Sau khi tái sinh, tôi chợt nhận ra mình có thanh mai trúc mã.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

When I Comforted a Junior Gyaru Who Was in the Middle of Heartbreak, She Changed Her Appearance to Dark-Haired Beauty and Started Seducing Me

(Đang ra)

When I Comforted a Junior Gyaru Who Was in the Middle of Heartbreak, She Changed Her Appearance to Dark-Haired Beauty and Started Seducing Me

藤井論理

Đây là câu chuyện tình yêu về cậu học sinh trung học bị ám ảnh bởi 1 gyaru, người đã có kinh nghiệm nhưng thực ra lại suy nghĩ rất đơn giản.

5 26

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

10 46

Viên Đạn Đỏ Thẫm Aria

(Đang ra)

Viên Đạn Đỏ Thẫm Aria

Akamatsu Chuugaku

Trường cao trung Tokyo Butei hay còn gọi là Butei là nơi đào tạo các thám tử có vũ trang. Về cơ bản thì học sinh của trường được phép mang theo vũ khí và có quyền trừng trị tội phạm không khác gì lực

3 8

Kuromaku Game

(Đang ra)

Kuromaku Game

Kuou Haruki

Bộ truyện từ tác giả của Liar Liar, Cross Connect và illustrator của Arifueta, Tsurekano

3 5

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

364 12749

Sau khi tôi bị tỏ tình, tiểu thư trông có vẻ lạ.

(Đang ra)

Sau khi tôi bị tỏ tình, tiểu thư trông có vẻ lạ.

Hidari Ryuu

Và thế là Hoshine bắt đầu tấn công Eito mạnh mẽ hơn bao giờ hết! Tiếp xúc thân mật trong chiếc xe điện chật kín người, nài nỉ cậu ngủ cùng mình…… Hoshine tích cực tiến gần hơn đến Eito, người chỉ mong

11 112

WN - Chương 13 - Chú ếch con

Kỳ nghỉ hè của Mai Phương trở nên thật bận rộn với những chuyến thăm thường xuyên của Lâm Hữu Hi. Họ cùng nhau chơi nhiều trò chơi điện tử, và Mai Phương vô tình phát hiện được tiềm năng vô hạn của cô bé. Lâm Hữu Hi có khả năng thích ứng rất cao, có thể nhanh chóng làm quen với các trò chơi.

Nếu không có Mai Phương, có lẽ cô không bao giờ được tiếp xúc với nhiều tựa game như thế này.

Khi đang vun đắp tình bạn của hai người, Mai Phương chợt nảy ra một ý tưởng, biến Lâm Hữu Hi thành ‘công cụ’ làm game cho riêng mình.

Kiếp trước, Mai Phương cũng hiểu đôi chút về lập trình. Dù sao thì, cậu cũng không muốn mãi làm con tốt thí cho người khác. Tuy nhiên, tài năng của Mai Phương là có hạn. Cậu đã từ bỏ sau một thời gian học lập trình.

Có lẽ, nếu Lâm Hữu Hi thực sự thích game đến vậy, hẳn cô cũng có chút hứng thú với lập trình. Cô bé có khả năng học hỏi mạnh mẽ, sự thấu hiểu giữa hai người cũng rất tốt, nên sẽ giảm thiểu được ít nhiều xung đột trong quá trình phát triển game.

Tất nhiên, đây vẫn là một ý tưởng xa vời. Một ý tưởng dài hạn cho hai mươi năm nữa.

Hiện tại, tất cả những gì cậu cần làm là chỉ dẫn, và bồi dưỡng Lâm Hữu Hi. Còn thành công hay thất bại, phụ thuộc vào xem số phận có ủng hộ cô bé hay không!

Giữa tháng Tám, Khương Nguyên trở về từ nhà bà nội sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè.

Ngày đầu tiên trở về, cô nôn nao gọi Mai Phương và Lâm Hữu Hi đến gặp nhau tại công viên trong khu phố.

“Khương Nguyên, cậu bị cháy nắng rồi.”

Lâm Hữu Hi thẳng thắn nói, tay cô xoa xoa đôi vai sẫm màu của Khương Nguyên. Cô tò mò nói, “Trông cậu như mấy ông người rừng trên TV vậy.”

Khương Nguyên không hề bực tức khi bị trêu chọc như vậy. Cô xoa mũi, cười, “Ừ, đúng là giống vậy thật! Ban đầu tớ buồn lắm. Nhưng mà mẹ tớ bảo là sau này nó sẽ tự bình thường lại, miễn là tớ ăn nhiều trái cây và bổ sung đủ vitamin C.”

Làn da Khương Nguyên vốn trắng muốt, nay đã nâu lại do dãi nắng. Vào mùa hè, cô bé thích mặc đầm hở vai, nên vết rám hằn rõ trên da, tạo một nét quyến rũ độc đáo.

Bình tĩnh nào, Mai Phương! Mày làm được mà!

Lâm Hữu Hi và Khương Nguyên trò chuyện vui vẻ, không để ý Mai Phương tự tay vỗ mặt mình liên hồi. Sau một lúc, Khương Nguyên lấy ra một vật đặc biệt mà cô mang từ nhà bà nội về.

“Tada, tớ có một chú ếch này!”

Đó là một con ếch nhỏ, màu xanh, được đựng trong chiếc hộp thủy tinh của Khương Nguyên. Hai cô bé tỏ ra thích thú, khác hẳn với những bé gái cùng trang lứa. Mai Phương kinh ngạc hỏi, “Các cậu không sợ mấy thứ này sao?”

Khương Nguyên nhìn Mai Phương, tỏ vẻ chán ghét, “Mai Phương nhát gan quá.”

“Bảo sao cậu tè dầm,” Lâm Hữu Hi thêm dầu vào lửa.

“Hai cậu…”

Mai Phương thực sự muốn đi về, nhưng hôm nay cậu bị bố đuổi ra khỏi nhà.

Mai Lập Quân cằn nhằn cậu luôn ở nhà chơi game, không chịu ra ngoài; sợ rằng cậu ngồi máy tính nhiều sẽ bị cận thị, ông bắt Mai Phương không được về nhà cho tới năm giờ chiều.

Mai Phương thừa biết rằng ông chỉ muốn độc chiếm chiếc máy tính.

Khương Nguyên đặt cái lọ trên bàn, ngắm nghía con ếch.

“Đậy nắp lại như thế này, thì con ếch có bị ngạt thở không?”

“Không đâu, nhìn đây này, bà nội đã giúp tớ đục lỗ trên nắp rồi.”

“Mình hiểu rồi… bọn ếch thú vị với buồn cười thật. Nhìn đôi má nó phồng lên kìa! Nó ăn gì nhỉ? Mình nhớ là nó ăn côn trùng.”

“Đúng vậy, nó ăn muỗi và ruồi. Nếu có một con ếch bên cạnh, cậu sẽ không sợ bị muỗi đốt.” Khương Nguyên bỗng thở dài, “Nhưng mẹ tớ bảo rằng, ếch là loài vật cần được bảo vệ, vì vậy ngày mai chúng ta phải thả nó đi.”

Mẹ của Khương Nguyên thực ra không có ý định cao cả như vậy. Bà chỉ đơn giản là không thích ếch, giống Mai Phương.

“Chơi thêm mấy ngày nữa không được sao? Nhìn con ếch vui quá…”

Lâm Hữu Hi suy nghĩ một lúc, “Nếu không được nuôi ở nhà cậu, thì qua nhà Mai Phương nuôi đi.”

“Sao lại nuôi ở nhà tớ…” Mai Phương gõ vào đầu Lâm Hữu Hi, “Nếu thích ếch như vậy, sao cậu không tự mình nuôi đi?”

"Bố tớ bảo là ngày xưa ông rất thích ăn thịt ếch, ông bảo ếch rất ngon. Tớ sợ nếu bố thấy chú ếch con này, ông sẽ nấu nó ăn mất."

"Vậy thì bố cậu gặp nguy rồi!" Khương Nguyên nói, khuôn mặt hoảng hốt, "Mẹ tớ bảo rằng ếch là loài vật cần bảo vệ cấp hai. Nếu ai bị phát hiện ăn thịt ếch, họ sẽ bị bỏ tù."

Nghe vậy, Lâm Hữu Hi đột nhiên hoảng sợ, nắm chặt tay Khương Nguyên, tội nghiệp nói, "Làm ơn đừng báo cảnh sát… Bố tớ không ăn chúng nữa, tớ cũng không có mẹ. Tớ không muốn trở thành trẻ mồ côi."

Đúng là trẻ con… Nói về bất hạnh đời mình thản nhiên như vậy sao?

Nói đến đây, Khương Nguyên có vẻ cũng biết được rằng mẹ Lâm Hữu Hi không còn.

Có lẽ vì thế mà cô luôn xung phong làm mẹ khi chơi đồ hàng với Lâm Hữu Hi.

"Vì… vì bố cậu không ăn ếch nữa, tớ nghĩ các chú cảnh sát sẽ không nghiêm khắc đến vậy đâu…" Khương Nguyên áy náy chạm vào tai mình, quay mặt đi chỗ khác.

Mai Phương bình thản nhìn hai ‘bà hoàng drama’ tự biên tự diễn, rồi ánh nhìn của họ đổ dồn về cậu.

"Mai Phương, cậu nuôi nó được mà đúng không? Chúng ta là bạn thân mà…" Khương Nguyên tinh nghịch, bắt đầu ‘khủng bố tinh thần’ của Mai Phương.

Tự nhiên khi không bắt tớ nuôi ếch làm gì? Chán hai cậu quá.

"Cậu sẽ được chơi với con ếch một mình, được tùy ý làm điều mình muốn. Tớ ghen tị quá đi!" Lâm Hữu Hi thì thầm vào tai Mai Phương.

"Bỏ cuộc đi, dụ dỗ tớ cũng không có ích gì đâu. Tớ không thích ếch."

Lâm Hữu Hi và Khương Nguyên nhìn nhau một lúc, bàn bạc rồi đi đến kết luận:

Chúng ta phải làm cho Mai Phương hiểu được niềm vui khi chơi với ếch!

"Cậu lấy con ếch ra được không? Mai Phương mà trực tiếp chạm vào, thì cậu ấy sẽ thích ếch ngay thôi."

"Đúng vậy, trước đây tớ có lấy ra chơi rồi! Nhưng mà con ếch nhút nhát với trơn lắm, nên các cậu cầm nó cẩn thận đấy."

"Này…"

Nhìn hai cô bé từ từ vặn nắp lọ, Mai Phương đột nhiên có dự cảm không lành.

"Ối!"

Ngay khi Khương Nguyên vừa đặt con ếch vào tay Lâm Hữu Hi, con ếch đột nhiên nhảy lên.

Đừng nói là....

Cùng với tiếng hét của Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi, con ếch kêu "ộc ộc", nhảy cao gần một mét, và rơi xuống ngay mặt Mai Phương!

“Á á á á á áaaaaa!”

Mai Phương kinh hãi hét lớn.

Cậu vốn dĩ là dân thành thị, nên hồi nhỏ rất ít khi được tiếp xúc với ếch. Con ếch ở trên mặt Mai Phương một lúc, sau đó nhảy xuống vai cậu. Mai Phương cố gắng chụp lấy con ếch, nhưng nó lại chui vào áo, rồi vòng qua cổ áo của cậu.

Lúc này, Mai Phương trông hệt như chú chó tự đuổi theo đuôi mình; cậu quay vòng vòng, vung tay vung chân, thậm chí còn cởi áo phông ra để tìm con ếch.

“Mai Phương, bình tĩnh lại! Đừng hoảng sợ… Đừng động đậy, để tớ giúp cậu…”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Lâm Hữu Hi cười không ngừng, tin rằng cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đáng xấu hổ này, rồi thi thoảng đem ra trêu chọc Mai Phương.

Vật lộn một lúc, Mai Phương kiệt sức, cởi trần, và ngã gục trên bàn.

Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi lúi húi tìm kiếm những bụi cây xung quanh. Sau hồi lâu, hai người trở về, thất vọng. “Hình như con ếch nhảy xuống ao rồi…”

“Huhu… Chú ếch con.” Lâm Hữu Hi khóc.

“Các cậu không quan tâm đến tớ chút nào sao?”

“Ai thèm quan tâm cậu, đồ ngốc!”

Lâm Hữu Hi cứ gõ vào đầu Mai Phương, “Cậu làm mất con ếch mà bà Khương Nguyên đã vất vả bắt được.”

“Không sao đâu, chúng ta vốn định thả nó mà.” Khương Nguyên vẫy tay, ngụ ý rằng cô không bận tâm. “Nhờ vậy mà con ếch được trả về tự nhiên sớm hơn.”

“Cậu đừng có lúc nào cũng chiều Mai Phương như vậy,” Lâm Hữu Hi không hài lòng, tay chống hông. “Cậu luôn để Mai Phương muốn gì được nấy, nhìn cậu ta kiêu căng chưa kìa!”

“Nhưng cậu ấy đã rất vui mà!”

“Ừ… đúng vậy.”

Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi cùng nhau cười vui vẻ.

Do Mai Phương tái sinh về năm 5 tuổi nên gu của cậu tất nhiên sẽ là mấy bé 5 tuổi nhé. ( ͡° ͜ʖ ͡° )