi qua là một rào chắn, nên không thể thấy nó từ bên ngoài đâu.”
Rarael nhắc tôi cẩn thận không được dẫm lên rễ cây rồi nói tiếp.
“Đây là vị thần của Dark Elf chúng tôi, Kim thụ - mầm của nó.”
“Mầm cây!? Cái này á!?”
Đùa đúng không! Nhìn kiểu gì thì nhìn, cái này cũng là một đại thụ trăm tuổi rồi đấy?
Còn to được hơn thế này á?
Hiểu rồi, ra đây là thần vật của họ.
Tôi tin là thế.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.
“Ichinojo, trong làng chỉ có phụ nữ, đúng không?”
“Ừ đúng – cô có nói là nam giới đang đi săn trong rừng sâu mà.”
“Tôi nói dối đó. Dark Elf là một chủng tộc đơn tính.”
“Eh?”
Tộc Dark Elf chỉ sinh ra được phụ nữ thôi á?
Hay là họ giết hết đàn ông... chắc không đâu.
“Dark Elf chúng tôi không thể mang thai được. Khi Kim thụ trưởng thành, nó sẽ rơi ra một trái có một hạt lớn, và vô số hạt nhỏ. Hạt lớn sẽ được trồng làm Kim thụ đời kế tiếp, còn Dark Elf chúng tôi sẽ ăn hạt nhỏ. Sau khi ăn, chúng tôi sẽ mang thai. Tôi cũng không biết tại sao chúng tôi lại là một chủng tộc như vậy nữa. Dù gọi là Dark Elf nhưng chúng tôi hoàn toàn khác với những chủng tộc khác, ngay cả với Elf.”
Được sinh ra từ hạt của một cái cây... tôi chưa nghe chuyện này bao giờ luôn.
“... Cậu không tin à?”
“Không, tôi có tin. Tôi chưa nghe qua chuyện này bao giờ nhưng tôi cũng biết vài người không được sinh ra theo cách thông thường. Họ cũng giống con người cả về ngoại hình lẫn cử chỉ, nên có thể Dark Elf cũng thế thôi. Tôi chỉ là... bất ngờ.”
“Mừng là tôi đã nói chuyện này được với cậu. Đây là lí do tại sao chugns tôi không thể rời bỏ Kim thụ được. Dù có phải chiến đấu với nhân loại đi nữa.”
“Sao lại nói với tôi?”
“Vì chúng tôi chắc chắn sẽ thua. Khi đó, chúng tôi định sẽ cùng biến mất với Kim thụ. Shumei sẽ khó mà chấp nhận điều đó, nên ít nhất tôi cũng muốn có ai đó biết về câu chuyện này.”
Rarael nói, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên thân cây.
Một vị công chúa làm tất cả để bảo vệ thứ mà mình mong muốn, và những Dark Elf sẵn sàng chết vì nghĩa vụ.
Còn tôi, một thằng thất nghiệp muốn bảo vệ cả thứ mình muốn và thứ mình phải...
“... Này, Rarael. Trồng cái cây này ở một địa điểm khác không được à?”
“Hahaha, đừng nói điều không thể chứ. Không may là không có nơi nào làm được thế cả. Cây này rất khó có thể di dời, và quan trọng hơn, là khi nó trưởng thành, nó sẽ cao vượt quá một trăm mét. Phải cần có một rào chắn để che giấu. Nhưng chúng tôi không còn có thể dựng một rào chắn như thế nữa.”
Tôi đoán là... Một nơi mà không ai có thể tìm ra, không tồn tại –
Không, có một nơi mà chắc chắn không ai có thể tìm ra được.
Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
Giờ, tôi có hai lựa chọn.
Tôi có thể giúp tộc Dark Elf, nếu tôi phá vỡ một lời hứa của mình.
Vậy, tôi sẽ chọn gì đây?
Câu trả lời quá hiển nhiên rồi.
“Rarael, nếu đằng nào cũng phải chết, cô có phiền nghe qua một đề xuất của tôi không?”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại