“Nao, này Nao! Ta sắp ra ngoài rồi, vậy nên chuẩn bị bữa sáng cho ta đi!”
Những cú vỗ liên hồi vào vai buộc tôi phải từ từ mở mắt. Cơ thể tôi cảm giác như thể dính chặt xuống tấm ga trải giường...Khi xoay cổ, tôi có thể cảm nhận được da dẻ mình đang rách ra từng mảng.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt một hồi để đôi mắt làm quen với không gian sáng lóa bên ngoài, thế rồi liếc một cái nhìn sang gương mặt của Tetsurou.
“...Đây là buổi sáng tồi tệ nhất trong đời tôi…”
Vậy ra điều đang chờ đợi tôi sau buổi đêm tồi tệ nhất đời mình là việc Tetsurou đang đánh thức tôi dậy vào buổi sáng sao?
“Chuẩn bị bữa sáng cho ta đi nhanh lên! Hôm nay ta có vài điều cần thương thảo với công ti M, nhưng họ lại chẳng hề sẵn lòng móc hầu bao phụ cấp ăn trưa nữa.”
Đủ rồi. Đừng có lay tôi nữa, tôi đau đầu lắm. Tôi hất văng cánh tay của Tetsurou đi và ngồi dậy chau mày. Có hơi sáng sủa quá mức. Mấy giờ rồi nhỉ?
“À đúng rồi, vì đến tám giờ sáng mà con vẫn chưa tỉnh dậy, vậy nên ta đã gọi điện cho nhà trường và thay mặt con báo nghỉ học rồi. Không phải ta là một người cha rất tốt sao?”
“Đã mười giờ rồi à, chết tiệt! Nếu kiểu gì ông cũng sẽ gọi điện thì tại sao thay vào đó ông không đánh thức tôi lúc tám giờ đi?!”
Một cái liếc nhanh về phía chiếc đồng hồ cũng đã đủ để tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nhảy ra khỏi giường và bắt bẻ Tetsurou.
“Vậy là con đang đổ trách nhiệm cho người khác và phớt lờ sự thật là mình đang nằm lười biếng trên giường sao. Trẻ con ngày nay đúng thật là.”
“U~, u~...”
Không có gì làm tôi bực bội hơn là bị phản bác bởi một lập luận rất ư hợp lí từ Tetsurou. Sao cũng được, dù sao thì tôi cũng quá xấu hổ để đối diện Chiaki hay Kagurazaka-senpai, vậy nên có lẽ tôi cũng nên nghỉ ngơi. Tôi kéo chăn trùm qua đầu.
“Bữa sáng của ta!” Tetsurou kêu lên bằng giọng đáng xấu hổ.
“Trong tủ lạnh có gel dinh dưỡng đấy.”
“Ta có thể hâm nóng nó lên và rưới lên cơm như nước sốt không?”
Cứ việc làm những gì ông thích.
Tôi không hề vặn lại vì nghĩ ông ấy chỉ đang nói đùa thôi, nhưng đến khi Tetsurou thật sự đã bước ra khỏi phòng mà không nói bất cứ câu nào, tôi bèn đuổi theo ông ấy và đi xuống nhà bếp.
Tôi chờ cho Tetsurou ăn xong bữa ăn đơn giản với cơm Tàu trước khi tiễn ông ấy đi làm.
“Con đã nghe hết cuộn băng của con bé Mafuyu chưa? Từ đầu tới cuối ấy?”
Tetsurou ngoái đầu lại hỏi trong khi đang xỏ chân vào đôi giày trước cửa ra vào.
“...Hả?”
Tất nhiên là tôi đã nghe rồi. Từ đầu tới tận đoạn tarantella của bản Kreutzer Sonata. Đó là cách mà tôi đã nhận ra vết thương vô hình trên tay phải của Mafuyu. Tại sao bỗng nhiên ông ấy lại nhắc đến chuyện đó cơ chứ?
“Dù sao thì, tốt nhất thì con nên nghe cuộn băng ấy cho tới tận cuối cùng đi.”
Nói đoạn Tetsurou rời đi. Tiếng ống xả ngày một xa dần.
Ông ấy nói vậy là có ý gì chứ? Tôi không hiểu ông ấy nữa. Và cũng chẳng phải là tôi muốn nghe lại cuốn băng ấy...vậy thì thật quá đau lòng.
Tôi lắc đầu ngăn những suy nghĩ ấy lại. Mọi thứ trước mắt tôi vẫn còn đương lờ mờ, vậy nên tôi quyết định đi tắm. Chiếc áo sơ mi trên người tôi nhăn dúm dó vì tôi đã mặc nguyên cả bộ đồng phục của mình đi ngủ.
Sau khi tắm xong, tôi vừa quay trở lại phòng khách vừa dùng một cái khăn lau khô tóc mình. Mặc cho thời tiết tuyệt diệu bên ngoài, tôi vẫn cảm thấy lành lạnh...ngay cả sau khi đã khoác lên mình một chiếc áo gi-lê bằng len ra ngoài cái áo thun dày. Kể từ khi nào mà tôi đã bắt đầu chẳng bận tâm chút gì đến chuyện trốn tiết vậy nhỉ? Tất cả bắt đầu từ khi nào chứ?
Là từ khi cuộc sống của tôi bắt đầu xoay quanh ban nhạc sao?
Tôi móc cuộn băng mình đã đánh rơi xuống dưới gậm giường lên và cẩn trọng mang nó trở lại phòng khách dưới tầng một như thể đang cầm trong tay một quả trứng.
Sau khi bấm nút chạy, tôi vặn nhỏ âm lượng lại và cuộn tròn người trên chiếc sofa.
Những thanh âm đang truyền từ loa tới tôi là giai điệu đẹp đẽ của bản sonata dành cho violon Spring. Beethoven là một nhà soạn nhạc phi thường. Đó là một khung cảnh ấn tượng, tuy nhiên ông ấy không chỉ đơn giản diễn tả nó bằng những lời lẽ đẹp đẽ, ông ấy đã phổ nhạc cho nó, vậy nên những vị trí đặc biệt trong bản nhạc sẽ thấm sâu vào trong trái tim bạn, bản nhạc càng kéo dài nỗi buồn lại càng ngày càng tăng thêm.
Tôi không nên nghe thứ này. Tôi không muốn tưởng tượng ra cảnh Mafuyu đang gõ lên những phím đàn với những ngón tay mảnh mai đang rỉ máu. Thế nhưng tôi vẫn cuộn tròn người bất động trên chiếc sofa, lắng nghe bản Kreutzer Sonata ngay cả sau khi nó đã bắt đầu. Cây đàn violon của Yuri cảm giác như đang cắt lìa đầu tôi ra khỏi cổ, trong khi cây đàn piano của Mafuyu đang gây nên những vết thương lên từng chiếc xương trong cơ thể tôi...thế nhưng cơn đau ấy với tôi lại thật sự dễ chịu.
Mafuyu sắp sửa rời xa tôi.
Cho dù vậy trong tương lai tôi vẫn có thể được nghe tiếng đàn piano của cô ấy. Một khi đã từ bỏ cây đàn ghi-ta, Mafuyu chắc chắn sẽ quay trở lại với cái thế giới ấy sau khi đã hoàn thành liệu trình phục hồi chức năng của mình ở Mỹ.
Vậy có ổn không?
Tôi thấy vậy cũng được sao?
Hai cánh tay tôi dồn sức chà lên đầu gối mạnh hơn. Tôi thu người né tránh những vũ điệu mãnh liệt, những cú va chạm dữ dội giữa Mafuyu và Yuri...chạy trốn khỏi những tia lửa, hơi nóng cùng nỗi đau được giải phóng bởi điệu tarantella ở chương cuối cùng.
Rốt cục bản Kreutzer cũng đã kết thúc. Những tiếng vọng hãy còn vương lại bị hút sạch bởi bầu không khí tĩnh lặng của một trưa mùa đông, và tất cả những gì còn sót lại là tiếng cuộn băng xoay tròn.
Feketerigó đã tan rã rồi.
Nếu như đây là điều mà Mafuyu đã mong muốn thì tôi có nghĩ ngợi hay hành xử thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu Mafuyu đang kiếm tìm một sự giúp đỡ, tôi chắc chắn mình sẽ có mặt và bằng một cách nào đó đem cô ấy trở về. Thế nhưng lần này lại khác. Mafuyu đang vượt đại dương đúng như ý nguyện của chính bản thân cô ấy, còn những người bị bỏ lại phía sau là ba chúng tôi…
Pa. Tôi ngẩng đầu lên. Tiếng động ấy vọng ra từ trong hệ thống âm thanh. Chiếc đầu cát-sét đã chạy hết mặt A của cuộn băng, vậy nên nó đang tự động đổi bên.
