SASAKI VÀ PI

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

1 7

Vì một tương lai được gặp lại em

(Đang ra)

Vì một tương lai được gặp lại em

Akiko Abe

“Việc chúng ta không gặp nhau mới là lựa chọn đúng đắn? Tôi tuyệt đối không chấp nhận!”

4 55

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

(Đang ra)

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

Megusuri

"Buổi stream Vtuber cấm cười."

5 50

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

217 5722

Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

(Đang ra)

Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

枩 葉松

Cô ấy không hề che giấu một chút gì cả, mà cố gắng hết sức để giành lấy trái tim tôi.

1 6

Tập 1: TÔI CHỈ MUỐN TẬN HƯỞNG CUỘC ĐỜI THONG DONG Ở DỊ GIỚI, VẬY MÀ BỖNG DƯNG BỊ CUỐN VÀO MỘT CUỘC ẨU ĐẢ DỊ NĂNG ~ CÓ VẺ CÁC THIẾU NỮ MA PHÁP CŨNG SẴN SÀNG TUNG CHIÊU RỒI ĐẤY ~ - Chương 01: Lời mời từ dị giới (2)

***

Ngày hôm sau là ngày trong tuần, đồng nghĩa với việc tất cả những nô lệ công sở chăm chỉ như tôi đều phải đến văn phòng đúng giờ. 

Tuy nhiên, riêng với tôi lại có chút khác biệt.

"Ồ, thực sự là có thể dịch chuyển ngay tức khắc.”

Pi vừa niệm chú xong, một vòng tròn ma pháp lập tức xuất hiện dưới chân tôi. Không lâu sau đó, khung cảnh xung quanh đã thay đổi, cửa ra vào căn hộ giờ đã biến thành con hẻm cạnh chỗ làm. Cả hai đã di chuyển một quãng đường dài hàng chục cây số chỉ trong nháy mắt.

Còn gì tuyệt vời hơn việc tránh được cảnh đông đúc khó chịu trên mấy chuyến tàu đâu cơ chứ? Mặc dù có chút hụt hẫng vì không còn được “so tài” giành ghế với gã đàn ông lớn tuổi hơn mình nữa, tôi cảm thấy như mình vừa được thăng hạng từ giải đấu nghiệp dư lên giải đấu chuyên nghiệp. Vậy thì cũng khá hài lòng rồi.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?"

"Biết thế, nhưng cậu cũng phải đoán được là tôi sẽ bị sốc chứ."

"Mới hôm qua anh đã trải nghiệm rồi mà."

"Phải, nhưng tôi cứ nghĩ đó là loại ma thuật đặc biệt chỉ dùng để đi đến thế giới khác thôi."

"Về bản chất thì vẫn vậy thôi."

Tôi thì thầm trò chuyện với Pi đang cưỡi trên vai mình. May mắn là xung quanh không có ai. Cậu ta nói có thể dùng ma thuật để đưa tôi đến đây ngay lập tức, và tôi đã nghĩ chúng tôi nên thử xem sao. Giờ thì chúng tôi đã đến nơi rồi. Điều đó khiến tôi phấn khích hơn hẳn so với tuổi của mình. Tiềm năng của thứ ma thuật này thực sự là vô hạn.

"Tôi có thể sử dụng nó được không?"

"Hiện tại, anh mới chỉ nhận được ma lực từ tôi. Tuy đã đáp ứng được yêu cầu về sức mạnh để sử dụng ma pháp, thế nhưng vẫn chưa đủ. Nhưng nếu anh chăm chỉ luyện tập hàng ngày, việc sử dụng ma pháp như tôi là hoàn toàn khả thi. Dù vậy, sẽ cần mất một khoảng thời gian, tùy thuộc vào nhiều yếu tố."

"Ồ, cậu có thể nói rõ hơn một chút được không...?"

"Khi anh đi làm về, tôi sẽ giải thích."

"Thật ư? Cảm ơn nhiều nhé, Pi."

"Vậy thì tôi sẽ đợi anh ở nhà."

Đột nhiên, cảm giác muốn về nhà trở nên mạnh mẽ đến lạ thường. Hôm nay phải cố gắng tan làm sớm mới được.

"Đừng quên đi vệ sinh đúng chỗ trong lồng như tôi đã chỉ đấy nhé?"

"Được, tôi biết rồi."

Pi đáp một câu ngắn gọn rồi nhanh chóng biến mất cùng với vòng tròn ma thuật. Quả nhiên là rất thông minh, mới ngày đầu về nhà mà đã biết đi vệ sinh đúng chỗ rồi. Cậu ta chỉ tốn tôi đúng ba nghìn yên. Thật là một món hời! Mặc dù thực ra tôi có hơi thắc mắc tại sao giá lại thấp hơn lũ chim khác.

***

Văn phòng vẫn trông như mọi khi. Doanh nghiệp của chúng tôi không có nhiều tiếng tăm cho lắm, chỉ đơn giản là một công ty bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Doanh số thấp cũng đồng nghĩa với lương thấp. Đương nhiên, làm thêm giờ thì không có thưởng. Từ lúc nhận việc cho đến bây giờ, tôi chẳng khác nào đang sống lay lắt cho qua ngày.

Đổi việc khác là điều không thể, bởi lẽ tôi đã bước qua tuổi ba mươi trước cả khi bản thân nhận ra. Đối với một người từng trải qua thời kì “băng hà” việc làm, việc dấn thân vào thị trường lao động một lần nữa chẳng khác nào một cơn ác mộng, vậy nên tôi cứ để cho nơi này vắt kiệt sức lao động. Sâu trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng có lẽ họ sẽ tiếp tục bào mòn mình cho đến ngày tôi chết.

“Anh Sasaki, có thể giúp em xem qua bản báo cáo này được không ạ?”

“Hửm?”

Một đồng nghiệp bàn bên vừa lên tiếng gọi tôi. Cậu ta là nhân viên mới đã làm ở đây được bốn năm. Cậu ta từng là sinh viên một trường cao đẳng kĩ thuật, nên tính đến nay đã được hai mươi bốn tuổi.

Với thâm niên bốn năm thì những nơi khác có thể sẽ xem cậu ta là một nhân sự chủ chốt, với cương vị là đồng nghiệp, cậu ta thực sự rất xuất sắc. Thế nhưng ở đây, lớp đàn anh chỉ toàn những người đã có tuổi nghề gần mười năm, nên đáng tiếc là cậu vẫn bị xem như ma mới. Thành thực mà nói, tôi thấy cậu nhóc khá đáng thương. Tôi nghĩ rằng cậu ấy là nhân viên giỏi nhất tại đây.

“... À. Phải rồi, chỗ này làm tôi có chút lăn tăn.”

“Anh cũng nghĩ thế ạ?”

“Trưởng phòng khó tính lắm. Tốt nhất tôi nghĩ nên giải thích phần đó kĩ hơn.”

“Vâng, cảm ơn anh ạ.”

“Thật sự cậu không cần phải phí thời gian cho mấy thứ vặt vãnh này đâu. Cứ thoải mái hỏi tôi nhé — à không, cậu để cho tôi làm luôn cũng được. Thay vào đó thì cậu có thể làm những việc đem lại nhiều giá trị hơn chẳng hạn, vậy là ai cũng có lợi rồi.”

“Việc đem lại nhiều giá trị hơn ấy ạ?”

“Ừ, lỡ đâu sau này làm nơi khác thì còn có ít kinh nghiệm tích lũy được.”

“...”

“... Sao thế?”

“Không ạ, em nghĩ anh nói rất đúng.”

“Nhỉ?”

Cậu ta vẫn còn trẻ — và ngoài kia thì có rất nhiều nơi để cậu ta toả sáng. Không có lí do gì để cậu ta phải lãng phí thời gian cho cái công ty nghèo nàn này cả.

“Ra ngoài hút một điếu không anh?” Cậu tân binh hỏi.

“À, tôi không hút thuốc.”

“Vậy một lon soda hay gì đấy thì ổn chứ ạ?”

“Thế thì được…”

Đồng ý lời mời của cậu ta, tôi rời khỏi chiếc ghế của mình. Thường thì sẽ mua luôn ở cái máy bán hàng tự động ngay cùng tầng làm việc, nhưng lần này cậu ta dẫn tôi ra ngoài. Tôi lặng lẽ đi theo trong khi tự hỏi chẳng biết tên nhóc này đang đưa mình đi đâu.

Cuối cùng, chúng tôi dừng chân tại một con hẻm cạnh toà nhà công ty. Hẻm rộng cỡ hai đến ba mét. Không có máy bán hàng tự động nào. Chỗ này cũng vắng tanh, không một bóng người… Rốt cuộc là cậu ta muốn nói với mình cái gì vậy?

Sắc mặt cậu nhân viên bỗng trở nên nghiêm túc.

“Anh Sasaki, anh có muốn ra làm riêng với em không ạ?”

“Hả?”

“Tháng sau em định nghỉ làm ở đây.”

“À…”

Chủ đề nặng nề hơn tôi nghĩ. Sau đó, cậu ta bắt đầu kể cho tôi nghe chi tiết — kế hoạch khởi nghiệp đã nảy mầm vào khoảng sáu tháng trước. Cậu ta cũng đã liên hệ với một vài mối quan hệ làm ăn, và mọi chuyện có vẻ khá thuận lợi. Riêng về đội ngũ nhân sự, cậu ta có nhờ vài người bạn học và cũng đã chiêu mộ được một lượng tương đối ổn.

“Em nghĩ sự giúp đỡ từ một tiền bối giàu kinh nghiệm là điều rất cần thiết ạ.”

“...”

Có vẻ cậu ấy tìm đến tôi vì muốn có ít nhất một người lớn tuổi trong đội ngũ toàn những người trẻ. Tuy khá vui khi nhận được lời mời, nhưng thế này thì lại quá đường đột.

“Anh có thể giúp em không ạ? Em chắc chắn có thể mang lại cho anh nhiều hơn những gì anh đang nhận được bây giờ.”

“À thì…”

Tôi không thể trả lời ngay được. Vừa nhận nuôi Pi cách đây một ngày, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm.

“Cậu cho tôi thời gian suy nghĩ nhé?”

“Tất nhiên rồi ạ. Anh cũng không cần tham gia ngay, chỉ cần xem tình hình trong vòng một năm như thế nào là được rồi ạ. Dù gì thì đặt niềm tin vào một người trẻ khởi nghiệp cũng quá rủi ro. Điều này em hoàn toàn có thể hiểu được.”

“À, ý tôi không phải thế. Chỉ là dạo này tôi có hơi bận rộn…”

“Sao ạ? A, chẳng lẽ anh sắp sửa kết hôn ạ?”

“... Không, không phải vậy.”

“Thế ạ, vậy cho em xin lỗi.”

“Nhưng dù sao cũng rất vui khi cậu mời tôi như thế này. Cảm ơn cậu nhiều.”

“Vâng ạ.”

Cậu ta nói rằng mình sẽ là khuôn mặt đại diện cho công ty. Nói sao nhỉ, quả thực nhóc ấy rất giỏi, cơ mà khởi nghiệp ở tuổi này thì cũng ghê gớm thật. Lời mời thẳng thắn của cậu ta khiến tôi vừa bất ngờ vừa vui.

Chà, nếu sau này tôi thực sự có thể giúp được gì đó cho cậu ta, tôi chắc chắn sẽ làm cho đàng hoàng.

***

Vừa tan làm trở về, khi đứng trước cửa căn hộ của mình, tôi chợt nhận ra có một bóng người trước cửa nhà hàng xóm. Một nữ sinh cấp hai trong bộ đồng phục thủy thủ của ngôi trường gần đây đang ngồi co gối, lưng tựa vào cánh cửa. Bên cạnh cô bé là một chiếc cặp sách — có lẽ là loại cặp được nhà trường quy định. Khi tôi nhận thấy sự hiện diện của cô bé và nhìn sang, em cũng ngước lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Chào chú ạ.” Cô bé cất tiếng chào.

Thời tiết gần đây đang chuyển lạnh rất nhanh. Nhìn cô bé ngồi bó gối, thu người lại, tôi bất giác rùng mình. Cô bé chỉ mặc độc một đôi tất dưới chiếc váy đồng phục, đôi tất được kéo lên cao. Gió những ngày gần đây rất mạnh, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Chắc hẳn em đang rất lạnh.

“Dạo này trời lạnh lắm đấy, cháu có sao không?”

“... Cháu không sao ạ.”

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô bé. Tôi đã biết em từ khi còn là học sinh tiểu học. Em sống ở căn hộ bên cạnh cùng mẹ từ trước khi tôi chuyển đến đây. Ngày nào em cũng ngồi bệt xuống đất. Cô bé kể rằng mẹ em không cho vào nhà cho đến khi bà về. Người phụ nữ này, hoặc là một bà mẹ độc ác, hoặc là một kẻ cẩu thả vô trách nhiệm.

88874d47-feb1-4bda-aef6-6326414f327a.jpg

Lúc đầu, chúng tôi không có nhiều tương tác. Từng có lần tôi gửi đơn khiếu nại nặc danh lên cơ quan chức năng. Kể từ đó, tôi đều giả vờ như không thấy điều đó xảy ra. Tôi không thích điều này, nhưng nếu tôi tùy tiện bắt chuyện với con bé, cảnh sát sẽ đến hỏi thăm tôi mất. Dù sao thì việc này nên để cho nơi có thẩm quyền xử lý thì hơn.

“Chú có mang theo túi sưởi này, cháu cứ tự nhiên.”

“Chú chắc chứ ạ?”

“Không sao, mấy cái túi này rẻ mà. Với cả chú cũng lỡ tay mua hơi nhiều.”

“... Cháu cảm ơn ạ.”

Tuy nhiên thì tình trạng có vẻ vẫn chưa được cải thiện. Cô bé phải chịu đựng thế này mấy tháng rồi? Có một lần tôi đi về sau bữa tiệc nhậu với công ty, khi ấy còn có cả những bông tuyết li ti bám trên mái nhà, mà cô bé vẫn cứ ngồi co gối ở trước cửa, y hệt lúc này. Tiếng bụng cô bé réo lên đã át cả tiếng chìa khóa của tôi. Thế là tôi đành nhượng bộ. Lúc đó, tôi đoán mình chỉ đơn thuần là thương hại em. Tôi vớ một cái bánh ngọt trong nhà rồi đưa cho cô bé — đó là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc. Kể từ ấy, thỉnh thoảng tôi lại cho em một chút gì đó khi chúng tôi chạm mặt.

“Thôi, chú vào nhà đây.”

“Chào chú ạ.”

Khẽ cúi đầu chào cô bé hàng xóm, tôi bước vào trong nhà. Tôi không hề có ý định mời em vào nhà. Ngay cả khi em đồng ý, việc để một bé gái dưới mười tám tuổi vào nhà hoàn toàn có thể bị coi là hành vi bắt cóc. Ngay cả với người phạm tội lần đầu, việc truy tố vẫn có thể bỏ qua án treo và đi thẳng đến án tù. Tôi không thể mạo hiểm đến thế, nhất là khi tôi biết mẹ của em là một kẻ thờ ơ với con cái như vậy .

Do đó, tôi cũng chỉ giữ cuộc trò chuyện ở mức tối thiểu. Tôi chỉ đang giúp cô bé một chút cho đến khi em có thể tự mình xoay sở.

***

Buổi tối đã đến, tôi học ma pháp với Pi như đã hẹn.

Sau khi ăn uống, tắm rửa và thả lỏng tâm trí, tôi ngồi vào chiếc ghế làm việc. Trong góc phòng, Pi đang đứng trên đỉnh của chiếc lồng sắt. Vị trí của chúng tôi dường như đã trở thành một thói quen khi sống trong căn phòng chật hẹp này.

“Ra vậy, chỉ cần hình dung và niệm chú là phép thuật sẽ tự kích hoạt sao?”

“Nhờ có tôi nên anh không cần phải lo về vấn đề thiếu hụt ma lực nữa. Thực tế, anh có thể thi triển phần lớn các loại phép mà không tiêu tốn ma lực. Chỉ cần niệm đúng thần chú và hình dung một cách rõ ràng thì anh sẽ triệu hồi được ma pháp.”

“Đơn điệu ngoài sức tưởng tượng nhỉ.”

“Đơn điệu chỗ nào?”

“À, xin lỗi nhé. Đừng để ý.”

Vậy chỉ còn một vấn đề duy nhất là niệm phép. Giả sử câu thần chú dài đến mức lấp đầy được cả một trang giấy thì tôi không tài nào nhớ được đâu. Giá mà chúng ngắn như trong mấy tựa game giả tưởng thì tốt biết mấy… Không biết có loại nào như thế không nhỉ?

“Mấy câu thần chú dài cỡ nào vậy?”

“Còn tùy vào loại phép nữa. Có loại ngắn, cũng có loại dài. Ngắn nhất thì là vài từ một dòng, còn dài nhất thì có thể viết thành cả một cuốn sách. Việc học thuộc lòng gần như là bất khả thi với những loại như thế.”

“Hoá ra cũng muôn hình vạn trạng nhỉ.” Phong phú ngoài sức tưởng tượng luôn.

Tôi chợt nhớ về những buổi đọc tiếng Nhật trước lớp thời còn đi học — có một lần, một cậu bạn tên Ookawauchi được thầy giáo gọi lên đọc bài, cậu ta cầm quyển sách giáo khoa lên và bắt đầu đọc vang câu thần chú từ một bộ phim anime nổi tiếng. Không biết bây giờ cuộc sống cậu ta ra sao nhỉ. Nếu lúc đó chuông không reo, diễn biến của trò đùa tai hại đó có lẽ đã tệ hơn rất nhiều.

“Anh cũng có thể rút ngắn thần chú khi đã quen thuộc. Tuy nhiên, để làm được điều đó, cần phải hình dung ra thứ còn mạnh mẽ và rõ ràng hơn. Rất khó để diễn tả, nhưng phép thuật sẽ dần dần tự ngấm vào anh sau khi sử dụng hàng trăm, hàng ngàn lần.”

“Xem ra để thành thạo thì sẽ phải vất vả nhiều đây.”

“Phải. Đó là lý do vì sao rèn luyện ma pháp cần thời gian.”

Tôi đã từng nghĩ ma thuật giống như kĩ năng được đính kèm sẵn cơ. Thứ này có vẻ khó hơn nhiều. Cứ như vẽ minh hoạ ấy nhỉ? Những người mới nhập môn phải phác thảo rất nhiều lần trước khi bắt tay vào bản nháp chính thức. Còn các vị lão làng thì có thể bắt đầu ngay từ bản nháp, vì họ đã hình dung được bức tranh sẽ như thế nào. Tùy vào trình độ, thậm chí bỏ hết những bước trên mà vào thẳng công đoạn đi nét là điều hoàn toàn có thể thực hiện được. Có vẻ niệm chú và rút ngắn chú pháp cũng đại loại giống vậy.

Nếu thế thì hành trình đến với đỉnh cao ma pháp sẽ còn dài lắm đây. Mà tôi lại vẽ khá tệ nữa…

“Nếu được thì tôi muốn dùng ngay phép dịch chuyển tức thời.”

“Đó là một loại ma thuật nâng cao. Thần chú không quá dài, nhưng cực kỳ khó để tưởng tượng. Do đó mà tôi không khuyến khích người mới như anh học phép này.”

“Tôi hiểu rồi.”

Nhưng tôi vẫn muốn dùng nó ghê. Chỉ cần có nó, tôi sẽ không phải chen chúc trong những chuyến tàu điện. Thời gian đi đến chỗ làm sẽ bằng không. Đối với một tên trâu ngựa nơi công sở như tôi, ấy là một thứ vô cùng xa xỉ. Tôi có thể thuê một căn hộ giá rẻ ở Hokkaido vào mùa hè và ở Okinawa vào mùa đông, rồi vẫn làm việc ở thành phố này. Cứ như một giấc mơ vậy — và phép dịch chuyển này có thể biến nó thành hiện thực. Tôi thực sự rất muốn học nó.

Sáng nay, tôi đã cho Pi xem vị trí của công ty và một bức ảnh của khu vực bằng ứng dụng bản đồ để cậu ta có thể hình dung trước khi dịch chuyển tôi đến đó. Cậu ta đã nói rằng rất khó để dịch chuyển tới một nơi mà ta chưa từng đến, nhưng ngay cả cậu ta cũng khá bất ngờ về sự suôn sẻ của nó. Đây là sự kết hợp đáng sợ giữa ma thuật và hình ảnh vệ tinh.

“Nếu vậy thì học một lúc hai loại phép khác nhau có được không? Trước tiên, tôi sẽ học bất cứ thứ gì mà cậu cho là dễ nhất, và đồng thời, tôi sẽ nghiên cứu phép dịch chuyển. Thấy thế nào?”

“Anh khá tham vọng đấy. Dường như anh có một sự tò mò không hề nhỏ đối với ma thuật.”

“Chắc vậy, mà phần lớn là vì phép dịch chuyển thôi.”

“Hiểu rồi. Vậy thì từ giờ sẽ khá vất vả đấy. Tôi sẽ vừa dạy phép cho anh, vừa đưa anh đến chỗ làm. Điều đó có lẽ sẽ giúp anh dễ dàng hình dung ra hình ảnh trong đầu khi trải nghiệm nó liên tục.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều, Pi.”

Đêm cứ thế trôi đi. Pi đọc cho tôi những câu thần chú cần thiết, và tôi chép chúng vào một cuốn sổ. Trái ngược với phép dịch chuyển dài khoảng nửa trang, các phép còn lại chỉ dài bằng một bài thơ haiku.

Tôi sẽ dành thời gian học thuộc chúng trong giờ nghỉ ở công ty. Tốt nhất là cứ từ từ mà thực hiện, dù sao người xưa cũng có câu “Dục tốc bất đạt”. Kiểu rèn luyện từng chút một mỗi ngày này rất hợp với tính cách của tôi. Nhưng dù sao thì tôi cũng muốn học phép dịch chuyển càng sớm càng tốt.

***