Và như thế, vì một động cơ kì lạ, tôi sẽ tiến vào mê cung tân thủ cùng một cái cuốc chim, một cái kim khâu.
Tôi mua một cái vòng cổ phòng hộ từ Guild.
Tình cờ, cuốc chim được xếp vào là một dạng kiếm. Trước khi chuyển sang làm Thương sĩ Tập sự, tôi cũng có luyện level Kiếm sĩ Tập sự, nên tôi có kĩ năng Trang bị Kiếm. Không có cái đó, thì thậm chí tôi không thể cầm cái cuốc tử tế được.
“ - - Hửm?”
Đi xuống đường cái, tôi thấy một cô gái khác thường, và vô thức nhìn theo.
Một cô gái trẻ, tóc trắng, tai chó – à không, tai sói chứ.
(Tộc Sói trắng à?... Nếu đi cùng ngài Mathias thì đó hẳn là một nô lệ rồi.)
Quỷ vương đã chết được hơn 10 năm rồi.
Phân biệt đối xử với tộc Sói trắng đã bớt đi phần nào. Trong cuộc chiến với Quỷ tộc, tộc Sói trắng chia ra làm hai phe. Một phe theo chân Quỷ vương, một phe thì theo chân Anh hùng.
Sau khi chiến tranh kết thúc, những kẻ theo Quỷ vương mà may mắn thì bị bắt làm nô lệ. Những kẻ không được như thế thì bị tử hình. Trong số những người bị bắt làm nộ lê, trừ một số người được chủ nhân thả ra vì thiện chí, thì phần lớn phải lao động đến chết.
(Ít nhất, mình mong cô ấy có một chủ nhân tốt.)
Tôi không có khả năng để mua nô lệ.
“Garrison, sao vậy?”
Đi vượt tôi một đoạn khá xa rồi, Jofre quay đầu lại hỏi to.
Tôi thấy trả lời thật phiền nên cứ thế lẳng lặng đuổi theo họ.
“Tôi thấy mấy người vô tư được thì giỏi đấy.”
Tôi nói giọng mệt mỏi.
“Oh, cảm ơn nhé, Garrison.”
“Cảm ơn, không có gì đâu Garrison.”
Lũ ngu thì cũng không biết mình đang bị mỉa.
Có một người trong nhóm tự vệ gác ở trước lối vào mê cung, tôi cúi đầu chào anh ta.
Rồi, chúng tôi tới tầng thứ nhất của Mê cung Tân thủ.
“Level chúng ta còn thấp. Tôi muốn lên ít nhất 1 level rồi mới đi đánh nhau với vua goblin.”
Tôi nói, nhưng quay đầu lại, thì chẳng có ai sau đó cả.
“… Hả?”
Mới bước vào đây được 3 phút. Họ đã lạc được luôn rồi á?
Tôi nhanh chóng quay lại lối vào, hỏi người đứng gác xem Jofre với Elize đã rời mê cung luôn à. Anh ta đáp rằng Jofre với Elize đã theo tôi vào trong và chắc chắn chưa trở ra.
Nếu vậy, thì có lẽ họ đã rẽ trái, thay vì phải ở ngã rẽ đầu tiên rồi. Hoặc có lẽ họ thấy lối đi ẩn nào đó rồi đi vào. Dĩ nhiên, tầng thứ nhất đã được khám phá triệt để rồi, nên khả năng có lối đi như thế thật là siêu siêu nhỏ thôi. Một lối đi ẩn chắc chỉ có từ tầng thứ 5 trở đi.
Sau khi nhờ anh ta giữ Jofre và Elize ở lại chốt gác, nếu họ có quay lại, tôi quay vào mê cung, chạy theo hướng tôi nghĩ họ đã đi.
Nhưng, tôi nhanh chóng nhận ra một điều.
Hai kẻ này không bao giờ dùng não để quyết định đi theo đường nào. Ngay cả có dùng đi nữa, thì họ là cái kiểu sẽ chọn cái ngược lại của thường thức.
Hay là mặc kệ họ, tôi tự nhủ.
Không, - nếu tôi kệ họ, tôi sẽ không thể ngủ ngon cho đến khi tận mắt thấy hai kẻ đó chết!
Nếu tôi cho rằng họ đã chết, thì nếu họ quay lại thật, tầm tuần sau chẳng hạn, thì chắc chắn họ sẽ gây chuyện gì đó, và thế là tôi lại phải giải quyết vấn đề đó.
