Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 225

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7474

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Volume 1 - Chương 4.6: Tức giận và bỏ chạy

"Shirayuki yêu mày đấy."

Một đứa con gái tôi chẳng quen biết lại nói vậy.....

...với môt nụ cười nham hiểm.

...

Tôi nhìn về phía Kokoa.

Trông như thể cô ấy sắp chực khóc đến nơi, và khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lại quay đầu sang chỗ khác.

"Cứ tưởng hai người là bạn từ nhỏ. Cô ta yêu mày, nhưng nhỏ lại không thể đến gần đã có bạn gái kia...Nhưng giờ thì đứa bạn gái đó đã chết, nên giờ cô ta đang cố đến với mày. Trong quyển nhật kí này toàn viết về mấy chuyện ấy."

"Đúng là một con đ*ếm. Cứ nhìn xem nó thả thính với đàn ông giỏi thế nào đi. Tao chắc Saotome-kun cũng đã bị con đ* này lừa như vậy. Kyahahaha!"

....

Chẳng có gì hay ho cả,vậy mà hai con ả kia vẫn đứng trước mặt tôi, cười cợt thô thiển đầy khó chịu.

"Một con quỷ đi*m, và mày cũng nên dừng lại bây giờ đi. Lỡ mà đổ phải con đ* này thì mày cũng sẽ hối hận đấy."

B-Ố-P!!! ( *S-L-A-P!!!*)

Điều tiếp theo mà tôi nhận ra, là bản thân đã vẻ một cái mặt con ả toàn phụt ra những lời vô căn cứ về Kokoa

Cứ nghe con ả này nói thật là khó chịu trong người, nên tôi cho nó ngậm mồm luôn.

"Cái quái! Mày đang làm cái...?"

Tôi tát ả thêm một cái nữa ở bên còn lại.

"Lạy chúa, mày không thể làm vậy với một đứa con gái được....!"

Đứa con gái còn lại phản kháng.

"Tao không quan tâm. Đều là do bạn của mày gây khó chịu cả thôi."

Một cú tát nữa. Lần này lại là bên kia.

Tôi đếch quan tâm đến việc chúng nó có là con trai hay con gái đi nữa. Một đứa rác rưởi thì vẫn là chỉ là rác rưởi. Đây mới là không phân biệt giới tính thật sự. Tôi ngán sự kì thị phân biệt rồi.

Tuy vậy, phải ra tay với một đứa con gái vẫn khó chịu lắm đấy. Đấm ả ta lại không được, nên tôi chỉ mới tát mà thôi, dĩ nhiên là có lí do chính đáng nhé.

Sau ba cú tát liên hồi, đứa con gái ấy sờ đôi má sưng vù của mình, trông như thể chuẩn bị khóc còn nhiều hơn Kokoa nữa. À thì, tôi đã dùng hết sức mà. Xin lỗi nha. Tao không giỏi đánh nhau chút nào đâu, nên không thể nương tay với mày được.

"Đưa tao cuốn nhật kí mà đã lấy từ Kokoa."

"...."

"Đừng có đứng chực đấy đấy! Mau đưa nó đây!"

"..Vâng!"

Lần này, cô ta đã cư xử đàng hoàng và lịch sự hơn. Mới nãy ả còn đang mồm miệng rắn độc, vậy mà giờ tính tình lại khác biệt đáng kể.

Đứa còn lại với nụ cười ban nãy lấy cuốn nhật kí ra từ cặp. Khi nhìn kĩ, tôi có thể thấy một cái sticker từ hồi đi chơi tại Game center.

Cảm thấy sợ hãi, cô ta đưa trả lại cho Kokoa.

"Đây, nhật kí của cậu đây."

"....A-à. Um, cảm ơn nhiều."

Kokoa nhận lấy cuốn nhật kí.

Rồi, cổ lại nhanh chóng cất nó vào cặp mình và rồi nhìn tôi chằm chằm trong im lặng.

...

"..........."

"..........."

Tôi có thể hiểu sao cô ấy lại giữ im lặng....

Thì, bạn có thể thấy đấy. Hai con ngốc kia đã tiết lộ cái bí mật cô ấy không muốn tôi biết.

Tuy không biết giờ cô ấy đang nghĩ gì, nhưng bây giờ hẳn là đang khá căng thẳng. Hoặc cũng có thể đang bối rối trong những suy nghĩ.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện này. Tóm lại là, giờ nên hỏi gì với làm thế nào với cổ đây.....

"...Câu thích tớ sao?"

Không không, tôi không thể hỏi không không như vậy được.

Uh, hmmmm, xem nào...

"Cái sticker từ lần đó, cậu đã để trong cuốn nhật kí."

"...!"

Kokoa quay lưng lại và bỏ chạy nhanh chóng.

Trời đất! Mình nói sai cái gì à. Không, tôi còn chẳng biết nói gì nữa mà, cái đó là nói bừa đấy!

"Này, Kokoa, chờ đã!"

"~~~~~~~~~~~~~!!!!"

Ngay lúc tôi đang chuẩn bị định đuổi theo sau....

"Bên này, sensei ơi! Cậu ta đã đánh mấy cô gái ấy đấy."

"Kuh! Quấy rối cái gì đây? Ngay lúc cô đang chuẩn bị thắng game online giao tiếp trong phòng giáo viên, vậy mà lại? Nếu chuyện này là cố tình, thì em độc ác quá ó...Hử? Sawatari-kun? Chuyện gì đây?"

Có lẽ mắc kẹt ở đây mất rồi.

"Kamishiro-sensei Không, không giống như cô đang nghĩ đâu."

"Nhưng bạn nữ này đang khóc đấy. Sawatari-kun, em đã làm gì hả?"

"À vâng, nhưng chuyện này thật ra có lí do riêng...."

Chết thật, để mất dấu Kokoa rồi!

Tôi rời khỏi trường một mình lần đầu tiên trong một quãng thời gian.

Tôi đã bị Kokoa bỏ lại. Không, không phải. Là cổ đã chạy thật nhanh khỏi mình.

Dù sao, tôi cũng mừng mình có thể rời đi mà không bị chậm trễ.

Tôi đã giải thích cới cô giáo rằng cuốn nhật kí Kokoa trân trọng đã bị ăn cắp và những cô gái đó đã đem ra châm chọc nội dung bên trong. Sau khi giải thích mọi thứ như vậy, cô ấy không đổ lỗi tôi nữa, còn hai cô gái kia cũng chẳng nói gì.

Tất nhiên, tôi đã không kể với cô nội dung bên trong là gì, vì đó là chuyện riêng tư của Kokoa, nhưng tôi nghĩ cô cũng để ý. Tất cả chỉ vì cô ấy biết chúng tôi và có thể dễ dàng đọc bầu không khí này. Nên bằng cách nào đó mọi chuyện lại đi thuận theo ý tôi.

Thật là may mình đã không bị bắt bởi giáo viên khác.

Dù sao thì, tôi tự hỏi cô ấy đã chạy đi đâu mất rồi?

Cô ấy đã chạy thẳng về nhà rồi u? Không, tôi không nghĩ thế, xét về tính cách của cổ. Bằng cách nào đó, tôi có thể đoán ra.

Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã chạy đi đâu khác. Nhưng ở đâu? Cậu không biết tớ lo lắng cho cậu lắm sao?

"Ohh!! Yu-kun!!"

Và tôi nghe thấy có một giọng nói thân quen từ đằng sau.

Tôi quay lại ra đằng sau và nhìn thấy một cô nàng mình quen trong bộ đồ Trung Hoa, giữ trong tay cái bánh gạo đang chờ được giao hàng.

"Tenten! Cậu đi giao hàng à?"

"Ừ. Đó là lí do tớ phải nhanh lên, xin lỗi nhé, tớ không có thời gian để nói chuyện được."

"Ah! Xin lỗi. Chúc cậu may mắn với công việc."

"Hahaha, cảm ơn! Oh, mà này...Kokoa-chan nãy đã khóc trong công viên một lúc trước đấy. Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Không phải cậu đang bận giao đồ ăn sao...? Khoan đã! Cậu mới nói gì vê Kokoa cơ?"

"Kokoa-chan nãy đang khóc. Trong công viên."

Oh, vậy là cô ấy đã không chạy thẳng về nhà. Cô ấy đã đến công viên đó.

Tôi đã hơi đúng đấy chứ.

Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có vẫn còn đang khóc hay không.