Sáng nào cũng thế, chưa có một lần Chiaki thoát được cái dớp chỉ đến được lớp lúc suýt soát giờ vào học. Tuy nhiên, đó không phải do ngủ nướng hay không biết quản lý thời gian hiệu quả; ngược lại, đấy là vì ngày nào cậu ấy cũng luyện trống trong phòng câu lạc bộ đến cả sau khi chuông vào tiết đã điểm.
Thế nhưng, sáng nay, một chuyện hiếm thấy đã xảy ra, Chiaki thực sự đã đến muộn.
Lúc đến phòng câu lạc bộ để cất cây bass, tôi đã chẳng thấy Chiaki đâu. Sau khi chuông kêu, cô giáo vào lớp, vẫn không biết cô nàng đang ở chỗ nào. Từ trước lúc vào học, Mafuyu đã tránh mặt tôi, và tôi đã mong là bầu không khí căng thẳng giữa hai người chúng tôi sẽ phần nào hạ nhiệt khi Chiaki đến đây……có lẽ tôi không nên quá lệ thuộc người khác.
“Chào buổi sáng!”
Khi Chiaki mở cánh cửa (ở sau lưng tôi, chếch về bên phải) và bước vào lớp với tâm thế phấn chấn đến lạ thường, đã được mười phút từ khi tiết một bắt đầu. Cô giáo tiếng Anh còn khá trẻ và rụt rè đã sửng sốt đến mức đánh rơi cả viên phấn xuống sàn. Chiaki bước qua lối đi giữa dãy bàn của Mafuyu và tôi, rồi ngồi xuống chỗ của mình một cách tự nhiên. Ngoài ba lô đi học của mình, cô nàng còn mang theo một cái túi ni-lông to sụ có tay cầm.
“Cô ơi, em có được ghi là đi muộn không? Hay là em đã bị đánh dấu là vắng mặt rồi a ?”
Cô giáo tiếng Anh của chúng tôi nhìn đồng hồ, hắng giọng hai tiếng rồi nhẹ nhàng nói, “Lần này tôi sẽ đánh dấu là em đến muộn, nhưng lần sau nhớ đừng sầm sập mà chạy vào lớp như thế.”
“Dạ vâng. Em xin lỗi ạ.”
Cậu ấy rút quyển sách giáo khoa khỏi cặp, và cùng lúc đó, quay đầu lại và lè lưỡi e thẹn. “Lẽ ra đêm qua tớ nên thức khuya một chút.”
“Cậu mang cái gì theo thế?”
“Hơ? À, tớ sẽ nói cho cậu sau.”
Ngay khi vừa hết tiết học, Chiaki mở chiếc túi cô ấy mang đến lớp và kéo thứ gì đó ra ngoài. "Tada!" Cô nàng hãnh diện khoe thứ đó với Mafuyu và tôi.
Mafuyu choáng váng, há hốc miệng. Mặt tôi lúc đó có lẽ cũng mang cùng biểu cảm như cô ấy.
Đó là một chiếc áo cộc tay màu trắng – và trên ngực áo là một hình vẽ dễ thương, được tạo nên từ những sắc màu tím và cam đầy tinh xảo.
<Ebisawa Mafuyu & LOLLYPOPS>
Chính xác thì đó là dòng chữ được viết trên chiếc áo.
“Đây là……?”
Cuối cùng, phải khó nhọc lắm tôi mới ép mình nói ra được những lời đó.
“Cái gì đây á? Đương nhiên là áo đồng phục cho ban nhạc của chúng ta rồi! Tớ nghĩ thế này, nếu Mafu-Mafu vẫn chưa quyết được một cái tên cho ban nhạc, thì chúng ta sẽ sử dụng cái tên này.”
Chiaki tự hào nói. Cảm thấy không tin vào mắt mình, tôi kiểm tra lại cái tên lần nữa, rồi quay sang liếc nhìn Mafuyu – mặt cô ấy giờ đang trở nên trắng bệch.
“Ờ, chuyện là hôm qua tớ sang nhà Nao, thì thấy cậu ấy đang nghe EL&P, thế là tớ chợt nảy ra ý tưởng – tại sao nhóm mình không lấy cái tên như E&LP chứ?”
“T-tại sao tên tớ lại ở trên đấy?”
“Vì Mafu-Mafu là trưởng nhóm. Cũng giống như "Hajime Hana & The Crazy Cats"[1] ấy, thấy không.”
Chính xác thì cậu bao nhiêu tuổi rồi thế hả? Có phải đây là do cậu hay bia bọt với mấy ông chú ông bác trong nhà cậu không thế? Cũng có nhiều lần Chiaki nói chuyện hệt như một bà cụ non……không, đúng hơn thì, cậu ấy nói nghe còn già hơn cả họ nữa.
“Trưởng nhóm? T-tớ á? Tại sao?”
“Ơ? Cậu chưa nghe Senpai nói sao” Chiaki vừa hỏi vừa căng chiếc áo lên bàn. “Senpai từng nói rằng Câu lạc bộ Nghiên Cứu Nhạc Đồng quê thực chất là một đội quân cách mạng, có đúng không?”
“Nghĩ lại thì, chị ấy có nói……?”
Khi đang khẽ thì thầm với chính mình, ký ức của tôi dần trôi về miền quá khứ xa xăm. Kagurazaka-senpai là một nhà cách mạng tự phong. Còn chúng tôi, những người được chị ấy tập hợp lại, có vẻ như đã trở thành những đồng chí trong cuộc cách mạng này.
“Chị ấy nói tớ sẽ là chiến binh, Nao là thư ký, còn Mafu-Mafu là Lãnh đạo-Tối cao-sao cũng được”
“Tớ không biết chuyện đó.” Không hiểu sao nhưng Mafuyu lúc này trông như sắp khóc.
“Này……” Tôi ngắt lời, “Chẳng phải Senpai nên là trưởng nhóm sao?”
“Senpai là Tổng Thư ký. Đồng nghĩa với việc…… mặc dù ở trên giấy, có vẻ như người nắm giữ nhiều trọng trách nhất là lãnh đạo tối cao, nhưng trên thực tế, người quán xuyến mọi chuyện lại là Tổng thư ký. Đấy gọi là hệ thống chính trị 'Troika’.”
“Thế à?” “Cậu đang nhắc đến hệ thống của Liên Xô phải không?” “Tớ hiểu rồi.” “Hôm nay tớ đã học được một bài học mới đấy.”
Đám bạn cùng lớp quanh chúng tôi hào hứng gật đầu. Vì lý do nào đó, tôi đã không còn bị ảnh hưởng bởi trò đùa của mấy đứa đó.
“Thế nên, tớ quyết định điền tên của Mafu-Mafu vào tên ban nhạc”
“……Tớ không muốn thế.”
“Thế sao cậu không tự mình nghĩ ra một cái tên cho nhóm nhạc đi?”
Mafuyu ghì chặt vào chiếc bàn, không chịu buông tay.
“Aihara, tớ muốn cái áo đó.” “Á, cả tớ nữa. Cỡ L nhé.”
“Chỉ ba ngàn năm trăm yên một chiếc thôi, mức giá cho các cậu đấy.”
“Đắt thế!” “Chỉ là cậu vạch ra một mẫu trước rồi dùng màu vẽ phác thôi, có phải không?”
“Một ban nhạc kiếm tiền bằng việc bán đồ lưu niệm là chuyện bình thường mà”
Lúc Chiaki – được cả đám con trai vây quanh –đang trổ tài kinh doanh buôn bán, mặt Mafuyu càng lúc càng tái xanh lại. Tôi không biết liệu mình có nên nói gì đó với cô ấy không, và nếu phải nói thì sẽ nói gì.
Bỗng nhiên một tiếng ầm to lớn vang lên. Mafuyu bất ngờ đẩy ghế ra, khiến mọi người trong phòng kinh ngạc, quay lại nhìn cô ấy. Rồi Mafuyu lao vội ra khỏi phòng, như thể đang chạy trốn khỏi ánh nhìn chòng chọc của mọi người trong lớp học. Tôi định đuổi theo, nhưng Chiaki đã nhanh hơn tôi một bước.
“Đợi đã!”
Tiếng Chiaki vang lên từ ngoài lớp học. Tôi cũng theo bước chạy ra ngoài. Chiaki nắm thật chặt tay của Mafuyu, còn Mafuyu đang cố chống cự để thoát ra. Chết tiệt, vụ này rối tung rối mù lên rồi. Ngay khi tôi vừa định nhảy vào can thiệp thì –
“Mafuyu! Hãy nhìn tớ và nghe này!”
Giọng Chiaki.
Mafuyu bỗng ngừng vùng vẫy. Cô ấy tựa lưng vào bức tường chỗ hành lang, hơi xoay người về phía Chiaki; trong cả thời gian đó, cô nàng chẳng nói lời nào.
Còn tôi bây giờ không khác gì một tên bù nhìn – chẳng thể nói lời nào, lại càng chẳng thể làm gì để lại gần.
“Nghe tớ đi. Một nửa lý do tớ ở trong Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc Đồng quê là vì Senpai”
Chiaki nắm lấy hai bàn tay Mafuyu rồi nói tiếp.
“Phân nửa lý do còn lại thì cũng giống như cậu thôi, Mafuyu à. Cậu hiểu mà, phải không?”
Mafuyu ngẩng đầu kinh ngạc. Tôi chỉ thấy mỗi đằng lưng của Chiaki, nhưng không hiểu vì sao, tôi cảm thấy như cô ấy đang nở nụ cười hiền dịu.
“Chuyện đó không có gì sai cả đâu!”
“Tớ, tớ……”
Mặt Mafuyu đỏ ửng, nhưng cô ấy không thể nói hết những lời muốn nói, vì chuông báo tiết hai bắt đầu đã vang lên.
Mafuyu vội vã rời khỏi lớp sau khi giờ học kết thúc, và đến giờ luyện tập của ban nhạc cũng chẳng thấy cô ấy đâu. Rồi tôi nhớ ra là hôm nay cô ấy không mang theo cây guitar của mình.
“Em nghĩ chắc là mình nên đi tìm cậu ấy thử xem. Cậu ấy vẫn còn để giày trong tủ đồ mà.”
Khi tôi vừa định rời phòng tập, từ phía sau, Senpai nắm lấy vai tôi.
“Làm thế chẳng có tác dụng gì đâu. Đồng chí Aihara đã làm hết những gì có thể rồi. Giờ chỉ còn lại mấy vấn đề mà Đồng chí Ebisawa phải tự mình đối diện thôi.”
Tôi nhìn sang Chiaki. Cậu ấy đang ngồi giữa dàn trống, chăm chú nhìn chiếc áo cộc tay đang trải rộng trên đùi.
Những việc cô ấy cần làm –
Những gì Chiaki nói sáng nay –
Tôi ngồi xuống sàn. Hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lý do cô ấy ở trong ban nhạc ư? Thế là sao?
“Lần này……em có hơi thái quá không ạ?” Chiaki khẽ hỏi.
“Chúng ta hãy để chuyện đó cho các sử gia của tương lai quyết định. Còn bây giờ……”
Senpai lấy từ trong túi ra một mẩu giấy được gập làm đôi rồi mở ra.
“Hôm nay là ngày cuối……hạn đăng ký cho tiết mục biểu diễn live”
Tạm quên vụ tên của nhóm nhạc đi – chỗ chúng tôi cần điền tên của các thành viên trong nhóm cũng vẫn còn đang bỏ trống. Bất chợt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Nếu như – Mafuyu rời bỏ ban nhạc, như thế này. Chúng tôi sẽ phải làm gì đây?
Chiaki cầm chiếc áo cộc tay lên và nói “Tạm thời chúng ta điền cái tên này vào có được không ạ?” Senpai làm bộ mặt chua xót hiếm gặp và nói,
“Ừm……Các em biết đấy, chị thực sự rất vui vì Đồng chí Aihara không phải là người cuối cùng tham gia nhóm.”
“Senpai xấu tính quá!”
Đây là lần duy nhất tôi tuyệt đối đồng tình với Senpai.
“Chẳng phải cái tên này rất hợp với một nhóm nhạc dễ thương và loli-loli như của chúng ta sao?”
“Em có thể dùng cái tên đó sau khi chị rời nhóm……”
“Vậy bắt Nao mặc quần áo như con gái thì sao?”
“Bước qua xác tớ đi đã”
Senpai cắm cây guitar vào chiếc âm li và dùng tiếng đàn phát ra để dừng cuộc nói chuyện ngớ ngẩn này lại.
“Chị sẽ nghĩ ra cách gì đó để đẩy lùi hạn nộp xuống trưa ngày mai. Chúng ta sẽ cùng đợi đồng chí Ebisawa ở đây vào sáng mai! Rồi chị sẽ nghỉ mấy tiết để đi nộp đơn đăng ký cho nhà văn hóa nơi chúng ta có tiết mục biểu diễn.
Rồi Senpai quay lại nhìn tôi.
“Chỉ là một cái tên cho đơn đăng ký của chúng ta thôi mà. Cho dù chúng ta có không tới kịp, chuyện đó cũng chẳng là gì cả. Nếu như lần này chúng ta chưa làm được gì, sẽ luôn có lần sau. Em đừng có trưng bộ mặt ấy ra chứ.”
“Ừ thì, chị nói không sai……” Chính xác thì cái gì đang trên mặt tôi cơ chứ?
“Mà quan trọng hơn, em đã tính toán dự trù xong phí tổn cần cho chuyến cắm trại huấn luyện chưa?”
“Ơ? À, em xong rồi.”
Vì đồ ăn là khoản phí duy nhất của chúng tôi, tôi là người lãnh trách nhiệm về khoản tài chính của chuyến đi.
"Bốn ngàn năm trăm yên một người.”
"Whoa! Rẻ thế. Một chuyến đi ba ngày hai đêm mà mức giá chỉ thế thôi sao? Có tính cả phí đồ ăn vặt chưa vậy?" Chiaki nói. Muốn ăn vặt thì cậu tự đi mà mang chứ!
"……Đấy là mức phí nếu cả bốn người cùng đi, phải vậy không?”
Senpai bất ngờ lên tiếng hỏi. Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. Chuẩn bị suất ăn cho nhiều người thì sẽ tốn ít tiền hơn, thế nên chắc chắn mức phí sẽ tăng lên nếu chỉ có ba chúng tôi tham gia.
"Vậy tức là vấn đề hiện giờ nằm ở chúng ta, hở?”
Senpai ngao ngán thở dài trong khi lên dây cho cây guitar của mình. Trong vụ cắm trại tập huấn lần này Mafuyu định sẽ thế nào nhỉ?
Cô ấy định không đi à? Nếu cô ấy không đến để luyện tập thì tôi làm sao hỏi cho ra nhẽ đây.
Nếu Mafuyu không đến thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
"Ừm, cứ nói chuyện này mãi cũng không có ích gì. Bắt đầu buổi luyện tập thôi!"Senpai đứng lên và nói.
Vì lý do nào đó, động lực của tôi để nhấc cây bass lên và chơi đã chẳng còn.
Chính ngay tại đây, ngay lúc này, bộ ba nguyên tử để khởi xướng một ban nhạc rock – một người chơi guitar, một người chơi bass và một tay trống – đã có mặt đông đủ ở đây.
Với tình hình hiện tại, nếu chúng tôi có làm nhạc –
Dù có thể hơi trầy trật, chúng tôi vẫn có thể lập nhóm dù Mafuyu không có ở đây –
Senpai chăm chú nhìn khuôn mặt tôi một lúc rồi nói,
"Chị nghĩ chúng ta nên bắt đầu bằng vài bản cover trước. Chắc các em chơi được Hotel California phải không?"
Tôi gật đầu. Senpai bắt đầu khúc nhạc dạo êm ái trên cây guitar. Trước đây, khi ban nhạc mới thành lập, chúng tôi cũng thường sử dụng khá nhiều bài hát của nhóm Eagles để luyện tập. Và đến giờ, trong khi đợi mọi người đến phòng tập, chúng tôi thi thoảng cũng chơi một vài bản trong số những bài hát ấy. Chúng tôi đã chơi những bài hát này nhiều đến mức những ngón tay tôi như đã hoàn toàn lưu lại giai điệu ấy vào tâm trí.
Có thể Senpai đã nhìn thấu tâm can tôi rồi chăng?
Chuyện là, khi nhóm Eagles thu âm bài hát này, có mười ba đoạn hợp âm ghi ta xếp chồng lên nhau ở một phần của khúc dạo đầu. Senpai chẳng thể nào làm chuyện đó một mình. Dù chỉ có một vài phần ứng tác và vài đoạn solo, Senpai cũng không thể lặp lại tất cả những đoạn nhạc này chỉ với riêng đôi tay của chị ấy.
Suýt nữa thì tôi quên không hát đoạn điệp khúc cùng với Senpai. Những gì tôi có thể làm là tạo ra những âm thanh bằng cây bass trong hư vô, và tự bản thân trải nghiệm sự trống rỗng bên trong tông giọng của chị ấy.
Cô gái ấy – Mafuyu, không có ở đây.
Buổi tập kết thúc vô cùng chóng vánh. Tôi đi xuống văn phòng để trả chìa và tình cờ gặp cô Maki đang đứng bên ngoài cửa.
"Ồ, Nao đấy à. Lại đây một chút."
“Hơ? Em á?”
Mái tóc của cô Maki được buộc lên, và như mọi ngày, cô mặc một chiếc áo đầm xếp li màu trắng cùng váy ngắn. Dù phục trang của cô mang sắc thái đầy trang trọng, thực tế cô Maki là một giáo viên rất thích bạo lực, nói ra thì có hơi khó để hòa hợp với hình ảnh một giáo viên âm nhạc của cô. Tôi thực lòng hy vọng rằng, trong tương lai, cô ấy sẽ thôi không xách tai tôi mà kéo đi vòng vòng nữa.
“Cô ơi, đằng kia là nhà vệ sinh nữ mà!”
Tôi cố hết sức bình sinh để cản lại sau khi nhận ra mình đang bị kéo đến một chỗ không thể tệ hơn.
“À, thế không được nhỉ."
Cô Maki kéo tôi đến một góc khuất chỗ cầu thang. Phía bên trên là tầng bốn – là một góc của phòng âm nhạc nơi gần như chẳng có học sinh nào đi qua lúc chiều muộn thế này. Cô ép tôi vào góc tường và dùng gót giầy dẫm vô chân tôi. Rồi cô bắt đầu màn tra khảo của mình.
“Mafuyu mới đến phòng giáo cụ xong.”
“Hơ……?”
Tôi hiểu rồi. Vậy là cô ấy đến phòng giáo cụ hở? Cô Maki từng là học trò của Ebichiri – Ebichiri cha của Mafuyu – khi ông ấy còn đang là giảng viên trường đại học. Có vẻ như từ hồi đó cô ấy đã có mối quan hệ rất thân thiết với Mafuyu.
“Tôi không biết tại sao, nhưng vì lý do gì đó mà cô bé có vẻ chán nản lắm. Hai cô cậu lại cãi cọ hay gì đó sao?”
“Dạ không, chẳng có chuyện gì mấy đâu……Á! Ối! Xin cô đừng đè cả người lên gót giầy ạ!”
“Tôi nói trước rồi đấy, nếu làm Mafuyu khóc thì cậu cứ liệu hồn mà chịu gãy tay, nhớ không hả?”
“Từ lúc quái nào thế!” Mặc dù đã nói thế nhưng không phải cô ấy dễ dàng để tôi đi.
“Có chuyện gì thế hả? Hai cô cậu không hòa thuận với nhau sao?”
“Chúng em có trông có giống như đang hòa thuận với nhau không ạ?”
Cô Maki nhún vai.
“Vậy đúng là cậu chẳng biết gì thật…… Tất cả những gì cô bé nói đều là về cậu và cái Câu lạc bộ Nghiên cứu nhạc Đồng quê ấy.”
“Ơ? Không phải đâu, chỉ là……. "
Nếu chúng tôi hòa thuận với nhau thì mọi chuyện không đến nước này đâu nhỉ?
“Mafuyu vẫn còn trong phòng giáo cụ, thế nên đến gặp con bé ngay. Chỉ cần nói là tôi sai cậu đến nhắc cô bé nhanh chóng về nhà.”
“……Em hiểu rồi ạ.”
Ngay khi tôi vừa định bước lên cầu thang, cổ áo tôi lại bất ngờ bị túm thêm lần nữa.
