Santa Claus wo Koroshita. Soshite, Kiss wo Shita.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 9

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Oneshot - Chương Hai: Mối quan hệ lệch chuẩn.

220c3a49-759c-4eb6-881c-3d898678830f.jpg

"Định ngủ đến bao giờ đây? Tội phạm."

Cùng với giọng nói của cô gái, một cơn đau âm ỉ ở bên sườn đánh thức tôi khỏi cơn mơ. Mở mắt ra, tôi thấy cô gái quen thuộc đang đứng ngay trước mặt. Cô ấy vẫn mặc bộ đồng phục của ngày hôm qua, và đang giẫm lên người tôi. Cơn đau bên sườn mà tôi cảm nhận được từ lúc nãy, xem ra là do bàn chân phải của cô ấy, thứ được bọc trong đôi tất cao cổ màu đen, gây ra. Bị một nữ sinh cao trung giẫm lên người để đánh thức. Bị đặt vào một tình cảnh khá là sốc ngay từ sáng sớm, tôi chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Phải rồi, mình đang bị uy hiếp mà, tôi tự nhủ và quan sát cô gái kỹ hơn một lần nữa.

Chắc khoảng mười bảy tuổi. Với mái tóc đen được cắt ngắn trên vai và gương mặt ngây thơ, có khi còn nhỏ hơn nữa. Một cô gái với đôi mắt ngái ngủ. Sống mũi không cao lắm, đôi môi mỏng, tổng thể cả khuôn mặt có phần nhạt nhòa. Nhưng đó cũng là bằng chứng cho thấy các đường nét trên gương mặt cô rất hài hòa. Chỉ nhìn bề ngoài thì cô ấy trông giống một cô gái hiền lành, bạc phận.

Vì đang giẫm lên người tôi nằm trên ghế sô pha, nên từ dưới váy cô ấy lộ ra cặp đùi thon thả và trắng nõn.

"Đừng có nhìn chằm chằm như thế, đồ biến thái."

Cô gái buông lời bằng một giọng điệu đầy khinh miệt, rồi tăng lực giẫm lên người tôi. Cảm giác xương cốt như bị siết chặt khiến tôi không chịu nổi mà ho sặc sụa. Thấy bộ dạng khổ sở của tôi, cô gái lộ ra vẻ mặt thỏa mãn rồi mới nhấc chân đi.

Tôi ngồi dậy khỏi ghế sô pha và đi về phía nhà bếp. Từ trong tủ lạnh, tôi lấy ra hai chai nước khoáng. Đưa một chai cho cô gái, tôi lại ngồi xuống ghế sô pha. Ngạc nhiên thay, cô gái ngoan ngoãn nhận lấy chai nước, uống một ngụm rồi thở hắt ra một hơi.

"Hôm qua tôi đã nói rồi, sự bừa bộn của căn phòng này nằm ngoài dự tính của tôi."

"Xin lỗi nhé."

"Phải sống trong căn phòng này suốt một tháng thì quả thật không chịu nổi, nên hôm nay chúng ta hãy dành ngày để dọn dẹp đi."

"À. …Khoan đã, cô vừa nói gì? Một tháng? Đùa nhau à?"

Thấy tôi hỏi lại với vẻ không thể tin nổi, cô gái lộ vẻ mặt khó chịu, "Có vấn đề gì sao?". Tôi mặc kệ và nói tiếp.

"Toàn là vấn đề thì có. Một ngày thì còn được, chứ chứa chấp một cô gái vị thành niên cả tháng trời thì tôi sẽ trở thành một tên tội phạm đúng nghĩa đấy."

"Chúc mừng anh."

"Woa, chẳng vui chút nào cả."

Nhìn tôi đang ôm đầu, cô gái thở dài một cách khoa trương.

"Gia đình tôi sẽ không lo lắng đâu. Dù tôi có biến mất cả tháng trời. Chắc họ chỉ hơi than thở vì mất đi công cụ xả stress thôi. …Mà không, có khi họ còn mừng thầm vì của nợ đã biến mất cũng nên."

"Công cụ xả stress? Của nợ?"

Nghe vậy, cô gái hơi do dự một chút rồi vén áo blouse lên. Vùng bụng trắng như tuyết, mỏng manh đến mức tưởng chừng chạm vào là gãy, lộ ra. Tôi bối rối, nhưng ngay lập tức, tôi phát hiện ra một vệt sẹo tựa như bụi gai chạy dọc bên phải rốn. Đó là một vết sẹo trông thôi đã thấy đau đớn. Trước khi tôi kịp nói gì, cô ấy đã hạ bộ đồng phục xuống. Vừa nhét vạt áo vào trong váy một cách lúi húi, cô gái vừa nói bằng một giọng thản nhiên.

"Đây là vết bầm khi tôi bị bố dùng dây điện quất. …Còn nhiều vết khác nữa. Anh muốn xem không?"

"…Thôi, tôi xin kiếu."

"Một người mà họ căm ghét đến mức thường xuyên bạo hành đã biến mất. Làm gì có chuyện họ lo lắng chứ."

Cô gái nói bằng một giọng điệu bình thản như thể đang nói chuyện của người khác. Điều đó khiến tôi sợ hãi. Cái cách nói chuyện như thể chẳng quan tâm đến bản thân mình cùng với đôi mắt lạnh ngắt của cô ấy đã mang lại sự chân thực cho lời nói. Mặc kệ tôi đang chết lặng, cô gái bước về phía cửa ra vào.

"Vậy thì, hãy dọn dẹp cho sạch sẽ trước khi tôi về nhé."

"…Khoan đã, tôi vẫn chưa…"

Tôi sẽ về vào buổi chiều. Cô gái nói vậy rồi rời khỏi phòng.

Trong lúc đang dọn dẹp phòng theo lời cô gái, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người nọ. Vì đang cọ rửa nhà tắm nên phải một tiếng sau cuộc gọi nhỡ tôi mới phát hiện ra. Tôi gọi lại, và người ở đầu dây bên kia bắt máy sau ba hồi chuông.

"A lô."

Giọng một người con trai. Một người tôi rất quen thuộc.

"A lô. Hình như lúc nãy có cuộc gọi nhỡ nên tôi gọi lại. Có chuyện gì không?"

"Ồ, không, cũng không có gì to tát đâu. Chỉ là định rủ cậu đi uống rượu sau một thời gian dài thôi."

"Ra vậy. Được thôi… à không, xin lỗi. Tôi có việc bận rồi."

"Cậu á? Lạ thật đấy."

Người con trai cất giọng ngạc nhiên.

Người ở đầu dây bên kia, nếu phải dùng một từ để miêu tả về cậu ta, tôi nghĩ "Ác hữu" là thích hợp nhất.

Chúng tôi tình cờ học chung một lớp vào mùa xuân năm nhất đại học, rồi trở nên thân thiết sau khi cùng nhau nói xấu giáo sư, và nhanh chóng xây dựng nên một mối quan hệ bạn bè không phù hợp với xã hội. Những việc chúng tôi làm cùng nhau toàn là những chuyện vớ vẩn. Trốn học để uống rượu trong công viên từ giữa trưa, ném đá lướt trên mặt sông cho đến khi trời tối, hay lang thang không mục đích trong đêm khuya từ lúc hết chuyến tàu cuối cho đến khi chuyến đầu tiên bắt đầu chạy.

Cậu ta thích rượu, phụ nữ và phim Âu Mỹ, ghét sức khỏe, đạo đức và phim Nhật. Một kẻ vô dụng đến mức đã chắc suất ở lại lớp ngay từ năm nhất, nhưng đối với tôi, cậu ta là người bạn duy nhất.

Về "cuốn sổ tay", tôi cũng đã kể cho cậu ta nghe rồi. Chuyện của khoảng một tháng trước.

Tôi và Ác hữu đang uống rượu trong công viên vào ban đêm. Tôi nhớ hôm đó cậu ta cũng gọi điện cho tôi. Khoảng lúc nửa đêm, cậu ta hỏi, "Giờ đang làm gì đấy?", tôi trả lời đang uống rượu ở công viên. Chưa đầy mười phút sau, cậu ta đã xuất hiện ở đó.

Hai đứa ngồi trên xích đu và nói toàn những chuyện vớ vẩn. Những câu chuyện vớ vẩn và ngớ ngẩn. Nào là nếu chỉ mình mình biết Trái Đất sẽ diệt vong vào ngày mai thì sẽ làm gì, nào là về giọng hát của Janis Joplin, nào là chuyện tim đã đập thình thịch khi nghe cô bạn gái mình hơi để ý hồi tiểu học đọc bài trong giờ văn, những chuyện như thế đấy. Chúng tôi thường xuyên nói những chuyện như vậy. Có lần Ác hữu đã nói: "Bọn mình mắc một căn bệnh, cứ hễ nói chuyện gì sâu sắc là sẽ ngại đến chết." Tôi cũng phần lớn đồng tình với điều đó.

Sau khi hai đứa uống cạn sáu lon bia và hút gần hết một bao thuốc mỗi đứa, một khoảng lặng kéo dài xuất hiện. Cảm giác thỏa mãn đến vô vọng, như thể chúng tôi đã nói hết tất cả những chủ đề vớ vẩn tồn tại trên thế giới này. Tôi vứt mẩu thuốc lá vào lon bia rỗng đặt dưới chân. Khi tôi định lấy thêm một điếu từ bao thuốc đã nhàu nát, Ác hữu lên tiếng,

"À mà phải rồi, nghe nói cậu đang đi học đại học à?"

Tôi bật cười trước cách nói của cậu ta.

"Tất nhiên rồi. Chúng ta là sinh viên đại học mà. Là sinh viên đại học mà không đi học mới là lạ."

"Không phải tất cả sinh viên đại học đều đi học đâu."

"Và cũng không phải tất cả sinh viên đại học đều tốt nghiệp được."

Đúng vậy, Ác hữu cũng cười và nhún vai.

"Cậu ổn rồi chứ?" cậu ta nói.

"À…"

Tôi trả lời một cách mơ hồ trong khi ngậm điếu thuốc. Tôi châm lửa bằng diêm, hít một hơi khói vào phổi và suy nghĩ.

Khoảng hai tháng trước, tôi bị senpai chia tay. Sau khi bị đá, tôi chẳng những không đến trường mà còn hầu như không ra khỏi nhà. Thức dậy là uống rượu ngay, đói thì ăn mì ly, hút thuốc, rồi đi ngủ mà chẳng làm gì cả. Tôi nghĩ nếu không có Ác hữu thường xuyên mang đồ ăn đến phòng, có lẽ tôi đã chết rồi cũng nên.

"Trông cậu như zombie vậy," Ác hữu ngồi trên xích đu và cười khanh khách.

Tôi ném mẩu thuốc lá về phía lon rỗng. Nó rơi gọn vào miệng lon, ngọn lửa tắt phụt một tiếng.

"Tôi nghĩ, vốn dĩ tôi đã chẳng ổn chút nào cả."

"Ồ."

"Chỉ là nhờ có senpai nên tôi mới sống một cuộc sống bình thường được thôi. Sau khi chia tay, việc tôi không làm được gì cả không phải là do sốc vì thất tình hay gì đó, mà chỉ là trở về nguyên dạng thôi. Vốn dĩ tôi đã là một kẻ vô dụng giống cậu hoặc hơn thế nữa."

"Đừng gộp chung tôi vào chứ. Tôi không thất tình đâu."

Ác hữu cười nửa miệng và lắc đầu.

"Đúng là vậy," tôi cũng đồng tình. Về chuyện yêu đương, cậu ta làm tốt hơn tôi nhiều. Vốn dĩ, đẳng cấp đã khác nhau. Ác hữu có thân hình cao ráo, cơ bắp, và khuôn mặt cũng ưa nhìn. Kỹ năng ăn nói để không làm con gái buồn chán hay sự quan tâm đến đối phương của cậu ta cũng vượt xa tôi. Tên này rất khéo léo. Chẳng hiểu sao cậu ta không chịu có bạn gái, nhưng luôn có ít nhất ba cô gái để đi chơi riêng vào cuối tuần, và ngoài ra còn có quan hệ thể xác với hai cô gái khác nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy ghen tị, nhưng tôi nghĩ chắc có nhiều người ghen tị với cậu ta lắm.

"Nhưng mà," Ác hữu chỉ vào tôi.

"Giờ cậu đã ra ngoài như thế này và cũng đang đi học đại học rồi còn gì?"

"Chỉ là đến trường thôi. Tôi chưa dự một buổi học nào cả. Sắp ở lại lớp đến nơi rồi."

"Tại sao?"

Ác hữu làm vẻ mặt không hiểu. Tôi lắc đầu, do dự một chút rồi đưa cuốn sổ tay cho cậu ta. Cậu ta im lặng nhận lấy và đọc. Một lúc sau, cậu ta lẩm bẩm, "Đây là… à, ra thế. Mải mê với cái này à…"

"Thế nên, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng tôi có thể cùng cậu uống rượu như thế này."

Vốn dĩ, tôi đã định như vậy.

"Chuyện đó thì tôi lại không hiểu," cậu ta nói.

"Tại sao?"

"Nếu bây giờ tôi không làm bạn của cậu nữa, thì làm sao tôi trả lời phỏng vấn là "Tôi đã nghĩ có ngày cậu ta sẽ làm vậy" được chứ."

Nhìn tôi á khẩu vì kinh ngạc, Ác hữu bật cười. Một lúc sau, tôi cũng cười theo.

"Thôi, về thôi," cậu ta đứng dậy. Bầu trời đã bắt đầu hửng sáng tự lúc nào. Chúng tôi ra khỏi công viên và đi bộ về nhà. Mỗi lần đi ngang qua một nhân viên văn phòng đang đi bộ để kịp chuyến tàu đầu tiên, tôi lại cảm thấy có gì đó thật kỳ cục.

Lúc chia tay, Ác hữu hỏi tôi, "Cậu thực sự sẽ giết bạn trai của chị ấy à?" Tôi chỉ mơ hồ lắc đầu mà không trả lời. Chính tôi cũng không rõ nữa.

Nhận được điện thoại từ cậu ta, tôi không chút do dự mà kể về cô gái mới quen. Khi tôi kể rằng mình đang bị cô gái có được cuốn sổ tay của tôi uy hiếp, cậu ta cười một cách khoái trá.

"Vậy à, bị thấy cuốn sổ tay đó rồi à."

"Không phải chuyện để cười đâu."

"Là chuyện để cười chứ. Bị một nữ sinh cao trung uy hiếp cơ mà."

Coi chuyện người khác như chuyện của mình. Khi tôi định cúp máy, Ác hữu nói "Xin lỗi, xin lỗi" rồi nói bằng một giọng điệu điềm tĩnh, "Nhưng mà."

"Có thể xóa sổ Giáng sinh cơ à, gan to thật đấy."

"…Chắc là đầu óc có vấn đề rồi."

"Không, có lẽ cũng không hẳn đâu."

Khi tôi hỏi ý cậu ta là gì, Ác hữu cười "Ai biết được."

"Theo đúng nghĩa đen, có lẽ cô ta thực sự có thể xóa sổ Giáng sinh."

"Cậu nói thật đấy à?"

"Ai biết được. …Nhưng, sao cậu không thử làm theo lời cô gái đó một thời gian xem sao. Biết đâu lại có kết quả thú vị đấy."

"Tôi không nghĩ vậy đâu."

"Đó là liều thuốc vừa đủ cho một gã trai uỷ mị thất tình đấy. Trong đời, không có gì lãng phí thời gian bằng việc chán nản vì bị gái đá, và việc cố gắng nín lại một cơn hắt xì sắp bật ra."

"Cái gì vậy?"

"Thôi, cứ cố gắng hết sức nhé—"

—Kẻ bắt cóc. Ác hữu buông một lời châm chọc cuối cùng rồi cúp máy.

Coi chuyện người khác như chuyện của mình. Trong lúc tôi đang chết lặng, lại có một cuộc gọi khác đến. Bình thường thì cái điện thoại vô dụng này im thin thít, vậy mà hôm nay lại năng nổ lạ thường. Nhìn vào màn hình, tôi thấy là số không hiển thị. Do dự một lúc, tôi vẫn bắt máy.

"Tôi thất bại rồi."

Giọng nói từ đầu dây bên kia là của cô gái quen thuộc. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy biết số của tôi, rồi nhớ ra là sáng nay đã bị bắt viết ra giấy. Có vẻ cô ấy không có điện thoại di động, nên chắc là đang gọi từ bốt điện thoại công cộng.

Mà, thất bại rồi, là sao nhỉ. Tạm thời tôi đáp lại "Đó là đặc quyền của tuổi trẻ mà," thì cô gái khẽ tặc lưỡi.

"Mấy cái đó thì thôi đi. Bây giờ hãy đến nơi tôi sắp nói."

Nói một cách bực bội, cô ấy đọc cho tôi tên một trung tâm thương mại. Một nơi nếu đi mô tô thì chỉ mất chưa đầy mười phút.

"Hãy đến nhanh nhất có thể. …Làm ơn đấy."

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ vô cùng phờ phạc. Nghĩ rằng đây không phải chuyện đùa, tôi vơ vội đồ đạc rồi ra khỏi nhà. Tôi lên chiếc mô tô đậu ở bãi đỗ xe của khu chung cư và đi đến nơi cô gái đã chỉ.

Trên đường đi, tôi liên tục bị kẹt đèn đỏ, nên mất nhiều thời gian hơn dự tính.

Tôi đỗ xe mô tô ở bãi đỗ xe trong nhà của trung tâm thương mại. Trên đường đến địa điểm được chỉ định, tôi nhận ra rằng lượng người đông hơn so với một ngày trong tuần. Dù là buổi chiều tối, nhưng bình thường nơi này vắng vẻ hơn nhiều.

Cô gái đang ở khu vực nghỉ ngơi trên tầng ba. Vì cô ấy đang ngồi trên ghế dài và cúi gằm mặt, nên lúc đầu tôi không nhận ra đó là cô ấy. Hơn hết.

"Đồ thường? Cô thay đồ à?"

Khi tôi cất tiếng, cô gái giật nảy mình rồi ngẩng mặt lên và lẩm bẩm, "Ra là Tội phạm à…" Sau đó, cô ấy giơ chiếc túi giấy mà cô ấy cầm ngoài cặp đi học lên.

"Vừa mua lúc nãy…"

"Ra vậy. …Mà, cô có ổn không đấy? Mặt trắng bệch, không, phải nói là xanh lè rồi."

"Không ổn nên tôi mới phải nhờ đến một tên tội phạm như anh đây."

Cô ấy lườm tôi và nói một cách hằn học, nhưng giọng điệu lại rất yếu ớt.

"Cứ nghỉ ở đây cho đến khi thấy khá hơn đi."

Khi tôi đề nghị như vậy, cô gái lắc đầu.

"Đây không phải là loại bệnh cứ chờ là sẽ khỏi. …Hơn nữa, có nơi nào thoáng đãng, ít người mà anh biết không? Ở đâu cũng được."

"Nếu ra ngoài cũng được thì gần đây có một công viên. Trời lạnh thế này, chắc chỉ có vài đứa trẻ tiểu học đang chơi thôi."

Cô gái nói "Ở đó cũng được" rồi đứng dậy. Thấy vậy, tôi bắt đầu đi về phía thang máy gần đó, nhưng không hiểu sao cô gái lại nói "Đợi đã" và túm lấy vạt áo tôi.

"Sao thế?"

"…Cứ đi tiếp đi."

"Cô nói vậy nhưng mà…"

Vì cuộc đời tôi chưa từng trải qua kinh nghiệm đi bộ trong tình trạng bị người khác túm vạt áo, nên tôi không biết phải làm sao. Nhưng tôi cũng không muốn cứ đứng yên một chỗ thu hút sự chú ý của mọi người, nên đành miễn cưỡng bước đi.

Cho đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi phải chịu đựng những ánh mắt tò mò của người qua lại. Cô gái thì dường như cúi gằm mặt suốt. Với đôi mắt hé mở, cô ấy nhìn chằm chằm vào gót chân tôi.

Chúng tôi đi theo con đường ít người qua lại nhất để ra ngoài, rồi chưa đầy năm phút sau đã đến công viên. Công viên không rộng lắm và có vẻ hơi cũ kỹ. Chỉ có một ông lão dắt chó đi dạo đang nghỉ ngơi trên ghế dài, ngoài ra không thấy ai khác.

"Đến nơi rồi," tôi nói, cô gái liền buông tay khỏi vạt áo tôi. Cô ấy nhìn quanh rồi đi đến chiếc xích đu ở cuối công viên và ngồi xuống. Rồi lại cúi gằm mặt.

Tôi nhìn cô gái đang gục đầu trên xích đu ở đằng kia và thở dài thườn thượt, tự hỏi chuyện lúc nãy là sao vậy. Mới lúc trước còn vung cặp sách tấn công, giẫm chân lên người tôi, giờ lại tỏ ra yếu đuối thế này. Tôi nghĩ cô ấy là một đứa trẻ có cảm xúc bất ổn. Dù sao thì môi trường gia đình của cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm. …Nhưng cũng không liên quan nhỉ.

Dù sao đi nữa, hiện tại tôi không thể chống lại cô ấy. Không phải là tôi chấp nhận lời khuyên của Ác hữu, nhưng tôi nghĩ mình nên làm cô gái vui lòng một chút, nên tôi đi đến máy bán hàng tự động gần đó. Tôi mua một lon cà phê đen cho mình và một lon trà nóng cho cô gái.

Tôi đến gần cô gái vẫn đang cúi gằm mặt không động đậy và đưa cho cô ấy lon trà.

"…"

Cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn so sánh giữa mặt tôi và lon trà nóng được đưa ra, tỏ vẻ hơi bối rối rồi giật lấy lon cà phê tôi đang cầm ở tay kia. Cô ấy đặt đôi môi nhợt nhạt lên miệng lon và uống cà phê.

"Uầy, đắng quá."

Nói rồi cô ấy nhăn mặt ngay lập tức.

"…Thế sao lại chọn lon đó?"

"Vì tôi cảm thấy như đang bị anh ghi điểm nên thấy tức."

"Gì chứ, làm gì có chuyện đó."

Khi tôi nhún vai, cô gái hừ một tiếng rồi quay mặt đi. Và cô ấy không nói gì thêm nữa.

Tôi cũng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh và uống nước. Trà ngon thật.

"…Vậy, đã có chuyện gì?"

Tôi cố gắng hỏi một cách tự nhiên nhất có thể. Nhưng cô gái chỉ đáp, "Không có gì…" Tôi thở dài chán nản.

Bỗng nhiên tôi thấy lóng ngóng tay chân. Vừa khẽ đung đưa xích đu, tôi vừa ngắm nhìn công viên đang dần chìm vào bóng tối và con hẻm phía bên kia. Những ngọn đèn đường bắt đầu le lói thắp lên ánh sáng mờ ảo. Nhìn đồng hồ trong công viên, tôi thấy vẫn chưa đến năm giờ. Trời tối nhanh thật đấy. Tôi nghĩ điều đó không khác gì ở Hokuriku, nơi tôi sinh ra, hay ở Kanto, nơi tôi đang sống. Ngay cả một điều hiển nhiên như vậy mà cho đến khi đến đây tôi cũng không biết.

Gần hai năm trước, sau khi tốt nghiệp cấp ba và vào đại học ở Saitama, tôi bắt đầu sống một mình trong một căn hộ cho thuê trong thành phố để tiện đi lại.

Vào mùa xuân trước khi nhập học, sau khi dọn dẹp xong hành lý, vẫn còn nhiều ngày nữa mới đến ngày khai giảng, nên tôi thường đi dạo vì rảnh rỗi. Tôi đi lang thang không mục đích trong không khí ấm áp của mùa xuân và khám phá ra nhiều điều. Rằng bầu trời Saitama rất trong xanh và có thể thấy rõ vành mây, rằng có rất nhiều con dốc, và những tòa chung cư cao tầng xen lẫn với những khu rừng có côn trùng sinh sống. Tôi cảm thấy thật vừa phải khi có cả những điểm giống và khác với quê nhà. Nếu nó nông thôn hơn nữa chắc tôi sẽ thấy chán, và nếu nó thành thị hơn nữa chắc tôi đã mệt mỏi rồi.

Sau khi đi bộ khoảng hai tiếng, trời về chiều, và cơn gió thổi từ trên cao xuống dần trở nên lạnh lẽo, tôi quay trở lại con đường cũ hoặc tìm và lên một chiếc xe buýt đi về hướng một địa danh quen thuộc. Nhìn bầu trời nhuộm đỏ trong hoàng hôn hay thành phố đang dần tối đi, tôi nghĩ rằng mình sẽ sống ở đây trong bốn năm.

Sau đó, ngay cả khi cuộc sống đại học bắt đầu, tôi vẫn thỉnh thoảng đi dạo như vậy. Khi gặp vấn đề trong các mối quan hệ và phải rời câu lạc bộ, khi nghe tin bố mẹ ly hôn qua điện thoại, khi bị senpai chia tay, hầu hết là những lúc như vậy.

Gần hai năm kể từ khi bắt đầu sống một mình, tôi không rõ là dài hay ngắn. Tôi đã trải qua nhiều chuyện, nhưng nếu hỏi liệu tôi có trưởng thành hơn không, tôi nghĩ là không. Chỉ là cảm giác mệt mỏi tích tụ lại như bụi bặm mà thôi.

Tôi thực sự đang làm gì thế này, tôi tự hỏi. Lấy cớ bị senpai chia tay, không đến trường, và cuối cùng lại bị một cô gái như thế này đe dọa.

"Anh đang nghĩ tôi thật đáng thương hại đúng không."

"Hả…"

Tôi giật mình vì giọng nói của cô gái từ bên cạnh. Vài giây sau, tôi mới hiểu ra đó không phải là lời nói hướng về phía tôi.

"Một con nhóc hỗn láo, bạo lực, lại còn yếu đuối và cảm xúc bất ổn."

"Không có chuyện đó đâu."

"Được rồi, không cần phải khách sáo đâu. Anh nói vậy là vì tôi đang nắm giữ điểm yếu của anh, đúng không?"

"Ai biết được," tôi nói. Tôi vừa tung hứng chai nhựa rỗng một cách tùy tiện vừa nhún vai. "Ở tuổi của cô thì cũng không có gì lạ. Còn hơn là cắt cổ tay."

"Tôi thì nghĩ cắt cổ tay còn hơn đấy," cô gái tự giễu và cười. "Tôi, tôi không giỏi đi lướt qua người khác."

"Đó là… một câu thơ à? Gu tốt đấy."

Khi tôi nói vậy, cô gái vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng.

"Không phải. …Ý tôi là, về mặt vật lý ấy."

Tôi không hiểu ý và nghiêng đầu. "Ừm thì…" cô gái uống thêm một ngụm cà phê, rồi lại nhăn mặt, "Vẫn đắng." Cô ấy dúi lon cà phê vào tay tôi như thể không muốn uống nữa. Sau khi xác nhận tôi đã nhận lấy, cô ấy bắt đầu nói.

"Khi đi lướt qua ai đó, đôi khi không biết nên tránh về phía nào và cứ đứng hình nhìn nhau, anh biết không? Tôi cực kỳ kém trong chuyện đó. Tôi tự tin rằng nếu đi bộ năm mươi mét trên một con đường khá đông người, tôi sẽ chạm mặt nhau như thế đến mười lần."

"Chuyện đó… hơi nhiều đấy."

"Ban đầu thì cũng không nhiều đến thế. …Nhưng không được, một khi tôi bắt đầu để ý đến nó. Tôi không thể nhớ ra trước đây mình đã đi lướt qua người khác như thế nào, thậm chí cả cách đi bộ cũng không biết nữa. Và khi đang co rúm lại như vậy, tôi lại chạm mặt một người khác, rồi chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Khi đó, tôi cảm thấy như bị người ta trách móc 'Tại sao mày lại đứng lại ở đó?'."

"Hơi quá rồi đấy. Chẳng ai để ý đến mức đó đâu."

"Vâng, chắc ba giây sau họ sẽ quên thôi. Tôi biết điều đó. …Nhưng tại sao ngay cả một việc đơn giản như vậy mà mình cũng không làm được, trong lúc đang suy nghĩ những điều như vậy thì lại có người đi từ phía trước tới, và thế là tôi không thể bước thêm một bước nào nữa…"

"…Giống như một dạng rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?"

"Có lẽ là vậy."

Cô gái lẩm bẩm bằng giọng nhỏ, rồi day đầu một cách bực bội.

"Lúc nãy, là do, tôi đã bất cẩn. Tôi đã nghĩ rằng ở một trung tâm thương mại ở vùng quê thế này, lại vào một ngày trong tuần, thì chắc cũng không đông người lắm."

"Đang có đợt giảm giá mà."

"Vâng. …Khi tôi nhận ra thì đã toàn là người, và tôi không thể nào đi bộ được nữa."

"Ra vậy…" tôi gật đầu. "Nhưng nếu tệ đến mức đó thì cuộc sống hàng ngày cũng vất vả lắm nhỉ. Nếu là chứng sợ bẩn thì còn có thể chữa khỏi… Cô không uống thuốc gì à?"

"Làm gì có. Triệu chứng ngớ ngẩn thế này, tôi không thể kể cho ai được. Người ta sẽ nghĩ tôi bị điên mất."

Cô gái nói vậy và cười. Mới lúc nãy mặt còn xanh lè, nhưng bây giờ sắc mặt đã hồng hào hơn một chút. Nhìn bộ dạng đó, tôi hiểu rằng ít nhất những gì cô ấy nói không phải là hoàn toàn nói dối. Nếu vậy, có một điều tôi thắc mắc.

"Vậy tại sao, một chuyện mà ngay cả bác sĩ cô cũng không thể kể, cô lại kể cho một người như tôi?"

"Để xóa sổ Giáng sinh."

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói vậy. Có vẻ lần này đến lượt tôi ôm đầu rồi.

"Lại là chuyện đó. Sắp sửa giải thích cho tôi được chưa. Cô muốn làm gì vậy? Uy hiếp tôi, chiếm giường, đánh đập, giẫm đạp, tỏ ra ngang ngược, rồi lại phơi bày điểm yếu của mình như thế này. Tôi chẳng hiểu gì cả nữa."

"Anh nói rất đúng. Chắc là cần phải giải thích rồi. Thời gian cũng không còn nhiều."

Cô gái vẫn tiếp tục nói bằng một giọng điệu bình thản.

"Nhưng việc giải thích sẽ được thực hiện sau khi chúng ta trở về phòng của anh. …Ở đây lạnh lắm."

"Cô nói rất đúng."

Khi tôi bắt chước giọng điệu của cô ấy, cô gái đá vào ống chân tôi.

Đối với cô gái, Giáng sinh chưa bao giờ là một ngày tốt đẹp. Đó vừa là sinh nhật của cha cô, vừa là ngày chị gái cô qua đời. Hai sự kiện đó đã chắc chắn khiến cuộc đời cô trở nên bất hạnh. Vậy mà thế gian vẫn vui vẻ tận hưởng Giáng sinh. Cút đi, cô nghĩ.

Sự kiện khiến suy nghĩ đó trở nên quyết định đã xảy ra một tuần trước, vào cuối tháng Mười một.

Hôm đó, cô gái cũng bị đánh thức bởi tiếng quát tháo của cha. Cô lập tức ngồi dậy, giơ hai tay che mặt để chuẩn bị cho trận đòn sắp tới. Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ở bụng cho cô biết mình đã bị đánh. Trận đòn không dừng lại ở đó, những cơn đau gián đoạn tấn công khắp cơ thể cô. Cha cô dường như đang la hét gì đó nhưng cô không nghe rõ. Cô chỉ cố gắng làm đầu óc trống rỗng và chịu đựng bạo lực.

Khi cô tỉnh lại, trận đòn đã dừng. Cha cô có lẽ đã đi đâu đó. Chắc là ông ta đã thỏa mãn và đi ngủ. Cô gái đứng dậy khỏi giường. Các khớp xương trên cơ thể đau nhức. Cô từ tầng hai, nơi có phòng mình, xuống tầng một và rửa mặt trong bồn rửa. Không biết là do cô đã dùng tay che mặt, hay do ông ta sợ để lại vết bầm ở những nơi dễ thấy, nhưng khuôn mặt cô không bị thương. Có vẻ như ông ta chỉ quan tâm đến thể diện. Dù cho người ngoài nhìn vào thì cũng rõ mồn một rồi, cô gái nghĩ.

Trong lúc đang đánh răng, cô nghe thấy tiếng động từ phía cửa ra vào. Cô hiểu ngay là mẹ đã về. Sau khi thay đồng phục, trên đường đến phòng khách, cô đi ngang qua mẹ ở hành lang. Cô cố gắng cúi đầu xuống để tránh ánh mắt, nhưng suýt nữa thì va vào bà. Khi ngẩng mặt lên, mẹ cô không nói gì mà chỉ nhìn xuống cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Hành lang không rộng lắm. Cô không biết nên nép về phía nào. Mẹ cô nhìn chằm chằm vào bộ dạng lúng túng của cô bằng ánh mắt chứa đầy sự bực bội. Cô gái ghét khoảnh khắc này. Tại sao ngay cả một việc đơn giản như vậy mà mình cũng không làm được, cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

"Dọn dẹp đi đấy."

Lớp trang điểm đậm, mùi nước hoa khó chịu. Mẹ cô, mặc bộ đồ bó sát cơ thể, nói vậy rồi đi vào phòng mình. Giữa hai mẹ con không có cuộc trò chuyện nào. Không phải là bà không yêu con gái, mà có lẽ bà chẳng hề quan tâm. Đối tượng quan tâm của bà là tiền bạc, đàn ông và tình dục tốt.

Tại sao những người này lại kết hôn với nhau, cô tự hỏi. Dù có kết hôn đi nữa, tại sao họ lại muốn có con? Cô gái không thể hiểu được. Hoặc có lẽ, cô không muốn hiểu.

Phòng khách nồng nặc mùi rượu và thuốc lá. Suốt đêm, cha cô và những người bạn thời sinh viên của ông đã uống rượu và làm ồn. Vì vậy mà hôm qua cô gần như không ngủ được. Sau khi dọn dẹp lon bia và tàn thuốc, cô nhìn đồng hồ và thấy đã gần đến giờ đi học. Cô nhét vội chiếc bánh sandwich đã hết hạn trong tủ lạnh vào bụng rồi ra khỏi nhà.

Con đường đến trường là khoảng thời gian tâm hồn cô được phần nào yên tĩnh. Ở nhà có cha và mẹ, ở trường có bạn cùng lớp. Chỉ có lúc đi và về là khoảng thời gian bình yên của cô gái. Trong ba mươi phút từ nhà đến trường, cô gái nghe nhạc. Đó là thứ duy nhất chị gái để lại cho cô. Đối với cô gái, chiếc máy nghe nhạc là niềm giải trí duy nhất. Hầu hết là những bài hát Âu Mỹ cũ và hoàn toàn không có nhạc pop thời thượng, nhưng cô gái vẫn thích nghe.

Đến trường, khi đang cất giày vào tủ, cô nhận ra đôi dép đi trong nhà của mình đã biến mất. Đó không phải là chuyện lạ. Cô mượn dép của khách và đi về phía lớp học. So với việc bị cha đánh hay bị mẹ phớt lờ thì chuyện này vẫn còn khá hơn. Cô tự nhủ như vậy.

Cô gái biết rằng bạn cùng lớp sẽ làm gì đó với mình vào buổi sáng, giờ nghỉ trưa, hoặc sau giờ học. Buổi sáng và buổi trưa cô có thể giải quyết bằng sự chú ý của mình. Tức là cô chỉ cần đi học sát giờ, và buổi trưa thì trốn đến một nơi không ai để ý. Những trò nghịch ngợm trẻ con như giấu dép đi trong nhà hay vẽ bậy lên sách giáo khoa không phải là vấn đề.

Khó khăn nhất là sau giờ học.

Khi tan học, cô gái cố gắng thu dọn đồ đạc nhanh nhất có thể và rời khỏi trường. Nhưng "bọn chúng" cũng biết điều đó. Chúng vỗ vai cô gái khi cô định ra khỏi lớp. Dù có chạy trốn lúc này, kết quả cũng sẽ không thay đổi, cô gái biết điều đó.

Dù là cha cô hay "bọn chúng", tại sao họ có thể dồn hết tâm sức vào việc bắt nạt người khác như vậy, cô tự hỏi. Cô căm ghét cả thế giới. Tại sao mình lại phải chịu đựng những chuyện này, cô gái nghĩ.

Sau khi đẩy cô gái xuống bể bơi lạnh cóng đến mức tim như ngừng đập, "bọn chúng" đã thỏa mãn và bỏ về. Cô bò lên từ bể bơi đục ngầu nổi lềnh bềnh lá rụng, cành khô, hoặc xác những con côn trùng kỳ lạ, và run lẩy bẩy khi cơ thể ướt sũng bị phơi ra trong không khí lạnh của mùa đông. Cứ thế này thì sẽ chết cóng mất. Cô cởi bộ đồng phục ướt sũng ở một nơi khuất người, vắt kiệt nước như vắt giẻ lau. Chịu đựng cảm giác khó chịu trên da, cô mặc lại nó và đi bộ đến lớp học. Cô thay bộ đồ thể dục trong tủ đồ của mình và rời khỏi trường.

Lẽ ra cô sẽ giết thời gian ở thư viện hoặc hiệu sách rồi mới về nhà, nhưng bây giờ cô muốn tắm càng sớm càng tốt nên đành phải đi thẳng về. Cô biết rõ rằng ở nhà càng lâu thì thời gian bị cha hành hạ càng dài, nên bước chân về nhà thật nặng nề.

Trên đường đi, cô đi ngang qua gần nhà ga. Và cô hơi ngạc nhiên trước sự đông đúc của người qua lại và ánh đèn trang trí trước nhà ga. Khi băng qua vạch sang đường ở ga cuối, cô nghe thấy một bài hát Giáng sinh vang lên từ đâu đó và nhận ra còn một tháng nữa là đến Giáng sinh.

Cô gái bị một thôi thúc kỳ lạ thôi thúc, leo lên cây cầu vượt gần đó và ngắm nhìn ánh đèn trang trí trước nhà ga một lúc. Bộ đồng phục trong tay cô vẫn còn ẩm và có mùi lạ. Cái lạnh cũng không phải tầm thường. Nhưng cô gái vẫn run lẩy bẩy và không muốn rời khỏi cây cầu vượt. Vì cô đã nhớ về chị gái mình.

Đối với cô gái, người duy nhất cô có thể tin tưởng là chị gái. Trong một môi trường gia đình không mấy tự hào, người chị hơn cô năm tuổi luôn bảo vệ cô, và khi cô gặp chuyện buồn, chị đã dịu dàng xoa đầu cô. Vào Giáng sinh, chị tặng quà cho cô, và hai chị em đã bí mật mua một chiếc bánh kem rẻ tiền và cùng nhau ăn.

Nhưng, người chị đó, đã chết khi cô gái lên tám tuổi. Là tự tử. Vào ngày hai mươi bốn tháng Mười hai, chị đã nhảy xuống từ một tháp đồng hồ cũ ở rìa thị trấn, và được một ông lão dắt chó đi dạo phát hiện vào sáng ngày hai mươi lăm. Vụ tự tử của chị thậm chí còn không được lên tin tức trong một thế giới đang chào đón Giáng sinh.

Cô gái vừa nhớ về chị mình, vừa đứng trên cây cầu vượt trước nhà ga một tháng trước Giáng sinh, ngắm nhìn ánh đèn trang trí màu xanh lam lấp lánh. Bạo lực của cha, sự bỏ bê của mẹ, sự bắt nạt của bạn cùng lớp, sự tự tử của người chị duy nhất đã đối xử tốt với mình. Cô nhận ra phần quan trọng trong trái tim mình đang từ từ tan vỡ. Rồi tuyết bắt đầu rơi. Một cô gái chạy đến ôm chầm lấy một chàng trai trẻ đang đứng một mình bên cạnh bức tượng trang trí. Sau khi trao đổi vài lời, hai người họ đi vào trong nhà ga. Bài hát Giáng sinh vẫn tiếp tục vang lên. Nơi mềm yếu trong tim cô đau nhói. Thế giới trông thật hạnh phúc. Cô gái quên đi cái lạnh, tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh trước nhà ga từ trên cây cầu vượt.

Cô cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Nhưng cô chỉ vô cảm và tiếp tục nghĩ một cách mạnh mẽ rằng, "thế giới này thật sai lầm".

Cô gái cứ đứng như vậy cho đến khi ngày mới bắt đầu. Tay và mặt, những phần cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh, đã đỏ ửng vì cóng.

Khi cô quay gót định về nhà, cô gái nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được.

Tuyết, đang lơ lửng.

Dưới bầu trời màu chàm, những bông tuyết được ánh đèn mặt đất chiếu rọi, phát ra ánh sáng xanh nhạt, đã dừng lại giữa không trung. Không chỉ có tuyết. Cô gái nhìn xung quanh. Những người đang đi bộ vừa xem điện thoại, kim đồng hồ trước nhà ga, chiếc ô ni lông đang được mở dở, chiếc taxi định rẽ phải, tất cả mọi vật trong tầm mắt đều bị đóng băng như một khoảnh khắc được cắt ra từ một bức tranh.

Trong thế giới đã mất cả âm thanh, cô gái đứng chết lặng. Một lúc sau, cô nghĩ rằng cuối cùng mình đã phát điên. Tinh thần của cô đã bị bào mòn bởi sự ngược đãi của cha mẹ và sự bắt nạt của bạn cùng lớp, và bộ não đã hỏng của cô giờ đây đang tạo ra ảo giác.

Ha ha ha, một tiếng cười khô khốc bật ra. Mình đã thua cuộc trước thế giới phi lý này và trở nên điên loạn, cô gần như muốn khóc.

"Này."

Nghe thấy tiếng gọi, cô gái nhận ra có một người đang đứng sau lưng mình.

Trong thế giới mà cô tưởng đã dừng lại, chỉ có kẻ đó đang bước về phía cô.

Người đó mặc một chiếc áo khoác màu đỏ có viền lông, và đội một chiếc mũ trùm đầu sâu. Nhìn bề ngoài không thể đoán được giới tính hay tuổi tác.

"Này, em không nghĩ Santa Claus là một kẻ nhỏ bé sao?"

Giọng nói nghe như của đàn ông mà cũng như của phụ nữ.

Hướng về phía cô gái đang sững sờ, kẻ đó tiếp tục nói.

"Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nghèo. Vào đêm Thánh, cô đã nhặt được một đồng tiền vàng rơi từ trên trời xuống. Đó là món quà mà Santa Claus đã gửi cho cô. Nhờ đó, cảnh nghèo khó đã được giải quyết, và cô bé sống hạnh phúc. Hết truyện. Bây giờ là câu hỏi."

"Xin lỗi…"

"Điều nào sau đây đã cứu cô bé? Một, phép màu của đêm Thánh. Hai, lòng tốt của Santa Claus. Ba, tiền bạc. Bốn, sức mạnh của tình yêu."

Người này đang nói cái quái gì vậy. Cô gái nhìn kẻ điên trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ. Kẻ đó cười khẩy, rồi đến gần cô. Kẻ đó ghé miệng vào tai cô và thì thầm bằng một giọng nhỏ.

"Chúc mừng Giáng sinh. Mong rằng em sẽ tỏa sáng giữa vũng lầy."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cô gái nhắm mắt lại. Có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào má cô. Khi cô nhận ra đó là những bông tuyết đáng lẽ đã ngừng rơi và mở mắt ra, người kỳ lạ đó đã biến mất.

Cô ngay lập tức nhận ra thế giới đã trở lại bình thường. Người đi đường vẫn bước đi như không có chuyện gì xảy ra, dưới cây cầu vượt, xe cộ chạy trên mặt đường nhựa ướt đẫm tuyết, và ánh đèn trang trí vẫn nhấp nháy màu xanh.

Cô gái nhận ra có thứ gì đó rơi ở nơi mà người bí ẩn vừa đứng. Đó là một quyển vở. Một quyển vở không có gì đặc biệt.

Nhưng cô sẽ sớm nhận ra sức mạnh kỳ diệu mà nó nắm giữ.

"Thứ rơi xuống lúc đó là cái này đây."

Cô gái ngồi hờ hững trên giường trong phòng tôi, nói vậy và cho tôi xem một quyển vở.

"Một quyển vở mà một kẻ điên đã đánh rơi à."

"Vâng. Và quyển vở này là một quyển vở kỳ diệu, 'những gì viết ra sẽ trở thành hiện thực'."

"Xin đính chính. Là một quyển vở mà một kẻ điên đã đánh rơi cho một người điên như cô."

Tôi quan sát kỹ quyển vở trong tay cô gái.

Mà nói vậy chứ, đó chỉ là một quyển vở màu đỏ không có gì đặc biệt. Chắc là loại bán một trăm yên. Loại có gáy xoắn, với những lỗ nhỏ xếp hàng ở bên trái.

"Thực hiện được điều ước à. Tuyệt thật. Tôi cũng muốn có. Không biết có bán ở cửa hàng văn phòng phẩm gần đây không."

"…Thôi được. Tôi hiểu là anh không tin."

Không mấy bận tâm đến sự mỉa mai của tôi, cô gái lấy một cây bút từ túi áo ngực đồng phục ra và bắt đầu viết gì đó vào quyển vở. Tôi đoán ra ngay. Tức là bây giờ cô ấy sẽ thực hành cho tôi xem. Tôi quyết định sẽ quan sát cảnh tượng này với tâm trạng như đang xem một tôn giáo mới nổi đáng ngờ từ xa.

"Tôi muốn ăn thịt bò Wagyu A5."

"Im lặng đi."

"Chỉ là Wagyu A5 thôi mà."

"…. Lạnh quá. Bật máy sưởi lên đi."

Tôi nhún vai và đứng dậy. Khi tôi định với tay lấy chiếc điều khiển trên giường, cảm giác thăng bằng của tôi đột nhiên mất đi. Tôi hiểu ngay là chân mình đã bị vấp.

Dù đã hiểu ra, tôi cũng không thể ngăn cơ thể mình ngã xuống. Bình thường thì tôi sẽ chống tay xuống sàn, rồi tự lẩm bẩm "Nguy hiểm quá…" dù chẳng có ai nhìn, và thế là xong.

Nhưng bây giờ có cô gái ở đây.

Hơn nữa còn ở ngay trước mặt.

Theo hướng tôi đang ngã xuống.

Tôi cố gắng điều chỉnh vị trí và chống hai tay lên giường để không va vào cô gái. Nhờ đó mà tránh được va chạm, nhưng không may lại thành ra tôi đang đè lên người cô ấy.

Cô gái ngã nửa người trên giường, co rúm lại dưới thân tôi. Mặt chúng tôi rất gần.

Cô ấy thở dốc, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Anh định cứ như vậy đến bao giờ?"

Câu nói đó khiến tôi tỉnh lại, tôi lập tức nhảy ra khỏi người cô ấy. Cô gái không có vẻ gì là bận tâm, ngồi dậy và phủi bụi từ vai xuống cánh tay.

"…À, xin lỗi. Cô có bị thương không?"

Tôi gãi đầu và xin lỗi cô ấy. Dù không cố ý nhưng vẫn rất khó xử.

"Tất cả xương trong người tôi đều gãy hết rồi."

"À, làm thế nào để xin phá sản nhỉ."

"Tiền bồi thường thường không được miễn trừ khi phá sản đâu. Chuyện đó không quan trọng, hãy xem cái này đi."

Cô gái nhặt quyển vở rơi trên sàn lên và chìa ra cho tôi xem. Ở góc trên bên phải của một trang gần như trắng tinh, nơi cô gái chỉ vào, có dòng chữ màu đỏ 'Bị người con trai trước mặt đè lên'.

"Nào, ngài người con trai trước mặt. Điều tôi viết trong quyển vở này đã trở thành sự thật rồi đấy. Ngài thấy sao?"

Cô gái nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng. Theo đúng nghĩa đen, là đã cho một vố.

Thực sự, tôi đã rất bối rối.

Cộng với sự chấn động vì đã đè lên người cô gái, tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa.

"…Đây, đây là sự trùng hợp thôi."

Khi tôi nói một cách gượng gạo, cô gái thở dài như thể đã quá chán nản.

"Vậy thì, cứ cho đây là sự trùng hợp, và tất cả những gì tôi nói đều là dối trá đi. Nhưng dù có như vậy, sự thật là anh đang bị tôi nắm đằng chuôi vẫn không thay đổi. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn phải nghe theo lời tôi. Nếu vậy, anh không nghĩ rằng việc tạm thời chấp nhận rằng quyển vở này thực sự có sức mạnh thực hiện những gì được viết ra và tiếp tục câu chuyện sẽ hợp lý hơn sao?"

Những gì cô gái nói nghe như một lời ngụy biện, nhưng cũng có phần đúng. Chừng nào cuốn sổ tay còn trong tay cô ấy, tôi không thể chống lại.

"Đúng là vậy… Ừm. Tôi hiểu rồi. Tạm thời cứ như vậy đi."

"Thế là tốt nhất."

Cô gái gật đầu và tiếp tục nói.

"Quyển vở này mà tôi có được. Tôi nói rằng 'những gì viết ra sẽ trở thành hiện thực', nhưng điều đó có điều kiện."

"Điều kiện?"

"Vâng. Chính xác thì, quyển vở này là một quyển vở mà 'nội dung được viết ra sẽ trở thành hiện thực chỉ khi đó là điều không mong muốn'."

Chỉ những điều cô gái không mong muốn. Tôi không thể hình dung ra được.

"Ví dụ như lúc nãy, 'Bị người đàn ông trước mặt đè lên' đã trở thành hiện thực vì đó là điều cô không mong muốn, đúng không."

"Anh hiểu đúng rồi đấy," cô gái nói.

"Vì điều kiện này mà tôi không thể lạm dụng sức mạnh của quyển vở này. Cũng phải thôi. Chẳng ai lại đi ước những điều tiêu cực cho bản thân cả."

