SASAKI VÀ PI

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

1 7

Vì một tương lai được gặp lại em

(Đang ra)

Vì một tương lai được gặp lại em

Akiko Abe

“Việc chúng ta không gặp nhau mới là lựa chọn đúng đắn? Tôi tuyệt đối không chấp nhận!”

4 55

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

(Đang ra)

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

Megusuri

"Buổi stream Vtuber cấm cười."

5 50

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

217 5722

Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

(Đang ra)

Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

枩 葉松

Cô ấy không hề che giấu một chút gì cả, mà cố gắng hết sức để giành lấy trái tim tôi.

1 6

Tập 1: TÔI CHỈ MUỐN TẬN HƯỞNG CUỘC ĐỜI THONG DONG Ở DỊ GIỚI, VẬY MÀ BỖNG DƯNG BỊ CUỐN VÀO MỘT CUỘC ẨU ĐẢ DỊ NĂNG ~ CÓ VẺ CÁC THIẾU NỮ MA PHÁP CŨNG SẴN SÀNG TUNG CHIÊU RỒI ĐẤY ~ - Chương 01 - Lời mời từ dị giới (1)

Lời mời từ dị giới

Đã sắp sửa bước vào tứ tuần, đã sắp sửa có thêm một cái sinh nhật nữa, vậy mà tôi thì vẫn cô đơn.

Để đặt dấu chấm hết cho căn bệnh quái ác này, tôi đã quyết định đi đến cửa hàng thú cưng. Một tiền bối ở chỗ làm của tôi có nuôi mèo, cái khuôn mặt hiện rõ hai chữ “viên mãn” của anh ta đã khiến tôi thực sự ám ảnh. Bây giờ thì dù trên màn hình máy tính hay điện thoại, đâu đâu cũng là địa bàn của con mèo đó. Mỗi ngày trôi qua của vị tiền bối nọ cứ như là thiên đường vậy.

Nhưng chờ đã, mèo thì không phải thứ để đám tay mơ chạm vào.

Để mà nuôi một con thì tiền cọc cho căn hộ chắc chắn sẽ bay vút lên chín tầng mây, và mèo thì cần chỗ ở rộng rãi nữa. Chưa hết, tôi từng được nghe rằng phí nhập chuồng có thể chạm mức hơn hàng nghìn yên. Đáng buồn thay, chỉ cần nhìn vào đồng lương bèo bọt của bản thân cũng đủ khiến tôi phải suy nghĩ lại.

Mình muốn có tiền ghê, tôi thầm nghĩ. Chỉ cần có tiền, nuôi mèo là chuyện nhỏ. À không, thậm chí một chú chó cũng chẳng còn là thứ xa xỉ. Cụ thể hơn thì tôi muốn nuôi một con Golden Retriever — loài siêu cấp tối thượng, ngự trị trên đỉnh cao của các giống chó.

Mà dù sao cũng chẳng có tiền để mà phân vân giữa chó và mèo.

Chính vì lí do đó, mục tiêu lần này của tôi là một chú chim nhỏ.

Chỗ ở của tôi là một căn hộ studio có bếp riêng, do đó không gian dành cho thú cưng khá khiêm tốn. Vậy nên tôi chỉ có thể chọn nuôi chuột hoặc chim. Tuy nhiên, lũ chuột lại có tuổi thọ ngắn đến nao lòng — nghe đâu hầu như chúng đều chết trong vòng từ hai đến ba năm.

Nếu như tôi chọn nuôi chuột, tôi sẽ phải dành rất nhiều thời gian để cả hai tận hưởng quãng đời ngắn ngủi với nhau, và rằng nỗi sợ về việc năm nay hoặc năm sau là ngày giỗ của nó chắc chắn sẽ trở thành một cơn ác mộng ám ảnh tôi không dứt. Thứ tôi cần là một liều thuốc chữa lành, không phải thêm gánh nặng.

Riêng điều đó đã khiến việc nuôi chim là lựa chọn duy nhất của tôi. Nếu được thì tôi muốn chú chim ấy khôn lanh một chút, biết giữ trật tự, và còn có thể chịu được áp lực nữa.

Trong lúc ngắm nghía một con Golden Retriever ở cửa hàng, lòng tôi không khỏi khao khát một chú chó to xác làm người bạn đồng hành trong một mái nhà thấm đượm vị gia đình.

