đếnNova Lemuria, thủ đô của phần lãnh thổ phía đông Đế chế Lemurian. Nơi đây đã từng nổi danh là “Thành phố sỡ hữu 2/3 của cải của thế giới”. Thành phố sỡ hữu một cảng biển tự nhiên lớn và nằm trên tuyến đường giao thương tứ phương.
Đế chế đã thu được khoảng lợi nhuận khổng lồ từ các hoạt động buôn bán hàng hóa. Tuy nhiên, loại thương mại quá cảnh này có hai nhược điểm rõ rệt.
Đầu tiên, loại hình này luôn phải chịu nhiều tác động từ các vẫn đề chính trị và hoàn cảnh kinh tế của các điểm xuất nhập khẩu. Thứ hai, hình thức quá cảnh này sẽ khiến của cải cứ thế chảy vào Vương quốc Fars - quốc gia láng giềng và cũng là kẻ thù lớn nhất của Đế chế. Vậy nên điều cấp thiết của Đế chế hiện nay đó là phải tìm ra một nguồn thu nhập khác tách biệt khỏi hoạt động quá cảnh.
Và xúc tiến nông nghiệp chính là điều cần được chú trọng.
Ngoài loại lương thực chính là lúa mì ra thì các loại nông sản của đế quốc còn có nho và oliu. Hai loại quả đó là nguyên liệu để chế biến ra rượu van và dầu oliu, hai mặt hàng xuất khẩu chính của Đế chế. Tuy nhiên, lượng ngoại tệ họ thu được từ hai loại hàng này thực sự rất ít ỏi.
Còn đối với ngành thủ công thì Đế chế hiện đang sản xuất hai loại sản phẩm, đó chính là đồ thủy tinh và gốm chất lượng cao. Tuy nhiên, cả hai mặt hàng đó đều có thể được sản xuất ở Vương quốc Fars .
So với Đế chế Lemurian thì Vương quốc Fars cũng có một ngành thủ công phát triển chẳng kém cạnh gì. Vậy nên việc cạnh tranh với họ sẽ không mạng lại nguồn lợi nhuận đáng kể.
Quan trọng hơn...
Ngay cả khi số hàng hóa đó bán được thì cũng chẳng nghĩa lí gì nếu thu nhập không được đóng góp cho ngân sách quốc gia dưới dạng thuế. Do đó, việc thúc đẩy sản xuất rượu, dầu oliu, thủy tinh và đồ gốm thực sự không mang lại nhiều ý nghĩa. Đế chế cần phải tạo ra một sản phẩm độc quyền của riêng họ....
“Đó là lý do ta muốn các ngươi xem qua thứ này. Các ngươi thấy thế nào?”
“Nó...trắng thật đó.”
Carolina tròn mắt bối rối. Christos, Garphis và Lucanos cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào thứ trên tay Hercule.
Trên tay cậu là một món đồ gốm trắng tinh.
Phải, một món đồ gốm màu trắng.
“Thứ này được chính Đế chế chúng ta sản xuất.”
“...Thật vậy sao?”
Christos nuốt nước bọt.
Đa số các món đồ gốm do Đế chế và Vương quốc Fars sản xuất đều có màu đen. Không quốc gia nào sở hữu được kỹ thuật chế tạo đồ gốm trắng. Chỉ có Quốc Gia Tơ Lụa của phương Đông mới có thể làm được thứ đồ gốm ấy. Ta hoàn toàn có thể bán nó với một cái giá trên trời.
Màu trắng thuần khiết là một màu thiêng liêng trong tôn giáo Đấng Cứu Thế.
“Thứ này được gọi là sứ xương. Màu trắng của nó đến từ xương của động vật.”
Thứ đồ gốm đó có tên gọi là sứ xương.
Còn lý do tại sao Hercule lại biết được kỹ thuật sản xuất loại gốm này thì... Thực ra, cậu không phải là người đã làm ra chúng.
Dĩ nhiên là vậy.
Dù cho có nghiên cứu đến mấy thì Hercule cũng không thể nào tạo ra được sứ xương chỉ bằng việc đọc sách được.
Các thợ thủ công của Đế chế đã phát minh ra nó từ lâu.
Khoảng bốn năm trước, lúc Hercule chỉ mới tám tuổi, cậu đã âm thầm thỉnh cầu các thợ thủ công của Lemurian tạo ra chúng. Số là từ lâu, Hercule đã có dự định bỏ nhà đi bụi khi đủ trưởng thành. Nhưng cậu cũng không định vô ơn bỏ đi mà không làm gì để báo đáp công ơn dưỡng dục.
Thứ đồ gốm do con tạo ra này gọi là sứ xương. Xin hãy nhận lấy nó và tha thứ cho con vì đã bỏ trốn khỏi nhà.
Đó là kế hoạch của cậu.
Những gì mà Hercule làm là hướng dẫn cho các thợ thủ công về vật liệu và phương pháp sản xuất. Sau đó, cậu cung cấp cho họ quỹ và định kỳ nhận các bản báo cáo tiến độ. Đối với Hercule, cậu chỉ cần đi loanh quanh, nghe các bảng báo cáo và thế là có kết quả. Nhưng đối với những người thợ, đó là cả một vấn đề nhức óc.
Hoàng Đế chính là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong Đế chế Lemurian này. Nếu bạn cả gan từ chối yêu cầu của con trai ông ta thì tốt nhất bạn nên ngửi đất trước cho quen.
Tất nhiên, cái chết chính là thứ sẽ chờ đón họ nếu thất bại.
Do Hercule biết rằng sứ xương có tồn tại nên cậu không chút nghi ngờ về sự thành công của nó. Nhưng với những người thợ thủ công, họ đã nghĩ rằng thất bại là cầm chắc bởi làm sao có thể tin vào chỉ sự hướng dẫn của một thằng nhóc còn không biết từ “gốm” là gì cơ chứ.
Món sứ xương này chính là kết tinh từ những khó khăn phải chịu đựng của những thợ thủ công. Những người đã chuẩn bị cho cái chết của mình nhưng vẫn phải điều chỉnh nhiệt độ của lò nung để cho ra thành quả cuối cùng.
Hercule đã ban thưởng cho họ một khoảng tiền đủ để sống đến hết đời. Ngoài ra, những thợ thủ công đó cũng không còn cần phải lo lắng về tương lai vì họ sẽ tiếp tục làm gốm suốt quảng đời còn lại. Đó là thành quả cho những cố gắng của họ.
“Thực ra thì thứ này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Màu trắng của nó thật đẹp, phải không?”
“Chỉ vậy thôi cũng là quá tuyệt vời rồi!!!”
Christos phấn khích bật dậy. Lucanos thì vẫn giữ nét mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt thì dán chặt vào món sứ xương.
Garphis nở một nụ cười chua chát.
“Thần không nghĩ là Bệ Hạ lại cho chúng thần xem một điều tuyệt vời như vậy.”
“Uh huh.”
Hercule ưỡn ngực nhẹ thừa nhận. Cậu hoàn toàn ý thức được chuyện mình đang làm là ăn cắp phát minh của người khác.
Nếu ngu dốt là một tội lỗi thì khôn ngoan chính là một thành tựu. Theo nghĩa đó thì thành công này của Hercule chính là nhờ vào trí tuệ của mình.
“Hiện giờ chỉ có một vài người thợ có thể làm ra loại gốm này nên ta định sẽ kiếm thêm vài người nữa rồi mới bắt đầu sản xuất hàng loạt. Mặt hàng này sẽ bị đánh thuế 40% doanh thu. Do ta là người phát minh ra thứ này nên sẽ chẳng có lời phàn nàn gì đâu.”
Ngay cả khi mặt hàng mới này phải chịu mức thuế 40% thì các thợ thủ công vẫn sẽ thu được một lượng lớn lợi nhuận. Bởi nhu cầu sứ trắng chắc chắn sẽ rất cao.
“Còn thứ này nữa.”
