Một vài ngày sau.
"Này, này, cái này ấy. Miếng trứng đó trông ngon thật đấy. Tớ có thể xin chút được không? Được không? Mmm, Kokocchi quả là thiên sứ mà! Cậu là tuyệt nhất! Thần! Itadakimasu~!"
Kasugai nói trong một tông giọng cao như thường trong khi với tới hộp cơm trưa của Kokoa bằng đôi đũa. Ném miếng trứng vào miệng và tận hưởng.
"Mmm, ngon thật đấy. Kokocchi à, cái này ngon như món ăn người mẹ dịu dàng nấu vậy. Tớ có thể gọi cậu là mẹ không? Được không vậy?... Kokocchi?"
"Huh? Oh, à, được thôi. Huh? Khoan đã...tớ không muốn bị gọi là mẹ đâu...! Cậu đang nói cái gì vậy? Làm ơn dừng lại đi."
Trong một lát, cổ đã gần như đồng ý, nhưng như thể vừa nhận ra ý nghĩa của những lời đó, cổ lại nhanh chóng từ chối.
"Ý tớ là, cậu nãy giờ hơi ngơ ngác rồi đó. Có thấy ổn không vậy?"
"Sao cơ?...Không, không! Không có gì đâu!"
Cô ấy đang cố giữ sự bình tĩnh, nhưng không thể giấu đi sự kích động đó được.
Cảnh tượng của tiết thể dục hôm ấy, khi mà Kokoa bị bắt nạt bởi những đứa con gái ở sân bóng chuyền, hiện ra trong đầu tôi. Tôi cũng còn nhớ những gì mà Kasugai nói với mình sau đó.
"Cậu chắc là không có gì xảy ra chứ?"
"Không có gì đâu. Chỉ là tối qua mình thức trễ quá nên giờ không thể tập trung được thôi. Đó là lỗi của Yu vì đã khiến tớ chìm sâu trong trò chơi đó đấy."
"Game?... Đừng nói với tớ là của mua cả cái game đó chỉ để thắng tớ thôi sao? Tớ có thể cho cậu mượn nếu hỏi mà."
"Nhưng như vậy thì nó sẽ không còn là bất ngờ nữa rồi! Tớ muốn gây bất ngờ bằng cách đột nhiên trở nên mạnh hơn cơ!"
"Ah!"
Đôi má ấy bỗng đỏ lên.
"D-dù sao thì. Tớ hoàn toàn ổn."
Tôi hi vọng là thế...
"Này. Tớ có yêu cầu này muốn nhờ."
Lần này là Kazama lên tiếng.
"Tớ không thể chịu được nữa rồi. Các cậu có thể chia sẻ chút đồ ăn trưa với mình được không?"
Đã là giờ nghỉ trưa rồi, nhưng Kazama lại vẫn chưa ăn gì cả.
"Có chuyện gì vậy? Cậu đang ăn kiêng hay gì?"
"Tớ không có tiền mua bữa trưa."
"Tại sao cơ chứ?"
"Ngày hôm qua, tớ bắt gặp thấy một thằng bé đang mè nheo trước game center. Nên tớ đã đưa nó hết tiền trong ví để khoe."
"Đợi đã! Sao cậu lại cố đi khoe của cơ chứ? Sao lại không suy nghĩ gì trước khi đưa cho thằng bé hết tiền cơ chứ?"
"Tớ biết rồi, nhưng ta không nên nghĩ ngợi sâu xa quá khi ta cố đứng đầu."
"Tớ lại không muốn đứng đầu một tổ chức công ty nào đó mà lại không tính toán gì cả đâu."
"Shusuke, cậu phiền phức thật đấy. Tớ sẽ làm bữa trưa của cậu từ ngày mai cho, như Kokocchi làm cho Yucchi ấy."
"Huh? Nhưng Kusagai này, không phải là cậu mua bữa trưa cửa hàng sao?".
"Đúng rồi đó, tớ nấu tệ lắm. Tớ muốn giỏi hơn cơ, nhưng lại không muốn tự mình nếm thử. Nên tớ nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu có ai có thể nếm thử dùm mình."
"Vậy nên cậu sẽ dùng tớ như heo thí nghiệm sao?"
Quả thật, chữ viết của cổ rất tệ, và tôi có cảm giác rằng những người có chữ viết tay tệ cũng tệ trong việc nấu ăn. Có lẽ tôi đã không sai.
Tuy nhiên, dù đang có một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng như vậy Kokoa vẫn mơ màng.
...Cổ có ổn không vậy?
Sau khi tan trường, tôi nhận được một tin nhắn từ Kokoa.
Cổ nói mình có vài chuyện cần làm, nên muốn tôi đi về nhà trước.
[Việc gì cơ?]
[Bí mật...Không có gì đâu, nên đừng can thiệp vào nhé.]
[Tớ tò mò rồi đấy.]
[Yu, cậu cứng đầu quá đi. Tớ đã bảo là không có chuyện gì to tát rồi mà. Tớ sẽ không nhắn lại nữa đâu!]
Hmm, quá đáng ngờ...
Tôi vốn đã lo cho cổ từ buổi trưa rồi, nên quyết định sẽ ghé qua lớp của cổ, nhưng lại chẳng tahy61 cô ấy ở đâu.
Nếu như phải tin lời cổ nói, rằng có vài việc vặt cần làm, thì tôi chắc là cổ vẫn còn đang đâu đó trong trường thôi.
Tôi hơi lo lắng về cô ấy. Nên sẽ đi tìm kiếm xung quanh một chút.
__________________________________________________________________
Hiểu ra sau khi suy nghĩ.
__________________________________________________________________
Ở phía sau khu club, có một căn phòng được dán tên "Câu lạc bộ âm nhạc nhẹ"
Có tên clb dán lên đấy, nhưng đây lại không phải là một clb chính thức, chỉ là một căn phòng trống mà thôi. Tôi tự hỏi liệu trước đây nhà trường đã chấp thuận chưa.
Đã không còn ai làm đơn đăng kí cho clb nữa, và nó cũng không còn có thể giữ danh tính như là một clb thật sự, nên trên giấy tờ, nó đã bị hủy bỏ và trở thành một nơi vui chơi.
Mới tầm vài tháng trước mà thôi, đã có hai học sinh thường tụ tập ở đây và chơi đùa mà không có sự cho phép, nhưng một trong hai lại đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, và người còn lại đã rời khỏi clb ngay sau đó.
Người đầu tiên...chính là Senpai, và người còn lại...chính là tôi.
Trong khi đi vòng dạo quanh để tìm Kokoa, tôi lại đứng trước nơi này như thể đã không đến từ lâu lắm rồi.
Tôi đã không boa giờ muốn vào căn phòng này một lần nào nữa kể từ ngày hôm ấy.
Mặc dù vậy chắc cổ không thể nào có ở trong này đâu.
Trong hòm thư kế bên clb, tôi tìm thấy một chiếc chìa khóa dự phòng làm bởi Senpai, người đã từng là thành viên của câu lạc bộ này. Khi kiểm tra bên trong hòm thư, tôi vẫn tìm thấy nó ở ngay đó.
Cầm lấy chiếc chìa khóa và mở cửa phòng clb, tôi bước vào căn phòng lạnh lẽo kia. Theo lẽ thường, tất nhiên chẳng có ai bên trong rồi. Không khí bên trong hơi bụi bặm, chắc là vì đã chẳng có ai vào đây lâu rồi.
Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn mà cô ấy đã từng hay ngồi lên và chơi ghi-ta cho vui, được để y như lúc ấy.
Chiếc đàn ghi-ta, không còn sạch, nhìn như thể đang đợi cô ấy quay lại. Như một cảnh trong phim ảnh, lại không thể chuyển đến cảnh tiếp theo. Như thể thời gian đã dừng lại tại nơi này.
"Em có bao giờ nghe đến 'hiệu ứng bể tắm màu' và 'hiệu ứng tiệc cocktail' chưa? Loài người chúng ta có bản tính thu thập những thông tin mà chúng ta muốn biết. Mặc dù khi ta bị dồn dập bởi đủ thứ loại thông tin, chúng ta vẫn cố gắng tìm kiếm những gì chúng ta muốn thấy và thay đôi nó theo cách mà ta muôn. Đấy gọi là chọn lọc. Nó gần giống như tư tưởng định kiến vậy. Chị nghĩ cái này được gọi là hiệu ứng đặt nhãn"
(Trans: những hiệu ứng này thật sự khó tìm bản tiếng việt nhưng có thể tìm trên mạng qua tên eng theo thứ tự 'Color bath effect','cocktail party effect', 'labelling effect')
.
.
.
"Chị thật ra cũng là một người tiêu cực lắm đấy. Đó là sự thật. Nếu như chị không cẩn thận, chị lại có thể dễ dàng sai lầm đấy. Chị biết bản thân mình, nên đã cố thu thập càng nhiều thông tin tích cực càng nhiều nhất có thể, kể cả tên của mình, Reiko Aida. Nó không phải là một cái tên xấu, tuy nhiên, em biết đấy, 'Rei' có nghĩa là 'không' (0). Oh, làm ơn đừng cười chứ. Chị là người nhạy cảm về mấy chuyện này mà."
.
.
.
" 'Không' nghe có vẻ ngầu sao? Mà, chị lại không nghĩ như vậy đâu. Vì thế, chị sẽ cố gắng tiến lên phía trước xa nhất có thể, và chị sẽ giữ cho tầm nhìn mình thật rõ ràng để có thể tiếp bước...hửm? Em đang nói gì cơ? Chị cần phải dọn phòng bây giờ!"
.
.
.
"Ta không nên nhìn thẳng vào mắt mình khi đang càm thấy buồn. Đầu tiên, ta cần phải thay dổi cách nhìn nhận của mình. Bệnh bắt đầu từ tâm trí, và một căn phòng bừa bôn là một tâm hồn bừa bộn. Khi ta cảm thấy buồn, ta cần phải dọn phòng mình. Sẽ không tốt nếu ta cứ để nó như vậy."
Đột nhiên, tôi nhớ lại những gì mà cô ấy đã nói từ rất lâu trước đó.
Cô ấy đã từng nói giống như Kokoa vậy.
"Hahaha...sao mình lại cười cơ chứ?"
Tôi không biết chuyện này buồn cười như thế nào, nhưng lại tự mỉm cười một cách tự nhiên.
Phải rồi. Nếu tôi đã đến tận đây thì....
Tôi nhặt chiếc đàn ghi-ta mà cô ấy bỏ lại lên, rồi cất nó vào hộp đựng.
Một ngày nào đó, có thể căn phòng này sẽ được dùng bởi CLB khác. Sẽ thật tệ nếu như để căn phòng này bừa bộn, và họ có thể sẽ vì thế mà bực mình với Senpai.
Từng cái một, tôi cất mọi thứ về chỗ cũ.
Như thể cảnh phim đã dừng lại ấy nay cuối cùng cũng có thể tiếp tục đi tiếp sang cảnh khác.
Bằng cách nào đó, tôi cũng cảm thấy như vậy.