Tôi tuyệt vọng tìm kiếm Jofre và Elize.
Rồi, tôi thấy –
“Một con kobold!”
Một thứ quái vật nhìn như con chó đi bằng hai chân. Nhỏ hơn con người một tí. Chúng được xếp vào dạng quái cấp thấp, nhưng đối với người thường thì chúng vẫn là thứ nguy hiểm. Chúng chạy nhanh hơn Thường dân, nên việc chạy trốn sẽ là khá khó nếu nó định đuổi theo. Dù là Thương sĩ Tập sự đi nữa, vẫn có khả năng nó sẽ đuổi kịp tôi nếu tôi quay lưng mà chạy.
Thế nên, chỉ còn một lựa chọn. Kẻ đi trước sẽ dánh chiến thắng.
Kobold đa phần chỉ có vũ khí là cành cây hay hòn đá. Vả lại, dù chúng có nhanh đi nữa, cũng không có nghĩa là chúng sẽ có thể dễ dàng né tránh trong một trận đấu với kiếm hay là, trong trường hợp của tôi, cuốc chim, nên không thể thua được.
Dù chúng có biết cắn, thì chúng cũng chỉ cắn vào tay chân, vai với cổ. Đã mua cái vòng bảo vệ cổ, tôi sẽ không chết ngay được, nên chỉ cần bình tĩnh, tôi sẽ thắng, dù có mất thế chủ động đi nữa.
Vì thế, cũng là chuyện thường thấy, khi thám hiểm mê cung có Kobold, người ta sẽ mua cái vòng giống tôi.
Tôi giương cuốc lên và dập xuống đầu con Kobold đang lao tới.
Cảm giác xương sọ nát tan truyền tới tay tôi qua cán cuốc – tôi không thể quen với cảm giác này, dù có trải qua bao lần đi nữa, nhưng cùng với đó, là cảm giác nhẹ nhõm. Cảm giác rằng mình đã hoàn toàn giết được một con quái vật.
“Level của mình… không tang.”
Level không lên nhanh như thế được.
Biết thế, nhưng tôi vẫn muốn mình có thể nhanh chóng mạnh lên.
Cơ thể Kobold và máu của nó vừa bắn lên người tôi dần biến mất, chỉ để lại một viên đá ma thuật dưới chân tôi.
Tôi nhặt nó, để vào trong cái túi da của mình.
Việc có một con Kobold ở đây chứng tỏ là Jofre và Elize đã không đi theo đường này. Tôi không nghĩ họ có thể cứ thế mà đi ngang qua nó – tôi tự nhủ khi chợt nghe thấy tiếng bước chân từ đằng trước lại gần mình.
Đó có phải là Jofre với Elize?
Tôi nghĩ thế, nhưng có vẻ tôi đã nhầm.
“Hửm? À, Norn-chan à.”
Đó là một cô gái tóc xanh da trời cắt ngắn, da nâu. Tôi đã gặp cô ấy nhiều lần tron mê cung rồi.
“Cậu đi một mình à?”
“Ừ, đây là bài tập luyện của nhóm tự vệ.”
“À, đúng rồi nhỉ, Norn-chan tham gia nhóm tự vệ mà.”
Nhóm tự vệ ấy đề cao sức mạnh. Kiếm sĩ Tập sự hay Thương sĩ Tập sự có thể lên level vhir với việc tập vung vũ khí, nhưng đánh quái sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Vì thế, họ sẽ đi tuần mê cung mỗi ba ngày, và nhân tiện thì cày cấp.
Những tân binh trong nhóm sẽ được cho đi tìm kiếm quái vật trong mê cung và đánh bại chúng, như một cách tập luyện, nhưng chỉ được nhận lương bằng một nửa, dù vẫn phải gác như bất kì ai khác.
“Cả Garrison-san nữa, không mấy khi thấy cậu đi một mình đấy. Jofre-san và Elize-san cũng ở trong mê cung luôn.”
“Cậu thấy họ à!?”
“Ừ, họ vừa đi vừa nói chuyện, rồi xuống tầng 2 rồi.”
“Thật à!? Cảm ơn nhé!”
Tôi cảm ơn cô ấy và nhanh chóng đuổi theo.
Bọn ngu này, xuống tầng hai làm quái gì chứ?
Bọn nó không để ý là tôi không đi theo à!?
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại