Sayonara Piano Sonata

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 1 - Chương 19: Bài hát của Chim hoét (Blackbird)

Tôi bị đánh thức bởi những tia nắng chiếu thẳng vào mình.

Dù không muốn thức dậy, nhưng cả người tôi – từ cổ cho đến cột sống, từ eo cho đến hông – đều đau nhức cả. Tôi cố gắng giữ lại tiếng rên rỉ vừa định trượt ra khỏi miệng.

Tôi chậm rãi mở mắt. Ánh sáng mặt trời đang rọi thẳng vào trong xe qua cánh cửa sổ bên phải. Vừa cố gánh chịu cơn đau khắp cơ thể, tôi nép qua một bên và nhìn về phía ghế trợ lái – Mafuyu vẫn đang ngủ yên, quay mặt về phía tôi và mái tóc màu hạt dẻ xõa rối tung trên chiếc ghế ngồi. Cô ấy nhìn có vẻ tốt hơn nhiều so với hôm qua.

Tôi vặn mình trong chiếc ghế tài xế chật chội, vươn vai, và vặn nhẹ chiếc cỗ căng cứng. Sau khi vươn vai một lúc, tôi mới có thể cử động được một chút. Tôi nhẹ mở cửa và bước ra ngoài.

Cơn mưa đêm qua đã dứt từ lúc nào, và một một lớp sương mù dày đặc bao quanh chúng tôi. Tôi cứ nghĩ rằng ánh mặt trời khá gắt khi vừa thức dậy, nhưng thực tế bầu trời dường như chỉ vừa chuyển sang màu trắng – trời vẫn còn tối. Tôi lấy điện thoại ra để kiểm tra lại thời gian. Chỉ mới năm giờ sáng.

Thế nhưng, tôi lại chẳng muốn quay lại xe ngủ tí nào.

Tối hôm qua tôi đã ngủ mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vì vốn đã thấm mệt. Nhưng giờ nghĩ lại, Mafuyu ngủ ngay bên cạnh tôi, và chiếc xe là một nơi kín mít nữa – thế quái nào mà tôi có thể ngủ lại được chứ!

Chợt tôi nghĩ rằng mình nên kiểm tra lại cây bass xem có thể sửa được nó không. Tôi nhẹ nhàng mở chiếc cửa sau, cố gắng không gây nên tiếng động.

Khi đang với tới cây bass, tôi nhớ ra rằng mình chẳng mang theo dụng cụ gì cả. Tôi đúng là một thằng đần độn mà. Tôi không nhận ra một lúc vì trước đây lúc nào tôi cũng mang theo nó. Làm gì đây? Tôi sẽ không thể kiểm tra được bản đăng ký trong cây bass – nó có bị ướt không nhỉ?

Ngay khi tôi đang tính xem có nên đi tìm một cây tua vít trong đống rác gần đó không, thì tôi chợt thấy cây guitar của Mafuyu nằm bên cạnh cây bass của mình. Từ lâu, tôi đã nghĩ rằng nó là một cây guitar ấn tượng, và tôi đã luôn muốn được chạm vào nó. Và nếu có thể, được chơi thử một lần.

Vì Mafuyu vẫn còn đang ngủ say trong hơi thở đều đặn, tôi bị mê hoặc bởi ham muốn của mình khá nhanh. Tôi quăng cây bass sang một bên rồi mang chiếc case guitar ra khỏi xe. Đoạn tôi cố gắng đóng cửa một cách im lặng nhất có thể. Chiếc xe bị chôn theo hướng khá nghiêng về phía ghế trợ lái, nên có hơi khó khăn để làm thế mà không gây ra một tiếng động nào.

Tôi trèo lên ngọn dốc, và ngồi lên chiếc máy giặt bị vứt nằm ngang trên đống rác. Không khí ẩm ướt buổi sáng làm tôi cảm thấy khá dễ chịu.