Hercule tự mãn búng tay. Một cô hầu gái bước ra, trên tay mang theo một cái khay đựng năm chiếc tách. Cô đặt những chiếc tách xuống và im lặng rời đi.
Những chiếc tách mà cô hầu gái mang đến làm bằng sứ trắng. Hercule đưa một cái tách lên miệng.
“À, nó hơi đắng nhưng sẽ không sao đâu.”
“....Đây là gì vậy ạ?”
Carolina cau mày khi nhìn vào chất lỏng bên trong chiếc tách.
Một chất lỏng màu đen kỳ lạ.
“Nó gọi là cà phê.”
“Cà-phê?”
Trên đầu Carolina xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Hercule lặng thinh nhấp một ngụm nhắc những người còn lại cũng mau chóng thử. Christos, Garphis và Carolina cũng đưa chiếc tách lên miệng. Và đây là phản ứng của bọn họ:
“Nó ngon thật!”
“Eo...” Carolina thốt lên.
Garphis thì nhăn mặt.
“Thứ này...đúng là đắng thật đó.”
“Cảm giác người tỉnh táo lên hẳn, thần nghĩ mình thích thứ này mất rồi.” Lucanos nói.
Không giống như Nhật Bản sỡ hữu một nguồn nước dồi dào. Nguồn nước ở Đế chế và các quốc gia lân cận thực sự rất hạn chế. Vậy nên chất lượng nước cũng như việc trữ nước ngọt ở đây không được tốt cho lắm.
Do đồ uống có cồn không bị hỏng nên người ta có thể bảo quản chúng trong một thời gian dài. Ta có thể khử trùng nước và làm cho nước có vị ngon hơn bằng cách pha loãng rượu vào nước lạnh.
Nhưng có một vấn đề nếu làm vậy.
Bạn sẽ say nếu uống quá nhiều.
Đó là lý do tại sao giới quý tộc, tăng lữ và thương nhân rất ưa chuộng thức uống trà. Dĩ nhiên không phải là loại trà lúa mạch thông thường mà là lá trà thực sự. Loại trà đó được nhập khẩu từ Phương Đông với một cái giá rất cao.
Đó là những khách hàng mà cà phê sẽ nhắm đến.
Đấy chính là kế hoạch của Hercule.
“Thứ đồ uống này rất hữu dụng khi muốn giữ tỉnh táo. Một nhà thờ đã sử dụng nó và họ đã gửi nó cho ta.”
Nhiều năm về trước, khi Hadrianus dẫn Hercule đến vùng phía Nam của Đế chế, cậu đã thấy những người trong nhà thờ đã sử dụng cà phê. Họ trông nó trong một góc nhà và sử dụng nó để xua tan cơn buồn ngủ.
Cậu đã phái đi một sứ giả để lấy nó về.
Tuy nhiên....
Hercule có chút nghi ngờ.
Liệu hạt cà phê có thể sinh trưởng được ở đây không ?
Đó là một câu hỏi đơn giản. Hercule không biết những điều kiện để hạt phát triển nó như thế nào.
Khí hậu và lượng mưa ở nơi Hercule tìm thấy hạt cà phê.... Không phải nó khác với điều kiện để trồng cà phê sao? Hercule nghĩ.
Đặc biệt, nơi đây không còn là Trái đất.
Thật khó có thể nghĩ rằng cà phê trên Trái đất và cà phê của thế giới này là cùng một loại. Ngay từ đầu đã không có một bằng chứng nào chứng mình những hạt đó là hạt cà phê cả. Không đời nào cậu có thể kiểm tra DNA để chứng minh cho điều đó. Tuy chúng rất giống với cà phê nhưng có khả năng chúng là một giống cây hoàn toàn khác.
Thực tế thì từ “cà phê” được sử dung ở Trái đất và “cà phê” được sử dụng ở nhà thờ nghe hoàn toàn khác nhau bởi chúng không cùng một ngôn ngữ.
Địa hình và thực vật ở đây rất giống với Trái đất. Tuy nhiên, nơi này có một sự khác biệt rất lớn.
Cũng bởi thực tế rằng có Elf và quái vật tồn tại ở xung quang.
“Những người từ nhà thờ đó biết cách để nuôi dưỡng loại cây này. Chúng ta chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tiền nếu trồng ở đất thuộc đế quốc.”
Lúc đầu, Hercule có ý định bán nó cho giới quý tộc, tăng lữ và cho các thương gia với giá cao. Sau khi cà phê được biết đến ở một mức độ nào đó và được người dân chú ý đến, cậu sẽ dạy cho nông dân cách canh tác để tăng sản lượng.
Cậu sẽ độc quyền ngay từ đầu và sẽ thu được nhiều lợi nhuận hơn với thuế hàng hóa.
“Tạm thời bây giờ chúng ta sẽ tập trung vào hai loại mặt hàng này. Rồi sớm muộn gì thì ngân khố của chúng ta cũng sẽ được lấp đầy bằng những dòng vàng thôi.”
Bán quá nhiều sản phẩm cùng một lúc sẽ chẳng đi tới đâu cả, Hercule nghĩ.
Cậu đã lên kế hoạch cho việc nuôi ong và trồng cây phong đường nếu tìm được chúng. Ngoài ra còn có buôn lậu đường, hạt bông, trứng tằm. Nhưng cậu không thể làm quá nhiều điều cùng một lúc. Vậy nên hiện giờ Hercule sẽ tập trung hoàn toàn vào các mặt hàng có thể sản xuất nhanh và đáng tin cậy.
Kết hợp cà phê đen và sứ trắng thực không tồi chút nào. Nếu bán theo bộ thì chắc chắn họ sẽ thu được số lãi cao.
(Nhưng nếu chỉ có cà phê và sứ xương thì vẫn không đủ để giải quyết vấn đề tài chính hiện giờ.)
Hercule thầm nghĩ khi vào bốn người đang phấn khích trước mặt. Quy mô tài chính của đế chế không nhỏ đến mức chỉ cần cà phê và sứ xương là có thể vực dậy được. Dĩ nhiên, mọi chuyện sẽ khác nếu họ khai triển hai ngành này thành những ngành công nghiệp lớn.
Hercule chỉ vừa bắt đầu cải cách. Ít nhất cũng phải tới 5 năm sau thì ngân khố quốc gia mới được cải thiện.
Vậy nên, cậu sẽ không thể thực hiện như lời hứa ba năm được.
Nó cũng đồng nghĩa với việc cậu không thể làm “bất cứ chuyện gì" với Carolina được cả.
Ngay từ đầu, nền tài chính của Đế chế đã không bấp bênh như vậy. Họ đã từng rất giàu có. Nền kinh tế của Đế chế chỉ bắt đầu suy thoái khi cha của Hercule, Hadrianus Đệ Tam lên ngôi. Dù cho nó đã phục hồi nhẹ nhưng mọi chuyện lại xấu đi trong những năm cuối triều đại của ông.
Đó là tất cả thông tin mà Hercule có.
Cậu có thể đoán được ba lý do khiến chó nền kinh tế đi xuống chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Thứ nhất, sự sụt giảm dân số và đất canh tác nông nghiệp bị tàn phá khiến thu nhập quốc gia giảm. Nhưng nếu chỉ như vậy thì hậu quả không thể lớn đến mức đó được. Nếu cơ sở nông nghiệp bị tàn phá đến mức khiến tài chính quốc gia suy giảm thì có lẽ giờ Đế chế đã diệt vong rồi.
Nguyên nhân có lẽ nằm ở hai điều còn lại.
Do năng xuất của hệ thông thuế suy giảm khiến Đế chế không thu đủ lượng thuế cần thiết.
Hoặc là do một phần đã bị tham ô.
Vậy, nguyên nhân là cái nào đây?
Khoang, đây là....
“Có lẽ mình cần phải xem qua một chút về tài liệu hành chính của Đế chế rồi.”
Hercule nhún vai.
Mọi thứ cậu làm đều là vì câu nói “bất cứ chuyện gì”.