Một tiếng rè rè đến nghẹt thở cất lên ngắn ngủi.
Và rồi, những thanh âm trong trẻo và thuần khiết của cây Stratocaster tuôn ra, trào lên từ bên dưới. Từng nốt từng nốt trong vắt như một sợi mưa bạc, và rồi tất cả hợp vào thành một giai điệu liền mạch rót vào trong tai tôi. Đó là một điệu arpeggio vui tươi.
Đó không phải bất cứ một bài hát cụ thể nào cả...chỉ là một giai điệu mà Mafuyu lúc nào cũng gảy bập bùng để khởi động trước mỗi lần chơi ghi-ta. Những bọt khí nổi lên theo hình xoắn ốc của những nốt nhạc nửa cung, rồi bầy chim len lỏi giữa những đám mây và mặt đất. Thanh âm, thanh âm và lại thêm nhiều thanh âm nữa, chúng được hòa với nhau theo một hình thái và khoảng cách hoàn hảo, tất cả được tiêm vào trong mạch máu tôi.
Vậy ra vẫn còn có những bản thu âm như thế này ở bên mặt B sao? Tôi hoàn toàn không biết về chúng. Có phải đây là điều mà Tetsurou đang ám chỉ hay không?
Tôi tưởng tượng ra bức tường bụi bặm, những chiếc ampli, cây đàn synthesizer và những chiếc ghế, tất cả được bày biện bên trong căn phòng tập của chúng tôi. Ở đó có Mafuyu đang cúi đầu gảy bập bùng cây đàn ghi-ta của mình. Còn Chiaki đã khởi động xong và đang chơi những điệu hi-hat chen ngang giai điệu ấy. Rồi Kagurazaka-senpai sẽ gạt công tắc của chiếc mi-crô với một nụ cười nở trên môi và khơi lên một thoáng ồn ào lao vút qua thinh không. Đó là cách chúng tôi thường bắt đầu.
Khung cảnh ấy sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi nhắm mắt lại thưởng thức ảo ảnh ngọt ngào ấy.
Thế nhưng cuộn băng lại đột nhiên im bặt, và đó là khi tôi lại một lần nữa bị quăng trả lại căn phòng khách trống rỗng. Và thứ hãy còn bị bỏ lại trong căn phòng tập đầy hứng khởi ấy là trái tim của tôi.
Nếu như tôi chỉ ngồi ôm gối, cắm tai nghe và chờ đợi vô số ngày đêm trôi qua, liệu mọi thứ có được thu xếp sau khi tôi đã quên đi sạch sẽ tất cả mọi điều không? Khi bị bỏ lại một mình, một vật đã hỏng sẽ chỉ ngày một hỏng thêm. Đó là tiến trình tự nhiên của vạn vật, và cũng là con đường dễ nhất tôi có thể lựa chọn. Ít nhất tôi cũng hiểu được điều ấy.
Vậy nên tôi đứng dậy khỏi chiếc sofa.
Tôi trở về phòng mình và nhanh chóng bắt đầu đóng gói hộp đồ nghề. Khi đã xong xuôi, tôi xuống cầu thang lục lọi trong tủ chứa đồ, ở trong đó có một cái ngăn kéo bằng nhựa đựng đầy những thứ đồ bỏ đi mà tôi đã sưu tập từ trước đến giờ. Tôi đã sắp xếp chúng ở mức tối thiểu, nhưng vẫn cần một chút thời gian để tìm kiếm tất cả những thứ mình cần.
Khi màn đêm buông xuống, tôi sang nhà Chiaki, nhà cô ấy chỉ cách nhà tôi năm phút.
Tôi đã nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho cô ấy báo rằng mình sẽ ghé qua, nhưng tôi không biết mình sẽ phải nói gì với Chiaki nữa. Và sẽ thật rắc rối nếu như cô ấy cấm tôi không được tới, vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bất ngờ tới thăm cô ấy vào buổi tối.
“Ôi trời, là Nao. Chiaki á? Con bé có nhà đấy. Cháu vào đi. Cháu ăn tối chưa? Chiaki~, Nao đến này…”
Cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi ghé thăm gia đình Aihara, mẹ Chiaki vẫn giống như mọi lần. Bà ấy hướng về phía căn phòng nằm trên tầng hai của Chiaki và la lớn, sau đó kéo tôi qua cửa mà không nói thêm bất cứ điều gì khác.
“Ừm, à…”
Một tràng những tiếng bước chân chạy xuống cầu thang ngay khi tôi sắp sửa cất lời.
Chiaki đang mặc quần ngắn cùng áo phông...bộ trang phục của cô ấy ngắn cũn cỡn đến mức khó có thể nghĩ lúc này đang là một buổi tối mùa đông. Chiaki há hốc miệng nói lắp bắp trong khoảng năm giây với gương mặt đỏ bừng.
“C, c. cậu đang làm gì ở đây vậy?! Đồ ngốc! Sao cậu còn dám tới đây chứ?!”
“M, mình xin lỗi!”
Theo phản xạ tôi đưa hộp dụng cụ lên che đầu, nhưng ơn trời, Chiaki không cầm trong tay bất cứ thứ gì cô ấy có thể ném về phía tôi cả.
“Thôi nào, không được cãi cọ ngoài cửa. Hai đứa lên trên nhà ngay đi.”
Đó là lần duy nhất tôi cảm thấy đặc biệt biết ơn lập trường cứng rắn của mẹ Chiaki. Nói rồi bà đẩy Chiaki và tôi lên cầu thang, và chúng tôi đã ở trong căn phòng bừa bộn của Chiaki. Bao quanh chúng tôi là hàng chồng hàng chồng tạp chí cùng với bầu không khí tĩnh lặng. Thế rồi mẹ Chiaki bước vào cùng một khay đồ ăn vặt và nước uống.
“...Ừm, rượu thì có chút…” Tôi cuống cuồng xua tay khi nhìn thấy chai rượu trên khay.
“À, nhưng mà Chiaki đang uống đấy.”
Bà ấy nói đúng! Có ba chai rượu Thiệu Hưng cỡ nhỏ đang nằm trên sàn nhà.
“Trời, mẹ đã làm vậy mấy lần rồi mà. Mẹ nên biết là Nao không uống rượu chứ.”
Chiaki giật lấy đĩa đồ ăn vặt và đẩy mẹ mình ra khỏi phòng cùng với chiếc khay mà bà ấy đang cầm.
Nhưng khi một lần nữa chỉ còn lại hai chúng tôi, căn phòng lại một lần nữa trở nên yên lặng. Chiaki vốc một nắm đầy hạt kaki-pi và bực bội bỏ vào miệng.
Tôi nên làm thế nào đây? Tôi không thể nào nhìn thẳng vào mắt cô ấy được.
Sau khi đã xử lí hết chỗ rượu và đống đồ ăn vặt, Chiaki thở dài một tiếng và ôm con cá heo nhồi bông to đùng của mình trước ngực.
“...Mafuyu đã gọi cho mình.”
Chiaki khẽ nói. Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Tôi không thể nhìn rõ nét mặt Chiaki vì con cá heo nhồi bông đang che khuất đi gương mặt cô ấy, nhưng dường như đôi mắt của Chiaki có hơi nhòe đi một chút.
“Mafuyu đã nói rằng cậu ấy sẽ đi Mỹ, và vậy nên cậu ấy sẽ không tới trường nữa…”
Tôi gật đầu.
“Và cậu ấy thực sự đã nói ‘xin lỗi’. Thật bất công. Mình đâu thể nói được bất cứ điều gì khi cậu ấy đã nói lời xin lỗi, đúng không?”
Những lời lẽ của cô ấy cắm sâu vào trong lòng tôi.
Tôi vẫn đang tự hỏi liệu mình có nên xin lỗi Chiaki hay không, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ vô cảm. ‘Xin lỗi’ là một lời nguyền lạnh lùng và ti tiện được đem ra để đoạn tuyệt tất cả những cuộc giao tiếp giữa người với người. Tôi nắm chặt lấy chiếc hộp dụng cụ trong tay mình.
“Ồ đúng rồi, cậu tới đây làm gì vậy Nao? Lúc này minh đang...ừm, thực sự không còn tỉnh táo nữa và lúc này đầu óc mình đang rất rối bời. Có thể mình sẽ đấm cậu và khóc toáng lên trước mặt cậu đấy, cậu biết không?”
Tôi hướng ánh mắt về phía hộp dụng cụ rồi nhìn thẳng vào mắt Chiaki.
“...Mình tới đây để sửa chiếc máy quay đĩa.”
Con cá heo nhồi bông trượt ra khỏi đùi Chiaki.
“...Hả?”
