Sao lại không biến chị em song sinh thành "bạn gái" luôn nhỉ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

48 849

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

(Đang ra)

Orc Eiyuu Monogatari Sontaku Retsuden

Rifujin na Magonote

Để bảo vệ lòng tự hào và danh dự của chủng tộc mình, nhưng chủ yếu là để thỏa mãn mong muốn, anh quyết định lên đường thực hiện một nhiệm vụ lớn lao là tìm cho mình một người phụ nữ.

39 273

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

138 2440

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

452 21129

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

114 3362

Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

(Đang ra)

Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

北星

Lạnh lùng và xa lánh thế này, làm sao mà họ dám tiếp cận mình!

27 576

Vol 1 - Chap 3.1: Cây mọc "quá cao" nhưng không gặp gió lớn...?

Bên eng có để tiêu đề là “cây đinh nhô cao dễ bị đóng xuống”, và trong trường hợp này thì là “cây đinh ‘quá cao’ nhưng không bị đóng xuống”.

Trong văn hóa nhật, câu này có nghĩa là tránh đề cao bản thân, không tranh với đời.

Qua cân nhắc, tui nghĩ nên chuyển sang thế này cho dễ tiếp cận hơn. Nếu không thích mọi người có thể nói, tui sẽ sửa.

ENJOY!

_______________________________________

Đêm khuya sau cuộc chơi ở khu điện tử.

Sakuto đang ngồi viết thư dưới ánh sáng của ngọn đèn.

『Mừng đầu hè──』

Cậu đột nhiên dừng tay, cẩn thận gấp tờ giấy lại và đặt ở mép bàn.

‘Hình như hơi trang trọng quá rồi…có khác gì viết cho người lạ đâu chứ…’

Cậu lấy ra một tờ giấy mới và viết lại bức bức từ đầu.

『Lâu rồi không gặp. Cậu thế nào rồi? Tớ hiện tại đang sống với dì——』

Viết đến đó, một lần nữa cậu dừng bút.

Sau khi cẩn thận bỏ mấy tờ giấy đã vo tròn lại vào thùng rác, cậu uể oải tựa người vào lưng ghế, ngơ ngác nhìn lên trần nhà tối om.

‘Chẳng có gì để viết cả…Mấy chuyện gần đây…À, đúng rồi…’

Hiện lên trong đầu cậu là hai biểu cảm trái ngược trên khuôn mặt của Chikage Usami.

Một biểu cảm dễ xấu hổ và có phần xa cách khi ở trường.

Một nụ cười ngây thơ của cô ở khu trò chơi điện tử.

Cậu vô thức tắt đèn, rồi lại bật, xong lại tắt—–Trong lúc bật tắt như thế liên tục mà không có mục đích gì, trong đầu cậu tràn ngập suy nghĩ về Usami.

‘Chẳng lẽ cô ấy đang vờ là một học sinh danh dự ở trường sao? Không lẽ tính cách mình thấy ở khu trò chơi mà thật sự là cô ấy? Cũng có thể cô ấy chỉ vào đó để xả stress tích tụ ở trường bằng trò chơi điện tử…’

Có khả năng là vậy thật, nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ thấy lạ lạ.

Cứ như người cậu gặp ở khu trò chơi không phải là cô ấy.

Tuy nhiên, có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cậu thôi.

Sakuto từ từ nhắm mắt lại.

Trong bóng tối vô định, ngoài dư ảnh của chút ánh sáng còn sót lại, hai khuôn mặt mờ nhạt chồng lên nhau trong đầu cậu rồi nhạt nhòa dần.

***

Thứ hai, ngày 30 tháng 5, một tuần mới lại bắt đầu. Tiết thứ ba vừa kết thúc và chuẩn bị đến tiết bốn.

Trên đường đi tới phòng mỹ thuật, Sakuto bắt gặp Usami trong bộ đồ thể dục ở hành lang.

Có vẻ cô vừa học xong tiết thể dục và đang lau mồ hôi trên má bằng khăn, bước từng bước mệt mỏi về phía cậu.

Nhớ lại chuyện ở khu trò chơi tuần trước, Sakuto chăm chú quan sát Usami.

Phần cánh tay và đôi chân nõn nà lộ ra từ chiếc áo ngắn tay và quần short tôn lên vóc dáng cân đối của cô. 

Qua lớp áo thể dục màu trắng, cậu có thể thoáng nhìn thấy màu sắc và họa tiết nội y có màu hồng của cô.

Bộ ngực đầy đặn của cô nảy lên nảy xuống theo từng bước cô đi. Nó hút mắt đến mức cả đống con trai phải ngoái đầu lại nhìn lúc cô đi qua.

‘Biết là cô ấy đẹp rồi, nhưng mà tới mức này thì không ngờ luôn—’

Đột nhiên ánh mắt hai người va vào nhau.

Usami lấy khăn che đi một nửa khuôn mặt đang đỏ bừng, mắt đảo sang một bên. 

Chẳng lẽ cô thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy trong bộ đồ thể dục sao?

Sakuto cũng thấy khó xử nên ngoảnh mặt đi nơi khác.

