Ngày 8 tháng 4 hai năm trước, Asai Kei đã gặp Souma Sumire.
Khoảng 6 giờ chiều, trên những khối tetrapod.
Sau 2 năm và 142 ngày, hai người lại lần nữa ở trên những khối tetrapod.
Nếu nghĩ về thời gian đã bị xóa bỏ bởi Reset, thì khoảng cách đó còn dài hơn một chút nữa. Nhưng dù sao thì hai người lại lần nữa gặp mặt nhau ở nơi này vào ngày 28 tháng 8.
Ngược lại với khi đó. Souma Sumire đang ngồi trên khối tetrapod, còn Kei là người bước lại gần đó.
Nếu như cô ấy ở trên sân thượng khu lớp học phía Nam thì hẳn là Kei sẽ cùng đến với Haruki nhỉ. Nhưng Souma lại ở khu tetrapod nên Kei đành đến đây một mình.
Giờ là 6 giờ chiều giống với lần đầu gặp nhau. Nhưng tiết trời thì khác, nên màu của bầu trời cũng khác hoàn toàn.
6 giờ chiều ngày 8 tháng 4, những khối tetrapod được bao bọc bởi ánh hoàng hôn. Nhưng nếu là ngày 28 tháng 8, dù mặt trời đang dần chìm xuống thì bầu trời vẫn còn xanh. Đã không còn giống với ngày hôm đó nữa rồi.
Souma nhìn lên Kei đang đứng trên khối tetrapod, mỉm cười.
"Chào cậu, Kei."
Giọng nói của Souma Sumire, hoàn toàn thản nhiên không khác gì với với hai năm trước.
Không hiểu sao Kei cũng ngạc nhiên mà cười.
"Chào cậu. Lâu rồi không gặp, nói vậy nhưng với cậu thì không phù hợp cho lắm nhỉ."
"Phải rồi nhỉ. Mình cảm giác mới gặp cậu vào ba ngày trước."
"Đó là khi nào?"
"Ba ngày trước với mình là khi mẹ của Mari định rời khỏi Sakurada."
"À, ra vậy."
Mẹ của Mari đã định rời khỏi Sakurada vào ngày 13 tháng 8. Ba ngày sau đó――― ngày 16 tháng 8. Souma Sumire đã được ông Sasano Hiroyuki chụp lại trong bức ảnh.
Kei chống tay, ngồi xuống bên cạnh Souma. Ánh mắt cô dõi theo chăm chú nhất cử nhất động của cậu.
"Cậu đã cao hơn nhiều rồi nhỉ. Mình có hơi bất ngờ đấy."
"Vì hồi đó tớ hơi thấp thật. Bây giờ thì là cỡ trung bình của lớp."
"Vậy à. Hai năm qua cậu có khỏe không?"
"Tạm tạm thôi. Nhiều chuyện đã xảy ra. Cả chuyện vui và chuyện buồn."
"Cậu đã thân thiết với Haruki hơn chưa?"
"So với hai năm trước thì hơn nhiều. Haruki đã thay đổi đấy. Cậu ấy đã trở thành một cô gái rất bình thường. Chắc chắn từ giờ sẽ còn tiếp tục thay đổi."
"Thế à."
Souma Sumire mỉm cười. Chỉ đơn giản là mỉm cười, không có chút thiện ý hay ác ý nào.
"Kei. Cậu thấy thế là ổn ư?"
Một câu hỏi mà cậu không ngần ngại gật đầu.
"Đương nhiên. Tớ nghĩ đó là điều rất tốt."
Vậy mà Souma lại lắc đầu.
"Nhưng mà người cậu thích là Haruki của hai năm trước đúng chứ? Một người hết sức đơn thuần, không mang ý niệm về bản thân. Cậu đã trở nên yêu thích cô gái như là khái niệm của cái thiện thuần khiết đó phải chứ?"
"Chịu thôi. Tớ không còn nhớ rõ nữa đâu."
Souma Sumire cười thích thú. Biểu cảm khi cười của cô thật đa dạng.
"Cậu chắc chắn đã trải qua rất nhiều thứ và trở nên rất mạnh mẽ rồi nhỉ."
Kei của hiện tại không chắc lắm về từ "mạnh mẽ". Dù khi xưa cậu có cảm giác là hiểu nó nhưng chắc hẳn đó là hiểu lầm. Thật khó để hiểu được từ "mạnh mẽ" trong khi không hề sai lầm một lần nào. Cậu nghĩ sẽ rất là khó.
