Sau Khi Bị Họa Bì Tấn Công, Tôi Trở Thành Hoa khôi Của Trường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 45

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 10

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Tập 01 - Họa Bì - Chương 04 - Anh có thích em không?

“Cậu sao rồi? Không sao chứ?” Hạ Ngọc Băng đỡ tôi dậy, cẩn thận dùng khăn tay lau vết giày in trên mặt tôi. Vẻ dịu dàng này hoàn toàn không giống cô gái vừa quát "cút!" với đám côn đồ ban nãy.

“Không sao, cảm ơn cậu đã đến cứu tớ, nếu không tớ chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh chết mất.” Tôi biết ơn nói. Nếu không có Hạ Ngọc Băng ra tay tương trợ, tôi chắc chắn đã rất thảm rồi.

“Không có gì, đứng dậy được không? Tớ đỡ cậu lên sân thượng nhé.” Hạ Ngọc Băng dìu tôi đứng dậy, đi lên cầu thang.

Tôi có chút bối rối. Tôi bị đánh khá đau, trên người có nhiều chỗ bầm tím sưng tấy, khóe miệng vẫn còn chảy máu. Trong tình huống này, đáng lẽ phải đưa tôi đến phòng y tế trước chứ?

Tuy nhiên, Hạ Ngọc Băng vẫn dìu tôi đi lên cầu thang, dường như chuyện cô ấy muốn nói rất quan trọng, đến mức không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa. Tôi đành thuận theo, dù sao Hạ Ngọc Băng cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.

Chỉ là khi cô ấy lại gần, cái mùi hương kỳ lạ giống như mùi sắt gỉ lại phảng phất. Lần này tôi cảm thấy quen thuộc, rất giống với mùi máu tanh tôi ngửi được khi cắn vào tay tên côn đồ, và cả mùi trong miệng tôi khi nướu bị thương. Đó là mùi máu tanh.

Nhưng trên người Hạ Ngọc Băng còn lẫn với những mùi hương khác, nhiều loại mùi trộn lẫn vào nhau nên không dễ phân biệt. Có lẽ là tôi nhầm lẫn chăng, bởi một nữ sinh trung học làm gì có mùi máu trên người được chứ?

Cánh cửa dẫn ra sân thượng mở ra. Bên ngoài là một khoảng sân rộng rãi, có ghế dài, chòi nghỉ mát, xích đu và một hàng rào bao quanh.

Sân thượng của trường Kiến Long được mở cửa, có lẽ vì ban giám hiệu cũng biết tòa nhà học quá âm u, nên cho phép học sinh lên đây phơi nắng, hóng gió vào giờ ra chơi và giờ nghỉ trưa.

Tôi cũng từng cùng Âu Trị Tình lên sân thượng ăn cơm trưa. Món cơm hộp này do chính tay cô ấy làm cho tôi, sau khi cô ấy biết tôi không có nhiều tiền ăn uống và thường xuyên bị đói.

Hạ Ngọc Băng dìu tôi đến một chiếc ghế, để tôi ngồi xuống, rồi chăm chú nhìn tôi. Tôi bị cô ấy nhìn đến nỗi bất an, bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tớ thấy, cậu quả là có một ngoại hình tốt.” Hạ Ngọc Băng nói một câu kỳ lạ, với giọng điệu cũng rất kỳ quái.

“Hả?” Tôi khó hiểu nhìn cô ấy. Sau đó, tôi lại nhận ra một điểm bất thường khác, bây giờ đã là giờ tan học, nhưng trên sân thượng lại không có một học sinh nào, tôi cũng không nghe thấy tiếng học sinh.

Xung quanh tĩnh lặng. Ánh sáng của hoàng hôn chiếu vào sau lưng Hạ Ngọc Băng, khiến khuôn mặt cô ấy càng trở nên u ám. Khi tôi định lên tiếng, cô ấy lại bất ngờ nói: "Bạn Lạc Hiểu, tớ thích cậu."

“Hả?! Cậu nói gì?” Tôi choáng váng trước lời tỏ tình đột ngột của Hạ Ngọc Băng. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được người khác chủ động tỏ tình, lại còn là hoa khôi xinh đẹp đến vậy.

“Tớ nói, tớ thích cậu. Tớ đã âm thầm quan tâm đến cậu từ rất lâu rồi. Cậu có thể hẹn hò với tớ được không?” Hạ Ngọc Băng nhìn tôi, hỏi như một cô gái mới biết yêu.

“Chuyện, chuyện này quá nhanh. Chúng ta, chúng ta còn chưa quen nhau được bao lâu, hay là, chúng ta tìm hiểu nhau, bắt đầu từ bạn bè rồi từ từ phát triển tình cảm?” Tôi nói năng lộn xộn, đứt quãng.

Lời tỏ tình bất ngờ của Hạ Ngọc Băng khiến tôi mừng rỡ khôn xiết. Mặc dù trước đó tôi đã đoán già đoán non rất nhiều, nhưng cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng cô ấy có cảm tình với tôi và muốn làm quen. Không ngờ cô ấy lại thẳng thắn tỏ tình như vậy.

Ngay cả những cảm giác bất thường ban nãy, giờ đây cũng bị tôi ném ra sau đầu. Cảm giác thành tựu và phấn khích tột độ khi được hoa khôi tỏ tình đã lấp đầy tâm trí tôi, không thể suy nghĩ thêm được điều gì khác.

“Vậy cậu trả lời đi, cậu có thích tớ không?” Hạ Ngọc Băng nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, cười duyên dáng hỏi.

“Đương, đương nhiên là thích! Tớ rất thích cậu, bạn Hạ Ngọc Băng!” Tôi lập tức trả lời, sợ rằng nếu chậm một chút cô ấy sẽ nghĩ tôi do dự.

“Vậy tốt, từ bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái rồi, chúng ta hẹn hò đi.” Hạ Ngọc Băng cười. Tôi hoàn toàn không ngờ hoa khôi lại là người quyết đoán đến thế.

“Được, được.” Tôi chỉ biết cười ngây ngô. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như lúc này.

Hạ Ngọc Băng vẫn giữ nụ cười xinh đẹp, rồi bông đùa: "Vậy thì, hãy hòa làm một với tớ, trở thành một phần của tớ đi."

Ngay khoảnh khắc cô ấy dứt lời, khuôn mặt cô ấy nứt ra, như thể nó được khâu lại từ giữa, và giờ đang tách ra từ chính đường khâu đó.

“A!! Bạn Hạ Ngọc Băng, mặt cậu bị sao thế?!” Tôi hoảng hồn trước sự việc bất ngờ này. Tại sao khuôn mặt của một người lại có thể nứt ra được chứ?

“Tớ vẫn ổn mà, bạn Lạc Hiểu, cậu có thích tớ không?” Hạ Ngọc Băng vẫn cười, nhưng lớp da trên mặt cô ấy đã nứt hoàn toàn, để lộ ra hộp sọ với vô số gân máu chằng chịt bên trong.

Đó hoàn toàn không phải là hộp sọ của con người. Một cái đầu xanh lè với cặp răng nanh lởm chởm như răng cưa vẫn đang há ra khép lại, phát ra tiếng cười của Hạ Ngọc Băng: "Bạn Lạc Hiểu, sao cậu lại lùi lại? Không phải cậu thích tớ sao?"

“Cậu, cậu đừng qua đây!” Tôi sợ hãi quay người chạy, vừa chạy vừa la: "Cứu mạng! Có ma!"

Tôi chạy đến trước cánh cửa dẫn lên sân thượng, nhưng thấy nó đã bị đóng chặt. Tôi dùng hết sức để vặn tay nắm cửa, nhưng nó lại dính chặt vào không gian, không nhúc nhích.

Nhìn kỹ hơn, máu tươi vẫn đang rỉ ra từ khe cửa, thậm chí tay tôi đẩy cửa cũng dính đầy máu.

“Bạn Lạc Hiểu, cậu định đi đâu thế?” Một tiếng cười rợn người vang lên sau lưng tôi, “Tớ đã khóa sân thượng rồi, sẽ không có ai đến làm phiền chúng ta đâu.”

Tôi run rẩy quay đầu lại, thấy lớp da trên người Hạ Ngọc Băng đã nứt ra hoàn toàn từ giữa. Lớp da người này lao thẳng về phía tôi, như một cái miệng khổng lồ nuốt chửng tôi trong tích tắc.

“Ư! Ưm!!” Tôi cố gắng hét lên, nhưng miệng lại như bị một khối thịt chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.

Trước mắt tôi là một màu đỏ tươi, toàn thân tôi bị bao bọc trong một lớp da. Lớp da người này vẫn không ngừng siết chặt, tôi đã không thể thở được nữa, thậm chí còn cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình cũng đang bị hút ra.

Tôi sắp chết rồi. Tôi có một dự cảm như vậy. Hàng loạt hình ảnh và ký ức cứ lướt qua trước mắt như một cuốn phim quay chậm. Khuôn mặt lo lắng của Âu Trị Tình ban nãy hiện lên trong đầu tôi. Giá như tôi nghe lời cô ấy, đừng đến gặp Hạ Ngọc Băng thì tốt biết mấy.

Rồi tôi lại thấy Tào Báo, kẻ vừa đánh tôi, thấy những bạn học bàn tán xì xào về tôi, thấy người bố say rượu cãi nhau với mẹ ở nhà, và cả khuôn mặt hiền từ của bà nội.

“Chiếc ngọc bội này sẽ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi.” Giọng nói của bà nội dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Tôi chỉ có thể cười khổ trong im lặng. Bây giờ tôi đang đứng trên bờ vực của cái chết, nhưng chiếc ngọc bội lại chẳng thể cứu được tôi.

Thôi vậy, cuộc đời này vốn dĩ đã đủ tồi tệ rồi, chi bằng chết một cách sảng khoái, xuống đó gặp bà nội.

Đúng lúc tôi từ bỏ việc giãy giụa, một luồng ánh sáng rực rỡ đột nhiên bùng lên từ trong ngực tôi.