“Dễ thương ghê…”

Chú chó đang đánh một giấc ngon lành. Tôi không kìm được mà dán đôi mắt mình vào khung cảnh đáng yêu ấy, cho đến khi tôi chợt nhìn phải bảng giá của nó. Cách biệt giữa số dư trong thẻ tín dụng của tôi và giá tiền in mảnh giấy đó là không thể đong đếm.

Nhưng kể cả khi tài chính cho phép đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhét chú ấy vào căn nhà - đúng hơn là một căn phòng - chỉ rộng vỏn vẹn sáu chiếu tatami. Và đương nhiên vẫn phải nhắc lại cái quan trọng nhất, tôi không có tiền để mà dốc hầu bao.

Chạnh lòng rời xa chú chó, tôi tiếp tục rảo bước đến khu dành cho chim.

“Đây rồi…”

Tôi cũng đã chọn luôn giống chim mà tôi muốn nuôi: một con chim sẻ Java.

Trên mạng bảo rằng bọn này khá kín tiếng, tương đối lanh lợi, và sống được khoảng độ bảy hoặc tám năm. Thêm nữa, chúng nhỏ nhắn và rất dễ bám người. Từ lúc xem được những thông tin đó, tôi chưa từng - dù chỉ một giây - nghĩ đến chuyện mua giống chim khác. 

“Tiêu rồi, sao mà dễ thương dữ vậy.”

Sẽ mua. Chắc chắn phải mua. Nhưng bé nào mới được? Ở đây có nhiều hơn mình tưởng.

“...”

Rắc rối thật đấy. Suy cho cùng, tôi sắp sửa có cho mình một người bạn đồng hành trong vài năm tới. Xét thấy người ta thường đâm đơn ly hôn trong vòng năm năm đầu, rõ ràng điều tôi làm không khác gì việc tìm kiếm đối tượng kết hôn. Tôi muốn một chú chim có giá trị tương đương với tôi hết mức có thể. Ngoại hình cũng là một nhân tố đáng lưu tâm.

Tôi đi dọc qua các dãy lồng chim, cẩn thận kiểm tra từng con một. Sau một lúc, tôi nghe thấy có tiếng phát ra từ một trong số chúng.

“Chọn đi, chọn đi!”

“...”

Nó vừa mới gọi mình.

Tuy bất ngờ, nhưng tôi cũng đã biết từ trước qua mạng, rằng có một số ít cá thể biết nói. Vậy chắc đây là nó rồi.

“Chọn đi, chọn đi!”

Có vẻ nó muốn được tôi mang về.

Mà tôi cũng chẳng nghĩ nó hiểu tiếng người đâu. Đảm bảo rằng những câu vừa rồi là bắt chước từ ai đó mà thôi. Hơn nữa, nãy giờ nó cũng chỉ lặp lại từng ấy. Dường như chú chim nhỏ này đã học được kha khá từ cuộc trao đổi giữa chủ tiệm và một vị khách nào đó, cũng biết tự quảng bá đấy chứ.

“...”

Tôi khá hứng thú với cu cậu. Thành thực mà nói, tôi có cảm giác như thượng đế đã định sẵn để việc này xảy ra vậy.

Rồi! Chốt sổ.

“Thưa anh! Tôi muốn mua con này…”

Kể từ đây, tôi và chú chim đã chính thức trở thành người nhà. 

***

Tôi rời cửa hàng và đi về nhà. Sau khi lau dọn chiếc lồng chim, tôi đặt nó lên cái hộp ván ép trong góc phòng. Vậy là nghi thức chào đón đã xong. Không như chó hay mèo, tôi không cần phải đóng lồng cũi hay gì đó để chúng đi vệ sinh đúng chỗ, riêng điều này là một điểm cộng. Ngoài chiếc lồng ra thì tôi còn chuẩn bị cả thức ăn và phủ lên thêm một tấm màn che.

“Cưng quá đi…”

Chỉ cần nhìn loài vật nhỏ nhắn này thôi cũng đủ để sưởi ấm tôi rồi. Golden Retriever cũng tuyệt đấy, nhưng chim sẻ Java cũng không hề thua kém. Rất hân hạnh chào đón mi đến với đại gia đình của ta.

“Phải rồi. Còn phần đặt tên nữa.”

Nhưng tên gì mới được? Tôi muốn một cái tên dễ thương. Liên quan đến ngoại hình thì càng tốt.

“Tên tôi là Piercarlo, Hiền giả của muôn sao, người đến từ dị giới.”

“...”

Nó vừa nói kìa. Con chim này vừa nói chuyện với tôi. Và hình như nó cũng có một cái tên rất hay — khoan, gượm đã, có gì đó không đúng.

“Piercarlo?”

“Đúng vậy.”

“...”

Hay thật, giờ tôi còn giao tiếp được với một con chim. Nó thậm chí chẳng khác nào con người nói với nhau luôn. Chẳng phải anh chủ tiệm Yamada nói cu cậu này chỉ mới được hai tháng tuổi hay sao? Anh ta còn bảo tôi rằng nếu cho làm quen được hơi người rồi thì nó còn có thể cưỡi được trên tay tôi nữa. Tôi đã khẩn thiết mong điều đó xảy ra lúc về nhà đấy.

“Pi.”

“Pi.”

“Được đấy, gọi là Pi đi.”

“...”

Trong chốc lát, tôi có linh cảm như khuôn mặt của nó vừa trở nên hơi đáng sợ. Bất mãn à? Nhưng dễ thương quá đi mất.

Để chắc chắn, tôi tiếp tục nói chuyện thêm.

“Pi, hôm nay mi muốn ăn gì?”

“Hãy dâng lên món Chateaubriand bò Kobe.”

“Hả? Làm sao mà…”

“Người đàn ông với cái tên Yamada làm ở cửa hàng đã nói rằng đó là thứ tuyệt vời nhất mà anh ta từng được ăn.”

“...”

Quả nhiên là nó nói được.

Mà này, chẳng phải anh Yamada ăn đồ hơi bị sang rồi sao. Nếu tôi không nhầm, một trăm gam Chateaubriand có giá mười nghìn yên. Nếu là thương hiệu có tiếng thì giá còn đắt hơn gấp đôi, thậm chí là gấp ba nữa…

“... Mấy viên thức ăn kia không được à?” Tôi chỉ vào cái túi bên cạnh chiếc lồng. Bên trong mấy viên thức ăn tôi mua cùng với chú chim này là một lượng dưỡng chất tương đối nhiều. Chủ tiệm nói một túi này chứa tất cả chất dinh dưỡng cần thiết cho cu cậu miễn là được cho ăn đầy đủ, bên cạnh việc cho uống nước thường xuyên. Có thể cho rằng chừng này là đủ khẩu phần để một con chim thưởng thức trọn đời — kiểu giống như mấy quán cơm thịt bò bình dân ấy.

“Thứ này không ngon.”

“Thế à…”

Vậy nhỉ, không ngon thì quả nhiên là không được mà. Tôi cũng có cảm xúc tương tự.

A, chờ đã. Đừng vội đánh giá thấp món cơm thịt bò. Rải vài lát gừng ngâm và trộn với trứng gà sống, cùng với cái cảm giác toát mồ hôi khi ăn thì đúng thực là mỹ vị nhân gian. Ra về bằng chuyến tàu điện cuối cùng trong ngày, rồi gọi một bát cơm thịt bò nóng hổi quen thuộc, chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến tôi có thêm năng lượng chiến đấu cho ngày hôm sau. Thỉnh thoảng thì tôi cũng tiêu hoang một chút và gọi thêm một phần súp miso thịt theo nữa.

“Ta xin lỗi. Cơ mà Chateaubriand thì không được đâu.”

“Tại sao?”

“Đó là một loại thịt rất đắt, ta không mua nổi.”

“... Vậy à?”

“Xin lỗi vì chủ nhân của mi lại là một tên nhân viên văn phòng nghèo hèn nhé.”

“...”

Tạm thời cứ bỏ qua việc một con chim biết nói tiếng người đã. Bây giờ tôi phải ghi hình nó rồi đăng YouTube thôi, nhưng chú chim này thì lại có phần “người” nhiều hơn phần “chim”, vậy nên tôi cũng có chút ngần ngại. Thôi thì, cứ nói chuyện như thế này một chút nữa xem sao.

“Thịt sườn heo thay thế được không? Ta có để trong tủ đông đó.”

“Không có tiền thì đi kiếm là được.”

“Hử?”

Không thích ăn sườn heo à? Mình thấy ngon mà nhỉ…

“Kể từ khi bị trục xuất, tôi đã nghĩ về rất nhiều thứ: Làm cách nào để trở lại thế giới cũ? Cần phải làm gì để thực hiện điều đó? Rồi khi về được thì tôi sẽ làm gì tiếp theo?”

“... Thế hả?”

Tự dưng nó lại bắt đầu độc thoại. Không ngờ rằng một con chim lại có một quá khứ đồ sộ đến thế. Trước cả khi bản thân nhận ra, sự tò mò đã khiến tôi đáp lại lời nó.

“Và tôi cuối cùng đã đi đến một kết luận.”

Cái mỏ của nó cứ đóng đóng mở mở, thật sự là quá dễ thương. Trông không khác nào chim con đòi chim mẹ mớm cho ăn cả.

“Đó chính là tôi sẽ sống theo cách mình muốn.”

“... Ra vậy.”

Đoạn mở đầu thì hoành tráng, thế mà bài học rút ra lại khá tầm thường. Thế nhưng tôi đánh giá cao quan điểm của cu cậu. Mất thời gian để cố hoà nhập với những kẻ xung quanh là một điều vô nghĩa. Chúng ta đều chết trong cô độc; vì vậy, nếu còn tồn tại trên cõi đời này, hãy làm điều mình thích, bằng tất cả khả năng mình có. Thân là một gã làm trâu ngựa nơi công sở, tôi đồng cảm sâu sắc với điều này.

Vậy ra đó là lí do mà cu cậu cứ hót “Chọn đi, chọn đi!” à? Càng lúc càng trở nên đáng yêu rồi đấy.

“Để đạt được điều đó, tôi cần sự hỗ trợ từ người ở thế giới này.”

“Ta hiểu.”

“Tôi muốn anh giúp tôi. Chỉ cần đồng ý thì dần dần anh sẽ thấy việc làm giàu thực ra khá đơn giản.”

“Nếu một con vật dễ thương nhờ và thì tôi cũng không muốn từ chối đâu, cơ mà—”

“Tốt lắm. Vậy là giao kèo đã hoàn tất.”

“Sao cơ?”

Chú chim ngắt lời tôi bằng một tiếng quạc.

Và rồi, một vòng tròn ma pháp — thứ mà hay xuất hiện trong những bộ manga hay anime — bỗng dưng hiện ra trước tôi. Nó lơ lửng giữa không trung, phát ra tia sáng lấp lánh. Mình không nhớ có mua loại đồ chơi nào trông giống thế này. Pi vừa tạo ra nó à?

“Pi, cái gì đây?”

“Tôi sẽ ban cho anh một phần sức mạnh của mình.” chú chim nói, vòng tròn ma pháp cũng đồng thời phát sáng mạnh mẽ hơn.

Sau đó, một tia sáng loé lên khiến tầm nhìn tôi của trắng xoá. Chói mắt khủng khiếp. Không thể chịu được, tôi giật mình và nhắm chặt mắt lại. Thế rồi lồng ngực tôi bất chợt cảm thấy có cái gì đó âm ấm, cứ như kiểu vừa bị ai đó nhét một mớ túi sưởi vào vậy.

“Ấy, khoan, đợi chút đã…”

“Hãy bình tĩnh. Sẽ nhanh hết thôi.”

“...”

Kể từ lúc này, tôi đã hoàn toàn tin rằng Pi quả nhiên không phải một con chim bình thường. Lẽ nào thực ra tôi nên chọn con ở lồng bên cạnh? Lỡ đâu cái vòng tròn ma pháp này tạo ra một loại sóng điện từ có bước sóng ngắn thì sao? Kiểu như bị phơi nhiễm phóng xạ ấy. Xem ra lần tới tôi cần có một buổi kiểm tra sức khỏe thật kỹ lưỡng mới được.

Ánh sáng rực rỡ đó kéo dài vỏn vẹn khoảng mười giây. Vần hào quang phát ra từ trong chiếc lồng cũng nhanh chóng phai đi.

“Tôi và anh đã kết nối qua một con đường.”

“Gì cơ?”

