Một ngày trước ngày lên sân khấu, chúng tôi vẫn còn tranh cãi về trang phục biểu diễn của mình.
“Thấy chưa, đó là miếng cuối cùng. Chị thắng.”
Kagurazaka-senpai trỏ tay vào mũi Chiaki trong khi lấy miếng khoai tây rán cuối cùng ra khỏi hộp.
“Tại sao chị lại nói chuyện như thể chị nghĩ miếng khoai ấy sẽ mang lại chiến thắng cho mình cơ chứ?”
Chiaki vừa nói với giọng tức tưởi vừa thả người chìm sâu xuống ghế.
Ngày hai mươi ba tháng mười hai. Vì không thể sử dụng phòng tập trong quãng thời gian nghỉ đông, nên chúng tôi đang ngồi trong phòng thu âm nằm trên tầng ba của cửa hàng nhạc cụ nơi Kagurazaka-senpai đang làm việc. Buổi diễn thử đã kết thúc và chúng tôi cũng chỉ vừa mới tới phòng thu này chưa lâu. Thế nhưng thay vì thảo luận về màn biểu diễn của mình trong buổi diễn thử, Senpai và Chiaki lại đang cãi cọ chuyện trang phục và người dẫn chương trình. Về phần mình, tôi không quá hài lòng với màn biểu diễn lúc trước của nhóm, vậy nên tôi đã vặn nhỏ âm lượng của cây ghi-ta bass và lặng lẽ chơi đàn.
“Nhưng em thậm chí còn đã làm cả những chiếc gạc tuần lộc rồi!”
Chiaki phồng má và đội những chiếc gạc tuần lộc được chế tác tinh xảo lên hai bên thái dương. Đề xuất để tất cả mọi người mặc đồ trắng của Senpai đã xung khắc kịch liệt với đề xuất ‘Santa Claus và bầy tuần lộc’ của Chiaki. Vậy nên họ đã quyết định giải quyết vấn đề này thông qua món khoai tây rán ở cửa hàng McDonald’s. Luật chơi rất đơn giản...người lấy được miếng khoai tây rán cuối cùng sẽ giành chiến thắng. Họ đã nói việc này cần đến những chiến thuật khá phức tạp (thật hả?), thế nhưng trong suốt cuộc đấu giữa hai người họ tôi lại chỉ tập trung vào cây ghi-ta bass của mình. Tôi chẳng mấy chú ý đến hai người ấy cho tới khi Chiaki bắt đầu la lên lúc họ chỉ còn vài miếng khoai rán cuối cùng.
“Ồ đúng rồi! Nao, cả cậu cũng nên phản đối lại Senpai đi! Tốt hơn là chúng ta nên mặc những bộ trang phục có liên quan tới lễ Giáng Sinh, đúng không?”
“Mình không có hứng. Chúng ta hãy bắt đầu tập đi thôi.” Thêm nữa, không được đem đồ ăn vào phòng thu.
“Em không hài lòng với buổi diễn thử sao? Ngay cả nhà sản xuất trước đó đã phàn nàn không ngừng cũng phải im lặng sau khi nghe màn biểu diễn của chúng ta mà.”
Ban tổ chức đã không lấy gì làm vui vẻ khi chúng tôi nộp đơn thay đổi thành viên trong nhóm sau khi Mafuyu rời ban nhạc, mặc dù chuyện đó cũng chẳng có gì làm lạ...bởi màn biểu diễn độc tấu của Mafuyu trong đoạn đầu tiên của bài Happy Xmas là điều mà ban giám khảo đã ấn tượng mạnh nhất. Ba người chúng tôi đã phải phối lại bản nhạc, cố gắng thuyết phục ban tổ chức rằng chúng tôi vẫn còn xứng đáng cho suất biểu diễn của mình, và rốt cuộc, nhà sản xuất đã nằng nặc đòi loại chúng tôi ra khỏi buổi nhạc hội cũng đã chịu nhượng bộ sau khi xem buổi diễn thử của nhóm.
Thế nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân vì sự trẻ con của mình. Một trong số những người theo dõi buổi diễn thử của ban rõ ràng không hài lòng với nó...đó là anh Furukawa, người sẽ biểu diễn trên sân khấu cùng với chúng tôi. Có lẽ anh ấy vẫn không quen với giai điệu thiếu đi chiều sâu của chúng tôi sau khi Mafuyu đã chẳng còn ở đó.
Và vậy là, tôi để cho các cô gái quyết định trang phục biểu diễn trong khi trở lại chìm đắm với cây Aria Pro II của mình.
“Dù sao thì, chuyện đã được quyết định rồi. Tất cả sẽ mặc đồ trắng. Đồng chí Aihara, em có thể mặc quần soóc nếu muốn.”
“U~ Tuần lộc…”
Mặc cho sự miễn cưỡng của mình, Chiaki đã chịu nhượng bộ. Tôi đã thở dài nhẹ nhõm...bởi vì người sẽ khoác lên mình bộ trang phục tuần lộc, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ là tôi. Và nếu chuyện thành ra như vậy, có khi tôi sẽ chẳng tài nào biểu diễn được vì sự xấu hổ của mình mất.
“Em đã dám thách thức chị ngay cả khi biết rằng mình sẽ thua. Em cứ nhất quyết trở thành Santa Claus đến thế sao?”
“Bởi vì em đã viết cho Mafu-Mafu nói rằng chúng ta sẽ ăn mặc giống như Santa Claus, vậy nên cậu ấy cần phải quay về xem chúng ta biểu diễn. Thậm chí em còn gửi cho cậu ấy một tấm vé nữa.”
Những ngón tay tôi bất chợt ngừng chơi đàn. Tôi quay đầu lại.
“...Chiaki cũng gửi vé cho cô ấy qua đường bưu điện à?”
Chiaki tròn mắt.
“Cả cậu nữa hả?”
“Ừ, nhưng mà…”
Tôi sắp sửa nói rằng đó nên là trách nhiệm của tôi, nhưng rồi vẫn nuốt lại những câu nói ấy. Vậy thì tôi thật quá ích kỉ.
“Nếu như cậu đã định đưa vé cho cậu ấy thì cậu nên quyết đoán đến thẳng nhà cậu ấy mà đưa chứ! Hay ít nhất thì cậu cũng nên gọi điện thoại cho cậu ấy. Đồ nhát cáy.”
Những lời ấy tuy nặng nề nhưng rất đúng. Tôi kẹp cây ghi-ta bass vào giữa hai đầu gối với một tâm trạng rối bời.
Kể từ ngày hôm đó…
Mafuyu chưa bao giờ quay trở lại trường và học kì hai đã kết thúc như vậy. Một ngày trước lễ bế giảng, cô Maki đã tới gặp tôi và nói rằng Mafuyu đã hoàn tất những thủ tục cần thiết để nghỉ học.
“Tuyệt thật. Vậy là tất cả chúng ta đều gửi vé cho em ấy sao?”
Senpai lẩm bẩm trong khi nhìn vào khoảng không trống rỗng. Vậy là ngay cả chị cũng gửi vé đến cho Mafuyu sao?
“Nói cho các em biết, chị đã viết tên mình lên tấm vé ấy rồi. Chị tự hỏi không biết ngày mai em ấy sẽ mang vé của ai đến nhỉ? Cuộc chiến này khá thú vị đấy, các em thấy sao?”
Cả Chiaki và tôi đều không trả lời.
Có lẽ Mafuyu sẽ không tới. Tôi có linh cảm như vậy.
Và tất cả đã kết thúc mà không một ai nói thêm bất cứ lời nào. Khi những chiếc đèn đỏ nằm trên cánh cửa phòng thu âm lóe lên báo hiệu thời gian dành của chúng tôi đã hết, chúng tôi bị đuổi ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời tối đen như mực, cũng đã gần chín giờ tối rồi. Khi tôi nhìn xuyên qua những tòa nhà chen chúc hướng về phía bầu trời, tầm mắt tôi bị chặn lại bởi những đám mây đen kịt đang bao phủ bầu trời. Trời thật sự rất lạnh, lạnh đến mức hai bàn tay tôi cảm giác như sẽ rụng khỏi cổ tay nếu như tôi không cho tay vào túi. Sau khi chào tạm biệt anh quản lí, tôi bước ra khỏi cửa hàng và cuốn chiếc khăn của mình vài vòng quanh cổ trước khi nhét nó vào bên trong cổ áo khoác.
“Này cậu nhóc, em cứ thế này mà từ bỏ sao?”
Senpai cất tiếng hỏi trong khi ngồi trên dãy lan can bên vệ đường. Chiaki đứng ngay bên cạnh Senpai, những bóng đèn từ trong cửa hàng hắt lên gương mặt cô ấy. Cả Chiaki cũng đang nhìn thẳng vào tôi.
Senpai đã giữ đúng tuyên bố không nở nụ cười trước mặt tôi nữa, thế nhưng chị ấy vẫn cư xử với Chiaki giống hệt như cách mình vẫn thường làm, điều đó khiến mọi chuyện càng thêm phần khổ sở. Nhưng có khi Senpai lại là người còn đau khổ hơn cả tôi nữa.
“Đầu năm sau Mafuyu sẽ sang Mỹ đúng không? Vậy tại sao em lại không tới gặp em ấy?”
Tôi không thể cho chị ấy một câu trả lời, thế nên tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình. Da dẻ tôi đã khô lại và đang bong ra, kể từ khi tôi dùng những ngón tay này chơi ghi-ta bass, lớp da trên tay phải tôi trông còn tệ hơn nữa.
“Em định trốn chạy vào trong cây ghi-ta bass của mình sao?”
Qua giọng điệu của Kagurazaka-senpai, chị ấy chẳng có vẻ gì đang trêu chọc hay thuyết giáo tôi gì cả. Chị ấy chỉ muốn xác nhận mọi chuyện. Tôi thành thực gật đầu.
Chẳng có một lí do cụ thể hay nghe có phần hợp lí nào để tôi không tới gặp Mafuyu, tôi chỉ không biết mình sẽ phải mang bộ mặt thế nào khi đối diện với cô ấy. Nhưng đến khi tôi nhận ra có thể mình sẽ không được gặp lại cô ấy nữa, tôi đã thật sự cảm thấy sợ hãi.
Ebichiri đã nói họ sẽ cần ở lại Mỹ trong ít nhất hai tháng, vậy nghĩa là cô ấy vẫn có thể quay trở lại trường. Nhưng Mafuyu đã thay đổi kế hoạch. Suốt một năm ròng. Cô ấy đang tách mình ra khỏi chúng tôi trong một khoảng thời gian dài đến bất ngờ và tôi chẳng thể hiểu nổi lí do.
Có lẽ là vì cô ấy không còn muốn trông thấy tôi nữa...Tôi không muốn nghĩ đến những lí do như vậy.
Trong suốt hai tuần vừa rồi, tôi đã thức khuya để điều chỉnh các bản nhạc cũng như lập trình lại cây đàn synthesizer. Tôi thật sự nhập tâm vào công việc đó đến mức cuối cùng tôi đã thi trượt ba trong số các môn học của mình. Và những sợi dây đàn trên cây ghi-ta bass của tôi cũng đã đứt tới hai lần.
‘Mình sẽ không phải nghĩ tới việc của Mafuyu nếu như mình hãy còn bận bịu với chuyện ban nhạc. Không phải như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?’...Tôi đã tự nhủ với mình như thế. Nhưng không phải vậy. Bởi vì tất cả mọi chuyện mà tôi đang làm đều là để bù đắp cho chiếc cánh bên phải đã bị tổn thương của Feketerigó...vị trí vốn thuộc về Mafuyu.
Cho dù tôi đang mô phỏng lại những giai điệu từ cây ghi-ta bass của mình bằng chiếc đàn synthesizer hay thảo luận với Senpai về việc phối lại các bài hát để biến nó thành những bản nhạc đơn giọng, lúc nào tôi cũng bị giằng xé bởi một sự thật rằng Mafuyu đã không còn ở nơi đây nữa rồi.
