Chiều hôm ấy, tôi dùng bữa tối với Kokoa, người đã hoàn toàn khỏi bệnh.
“Nhờ có Yu mà tớ đã hồi phục hoàn toàn. Thật mừng khi có cậu sống cạnh nhà quá.”
“Mà, tớ cùng từng được giúp mà. Sống một mình mà bị ốm thì khổ lắm, như nấu ăn hay đi chợ này.”
“Thật sao. Thế lúc trước cậu làm sao?”
“Tớ ít khi bị bệnh lắm.”
“Ghen tị thật đấy. Tớ mà bị là khổ lắm luôn.”
“Mà, giờ cậu có tớ đây rồi. Không phải ổn rồi sao?”
“Ừ ừm. Từ bây giờ đã có Yu đây rồi...”
Và mặt cô ấy đỏ bừng.
“C-Cậu nói cái gì vậy? Ý cậu là chúng ta sẽ sống cùng nhau mãi mãi hay sao?!”
“Tớ có nói là mãi mãi à?”
Đừng có tự biên lại chứ.
Hay là tôi chỉ đang tưởng tượng ra?
“Tổ ấm bình thường, nhà cửa sẽ có gia đình cùng chung sống, nhưng chúng ta thì lại chỉ có một mình.”
Khi nghe tôi lẩm bẩm như vậy, Kokoa nhìn tôi như thể đọc vị thấu cả tâm tư.
“Liệu có bao giờ gia đình Yu sẽ quay lại không?”
“Mà, cậu cũng biết đấy. Nếu thấy tiện lợi thì họ sẽ quay về thôi. Nhưng họ chẳng quan tâm mấy tới tớ đâu.”
“...Vậy sao.”
Tôi rất hiếm khi kể với người khác chuyện gia đình. Kể cả là Senpai, tôi cũng chỉ trả lời qua vài câu khi chị ấy hỏi.
Nhưng Kokoa thì tôi đã nói từ rất lâu về trước. Từ khi còn nhỏ cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề với cha mẹ nên tôi cảm thấy cả hai khá gần gũi.
Mà. Có vẻ như bản chất vấn đề trong gia đình của hai chúng tôi lại khác nhau. Với Kokoa lại là bị can thiệp vào đời tư quá mức. Tuy nhiên, có vẻ là mẹ của cô ấy vẫn đủ tin tưởng để cho cô ở lại Nhật Bản trong khi sang Mĩ vì công việc.
“Sống một mình cũng ổn với đơn giản mà. Cậu có muốn phụ huynh về sống chung không, Kokoa?”
“Không đâu, sống một mình dễ hơn nhiều. Và quan trọng hơn là tớ đã không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Cặp má ấy lại đỏ lên một chút, Kokoa quay đầu đi.
Ừ thì, tôi cũng vui lắm, nhưng nghiêm túc nói ra thì chết vì ngượng mất thôi.
“...Cậu biết sao không, vì hôm nay có thời gian rảnh, nên tớ đã đọc một cuốn tiểu thuyết.”
“Ừm?”
“Nhân vật chính của câu truyện là một chàng trai đã đánh mất người bạn gái và sau đó lại kẹt trong một thế giới song song nơi mà người tình cũ ấy vẫn còn sống. Nhưng vấn đề là cậu ta đã có một người bạn gái mới rồi. Một cô gái đã quen từ khi còn nhỏ.”
“Tất cả tình tiết đều rất giống.”
“Đó cũng là lí do trong một thời gian dài tớ đã không có đủ can đảm để đọc tác phẩm này, mặc dù vốn rất thích tác giả. Nhưng dạo gần đây khi Reika xuất hiện, tớ cuối cùng cũng đã lấy dũng khi để đọc, và chỉ muốn nguyền rủa Thần.”
À thì, tớ đoán cậu sẽ làm vậy thôi.
Mặc dù chỉ là tình cờ, nhưng lại thật quá ăn khớp đến mức khó chịu.
“Tớ đã đọc xong hết cả rồi. Trong mỗi hôm nay.”
“Yeah.”
“Cái kết chính là khi nhân vật chính không thể chọn được giữa một trong hai, cuối cùng đã hẹn hò với cả hai người bọn họ.”
“Cái gì vậy? Tớ tưởng cậu ta phải chọn một trong hai chứ?”
“Nhân vật chính phải thành thật với mong muốn của bản thân, rồi cậu ta đã nói với họ và cầu xin sự tha thứ. Vì hai người họ đến từ hai thế giới khác nhau nên tính ra cũng không phải là ngoại tình.”
“Thật ngớ ngẩn.”
“Đúng vậy, nhưng cũng rất có lí. Cậu ta muốn nên cậu ta đã làm. Ngoài ra tớ chỉ mới cho cậu nghe tóm tắt, tuy có hơi nhạt, nhưng thật ra có rất nhiều chuyện xảy ra mới dẫn đến cái kết như vậy.”
“Mà, nếu chỉ đọc sơ lược qua thì cuốn sách nào cũng vậy.”
Nhưng đây vẫn là kiểu kết truyện không thường thấy nhiều.
“Và sau khi đã kết thúc cuốn truyện này, tớ cảm thấy mình có phần hơi ngu ngốc vì đã không có đủ dũng khí để đọc nó trước đây.”
“Tại sao?”
“Vì Yu sẽ không bao giờ làm gì giống như nhân vật này.”
“Ừ thì, tất nhiên rồi. Tớ sẽ không đời nào hẹn hò với cả hai đâu.”
Tôi sẽ không, hay nói đúng hơn là tôi không thể. Tôi không nghĩ mình không có cái lá gan để rộng mở con tim mình như vậy nữa. Tôi thậm chí còn thấy ghen tị nữa đấy.”
“Vậy thì, cậu sẽ chọn ai?”
“Cậu hỏi tớ để làm gì?”
“Tò mò thôi.”
Nếu như là lúc trước thì đằng sau câu hỏi ấy chắc sẽ chẳng có ẩn ý sâu xa gì nữa đâu.
Nhưng có thể bây giờ, với sự xuất hiện của Reika, Kokoa đã có thêm rất nhiều chuyện phải suy nghĩ.
Nếu đó là tôi thì phải làm gì đây?
Chỉ cần có thể phân định bản thân thích người nào hơn, tôi sẽ chẳng ngần ngại gì mà chọn ngay người đó. Nhưng đấy là bạn gái cũ mà nhỉ? Tôi lại rất thân thuộc trước cảnh chia ly như vậy.
Nhưng ngay từ đầu, cậu ta làm sao lại hẹn hò với bạn thuở nhỏ được? Kiểu, để được an ủi? Rơi vào lưới tình? Chẳng lẽ người bạn thuở nhỏ ấy lại tiến tới, nói rằng trước đây đã luôn thích cậu ta?
Nhân vật chính vì muốn quên đi người bạn gái cũ càng sớm càng tốt, trong lần tìm kiếm tình yêu mới cho mình, cậu ta cuối cùng lại quay ra hẹn hò với cô bạn thuở nhỏ. Cũng có thể là như vậy.
Có lẽ sẽ có trong cuốn sách, nhưng dù thế nào thì đó cũng là người bạn gái cũ mà cậu ta yêu trước đây và cô bạn thuở nhỏ đang hẹn hò sau.
Nếu đã là vậy thì người bạn thuở nhỏ đấy chỉ là thế thân cho người yêu cũ.
-Thế thân.
Ah, không thể nào!
Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện này, nhưng có lẽ...
“...Yu?”
Kokoa nhìn tôi đầy lo lắng.
“Cậu trông không ổn lắm. Có sao không đó?”
“À, ừm, tớ ổn. Không có gì đâu.”
“Xin lỗi vì câu hỏi kì lạ này nhé.”
“K-Không sao đâu, nhưng tớ thấy không khỏe lắm, phải về trước đây.”
“Ơ, có khi nào cậu bị lây rồi không?”
“Đừng có lo. Không phải thế đâu. Mai gặp lại nhé.”
Tôi rời đi và quay về phòng của mình ngay cạnh bên.
Mình bị cái quái gì vậy?
Hẳn là do Reika đã nói mấy chuyện kì lạ trong phòng câu lạc bộ rồi.
Nhưng tôi ngay lập tức phủ nhận.
Mặc dù tôi, chính tôi biết rằng đây không phải do Reika nói mà ra.
Không, chắc chắn là không phải.
Đó chỉ là cái kíp. Tôi đã luôn vô thức nghĩ về chuyện tương tự từ lâu rồi.
Không cần phải nghĩ nữa...
Cô ấy không phải thứ có thể thay thế được.
Tôi vào phòng mình và chui vào giường, tự hỏi sao bản thân có thể nghĩ như vậy được.
Và ngay sau đó, ý thức của tôi biến đi mất.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại