Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 117

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5288

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 85

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 86

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 19

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

Volume 2 - Chương 3.3: Lời động viên

Dùng xong bữa sáng, tôi tời khỏi nhà.

Không biết giờ này Kokoa đã đến trường chưa.

Ngó qua cửa nhà bên cạnh, sau một hồi lưỡng lự, tôi mới bước ra khỏi cổng chính.

Mặt trời chói lọi trên con đường rải nhựa như muốn thiêu rụi cả thể xác, biết mình vẫn phải đi bộ đến trường khiến tâm trạng tôi không khỏi âm u. Ngoài ra còn có hơi ẩm khó chịu bốc lên, bám lấy ngoài da nhiều hơn mọi khi.

Vừa bước vào lớp, tôi lau trán. Kasugai thấy vậy liền phóng đến ngay trước mặt.

Cô kéo chiếc ghế của Kazama đến đặt ngay cạnh rồi ngồi xuống.

“Yucchi, sao cậu lại đá Kokoa?”

Không biết liệu Kokoa có kể chi tiết cho cậu ta về chuyện đã xảy ra tối qua hay không.

Tôi không thấy ngạc nhiên mấy, vì tôi đã đoán trước rằng Kasugai cũng sẽ biết. Nhưng tôi không muốn phải nói chuyện này trong lớp chút nào. Những cô gái gần đây đều đã quay hết sang lườm như điên hết cả rồi.

“Không có lí do cụ thể nào cả. Tớ chỉ nghĩ sẽ rất phiền phức nếu cứ để cậu ấy chờ đợi câu trả lời mãi như thế.”

“Nói dối. Cậu lúc nào mà chẳng có lí do.”

“Không có đâu. Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu không nói về chuyện này nữa.”

“Trời ạ, sao cậu lại phải như vậy chứ? Cậu mà không khai ra thì đừng hòng tớ rời khỏi chỗ này. Tớ sẽ ở đây cho đến tiết chủ nhiệm, không, cho đến cả khi tiết học bắt đầu mới thôi...”

“Tùy cậu, thích thì ngồi đó cả ngày cũng được. Tớ không có gì để nói cả.”

“Tưởng tớ không nghiêm túc sao. Tớ thật sự sẽ ngồi đây cả ngày đấy.”

“Tự làm tự chịu. Tớ không quan tâm đâu.”

Cũng có phải chỗ ngồi của tôi đâu.

...

...

Tiếng cửa mở loạt soạt, Kamishiro-sensei đã bước vào lớp.

“Được rồi, tiết chủ nhiệm bắt đầu...Kazama-kun, ngồi xuống đi em.”

“Em cũng muốn lắm nhưng, có người chiếm chỗ của em rồi.”

“Yucchi không trả lời câu hỏi của em thì em sẽ không về chỗ đâu.”

“Có chuyện gì vậy, Sawatari-kun. Em trả lời em ấy có được không?”

“Em không muốn ạ! Này, cậu đang làm phiền người khác đấy. Về chỗ giùm đi má?”

“Tớ có làm phiền ai đâu.”

“Có đấy!”

Sau các tiết học buổi sáng là đã đến giờ nghỉ trưa.

Kokoa, người mọi khi vẫn đến lớp này, đã không xuất hiện, đến cả Kasugai, người thường tụ tập ở đây cũng vậy.

Tôi biết Kasugai đã rời khỏi lớp ngay khi tiếng chuông reo, tay cầm theo bữa trưa của mình, có lẽ cô ấy đã đến thăm Kokoa.

“Ê, Sawatari. Cả Shirayuki và Kasugai đều không đến. Có chuyện gì vậy.”

Khi tôi đang ngồi ăn bữa trưa một mình, Kazama đang ngồi ngay cạnh tôi vừa hỏi vừa găm ổ bánh mì làm sẵn trước mặt.

“Có nhiều chuyện phức tạp lắm. Không biết sau này chúng ta có còn ăn trưa cùng nhau nữa không.”

“Ha! Tao không biết, nhưng sao mày không đi làm lành với Shirayuki cho rồi.”

“Có cãi nhau đâu. Ổn cả mà. Mày đừng có lo.”

“Thế là sao? Mày mà không ở cùng với Shirayuki thấy cứ kì kì kiểu gì ấy.”

“Tao không ở cùng với cậu ấy thì có gì mà lạ đâu.”

“Không, lạ vãi ra. Mày không để ý hai đứa bây dạo này dính lấy nhau suốt sao? Lúc nào cũng cùng nhau đến trường vào buổi sáng này, xong lại còn về cùng nhau. Tụi bây còn ăn sáng ăn tối cùng nhau nữa đúng không? Thế thì bình thường ở chỗ quái nào.”

Nó nói đúng. Tôi không phản biện được.

Bằng cách nào đó chúng tôi luôn ăn và đi cùng nhau, nhưng bình thường, đến cả những cặp đôi ngoài đời cũng sẽ không làm đến vậy.

Kể cả tôi, nếu chứng kiến người khác có một mối quan hệ giống chúng tôi, cũng sẽ nghĩ rằng họ đang trong một mối quan hệ mặn nồng vô điều kiện. Thậm chí có thể là hơi quá mức.

“Ừ thì, nó cứ vậy thôi.”

“Là sao chứ?”

“Tao đã nghỉ cứ như thế sẽ không ổn. Tất cả cũng chỉ vì Kokoa cả thôi.”

“Cái gì vậy trời.”

“Xin lỗi vì đã luôn làm mày lo lắng.”

Tôi biết nó đã luôn quan tâm tới tôi. Vì thế, tôi muốn xin lỗi vì chuyện đã thành ra thế này.

“Tao có giận quái gì mày đâu. Thay vì xin lỗi thì cảm ơn tao đi.”

“Vậy sao, thế cảm ơn nhé.”

“Tao sẽ luôn ở đây nếu mày cần, nên cứ hỏi không cần phải ngại.”

Lúc Senpai qua đời, tên này cũng đã từng động viên tôi như vậy.

Mà. Sự khó xử trong mối quan hệ của chúng tôi rồi cũng sẽ được giải quyết theo thời gian thôi. Hi vọng là thế.

Thế nhưng, đây vốn là sự ích kỉ của mình tôi, nên cho dù nếu mọi chuyện không quay trở về như cũ, thì cũng không thể trách ai được.

Hiện tại, chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện một chút rằng mối quan hệ này sẽ trở về như cũ theo thời gian-hoặc là, phát triển theo một hướng khác.

Một mối quan hệ đơn thuần giữa hai người bạn thuở nhỏ.

Tôi chỉ có thể chờ và cầu nguyện.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage