Sau Khi Bị Họa Bì Tấn Công, Tôi Trở Thành Hoa khôi Của Trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 49

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 12

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1317

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 10

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 34

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 66

Tập 01 - Họa Bì - Chương 69 - Đại sư Diễn Minh

“Các vị đại sư của chùa Minh Vương sao?” Tiểu Tình ở bên cạnh nói. Cô ấy nhận ra nguồn gốc của nhóm sư này, chính là ngôi chùa Minh Vương mà cô ấy đã nhắc đến tối qua.

Ngôi chùa này tôi cũng từng nghe nói tới. Đây là một ngôi chùa không quá lớn nằm ở ngoại thành, nhưng rất đông khách viếng thăm. Bà nội tôi lúc còn sống thường xuyên đến đó thắp hương bái Phật, dĩ nhiên cả gia đình tôi chưa bao giờ đi.

“Kính chào các vị đại sư.” Mặc Khinh Ngôn chào hỏi nhóm sư, và chủ động chắp tay hành lễ. Tiểu Tình cũng làm tương tự.

“A Di Đà Phật, cô Mặc, và hai vị nữ thí chủ. Bần tăng xin có lễ.” Vị cao tăng dẫn đầu đáp lễ chúng tôi. Vì một tay ông cầm tích trượng, nên chỉ chắp một tay.

“Hai vị nữ thí chủ này hẳn là người mà cô Mặc đã nói cần làm lễ cầu siêu phải không? Vị nữ thí chủ này bần tăng hình như có chút ấn tượng, là cô Âu Trị Tình phải không?”

Không ngờ vị pháp sư già dẫn đầu này lại có thể nhận ra Tiểu Tình. Có vẻ như lời Tiểu Tình nói rằng cô ấy từng đến chùa Minh Vương bái Phật và dâng hương là thật.

“Chào ngài, đại sư Diễn Minh. Tôi từng đến chùa Minh Vương vào tháng Giêng để bái tế, thật may mắn được nghe ngài giảng kinh.” Âu Trị Tình nói.

“Bần tăng vẫn nhớ, cô Âu Trị cũng là người có duyên nhiều lần đến chùa chúng ta. Nhưng vị cô nương này thì bần tăng thấy hơi lạ mặt.” Vị pháp sư già tên Diễn Minh nhìn về phía tôi.

“Đây là bạn tốt của chúng tôi, cô Hạ Ngọc Băng. Gia đình cô ấy đã gặp phải một số chuyện không may, nên cần nhờ các vị đến làm lễ cầu siêu.” Mặc Khinh Ngôn đứng ra giải thích.

“Bần tăng đã rõ. Cô Hạ, xin hãy nén bi thương. Chúng tôi nhất định sẽ xoa dịu oán khí của gia đình cô, đưa các nạn nhân siêu thoát. Mời cô dẫn đường.” Đại sư Diễn Minh nói.

Điều khiến tôi khá bất ngờ là vị đại sư này rất dễ nói chuyện, hẳn là một vị cao tăng đắc đạo. Hơn nữa, ông ấy hoàn toàn không nói đến chuyện tiền bạc, vừa đến đã nói thẳng vào việc làm lễ cầu siêu, không giống một vị sư mà lại giống một người cai thầu đang vội đi làm.

Trước đó, tôi còn nghĩ chi vài chục triệu để mời các vị sư đến làm lễ có hơi đắt không. Dĩ nhiên tôi không tiếc tiền, chỉ đơn thuần là một ước tính. Nhưng khi nhìn thấy những pháp khí tỏa linh quang trên tay các vị sư này, tôi chỉ có thể nói là quá rẻ. Bất kỳ một pháp khí nào ở đây cũng trị giá cả tỉ đồng.

Chúng tôi đi trước dẫn đường, nhóm sư đi theo sau. Khi đến cổng nhà họ Hạ, tôi phát hiện dây phong tỏa tạm thời đã được gỡ bỏ. Đồng thời, có rất nhiều xe sang đang đỗ trong sân.

Có vẻ như cảnh sát đã thông báo tin tức bố mẹ Hạ Ngọc Băng bị sát hại. Các họ hàng khác của họ cũng đã nghe tin mà đến. Tôi không quen biết bất kỳ ai trong số họ, điều này khiến tôi khá lo lắng.

Khi bước vào cửa chính, tôi thấy vài người đàn ông mặc vest đang nói chuyện với viên cảnh sát, dường như có chút bất mãn. Còn viên cảnh sát dường như cũng kiêng dè thân phận của họ, đang giải thích cho họ.

Khi tôi đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào tôi, khiến tôi cảm thấy áp lực lớn. Và tôi có cảm giác rằng ánh mắt của một vài người trong số họ không hề có thiện ý.

Viên cảnh sát thì lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, bước nhanh tới và cười nói: “Đại sư Diễn Minh, không ngờ lại là ngài đến làm lễ. Đã một thời gian không gặp.”

“A Di Đà Phật, cảnh quan Lý. Lần này bần tăng cũng dẫn theo một nhóm đệ tử mới đến để rèn luyện một chút. Sau này chùa Minh Vương vẫn phải giao lại cho chúng. Hơn nữa, bên trong có thể sẽ có vài người xuất sắc sau này có thể giúp các vị giải quyết khó khăn.” Đại sư Diễn Minh cũng cười chào hỏi viên cảnh sát.

Có thể thấy hai người họ đã quen biết từ lâu, thậm chí còn rất thân thiết. Tôi nghĩ một chút cũng đoán ra. Ngôi chùa nổi tiếng nhất ở thành phố Tầm Giang chắc hẳn là chùa Minh Vương. Nếu cảnh sát có nhu cầu siêu độ vong linh, hàng yêu phục ma thì chắc chắn cần phải hợp tác với chùa chiền. Vậy việc cảnh sát quen biết với các vị cao tăng trong chùa Minh Vương là điều hết sức bình thường.

“Cảnh quan Lý, nhìn dáng vẻ của ngài, ấn đường nhíu lại, âm khí hiện lên, có vẻ vụ án lần này khá khó nhằn. Ngài cũng bị sát khí xâm nhập rồi, cũng cần chú ý sức khỏe.” Diễn Minh nhìn cảnh sát Lý và nói.

“Haiz, vụ án này đúng là một đại án. Cả gia đình họ Hạ đều bị diệt môn, số người chết lên đến hơn ba mươi người.” Cảnh sát Lý nói, kể toàn bộ chuyện về Họa Bì quỷ cho Diễn Minh nghe. Dường như không hề xem ông ấy là người ngoài, kể một cách tỉ mỉ, chi tiết.

“Nghiệt chướng! Cảnh quan Lý đáng lẽ phải thông báo cho phương trượng sớm hơn. Bần tăng nhất định sẽ dẫn các tăng chúng của chùa đến, giúp các vị diệt trừ yêu ma!” Diễn Minh kích động nói, cảm giác như ông ấy muốn đánh một trận với Họa Bì quỷ.

“Haha, tôi đương nhiên không nghi ngờ lòng nghĩa hiệp của các vị đại sư. Ban đầu cũng định là nếu đêm đó không thể bắt được Họa Bì quỷ, sẽ mời các vị đại sư ra tay hàng ma. Nhưng gần đây chúng tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ một vị tu sĩ trẻ, chỉ dùng một đêm đã mai phục và tiêu diệt con quỷ đó rồi.” Cảnh sát Lý nói.

“Ồ? Họa Bì quỷ không dễ đối phó đâu. Có thể một mình tiêu diệt nó, thành phố Tầm Giang của chúng ta lại có một thanh niên tài giỏi như vậy sao? Xin cảnh quan Lý hãy giới thiệu cho bần tăng.” Đại sư Diễn Minh kinh ngạc nói.

“Anh ấy ở ngay đây. Mau mời đại sư Dịch tới đây.” Cảnh sát Lý nói với một viên cảnh sát bên cạnh. Viên cảnh sát đó lập tức chạy vào trong biệt thự, không lâu sau, Dịch Tri Thu bước ra.

“Đại sư Dịch, vị này là đại sư Diễn Minh của chùa Minh Vương, ông ấy nghe chuyện về anh và muốn làm quen.” Cảnh sát Lý đứng giữa làm người giới thiệu: “Vị này là Dịch Tri Thu, là một trừ ma sư vừa mới xuất sư gần đây, đã giúp chúng tôi giải quyết vài vụ án tâm linh rồi.”

“Đã lâu nghe danh, danh tiếng của đại sư Diễn Minh tôi cũng từng nghe nói. Việc ngài lúc trẻ dũng mãnh hàng yêu phục ma khiến tôi vô cùng kính phục.” Dịch Tri Thu thấy nhóm sư thì mắt sáng lên, chủ động chào hỏi.

“Không dám, lúc trẻ chỉ là ngưu non không sợ hổ, may mắn không chết thôi. Ngược lại, hậu sinh đáng sợ, giỏi hơn tôi năm xưa nhiều. Chẳng hay thí chủ Dịch theo sư phụ nào?” Đại sư Diễn Minh cũng đáp lễ. Sau đó, hai người bắt đầu một màn tâng bốc lẫn nhau.

Chúng tôi ba người hoàn toàn bị bỏ quên ở bên cạnh, bao gồm cả những người họ hàng khác. Cảnh tượng nhất thời có chút ngượng nghịu, bởi vì tôi không quen biết một ai.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đắt tiền đi tới và hỏi tôi: “Băng Nhi, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không nói với ta?”

“Đúng vậy, Băng Nhi, nếu biết con bây giờ không có nơi nương tựa, con có thể đến ở với dì mà.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc toàn đồ hiệu cũng nói, vẻ mặt đầy quan tâm, như thể rất lo lắng cho tôi.

“Băng Nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao gia đình con lại gặp phải tai họa như vậy? Ai lại tàn độc đến mức giết cả nhà con?” Lại một ông lão khác hỏi.

Tôi đờ ra. Những người này là ai vậy? Tôi không quen một ai cả, tại sao họ lại có vẻ như tôi nhất định phải trả lời họ.

“Kính thưa các vị! Tôi hiểu tâm trạng của các vị, nhưng xin đừng hỏi cô Hạ Ngọc Băng quá nhiều chuyện. Cô ấy vì bố mẹ bị sát hại mà chịu cú sốc quá lớn, hiện tại đang bị mất trí nhớ. Vụ án chúng tôi đang điều tra, nhất định sẽ tìm ra sự thật, đưa ra lời giải thích cho các vị.” Cảnh sát Lý đứng ra giải vây.

“Mất trí nhớ?” Mọi người nhìn về phía tôi, ánh mắt ngay lập tức trở nên khác thường.