“Nghĩa là, Rurina có thể thay đổi thiết lập party?”
“Vâng, em có thể. Nhưng, để làm được thì cần có tờ phiếu của Kí giả ma thuật... mà trong chúng em thì không có Kí giả ma thuật.”
“Kí giả ma thuật? Thế, ở cấp mấy thì họ tạo được mấy tờ phiếu đó?”
“Level 10.”
Kí giả ma thuật của tôi dang ở cấp 7.
Thiếu mất vài level.
“À, đúng rồi, để làm được tờ phiếu thì còn cần dùng mực đặc chế của Thảo dược sư.”
“Ririana làm được loại mực đó đúng không? Cô ấy là Thảo dược sư mà.”
“Ooo, Ririana sao?”
“Nhân tiện, để làm ra thứ mực đó thì ta cần những nguyên liệu gì?”
“Hạt dẻ và sắt sunfat. Hai thứ đó hẳn là tới Guild sẽ mua được thôi.”
Hạt dẻ? Chưa nghe tới cái này bao giờ luôn, nhưng tôi sẽ nhớ.
Bên cạnh đó, người ta dùng sắt sunfat à?
Tôi cứ nghĩ là họ dùng dầu hay gì đó chứ.
Dù sao đi nữa, tôi sẽ phải cày cấp cho Kí giả ma thuật.
“Ah, ờm, Ichinojo-sama. Em có một nguyện vọng.”
“Nguyện vọng? Nếu tôi làm được thì – “
“Cho em chữ kí được không!”
Rurina nói, và đưa ra túi đựng tên cùng một con dao.
... Điêu khắc à?
Tôi đã nói rằng sẽ làm nếu mình làm được, nên cũng không tiện từ chối nữa.
Nhưng, ngạc nhiên thay, dù chưa kí tặng ai bao giờ, nhưng dùng dao khắc chữ kí mình lại... dễ hơn tôi tưởng. Nhanh như người nổi tiếng vậy.
Tôi không nghĩ là mình có thể làm đẹp thế này, ngay cả với dao chạm khắc chuyên dụng. Có phải là nhờ skill Tăng khéo léo, thứ không cộng vào chỉ số của tôi?
Giờ thì tôi tự tin là mình có thể làm ra được những thứ đồ trang sức tinh xảo với các skill Thợ rèn rồi.
“Cảm ơn ngài nhiều! Em sẽ coi nó là gia bảo!”
Coi cái này là gia bảo thì quá mức rồi. Giữ cho một thế hệ thôi, làm ơn đi.
Kiểu dáng chữ kí tôi ban đầu là một thứ tôi vẽ ra để đùa từ hồi trung học. Coi nó là một quá khứ đen tối đi nữa, nhưng thực sự nó rất hữu dụng.
Mà làm đồ thủ công sao?
“Nghĩ lại thì, Dark Elf đều rất khéo léo đúng không? Mọi người tự làm được mũi tên Mithril với mấy thứ khác mà nhỉ?”
“Không, bọn em không làm được gì với Mithril. Chúng em phải nhờ tộc Người lùn làm hộ.”
“Người lùn!?”
Người lùn (Dwarf) là một chủng tộc khác cũng nổi tiếng không kém Elf. Hình ảnh về họ trong đầu mọi người đại khái là có râu rậm, và họ đam mê nghề rèn, cùng một tình yêu với đồ uống có cồn. Thêm nữa, trong cuốn sách hướng dẫn tôi đọc khi mới tới thế giới này, được viết bởi Daijiro-san, tộc Người lùn là một trong những chủng tộc cùng thờ phụng các Nữ thần bên cạnh Hume, Khổng lồ (Giant) và Mini-Hume.
“Em biết Người lùn sống ở đâu không?”
“Có một ngọn núi phía bắc Đại lâm. Họ sống ở đó.”
Sau đó, Rurina vẽ cho tôi một lược đồ, ghi lại nơi mà Người lùn sống, và chủ giải cho tôi.
“Chúng em bán rượu hoa quả làm trong Đại lâm với giá rẻ, và đổi lại, yêu cầu họ giúp xử lý Mithril.”
