Ngay khi bước chân vào công viên, tôi đã biết phải tìm cô ấy ở đâu.
Tại một bên góc của công viên có một cây hoa anh đào khổng lồ, cách mặt đất phải chừng hơn ít nhất năm mét là bóng của một người đang đứng trên cành.
Cô ấy đang làm cái gì trên đó vậy?
Tôi chạy đến, và thấy một Kokoa vẫn còn trong bộ đồng phục.
Những nhành cây mảnh mai không tài nào chịu được cân nặng của một người, chúng đang bị bẻ cong xuống dưới sức nặng của cô ấy.
Trông chúng như thể sẽ gãy ngay khi chạm nhẹ vào vậy.
“Cậu đang làm cái gì thế, Kokoa?”
“Tớ đang đe dọa cậu.”
“Đe dọa? Cậu có cái gì để đe dọa tớ chứ?”
Người muốn đe dọa tôi đang sợ toát mồ hôi ra kìa.
Không chỉ giọng, mà đến cả chân cô ấy cũng đang run cầm cập. Ở độ cao như vậy bình thường ai cũng sẽ thấy sợ. Kokoa, người vốn sợ độ cao chắc chắn là còn hơn thế nữa.
“Yuu...C-Cậu phải hẹn hò với tớ!”
Cô ấy muốn hẹn hò với tôi?
“Xuống đây trước đã, rồi tớ sẽ nghe.”
“Tớ sẽ không xuống trừ khi cậu chịu đồng ý!”
“Nhưng...”
“Đến cả lí do cậu cũng sẽ không nói sao.”
“Nhưng-”
Tôi đã định nói dối, nhưng chuyện đã thành ra thế này thì đành hết cách.
Cô ấy hẳn sẽ không tin dù tôi có nói lí do thật đâu, nhưng phải giải thích mới được.
“Chúng ta có thể nói chuyện.”
“Tớ không muốn nói gì nữa. Trừ khi cậu đồng ý, tớ sẽ không xuống đâu! Nghiêm túc đấy!”
Cô ấy nhích chân theo lời nói, và những cành cây đu đưa, rũ những chiếc lá xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, Kokoa thất thần, nhưng cũng đã kịp giữ vững vị trí sau khi đưa tay ra bám chặt lấy một cành cây khác.
“Tớ biết là cậu nghiêm túc rồi mà!”
Cho dù có nhìn như thế nào cũng thấy cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm tôi thấy bồn chồn lo lắng, tôi muốn cô ấy xuống đây càng nhanh càng tốt.
“Cậu mà không đồng ý là tớ sẽ nhảy đấy.”
“Đừng có đùa như thế.”
“Cậu nghĩ tớ đang đùa sao?”
Kokoa quả quyết nói.
Chúng tôi vốn rất thân, nên có thể thấy cô ấy không hề nói khoác. Trái lại còn rất nghiêm túc.
“Nếu không làm vậy, cậu sẽ bỏ rơi tớ và chạy đi mất. Cậu muốn làm vậy, không phải vì bản thân mà là vì tớ hay mấy cái lí do như thế chứ gì.”
“Khoan, làm sao cậu...”
“Nên đừng có nói dối nữa! Tớ biết mọi thứ về cậu đấy!”
Những cành cây lại rung rinh. Nếu may mắn thì có thể sẽ không sao đâu, nhưng nếu rơi trúng đầu, thì khả năng cao sẽ tử vong ngay tại chỗ mất.
“Đ-Đây là quyết định của bản thân tớ. Đây là minh chứng cho việc tớ muốn theo đuổi mối quan hệ này đến nhường nào. Cho dù cậu có bỏ chạy, tớ vẫn sẽ đe dọa và trói chân cậu lại.”
“Như vậy thì làm sao mà có tình cảm được.”
“Được chứ, vì tớ biết cậu quan tâm đến tớ. Cậu rất tốt bụng. Nên hãy đồng ý để đảm bảo an toàn cho tớ đi.
Tôi quan tâm đến mức sẽ thuận theo lời đe dọa và đồng ý hẹn hò với cô ấy?
Nhưng cô ấy nói đúng. Tôi không muốn cô ấy ngã xuống đâu. Lỡ như có mệnh hệ gì thì tôi sẽ đau lòng lắm. Nếu cô ấy mất-nếu tôi đánh mất Kokoa sau Senpai nữa thì, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nữa.
Cứ như vậy, tôi chắc chắn sẽ, mắc kẹt trong vòng lặp này mãi mãi.
Huh?
Không lẽ tôi cũng đã lo sợ chuyện này? Sợ phải trói mình trong một mối quan hệ? Sợ rằng một ngày sẽ phải tổn thương, phải đánh mất, phải chứng kiến bản thân sa lầy và vùng vẫy, nên đã cố kết thúc mối quan hệ giữa cả hai?