Tôi chẳng rõ cái con đường đó là như thế nào. Tôi còn chẳng thấy như gì trông giống thế xuất hiện giữa cả hai.

“Anh mở lồng được không?”

“À, được.”

Dù thực sự chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Mặc dù trong đầu là hàng tá băn khoăn về những thứ vừa rồi, nhưng tôi đã bị cuốn đi quá xa để có thể bận tâm. Với cả tôi cũng có chút lo sợ sẽ làm Pi phật lòng nữa. Dù gì cũng sống cùng một mái nhà, thôi thì cứ gác lại mấy lời càm ràm mà giữ hoà khí thì tốt hơn.

Tôi mở cửa lồng ra.

“... Vậy đã ổn chưa?”

“Được.”

Pi bay ra khỏi lồng và đậu trên vai tôi. Một con chim sẻ biết cưỡi tay! Dễ thương quá! Thậm chí còn chẳng cần tập luyện hay gì nữa. Phấn khích quá đi mất, chắc chắn đây là lựa chọn chính xác!

“Bây giờ tôi có thể sử dụng được sức mạnh vốn có của mình thông qua cơ thể anh. Thân xác này tuy mỏng manh, nhưng vẫn tốt hơn so với một con chim. Ít nhất thì sẽ không gây tàn phế đâu.”

“Ờm, nếu có hại cho sức khoẻ thì tôi xin kiếu đấy nhé?"

“Vậy thì đi thôi.”

Thế rồi, trước mắt tôi chỉ còn là bóng tối.

***

Sau khi lấy lại sự tỉnh táo, tôi nhận ra khung cảnh trước mắt mình đã trở nên hoàn toàn xa lạ.

Nói ngắn gọn thì tôi đã bước vào một thế giới giả tưởng của kiếm thuật và ma pháp. Nào là những dãy nhà bằng đá. Nào là đám người trông chẳng khác nào bước ra từ trong mấy tựa game nhập vai. Kiếm, giáo, giáp trụ và mấy thứ trông có vẻ thuộc về một niên đại cổ xưa nào đó xuất hiện ở khắp nơi. Tôi còn thấy cả một cái xe ngựa nữa.

Hai chúng tôi chứng kiến tất cả những cảnh tượng ấy trong một con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn.

“Pi, chỗ này là thế nào vậy?”

“Đây từng là nơi tôi sống trước khi chuyển sinh thành hình hài này.”

“Ồ.”

“Đây là một thị trấn có tên Baytrium trực thuộc Vương quốc Herz.”

“À mà, tôi đang không có mang giày.”

“... Đúng là thế thật.”

Mà thật ra không chỉ giày, trên người tôi bây giờ chỉ có độc một bộ quần áo tay dài may bằng vải nỉ. Điều này làm tôi thấy cực kì bận tâm. Nếu đã phải ra ngoài, quần tây và áo sơ mi là yêu cầu tối thiểu. Ở độ tuổi này, áo phông và quần jeans đã không còn phù hợp nữa. Có cảm giác như nếu không mặc quần tây và áo sơ mi, người ta sẽ cấm hết những quyền con người cơ bản của tôi.

74b5edd5-ac66-4e7f-b351-97348fa1f864.jpg

Thử mặc hai thứ đó rồi đi đến cửa hàng tiện lợi hay siêu thị mà xem, tôi dám chắc khác biệt về đãi ngộ là rõ như ban ngày. Cứ cho là hoang tưởng cũng được, thế nhưng đối với một gã trung niên gớm ghiếc đã già còn nghèo như tôi, đó chính là một hình thức tự vệ. Một tấm danh thiếp, chiếc cà vạt và một bộ vest — bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để giúp cánh mày râu sinh tồn trong thế giới này.

“Đúng là giống dị giới thật.”

“Tin rồi à?”

“Ừ, giờ thì tôi đã hiểu đại khái rồi.”

“Thế thì tốt.”

Cũng chẳng trông như cậu ta muốn lừa tôi hay gì cả. Lẽ ra một con chim biết nói cũng đã quá đủ để thuyết phục tôi, thế nhưng cảm giác từ những viên gạch dưới chân đã hoàn toàn đánh bay tất cả sự nghi ngờ còn len lỏi.

“Nhưng thế này thì liên quan gì đến chuyện kiếm tiền?”

“Ta có thể tự do di chuyển qua lại giữa nơi đây và chỗ ở của anh.”

“... Rồi sao nữa?”

“Tôi muốn xây dựng một hình thức kinh doanh giữa hai thế giới. Những món đồ giá rẻ ở thế giới của anh có khả năng sẽ bán được với giá cao tại đây và ngược lại, một vật phẩm rẻ tiền ở đây có thể trở thành một món hàng đắt đỏ ở bên kia.”

“Hiểu rồi.”

“Nếu thành công thì số tiền kiếm ra chắc sẽ đủ mua Chateaubriand bò Kobe.”

“... Chắc thế.”

Tôi đã mường tượng ra được ý tưởng của Pi. Thế nhưng, để thành công thì sẽ mất rất nhiều thời gian để thực sự tạo ra một hệ thống hoạt động trơn tru. Suy cho cùng, cậu ta đang muốn xây dựng một kênh trao đổi hàng hoá từ dị giới sang tiền thật, điều này về bản chất chẳng khác nào đi ăn trộm rồi đem bán cả.

Hơn nữa nếu cậu ta muốn ăn Chateaubriand mỗi ngày thì sẽ phải làm việc rất vất vả đấy. Một bữa tốn ít nhất đâu đó mười nghìn yên, và sẽ chạm đến mốc hơn mười triệu yên nếu duy trì bữa ăn mỗi ngày. Kiếm được ngần ấy tiền đâu phải chuyện đùa.

“Pi à, cái đó thì hơi khó rồi."

“Tại sao?”

“Nếu thực sự đem được hàng hoá từ đây sang chỗ của tôi, cũng chẳng có cách nào để đổi nó sang tiền thật cả. Vả lại cũng chẳng biết nên giải thích ra sao nếu có người thắc mắc chỗ hàng đó đến từ đâu.”

“... Không có cách tức là sao?”

“Thử tưởng tượng mà xem, không đời nào có thể khai báo rằng ‘tôi nhặt được đống này từ dị giới’ được đâu, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thảm hoạ rồi.”

“Vậy thì cứ im lặng là được mà?”

“Biết ngay là cậu sẽ nói thế, cơ mà không được đâu.”

Nếu có một gã đàn ông xoàng xĩnh, cả đời chỉ là một tên trâu ngựa nơi công sở cứ đem bán hết món này đến món khác ở tiệm cầm đồ, kiểu gì thì chủ tiệm cũng sẽ ngay lập tức báo cảnh sát. Trên thực tế, gần đây thì hầu như nơi nào cũng đều bí mật phối hợp với chính quyền hết cả rồi. Chà… Thực sự nếu bị tra hỏi thì sẽ rất khó xử đây.

Kể cả trong trường hợp có thể giao dịch bình thường đi chăng nữa, kiểu gì số tiền đáng ngờ ấy cũng sẽ có mặt trên tờ khai thuế mà thôi.

Riêng Nhật Bản là một quốc gia rất chặt chẽ trong việc quản lý lưu thông tiền tệ. Ví dụ như mấy người làm nghề mại dâm thường xuyên bị Nhà nước truy thu thêm thuế đơn giản vì họ thực hiện việc kinh doanh tự phát mà không hiểu rõ về hệ thống luật pháp.

Nếu có ý định trả lương bằng tiền mặt, vẫn hoàn toàn có thể bị phát hiện một cách dễ dàng. Nhân viên thuế có cách để giám sát và kiểm soát dòng tiền, và trong nền kinh tế số đang ngày càng trở nên phổ biến thì hiệu quả công việc lại tăng lên đáng kể. Vẫn còn nhiều người chưa biết rằng mục đích tồn tại của một xã hội không tiền mặt cũng bao gồm cả việc nắm giữ hoàn toàn tài sản của người dân.

Do đó, nếu tôi liên tục đem bán công khai những món đồ giá trị, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ về nguồn gốc của chúng. Nếu như tôi bị văn phòng thuế điều tra qua các giao dịch ở tiệm cầm đồ thì mọi thứ coi như chấm hết. Mà dù sao tôi cũng chẳng có cách nào để trốn thuế khi giao dịch công khai cả.

Tại Nhật Bản, hệ thống thuế được xây dựng dựa trên hai nguyên tắc: tự kê khai và ước tính thuế. Nếu cơ quan thuế phát hiện tôi trốn thuế, họ sẽ bắt tôi phải nộp phạt dựa trên tính toán của họ. Để tránh điều này, tôi sẽ phải đưa ra bằng chứng pháp lý đủ thuyết phục để bào chữa.

Tôi có thể bịa ra nhiều lý do, nhưng tuyệt đối không thể nào tiết lộ rằng tôi đã mang kho báu từ dị giới đến. Nếu tôi thành thật khai báo những gì đã xảy ra, kiểu gì cũng sẽ bị tra hỏi đến cùng, thậm chí họ có thể bắt luôn cả Pi cho đến khi tôi chịu “nói thật”. Hơn nữa, dù tôi có phá sản thì khoản nợ thuế này vẫn không mất đi, và tôi vẫn phải có nghĩa vụ hoàn trả.

Những rủi ro như vậy là điều tôi không hề mong muốn. Vì thế, cần một cách để ngăn chặn chúng xảy ra — như rửa tiền chẳng hạn, mấy bộ phim về yakuza hay có những tình tiết như thế lắm.

Thật ra nếu như có thể bán hàng và nộp thuế đầy đủ thì tốt biết mấy, nhưng điều đó là bất khả thi. Toàn bộ kế hoạch này đều dựa trên những vật phẩm từ thế giới khác, thứ không bao giờ có thể giải trình được trong sổ sách kế toán. Để thực hiện được thì rõ ràng phải có cách khác tốt hơn.

Tôi truyền đạt hết những kiến thức ấy cho Pi.

“Hệ thống tài chính ở thế giới của anh quả thật rất phiền phức.”

“Nhỉ?”

“Nhưng đồng thời cũng rất đáng khâm phục. Riêng tôi nghĩ đó là một hệ thống rất tuyệt vời và có chiều sâu.”

Hiểu chuyện đến kinh ngạc, quả nhiên là con chim này rất thông minh. Thay vì làm mấy thứ kia, chẳng phải chỉ cần quay phim cảnh hai chúng tôi nói chuyện rồi đăng YouTube là quá đủ để đạt được mục tiêu đề ra rồi hay sao? Mà thôi, nếu thế thì tôi sẽ thấy có lỗi lắm.

“Và nếu chúng ta đem bán mấy món đồ ai cũng có trên các sàn đấu giá hay chợ trời thì tôi sẽ không thể mua được Chateaubriand mỗi ngày đâu. Nói chung thì sẽ mất tương đối nhiều thời gian để ta có thể thực hiện được kế hoạch này.”

“Hừm…”

“Vậy trước mắt thì ăn tạm sườn heo nhé?”

Tùy theo cách chế biến, sườn heo có thể trở thành một món ăn rất ngon. Dù gì thì đây cũng là nguyên liệu “vua” của các món xào, đặc biệt là món thịt heo xào kimchi — ăn với cơm thì hết sảy.

“Xem ra không còn lựa chọn nào khác. Đành phải gác lại việc tận hưởng cuộc sống ở thế giới mới thôi.”

“Chà, xin lỗi nhé, làm cậu vất vả suy nghĩ rồi.”

“Thay vào đó, ta có thể bung xoã ở thế giới của tôi, cũng hợp với anh đấy chứ. Thời gian vẫn chưa hết, mặc dù còn nhiều điều muốn biết, tạm thời tôi sẽ thưởng thức niềm vui của mình sau.”

“Bộ chỗ này không có thuế má hay gì đó tương tự à?”

“Thuế đương nhiên vẫn có, nhưng không bị kiểm soát quá gắt gao.”

“Ồ.”

Vậy chắc là không thành vấn đề.

Thật ra thì nãy giờ tôi cũng có chút tò mò về nơi này. Mọi thứ trước mắt tôi đều thật mới lạ, tôi cũng đang muốn đi dạo ngắm cảnh nữa. Nếu thực sự có thể tùy ý đến đây, có lẽ sẽ chẳng cần phải lên kế hoạch cho kì nghỉ sắp tới rồi.

“Không có ý kiến phản đối nhỉ?”

“Tất nhiên rồi."

Mọi việc đều đã đâu vào đấy, bây giờ thì về lại căn hộ thôi.

***