Tôi mở chiếc case ra. Nằm trước mặt tôi là một chiếc Fender Stratocaster với màu sắc bền chắc của nó, được phủ bởi một lớp lacquer trong suốt. Đây là một cây guitar từ thời những năm 60, đúng không nhỉ? Chắc nó phải có giá gần 3 triệu yên thì phải? Lòng hồi hộp, tôi thử quạt cây guitar bằng những ngón tay run rẩy của mình, một âm thanh trong trẻo vang lên, vốn không giống của một chiếc guitar tí nào.

Tôi ngồi ngay ngắn trên chiếc máy giặt, và bắt đầu chơi giai điệu bằng một kĩ thuật với ba ngón tay, trong khi gõ nhịp của bài hát bằng đầu ngón tay mình cùng một lúc. Khi tôi có thể nghe tiếng chim hót, tôi bắt đầu hát khẽ trong lớp sương mù. Bầu không khí của buổi sáng sớm thu nhận lấy giọng hát của tôi. Khi tôi bắt đầu vào đoạn verse thứ hai, tôi quyết định tăng âm lượng lên một chút để bài hát của tôi có thể với tới những chú chim có thể đang chăm chú lắng nghe……

“...... Đó là bài hát gì vậy?”

Giọng của ai đó vang lên, và làm tôi tí nữa là trượt khỏi chiếc máy giặt vì giật mình. Mafuyu đang đứng ngay phía dưới tôi, nhìn về phía tôi trong khi đang dụi đôi mắt ngái ngủ.

“Ưm, ờ......”

Mafuyu bước qua đống phế liệu và ngồi bên cạnh tôi. Không có nhiều chỗ trên chiếc máy giặt lắm, nên tôi có thể cảm thấy hơi ấm từ Mafuyu ở bên cạnh.

“Xin lỗi vì đã chơi nó mà không được phép.”

“Không sao. Tên bài hát đó là gì?”

Tôi chợt cảm thấy xâu hổ, nên tôi nhìn chằm chằm vào tay mình đang giữ trên cần của chiếc guitar.

“Đó là một bài hát tên <Blackbird >”

“Nó nghe hay lắm.”

Tôi giật mình, và ngẩng đầu lên nhìn về phía Mafuyu. Mafuyu nghiêng đầu nhìn tôi như thể muốn nói, ‘Cậu bị gì vậy?’. Tôi nhanh chóng quay lại nhìn cây guitar.

“Bài hát đó nói về gì?”

Tôi chẳng còn ý định nói đùa nữa.

“....... Cậu biết về Beatles không?”

“Không nhiều lắm,” Mafuyu lắc đầu.

“Vậy à..... được rồi.” Tôi nghĩ ngợi một lúc. Tôi phải kể cho cô ấy như thế nào đây? “Các thành viên của The Beatles đang trong tình trạng khá căng thẳng với nhau khi họ ghi âm bài hát này, và họ đã gần như giải tán. Và vì vậy mà album này chỉ được tổng hợp lại sau khi các thành viên đã tự họ ghi âm lại phần của mình.

Thế nhưng, đây vẫn là một album cổ điển. Như Mafuyu nói, dù các nhà phê bình có phê phán vô lí đến thế nào đi nữa, các nhạc sĩ vẫn có thể hoàn thành tác phẩm của mình một cách tốt nhất trong hoàn cảnh tệ hại nhất.

“Có vẻ như Paul McCartney hầu như đã tự mình ghi âm lại tất cả; John Lenon lúc đó thì đang bận cắt dán cho bài <Revolution 9 >.”

Trong khi John Lenon đang hoàn thiện bài hát của một cuộc cách mạng, thứ mà ông ấy không thể truyền tải đến bất kì ai, thì Paul McCartney đã hoàn thành bài hát đặc biệt dành cho loài chim hoét này.

“....... Vậy là bài hát này chỉ cần một cây guitar để chơi được thôi.”

“Mmm, dù nó đơn giản đến mức ai cũng có thể chơi được, phần đệm vẫn rất hay đấy chứ.”

Tôi tức tối một lúc, và một ý nghĩ đen tối hiện lên trong đầu tôi. Tôi quyết định thử khiêu khích cô ấy.

“Nhưng cậu chẳng làm được đâu. Chẳng ai có ngón đeo nhẫn bị bất động mà chơi được cả, vì bài hát này cần dùng kĩ thuật ba ngón tay cơ. Đáng đời nhé! Nếu cảm thấy cay đắng quá thì đi Mỹ một chuyến để chữa cánh tay đó đi trước khi vác xác về đây!”

Mafuyu bất bình nhìn tôi. Cô ấy giật lấy cây guitar, và bắt đầu chơi <Blackbird> - chỉ bằng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải.

Cô ấy hẳn phải lướt qua vài nốt, nhỉ? Thế nhưng, những gì tôi nghe được là một màn trình diễn không thể hoàn hảo hơn. Hơn nữa, cô ấy chỉ vừa mới nghe nó đúng một lần, không phải sao?

Sau khi hoàn thành đoạn verse đầu tiên, Mafuyu bĩu môi rồi đặt cây guitar lên đùi tôi.

“...... Cậu có thể đừng làm những thứ làm cho những người bất tài cảm thấy buồn được không?”

“Nếu chỉ ở mức độ này, ai cũng có thể chơi được nếu họ luyện tập đủ thôi.”

Cái mông tôi này!

Mafuyu trèo khỏi chiếc máy giặt và quay lại chiếc xe. Cô ấy mở cửa lấy cây bass của tôi, rồi quay lại ngồi bên cạnh..... Cô ấy đặt cây bass lên đùi, và nhanh chóng lên dây lại cây đàn, trước khi bắt đầu chơi những nốt Sol theo nhịp độ thúc đẩy tôi phải đi theo.

Tôi lập tức bắt đầu chơi từ đoạn đầu sau khi đã xác định được nhịp độ của cô ấy. Giảm nhịp độ xuống một chút, rồi nương theo giọng hát của tôi cho đến khi kết thúc.....

Chú chim hoét bắt đầu học cách bay với chiếc cách tả tơi rách nát của nó, dù rằng nó đã chờ đợi cho đến đúng lúc này trong cả cuộc đời để bắt đầu bay.

“Nghe y hệt như một cây bass dù nó không được cắm vào amp....... Kì lạ thật......”

Mafuyu lẩm bẩm khi chúng tôi đã kết thúc cả bài hát.

“Nhưng vẫn có vài khác biệt nếu ta cắm nó vào một chiếc amp, nên tôi vẫn sẽ phải điều chỉnh lại nó một tí. Hơn nữa, phần thân của cây bass giờ đầy những vết sẹo từ những va chạm mà nó đã phải chịu đựng.”

Mafuyu nhìn tôi với vẻ khó chịu,

“Cậu...... có thể sửa nó, đúng không?”

Tôi gật đầu, và bắt đầu chơi lại đoạn dạo đầu của <Blackbird> một lần nữa. Cho dù đôi cánh đã rách nát tả tơi đi nữa, chúng ta chỉ cần chờ đợi đến lúc thích hợp để giang cánh bay thôi.

“Có phải....... bài hát này được viết để truyền sức mạnh cho ai đó không?”

Mafuyu đột nhiên hỏi. Tôi do dự một lúc trước khi trả lời cô ấy.

“Nghe nói bài hát này được viết cho một cuộc nổi dậy của những người phụ nữ da đen, và tôi nghĩ Paul McCartney cũng có nói về việc đó thì phải. Thế nhưng, tôi lại không thích nghĩ theo hướng đó lắm.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nghe nó kì cục lắm! Tại sao chúng ta cứ phải nghĩ quá nhiều về nó? Cứ xem nó là một bài hát về loài chim hoét là được rồi.”

“Vậy loài chim đó có thật à?”

“Ừm.... Tên khoa học của nó là turdus merula. Đó là một loài chim lông chỉ có màu đen, và chỉ có mỏ của chúng là màu vàng. Tôi nghe nói tiếng hót của chúng cực kì rõ và trong. Tôi đã từng thấy nó trong hình ảnh, nhưng chắc chúng không có ở Nhật đâu.”

Ngay lúc đó, Mafuyu mìm cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười thật lòng.

“....... Nhưng có mà. Trước đây tôi đã thấy nó rồi.”

Tôi nghiêng đầu.

“Ở đâu?”

Mafuyu khép nhẹ đôi mắt lại, rồi búng vào ngực tôi bằng ngón trỏ của mình.

“Ngay đây này.”

Lớp sương mù dần tan đi, và tiếng hót của những chú chim càng ngày càng rõ ràng hơn. Ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua cả khu rừng. Nó kéo dài chiếc bóng của Mafuyu và của cả thằng tôi đang đực mặt ra nữa, cả hai đều vươn dài cho đến chiếc dương cầm nằm giữa khu thung lũng phía sau chúng tôi.

Chúng tôi không nói một lời khi rời khỏi đó để quay lại trạm xe. Vai trái của tôi vác chiếc túi, và tay phải cầm lấy cây bass được quấn quanh bởi một chiếc khăn, nên Mafuyu không còn cách nào khác ngoài việc tự cầm lấy cây guitar của mình. Những bước chân của chúng tôi rất vững vàng, không giống như ngày hôm qua, lúc chúng tôi phải chật vật khá nhiều. Thời tiết cũng trong xanh nữa, và nó làm cho tôi có cảm giác như mình vừa đến nơi tận cùng thế giới vậy.

Thế nhưng, cả Mafuyu và tôi đều không hỏi nhau về địa điểm tiếp theo chúng tôi sẽ tới, thay vào đó chúng tôi bước bên nhau trên con đường của một thị trấn nhỏ, vốn đã khô hẳn đi vì ánh mặt trời buổi sáng. Có lẽ là vì chúng tôi có linh cảm trước chăng?

“Chân của cậu ổn chứ?”

“Ừm, giờ thì ổn rồi.”

“Thật không? Sẽ không có chuyện một nửa cơ thể lại bị bất động hay gì đó chứ?”

“Chắc là không. Bác sĩ chẳng nói gì cả, nhưng tôi luôn cảm thấy nửa bên phải của mình biến mất khi ngủ. Hoặc là như thế, hoặc là nó sẽ chìm xuống nước với âm thanh lõm bõm. Đáng sợ lắm. Vì vậy, tôi luôn nằm ngủ với nửa bên trái cơ thể úp xuống dưới.”

Chắc chỉ là ảo giác của Mafuyu thôi chứ nhỉ? Cơ mà.....

“Nhưng không phải hôm qua cậu nằm úp nửa bên phải xuống sao?”

Mafuyu giật mình nhìn tôi.

“Đúng mà. Cậu ngủ quay mặt về phía tôi.”

“Cậu nói dối?”

“Thật mà!”

“Đồ nói dối!”

Tại sao tôi phải nói dối mấy thứ như thế chứ!

“Thật ra thì, tôi luôn cảm thấy như thể nửa bên phải cơ thể của mình luôn bị chôn trong một cái hố, và rồi tôi sẽ không thể cử động cổ tay mình nữa. Nếu nó thật sự thành như thế, tôi sẽ không thể chơi guitar được nữa.”

Tôi liếc nhìn tay phải của Mafuyu, vốn đang đung đưa bên cạnh cô ấy.

“Nhưng tay trái của cậu vẫn cử động được đúng không? Nếu vậy thì......”

Tôi nhìn về tay phải của mình.

“Vậy thì?” Mafuyu hỏi. Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tay mình.

“Sao cậu không học cách chơi guitar bằng răng, như Jimi Hendrix ấy?”

“Đồ ngốc!”

Mafuyu nhấc chiếc case guitar lên và vung nó về phía tôi.

“Sao cậu không nói ‘Vậy thì hãy để tôi làm tay phải của cậu.”, hay mấy thứ giống giống vậy chứ?”

“Không, đợi đã! Nhưng.... nó vốn là tay phải của tôi, đúng không? Tôi có thể nói như thế, nhưng tôi chơi tệ cả guitar lẫn piano! Tôi sẽ làm hỏng tài năng của cậu mất!” Tôi vừa giải thích vừa chạy khỏi cô ấy.

“Đó chỉ là giả thuyết thôi! Trời ạ!”

Sau khi đuổi theo tôi một lúc, Mafuyu chợt bước nhanh ra xa khỏi tôi. Tôi đuổi theo cô ấy, và lưỡng lự một chút trước khi nói,

“À này, Mafuyu......”

“Gì?” Mafuyu trả lời nhanh mà không hề quay đầu lại.

“Cậu có nhớ lần đánh cược của chúng ta không? Về việc tôi có tìm được cây bass hay không ấy?”

“........ Ừm.”

“Vậy thì.....” Tôi cứng lưỡi mất một lúc. Tôi phải nói thế nào đây? Nếu tôi nói như kiểu, ‘Tay của cậu không còn là vấn đề của riêng cậu nữa, mà là vấn đề của cả ban nhạc’, Mafuyu chắc chắn sẽ nổi giận.

“Bây giờ tôi vẫn có thể chơi guitar được, nên nó sẽ ổn thôi.”

“Nhưng sau đó thì.....”

“Thì tôi sẽ dùng răng để chơi. Được chưa?”

Whoa, cô ấy thật sự trả lời như thế. Có vẻ như cô ấy đang khá bực bội đây.

Tôi duy trì khoảng cách chừng ba mét phía sau Mafuyu, và tự hỏi làm sao tôi có thể nói được cho cô ấy đây.

“Tôi hiểu, chúng ta sẽ phải để mặc mọi thứ liên quan tới ban nhạc như thế vào lúc này, nhưng.....”

Tôi đoán mình chỉ cần nói thật thôi.

“Tôi muốn được nghe Mafuyu chơi piano một lần nữa.”

Mafuyu không dừng lại, cũng không quay lại nhìn tôi. Cô ấy không trả lời tôi. Nhưng, cô ấy dần bước chậm lại, và rồi bước đi bên cạnh tôi. Có vẻ như, cô ấy đã gật đầu nhẹ.

Cuối cùng thì, tôi vẫn đánh mất cơ hội để nói những gì tôi muốn nói – để khuyên cô ấy chữa cánh tay của mình bằng cách tìm một chuyên gia nào đó.

Thế nhưng, đó là việc mà chỉ có Mafuyu mới có thể quyết định được. Tôi chỉ có thể bỏ nhà ra đi cùng với cô ấy thôi, và có lẽ thỉnh thoảng để cô ấy tựa vào vai mình nữa.

Người đầu tiên tìm ra chúng tôi là một viên cảnh sát trẻ đạp xe ngược hướng chúng tôi. Anh ấy bóp thắng lại khi cách chúng tôi khoảng mười mét, và mém tí nữa là trượt khỏi làn đường, bay vào vỉa hè. Rồi anh ta lấy ra một cuốn sổ tay để xác nhận lại khuôn mặt chúng tôi, trước khi dùng bộ đàm để thông báo cho ai đó.

“Chúng ta làm gì đây? Chạy không?”

Dù anh cảnh sát đã giữ chặt tay tôi, tôi vẫn thì thầm vào tai Mafuyu như thế, người vốn đang đứng bên cạnh tôi. Thế nhưng, cô ấy lắc đầu.

Đó là lúc cuộc hành trình của chúng tôi kết thúc.

Khi đứng chờ cấp trên của anh ta, người cảnh sát trẻ liên tục xin chữ kí của Mafuyu như một chú chó, và anh ta thậm chí còn hỏi cô ấy kí tên vào cuốn sổ cảnh sát của mình. Này, như thế có được không đấy?

Sau đó chúng tôi bị đưa đến trạm tàu. Có vài chiếc xe đang đỗ ở bến xe buýt, và một nhóm những người lớn đang tập trung ở đó – toàn là những khuôn mặt tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Phải rất lâu sau tôi mới biết được rằng họ là những thành viên của dàn nhạc giao hưởng đang đi tìm Mafuyu, dù rằng có vài tên cảnh vệ trà trộn vào đó. Sau khi họ đã xác nhận thông tin về chúng tôi, cả nhóm người đó nhào vào chúng tôi với một tiếng “Whoa!”, và nó làm chúng tôi sợ chết khiếp được.

Cô Maki cũng là một trong số họ nữa. Oh shit, cô ấy đang làm gì ở đây thế! Không phải cô ấy phải đến trường sao? Hay là phải có việc gì đó để làm với chức vụ một giáo viên âm nhạc chứ? Cô ấy thoải bước đến phía tôi với một nụ cười ngọt ngào trên mặt, và thứ đầu tiên cô ấy ban thưởng cho tôi là một cái tát.

“Không, khoan đã......”

Trước khi tôi có thể giải thích, cô ấy vả nốt phần mặt còn lại.

Và rồi—

Một chiếc xe chạy tới bến xe buýt với tốc độ khó tưởng, và thậm chí nó còn drift một phát trước khi dừng lại và mém nữa là tông vào một chiếc xe cảnh sát. Và người mở cửa bước ra khỏi xe là—

“Papa?”

Mafuyu nói nhỏ đến mức chỉ có mình tôi nghe được. Người đang lao đến đây đúng là Ebisawa Chisato. Áo của ông ấy luộm nhuộm, Ánh mắt hốc hác và thâm quầng, có lẽ là vì ông ấy đã không ngủ cả đêm. Tóc ông ấy bù xù như bờm của một con sư tử bại trận vậy.

“Vậy con thật sự đến đây sao? Hai đêm vừa qua con đã làm cái gì vậy hả? Thử nghĩ xem chúng ta đã lo đến thế—“

“........ Còn buổi hòa nhạc của cha thì sao? Không phải nó sẽ diễn ra hôm nay sao.......?

Mafuyu lẩm bẩm như thể cô ấy đang mộng du. Lông mày Ebichiri giật giật khi ông ấy trả lời.

“Con đang nói cái gì vậy? Làm sao ta có thể điều khiển một buổi hòa nhạc khi con đang mất tích chứ? Ai mà nghĩ được rằng con sẽ bỏ nhà ra đi thật!”

Ebichiri đột nhiên chuyển sự chú ý của ông ấy qua tôi, và vồ vào tôi.

“Có phải mày không? Mày là người đã lôi kéo Mafuyu đi—“

Ông ta nắm lấy cổ áo tôi và giật liên tục, nhưng tất cả những gì tôi nghĩ được trong cơn mê sảng là: ah—gì chứ, hóa ra ông ta cũng chỉ là một người cha bình thường, hay lo lắng đến con mình thôi. Hình như tôi còn vừa cười vừa nghĩ thế nữa. Đột nhiên tôi có cảm giác như cơn thịnh nộ của Ebichiri chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Mày đang nghĩ cái gì vậy hả! Mày sẽ chịu trách nhiệm thế nào nếu có chuyện gì xảy ra cho Mafuyu—“

Đột nhiên, Mafuyu bước vào giữa tôi và cha cô ấy, và đẩy chúng tôi ra. Tôi té xuống đất vì bị đẩy đột ngột, và tôi chỉ còn nghe được một tiếng *chát* lớn, đột ngột.

Mafuyu nhìn bàn tay mình vừa dùng để tát cha một cách khó hiểu – bàn tay phải cùng với những ngón tay bất động. Ebichiri, với khuôn mặt sưng phồng vì cái tát, bần thần một lúc. Một cơn giận bùng lên trong mắt ông ấy, và ông ấy tát lại Mafuyu. Ngay khi Mafuyu chuẩn bị rơi về phía tôi, Ebichiri nhanh chóng giữ lấy vai cô ấy để đề phòng chuyện đó.

“Dù sao đi nữa, xin lỗi mọi người ở đây ngay!”

Ebichiri kéo Mafuyu vào giữa đám đông, nhưng lúc đó tôi chỉ bần thần nhìn chằm chằm tấm lưng của cô ấy. Có phải thói quen bỏ cuộc sớm này là do di truyền không nhỉ?

Sau khi Mafuyu và tôi bị ba người cảnh sát dây dỗ một cách thô bạo, những người tìm kiếm lần lượt rời đi bằng xe của họ.

Mafuyu liếc nhìn tôi trong khi đang bị lôi vào xe bởi Ebichiri.

Ánh mắt cô ấy không còn mang những đám mây đen kịt như lúc trước nữa. Thay vào đó, có vẻ như có một chút niềm trong đó, và một chút cô đơn nữa – Tôi cũng không hiểu lắm.

Ebichiri ngóc đầu ra khỏi cửa số từ ghế tài xế và nói,

“Ngươi cũng vào xe luôn! Ta sẽ cho ngươi quá giang.”

Cửa sau của chiếc xe bật mở, và tôi thật sự biết ơn về chuyện này. Cho dù bầu không khí trong xe có lẽ sẽ khá là kì cục, nhưng ý tưởng không phải ngồi vài giờ trên tàu thật sự khá là hấp dẫn.

“Xin lỗi, ông Ebisawa, nhưng tên này sẽ bắt tàu về cùng với tôi.”

Giọng nói lạnh băng của cô Maki vang lên trên đầu tôi........ Chết tiệt, nghe sợ thật. Tôi còn không dám quay lại nhìn cô ấy.

Ebichiri gật đầu rồi kéo cửa sổ lên. Này, đừng có đồng ý vội thế chứ! Ít ra cũng phải nài nỉ một lát chứ?

Dù sao thì, cha con Ebisawa cứ thế mà lái đi, để lại tôi một mình với tiếng động cơ vừa khởi động. Những chiếc xe khác cũng bắt đầu rời đi. Nhìn những biển số xe vượt qua mình từng cái một, dù cảm xúc không giống như hồi đó, nhưng tôi vẫn nghĩ y hệt như thế.

Không, tôi không thể để cô ấy đi như thế được.

Tôi còn chưa đưa cho cô ấy bản đăng kí thành lập ban nhạc nữa. Cho dù cô ấy có quyết định đi đến Mỹ và không quay lại trường—

Dù vậy, những tiếng động cơ ngày càng rời xa tôi, và rồi tất cả những gì còn lại là âm thanh nhạt nhòa của tiếng sóng biển.

Không còn ai ở bến xe buýt nữa. Tôi lại bị bỏ lại một mình.

À và, đằng sau tôi không phải là người nhé, là một con quỷ mới đúng.

“Được rồi, Nao. Cô có khá nhiều việc để nói với cậu đây. Ít hay nhiều gì cậu cũng đã đoán trước được rồi, nhỉ?”

Cô Maki nói với giọng hiền hậu một cách đáng sợ, và đồng thời nhấc tôi lên bằng cổ áo với sức mạnh kinh hoàng của cô ấy. Tôi chẳng còn biết làm gì ngoài thở dài và thở dài. Và như thế, cuộc hành trình bỏ nhà ra đi của chúng tôi cũng tới hồi kết thúc.

Và đó cũng có nghĩa là cho dù tôi có tìm mọi cách, từ muốn đi vệ sinh cho tới đi mua nước uống – dù tôi có nghĩ ra bao nhiêu đường thoát đi nữa. Tôi vẫn không thể tránh khỏi đợt tra hỏi của cô Maki.