“Oái!”
“Suýt thì tôi quên mất. Còn một chuyện nữa.”
Tôi quay lại và thấy trên mặt cô Maki là một nụ cười đang nở rộ.
“Tôi nghe bảo là mấy cô cậu định tổ chức đi trại huấn luyện phải không? Không thèm xin phép giáo viên phụ trách là tôi luôn hử?”
“Ơ?A! Aaaaaa!” Mafuyu xấu tính, cô ấy nói cho cô Maki sao? Chúa ơi…….sao cậu lại nói chuyện này cho cô ấy chứ!
“Lại còn ở biệt thự cạnh bãi biển nữa cơ à? Các cô các cậu đúng là biết tận hưởng đấy nhỉ.”
Ánh mắt của cô Maki trở nên đáng sợ lạ thường. Tôi cố lùi lại trong cơn sợ hãi, thế nhưng cô ấy đang dẫm lên chân tôi, và còn nắm cà vạt nữa. Tôi đành bó tay chịu trói.
“Cậu có nghĩ là sẽ tốt hơn nếu có người lớn đi kèm không? Thật tình cờ là tôi mới mua một bộ quần áo đi biển mới vào hè năm ngoái, nhưng hồi đó tôi lại chưa có dịp được bơi thử đấy!”
“Ơ…….Nhưng mà – ”
“Đùa thôi. Thực ra thì hôm đó tôi bận việc nên không đi được. Hẳn là cậu đang cảm thấy nhẹ nhõm lắm chứ gì? Tận sâu trong lòng câu vừa mới thở hắt ra, có phải không cậu nhóc?”
“Hừ———“
Cơn đau sẽ vô cùng đáng sợ nếu bị dính đòn không đúng chỗ.
“Và rồi sao nữa? Còn Mafuyu thì thế nào? Cô bé nói là mình sẽ không đi, và Thầy Ebichiri cũng cấm cô bé không được đi đúng không?”
“À, không. Chúng em đã xin phép cha cậu ấy rồi ạ”
Vậy là ……cô ấy tỏ rõ quan điểm rằng mình sẽ không đi sao? Mặc kệ cơn đau vì bị cô Maki ghì chặt, tôi cảm thấy như lòng mình đang chìm dần xuống đáy biển sâu.
"Thế cậu định đi và bỏ lại Mafuyu một mình sao?”
“Không có chuyện đó đâu ạ……Em muốn thử trò chuyện với cô ấy, và mời cô ấy đi cùng. Mọi người sẽ rất phiền lòng nếu như cô ấy không cùng tham gia đấy ạ.” Mà nhắc mới nhớ, cô ơi, đến lúc cô thả em ra rồi mà, phải không cô?
“Mọi người sẽ thấy phiền lòng nếu Mafuyu không đi cùng à? Tại sao?”
“Tại sao á…….hơ?” Sao tự nhiên bà cô lại hỏi mình chuyện này chứ? “Vì cậu ấy là tay guitar của bọn em.”
“Đó không phải là ý của tôi!”
Không hiểu vì sao, giờ đây một nụ cười đáng sợ đang hiện hữu trên khuôn mặt cô Maki. Cô ấy dí mặt lại sát gần tôi, khiến tôi chỉ muốn quay đi mà không được, vì thế gọng kìm của cô ấy làm tôi chẳng xoay đi đâu được.
“Được rồi, cứ nói thẳng hết ra với Mafuyu……về nguyên nhân làm cậu thấy phiền nếu cô bé không đi.”
Tại sao – tôi thì thấy phiền chỗ nào chứ?
Những lời của cô Maki làm tôi hoàn toàn rơi vào im lặng.
“Nói mới nhớ, các cô các cậu đến đó đâu phải chỉ để đi bơi, có phải không? Bỏ chuyện guitar qua một bên, các cô cậu tính chuẩn bị trống chiêng, âm li âm leo các thứ kiểu gì hả?”
“……Ơ?” Gót giầy của cô Maki hơi lỏng ra trong khoảnh khắc, và tôi tận dụng ngay lúc đó để lướt ra xa khỏi cô ấy.
“Trang thiết bị trong phòng câu lạc bộ là tài sản của trường, nhớ không? Nếu buổi họp mặt câu lạc bộ của cô cậu là không chính thức thì không được mượn đồ đạc gì ở đấy đâu.”
Đúng như những gì cô ấy nói. Senpai tính làm gì nếu có chuyện xảy ra đây? Nhắc lại lần nữa, tôi không nghĩ là chị ấy là kiểu người không tính toán đến mấy vấn đề như thế này.
“Nói sao đi nữa, tôi đã hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở cô cậu rồi! Nhà trường sẽ không cho phép học sinh của mình ở qua đêm bên ngoài mà không có người quản lý đâu, thế nên mở to mắt ra và chắc chắn là các cô cậu không bị các giáo viên khác bắt gặp đấy.”
Nói xong, cô Maki bước xuống cầu thang và bỏ đi. Đúng là cô ấy không phải kiểu người thích đi sâu vào nói từng chí tiết một.
Âm nhạc từng là một môn học được giảng dạy chính quy trong trường chúng tôi, thế nên toàn bộ tầng bốn được dùng để chứa các dụng cụ liên quan tới âm nhạc. Ở cuối cầu thang rẽ trái, là một cánh cửa được phủ bằng dạ đỏ; giống như kiểu cửa thường thấy ở các sân khấu biểu diễn. Đó là sảnh trình diễn mà chẳng mấy khi được sử dụng. Dọc hành lang, hướng về bên phải là các phòng kho nơi được dùng để chứa đủ các loại nhạc cụ khác nhau. Còn ở cuối hành lang, là một cánh cửa bằng kim loại, dẫn đến phòng âm nhạc nơi trước đây được dùng cho các tiết học nhạc lý thường ngày.
Tôi nghe thấy những giai điệu phát ra từ một cây guitar điện chưa được cắm vào âm ly; những âm thanh vọng ra từ căn phòng bên phải phòng âm nhạc – trong phòng nhạc cụ. Âm sắc của cây guitar mang một vẻ trầm bổng và hết sức nhẹ nhàng.
Đây là bài gì nhỉ……phần harpsichord[2] Bản Concerto Brandenburg số 5 phải không nhỉ? Chỉ bằng một cây guitar duy nhất, cô ấy đã hoàn toàn làm chủ được khúc hợp âm rải[3] đầy biến ảo. Khi đang trầm ngâm lắng nghe tiếng guitar của Mafuyu, tôi lại liên tưởng tới sự yếu ớt tệ hại của bản <Hotel California> khi chỉ có ba người trong chúng tôi trình diễn.
Kết thúc bản nhạc, tôi có thể nghe thấy tiếng Mafuyu đang lên dây cho cây guitar. Dù biết vậy, tôi vẫn chỉ biết đứng chôn chân ngoài cửa, không thể di chuyển lấy một phân. Phải làm gì đây? Mafuyu thể nào cũng giận nếu tôi cứ ngang nhiên mở cửa mà bướcvào như thế
"...... Mafuyu?"
Cuối cùng, tôi đành thử gọi cô ấy bằng một giọng thật nhẹ nhàng. Tiếng đàn lên dây bỗng dừng lại. Những lời tôi muốn nói, bị giữ lại trong tâm trí cũng hoàn toàn biết mất theo âm thanh ấy.
Đơn giản chỉ vì – Mafuyu không nói câu nào để trả lời tôi hết.
Và tôi thì – tôi cũng chẳng biết phải nói gì thêm cả.
"Ờ……Ừm, Senpai nói là hạn đăng ký cho buổi trình diễn live……sẽ kết thúc vào ngày mai.”
Tôi ấn bàn tay mình vào bức tường và nói thật rõ từng chữ một.
"Vì chúng ta phải có tên của các thành viên trong ban nhạc, cũng như là tên ban nhạc nữa, thế nên…… nếu không sớm quyết định thì có thể chúng ta buộc phải dùng cái tên mà Chiaki đã nghĩ ra đấy."
Tôi cảm thấy trong nhịp thở của Mafuyu hơi có chút đổi thay khi nghe đến tên của Chiaki.
“Thế nên……”
Tôi cố gắng trong vô vọng để tìm được lời phù hợp…… Được rồi, mình sẽ bắt đầu từ chuyện đó vậy. Dù gì thì vụ đó mình cũng muốn hỏi cô ấy cho ra nhẽ.
“Về buổi trại huấn luyện, có chuyện gì làm cậu không muốn đi à?”
Thời gian như kéo dài vô tận cho tới khi tôi nghe được giọng cô ấy trả lời.
“Thực ra thì……không có chuyện gì đặc biệt cả đâu.”
Tiếng thì thầm của Mafuyu lọt ra từ phía sau lớp cửa mỏng manh. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút khi có thể bắt chuyện được với Mafuyu, nhưng rồi cô ấy lại tiếp tục.
“Nhưng mà, tớ cũng chẳng có lý do thực sự gì để tham gia vào đó cả.”
“Cái……!” Đủ lắm rồi đấy! Cậu nói thế là thế nào!? “Vậy thì vì sao cậu lại tham gia vào ban nhạc?”
“Tớ không biết nữa,” Mafuyu trả lời. “Tớ thực sự không biết nữa.”
Giọng nói của cô ấy lúc này nghe hệt như một đứa trẻ đang lạc lối. Tôi đành ngồi thụp xuống hành lang và cố suy nghĩ kỹ càng trong phút chốc.
“Nếu cậu tham gia buổi trại tập luyện, có lẽ cậu sẽ tìm ra lý do đó. "
Tôi trả lời Mafuyu như vậy. Ngay chính tôi cũng biết rằng câu trả lời đó ngô nghê đến cỡ nào – nghe cứ như thể lời của một đứa con nít mới vào tiểu học ấy. Thế nhưng, một khi tôi đã nói những lời đó ra thì chẳng thể nào rút lại được nữa.
“Chúng ta không chỉ luyện tập cùng với nhau thôi đâu. Mọi người sẽ cùng tắm biển, ăn uống và chơi pháo hoa với nhau nữa mà.”
Vui đến thế, sao cậu không thử một lần đi? Đấy chưa phải là một lý do đủ thuyết phục hay sao?
Tôi nhớ lại lời của cô Maki: Chỉ cần thực lòng nói cho cô bé biết chuyện gì đang khiến cậu thấy phiền lòng.
Dù rằng đấy là một chuyện liên quan tới bản thân tôi, khi đó tôi lại chẳng hiểu nổi chuyện đó là gì. Thế nên, để giải quyết vấn đề gần ngay trước mắt tôi nhất, tôi liền nói với Mafuyu,
“Vì cậu đã vào câu lạc bộ, chúng tớ muốn tổ chức một buổi trại huấn luyện cùng với cậu”
Không chỉ là luyện tập, mà còn vui đùa với nhau. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể với nhau.
“Và bởi vì sẽ không có giáo viên đi kèm, chúng ta có thể vui chơi thỏa thích! Còn nữa, sẽ chẳng có ai than phiền chúng ta, dù có ồn ào ra sao, vì chúng ta sẽ ở trong một khu biệt thự. Rồi thì, dù là cái này nghe có vẻ như tớ đang khoe khoang, nhưng tớ cũng sẽ chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon đấy! Ờ, và phí tổn sẽ không mắc lắm đâu – chỉ bốn ngàn năm trăm yên một người cho một chuyến đi ba ngày hai đêm thôi – ”
Tôi nhận ra rằng mình đang càng lúc càng nói nhanh hơn, và lại còn nói đủ những thứ ngớ ngẩn nhất trên đời.
“Vì thế, nên……”
Tôi chầm chậm thở ra một hơi luồng khí đang nghẹn lại trong cổ họng. Tôi cũng chẳng còn gì nhiều để nói nữa, có phải không?
Đấy là tất cả những gì mà bản thân tôi khi đó có thể làm.
“……Tớ sẽ đợi cậu ở phòng tập vào ngày mai.”
Sau đó, tôi nín lặng chờ đợi trong giây lát, nhưng chẳng có câu trả lời nào vọng ra từ bên trong cánh cửa.
Thở dài ngán ngẩm, tôi nghĩ rằng việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là chờ đợi.
Tôi im lặng rời khỏi cửa. Khi quay lạ để xuống cầu thang, tôi có dừng lại đôi lần và quay lại nhìn. Dường như tôi có thể lờ mờ nghe thấy thanh âm của cây guitar mà Mafuyu đang chơi……nhạc củaDvořák……. nhưng có thể đấy chỉ là tiếng chuông buổi tối của một thị trấn xa xăm nào đó mà thôi.
Thật không may, tôi đụng mặt Chiaki ở nhà ga ngay sáng hôm sau, và không có cách nào khác đành phải đến trường với cô ấy trên cùng một chuyến tàu. Lúc đó là 6 giờ 40 phút sáng – thường thì tôi vẫn còn đang vùi đầu trong chăn ấm vào cái giờ này.
"Hôm qua cậu ngủ không ngon à?”
Trên chuyến tàu tròng trành lắc lư, Chiaki đang ngồi bên cạnh bất chợt dựa sát vào và nhìn tôi chòng chọc.
"Hở? Không! Tớ ngủ đủ giấc rồi mà!”
Tôi cúi đầu, dựa người vào cây bass và bịa ra một lời nói dối.
"Cậu đã nghĩ ra cái tên nào cho ban nhạc chưa?”
"Hừm…….tớ nghĩ là rồi.”
"Vậy là cậu thực sự không tin tưởng Mafuyu sao? Tớ thực sự thấy buồn cho cô ấy đấy."
