Góc dịch giả: Sửu nhi Tori *bủm bủm bủm*
Kim Jong ngu
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Tori
Edit : Katsuki
-------------------------------------------------------------------------------------------
Carol đã chính thức thực hiện bước đi đầu tiên như Người bán hàng rong với việc đến một cửa hàng thương mại cùng tôi.
Nhân tiện, tôi đã nhờ Haru thuê xe ngựa. Tôi đưa em ấy một chiếc Mề đay Hiếm và nhờ đổi sang vàng để mua xe ngựa.
Haru có chút bối rối vì nô lệ thường không được đưa cho một khoản tiền lớn như vậy nhưng tôi bảo em ấy làm vậy khi nói rằng tôi hoàn toàn tin tưởng vào Haru.
Vì lý do đó, bây giờ ở bên tôi chỉ có Carol.
Bất chấp việc là con gái của một người bán hàng rong, đối thủ của em ấy là một thương gia kỳ cựu.
Có khả năng em ấy sẽ bị lừa nếu tôi cứ để mọi thứ lại cho Carol.
"Cái gì có thể bán được giá cao ở Dakyat?"
"Để tôi xem. Thông thường, người ta nói rằng muối có thể được bán với giá cao ở Dakyat. Bởi vì mặc dù Dakyat dùng nó để muối, ướp thịt với mục đích bảo quản, họ ở cách rất xa và lượng khai thác được từ các mỏ muối là không đáng kể. Muối từ phía đông của thị trấn này có thể được bán với giá cao."
Buôn muối huh. Tôi nghe nói đó là một ngành thương nghiệp phổ biến trong suốt Thời kỳ Khai phá.
Đúng thật muối là một mặt hàng có giá trị trong nội địa, có lẽ chúng tôi nên mang theo muối? Nhưng…
"Không, chúng ta nên bỏ muối và mang theo gia vị thay vào đó."
"Tại sao?"
"Mùa khô năm nay đến sớm hơn những năm trước nên phần lớn các thương gia đã mang muối đến Dakyat. Tuy nhiên, việc phân giải thịt quái vật để muối đã được quyết định sau lễ hội đua ngựa 2 tuần tới nên dựa theo tình trạng dư thừa muối trong các kho thương mại Dakyat 2 tuần tới, muối chúng ta mang theo sẽ bị mua với giá rẻ mạt. Ngược lại, do lượng thương nhân buôn muối trong thời gian này cao nên lượng gia vị được vận chuyển sẽ giảm, nhưng nhu cầu về gia vị lại rất cao do lượng cần thiết rất lớn trong suốt lễ hội đua ngựa."
Carol tiếp tục giải thích.
Tôi ngạc nhiên trước lời giải thích của em ấy.
Gia vị thậm chí còn thích hợp hơn trong Thời kỳ khai phá. Tương tự như Công ty Đông Ấn.
"Tiểu thư thật hiểu biết. Điều đó là chính xác. Nếu bán muối vào thời điểm này thì chỉ bù được chi phí đi lại thôi. Tiêu và ớt đỏ có ổn không?”
Cô bán hàng lắng nghe lời giải thích của Carol và nói.
"Vâng. Được chứ ạ, Ichino-sama?"
Tất nhiên ... hay đúng hơn, tôi thật sự còn chẳng biết lựa chọn đó có đúng hay không.
"Em định mua bao nhiêu?"
Tôi đã nói với Carol tổng số tiền đang có.
Khoảng 70,000 xu.
Vì vậy, tôi bảo rằng em ấy có thể dùng 60,000 xu để kinh doanh.
Xét trên tình trạng hiện giờ, có lẽ chúng tôi nên mua tất cả các loại gia vị.
Hay là tôi nghĩ vậy,
"Chi phí tối đa cho mỗi loại gia vị là bao nhiêu vậy?"
"Năm thùng Danni, 25,800 xu."
"Em có, xin chờ chút. Em cũng muốn mua sắt với 34,200 xu còn lại."
"Em muốn thỏi? Hay quặng? "
"Quặng ạ. Em muốn xem hàng. “
"Em sẽ cần một xe ngựa tốt đấy. Hàng đến đây."
Cô ấy yêu cầu cấp dưới mang tới một hộp quặng sắt.
Trong khi kiểm tra quặng sắt, cô trình bày giá cả.
"28,700 xu cho 7 hộp Aigle được không? Tôi không có nhiều thứ này trong kho."
"Em được nghe về việc họ đã khám phá ra một mạch quặng mới trong mỏ sắt ở phía tây. Có thể không còn nhiều lúc này nhưng chị sẽ không dự trữ lượng hàng đào được từ mỏ sắt đó sao? "
"Em bắt thóp được tôi rồi. Thật không thể tin là em đã nghiên cứu đến mức đó. 28,000 xu cho 7 hộp được chứ?"
"45,000 xu tổng cộng đi ạ."
"45,000 xu ... rẻ quá mức tôi có thể chấp nhận rồi."
"Em nghe nói quặng sắt từ mạch mới có độ tinh khiết cao hơn nhiều so với quặng trong kho lúc này. Trong trường hợp đó, không phải số quặng trong kho sẽ mãi tồn đọng nếu mọi chuyện không tiến triển ạ? Sẽ có lợi hơn nếu bán chúng ngay lúc này."
" … Tôi chịu thua. Nhưng tổng cộng 50,000 xu là mức thấp nhất của tôi rồi. Kết thúc."
Cô ấy nói như thể bỏ cuộc.
54,500 xu đã trở thành 50,000 xu.
4,500 xu ... cái giá đã trở nên rẻ hơn tới 450,000 yên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Carol hỏi điều này có ổn không? Và tôi lặng lẽ gật đầu.
Tôi đưa 5 xu vàng cho Carol.
Tôi nghĩ rằng giao dịch đã kết thúc nhưng thế chưa phải là tất cả.
Chúng tôi phải xác nhận chất lượng các loại gia vị, trọng lượng của từng thùng cũng như liệu có đá được trộn lẫn trong quặng sắt hay không.
Nhân tiện, tôi đã hỏi về mọi thứ mình không biết.
Rõ ràng là, em ấy đã nghe thông tin về quặng sắt tuần trước trong lúc đi mua sắm. Em ấy nói với tôi rằng Người tí hon là một chủng tộc chuyên về thu thập thông tin do khả năng nghe tuyệt vời và em ấy thừa hưởng đầy đủ đặc tính đó. Đáng ngạc nhiên là, em ấy bảo tôi rằng thông tin về độ tinh khiết của quặng sắt là điều ẹm phát hiện ra ngay tại chỗ.
Thùng Danni và hộp Aigle là tên của thùng và hộp. Chúng là những sản phẩm được chuẩn hóa nên trọng lượng có thể được xác định theo cách đó.
Số lượng tối đa được đề nghị cho một mặt hàng là trọng lượng mà một Người bán hàng rong được phép mua. Hành vi tích trữ được cho phép nhưng sẽ bị những người bán rong khác lườm nguýt nên đó chỉ là đề xuất thôi.
Lý do Carol mua sắt là vì sắt là cần thiết cho việc sản xuất vũ khí và áo giáp ở Dakyat, việc vận chuyển quặng thay vì các thỏi sắt là vì công nghệ sản xuất sắt ở Dakyat tiến bộ hơn nên việc bán quặng sắt sẽ có lợi nhuận nhiều hơn.
Tuy nhiên, giá rẻ nhưng trọng lượng nặng bởi các tạp chất chứa trong quặng, nên quặng sắt hiếm khi được vận chuyển ngoại trừ trong các đoàn lữ hành lớn. Có vẻ em ấy đã chọn quặng sắt vì túi vật phẩm của tôi.
Từ "Kết thúc" mà người bán hàng nói là một tuyên bố cho việc cô ấy tuyệt đối sẽ không bán với giá thấp hơn dù gì đi nữa, tương đương với việc hỏi người bán hàng rong rằng có hay không mua với mức giá đó.
Nhân tiện, dường như không hề có cuộc đàm phán nào về giá của gia vị, em ấy chỉ tập trung vào quặng sắt mà không theo đuổi việc đẩy giá gia vị xuống vì bố mẹ em đã dạy rằng, một Người bán hàng rong chuyên nghiệp có thể chỉ ra tất cả những chi tiết để hạ thấp giá xuống nhưng lại là kiểu bị khinh rẻ.
Ghê thật đấy.
Tôi định hỗ trợ Carol nhưng em ấy hoàn toàn không cần đến, nên đành chỉ đứng đó.
Tôi kết thúc với ý nghĩ rằng đáng lẽ nên đi theo Haru thay vì đi cùng Carol.
Tất cả thùng và hộp đã chuẩn bị được mang về phía sau cửa hàng, tôi cất chúng vào trong túi vật phẩm sau khi kiểm tra rằng không có ai đang để ý.
Chúng tôi mất nhiều thời gian hơn dự kiến trong khi Haru đã hoàn thành việc mua xe ngựa.
Với cái kiểu này, có thể tốt hơn là để Carol mua luôn xe quá. Nếu là em ấy, hẳn có thể mua được xe với giá rẻ.
Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi hướng về khu chuồng ngựa ở phía tây thành phố.
Rồi ... những gì chúng tôi thấy là một cỗ xe ngựa cực kỳ lộng lẫy.
Haru đang chải lông cho con ngựa trắng kéo chiếc xe đó.
Theo lời Carol, 1 Mề đay Hiếm thường có giá trị 30,000 xu.
Nếu 30,000 xu được sử dụng để mua cùng lúc một chiếc xe ngựa và một con ngựa, Carol nói rằng đó sẽ là một chiếc xe chỉ có thể ngồi được 3 người.
Chúng tôi lên kế hoạch để Haru và tôi thay phiên lái xe và vì không cần phải xếp hàng hóa lên, chúng tôi nghĩ rằng nó sẽ có đủ không gian nhưng, chiếc xe mà tôi thấy đủ lớn để chứa được 10 người và con ngựa màu trắng kia là một con ngựa tốt.
Nói cách khác, rõ ràng cỗ xe này không phải là của chúng tôi.
"Chủ nhân, cảm ơn vì đã đợi em."
"Haru, em đã mua xe ngựa chưa?"
"Vâng. Là cỗ xe này ạ."
Rõ ràng, cỗ xe này là của chúng tôi.
Eh?
"Ồ, cậu là chủ nhân của Haurvatat-san à?"
Người vừa đến và nói là một người đàn ông với nghề【Người huấn luyện Quái vật Lv8】
Tôi thấy rồi, số ngựa ở đây không là gì so với số lượng quái vật. Đó là một nghề thích hợp cho chủ sở hữu trại thú.
"Đúng thế, erm, về cỗ xe này ..."
"Xin lỗi. Con ngựa trắng ấy là bất hảo ở trang trại này, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ gắn bó được với bất cứ ai nên không còn cách nào khác ngoài giết nó. Tuy nhiên, ngay khi Haurvatat-san đến, con ngựa trắng này lại cúi đầu. Ngay cả tôi cũng bị lay động bởi cảnh tượng đó."
" … Tôi hiểu rồi."
"Hơn nữa, Haurvatat còn chẳng phải là một Người huấn luyện Quái vật. Nói cách khác, con ngựa trắng này theo bản năng nhận Haurvatat-sama là chủ nhân của nó. Tôi nghĩ đây là định mệnh nên quyết định giao con ngựa này cho Haurvatat-san luôn."
" … Tôi hiểu rồi."
Tôi nhận ra rằng tất cả những gì mình nói nãy ra chỉ là “Tôi hiểu rồi".
"Tôi nghe nói rằng cậu cũng đang tìm kiếm một chiếc xe ngựa nên đã nhờ người quen chuẩn bị một chiếc xe phù hợp cho con ngựa này."
Có vẻ như, vì ngân sách dành cho con ngựa đã được bỏ qua, nên cỗ xe mới trở nên khá lộng lẫy. Hơn nữa, khi yêu cầu từ một cửa hàng của người quen nghĩa là khuyến mại “hạ giá tình bạn” cũng đã được áp dụng.
Trong khi chải lông cho con ngựa, Haru hỏi "Chủ nhân, chúng ta nên đặt tên con ngựa này là gì ạ?"
Tôi thấy chán nản quá mức.
Đồng đội tuyệt vời đến nỗi tôi chẳng còn chỗ để tỏa sáng.
Thêm vào đó ... tôi không muốn lái một con ngựa lớn thế này. Nhất là với tư cách người đã bị đá bởi một đàn ngựa và chết.
Nhưng ... nhìn Haru vẫy đuôi trong khi chải lông cho con ngựa, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mua nó. Hơn nữa, tôi không thể chết dù bị đá bởi một con ngựa với bảng trạng thái hiện tại đâu.
"... Er, chúng ta sẽ nghĩ tên sau, em làm tốt lắm, Haru."
Tôi khen Haru với một nụ cười khó xử.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Trans: Để trí tưởng tượng bay xa nào các đồng râm@@… Trans: main não v,nó nói thế mà ko hỉu Trans: kiểu kiểu đơn vị đo ý Katsu: lại chả, cứ thử đứng đôi co vs mấy bà hàng chợ xem có phọt rắm ko Katsu: đi cùng đứa nào chú cũng chỉ là background thôi Trans: Dc cheat r thì bỏ cái tính ki bo đi main à / Katsu: đó gọi là tiết kiệm đấy bác, ko lấy tiền đâu nuôi dàn harem Trans: hóa ra main biết lái xe ngựa à?! Trans: Có j cho lão xúc động nhỉ? Trans: thằng trâu gánh team rồi mà nói j nữa Katsu: ghét của nào trời biếu luôn của đấy Trans: Trâu thì còn sợ j?? >>> :D Trans: Tớ hi vọng Carol cũng sắp có 1 đêm trăng vs main.À mà đây là người thì main tính tránh thai kiểu j nhỉ ??!! / Katsu: dùng bao… ni lông^^