Lần đầu tôi gặp Rarael, tôi đã cho cô ấy chỗ Mithril mình có. Đó là thứ tôi lấy được của một lũ cướp, và kĩ năng Thợ rèn của tôi vẫn không làm được gì với nó, nên tôi mới sẵn sàng cho đi.
“Thế, tất cả Mithril đều được làm thành mũi tên à?”
“Một phần thôi. Phần lớn được dùng làm Isildin.”
“Isildin?”
Lại một thứ tôi chưa nghe bao giờ.
Kĩ năng thông dịch sẽ tự động chuyển những từ tôi nghe được sang thứ tương tự trên Trái đất, nên chắc đây là thứ chỉ có ở thế giới này. Hoặc đơn giản là tôi không biết đến cái đó.
“Isildin là một loại mực làm từ Mithril. Để ngài nhìn hàng thật thì sẽ nhanh hơn. Chờ em tí.”
Rurina nói, rồi chạy về phía nhà cây, và trở lại sau vài phút.
Trên tay cô là một cái lọ nhỏ.
“Đây là Isildin.”
“Ra nó là... Isildin hả...”
Tôi nói vậy, nhưng thực sự tôi không thấy gì trong cái lọ đó.
“Trong đó có Isildin thật à?”
“Có ạ.”
“Đây là thứ mực mà kẻ ngốc không nhìn thấy đúng không?”
“Không, giờ thì không ai thấy được nó đâu. Isildin chỉ hiện hình dưới ánh trăng, sau khi niệm phép.”
Ơn trời là không phải mỗi tôi không thấy.
Tôi không nghĩ ra bằng cách nào mà kim loại lại thành thứ chất lỏng thế này được, và tôi cũng không hiểu tại sao ta không thể thấy nó trừ khi niệm phép.
Nhưng, chắc là tôi biết được công năng của nó...
“Ra vậy, mọi người dùng Isildin để truyền lại những điều bí mật mà các chủng tộc khác không được phép thấy.”
“Ufufu, không to tát vậy đâu. Chỉ là ánh sáng của Isildin rất đẹp. Vì thế, chúng em vẽ tranh với Isildin trên tường hang động nơi trồng Kim thụ, và mỗi năm một lần, chúng em niệm phép, ngắm chúng, khi ánh trăng rọi thẳng xuống Kim thụ. Thêm nữa, Isildin rất quý giá nên chưa tới một phần năm hang động được vẽ lên. Em mong Ichinojo-sama cũng được thấy cảnh đó.”
“Tôi cũng mong vậy.”
Setolance-sama đã yêu cầu Rarael phá hủy hang động đó sau khi con Salamander chết. Để không ai biết được rằng Kim thụ đã bị dời đi.
Nếu biết rằng có tranh vẽ trong đó, có lẽ tôi đã không thể xuống tay với chỗ đó.
Nhưng giờ, Isildin không còn cơ hội tỏa sáng nữa...
Ở My World này, không hề có mặt trăng hay ngôi sao nào cả. Trên thực tế, còn không có cả ngày và đêm. Trong điều kiện thế này, Isildin, thứ chỉ sáng lên dưới ánh trăng hẳn là sẽ mãi ngủ yên.
“Nhân tiện, Người lùn có thể có thông tin về Daijiro mà Ichinojo-sama đang tìm kiếm đó.”
“Gì cơ!?”
Tôi đã kể chuyện về Daijiro và Miri với hội Dark Elf. Nhưng cũng chẳng thu lại được gì nhiều.
“Người lùn được biết tới là có kỹ thuật phát triển nhất thế giới, nhất là trong giả kim thuật hay luyện kim, họ là số một. Vì thế, ở đó có rất nhiều nghệ nhân.”
“Vậy sao – đương nhiên, nếu Daijiro không phải người thích cô đơn thì chắc chắn là sẽ quen nghệ nhân nào đó rồi.”
Đúng hơn, tôi khó có thể tin là Daijiro-san đã một mình đóng được con tàu bay khổng lồ đó.
Nếu gặp được người nào từng làm việc với Daijiro-san, có khi tôi sẽ biết được vị trí của con tàu ấy.
Tôi đang đi về ngọn núi nơi Người lùn sinh sống.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Đây là Gallnut, một loại hạt, khác với hạt dẻ thường.