Sau khi tái sinh, tôi chợt nhận ra mình có thanh mai trúc mã.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù thế giới có chối bỏ em, anh sẽ không bao giờ quên mùa hè mà ta đã trải qua cùng nhau

(Đang ra)

Dù thế giới có chối bỏ em, anh sẽ không bao giờ quên mùa hè mà ta đã trải qua cùng nhau

Kujo Ren

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ trong sáng, tuổi trẻ đầy cảm xúc, với một cái kết đau buồn nhưng ấm áp, sẽ chạm đến trái tim người đọc.

2 15

When I Comforted a Junior Gyaru Who Was in the Middle of Heartbreak, She Changed Her Appearance to Dark-Haired Beauty and Started Seducing Me

(Đang ra)

When I Comforted a Junior Gyaru Who Was in the Middle of Heartbreak, She Changed Her Appearance to Dark-Haired Beauty and Started Seducing Me

藤井論理

Đây là câu chuyện tình yêu về cậu học sinh trung học bị ám ảnh bởi 1 gyaru, người đã có kinh nghiệm nhưng thực ra lại suy nghĩ rất đơn giản.

3 13

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

28 621

Tôi kẻ số hai và cô gái số một

(Đang ra)

Tôi kẻ số hai và cô gái số một

Oshou

Đây là câu chuyện về tôi, kẻ số hai và cô gái số một.

3 15

I Became The Villain The Hero Is Obsessed With

(Đang ra)

I Became The Villain The Hero Is Obsessed With

Seo Eun-ha

Nhưng cô ấy lại bị ám ảnh bởi tôi. Tại sao…?

8 187

WN - Chương 09 - Đứa con 'hiếu thảo' của nhà họ Mai

“Mẹ ơi, con sẽ được lên TV!”

“Quay phim con đi! Con đẹp trai nhất!”

Ngay khi nghe tin rằng mình có thể được lên TV, nhiều đứa trẻ trong lớp lập tức trở nên phấn khích, nhưng cũng có một số cúi đầu im lặng, bao gồm cả Lâm Hữu Hi.

Sau khi cô giáo kéo Mai Phương và Đỗ Tử Hán, chúng ngoan ngoãn ngồi xuống. Tuy nhiên, Đỗ Tử Hán vẫn tức giận, nhìn chằm chằm vào Mai Phương.

Mai Phương vừa làm mình xấu hổ. Mình nhất định phải thể hiện… Mình sẽ cho cậu ta thấy mình tuyệt vời thế nào!

“Vậy có bạn nhỏ nào dũng cảm bước lên và trả lời câu hỏi của chị không?”

“Cô ơi, cô ơi! Cho con trả lời trước! Con cái gì cũng biết.”

Đỗ Tử Hán ngẩng cao đầu và giơ tay, nhưng nữ phóng viên của đài truyền hình chỉ mỉm cười và đi qua cậu; đến chỗ Khương Nguyên, cô đang ngồi thẳng thắn trên ghế với tay giơ lên một cách ngoan ngoãn.

“Cô ơi, sao cô không hỏi con? Con biết hết mọi thứ mà!”

Đỗ Tử Hán vẫn kéo tay nữ phóng viên, nhưng cô hoàn toàn lờ đi cậu, cúi xuống đưa micro cho Khương Nguyên.

“Cô bé dễ thương quá! Con có thể giới thiệu bản thân với khán giả được không?”

“Vâng ạ!” Khương Nguyên chỉnh lại quần áo và cười trước ống kính:

“Xin chào mọi người, con tên là Khương Nguyên. Con là học sinh lớp số 2 của trường mẫu giáo Lương Thạch. Con năm nay 5 tuổi, nhưng một tháng nữa là con lên 6. Sở thích của con là chơi piano, và trò chơi con thích nhất là chơi đồ hàng. Và… con rất thích làm mẹ!”

Mặc dù vẫn còn hơi rụt rè và lúng túng, nhưng đối với một đứa trẻ lần đầu tiên đứng trước với ống kính, việc cô bé không bị sợ hãi, hay lắp bắp đã là rất ấn tượng.

“Xin chào, em nhỏ Khương Nguyên!” nữ phóng viên cười và hỏi, “Mùa hè sắp đến rồi, các em ở lớp 2 sắp tốt nghiệp mẫu giáo và trở thành học sinh tiểu học. Con có biết học sinh tiểu học là gì không?”

“Con biết ạ!” Khương Nguyên tự hào nói, “Mẹ con là giáo viên tiểu học, và con cũng đã từng thăm trường tiểu học rồi. Họ ngồi trong một lớp học rộng rãi hơn, học nhiều môn mới và tham gia nhiều hoạt động thể thao. Sau khi tan học, họ tự về nhà và đi ngay hàng thẳng lối. Thật là tuyệt vời!”

“Wow, Khương Nguyên, con biết nhiều thật đấy… Có vẻ như con cũng rất mong chờ được vào tiểu học, đúng không?”

Khương Nguyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Hmm… Con chỉ háo hức một tí thôi ạ.”

“Tại sao chỉ một tí thôi?”

“Vì… con sẽ nhớ những người bạn tốt ở mẫu giáo.” Khương Nguyên tự hào liệt kê những người bạn tốt của mình, trong đó có cả Mai Phương và Lâm Hữu Hi.

“Có vẻ như Khương Nguyên có rất nhiều bạn ở mẫu giáo.”

Nữ phóng viên suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Trong số những người bạn này, con thích ai nhất?”

Để một đứa trẻ phải chọn lựa như vậy! Thật là tàn nhẫn! Cô phóng viên này!

Mai Phương thầm than thở trong lòng, ánh mắt dán vào Khương Nguyên. Khương Nguyên nhìn xung quanh, nhanh chóng quay đi sau khi chạm mắt với Mai Phương. Cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại ở Lâm Hữu Hi.

“Con thích Lâm Hữu Hi nhất!”

Nữ phóng viên theo ánh nhìn của mọi người và nhìn về phía Lâm Hữu Hi, người đang cúi đầu vì ngại ngùng; sau đó quay lại hỏi Khương Nguyên, “Tại sao con thích bạn ấy nhất?”

“Vì… con nghĩ Lâm Hữu Hi rất giỏi ạ! Bạn ấy có thể làm nhiều việc mà con không dám làm, và… bạn ấy cũng rất dễ thương. À… quan trọng nhất là…” Khương Nguyên cười tươi nói, “Con chắc chắn bạn ấy cũng thích con nhất!”

“Có đúng vậy không, Lâm Hữu Hi?”

Nữ phóng viên đưa micro cho Lâm Hữu Hi; nghe thấy lời nhắc của Mai Phương, Lâm Hữu Hi ngẩng đầu lên. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô bé, đặc biệt khi máy quay tiến lại gần, cô cảm thấy rất xấu hổ và cúi đầu, không dám nhìn ai.

“Cậu cứ mạnh dạn nói, không có gì phải ngại đâu.”

Mai Phương nhắc nhở Lâm Hữu Hi, và như bám vào chiếc phao cứu sinh, Lâm Hữu Hi tựa vào vai Mai Phương, thì thầm câu trả lời.

Này, để ý xung quanh một tí chứ! Gật đầu hay nói “vâng” thì có khó gì đâu?

“Có vẻ như bạn Lâm Hữu Hi rất nhút nhát. Bạn nhỏ này có thể giúp dịch lại cho cô được không?”

Mai Phương gật đầu, “Bạn ấy nói là đúng, bạn ấy cũng thích Khương Nguyên nhất.”

“Tình bạn giữa hai bạn nhỏ này thật sâu sắc… Cô hy vọng các con có thể tiếp tục làm bạn tốt ở tiểu học.” Nữ phóng viên rõ ràng rất quan tâm đến cô bé Khương Nguyên, “Vậy, trong số các bạn nam trong lớp, con thân với ai nhất?”

Lần này, Khương Nguyên không do dự chút nào và chỉ về phía Mai Phương, nói, “Là… Mai Phương!”

Thật bất ngờ, là cậu bé vừa thì thầm với Lâm Hữu Hi.

Trong đầu nữ phóng viên, lập tức hiện lên hình ảnh của một chiến trường giữa những đứa trẻ, và sự hứng thú của cô tăng lên đáng kể.

“Vậy, con có thích Mai Phương không?”

“Có, con thích bạn ấy.” Khương Nguyên không đắn đo mà trả lời.

“Cô ơi, cô ơi, hỏi con một câu đi.”

Đỗ Tử Hán tiếp tục kéo tay nữ phóng viên bên cạnh. Cô cố nén giận và chỉ vào Đỗ Tử Hán.

“Vậy còn bạn nhỏ này? Con không thích bạn ấy à?”

“Con không thích bạn ấy.”

Khương Nguyên lập tức nói.

“Tại sao?”

Cô bé bên cạnh ngay lập tức ngắt lời, “Con biết tại sao! Vì Đỗ Tử Hán rất xấu xí, miệng còn đầy răng sâu nữa!”

Đỗ Tử Hán lập tức phản bác, “Con không xấu, Mai Phương mới xấu! Cậu ấy là vua tè dầm! Mọi người còn tụ lại xem cậu ấy rửa đít nữa!”

“Oh, đúng, đúng, cậu nói đúng.” Mai Phương ưỡn ngực, vẫy tay, “Cậu nói đúng, mình là vua tè dầm.”

“Grrr… Tức quá!”

Đỗ Tử Hán như sắp nổ tung đến nơi, Khương Nguyên vội vàng cầm lấy micro của nữ phóng viên.

“Vì, vì, vì mẹ con nói rằng con gái là phải chung tình. Nếu con thích cậu bé này, con không thể thích các cậu bé khác cùng một lúc. Con chỉ có thể kết hôn với cậu bé này và có những bé ‘mao mao’ với cậu ấy.”

‘Mao Mao’ là tiếng địa phương ở huyện Bạch Mai, nghĩa là ‘em bé’.

Tại sao mẹ cậu lại nói điều đó với cậu! Nhưng sao mình lại thấy giống nhau lạ kì…

“Oh, ra vậy, con rất chung tình… Vậy con muốn có bé ‘mao mao’ với Mai Phương, đúng không?”

Khương Nguyên hơi ngại ngùng, “Vâng… vâng! Con thích con gái hơn, con muốn có con gái.”

“Mai Phương, con có muốn có bé ‘mao mao’ với Khương Nguyên không?”

“Cô ơi, em nghĩ chúng ta không cần tiếp tục chuyện này. Cô sẽ không phát sóng đoạn này đâu, đúng không?”

Mai Phương, vẻ mặt lạnh lùng, dứt khoát nói.

“Chỉ cần làm cô đỡ tò mò hơn thôi. Cô sẽ mua kẹo cho em, nhé?”

“Cô này, cô muốn gặp rắc rối với nhà đài ạ? Cô nên tự mua QQ Star bằng tiền của mình đi!”

Thái độ của Mai Phương rất kiên quyết, và nữ phóng viên cuối cùng vẫn không có câu trả lời.

Đứa trẻ này bị sao vậy? Nói chuyện như người lớn…

Nhỏ vậy mà đã chín chắn như này rồi! Còn QQ Star là gì?

Cuộc phỏng vấn của Khương Nguyên kết thúc, cô bé lập tức tìm Mai Phương, có vẻ không hài lòng.

“Mai Phương, cậu không muốn ngoắc tay hứa với mình à?”

“Nếu mình muốn, thì cậu sẽ làm gì?”

“Nếu cậu muốn, thì chúng ta móc ngoéo đi!”

Khương Nguyên chìa ngón út ra, nhìn Mai Phương với vẻ háo hức.

Hành động nghiêm túc của cô bé khiến Mai Phương thay đổi thái độ đùa cợt.

...

"Mà giờ chúng ta đừng móc ngoéo nữa." Mai Phương quay lưng chạy đi.

"Tại sao cậu lại như thế chứ!"

Trẻ con vô tư hồn nhiên vì đó bản chất trong sáng của chúng.

Trẻ con nói những điều như vậy thì không sao, nhưng Mai Phương trong lòng là một người trưởng thành, nên cậu không thể hứa hẹn với Khương Nguyên, như thể đang lừa gạt một cô bé. Điều đó đi trái với lương tâm của cậu.

Đó sẽ là hành động không biết xấu hổ, và với một người bị buộc phải đi học suốt 9 năm khổ sở, cậu sẽ không bao giờ làm những điều như vậy.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là, cậu không có hi vọng về một mối tình thời thơ ấu...

Cậu đã được tái sinh ở độ tuổi còn nhỏ như vậy, và tương lai còn quá nhiều biến số.

Nhưng cố gắng cải thiện bản thân và cố gắng kiếm tiền. Đó sẽ là một hướng đi đúng đắn...

Sau khi ăn tối xong, Mai Phương định đi ngủ sớm. Cậu có nhiều điều cần suy nghĩ và không còn năng lượng để xem trận chung kết World Cup tối nay.

Sau nửa đêm, Mai Phương bị bố đánh thức.

"Mai Phương! Con thắng rồi, con thắng rồi! Bố thắng rồi! Giải nhất! Vé số! Vé số con mua đâu? Nhà mình sắp giàu rồi!"

Trẻ em năm tuổi rất cần ngủ đủ giấc. Mai Phương vẫn còn mơ màng. Cậu ‘bùng nổ’, tá hỏa giận giữ như núi lửa phun trào mà không thèm dụi mắt. Lúc này, bố cậu vẫn không ngừng lắc người cậu. Trong một khoảnh khắc láo lếu bồng bột, Mai Phương tát mạnh vào mặt Mai Lập Quân.

"Bố! Nhìn bố kìa, thật đáng thương! Chỉ là trúng vé số thôi mà! Sao bố cứ làm quá lên, cứ như là sập nhà đến nơi vậy!”

________________________________________________________________________________________________________

Trans/Edit : Có ông nào muốn có bé 'mao mao' với tôi không? ( ͡° ͜ʖ ͡° )

QQ Star là sữa bột cho trẻ em ở nội địa Trung