"Ra vậy. Bỏ qua chuyện có tin vào sức mạnh của quyển vở đó hay không, thì câu chuyện đã dần sáng tỏ. Tức là cô định dùng quyển vở đó để 'xóa sổ Giáng sinh', đúng không."

Tôi đưa tay lên cằm.

"…Nhưng, để làm được điều đó, việc Giáng sinh biến mất phải là một điều tiêu cực đối với cô. Theo những gì cô kể lúc nãy, thì có vẻ như cô căm ghét Giáng sinh đến tận xương tủy mà."

"Vâng," cô gái gật đầu. "Chính vì vậy mà tôi cần sự hợp tác của anh. Như anh nói, tôi căm ghét việc có một ngày gọi là Giáng sinh. Tôi nghĩ nó nên biến mất khỏi thế giới này. Chính vì vậy, tôi cần phải thích Giáng sinh."

Để xóa sổ Giáng sinh khỏi thế giới, tôi phải thích Giáng sinh, thật là một câu chuyện mâu thuẫn. Cô gái tự giễu và cười.

"Có nhiều lý do khiến tôi không thể thích Giáng sinh, nhưng lớn nhất có lẽ là không có ai để chia sẻ niềm hạnh phúc đó. Theo tôi, hạnh phúc mà mọi người cảm nhận vào Giáng sinh là quá mức. Và hạnh phúc quá mức sẽ có hại cho cơ thể. Vì vậy, đối với người độc thân, Giáng sinh là một điều tàn khốc và đau khổ. Tôi đã nghĩ trong nhiều năm rằng có một người để chia sẻ hạnh phúc một cách thích hợp là điều kiện tối thiểu để có thể tận hưởng Giáng sinh."

"Haa…"

Tôi nghiêng đầu trước cách nói không rõ ràng của cô ấy. Nghe vậy, cô gái vẫn tiếp tục nói bằng một giọng điệu bình thản.

"Nói tóm lại, để tôi có thể thích Giáng sinh, tôi muốn anh và tôi tạo một mối quan hệ người yêu giả. Tôi tin rằng nếu có người yêu, tôi cũng có thể mong chờ Giáng sinh."

Cô gái nói vậy mà không hề thay đổi sắc mặt.

"Ừm… đây là một lời tỏ tình à?"

"Tùy cách nhìn. Nhưng đừng hiểu lầm. Tôi sẽ không bao giờ thực sự thích một tên tội phạm như anh đâu. Đây chỉ là một mối quan hệ giả thôi. Chỉ cần tôi có thể lầm tưởng rằng mình không muốn Giáng sinh biến mất dù chỉ một chút là được rồi."

"Ra vậy."

Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do cô ấy uy hiếp tôi và ý nghĩa của lời nói có thể xóa sổ Giáng sinh. Nhưng bây giờ lại có một câu hỏi mới nảy sinh.

"Tôi hỏi một câu được không?"

"Xin mời."

"Tại sao lại nhờ một người không quen biết như tôi? Nếu đến trường, chẳng phải có bao nhiêu chàng trai trẻ và đẹp trai hơn tôi sao. Thực tế, xét từ những hành động từ trước đến nay, có vẻ như cô còn có ác cảm với tôi nữa."

"Một câu hỏi rất chính đáng."

Cô gái gật đầu và giơ ngón trỏ lên.

"Tại sao người hợp tác lại là anh. Đầu tiên, tôi gần như không đến trường nữa. Gọi là trốn học cũng được."

"Đó không phải là điều để tự hào đâu."

"Dù sao thì tôi cũng đang bị bắt nạt. Tất nhiên là có rất nhiều chàng trai trẻ và đẹp trai hơn anh, nhưng tôi không thể thích những kẻ bắt nạt mình được. Như vậy, ngoài trường học, người con trai mà tôi nắm giữ điểm yếu chỉ có anh thôi."

"Chắc là vậy."

Tôi gật đầu.

Cô gái không nói gì thêm. Có vẻ như những điều cần giải thích đã hết. Sau khi xác nhận điều đó, tôi mở miệng.

"Rất tiếc, có lẽ tôi không thể giúp được."

"Hả?"

Cô gái há hốc miệng kinh ngạc.

"Này, tôi không hỏi ý kiến của anh. Anh đang bị đe dọa đấy nhé? Anh quên rồi à?"

"Không, không phải vậy," tôi lắc đầu. "Như cô biết đấy, tôi vẫn còn thích senpai. Dù chỉ là một mối quan hệ giả, tôi cũng không muốn tạo mối quan hệ yêu đương với ai cả, và cô cũng vậy, cô không thể thích một người đàn ông như thế được, đúng không?"

"Chính là điểm đó. Chính là điểm đó đấy."

Cô ấy thở dài. Lắc đầu chán nản, cô ấy giơ ngón tay lên và nói, "Anh nghe đây."

"Senpai mà anh yêu quý đang có bạn trai mới. Còn chưa đầy một tháng nữa là đến Giáng sinh. Chắc chắn sẽ không có chuyện chia tay vào thời điểm này đâu. Chắc chắn vào ngày hôm đó, hai người họ sẽ có một ngày hạnh phúc. Ví dụ, họ hẹn nhau vào buổi chiều và đến chợ Giáng sinh trong thành phố. Họ sẽ vừa ngắm nhìn những ánh đèn trang trí rực rỡ vừa mua sắm ở các quầy hàng. Họ sẽ nắm tay nhau để không bị lạc trong đám đông. Rồi họ sẽ nói những câu như 'Mệt vì đông người quá nhỉ' và vào một nhà hàng đã đặt trước. Chắc chắn sẽ có thể ngắm cảnh đêm. Chị ấy chắc chắn sẽ không có thời gian để nhớ đến anh, hay Giáng sinh năm ngoái, mà sẽ tận hưởng bữa ăn với người đàn ông mới trước mặt. Và vào ngày hôm đó, chị sẽ ở lại phòng của người đàn ông đó. Như anh biết đấy, hai người họ không phải là những đứa trẻ vị thành niên. Lại là Giáng sinh, và cũng đã có chút rượu. Sẽ không có gì xảy ra mới là lạ. 'Người chị mà anh yêu quý', sẽ gọi tên một người không phải là anh. Chắc chắn sẽ bằng một giọng ngọt ngào—"

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi mà."

Tôi không chịu nổi nữa và bịt tai lại. Đầu tôi đau như bị vật gì cứng đập vào. Cô gái tỏ vẻ không hài lòng, "Đang đến đoạn hay mà," và nhún vai.

"Nào, anh có chịu đựng được không?"

"…Không chịu đựng được."

"Vậy thì quyết định nhé."

Cô gái cười mãn nguyện và đứng dậy.

"Mục tiêu là đến trưa ngày vọng Giáng sinh (24/12). Vì cũng có nhiều kẻ không biết điều muốn tận hưởng cả đêm vọng Giáng sinh nữa. Trước thời điểm đó, chúng ta sẽ xóa sổ Giáng sinh khỏi thế giới này."

Sau đó, cô ấy đưa tay về phía tôi.

"Trong ba tuần nữa, chúng ta sẽ trở thành một cặp đôi thực sự. Cùng cố gắng nhé."

Vừa nghĩ rằng điều đó là hoàn toàn không thể, tôi vừa nắm lấy tay cô gái.

Còn hai mươi hai ngày nữa là đến Đêm Thánh.

Cứ như vậy, thế giới của tôi dần dần thay đổi.