Vì không hiểu, nên cậu đáp lại mà không khẳng định hay phủ nhận.
"Ít nhất thì tớ nghĩ đã có gì đó thay đổi."
"Chẳng hạn như?"
Như là, gì nhỉ.
Suy nghĩ một lát, Kei trả lời.
"Chắc là khi được một cô gái rủ đi ngắm hoàng hôn, thì tớ sẽ không từ chối nữa nhỉ."
"Kể cả khi còn cuốn tiểu thuyết đang đọc dở ư?"
"Ừ. Tớ sẽ từ từ đọc nó lúc trở về nhà sau khi mặt trời lặn."
Hai năm trước, khi trò chuyện với Souma lần cuối tại trạm xe trong cơn mưa, nếu cậu đi cùng cô để ngắm hoàng hôn thì liệu sẽ có gì thay đổi đây. Liệu cậu có thể hiểu cô nhiều hơn một chút không.
Kei hỏi.
"Tớ có hai điều muốn hỏi."
"Chỉ hai điều có đủ không?"
"Bây giờ thôi. Tạm thời thì hai điều là được."
"Vậy à. Thế điều đầu tiên là?"
"Hai năm trước, lúc trước khi cậu rơi xuống sông. Cậu đã chuẩn bị để gửi giọng nói đến chính mình bằng năng lực của Tomoki."
―――Cậu có nghe thấy giọng nói này không?
Souma Sumire đã gửi tin nhắn đơn giản như thế đến bản thân của hai năm sau.
"Ừ, chuyện đó thì sao?"
"Thật ra tớ không nghe được thời gian chính xác. Cậu dự định gửi tin nhắn đến lúc nào vậy?"
Souma Sumire đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ gọn.
"Khoảng năm phút nữa đấy. Vì mình đã thiết lập là lúc 6 giờ 30 phút hôm nay mà."
"Thì ra là vậy."
Nếu là lúc này, cậu hiểu tại sao cô lại chuẩn bị như thế.
Đó là câu hỏi về Swamp Man. Cô gái ở trước mắt cậu có phải là Souma Sumire thật không. Hay là một người khác giống hệt cô ấy. Hẳn là cô ấy muốn có cơ sở để phán đoán điều đó.
Nếu cô ấy là Souma Sumire thì tin nhắn sẽ được gửi đến cho cô ấy. Còn nếu cô ấy không phải là Souma Sumire thì tin nhắn sẽ không được gửi đến.
Cậu nghĩ chắc chắn là như vậy.
"Câu hỏi thứ hai là?"
Souma nghiêng đầu.
Kei gật đầu rồi hỏi.
"Tại sao cậu lại chết?"
Không thể có chuyện năng lực gia thấu thị tương lai chết vì lý do tai nạn được.
Là cô ấy đã tự mình chọn lấy cái chết, một cách lạnh lùng. Cô ấy đã cất công lựa thời điểm ngay sau khi Reset, để dù Kei và Haruki có hợp sức đi nữa thì cũng không thể ngăn cản cái chết của cô.
Khi cuộc trò chuyện này diễn ra, bầu trời chỉ đơn giản là xanh thẳm và trong vắt một cách tĩnh lặng. Souma đáp lại bằng giọng điệu tựa như bầu trời ấy.
"Có lý do để cô ấy phải chết đấy."
Cô gái đang ngồi ngay bên cạnh Kei đã dùng từ "cô ấy".
Cô đã gọi Souma Sumire của hai năm trước bằng "cô ấy".
Kei nhắc lại, không đả động đến chuyện đó.
"Lý do phải chết ư."
"Phải. Lý do để bản thân phải nhanh chóng chết đi như thể hoàn toàn là một vụ tai nạn."
"Nhưng cậu lúc này đang ở đây."
Đúng như kế hoạch của bản thân Souma hai năm trước. Nếu đã cất công sống lại thì đó không phải là một vụ tự sát bình thường. Liệu có cần phải chết đi không.
"Toàn bộ là việc cần thiết. Cả cái chết của Souma Sumire và cả việc mình được sinh ra giống với cô ấy."
"Tại sao?"
"Đó là bí mật. Hãy để nó là bí mật thêm một chút nữa."
Cậu không muốn nghĩ đến lý do để một cô gái phải chết.
Tuy nhiên, không nghĩ đến không được. Bởi vì người đã chết là Souma Sumire. Kể cả khi cô gái đang ngồi cạnh Kei là Souma Sumire thật đi nữa. Vì cô ấy thật sự đã chết một lần rồi.
Không hiểu sao cô lại thì thầm một cách buồn bã.
"Cậu ghét mình cũng được. Bởi vì mình đã chọn việc như thế."
Trong chốc lát, cậu không thể đáp lại được gì.
Cái chết của Souma Sumire đã làm tổn thương Haruki Misora. ―――Cách diễn đạt đó có lẽ không chính xác. Người bị tổn thương bởi cái chết của Souma chính là Kei. Thế nhưng khi Kei bị tổn thương thì Haruki cũng đồng thời bị tổn thương.
Haruki Misora đã tổn thương đến mức bóp méo cả năng lực của bản thận, đến mức cô không thể sử dụng năng lực mình sở hữu theo ý chí của mình.
Souma biết chuyện sẽ thành như vậy. Cô đã biết toàn bộ.
Kei thở ra, gật đầu.
"Phải rồi nhỉ. Tớ không thể tha thứ cho cậu."
Làm sao có thể tha thứ cho những gì đã xảy ra.
Ánh mắt của Souma hơi hạ xuống.
"Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Kể cả vậy đi nữa thì vẫn có việc mà mình phải làm. Có việc mà mình không thể dừng lại, dù có làm tổn thương cậu, hay dù từ lúc này có làm tổn thương cậu hơn nữa."
Tất nhiên rồi. Bởi vì cô ấy đã tự mình chọn việc chết đi và sống lại. Làm gì còn chuyện gì quá đáng hơn thế này nữa cơ chứ.
Kei mang cảm xúc như lời nguyện cầu, nhìn vào mắt cô.
"Mục đích của cậu là gì?"
Cô nói, đôi hàng mi khẽ chùng xuống.
"Nè, Kei. Cậu có hiểu tại sao mình lại đặt tên cho hòn đá màu đen kia là MacGuffin không?"
MacGuffin. Hòn đá đã khiến cậu nhận ra ở đó mang ẩn ý của Souma về việc tập hợp những người mang năng lực cần thiết về bên cạnh Kei. Nó chỉ là một hòn đá cuội mang theo lời đồn phô trương nhưng bản thân lại không có chút giá trị nào.
Kei thở dài, trả lời.
"MacGuffin là đạo cụ nhỏ để dẫn nhân vật chính đến với câu chuyện."
Nó được thiết lập để đẫn đường cho nhân vật định sẵn đến một địa điểm chính xác với tư cách là nhân vật chính của câu chuyện. Những thứ như chiếc cặp da đầy bí ẩn, một bức thư vô nghĩa... đều được gọi là MacGuffin.
Souma gật đầu.
"Mình muốn biến cậu hành nhân vật chính trong câu chuyện mà mình đã chuẩn bị. Toàn bộ những sự kiện cho đến lúc này đều được chuẩn bị vì lẽ ấy."
"Câu chuyện mà cậu đã chuẩn bị là gì?"
Chắc chắn đó là mục đích của Souma Sumire.
Lý do để một cô gái phải chết đi và sống lại.
"Nếu có trong tay hòn đá màu đen đó thì cậu sẽ biết được thôi."
Ở dưới bầu trời xanh đến đau cả mắt...
Souma Sumire nhìn Asai Kei bằng đôi mắt sâu thẳm như bầu trời ấy.
"Người nắm được MacGuffin sẽ chi phối tất cả năng lực ở Sakurada đấy."
Câu chuyện quá phóng đại.
Quá mức phi lý.
Kei lại thở dài. Trong lòng cậu đang thì thầm rằng, thật không thể tin nổi.
Sau đó cậu lại hỏi.
"Cậu có nghe thấy giọng nói của bản thân không?"
Giọng nói của Souma Sumire hai năm trước. ―――Cậu có nghe thấy giọng nói này không?
Đã quá 6 giờ 30 phút chiều rồi. Chắc chắn đã cô đã có câu trả lời.
Cô chỉ hơi nghiêng đầu.
"Cậu muốn thế nào hơn?"
Lúc này, nơi thấp nhất của bầu trời đang dần được nhuộm đỏ.
"Điều mà cậu chọn, chắc chắn sẽ là đáp án chính xác đấy."
Giọng nói của Souma Sumire vang lên một cách trầm tĩnh, nhưng đầy tự tin.