Cậu thì khác gì tớ chứ? Cậu còn làm cả một cái áo đồng phục cơ mà. Tôi định cãi lại như thế, nhưng khi nghĩ khác đi một chút, tôi cho là có lẽ đấy là điều tốt nhất Chiaki có thể nói ra……phải không?
"Từ hôm qua đến giờ tớ đã nghĩ ra thêm được khoảng hơn chục cái tên nữa rồi”
"Thế thì cậu khác quái gì tớ đâu hả!” Chết tiệt, đúng là tốn công phí sức, tự nhiên lại cố công đi nghĩ khác đi để đánh giá cô ấy theo hướng tích cực hơn là sao. Rồi Chiaki lấy ra một cuốn sổ tay và, với một phong thái tự tin, cho tôi xem một danh sách dài cả dặm những cái tên thay thế cho nhóm nhạc. Tôi chẳng biết nói gì mà chỉ có thể thở dài khi thấy thế.
Lúc chúng tôi tới trường là tầm bảy giờ. Chiaki và tôi xuống văn phòng, nhưng chẳng thấy chìa khóa phòng tập trong hòm khóa.
"Lạ nhỉ? Nao, hôm qua cậu đem chìa đi trả rồi đúng không?”
"Hừm……”
Trong khoảnh khắc, Chiaki và tôi trao đổi vài ánh mắt với nhau. Như vậy đồng nghĩa với chuyện một người nào đó đến trường sớm hơn chúng tôi và hiện giờ đã có mặt ở phòng tập.
Chỉ có thể xảy ra hai khả năng – Chiaki ngay tức thì quay người và chạy đi, suýt thì đâm phải một thầy giáo khi đang lao ra khỏi cửa. Cô ấy bèn lách sang một bên, tảng lờ lời than trách của thầy, rồi băng qua dãy hành lang,cô ấy hướng thẳng tới sân trường.
Chiaki thô bạo kéo mở cánh cửa của phòng luyện tập – và cùng lúc đó, hai vai cô ấy sụp hẳn xuống. Đang bám theo ngay sát, tôi liền ngó vào trong phòng và đụng phải ánh mắt của người đang bên trong đó.
Cái người bên trong ấy không phải là Mafuyu, mà là Kagurazaka-senpai – mà đợi chút, đúng chị ấy là Kagurazaka-senpai thật, nhưng th-thế quái nào mà áo cánh của chị ấy lại chỉ cài khuy có một nửa thế kia? Áo lót của chị ấy thì lộ ra, đã thế còn đang cởi váy ngắn nữa –
“Oái – !”
Chiaki hét lên một tiếng rồi đóng sầm cửa lại sau khi cho cái người đứng sau là tôi một chỏ. Aas, đau lắm đấy!
Sau một lúc, Senpai mở cửa và thò đầu ra bên ngoài.
“Xin lỗi nhé, chị không nghĩ là các em lại đến sớm thế này đâu. Hai em vào được rồi.”
Chiaki bước vào phòng không chút do dự. Còn tôi, tôi không thể không cảm thấy có đôi chút đáng sợ - ý tôi là, chẳng phải chỉ vài phút trước thôi Senpai còn đang thay quần áo ở trong đó, phải không?
Senpai đã chuyển từ đồng phục ở trường sang váy ngắn thêu hình làm từ vải bò và áo cộc tay có in ảnh của nhà cách mạng nước Cuba Che Guevara[4] – một bộ trang phục đậm chất nổi loạn.
“Sao chị lại thay đồ ở đây?”
“Hôm qua chị chẳng kể với các em rồi còn gì? Hôm nay là hạn chót. Chị phải nộp đơn đăng ký cho nhà văn hóa chỗ chúng ta biểu diễn. "
À, phải rồi! Chị ấy có nói chuyện này hôm qua. Thế ra, lý do chị ấy mặc đồng phục đến trường chỉ là để lên văn phòng lấy chìa khóa thôi à? Thế thì bà chị đến trường làm quái gì chứ?
“Nói lại thì, chị không nghĩ là các thành viên trong ban nhạc lại đến sớm thế này đâu. Chúng ta quả là một tập thể đoàn kết!”
Nói rồi, Senpai xoa xoa đầu Chiaki.
“Thế này đâu có thể coi là tất cả các thành viên được, phải không ạ?”
Chiaki ngẩng đầu và khẽ hỏi.
“Ừm, em nói phải.”
Senpai gật đầu, rồi lấy từ trong túi ra tờ đơn hôm qua. Rồi chị ấy kéo một cái bàn ra từ góc phòng, và đặt tờ đơn để mở lên trên. Trong đề mục ghi tên của các thành viên trong ban nhạc, bốn cái tên đã được điền trên đó.
Aihara Chiaki (Trống). Ebisawa Mafuyu (Guitar). Kagurazaka Kyouko (Guitar, Vocal). Hikawa Naomi (Bass, Vocal).
Chỉ còn tên ban nhạc là đang bỏ trống.
Chẳng muốn nghĩ nhiều về nó, nên tôi chuyển sự chú ý của mình sang những mục khác trên tờ đơn ……Ơ?
“À, về phí thuê địa điểm thì sao ạ?”
Chúng tôi không thể trình diễn live miễn phí, thế nhưng tôi đã hoàn toàn quên khuấy mấy vấn đề liên quan tới chuyện tiền nong. Dù là sẽ có hai ban nhạc nữa cùng trình diễn, mức phí mà từng người chúng tôi phải đóng có lẽ vẫn khá cao. Thế nhưng, tất cả những gì Senpai đáp lại chỉ là một nụ cười mong manh.
“Em không phải lo chuyện đó đâu. Chúng ta là nhóm khách mời, thế nên không tốn xu nào cả.”
“Hơ?”
Cái gì cơ? Làm sao chuyện tốt lành như thế này có thể xảy ra được…… à, chắc lại là âm mưu của bà chị chứ gì? Tôi nghĩ chắc mình không nên hỏi gì thêm nữa thì tốt hơn, ghê bỏ xừ.
“Nếu như đồng chí Ebisawa không đến kịp thì – phải rồi, sao ta không dùng ngay cái tên <Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê> nhỉ?”
Senpai nhè nhẹ vỗ đầu cây bút trên đề mục tên nhóm nhạc.
Chiaki phản đối ngay lập tức, “Eo ơi – nghe chẳng đáng yêu tí nào.”
“Thật à ? Chị lại thấy thích cái tên ấy đấy.”
“Sao chúng ta không sử dụng cái tên <みんおん> nhỉ? Như thế chỉ có bốn chữ cái, dễ nhớ hơn nhiều.” [Note: Chỗ đó đọc là “Min-on”, giống K-On nhé, khác cái là đây là tên viết tắt cho câu lạc bộ của nhóm này thôi. Bên trên là chữ Hiragana, còn viết bằng Kanji theo dịch giả bên Eng sẽ là 民音]
“Cái đấy nghe cứ như tên của một quán rượu nằm ở khu ngoại thành ấy. Chị không lấy cái tên đó đâu.”
“Vậy thêm một dấu chấm cảm vào cuối cái tên thì sao. <みんおん!>"
Chiaki lấy cuốn sổ của mình ra lần nữa và bắt đầu đọc từng cái tên một trong danh sách mà cô ấy nghĩ ra; còn Senpai, chị ấy cũng lần lượt từ chối từng ấy cái tên với vẻ dịu dàng. Tôi ngồi lên một chiếc ghế đẩu, đặt cây bass tựa vào tường, hờ hững lắng nghe cuộc đối đáp qua lại giữa hai người họ.
Hồi trước – Mafuyu cũng từng đợi tôi ở nơi này. Vào cái ngày tôi đề nghị một cuộc thi đấu bằng guitar. Dù Mafuyu không đáp lời tôi, cô ấy vẫn cứ chờ đợi. Thế nên, lần này tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đợi giống như cô ấy.
Nghĩ lại thì, về mặt nào đó có vẻ như Mafuyu và tôi chưa lần nào có thể thẳng thắn mà giãi bày quan điểm của mình với đối phương. Có những dịp chúng tôi có thể trò chuyện với nhau, nhưng cũng có nhiều lần việc đó là chuyện không tưởng – và với những lần thấu hiểu hoàn toàn sai lệch càng lúc càng chồng chất như thế, có vẻ như đến một ngày nào đó tất cả chuyện này sẽ trở thành một hiểu lầm vô phương cứu chữa hay gì đó thì sao?
Giả dụ chuyện là như thế, liệu tôi có nên thử hỏi cô ấy cho rõ ràng không
Đấy là nếu như Mafuyu –
Senpai và Chiaki đã để tôi yên tĩnh một mình khi thấy tôi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân mà chẳng nói lời nào. Hai người họ đã bàn qua tán lại được bao lâu rồi nhỉ? Bỗng nhiên tiếng chuông của ngôi trường kéo tâm trí tôi về với thực tại. Tôi giật mình, vội vàng quay nhìn chiếc đồng hồ trên phòng. Âm thanh tôi vừa mới nghe là tiếng chuông trước khi vào tiết – còn năm phút nữa là giờ học bắt đầu.
Cả Chiaki và Senpai, đang trò chuyện bên chiếc bàn, cũng quay lại nhìn đồng hồ. Sau khi hồi chuông kết thúc là sự im lặng lạnh lùng thấu đến tận xương – chẳng có gì khiến chúng tôi cảm thấy như đang ở trong tháng bảy của mùa hè ấm áp cả.
"Cậu trai trẻ”
Senpai ra hiệu cho tôi. Tôi liền đứng lên, và rồi Senpai đặt cây bút vào tay tôi.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác rồi. Chú là người thứ ba vào nhóm, nên thôi thì chú quyết định đi. "
“Ơ……”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Senpai.
Mafuyu không tới, thế nên tôi sẽ là người –
“Nhưng mà……”
“Chỉ là một cái tên thôi, không cần nghĩ quá lên đâu. Dù nó là gì đi nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi đâu mà.”
Có thật thế không? Tôi tự nhủ khi nhìn sang tờ đơn đăng ký.
Có lẽ Mafuyu sẽ không đến đây nữa nếu giờ này cô ấy còn chưa xuất hiện đúng không? Liệu tôi có nên dứt bỏ mối quan hệ của hai chúng tôi ngay tại đây……
Chỉnh lại tay cầm bút – tôi đã dành nguyên buổi tối hôm qua để suy nghĩ về chuyện này, trước khi đưa ra quyết định vào phút cuối. Nếu như chuyện đã đến nước mà chính tôi phải đặt tên cho ban nhạc, cái tên đó sẽ là <Blackbird[5]>
Tuy nhiên, cái tên đó sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa nếu Mafuyu không có ở đây. Nó sẽ trở thành cái tên ép buộc tôi phải thừa nhận sự thật phũ phàng rằng chúng tôi sẽ không thể nào bay cao với đôi cánh đã đứt lìa.
Ngòi cây bút đã chạm vào mặt giấy. Ngay khi tôi đang định viết nét đầu tiên của chữ “B” thì –
Senpai bỗng ngẩng đầu lên. Chị ấy nhìn qua vai tôi, hướng mắt về phía cửa phòng luyện tập – và mỉm cười rạng rỡ.
Tôi nín thở và quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa nặng nề được kéo ra, hé lộ một khe nhỏ mang bầu không khí của mùa hè ùa vào căn phòng .Chiaki nhào ra và mở toang cánh cửa. Mafuyu, người đang đứng bên ngoài, vừa định lùi lại một bước, thế nhưng Chiaki ngay lập tức nắm lấy cổ tay, làm cô ấy thu mình vì sợ.
Bên cạnh tôi, Senpai nói “Chào buổi sáng, Đồng chí Ebisawa.”
Về phần tôi – tôi chẳng nói được lời nào. Hàng loạt những lời muốn nói đều như nghẹn lại trong lồng ngực.
Cuối cùng, tôi đưa lại cây bút cho Mafuyu đang bị Chiaki lôi xềnh xệch vào phòng. Đấy là chuyện duy nhất tôi có thể làm.
Mafuyu nhìn cây bút một lúc, trước khi đưa tay trái ra nhận nó. Cô ấy vẫn còn đứng trân trân bên cánh cửa thêm một lúc lâu, mặc cho tôi đã rời khỏi chiếc bàn từ trước đó.
Và rồi, Mafuyu chậm rãi tiến lại gần chiếc bàn. Không chút ngại ngần, cô ấy viết từng chữ một vào ô còn trống trên đơn đăng ký.
feketerigó
“Cái này đọc thế nào?” Chiaki khẽ hỏi
"Fe-ke-te-li-ko," Mafuyu thì thầm đáp. Cách đọc đó đúng là khác biệt. Tiếng nước nào đây?
“Có phải mẹ em nói giọng Hà Lan hay Đức gì đó phải không?”
Bất chợt nghe thấy câu hỏi của Senpai, Mafuyu và tôi cùng ngẩng đầu lên một lúc.
“……Làm sao chị biết? Trước đây mẹ em có nói là bà sinh ra ở Hà Lan.”
“Bởi vì trong tiếng Hungary, em ít khi đọc âm ‘g’ thành âm ‘k’. Nhưng mà sao cũng được, thế này nghe hay hơn nhiều.”
Senpai nhìn cái tên Mafuyu vừa viết vởi vẻ mãn nguyện. Nụ cười của chị ấy dịu dàng như thể những đám mấy trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời vào sáng sớm.
“Em thích bài hát đó à?”
Mafuyu chần chừ một lúc trước khi gật đầu đáp lại câu hỏi của Senpai. Không hiểu sao, tôi cảm thấy như cô ấy vừa liếc trộm tôi khi đáp lại, làm mặt tôi nóng rực lên.
Bài hát đó là bài gì nhỉ? Cách đọc của từ <feketerigó> không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy như vừa bay bổng lên trời xanh trong giây lát.
“Đó là một cái tên hay.”
Nói thế, Senpai gập tờ đơn lại và cho vào túi. Rồi chị ấy nhanh chóng bước tới gần Mafuyu và chọc nhẹ vào má cô ấy. Mặt của Mafuyu đỏ lên vì kinh ngạc, cô ấy liền lùi một chút
"À, đúng rồi. Đồng chí Ebisawa, cứ đưa bốn ngàn năm trăm yên của em cho tên trẻ trâu đằng kia nhé! Chị đã quyết định để mấy chuyện liên quan đến tiền nong rồi cho hắn lo liệu rồi."
Senpai nói trước khi bước ra khỏi phòng, và mặt của Mafuyu lại đỏ bừng lên.
Khi cánh cửa khép lại, Mafuyu lấy ra một phong bì từ túi áo ngực và dí nó vào mặt tôi.
“Oái!”
Tôi cố nắm lấy cái phong bì trước khi nó rơi xuống nền nhà. Bên trong đó là vài tờ tiền một ngàn yên và một đồng xu năm trăm yên.
“Ế? Đây là ……” Cậu đâu cần phải đưa cho tớ bây giờ đâu! Và nói lại thì, như thế là như thế, phải không? Đúng là như thế phải không? Tôi không tự tin lắm,bèn lén lút nhìn sang phía Chiaki đang đứng cạnh. Oa, vẻ mặt cô ấy đang rạng ngời vì hạnh phúc.
“Nhanh cất vào đi.”
Mafuyu nói thế rồi quay đi chỗ khác. Tôi cất chiếc phong bì vào trong túi của case guitar. Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra trái tim mình đang rộn ràng nhịp đập hân hoan. Không biết vì sao, nhưng tôi khộng thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Cuối cùng tôi cũng có thể tham gia buổi trại huấn luyện với Mafuyu rồi! Giờ thì mọi người đã có thể cùng đi với nhau rồi!
“Mafuyu, bày lại cho tớ cách đọc tên ban nhạc của chúng ta đi. Tớ muốn cái tên đó rám lại trên da khi chúng ta đến bãi biển.”
Giọng nói vui tươi của Chiaki vang lên sau lưng tôi.
“Tớ bị dị ứng với ánh mặt trời, mà tớ còn không biết bơi nữa.”
“À, thế thì chúng ta phải mang theo ô che rồi. Muốn đi mua đồ bơi cùng nhau không?”
“Đã nói là tớ không biết bơi rồi mà – ”
“Không phải lo. Tớ sẽ vác một cái thuyền bự chảng theo luôn.”
Chiaki đẩy sau lưng Mafuyu, hai người họ bước ra khỏi căn phòng.
“Naomi.”
Mới ra đến cửa, Mafuyu đột nhiên quay đầu lại và gọi tên tôi. Ánh nhìn của tôi đi xuyên qua vai của Chiaki, và chạm tới đôi mắt của Mafuyu.
“Liệu tớ có thể tìm ra không?”
Khi cô ấy hỏi tôi câu này, đôi mắtc ủa Mafuyu vẫn ánh lên như thể bầu trời phr đầy mây đen. Tự nhiên tôi thấy lồng ngực mình hơi thắt lại.
“Tìm ra cái gì cơ?” Chiaki đưa mặt lại gần Mafuyu để nhìn cô ấy. Mafuyu lắc đầu, và Chiaki quay lại chỗ tôi.
Nếu cậu tham gia buổi trại huấn luyện, có lẽ cậu sẽ tìmr a lý do – đấy là một câu nói cực kỳ vô trách nhiệm thốt ra từ chính miệng tôi. Lý do mà Mafuyu ở trong ban nhạc, cũng như những điều khiến cô nàng cảm thấy lạc lõng –
Ánh nhìn từ hai người họ như đang thất vọng về tôi. Tôi hít thật sâu rồi gật đầu.
“Cậu sẽ tìm được câu trả lời……có lẽ vậy”
Có cảm tưởng như ánh nhìn có phần khó chịu của Mafuyu đang dán chặt lên đầu mũi tôi. Không chịu được, tôi đành cúi đầu và nhìn chằm chằm xuống những ngón tay mình. Và rồi, tôi liền tiến lên một bước –
“Tớ hứa với cậu……” Vừa nói, tôi vưaf vươn tay mình về phía Mafuyu, “Nếu cậu không thể tìm được một câu trả lời thích hơp, tớ sẽ lắng nghe mọi điều cậu muốn nói.”
Đấy là lời tôi từng hứa cách đây không lâu.
Khuôn mặt Mafuyu ửng đỏ. Sau khi khoát tay xua nắm tay của tôi, cô ấy quay lại và chạy về phía khu giảng đường.
Chiaki nhìn tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi cũng chạy theo Mafuyu.
Tôi quay đầu nhìn lại căn phòng nơi chúng tôi cùng luyện tập.
Lý do Mafuyu ở đây –
Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy rằng sẽ chẳng có ai có thể cho cô ấy một câu trả lời hoàn thiện. Đó là điều cô ấy phải tự tìm ra bằng chính khả năng của mình. Mọi người thấy đấy, chính bản thân tôi cũng không biết vì sao mình lại ở đây cơ mà. Thế nhưng, khi được tham gia cùng các thành viên khác trong nhóm nhạc, tôi sẽ không cất giữ những nghi ngờ dai dẳng trong lòng mãi đâu.
Tôi hướng ánh mắt về phía chiếc bàn trống trơn. Dường như cái tên Mafuyu viết nên, đã được khắc sâu trên mặt bàn vào khoảnh khắc Senpai kiểm tra thật kỹ bằng những ngón tay mình
feketerigó. Một cái tên gắn kết tất cả chúng tôi lại với nhau.
Liệu chúng tôi có thể tìm ra điều đó trong chuyến đi sắp tới không? Một thứ gì đó chắc chắn đang ở ngoài kia, ẩn chứa mối dây liên kết Mafuyu và tôi với nhau.
Tiếng chuông vào lớp cuối cùng đã điểm. Gay to, mình muộn học mất thôi. Tôi khóa cửa phòng tập lại và vội vàng chạy về lớp học.
Ở nơi nào đó, giữa những tán cây nơi sân trường, những chú ve sầu bắt đầu ngân nga khúc nhạc.
↑ https://en.wikipedia.org/wiki/Hajime_Hana
↑ Một loại đàn tiền thân của piano: https://vi.wikipedia.org/wiki/Harpsichord
↑ Thuật ngữ âm nhạc: Appregio, chơi bản nhạc thành từng nốt, thay vì các nốt ngân cùng một lúc.
↑ Che Guevara là người Ác-hen-ti-na nhưng lãnh đạo cách mạng Cuba
↑ Tên một bài hát của Paul McCartney, dịch ra tiếng Việt là Con chim màu đen. Đọc lại tập 1 để biết thêm chi tiết nguồn gốc cái tên này.