Sao lại không biến chị em song sinh thành "bạn gái" luôn nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

48 849

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

39 273

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

138 2440

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

452 21129

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

114 3362

Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

(Đang ra)

Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

北星

Lạnh lùng và xa lánh thế này, làm sao mà họ dám tiếp cận mình!

27 576

Vol 1 - Chap 2.3: Gương mặt khác của Chikage Usami...?

“Rồi, tôi thua. Cậu mạnh đấy nhỉ? Tôi không ngờ cầm Kondo-san cũng đánh bại được tôi.”

“Cảm ơn vì lời khen…”

Usami lại gần Sakuto đang ngồi trên ghế.

Dù cô thua nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ, đưa tay phải về phía cậu.

Lúc Sakuto định nắm lấy bàn tay ấy—–

“—Xin chào? Muốn chơi cùng nhau không?”

Đột nhiên ký ức thời tiểu học hiện lên, khiến cậu bất giác rụt tay về.

“...? Sao thế? Không thích bắt tay à?”

“À..không, không có gì…”

Sakuto cười nhẹ với Usami còn đang bối rối.

Usami đỏ mặt rụt tay về. Sau đó cô hơi quay đi, nghịch nghịch mái tóc và liếc nhìn Sakuto.

“Thế…cậu muốn hỏi tôi cái gì?”

Cậu tập trung vào trò chơi quá nên quên béng mất chuyện đó.

Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu nên hỏi gì trước đây? Nhưng trước đó cậu có một chuyện phải xác nhận.

“Bầu không khí quanh cậu có hơi khác với ngày thường…Cậu có đúng là Usami-san ‘thật’ không vậy?”

Usami lập tức tỏ vẻ bối rối.

“Hả? À, tôi hiểu rồi! È hèm…chà…vấn đề không phải ‘thật’ hay ‘giả’ đâu!”

“....Thật hay giả? Cách nói chuyện ấy là sao thế?”

Khi Sakuto hoài nghi nhìn Usami, cô bắt đầu hoảng loạn.

“À, không, tôi lỡ mồm sao? Dù sao thì…thưa quý ngài, ngài có liên quan gì tới ‘tôi’ này không thế?”

“Ừm…cậu đang đùa hả?”

“Không, ý tôi không phải thế!”

“À ừ. Cậu đang đùa thật nhỉ?”

“Khụ khụ…! Chà, khó chỉnh thật…khụ! Bình thường mình nói thế nào ấy nhỉ…À nhớ rồi…khụ khụ!”

Usami khẽ lẩm bẩm gì đó trong khi hắng giọng.

Vì cô ho nhiều quá nên cậu bắt đầu lo lắng về điều hòa ở khu trò chơi điện tử này.

‘Có lẽ không khí ở đây tệ quá nên ảnh hưởng tới đầu hoặc cách nói chuyện của cô ấy cũng nên.’

“...Vậy cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?”

Cuối cùng thì cô cũng nói chuyện bình thường.

“Trước tiên thì…sao cậu lại ở khu trò chơi điện tử thế? Mà hình như cậu cũng quen thuộc với chỗ này rồi…”

“Hmm…cứ coi như nó là lý thuyết với thực hành đi nhỉ?”

“...Gì cơ?”

“Lý thuyết và thực hành ấy…một cách để xả stress thôi.”

“À, hóa ra là để bớt căng thẳng hả, thế thì…”

Sakuto hơi ngạc nhiên.

“Chiếc tai nghe đó thì sao? Tớ chưa từng thấy nó lần nào trước đây cả…”

“À, đây là『KAN-01V』, mẫu đầu tiên của dòng KANON ấy mà. Tai nghe này có khả năng triệt tiêu tiếng ồn, và đương nhiên được thiết kế sao cho không làm tổn thương tai người sử dụng—–”

“Xin lỗi, tớ hỏi không đúng trọng tâm..Không phải tớ hỏi kiểu dáng hay phong cách đâu, mà là cậu có thường xuyên đeo nó không?”

“Thỉnh thoảng? Có lẽ thế…ừm, hay là thường xuyên nhỉ?”

“...Sao lại là câu hỏi thế? Cậu tự hỏi bản thân luôn à?”

Sakuto chết lặng trước câu trả lời của cô ấy, nhưng Usami lại có vẻ tận hưởng cuộc đối thoại với một nụ cười.

Tuy vậy, có gì đó khác hẳn bình thường.