Tôi không thể quên được Mafuyu. Cho dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
m nhạc đã không còn là nơi trú ngụ của tôi nữa. Thay vào đó tôi chỉ đang buộc phải bấu chặt lấy nó và chờ đợi.“Điều duy nhất còn tồn tại trong tâm trí em lúc này là màn biểu diễn live. Mặc dù em không biết sau đó mình sẽ phải làm thế nào nữa.”
Cuối cùng tôi cũng đáp lại bằng giọng nói khàn đặc.
Đó là buổi nhạc hội hôm Giáng Sinh mà Mafuyu đã nói chúng tôi phải tham gia biểu diễn.
Ít nhất tôi cũng muốn được hoàn thành mong ước của cô ấy.
“Nao chẳng trưởng thành lên được một chút nào cả.”
Chiaki cất lời trong lúc đưa đôi găng tay ôm lấy hơi thở trắng mờ của mình. Đôi chân của cô ấy đung đưa qua lại. Tôi biết Chiaki không có ý trách móc mình, thế nhưng những lời lẽ của cô ấy nghe vẫn thật chua chát.
“Không, không cần vậy đâu.”
Senpai sẽ quay về phía Chiaki mỗi khi chị ấy nở nụ cười.
“Có thể em ấy đã đi một vòng quay trở lại nơi mình xuất phát, nhưng cho dù có bị vùi dập thì giờ em ấy vẫn có thể đứng dậy trên chính đôi chân của mình. Nếu như không thể gọi đó là trưởng thành thì chị không biết thế nào mới là trưởng thành nữa.”
“Senpai vẫn nhẹ nhàng với Nao như mọi khi nhỉ.”
“Chị vẫn còn xa mới bắt kịp em đó, đồng chí Aihara.”
Hai cô gái đang mỉm cười với nhau giữa bầu không khí ấm áp, bỏ mặc tôi lại một mình trong đêm lạnh giá.
Chiaki nhảy ra khỏi dãy lan can và phủi phủi đám bụi đất bám sau quần trong khi Senpai đi lấy chiếc xe đạp được cất phía sau tòa nhà của chị ấy.
“Xem ra hơi nước đang đông lại. Liệu tuyết có rơi không nhỉ?”
Senpai lẩm bẩm trong khi nhìn chăm chăm về phía bầu trời không sao.
“Chị thực sự muốn biểu diễn bài Happy Xmas, thế nhưng chị nghĩ cũng chẳng còn cách nào khác cả.”
Chúng tôi vốn dự tính sẽ sử dụng bài hát đó cho phần encore của mình, nhưng rồi cuối cùng lại quyết định mình sẽ không biểu diễn nó trên sân khấu chính thức của buổi nhạc hội nữa. Bởi vì trong bản phối gốc do chúng tôi nghĩ ra có màn biểu diễn độc tấu ghi-ta của Mafuyu ở ngay đoạn đầu tiên và chúng tôi không thể hình dung ra bất cứ cách nào để thay thế nó cả.
Nụ cười trên gương mặt Senpai biến mất khi chị ấy nhìn tôi và Chiaki.
“Không cần biết chúng ta có cố gắng thế nào đi nữa, ngay cả khi chúng ta vượt quá giới hạn của bản thân mình, chúng ta vẫn chỉ có thể đạt được bảy mươi nhăm phần trăm những gì Feketerigó vốn có. Thật đáng buồn, nhưng đó là một sự thật không thể thay đổi. Nhưng cho dù vậy…”
Chị ấy đưa tay phải ra.
“Hãy tạo nên một Giáng Sinh tuyệt nhất từ trước tới giờ.”
Cả Chiaki và tôi cùng gật đầu và đặt bàn tay mình lên tay của Senpai. Thế nhưng cả sức nặng lẫn hơi ấm vẫn chưa được đủ đầy. Có lẽ Senpai cũng đã nhận ra điều đó, và đó là lí do tại sao chị ấy lại đặt tay trái của mình lên trên tay chúng tôi.
Quay trở về nhà, Tetsurou và tôi thay phiên nhau đi tắm sau khi tôi đã cho ông ấy ăn tối. Tôi chuẩn bị quần áo cho buổi biểu diễn trong khi chiếc máy giặt đang xoay vòng vòng. Tôi sẽ mặc chiếc áo sơ mi dài tay hở cổ mà mình đã mượn được và khoác bên ngoài một bộ lễ phục màu trắng.
Tôi cũng có khá nhiều thiết bị phải mang...một cây ghi-ta bass, thiết bị tạo hiệu ứng và đàn synthesizer. Tôi một lần nữa kiểm tra lại các món đồ.
Đoạn tôi khởi động máy tính. Tất cả đã hoạt động bình thường trong suốt buổi diễn thử, nhưng tôi vẫn cắm tai nghe, thiết bị tạo hiệu ứng và cây ghi-ta bass của mình lại với nhau để chắc chắn chúng vẫn chạy tốt.
Trời, tôi không buồn ngủ chút nào. Buổi nhạc hội sẽ bắt đầu từ trưa ngày mai, vậy nên sẽ cực kì tồi tệ nếu như tôi thức trắng cả đêm, gật gà gật gù suốt buổi sáng và cuối cùng lại ngủ quên. Thế nhưng hai má tôi vẫn đang nóng bừng bừng vì cảm giác phấn khích hãy còn lưu lại trong cơ thể sau buổi diễn thử cũng như quãng thời gian luyện tập. Tôi áp mặt lên cây ghi-ta bass. Bề mặt lạnh cóng của cây đàn cảm giác thật dễ chịu.
Vì nghĩ mình đang làm những chuyện thật ngớ ngẩn, vậy nên tôi mở cửa sổ. Thân nhiệt tôi hạ xuống đôi chút khi làn hơi lạnh lẽo thổi lên hai má tôi. Cái cây mà Chiaki lúc nào cũng dùng để leo lên phòng tôi và ngay cả Mafuyu cũng đã từng leo một lần đang đứng giữa những tia sáng của dãy đèn đường. Lá cây đã rụng hết. Tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó màu trắng phất phơ giữa những cái bóng gầy guộc.
Tuyết. Đó là tuyết.
