Sau khi thất tình, cô bạn thuở nhỏ gắt gỏng của tôi lại ngọt ngào như kẹo đường.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 200

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

9 77

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

323 15702

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7377

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 138

Volume 2 - Chapter 2.13: Thăm bệnh

Cả một buổi chiều đầu óc tôi mơ màng.

Có thể là vì tôi đã nhớ đến Senpai, nhưng cũng đồng thời tò mò về căn bệnh của Reika. Tôi tự hỏi đó là bệnh gì?

Sau khi tiết chủ nhiệm đã kết thúc, tôi gặp Kokoa trước cửa lóp như thường lệ.

Hôm nay tôi cũng không có gì cần làm, nên liền bước ra khỏi cổng trường, lên đường trở về nhà trước khi cô ấy bỗng chặn lại.

“Yuu, sao cậu không đi thăm Reika-chan đi?”

“Ể? Tại sao...?”

“Cậu đã suy nghĩ về con bé suốt mà, không phải sao?”

“Làm gì có đâu, nhưng...”

“Tớ biết chắc là vậy rồi. Với lại, tớ cũng muốn ghé qua hỏi thăm em ấy nữa.”

“Cậu muốn đi sao, Kokoa?”

“Ừ. Có một số chuyện tớ, Kokoa-chan này, cần phải nói với em ấy. Nếu chúng ta không còn ăn cơm trưa cùng nhau được nữa thì tớ sẽ không còn cơ hội nào, vả lại, tớ nghĩ đây là thời điểm tốt để đi thăm em ấy.”

“Nhưng nói có muốn đi nữa thì tớ cũng không biết em ấy sống ở đâu.”

Chúng tôi đã không trao đổi thông tin liên lạc qua LINE mà.

Nghĩ lại thì, tôi còn không biết em ấy học lớp nào trong khối năm nhất.

“Hotaru-chan đã đi tìm hiểu cho tớ rồi.”

“Kasugai á?”

“Thật ra thì, sau khi ghé qua bệnh xá, tớ đã gọi cho Hotaru-chan qua LINE. Tớ đã hỏi cô ấy có thể cho tớ biết em ấy sống ở đâu, phòng trường hợp Yu muốn ghé thăm.”

“Sao cậu lại nghĩ là tớ muốn đi thăm em ấy?”

“Nhìn từ bên ngoài thôi là đã biết cậu đang lo lắng cho con bé rồi. Thật là, trông cậu bồn chồn lắm đấy.”

Tôi nhìn sợ hãi đến vậy sao?

“Nhưng sao Kasugai lại biết địa chỉ nhà Reika-chan được?”

“Cậu ấy đã liên lạc với Yamada-san, người học cùng lớp với cậu và đã từng theo học cùng trường sơ trung với Reika.”

“Vậy à.”

Có vẻ như tôi đã đem đến nhiều rắc rối cho Kasugai rồi. Chắc bữa sau phải đi cảm ơn thôi.

“Đó là lí do tớ có địa chỉ của Reika. May mắn thay, cô Hanamori đã bảo rằng sức khỏe của em ấy đã bình thường trở lại, nên tớ nghĩ chắc sẽ không khiến em ấy thấy phiền lắm đâu. Giả như có là thật thì tớ sẽ về nhà vậy.”

Tất nhiên, nếu con bé thật sự thấy phiền thì tôi cũng sẽ rút về theo.

Cũng không phải vì đã gặp con bé vài lần nên tôi có thể tạo ra kì tích gì. Chỉ là, tôi muốn được nhìn thấy gương mặt ấy. Tôi biết em ấy an toàn, nhưng trái tim này vẫn thao thức muốn được xác nhận rằng con bé chưa mất.

Tôi hiểu rồi.

Hóa ra đây là cái người ta gọi là ám ảnh kí ức và hồi tưởng. Có vẻ như kí ức ngày senpai ra đi đã hằn sâu vào trong tâm trí tôi. Vừa kiểm tra bản đồ trên điện thoại, chúng tôi đi ngược lại đường về nhà. Nhìn có vẻ sẽ khá xa.

Lát nữa về nhà sẽ mệt lắm đây.

Đi bộ được hai phút, chúng tôi đến một khu dân cư thưa thớt.

Ngoài khu vực ngoài rìa, Kokoa dừng lại trước cổng một căn biệt thự với sân vườn.

“To thật đấy, nhưng hình như đúng là nhà này rồi. Ở đây còn có bảng tên ‘Shiki’ này. Bấm chuông thôi.”

Có khi nào Reika-chan là tiểu thư con nhà giàu không?

Kokoa bấm chuông cửa gắn trên cánh cổng trước vườn.

Sau một lúc, tôi nghe tiếng cuộc gọi kết nối qua.

“Vâng, nhà Shiki đây ạ.”

“Reika-chan, phải em không? Là chị, Kokoa Shirayuki đây.”

“Ơ? Shirayuki-senpai? Sao chị lại ở đây?”

“Yu cũng ở đây này. Bọn chị qua thăm em đây. Nếu em thấy không khỏe thì anh chị để lại quà rồi về cũng được.”

“Không sao đâu ạ. Xin hãy đợi em một chút. Để em mở cổng.”

Tôi có thể nghe thấy tiếng cổng mở cửa cái cạch. Chúng tôi đi dọc theo con đường và dừng lại trước một cánh cửa xanh dương to khổng lồ. Sau đó một đập vọng lên từ bên trong, và rồi cánh cửa mở ập ra với một lực đẩy dữ dội.

Thứ xông ra từ bên trong là Reika với bộ pyjama màu xanh nhạt.

“Oa, thật sự là các anh chị. Sao hai người lại biết nhà em ở đây thế?”

“Xin lỗi, chuyện này có nhiều lí do...”

Con bé vẫn còn sống.

Reika vẫn còn sống và khỏe mạnh.

Tôi không thể không khỏi cảm thấy xúc động khi nhìn con bé. Với cơn đau quặn trong lồng ngực, nước mắt sắp buông rơi, tôi nhanh chóng ngước đầu lên. Tất cả đều tự động xảy ra, như một phản xạ có điều kiện.

“Sao thế, Senpai? Có chuyện gì sao? Tầng trên có gì à?”

“Không, không có gì đâu. Anh ổn.”

Nghĩ lại thì, ngày đầu tiên gặp Reika, tôi cũng đã rối bơi như thế này.

Có vẻ như cái chết của Senpai đã ám ảnh tôi nhiều hơn tôi tưởng.

“Dù sao thì, hai người vào đi ạ. Để em dẫn anh chị vào phòng.”

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage