Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

49 477

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

12 88

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

108 13203

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

125 1367

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

12 58

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

26 358

Web Novel - Chương 26: Hazuki

【Góc nhìn của Hazuki】

Sau khi bị Yuri và Kanade từ chối, thế giới trong mắt tôi bỗng chốc trở nên xám xịt.

Tôi biết chứ, rằng vì mình đã phản bội hai người họ, nên khi mọi chuyện vỡ lở, chắc chắn chúng tôi sẽ phải chia tay. Nhưng tôi không ngờ lại bị cắt đứt hoàn toàn quan hệ như thế này.

Yuri lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, nên tôi đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai đứa giống như người thân ruột thịt không thể tách rời. Chính vì vậy, tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng dù có làm gì sai đi nữa, cậu ấy rồi cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi.

Tôi nhận ra điều đó khi bị Yuri từ chối. Rằng chúng tôi không phải gia đình, không phải người thân. Mà chỉ là người dưng.

Tôi thật sự muốn xin lỗi Yuri, nên đã nhờ Hana-chan giúp tôi gặp lại cậu ấy, để có thể nói chuyện một lần nữa. Nhưng chuyện đó thất bại vì Hana-chan từ chối.

Hana-chan từng gọi tôi là Hazuki-chan, từng yêu quý tôi như chị gái ruột. Thế mà khi lâu ngày gặp lại, ánh mắt con bé nhìn tôi vô cùng lạnh lùng, cách xưng hô cũng đổi thành Hazuki-san.

Tôi cứ nghĩ có lẽ Yuri đã kể hết mọi chuyện cho cả gia đình nghe, nhưng hóa ra không phải vậy.

-----

“Cô cần gì ở tôi thế, Hazuki-san?”

Hana-chan, người đã đến công viên theo lời tôi gọi, vừa đến nơi liền lạnh lùng cất tiếng hỏi. Giọng con bé vô cảm hoàn toàn khiến tôi bối rối.

“À, thì… Hana-chan, chắc em cũng biết là tớ đã chia tay với Yuri rồi nhỉ? Chị nghĩ là do có chút hiểu lầm thôi, nên mong có thể nói chuyện lại, hàn gắn lại với nhau. Hana-chan, em có thể giúp chị chuyện đó không?”

“Không. Tuyệt đối không.”

“…Gì cơ?”

“Chỉ là hiểu lầm thôi á? Cô nói được mấy lời như vậy thật đấy hả? Cô có thật sự yêu Yuu-nii không vậy, Hazuki-san? Nói thật, tôi thấy ghê tởm lắm.”

“Đợi đã, sao em lại nói thế? Chị yêu Yuri. Chị vẫn còn yêu cậu ấy, nên mới đến nhờ Hana-chan giúp.”

“Hah…”

Tôi thở dài thật lớn, còn Hana-chan thì trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm hận.

“Hazuki-san. Vậy tại sao cô lại vào khách sạn với người khác ngoài Yuu-nii?”

Tôi quá bất ngờ đến mức không thốt nên lời. Không ngờ Hana-chan lại biết chuyện đó. Tôi cố giữ bình tĩnh rồi hỏi lại, “Có phải em hỏi Yuri không?”

“Không. Tôi chỉ nghe từ Yuu-nii rằng anh ấy chia tay với cô thôi, còn việc cậu phản bội và qua lại với người đàn ông khác thì không hề nhắc tới.”

“…Vậy thì sao em biết?”

“Hazuki-san, cô nên suy nghĩ kỹ một chút trước khi đi vào khách sạn chứ? Cô đi vào một khách sạn ở ngay trước ga tàu mà người trong thành phố này hay qua lại, cứ như là cố tình để người ta bắt gặp vậy.”

Cuối cùng tôi ôm mặt vì những lời Hana-chan nói. Con bé cười khẩy rồi tiếp tục câu chuyện.

“Ban đầu, tôi nghĩ có thể là do Yuu-nii hết yêu cô. Vì anh ấy đã rất yêu Hazuki-san cho đến ngay trước khi quyết định chia tay mà. Nhưng ba ngày sau khi tớ nghe tin đó, tôi lại nhìn thấy cô đi vào khách sạn với một người đàn ông khác. Khi ấy tớ đã hiểu tất cả. Rằng chính cô đã phản bội anh ấy.”

“Cái đó thì…”

“Tôi đã rất buồn khi biết hai người chia tay. Tôi cứ nghĩ rằng cho dù không thể làm người yêu nữa, thì một ngày nào đó hai người sẽ lại trở thành bạn thân như xưa. Nhưng không ngờ là cô lại đi qua lại với người mà Yuu-nii gọi là bạn thân nhất, rồi còn vào khách sạn với người đó. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương Yuu-nii. Từ giờ trở đi, nếu có nhìn thấy tôi, xin cô đừng bao giờ bắt chuyện với tôi nữa. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang cố kiềm chế để không đánh cô đấy.”

Nói hết một hơi như trút hết tâm can, Hana-chan quay người rời khỏi công viên mà không đợi câu trả lời từ tôi. Rồi như vừa nhớ ra gì đó, con bé dừng lại và quay đầu lại nhìn tôi.

“Cứ yên tâm, tôi vẫn chưa kể cho các mẹ nghe về chuyện cô đã làm với anh trai tôi đâu. Tôi nghĩ Yuu-nii cho rằng không cần thiết phải làm sứt mẻ quan hệ giữa hai người mẹ chỉ vì đứa một con gái là đồ 'khốn nạn' (đáng lẽ tôi sẽ viết là "tồi tệ", nhưng tôi không thích, ok). Thế nhé, tạm biệt.”

Sau khi Hana-chan rời khỏi công viên, tôi cứ thế ngồi lặng trên ghế băng.

Không ngờ lại bị Hana-chan nhìn thấy.

Đúng là khi bị phát hiện thì sẽ bị phát hiện hết một lượt.

Dù tôi hoàn toàn đáng bị như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười vì sự ngu ngốc của chính mình. Giờ đây, tôi hoàn toàn không thể liên lạc được với Yuri nữa.

Dù có cố bắt chuyện với cô ấy ở trường, thì chắc chắn Kanade sẽ ngăn cản, và tôi cũng không nghĩ Yuri sẽ chịu nghe tôi nói thật lòng. Chắc chắn là vậy. Vì nếu lúc trước Yuri mà có quan hệ như vậy với Kanade, thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy.

Tôi đã mất Yuri rồi.

Nhưng vẫn còn Kouki mà, nên không sao cả.

Dạo trước Kanade có nói gì đó kỳ lạ, nhưng Kouki đã phủ nhận rõ ràng, nên chắc chắn là không có chuyện gì đâu.

Trước kia, vì là mối quan hệ không thể công khai nên tôi không thể hẹn hò cùng cậu ấy. Nhưng từ bây giờ, tôi không còn phải sợ chuyện đó nữa. Những thứ mà trước kia tôi dùng Yuri để lấp đầy, giờ tôi có thể dùng Kouki để thay thế.

Vì chính cậu đã nói rằng cậu yêu tớ mà, Kouki. 

-----

Tôi đã lên năm 3, và không hiểu vì lý do gì, tôi lại được xếp vào cùng lớp với Yuri, người mà trước giờ tôi chưa từng học cùng lớp. Hơn nữa, tôi còn ở cùng lớp với cả Kanade.

Khi tôi bước vào lớp, hai người họ đang ngồi trò chuyện ở chỗ của Yuri. Nhìn vào nhóm bốn người quanh họ, tôi chắc chắn rằng đó là bạn của Yuri và Kanade.

Khi nhìn thấy họ, tôi có cảm giác như đang nhìn lại chính chúng tôi của trước kia, khiến tim tôi đau nhói. Việc cùng cười với Yuri từng là điều rất đỗi bình thường, nhưng giờ đây, tôi sẽ không bao giờ có lại điều bình thường ấy nữa.

(Dù tôi đã phản bội cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng rời bỏ tôi đâu.)

Dù nghĩ vậy, nhưng nhìn cách Yuri cư xử, có vẻ như cậu ấy đã hoàn toàn buông bỏ tôi rồi. Việc một người bạn thuở nhỏ mà tôi đã gắn bó suốt mười bảy năm nay có thể quên tôi dễ dàng như vậy khiến tôi cảm thấy rất đau lòng. Tất nhiên, tôi hiểu cảm xúc này thật ích kỷ. Nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy như thế.

-----

Đã đến giờ nghỉ trưa.

Tôi không muốn nhìn thấy Yuri và Kanade nói chuyện thân thiết với nhau, nên định rời khỏi lớp học.

“Yuri-senpai! Ăn trưa cùng nhau nhé!”

Tôi lập tức khựng lại, quay về phía giọng nói vừa vang lên. Người đang gọi Yuri là một cô gái rất dễ thương.

Tôi nghĩ thầm, có phải đó là Yoshi-chan, bạn thân của Hana-chan không? Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì Hana-chan vội vàng bước vào lớp từ phía sau Yoshi-chan.

Thì ra… cả hai người họ đều đã nhập học vào trường này. Tôi ngẩn người nhìn về phía Yuri và những người xung quanh cậu ấy, thì bắt gặp ánh mắt của Hana-chan. Cô bé lập tức xóa đi nụ cười, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Từ ánh mắt ấy, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng như thể cô bé đang nói, “Chị còn ở đây làm gì?” và “Biến đi càng sớm càng tốt.” Bị ánh nhìn ấy đâm thẳng vào người, tôi vội vàng rời khỏi lớp học và chạy xuống căn tin để trốn khỏi nó.

-----

Một tháng sau khi năm học bắt đầu, nhiều người đã biết tôi và Yuri chia tay. Điều đó cũng không có gì lạ, vì hai đứa vốn lúc nào cũng kè kè bên nhau, vậy mà vừa lên năm 3 đã không nói với nhau lấy một lời. Và thực tế thì chúng tôi đúng là đã chia tay thật.

“Hazuki ổn chứ? Ở chung lớp với bạn trai cũ chắc khó xử lắm nhỉ. Cậu quen chưa?”

“Ừ, tớ ổn. Cảm ơn cậu.”

“Nhưng mà, tớ thấy cậu ấy cũng không cần phải thân thiết với nhiều bạn gái đến thế khi bạn gái cũ vẫn đang ngồi ngay trong lớp…”

“Tớ cũng nghĩ vậy đấy. Không lẽ cậu ấy đang cố đổ hết lỗi lên đầu Hazuki à?”

“Tớ không nghĩ Yamagishi-kun là kiểu người như vậy đâu. Nhưng mà chắc hình tượng cũng thay đổi ít nhiều rồi.”

“Với tớ thì sao cũng được. Đã chia tay rồi thì tớ đâu còn tư cách yêu cầu gì ở Yuri nữa, cũng chẳng thể ngăn cậu ấy làm điều mình muốn.”

“Hmm. Hazuki thật sự rất bao dung đấy. Nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với bọn tớ nhé.”

Masashi, Kotone và Sasetsu, những người đang lo cho tôi, là bạn thân của tôi từ khi bắt đầu học cấp ba. Nhờ có họ ở bên, dù tôi đã đánh mất Yuri và cả Kanade, tôi vẫn có thể tiếp tục tồn tại ở ngôi trường này. Chính vì vậy, tôi thật lòng biết ơn họ vì đã luôn ở cạnh mình.

“Nói mới nhớ, sắp tới là đến lễ hội thể thao rồi nhỉ? Không biết ai sẽ vào ban tổ chức ta?”

“Tớ thì tuyệt đối không muốn đâu. Mong là sẽ có người xung phong sớm sớm một chút.”

“Thật ra… tớ đang tính ra ứng cử. Tớ muốn làm phó ban tổ chức.”

“Hả? Hazuki định làm á?”

“Hiếm khi thấy cậu chủ động tham gia hoạt động trường lớp thế này đấy.”

“Cuối cấp rồi mà, tớ cũng muốn tạo ra ít nhất một kỷ niệm cho mình.”

“Ra là vậy. Nhưng tớ nghĩ Hazuki mà làm thì sẽ ổn cả thôi, nên mọi người cũng sẽ yên tâm hơn.”

Hai người còn lại gật đầu đồng tình.

Nhưng sự thật là, tôi không làm chuyện này để tạo kỷ niệm gì cả. Tôi chỉ nghĩ nếu mình bận rộn hơn thì sẽ bớt bị phân tâm vì Yuri. Còn có một động cơ đen tối nữa, đó là nếu làm thành viên ban tổ chức, tôi sẽ được lên sân khấu trong lễ khai mạc và bế mạc, và biết đâu Yuri sẽ nhìn tôi thêm lần nữa.

-----

Từ khi trở thành thành viên của ban tổ chức lễ hội thể thao, tôi bận rộn đúng như mình đã tưởng, và điều đó không thay đổi ngay cả trong ngày diễn ra lễ hội. Nói đúng hơn là, tôi tự tạo việc cho mình để bận rộn.

Ngay cả đến giờ nghỉ trưa cũng vậy.

Thầy giáo nhờ tôi mang một gói đồ đi gửi, và khi tôi đang men theo lối tắt qua sân trường thì tình cờ nhìn thấy Yuri cùng nhóm bạn đang vui vẻ ăn trưa cùng nhau.

Tại sao chứ?

Tại sao?

Yuri, tại sao cậu có thể cười vui vẻ đến vậy, trong khi tớ lại đau khổ đến thế này?

Chẳng lẽ... tất cả chỉ có vậy thôi sao?

Cậu định cứ thế mà bỏ mặc tớ, không nghe lời tớ giải thích, quên hết mọi chuyện và tiếp tục sống cuộc đời của mình ư?

-----

Lễ hội thể thao kết thúc, và tôi ngồi lại một mình trong lớp học.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực đang nhuộm cả thị trấn trong sắc cam.

Tôi ngước nhìn khung cảnh ấy, và hình ảnh nụ cười của Yuri trong bữa trưa lại hiện lên trong đầu.

Cậu đã bắt đầu cười như vậy từ bao giờ?

Tôi chợt nhận ra ngoài trời đã tối hẳn.

Khi quyết định đã đến lúc phải về nhà, tôi vô thức nhìn xuống điện thoại, thấy có một tin nhắn RINE từ Kouki.

Sau khi đọc nội dung tin nhắn, tôi đứng dậy và rảo bước đến chỗ Kouki.

_____

2 chương nhưng tôi ghép lại nhé!

Ngoo thì tự chịu, kêu ca cái gì