Thứ duy nhất chuyển động trong đêm khuya tĩnh lặng lạ lùng này là những bông tuyết lấp lánh bay lơ lửng qua những ánh đèn đường. Con đường nhựa vẫn còn đen kịt, nhưng tuyết sẽ bắt đầu tích tụ khi màn đêm tiếp tục kéo dài. Tôi tự hỏi liệu ngày mai những chuyến tàu có hoạt động được hay không. Hi vọng là dịch vụ vận tải sẽ không bị đình trệ.
Ngay khi sắp sửa đóng cửa sổ vì thấy hơi lành lạnh, tôi nhìn thấy một cái bóng màu vàng sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Tôi chẳng thể nào nhìn xuyên qua những lớp cành lá trên ngọn cây mà quan sát rõ được, vậy là tôi bất giác thò đầu ra.
Tôi đã nhìn đúng. Có ai đó đang ở đấy. Có người nào đó đang đứng ngoài sân nhà tôi. Con người nhỏ nhắn ấy đang đứng bên cạnh dãy hàng rào sắt thấp lùn, liếc nhìn xung quanh. Có phải cậu ấy đang nhìn về phía tôi không? Mái tóc vàng thỉnh thoảng ánh lên dưới ánh đèn.
Tóc vàng à?
Tôi áp bụng đè lên khung cửa sổ và vươn người ra xa nhất có thể, chỉ cần tôi vẫn chưa lộn cổ ngã xuống dưới.
Đó là Yuri. Và cậu ấy đang cõng theo một thứ gì đó màu đen phía sau lưng mình...là một bao đàn ghi-ta. Yuri đang đứng giữa hàng rào và cây cột đèn với một bao đàn ghi-ta trên lưng, nhìn về phía tôi. Cậu ấy đang làm cái quái gì ở đây giữa một đêm tuyết trắng như thế này chứ?
Tôi chạy xuống cầu thang, xỏ chân vào giày và phi ra khỏi nhà mà thậm chí còn không mặc cả áo khoác. Khi sắp chạy được tới chỗ của Yuri, tôi thấy cậu ấy đã bỏ cuộc và chuẩn bị rời đi
“Yuri!”
Mặc cho trời đang đổ tuyết nhưng giọng tôi vẫn nghe rõng rạc đến bất ngờ. Bóng người với bao đàn ghi-ta khoác trên lưng cũng dừng bước.
“...Naomi.”
Yuri quay lại. Mặt cậu ấy tái nhợt còn đôi môi thì tím bầm. Dường như Yuri cũng đã vội vã lao ra khỏi căn nhà của mình vì cậu ấy còn không mang theo cả áo khoác nữa.
“C, cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Thế này thì cậu sẽ cảm lạnh mất!”
“Ừ, ừm, xin lỗi. Mình xin lỗi.”
Tôi lao nhanh về phía cậu ấy. Rồi Yuri cứ thế mà đổ gục xuống trước ngực tôi.
“...Mình đã chạy vội tới đây.”
Cậu ấy nói vậy là có ý gì? ‘Tuyết đang rơi đó, vậy nên ít nhất thì cậu cũng phải mặc áo khoác vào chứ’...Ngay khi sắp sửa nói với cậu ấy điều đó, tôi đã chạm phải làn da lạnh cóng đang run lên bần bật của Yuri, và tôi nhận ra giờ không phải lúc để mình thuyết giáo cậu ấy, vậy là tôi đưa cậu ấy vào trong nhà. Tetsurou cũng vừa mới ra khỏi bồn tắm và đang bước ra khỏi phòng thay đồ. “Mình sẽ mang quần áo cho cậu thay, vậy nên cậu cứ vào tắm đi”, tôi vừa nói vừa đẩy Yuri vào phòng tắm. Áo quần của Yuri đã ướt nhẹp vì tuyết, vậy nên tôi vơ lấy bộ đồ ngủ của mình từ trên tầng hai và chạy xuống bếp đun ít nước nóng. Khi tôi trở lại phòng khách và thở phào nhẹ nhõm, Tetsurou đang dùng khăn lau khô tóc bỗng hỏi cụt lủn.
“Sao? Có chuyện gì thế?”
“Đó cũng là điều mà tôi đang muốn biết.”
Nghĩ lại thì, làm thế nào mà cậu ấy biết tôi sống ở đâu cơ chứ?
“Đó là Julien Flaubert đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy là tài năng của Nao trong việc làm một tay lưu manh trong ngành công nghiệp âm nhạc đã vượt xa cả ta rồi à…” Ông đang nói cái quái gì thế hả?
“À đúng rồi, ta tự hỏi những bức ảnh cậu ấy đang tắm sẽ có giá bao nhiêu nhỉ?”
“Tôi thực sự sẽ từ cha luôn đó!”
“Ôi trời, ta chỉ đùa thôi mà Nao! Chết tiệt, con đúng là một tên nhóc tham lam.”
“Im ngay và quay trở lại làm việc đi!”
Trong lúc tôi đang rượt Tetsurou chạy vòng quanh nhà cùng một chiếc gối trong tay, Yuri đã bước vào trong phòng khách với chiếc khăn quấn quanh đầu. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình so với cơ thể cậu ấy.
“Giờ cậu ổn chưa? Thấy ấm hơn không?”
Tôi ném cái gối về phía Tetsurou và giục Yuri ngồi xuống ghế sofa.
“Ừ, ừm…cảm ơn cậu.”
Đôi má của Yuri lúc vừa tắm xong ửng đỏ hồng hào hệt như một quả táo. Cậu ấy nhìn Tetsurou và cúi đầu.
“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác vào lúc đêm muộn thế này.”
“Không sao đâu. À đúng rồi, cháu còn nhớ ta không? Tên ta là Hikawa Tetsurou. Có thể vẻ bề ngoài của ta không giống như vậy nhưng ta là một nhà phê bình cực kì nổi tiếng trong ngành đó. Ta cũng chính là người đã chấp bút cho những lời chú giải trong bản hướng dẫn chương trình hồi cháu tới Nhật Bản biểu diễn lần đầu tiên.”
“Lúc đó cháu không giỏi tiếng Nhật cho lắm.”
“Không sao đâu, cháu đừng bận tâm. Ồ đúng rồi, cháu có thể cho ta một bài phỏng vấn độc quyền được không, cả một bức ảnh cho trang bìa màu nữa? Làm việc với quản lí của cháu đúng là phiền chết mất.”
“Ông mời mọc đủ lắm rồi đấy, quay trở lại nghiên cứu đi!”
“Không phải con kêu ta đi làm việc sao? Mời mọc không ngừng nghỉ chẳng cần quan tâm đến thời gian hay địa điểm, đó là nhiệm vụ căn bản của một tay lưu manh trong ngành công nghiệp âm nhạc!”
Đầu tôi lại phát đau, vậy là tôi đưa Yuri lên căn phòng trên tầng hai của mình.
“À, xin lỗi cậu về chuyện ấy. Bố mình là thế đó.” Tôi gãi đầu và ngồi xuống sàn.
Yuri ngồi trên giường tôi bật cười khúc khích, trên tay cậu ấy là một cốc nước hãy còn đang bốc khói.
“Không sao. Ông ấy là một người rất thú vị, cũng giống như Naomi ấy.”
Cho dù có là đùa đi chăng nữa thì xin cậu cũng đừng nói vậy.
Đoạn Yuri nhìn khắp căn phòng. “Vậy ra đây là phòng của Naomi à.” Chẳng biết vì lí do gì cậu ấy lại vui vẻ vung vẩy hai chân. Sao vậy? Phòng mình hay ho đến thế sao? Tôi vừa mới chuyển cây đàn synthesizer và cây ghi-ta bass của mình ra khỏi phòng, vậy nên trong đó vẫn còn vài sợi cáp nối nằm quanh quất trên sàn. Tôi có hơi xấu hổ vì căn phòng bừa bộn của mình.
“Phòng của cậu toàn những món đồ liên quan tới âm nhạc nhỉ. Cậu bình thường vẫn thế này à?”
“Không, mình chỉ đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn live thôi.”
Nụ cười đang nở trên gương mặt Yuri lập tức tan biến, và trong suốt một lúc lâu, cậu ấy chỉ ngồi đó giữ chặt chiếc cốc trong tay.
Thật ra cũng lâu rồi tôi không gặp lại Yuri...kể từ cái ngày tôi tới Shinagawa, bên trong phòng tập của dàn giao hưởng ấy. Hôm ấy cũng là ngày cuối cùng tôi gặp Mafuyu. Cái ngày đôi cánh của chúng tôi bị tổn thương.
Nhưng có lẽ mọi chuyện vốn đã bị sứt mẻ từ rất lâu trước đó rồi, chỉ là tôi không biết đến mà thôi.
“Ngày mai là...ngày biểu diễn live nhỉ?”
Yuri đặt chiếc cốc lên đầu gối và nhẹ nhàng mở lời.
“Xin lỗi vì mình đã đột nhiên tới đây. Cậu không giận mình chứ?”
“Đừng có lo về chuyện đó. Nhưng làm thế nào mà cậu biết nhà mình ở đâu vậy?” Tôi không nhớ là mình đã nói cho cậu ấy nghe địa chỉ nhà mình.
“Mình đã lấy được nó từ chị Kyouko.”
Senpai à. Tại sao chứ? Mà họ lúc nào cũng thân thiết với nhau đến thế sao?
“Ừ, ừm, cây đàn ghi-ta của mình đâu rồi?”
“À, mình đã đặt nó trong hành lang dưới nhà. Để mình đi lấy.”
Khi tôi mang chiếc bao đựng đàn ghi-ta trở lại phòng, Yuri mở nó ra và lấy ra từ bên trong một thứ gì đó.
Tôi nín thở.
Bừng sáng dưới ánh đèn điện là màu sắc cổ điển đã ngả màu nắng của cây Stratocaster. Tôi chỉ cần nhìn lướt qua thôi. Không thể nào nhầm lẫn được. Đó là cây đàn của Mafuyu.
Tại sao Yuri lại có nó? Không chờ đã, ngay từ đầu cây Stratocaster đó đã thuộc về cậu ấy rồi.
“Mafuyu đã trả nó lại cho mình. Mình không hề muốn nhận lại nó.”
Tôi vội ngẩng đầu lên. Chẳng phải Mafuyu nói rằng cây đàn đã bị Ebichiri tịch thu rồi sao? Tại sao nó lại ở trong tay Yuri? Vậy là cô ấy đã nói dối ư? Tại sao chứ?
Yuri ôm chặt cây Stratocaster trước ngực và lại ngồi xuống giường tôi.
“...Mafuyu đã thay đổi kế hoạch điều trị của mình. Có lẽ là cậu ấy sẽ không quay trở về trong vòng một năm đâu.”
“Ừm, mình có nghe rồi.”
Và tôi cũng biết đó là quyết định của Mafuyu.
“Thêm vào đó, cậu ấy nói cậu ấy sẽ học ở bên đấy.”
“...Ừm.”
Thật sao? Ừ, tôi đoán vậy cũng hợp lí, cô ấy đã nghỉ học ở trường chúng tôi rồi mà. Mafuyu đã quyết định sinh sống bên kia đại dương. Tại một đất nước không có tôi ở đó.
“Cậu đã nghe về bệnh viện mà cậu ấy sẽ tới chưa?”
“Hả? Chưa.” Ừm, dù sao thì tôi biết chuyện đó cũng không để làm gì cả.
“Mình nghe kể rằng nó ở California và đó là một bệnh viện trực thuộc một trường đại học nổi tiếng với những phương thuốc dành cho những chấn thương thể thao.”
Phương thuốc dành cho những chấn thương thể thao à?
“Họ nói thế này.” Yuri nắm chặt lấy cần đàn của cây Stratocaster và thở dài đau khổ. “Mafuyu đã gặp chấn thương cổ tay vì mình đã dạy cậu ấy cách chơi ghi-ta không chính xác, kĩ thuật đó đặt quá nhiều gánh nặng lên cổ tay của cậu ấy. Nhưng cũng phải nói là trước đây cũng đã có rất nhiều nhạc công từng tới bệnh viện này.”
“Vậy là cô ấy sẽ trải qua quá trình trị liệu ở đó để có thể quay lại chơi piano đúng không?”
“Trước đây cũng có khá nhiều nghệ sĩ ghi-ta tới đó rồi. Mình cũng có biết mấy người.”
Tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Yuri.
“Sức mạnh ở ngón tay và cổ tay Mafuyu rất yếu, và hơn thế nữa, cậu ấy cũng đã học kĩ thuật chơi không chính xác. Đó là lí do tại sao cậu ấy phải bắt đầu lại từ con số không, vậy thì cậu ấy mới có thể học được phương pháp chính xác để có thể lại chơi ghi-ta một lần nữa. Đó là lí do tại sao cậu ấy cần đến cả một năm.”
Cả ghi-ta nữa sao?
Tại sao chứ? Tôi không tài nào thở nổi.
Không phải Mafuyu đã từ bỏ ghi-ta rồi sao? Không, cây Stratocaster đang ở đây.
Và bảy mươi nhăm phần trăm của Feketerigó vẫn còn đang ở đây.
“Vậy ra cậu ấy không nói cho Naomi chuyện đó à.”
Giọng Yuri nghe như sắp khóc.
“Mình đã hỏi Mafuyu tại sao cậu ấy lại giữ bí mật chuyện đó với Naomi để rồi cứ thế bỏ đi.”
Tôi đưa người về phía Yuri và hỏi.
“Mafuyu đã trả lời thế nào? Cô ấy đã nói gì?”
Tại sao mày không tự mình hỏi cô ấy đi, đồ nhu nhược vô dụng?...Một giọng nói đau khổ vọng lên từ trong tâm trí tôi.
“Cậu ấy không chịu giải thích bất cứ điều gì cả. Mình không biết, mình chẳng biết sao nữa. Bởi vì Mafuyu thích Naomi rất nhiều...Và cậu ấy cũng có thể lại quay trở lại bên cạnh Naomi chỉ trong vòng hai tháng...Không phải vậy rất tuyệt sao? Nhưng Mafuyu, cậu ấy…”
Yuri khóc nức lên trong khi ôm chặt lấy cây Stratocaster. Tôi gục xuống sàn nhà.
Tại sao chứ? Đến lúc này, Mafuyu cuối cùng cũng đã bày tỏ rõ ràng tình cảm của cô ấy dành cho tôi. Lấy lại được cây đàn piano và quay trở về bên tôi với cô ấy vẫn là chưa đủ. Mafuyu còn là một phần của Feketerigó nữa. Cô ấy yêu ban nhạc rất, rất nhiều.
Ngay cả khi cô ấy bị tách biệt ở một đất nước khác trong một khoảng thời gian không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô ấy phải lấy lại được đôi cánh của mình.
“Tại sao chứ? Cậu ấy đâu cần phải im lặng bỏ đi như thế này, Mình ghét chuyện đó. Cả Mafuyu và Naomi đều trông thật khổ sở, mình không muốn nhìn thấy hai cậu như thế này.”
“Đó là vì…”
Mình đã làm những chuyện thật kinh khủng với Mafuyu.
Mình đã nghĩ Mafuyu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
“Chắc chắn cậu ấy sẽ quay trở về! Naomi ngốc! Cậu không hiểu điều đó sao?”
Yuri vứt cây Stratocaster lên giường rồi nhảy ra đứng trước mặt tôi. Cậu ấy nghiêng người về phía trước với cặp mắt rưng rưng và đặt hai tay lên má tôi.
“Mafuyu đang làm tất cả những gì có thể để cậu ấy có thể quay trở lại, để cậu ấy có thể chơi ghi-ta thêm một lần nữa. Tại sao? Tại sao Naomi lúc nào cũng như vậy chứ? Tại sao cậu không cố hết sức mình để được gặp cậu ấy, ngay cả khi chuyện đó là điều không thể chứ? Cậu ấy sẽ sớm rời khỏi Nhật Bản, cậu không còn nhiều thời gian để gặp cậu ấy đâu, cậu biết không hả?”
Mình hiểu những gì cậu đang nói. Thế nhưng…
“Đến lúc nào thì cậu mới lấy đủ chỗ dũng khí mà cậu cần cơ chứ? Nếu như tất cả những gì cậu đang làm chờ đợi thì cậu sẽ chẳng bao giờ có thể tập trung đủ lòng can đảm cần thiết đâu!”
Những lời lẽ của Yuri tác động mạnh lên tâm trí tôi, tôi gần như ngất xỉu. Tôi quỳ xuống sát giường, hai tay chống xuống đất.
Mafuyu đang làm tất cả vì cây đàn ghi-ta và vì ban nhạc.
Để cô ấy có thể một lần nữa tung cánh bên trên nhịp bass của tôi ư?
Nhưng Mafuyu chẳng hề nói với tôi điều ấy. Có phải vì cô ấy sợ tất cả có thể sẽ thất bại hay không? Hay bởi vì cô ấy cũng giống như tôi, không có đủ dũng khí?
Nếu là như vậy thì cả hai chúng tôi đều đang làm những chuyện cực kì ngu ngốc.
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của một cơ thể khác phía sau lưng mình. Yuri đã vùi mặt vào lưng tôi.
“Mình xin lỗi, Naomi.”
“...Tại sao cậu lại xin lỗi chứ?”
Nhân loại sẽ không bao giờ phát triển thêm một chút nào nếu như họ phải xin lỗi vì đã gọi một thằng khờ là kẻ ngốc.
Nhưng rồi hơi ấm của Yuri cũng từ từ rời bỏ tấm lưng tôi. Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng soạt, và khi tôi ngoảnh lại, Yuri đã cất cây ghi-ta trở lại bao đàn.
“Mình chẳng thể nào chịu nổi chuyện đó nữa. Mình không nên kể với cậu điều này. Mafuyu là một đứa ngốc, hèn nhát và cứng đầu. Nhưng mình thích Mafuyu, và mình cũng thích Naomi nữa. Rõ khổ. Mình đã lo toáng lên mỗi khi nghĩ rằng tất cả đều là lỗi ở mình. Rồi đến khi Mafuyu trả cây ghi-ta lại cho mình, mình không thể kiềm chế thêm được nữa. Vậy là mình đã xin chị Kyouko nói cho mình biết địa chỉ nhà cậu và mình đã chạy đến đây.”
Tôi lắc đầu. Đó không phải là lỗi của Yuri, nhưng tôi không có ý định an ủi cậu ấy bằng những lời lẽ rỗng tuếch đó.
“Thế nhưng Naomi vẫn tối dạ như thường lệ. Tất cả những gì cậu nghĩ đến chỉ là buổi nhạc hội.”
Mình xin lỗi...Tôi đáp lại theo phản xạ.
“Mình đã hứa với Mafuyu rằng mình sẽ biến đây trở thành màn biểu diễn live tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Mafuyu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình nếu như mình cố tình chơi tệ. Vậy nên…”
“Chỉ là cậu đang ương bướng một cách vô ích mà thôi.”
Ương bướng? Cậu ấy gọi tôi là ương bướng sao? Đúng rồi. Tôi đứng dậy và lấy ra một chiếc đĩa mini từ trong chiếc túi trên bao đựng đàn ghi-ta rồi nhét nó vào trong hệ thống âm thanh.
“...Cái gì đây?” Yuri tiến về phía tôi và nhòm vào dàn âm thanh.
“Bản thu âm cho buổi diễn thử hôm nay.”
Bằng chứng cho sự bướng bỉnh của tôi.
Bản hòa âm giữa nhịp trống hi-hat của Chiaki cùng tiếng ghi-ta của Senpai bắt đầu cất lên, nó ngày một vọng tới gần hơn như một tiếng chuông. Tiếng bass rung lên, những chiếc trống tom khắc họa lên một giai điệu cổ điển, trong khi giai điệu từ cây đàn synthesizer được điều chỉnh tới mức giới hạn.
Yuri sụp xuống sàn.
Thật mỉa mai. Đây vốn là bản nhạc đáng lẽ phải được chơi bởi bốn con người bằng tất cả những gì mình có, tiếng nhạc nghe trong trẻo đến đáng thất vọng khi số người giảm xuống chỉ còn ba.
Yuri nhặt lấy cây ghi-ta bass đang nằm dưới sàn.
Tôi đã vô số lần trở nên chán chường sau khi được chứng kiến và lắng nghe những màn biểu diễn siêu đẳng của những người như Kagurazaka-senpai, Mafuyu hay anh Furukawa, thế nhưng những tác động đó chẳng thể nào so sánh với những gì tôi đang cảm nhận vào ngay lúc này. Những ngón tay mảnh dẻ của Yuri nhảy múa, tái tạo lại giai điệu từ cây ghi-ta bass của tôi đến mức hoàn hảo trong khi giữ nhịp độ vừa khít với những giai điệu đang được tuôn ra từ chiếc đĩa mini của Feketerigó.
“Kĩ thuật của cậu đã tiến bộ rồi, Naomi.”
Nghe chẳng giống như cậu ấy đang khen ngợi tôi gì cả, vậy nên tôi không hề cảm thấy vui mừng. Giá như đám thiên tài ấy có thể bị khóa kín trong một chiếc lồng kính và vĩnh viễn không bao giờ thoát được ra ngoài.
“Bởi vì cậu đã đặt tất cả mọi thứ liên quan tới Mafuyu sang một bên và tập trung luyện tập.”
“Thôi đi. Đến khi biểu diễn chính thức thì bài hát này sẽ thậm chí sẽ còn tuyệt vời hơn thế nữa! Nếu như ngày mai cậu rảnh thì hãy đến đó và tận mắt chứng kiến đi.”
Tôi càu nhàu bất mãn. Yuri lè lưỡi.
“Ngày mai mình được nghỉ, nhưng chẳng có cách nào để mình tham dự buổi nhạc hội ấy cả.”
À, vậy sao? Được rồi. Tôi đang tức điên lên trong đầu, vậy nên tôi giữ im lặng.
“Bởi vì trên sân khấu sẽ chỉ có ba người các cậu, màn biểu diễn sẽ không khác biệt nhiều lắm với những gì trong cuộn băng thu âm này đúng không?”
Không, cậu đừng có xem thường một màn biểu diễn live. Thế nhưng tôi vẫn im lặng.
“Chỉ cần chiếc đĩa mini này thôi cũng được rồi. Nhưng tại sao chất lượng lại tốt thế chứ?”
“Là vì ban đầu mình đã thu âm tiếng nhạc của cả ban bằng thiết bị tạo hiệu ứng. Rồi, sau khi hệ thống đã đọc và xử lí xong những âm thanh đó, chúng sẽ được phát ra từ cây đàn synthesizer. Vậy nên tất cả những gì mình cần phải làm chỉ là nối chiếc đĩa mini vào cây đàn synthesizer, vậy là mình đã có thể thu âm mọi thứ thật dễ dàng.”
Ồ...một vẻ mặt chẳng mấy hứng thú hiện lên trên gương mặt Yuri, cậu ấy hướng ánh mắt về phía cây ghi-ta bass của tôi. Đoạn cậu ấy thở dài và đứng dậy.
“...Thôi được rồi, vì ngày mai Naomi còn phải dậy sớm nữa vậy nên mình về đây.”
“Hả? Đợi, đợi chút đã. Cậu biết đấy, quần áo của cậu vẫn chưa khô đâu. Thêm nữa, ngoài kia trời tuyết vẫn còn đang rơi dày lắm…”
Yuri tròn mắt và nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ trên người mình. Cậu ấy không định ra về trong bộ trang phục ấy đâu nhỉ?
“Ừm thì, nhưng mà…”
“Julien Flaubert, tại sao cháu không ở lại đây đêm nay? Nao và ta là những người duy nhất sống trong căn nhà này, vậy nên cháu không cần phải bận tâm đâu. Này Nao, đứng dậy! Thu dọn sàn nhà và trải một tấm đệm ra!”
“Ông bắt đầu nghe trộm từ lúc nào thế hả, Tetsurou?!”
Tôi ném một cái gối về phía khe hở trên cánh cửa để mở. Hề hề hề...tiếng cười tởm lợm di chuyển xuống dưới nhà. Lão khốn này.
Tôi liếc về phía Yuri, Yuri ngước mắt lên nhìn tôi.
“...Mình có thể ở lại đây không?”
Trái tim mình sẽ đập lỡ mất một nhịp nếu như cậu vừa mang vẻ mặt đó vừa hỏi mình câu ấy đấy.
“Ừ, ừm.”
Sau khi đẩy tất cả đống hành lí cho buổi biểu diễn live vào trong góc phòng, tôi trải một tấm đệm xuống sàn nhà và kiểm tra thời gian. Cũng sắp sửa đến giờ khởi hành của chuyến tàu cuối cùng rồi. Ngày mai còn có màn tổng duyệt trực tiếp nữa, vậy nên tôi sẽ phải dậy sớm.
“Chúc ngủ ngon”...Tôi nhẹ nhàng nói trong lúc tắt đèn và chui xuống dưới chăn. Rất nhiều âm thanh từ lúc trước còn đang vần vũ trong đầu tôi. ‘Cậu nhóc, em cứ thế này mà từ bỏ sao?’, Senpai hỏi. ‘Nao chẳng trưởng thành lên được một chút nào cả’, Chiaki cáu kỉnh nhận xét. Tiếng đập của trái tim được tạo nên bởi bản hòa ca giữa những tiếng trống hi-hat và cây ghi-ta bass. Hàng loạt những yêu cầu khó chịu được ban tổ chức đặt ra. Đoàn tàu trượt đi trên đường ray lạnh lẽo.
“...Naomi.”
Có người đột nhiên gọi tên tôi, tôi kéo tấm chăn xuống.
Trong bóng tối, tôi có thể nhìn thấy Yuri đang ngồi dậy trên tấm đệm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mình có thể ngủ trên giường cậu không?”
Trời rất tối, vậy nên có lẽ cậu ấy sẽ chẳng thể nào nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn ngu ngốc trên gương mặt tôi.
“T, t, tại sao chứ?”
Lạnh quá à? Cậu ấy muốn đổi giường sao?
“Naomi sẽ không biến mất đâu đúng không?” Giọng Yuri nghe đầy bất an. “Mình sợ lắm. Cậu sẽ không biến mất giống như Mafuyu đâu, phải không? Cảm giác như tất cả mọi người...tất cả mọi người đều sẽ biến mất một khi mình nhắm mắt lại. Cảm giác ấy thật đáng sợ.”
“Mình sẽ không biến mất đâu. Mình đang ở ngay đây mà.”
Nỗi lo lắng vô căn cứ của Yuri khiến tôi thấy bồn chồn.
“C, cậu không...giận mình đâu đúng không? Cậu không ghét mình đâu đúng không? Bởi, bởi vì...tất cả...tất cả đều là lỗi của mình. Hẳn là Mafuyu cũng nghĩ như vậy. Giá như mình không dạy cậu ấy chơi ghi-ta…”
Cách không quá xa cánh tay tôi, Yuri vùi mặt vào trong chăn và im lặng.
Không phải là lỗi của Yuri đâu...không đời nào tôi có thể nói vậy được. Bởi đó là một lời nói dối. Lí do khiến cho cánh tay phải của Mafuyu bị tổn thương là vì Yuri đã dạy cô ấy kĩ thuật chơi ghi-ta không chính xác.
Thế nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mượt mà của Yuri.
“Mình sẽ không bao giờ gặp được Mafuyu nếu như Yuri không dạy cho cô ấy cách chơi ghi-ta.”
Và cả Senpai cũng thế. Và tất nhiên, tôi cũng sẽ không thể gặp được Yuri.
Và tôi sẽ không biết được niềm đam mê bỏng cháy của sân khấu, hay mùi vị ngọt ngào của những giọt mồ hôi nóng hổi.
Hay vẻ đẹp đích thực của âm nhạc.
“Mình không hề giận đâu. Và có lẽ là Mafuyu cũng suy nghĩ giống như mình thôi. Không đời nào cô ấy lại ghét Yuri được.”
“...Thật chứ?”
“Ừ.”
“Nhưng mình vẫn sợ. Mình sợ rằng mọi người sẽ biến mất khi mình thức dậy.”
Yuri nắm chặt lấy cổ tay tôi và bật ra một tiếng rên đau đớn. Tôi thở dài. Đúng là đau đầu. Cậu ấy chẳng khác nào một đứa trẻ vậy. Không chờ đã, thật ra, cậu ấy vẫn còn là trẻ con mà. Và cả tôi cũng vậy. Yuri nhỏ hơn tôi một tuổi, vậy nên, căn cứ theo tuổi tác của cậu ấy, cậu ấy chỉ là một học sinh sơ trung.
“Ừm, c, chắc chắn rồi, nếu như cậu muốn. Nhưng giường mình thật sự rất nhỏ đó.”
Yuri lách cơ thể nhỏ nhắn của mình chui vào giường tôi, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy sụt sùi.
Ừm, cũng không phải vấn đề gì lớn vì cả hai chúng tôi đều là con trai, nhưng dù sao tôi cũng vẫn có đôi chút căng thẳng. Tôi quay người xoay lưng về phía Yuri.
“...Naomi…”
Cậu ấy yếu ớt thì thào tên tôi, hơi thở của cậu ấy vuốt ve cổ tôi.
Hơi ấm từ cơ thể cậu ấy cũng nhẹ nhàng áp lên lưng tôi.
Liệu cứ đà này thì tôi có thể ngủ được không đây? Tôi bắt đầu lo lắng về những chuyện hoàn toàn khác hẳn với những gì mình đang suy nghĩ chỉ một thoáng trước. Cậu ấy là người Pháp và cậu ấy cũng đã từng nhắc đến chuyện trước đây đã từng ngủ chung giường với Mafuyu. Có lẽ cậu ấy vẫn làm thế này suốt. Đó hẳn là một sự khác biệt giữa hai nền văn hóa.
Tôi nghĩ mình cũng không nên lo lắng về những chuyện như vậy. Điều duy nhất tôi cần nghĩ đến lúc này là buổi biểu diễn live ngày mai.
Nhưng bất ngờ là tất cả những thanh âm ồn ã đang vần vũ trong đầu tôi cứ dần dần biến mất, cứ như thể chúng đã bị hơi ấm của Yuri hút sạch vậy.
Rốt cuộc, tôi cũng thanh thản đầu hàng cơn buồn ngủ của mình.