Tôi khịt mũi.
“...Kệ đi vậy. Tớ sẽ bỏ cậu lại rồi về nhà đây.”
“Cứ thế đi, tớ sẽ nhảy đây.”
“Có thể tớ thật sự không quan tâm gì cậu đâu, Kokoa.”
“Không đúng. Vì cậu vẫn đang nhìn vào tớ, Yuu.”
“Cậu nghĩ sao mà...”
“Tớ đã ở bên cậu suốt nhiều năm. Tất nhiên là có thể hiểu được rồi.”
Ah.
Tôi có lỡ giọng không nhỉ?
Đúng thật, cô ấy đã luôn dõi theo tôi suốt thời gian qua.
Từ những thay đổi tâm lý, những người xung quanh tôi, thậm chí còn nhiều hơn bản thân tôi nữa.
“Tớ đã rất sợ khi bị cậu từ chối đấy. Sợ rằng mình không đủ tốt...”
“Không phải...”
“Đó là sự thật. Tớ cũng không định gấp gáp gì. Cho dù có là một năm, hai ba năm, hay thậm chí là mười năm đi nữa, nếu như cậu vẫn mãi không thể quên đi tình cảm cũ, tớ vẫn sẽ đi cùng và khiến cậu phải quay đầu nhìn tớ! Chuyện này không có vấn đề gì cả. Nếu cậu đem lòng yêu một người con gái khác, thì cứ hẹn hò với người đó thôi.”
“Thật phiền phức, cậu cứ làm tớ phải cảm thấy như vậy mặc dù không muốn chút nào.”
“Phiền phức thì có sao chứ?”
“-!”
Cô ấy lại quả quyết đáp trả.
“Tớ đã chưa từng nói mình yêu cậu đến nhường nào vì sợ sẽ làm phiền. Tớ đã giữ kín chuyện đó trong lòng. Thành ra là khi đã gần kề bên nhau, đâu đó vẫn luôn còn sự nuối tiếc. Tớ là một đứa nhát gan. Mọi thứ có thể đã khác, nếu tớ đã can đảm thổ lộ tình cảm của mình trước khi cậu gặp chi ấy. Viễn cảnh về những ngày tháng bên nhau và có những kỉ niệm tình yêu đẹp vẫn luôn ấp ủ trong tớ. Giờ chỉ vì sự rụt rè ấy, tớ lại sắp bị cậu đẩy ra một lần nữa. Cậu chẳng bao giờ thèm lắng nghe cảm nhận của tớ mà cứ tự tiện áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Tớ không muốn, cũng không thích như vậy chút nào. Vì thế tớ mới phải thổ lộ toàn bộ ra để chuyện đó không bao giờ có thể tái diễn nữa. Cậu không muốn nghe, hay nghĩ tớ thật phiền phức cũng chỉ vậy thôi. Tớ vẫn sẽ làm như vậy. Nếu không thì chắc chắn sau này tớ sẽ phải hối hận!”
Cô ấy lên giọng nói rõ.
Giữa chừng lại bị khàn. Cô ấy đang khóc. Nhưng không phải vì nỗi sợ trước độ cao, mà là vì cảm xúc đang chực trào.
“Khi bị từ chối, tớ cứ tưởng mình thật ra không biết gì nhiều về cậu cơ, nhưng nghĩ lại thì không thể nào sai được. Tớ hiểu cậu quá rõ! Hơn cả chính bản thân cậu nữa! Tớ thích cậu, và đã luôn yêu cậu. Tớ muốn cậu phải quay đầu lại bằng bất cứ giá nào. Nếu trong lòn cậu thật sự không muốn, thì tớ sẽ từ bỏ, nhưng nếu không thì dù có chết tớ cũng sẽ khiến cậu phải yêu tớ. Đây là vì bản thân, chứ không phải là vì cậu hay gì cả. Lí tưởng của tớ không phải chỉ cần thấy người mình yêu hạnh phúc là đã đủ, tớ muốn đem lại hạnh phúc cho cậu bằng chính đôi bàn tay mình. Tớ muốn được ở bên cậu...”
Khoảnh khắc ấy,
Nhánh cây Kokoa đang đứng trên bỗng giật xuống.
Trượt chân, cô ấy ngã nhào xuống.
Đồ ngốc này...
Tôi chạy ngay đến chỗ bên dưới.
Nhanh lên...Tôi giang tay ra. Ngay sau đó liền có thứ gì rơi thụp xuống trong vòng tay tôi. Đó là hơi ấm của một người con gái. Tôi đang đỡ lấy Kokoa trong tư thế ẵm công chúa.
Kịp rồi, tạ ơn trời-
“Tớ xin lỗi...”
Chắc là đang hoảng loạn lắm, mà cả người cô ấy cứ run rẩy, vừa nói vừa khóc.
Tôi nhìn từng giọt lệ tuôn ra từ trên mặt cô ấy.
“Cậu có sợ té không?”
“Tất nhiên, nếu té thật thì sợ lắm.”
Hẳn là đã khiếp đảm lắm.
Đến tôi nhìn thôi cũng đã hoảng rồi.
“...Nặng thật đấy.”
“Kì cục, tớ nghĩ mình khá nhẹ đấy chứ.”
“Không, ý tớ là cảm xúc của cậu kìa.”
Tôi nhẹ nhàng thả Kokoa xuống.
Cô ấy chập chững đứng dậy rồi ngước lên nhìn tôi.
“Giờ cậu mới biết sao?”
“Biết chứ, nhưng không ngờ nó lại nặng nề đến vậy.”
“Cậu có thấy phiền không?”
“Không, không hề.”
Kokoa khúc khích mỉm cười.
Mới một khắc trước tôi còn lo lắng trước cảm xúc mãnh liệt của cô ấy. Nhưng giờ kì lạ thay lại không còn như thế nữa.
Chắc chắn là do Kokoa.
“Tớ muốn được cậu chén sạch.”
“Tự dưng nói cái gì vậy?”
“A, không, ý tớ không phải thế. Không phải như vậy.”
Má cô ấy ửng đỏ trong khi vẫy tay đành đạch.
“Ổn thôi, miễn là cậu có thể vì nó mà hướng về tương lại. Không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ biết tớ yêu cậu, và cậu cũng quan tâm tới tớ. Chúng ta có thể vì nhau. Như vậy không phải đã đủ sao?”
“Vậy hóa ra cậu đang hẹn hò vì lợi ích thôi sao?”
“Tớ nghĩ hẹn hò hầu hết là như vậy mà. Chúng ta chăm sóc, quan tâm và cố gắng đem lại hạnh phúc cho người kia. Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu có một mối quan hệ với Yuu. Và khi ở bên tớ, cậu cũng có thể quên đi chị ấy, như vậy không phải đã đủ rồi sao?”
Những lời ấy, không cần toan tính suy nghĩ, hoàn toàn thật lòng và chân thành hơn bất kì ai, lại còn nghĩ cho tôi.
Nhìn cô ấy như thế, tôi đã hiểu ra một chuyện.
Tôi yêu cô ấy.
Người con gái xinh đẹp, tốt bụng, một người đảm đang, giỏi nấu ăn, quan tâm đến người khác và có một tâm hồn nhạy cảm đến không ngờ, lại tận tụy. Trên hết còn là người hiểu con người tôi hơn chính bản thân tôi nữa.
Sẽ không bao giờ tìm ra một người thứ hai có thể yêu tôi nhiều như cô ấy. Vì thế, tôi đã không muốn nắm lấy sợ tơ duyên hồng đó. Nhưng tất cả chỉ là sự cứng đầu và hèn nhát của tôi.
Sau khi đã thổ lộ tình cảm của mình như vậy, phải rũ bỏ những cảm xúc của bản thân không đời nào có thể làm cô vui được. Chỉ có tôi đã ảo tưởng rằng mình đang làm vì lợi ích của cô ấy mà thôi.
Tôi yêu người bạn thuở nhỏ này của mình biết bao, người đã đổ đầy những cảm xúc nặng nề ấy lên tôi.
Cũng phải đầu hàng. Vì dù có cố ngụy biện để chuồn đi, cô bạn thuở nhỏ này vẫn sẽ tìm cớ bám theo sau mà thôi.
Đúng như cô ấy nói, tôi rất hiền. Và tôi yêu cô ấy, nên nếu bị đe dọa thì cũng không thể làm gì được.
Nghe có vẻ thật ngớ ngẩn và vô lý, nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Tôi không thể nào từ chối được.
“Đ-Được rồi. Chúng ta hẹn hò thôi, Kokoa.”
“...Có thật không?”
Hình như dạo trước trong sách có từng nói là lí do trong tình yêu rất quan trọng.
Cô bạn thuở nhỏ này đã gài bẫy biến tôi thành kẻ xấu và chuẩn bị sẵn cả lí do rồi. Đành phải bỏ cuộc thôi.
“Ừ, đúng rồi đấy. Tớ bỏ cuộc. Tớ muốn bắt đầu một mối quan hệ với cậu, Kokoa.”
“~~~!”
Ngày hôm ấy, chúng tôi đã thành một cặp.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage