"Yuri, chỗ bài này tớ không hiểu, cậu chỉ cho tớ với…"
"Không được, Mishima-kun. Cậu phải tự suy nghĩ thêm một chút đi chứ."
"Gì vậy trời, Tanuki-san, hôm nay cậu ác quá à!"
"Tớ không có nói vậy để ác đâu. Mà nếu cậu còn nói kiểu đó nữa thì từ giờ tớ sẽ không giải thích cho bất kỳ câu nào nữa đấy, được không?"
"Ơ, cậu nói dối! Tớ xin lỗi mà, Tanuki-san!"
"Ha-ha-ha, hai người đúng là thân nhau ghê!"
Bốn người bạn thân từ hồi cấp ba đang cùng nhau học bài ở một quán ăn gia đình.
Còn tại sao lại thành ra như thế này thì, phải kể lại từ sau giờ tan học.
-----
"Yuri, làm ơn mà! Tớ thật sự gặp rắc rối với bài kiểm tra lần này, giúp tớ học với!"
Sau giờ học, khi tôi và Kanade đang chuẩn bị rời khỏi lớp thì Satoru bất ngờ chạy ào tới. Và đó là câu đầu tiên cậu ấy nói.
"Ôi, Satoru-kun, cậu chơi không công bằng chút nào! Người luôn dạy cậu học là tớ mà, không được như vậy đâu! Cậu phải tự cố gắng lên chứ."
"Kanade, cậu tự đặt mình lên cao quá rồi đấy!"
"Tớ không quan tâm! Nè, Kozue-chan?"
"Hmmm. Tớ không phiền nếu cậu hỏi tớ đâu, nhưng... À, hay là hôm nay tụi mình đến quán gia đình học chung đi?"
Với đề xuất của Tanuki-san, cả Satoru và Kanade đều sáng rỡ mắt lên rồi đồng thanh, "Đi thôi!" Thế là chúng tôi kéo nhau đến một quán ăn gia đình để học nhóm, nhưng chỉ khoảng mười phút sau khi bắt đầu, Satoru đã bắt đầu gà gật vì buồn ngủ.
-----
Chúng tôi phân chia như thế này: nếu Kanade hoặc Satoru không hiểu bài, thì tôi hoặc Tanuki-san sẽ giảng cho họ. Khi nhận ra đội hình này quá hoàn hảo, tôi dạy những môn mà Tanuki-san yếu, còn cô ấy dạy lại những môn tôi kém.
Thành tích của Tanuki-san tất thì khá bình thương, nhưng cách dạy học của cô ấy thực sự rất tuyệt!
Tôi thấy điều đó thật ấn tượng, nên đã khen ngợi Tanuki-san một cách chân thành.
Thế là Kanade, người đang ngồi đối diện, liền đá vào ống chân tôi và nói với nụ cười đáng sợ: "Yuu-kun, cậu bị mê sảng à?"
Đây là ghen tị sao? Khi nghĩ như vậy, Kanade với vẻ mặt phồng má trông lại rất dễ thương.
Nhưng làm ơn đừng liên tục đá vào ống chân tớ như thế nữa, Kanade.
Trong khi chúng tôi cứ thế tiếp tục học, thì lúc nhận ra, đã ba tiếng trôi qua. Vì xung quanh không có nhiều khách, và chúng tôi cũng gọi món đầy đủ nên nhân viên nhà hàng không để ý đến tụi tôi, nhờ vậy mà tôi không bị mất tập trung.
"Ah, muộn vậy rồi sao. Lâu lắm rồi tớ mới học nghiêm túc thế này."
"Thật đấy, hôm nay tớ học được rất nhiều nhờ có Tanuki-san."
"Tớ cũng hiểu rõ hơn các bài nhờ được Yamagishi-san giúp đỡ."
"Mmmmm... Hôm nay thật tuyệt! Ngày mai chúng ta lại học nhóm nhé?"
"Tớ cũng muốn học cùng mọi người nữa, nhưng đi nhà hàng gia đình thế này tốn kém lắm, không thể ngày nào cũng đến được."
"Nhà của Yuri là điểm trung chuyển giữa tớ và Tanuki-san, nên tớ đang nghĩ liệu nhà cậu có ổn không?"
"Nhà tớ á? Xin lỗi, hơi khó đấy."
"Vậy à. Ừm, thế thì đành chịu thôi. Vấn đề là chúng ta học ở đâu giờ."
Tôi thấy hơi có lỗi với Satoru, nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để mời ai ngoài Kanade đến nhà. Hơn nữa, nếu là hai nam hai nữ cùng ở trong nhà, thì tôi không thể không nhớ lại cái ngày đáng ghét đó.
Lúc đó, tôi cảm thấy có ánh nhìn từ phía trước và ngẩng lên thì thấy Kanade đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi nở một nụ cười trấn an rồi khẽ gật đầu.
Cả bốn chúng tôi đều muốn học nhóm cùng nhau, nhưng vì là học sinh nên không thể đến nhà hàng mỗi ngày, nên cuối cùng quyết định sẽ học ở thư viện trường từ bây giờ.
-----
"Ê, đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng của bọn mình ở cấp ba đấy, hay là cả bốn đứa tụi mình cùng đi chơi đâu đó một ngày đi?"
Khi đang thư giãn ở quầy nước sau khi cất hết đồ học tập, Kanade bỗng đề xuất như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó.
"Tớ đồng ý luôn! Giờ tụi mình thân nhau rồi, nên tớ nghĩ cả bốn đứa nên cùng nhau tạo kỷ niệm mùa hè."
"Phải đó, phải đó! Vậy thì, hay tụi mình đi bơi đi? Đi cái hồ bơi có máng trượt nước thật to ấy!"
Satoru... đúng là thiên tài!
Tôi nhìn sang Satoru đang ngồi cạnh và thấy cậu ấy vừa đưa ra một gợi ý tuyệt vời nhất.
"Hai người các cậu đúng là ngốc thật. Nhưng mà, đi hồ bơi à? Nghe cũng vui đấy."
"Ừ. Năm nay tụi mình không đi biển được, nên đi hồ bơi cũng ổn."
"Vậy quyết định vậy nhé! Còn cậu thì sao, Yuri? Nghỉ hè này có kế hoạch gì chưa?"
"Tớ không đi học thêm, nên chắc sẽ học ở nhà là chính."
"Tớ cũng sẽ học ở nhà Yuu-kun nữa!"
"Lịch của tớ thì vẫn chưa rõ lắm."
"Vậy khi nào Tanuki-san có lịch cụ thể thì cho tớ vô nhóm RINE nha."
"Ừ, tớ hiểu rồi. Tớ đang mong chờ lắm đấy."
Với kế hoạch nghỉ hè đã được định sẵn, chúng tôi cùng nhau thu dọn đồ đạc để ra về.
Tôi thu dọn nhanh hơn mọi người một bước, và khi nhìn thấy ai cũng đang mỉm cười hạnh phúc, tim tôi bỗng thấy ấm áp. Thứ mà tôi đã đánh mất vào ngày đó thì không thể lấy lại nữa, nhưng tôi chợt nhận ra rằng được ở bên những người này thật sự khiến tôi rất hạnh phúc.
-----
Hôm nay cũng khá muộn rồi, nên tôi quyết định đưa Kanade về nhà.
Tôi đi bên cạnh Kanade, người đang khe khẽ ngân nga một giai điệu, trông có vẻ rất vui.
"Trông cậu có vẻ vui lắm nhỉ."
"Bởi vì buổi học hôm nay rất vui mà. Với cả bọn mình còn quyết định được cả kế hoạch nghỉ hè nữa."
"Phải rồi! Dù sao thì, tớ cũng đang mong chờ được thấy Kanade mặc đồ bơi lắm luôn đấy."
Tôi cố ý nói một câu khiến Kanade phải xấu hổ.
Hiệu quả thật sự quá rõ rệt, chỉ trong chớp mắt, mặt Kanade đã đỏ bừng đến tận mang tai rồi đập nhẹ vào vai tôi.
"Yuu-kun đúng là kiểu người hay nói mấy câu xấu hổ như vậy ha..."
"Bởi vì tớ muốn thấy Kanade mặc đồ bơi đến mức sẵn sàng quỳ gối xin luôn mà."
Khi tôi nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc, Kanade cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hét lên "Uwaaa!" rồi bỏ chạy. Tôi cuống quýt đuổi theo, vừa chạy vừa xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi mà!"
Khi cuối cùng cũng đuổi kịp Kanade, cô ấy vẫn đỏ mặt rồi lí nhí nói, "...vậy thì... cũng được thôi."
Tôi không nghe rõ, nên hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?" Kanade ngập ngừng một chút rồi mới trả lời rõ ràng.
"Nếu là Yuu-kun thì... tớ sẽ cho cậu xem thật nhiều luôn!"
Lời nói của Kanade khiến mặt tôi cũng đỏ bừng đến mức tôi có thể cảm nhận được. Tôi thật không ngờ Kanade lại phản công như thế. Nhìn thấy tôi như vậy, hẳn là Kanade cũng thấy mãn nguyện. Cô ấy phấn khích lắm khi thấy phản ứng của tôi.
Bây giờ tôi đã ổn rồi.
Bởi vì, giờ phút này đây, tôi đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.