“Chiếc máy quay đĩa của cậu đã bị hỏng rồi đúng không? Nghĩ lại thì. Không phải thật ngớ ngẩn khi cậu không thể nghe món quà hiếm có mà cậu đã nhận được từ mình sao?”
Chiaki nhìn về phía bức tường và không nói được gì. Có một chiếc đĩa than đang được treo trên tường bằng những chiếc đinh ghim. Đó là album Sgt.Pepper’s Lonely Club Band.
“H, h, hả~?”
Chỉ đến khi đó Chiaki mới nhận ra hộp dụng cụ bên cạnh tôi.
“Nó ở đâu vậy? Trong tủ đồ à?”
“À, à, ờ thì, ừm…!”
Chiaki đứng bật dậy và lảo đảo chạy về phía tủ đựng đồ.
“Cậu không thể nhìn vào bên trong tủ đồ được! Quay mặt lại!” Cô ấy không thấy có bất cứ vấn đề gì với việc để tôi bước vào trong căn phòng bừa bộn của mình, vậy nên tôi chẳng hiểu tại sao cô ấy lại cấm tôi nhìn vào trong tủ đồ của cô ấy nữa. Nhưng dù sao thì tôi cũng quay đầu đi.
Tôi vừa mở hộp đồ dụng cụ vừa đối diện với chiếc máy cũ bụi bặm. Đầu tiên tôi lấy ra một chiếc túi nilon đựng đầy những bộ phận thay thế, rồi lau sạch cỗ máy bằng một tấm khăn ướt.
Ban đầu tôi thấy thật khó làm việc dưới ánh mắt dò xét chẳng hề dao động của Chiaki, nhưng chẳng mấy chốc, những ngón tay tôi đã đắm chìm trong việc mày mò với cỗ máy. Tôi thay thế chiếc kim của cỗ máy, điều chỉnh độ nghiêng của bàn xoay và xác định những chỗ đoản mạch bằng một chiếc đồng hồ vạn năng.
Đơn giản. Dù sao đó cũng chỉ là một cỗ máy. Nếu như nó bị hỏng thì tôi sẽ chỉ cần sửa nó lại mà thôi. Nhưng có rất nhiều thứ trên đời này một khi đã bị tổn hại thì sẽ không thể khắc phục được.
Sau khi bấm công tắc kiểm tra chiếc bàn xoay, tôi nhìn về phía Chiaki.
“Mình muốn kiểm tra xem liệu âm thanh có ổn hay không. Mình có thể mượn nó không?”
Chiaki liếc nhanh về phía chiếc đĩa trên tường. Cô ấy gật đầu khẽ đến mức khó có thể phát hiện bằng mắt thường.
Tôi mượn những đoạn dây cáp từ hệ thống âm thanh và nối chúng vào chiếc máy quay đĩa, rồi đặt chiếc đĩa than lên bàn xoay. Một cảm giác mơ hồ trào lên trong lồng ngực khi tôi hạ cây kim xuống. Một tiếng rè rè ngọt ngào cất lên.
Những tiếng cổ vũ tuôn ra từ chiếc loa. Và theo sau đó là một đoạn ghi-ta đầy cáu kỉnh. Rồi tiếng những nhạc cụ bằng đồng áp đảo những đoạn hòa âm của Paul, John và George.
Tôi quay đầu về phía Chiaki, dường như một nụ cười tự mãn đã thoáng hiện lên trên gương mặt tôi. Chiaki đang ôm con cá heo và con hải ly nhồi bông của mình, rồi cô ấy cuộn tròn lại như thể đang cố gắng nép mình khỏi thứ gì đó. Đôi mắt cô ấy nhìn tôi buồn bã...cô ấy cũng nhìn cả chiếc bàn xoay nữa.
“...À, x, xin lỗi. Ừ, ừm, mình xong rồi.”
Khi tôi với tay ra dừng chiếc đĩa đang xoay tròn lại.
“Đừng tắt nó đi!”
Tôi quay đầu lại. Cặp mắt của Chiaki rõ ràng đang rưng rưng nước mắt.
“Không sao. Cứ để nó chạy đi. Mình muốn nghe.”
Đoạn Chiaki ném một chiếc gối về phía tôi. Chiếc gối đập vào chân tôi và rơi bịch xuống bên cạnh cô ấy.
Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống và lắng nghe The Beatles giữa những tiếng ồn ã, giữa buổi biểu diễn tưởng tượng được dựng nên bằng cách nhồi nhét những ước mơ của bốn con người vào trong một trò đùa vô nghĩa.
Họ đã tổ chức một buổi hòa nhạc thật sự sau nhiều năm album này được sản xuất, thế nhưng buổi biểu diễn ấy đã được tổ chức trên một mái nhà và họ cũng chẳng hề công khai hay kiếm được bất cứ giấy phép nào cho nó. Ban nhạc giải tán một năm sau đó.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại những điều Senpai đã nói lúc trước. Thật dễ dàng để một người biến mất vào một ngày nào đó và không bao giờ quay trở lại.
Chị ấy nói đúng. Mafuyu đã biến mất. Tất cả đều bởi vì sự ngu ngốc của tôi.
Nhưng ngay cả khi ấy, Chiaki vẫn ở đây bên cạnh tôi. Cô ấy vẫn lại bên tôi.
Tại sao chứ?
“...Tại sao lại là mình chứ?...Ngoài kia không còn chàng trai nào tốt hơn sao?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lạ lùng. Những giai điệu đang tuôn ra từ chiếc loa bỗng nghe như thể được sinh ra từ những chiếc loa rẻ tiền. Chiaki đứng bật dậy, và đó là khi tôi nhận ra những gì mình vừa thốt lên.
“C, c, cái…”
Giọng nói run rẩy của Chiaki vọng xuống từ trên đầu tôi. Tôi bẽn lẽn ngẩng đầu lên và nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Chiaki đang kẹp giữa con cá heo và con hải ly nhồi bông.
“C, Cái gì cơ? Cậu vừa nói cái gì cơ?!”
“Ừm, không, mình không ý đó...Không thật ra, đúng là mình có ý đấy, à ừm…”
Con hải ly và con cá heo nhồi bông đột nhiên giáng xuống người tôi.
“Đồ ngốc! Tại sao cậu lại phải nói chuyện ấy vào lúc này cơ chứ...C, cậu còn không biết mình…!”
Tôi đưa hai cánh tay lên cố hết sức che đầu. Ngoài đòn tấn công dữ dội bằng những con thú bông, Chiaki còn tung cho tôi một cú song phi. Nhưng qua khe hở giữa hai cánh tay, tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của Chiaki đang thật sự tuôn trào.
Vậy là đã quá đủ để khẳng định cho những mối nghi ngờ của tôi rồi. Tôi đã làm những điều thật sự tồi tệ với Chiaki. Cô ấy lúc nào cũng đứng sau giúp đỡ tôi, cô ấy lúc nào cũng ở đó gõ lên cánh cửa sổ đóng chặt, và lúc nào cũng ở sát bên tôi đến mức hơi ấm từ cơ thể cô ấy sưởi ấm cho tôi. Nhưng ngay cả khi ấy…
Hai chữ ‘xin lỗi’ quả thật là những từ ngữ ti tiện, đó là lí do tại sao tôi không nói được bất cứ câu nào. Bởi vì tôi có tình cảm với Mafuyu. Ngay cả khi cô ấy không còn ở bên cạnh tôi nữa, tình cảm tôi dành cho Mafuyu vẫn còn rất đỗi sâu đậm.
“T, tình cảm…”
Pa, pa. Những con thú bông cuối cùng cũng tuột khỏi tay Chiaki, hai đầu gối của cô ấy yếu ớt gục xuống sàn nhà. Rồi cô ấy nắm lấy vai tôi và đưa mặt lại gần sát, bao bọc quần áo tôi bằng hơi ấm của mình.
“Tình cảm mà mình dành cho Nao…”
Lời nói của Chiaki bị dòng nước mắt nuốt chửng.
Vào lúc đó, tiếng kèn oboe cười cợt bắt đầu tuôn ra từ chiếc loa. Đó là bài When I’m Sixty Four.
Giọng ca trẻ trung giả vờ của Paul McCartney khiến đôi vai của Chiaki run rẩy.
Will you still need me, when I’m sixty four?
And if you say the word, I could stay with you.
I could be handy mending a fuse, when your lights have gone.
Khi bài hát bước sang đoạn điệp khúc thứ hai, đôi vai của Chiaki thậm chí còn run hơn cả trước, đôi tay đang nắm lấy hai vai tôi cũng bắt đầu giật giật. Khi Paul hát tới phần tiết kiệm, dè sẻn và có con cháu, Chiaki cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“...Aha ha ha ha ha!”
Chiaki nằm ra sàn, ngửa mặt lên trần nhà, cười toáng lên. Cô ấy thậm chí còn không nhận ra mình đang bóp chặt những con thú bông của mình nữa.
“A, aha ha, c, chuyện gì thế này? T, tại sao bài hát này lại được cất lên vào thời điểm này chứ? T, thật là trùng hợp quá mức mà!”
Chiaki vừa cuộn tròn người lăn lộn trên sàn nhà vừa cười như điên. Tất cả những gì tôi có thể làm là cứng họng dõi theo cô ấy.
Đó quả thật...là một sự tình cờ.
Rốt cuộc, Chiaki đã tiếp tục cười cho tới tận khi bài hát kết thúc. Và khi cô ấy ngồi dậy, hai mắt cô ấy vẫn đỏ lừ và sưng vù lên vì khóc, thế nhưng vẻ u ám từng bao trùm lấy cô ấy đã biến mất.
“A~. Trời ạ, thật kinh khủng. Sao mình có thể cười vào lúc này cơ chứ? Mình không hiểu nữa.”
Nói rồi, cô ấy đưa ngón tay quệt những giọt lệ ra khỏi khóe mắt.
“Ừ, ừm, Chiaki…”
“Đừng nói nữa.”
Câu nói của Chiaki buộc tôi phải nuốt lại câu nói của mình vào trong cổ họng. Tôi không thể nói được gì.
Vậy ra đúng là thế. Con người chúng ta có thể trông đau buồn đến vậy ngay cả khi đang mỉm cười.
“Được. Mình hiểu rồi.”
Cô ấy đã hiểu.
Vậy là Chiaki đã hiểu rằng tôi không không thể làm gì khác được. Câu nói ấy còn đau đớn hơn gấp bội những đòn tấn công bằng thú bông hay những cú đá vào bên mạng sườn.
Rồi chúng tôi ngồi xuống bên cạnh nhau lắng nghe phần còn lại của album Sgt.Pepper’s Lonely Hearts Club Band.
Không ai trong hai đứa nói lời nào. Nhưng từ hơi ấm còn đọng lại trên vai và nỗi đau khe khẽ đã khắc lên da dẻ, tôi có thể biết được rằng Chiaki đã tiến về phía trước, tới một nơi vượt xa khỏi tầm với của tôi.
Mặc dù chúng tôi vẫn đang ngồi bên cạnh nhau như những gì mình vẫn thường hay làm, hơi ấm không tên hư ảo luôn luôn tồn tại giữa hai đứa đã bị thổi tan vào buổi tối hôm ấy.
Vậy là điều duy nhất tôi có thể dựa vào là bài hát đang cất lên từ chiếc đĩa.
Buổi trình diễn live đang đi dần đến hồi kết, những lời nói tạm biệt của Sgt.Pepper’s Lonely Hearts Club Band đang bị tiếng hò hét điếc tai của đám đông nuốt chửng. Cảm giác như thể những bước chân của Mafuyu đang dần dần tiến về phía tôi. Đoạn piano mở đầu của A Day in the Life lại một lần nữa khiến tôi phải rơi nước mắt như nó vẫn luôn làm.
Ngay cả khi không hề quay đầu lại, tôi vẫn biết rằng Chiaki lại đang khóc.
Mỗi tin tức được John hát lên.
Buổi sáng bận rộn chạy tới chạy lui của Paul.
Tôi đã sống qua thời khắc đó cả ngàn lần và tôi chắc chắn chúng tôi sẽ tiếp tục như vậy thêm cả ngàn lần nữa. Cuộc sống hàng ngày vốn tàn nhẫn...nhưng không thể thay thế.
“Hãy biểu diễn live thôi.”
Tôi lên tiếng khi chiếc đĩa đã chạy hết và những âm thanh còn sót lại của cây đàn piano vẫn đang lờ mờ ngân nga giữa hai chúng tôi.
“Ngay cả khi Mafuyu không còn ở đây nữa, ba chúng ta vẫn phải lên sân khấu. Hãy biến đây trở thành màn biểu diễn tuyệt vời nhất của chúng ta.”
Với cặp mắt rưng rưng nhìn chặt xuống cặp loa, Chiaki chầm chậm gật đầu.
Và rồi, tiếng còi gọi chó...một tiếng rít gần như không thể nào nghe được...cất lên từ phía bên kia, xa xăm.