Cả hai vừa định đi ngang qua nhau thì dừng lại cùng lúc, đứng cạnh nhau trong khi mặt quay sang một bên.

“Về chuyện hôm đó—–”

Sakuto là người lên tiếng trước, nhưng lại lẩm bẩm như thể đang tự nói với bản thân.

“Tớ vẫn chưa nói với Tachibana-sensei đâu…Tớ sẽ giữ bí mật về chuyện đó cho cậu.”

“...? Cậu đang nói về chuyện gì thế?”

“Ừ thì, chuyện đó—Mà thôi, cậu đừng bận tâm, không có chuyện gì đâu.”

“Chuyện gì thế? Cậu làm tớ thấy tò mò rồi đấy. Nói cho tớ nghe đó là chuyện gì đi.”

Đột nhiên cả hai đối mặt nhau. Biểu cảm của cô trông có vẻ trầm lặng hơn hôm trước, chắc là do cậu so sánh nó với nụ cuwoif ngây thơ mà cậu thấy ở khu trò chơi chăng.

“Đ-Đừng nhìn tớ chằm chằm thế chứ…”

“A, x-xin lỗi…tớ chỉ…”

Cả hai quay mặt đi, nhưng Sakuto vẫn thoáng thấy tai trái của Usami. Cậu chợt nhớ đến “bùa chú” mà cô chỉ cho cậu hôm nọ.

“Nè, tớ muốn xác nhận một chuyện…Có được không?”

“Xác nhận gì thế?”

Usami có vẻ bối rối khi thấy cậu đưa tay về tai trái của cô.

“Hyah!? C-Cậu làm gì vậy!?”

104b3db8-2a96-43ee-9828-274e3935a6de.jpg

Trước khi cậu kịp chạm vào dái tai của Usami thì cô đã lùi về phía sau.

“Ơ? Tớ tưởng cậu bảo có thể chạm vào nó bất cứ lúc nào…?”

“Không, không được đâu! Chuyện đó…Chuyện đó chỉ có cặp đôi mới làm thôi mà!”

“Nhưng hôm ấy cậu có để tớ chạm vào còn gì, khi đó hai ta đã hẹn hò đâu. Giống cái ôm lần đó…”

“Đó chỉ là tai nạn thôi!”

Nói xong, Usami giận dữ quay lưng lại.

‘...Tai nạn thôi ư? Thế sao ở khu trò chơi cậu lại chủ động thế…?’

Trong lúc Sakuto vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì, Usami trừng mắt nhìn cậu với đôi má đỏ ửng.

“N-Nếu hai ta là một cặp, thì đụng chạm có lẽ…ừm, tớ sẽ cân nhắc chuyện đó! Nhưng nếu không thì đừng có tùy tiện chạm vào tớ như thế!”

Sakuto gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cả hai đang ở hành lang có nhiều học sinh qua lại. Nếu làm những hành động như một cặp đôi như thế có thể gây ra những tin đồn không đáng có.

Cậu nhận ra vì nhạy cảm với vấn đề này nên Usami mới gay gắt như thế. Cô ấy chu đáo thật đấy.

“Xin lỗi, là tớ sai…”

“Cậu hiểu rồi chứ? Nếu hai ta là một cặp thì không vấn đề gì, chỉ khi là cặp đôi thôi đấy!”

Usami cố tình nhấn mạnh từ “cặp đôi”.

Cô muốn đảm bảo rằng mọi người xung quanh sẽ không hiểu nhầm chúng tôi là một cặp.

Cậu không ngờ cô lại cẩn thận trong việc duy trì tính cách trong và ngoài trường đến thế.

“Ra vậy, tớ hiểu rồi. Vậy thì sau này tớ sẽ không bao giờ chạm vào người cậu nữa.”

“...Hả?”

“Cậu nói đúng. Quá là kỳ lạ khi đụng chạm mà lại không phải một cặp, cho tớ xin lỗi về chuyện vừa rồi. Tớ đi trước đây—–”

“Tớ bảo nếu chúng ta là cặp đôi thì không sao mà! Cậu có nghe không thế! Này, Takayashiki-kun––”

Sakuto rảo bước về phía phòng mỹ thuật, trong lòng thầm trách bản thân suy nghĩ nông cạn.

***

Vấn đề xảy ra vào giờ nghỉ trưa.

Khi Sakuto đang từ lớp đi về phía căng tin, cậu thấy có một đám đông tụ tập quanh lớp học của học sinh năm nhất.

Dù đông đúc nhưng lại yên tĩnh tới lạ thường, một bầu không khí căng thẳng bao trùm xung quanh. Thậm chí chỉ có một ít người thì thầm nói chuyện với nhau. Tất cả đều hướng mắt về phía hành lang.

Sakuto vì tò mò nên đã chen vào đám đông đề theo dõi chuyện gì đang xảy ra.

Hiện ra trước mắt cậu là Usami đang đối mặt với tham vấn học đường, Fuyuko Tachibana-sensei.

Tuy nhiên, không khí xung quanh căng như dây đàn, nỗi bất an lan tỏa từ người này đến người khác.

Có vẻ đây không phải là một cuộc nói chuyện bình thường giữa một cô gái dễ thương và nữ giáo viên xinh đẹp rồi.