Không riêng gì cách nói chuyện của cô ấy—

“Cậu cười dễ thương thật đấy…”

“À, chuyện đó hả–...Khoan!? C-Cậu vừa nói gì cơ!?”

“Đừng để ý…”

Cậu lỡ miệng nói ra vì cô cười nhiều hơn bình thường.

Và nụ cười ấy dễ thương cực. Cậu còn mong cô cười thế này thường xuyên hơn.

“Không phải tớ ghét bỏ mất lời tâng bốc hay gì, nhưng nói trực tiếp thế này xấu hổ lắm đấy.”

“Xin lỗi, quên những gì tớ nói đi…Vậy là cậu khá nghiêm túc với cách giảm căng thẳng này đấy nhỉ?”

“Kiểu kiểu thế…à, tớ làm cậu thất vọng rồi nhỉ?”

“Không đâu, tớ thích những người nghiêm túc với những gì họ làm.”

“Ahaha..haha..thích–tớ sao?”

Lờ đi Usami đang đỏ mặt vì ngại, Sakuto chống cằm suy nghĩ nên hỏi gì tiếp theo.

“Vậy thì câu hỏi tiếp theo của tớ là—”

Đột nhiên Usami áp sát cậu, mặt cô để ngay cạnh má Sakuto.

“Này, cậu làm gì—”

“Suỵt…nhìn sau lưng đi, nhưng cẩn thận chút…”

Cô nhẹ nhàng thì thầm vào tai Sakuto.

Sakuto giật mình khi cảm nhận được hơi thở và thân nhiệt của cô trên da mình, nhưng cậu cũng lặng lẽ quay đầu lại.

Một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm nghị trong bộ vest mà cậu đã từng thấy trước đây.

Người phụ nữ ấy đang không ngừng nhìn xung quanh.

“Ugh!? Tham vấn học đường, Tachibana-sensei sao!?”

“Haha…tệ quá nhỉ. Có vẻ buổi hẹn của chúng ta kết thúc ở đây vậy…”

Sakuto qua lại khi Usami khẽ nói.

Khuôn mặt cô vẫn ở đó, rất gần với mặt cậu.

Tóc cô quệt vào má Sakuto, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi cậu.

Mùi hương ấy vẫn giống như hai ngày trước, lúc mà cậu ôm chầm lấy cô, nhưng chẳng hiểu sao lần này cảm giác hơi khác một chút.

Usami liền nắm lấy tay phải của Sakuto.

Cô kéo tay cậu lên sát mặt mình, ấn nhẹ nó vào tóc cô.

Khi mái tóc mềm mại ấy chạm vào tay, Sakuto càng đỏ mặt hơn, có lẽ là do nhột hoặc xấu hổ.

“—–Hì hì. Nhất cậu rồi đó nhé…”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Đánh dấu đó. Tớ nghĩ nên lưu lại mùi hương của mình cho cậu.”

Nói xong, Usami dụi má mình vào tay của Sakuto.

Đầu ngón tay của cậu chạm vào chiếc tai nhỏ nhắn của cô.

“Hehe. Tai tớ mềm lắm phải không?”

“À, ừ…”

Usami cố tình để cậu chạm vào nó. 

Khi cậu nhẹ nhàng nhéo dái tai cô ấy, quả thực là rất mềm.

“Giờ thì cậu sẽ nhớ mãi cảm giác này đúng chứ? Cậu có thế chạm vào nó bất cứ lúc nào đấy, oke chưa?”

“Nhưng chính xác là tại sao…?

“Hehe, một bùa chú linh nghiệm để lần sau không nhầm tớ với ai khác——vậy giờ, ôm tạm biệt cái nè!”

“Khoan đã!?”

Cô ôm chặt cậu một lúc rồi nhanh chóng lùi về phía sau. 

Mỉm cười rạng rỡ, cô nhẹ nhàng vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Sakuto ngơ ngác nhìn Usami từ từ đi về phía cầu thang thoát hiểm tầng hai.

Cậu vẫn còn bối rối, tim đập thình thình còn cơ thể thì nóng như lửa đốt.

Cùng lúc ấy Sakuto chợt nghĩ.

Cảm giác này, chỉ có thể là—–

“Em là học sinh Học viện Arisuyama đúng không!? Tên và lớp của em là gì!?”

“Á! Tachibana-sensei…!?”

—sợ hãi trước khi bị tóm.

Và thế là, cậu đã bị cô giáo bắt được.