Hai hôm sau.
Tôi và Ifa khởi hành từ Rodnea cùng với hoàng tử và đoàn hộ tống.
Vương quốc Astilia xa hơn nhiều so với lãnh địa gia tộc Lamprouge.
Đó sẽ là một hành trình rất dài.
Ifa ngồi bên cạnh lo lắng hỏi.
“Seika-kun không sao chứ? Cậu có cảm thấy mệt không?"
"À. Giờ mình đã quen với nó rồi.”
Tôi mỉm cười trả lời.
Nhưng mà đúng như tôi nghĩ. Dù cho đi xe ngựa bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảm giác khó chịu vẫn sẽ còn.
Ifa lại nói.
“Nếu cảm thấy mệt thì cậu có thể ngủ tiếp. Mình sẽ đánh thức cậu nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Mình sẽ cân nhắc chuyện đó. Nhưng như mình vừa nói, mình vẫn chưa buồn ngủ.”
“Mình hiểu rồi….. Mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi…..”
"Sao cơ?"
"Không có gì."
Ifa lắc đầu và mỉm cười.
“Seika-kun, trước đây khi chúng ta đi xe ngựa, cậu đã thức cả đêm ở quán trọ phải không? Và rồi cậu lại ngủ li bì trên xe vào ngày hôm sau mặc dù trời rất nắng và sáng nên mình mới nghĩ về điều đó.”
“À…… Cậu để ý à.”
Ngoài các thành phố lớn, hầu hết các nhà trọ như ở các thị trấn nhỏ và làng mạc đều là những phòng lớn chia sẻ với người lạ.
Do nhiều người đều ở trong cùng một phòng nên khó mà có thể ngủ yên. Nhất là khi đang mang theo những vật có giá trị hoặc có phụ nữ trẻ đi cùng.
Vì vậy, khi ra khỏi lãnh thổ vào năm ngoái, tôi đã phải thức suốt đêm tại quán trọ dọc đường….. Nhưng không phải vì thế mà tôi thức trắng. Nếu tôi cần làm điều đó thì đã để thức thần làm rồi.
Lý do duy nhất khiến tôi thức đêm là vì không muốn bị say xe và muốn ngủ cả ngày.
Dù hành trình kéo dài cả bảy ngày thì tôi vẫn phát ốm vì nó. Thật khó có thể thích ứng được với cảm giác đó.
“Cậu không cần lo lắng, mình lúc đó khó có thể tỉnh táo nhưng giờ thì khác rồi.”
“Ừ….. vậy thì tốt quá nhỉ, Seika-kun.”
Ifa mỉm cười và nói.
Đúng vậy, nhưng tôi cũng không nghĩ rằng Ifa luôn chú ý đến những điều nhỏ nhặt đó của tôi.
Mà đó có lẽ là lý do tại sao cô ấy được rất nhiều học sinh khác yêu thích ngay cả trong ký túc xá nữ.
“Nhưng mình không nghĩ lần này chúng ta cần phải lo lắng về chỗ ở. Chắc chắn là đã có sắp xếp rồi. Đoàn hộ tống đông thế kia cơ mà”
Dù gì thì đó cũng là hoàng tử
Chúng tôi có thể phải cắm trại vì số nhân số, nhưng vẫn sẽ thoải mái hơn nhiều so với quán trọ ở nông thôn.
“Không phải ngày nào cậu cũng được đến một quốc gia khác với điều kiện này đâu. Rồng thì cũng có nhiều loại khác nhau mà”
“……Rồng hả? Nhưng con người và rồng sống cùng nhau sao? Nghe tuyệt thật đấy”
Ifa ngước mắt lên và vui vẻ nói.
“Liệu nó có cho mình cưỡi trên lưng giống như kỵ sĩ rồng không?”
“Mình nghĩ hiệp sĩ rồng chỉ có ở trong truyện cổ tích. Mình biết cậu thích những thứ như vậy, Ifa…. nhưng nó rất khó thực hiện ngoài đời”
“Mình biết, nhưng mình nghĩ là chúng ta sẽ làm quen với nó mà.”
“Không, vấn đề không phải ở đó……”
Điều này cũng đúng với yêu ma, rất khó để cưỡi trên một yêu ma có cánh.
Khi tôi cưỡi yêu ma, tôi chọn những con có thể bay hoàn toàn bằng thần thông. Cụ thể là tôi từng cưỡi trên con Giao Long.
Tôi băn khoăn không biết nên giải thích thế nào thì Ifa chợt nhớ ra.
“À mà này, trước khi chúng ta rời đi, Cecilio điện hạ có hỏi mình là có muốn ngồi cùng xe ngựa với ngài ấy không.”
"Cái gì?"
“Ngài ấy nói muốn kể cho mình nghe thêm về loài rồng.”
“Hmm…..”
Hoàng tử muốn nói về rồng mà không nói gì với tôi?
Không, tôi hiểu rồi. Con rồng chỉ là cái cớ. Nhưng ít ra cũng phải biết nể mặt tôi chứ?
Và từ đầu thì đây có là lúc thích hợp để làm mấy trò con bò như vậy không ?
Tôi nhăn mặt lại hỏi.
"Rồi sao…?"
“Tất nhiên là mình từ chối. Mình là của Seika-kun.”
Ifa nói khi nở nụ cười.
“Có phải mình đanh gặp rắc rối không? Mình không nghĩ người đó thực sự muốn mình ở trong cung điện của ngài ấy.”
"Không…. Mình nghĩ ngài ấy nghiêm túc đó”
"Là vậy sao? Nếu được vậy thì mình cũng thấy khá vui đó”
Ifa nói như thể cô ấy đang xấu hổ.
Và cứ thế chúng tôi tiếp tục hành trình.
*********
Chín ngày sau.
Thành phố được bao quanh bởi những bức tường hiện ra trước mắt chúng tôi.
Proto Asta, cố đô của Vương quốc Astilia.
Thành phố nằm ở một vị trí yên bình với những ngọn núi phía sau và những đồng cỏ trải rộng xung quanh.
Mặc dù có vẻ hơi nhỏ để làm vương đô trước đây, nhưng nó mang một vẻ trang nghiêm và lịch sử.
Xe dừng trước cổng.
"Chuyện gì vậy?"
“Chà, có vẻ như…… kẹt xe rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ trả lời.
Có vẻ như những xe ngựa của các thương gia đang đợi để vào thành. Lúc này trông hàng đợi có vẻ khá đông.
Phải công nhận là nhiều người thật. Có vẻ như chuyện trục đường hoàng gia chạy qua các thành phố lớn là sự thật.
“Seika-dono.”
Một giọng nói gọi tôi từ bên ngoài cỗ xe.
Khi nhìn ra, tôi thấy hoàng tử đã bước xuống xe ngựa và đi về phía chúng tôi cùng với một số lính hộ vệ bên cạnh.
"Ta xin lỗi. Chắc sẽ mất chút thời gian. Tại sao chúng ta không hít thở không khí trong lành khi vẫn còn có thể?
"Vâng thưa ngài."
Tôi quay đầu lại nhìn Ifa.
“Chúng ta xuống xe nhé?”
"Ừ, cứ làm vậy đi."
Ifa bước xuống trước và vươn vai.
"Nơi này khung cảnh đẹp quá."
Cô vui vẻ đi qua đồng cỏ.
Ifa có vẻ sung sức hơn tôi, nhưng chắc hẳn cô ấy đã mệt mỏi vì phải ngồi trên xe ngựa quá lâu.
Tôi nói chuyện với hoàng tử đang đứng gần. Ánh mắt đó vẫn dán chặt vào Ifa.
“Công nhận nơi này thanh bình thật.”
Hoàng tử cười khúc khích.
“Ta cũng nghĩ vậy. Ta cũng thích ở đây. Tuy nhiên giờ nó không còn bình dị như trước. Đó là lý do tại sao vào thành lại mất nhiều thời gian như vậy.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Những con ngựa của thương nhân có vẻ sợ hãi. Mới vài phút trước thôi……”
Sau đó.
Tôi cảm thấy sự hiện diện luồng sức mạnh cực kì mạnh mẽ.
Một thứ gì đó bay đến, tạo ra cái bóng khổng lồ dưới đất.
Tôi nhìn lên bầu trời và nhìn thẳng vào thứ đó—- .
"Đó là…."
Một con quái vật khổng lồ đang bay trên cao, ung dung dang rộng đôi cánh.
Hình bóng của nó tương tự như hình bóng của một con thằn lằn có cánh.
Đó là một con rồng.
Tôi đã nhiều lần nhìn thấy hình ảnh những con rồng trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chính mắt nhìn thấy một con rồng hàng thật.
Cũng có những hóa thân mạnh mẽ như thế trong thế giới trước đây.
“…… Nó vẫn chưa đi à?”
Hoàng tử bên cạnh tôi lẩm bẩm.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, hoàng tử bắt đầu giải thích.
“Có vẻ như nó đã bắt đầu việc bay quanh cách đây ít lâu. Nó có lẽ đang cảnh giác vì xe ngựa của thương nhân. Đó là lý do tại sao những con ngựa sợ hãi. Nhưng nếu chúng ta không làm gì thì nó sẽ không tấn công chúng ta.”
"Thần hiểu rồi….."
Tôi chắc chắn không cảm địch ý. Và chuyện nó sống với con người ở đây cũng đúng.
Tôi hỏi trong khi chuẩn bị một số thứ.
"Nó to thật đấy. Ngay cả trong sách, cũng có rất ít tài liệu đề cập đến việc chúng to lớn như vậy.”
Từ đầu đến đuôi, ước chừng dài ba mươi mét trở lên.
“Trong phân loại rồng thì nó thuộc một loại đặt biệt. Họ gọi nó là Greater Dragon.”
"…… Vậy sao?"
Đáng ra chuyện đó cũng phải nói trước chứ. Nếu tôi biết về điều đó, tôi có thể có tính toán khác. Nhưng không vấn đề gì hết.
“Nói về việc nó cảnh giác với xe ngựa. Có vẻ như kể từ khi chúng ta đến thì càng ngày càng đông thì phải.”
“Có thể chúng ta đã khiêu khích nó một chút……”
Ngay sau đó.
Con rồng lượn vòng quanh bầu trời.
Nó hạ thấp độ cao và lao thẳng vào chúng tôi.
“Nó đang lao đến hướng này.”
“Đúng vậy, nó đang đến. Nó có vẻ cảnh giác với chúng ta.”
Hoàng tử nói mà không hề di chuyển.
Tôi nhìn những lính canh khác và họ cũng không có vẻ gì sợ hãi. Chắc là họ quen với việc này rồi.
Con rồng hạ thấp độ cao hơn nữa và đến gần đến mức chúng tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt gồ ghề và lớp vảy đen của nó.
Rồi nó bay đi ngay phía trên chúng tôi.
Một cơn gió thốc vào đầu xe làm lũ ngựa sợ hãi hí vang.
Ifa ngã khuỵu xuống vì cơn gió cách tôi một quãng.
Tôi nhìn vào con rồng và nói.
“Cơ thể to lớn thật, nhưng những gì nó làm không khác gì con quạ canh giữ tổ.”
“……Seika-dono có vẻ khá gan dạ nhỉ. Ngay cả những mạo hiểm giả mạnh nhất cũng hét lên khi lần đầu chứng kiến điều đó.”
Hoàng tử ngạc nhiên nói.
"Nhưng cậu nói đúng. Nếu chúng ta không làm gì thì nó sẽ bay đi thôi.”
Con rồng lại bay bổng trên không trung.
Nhưng ở độ cao cao hơn một chút so với trước đây. Có lẽ hoàng tử đã đúng và nó sẽ rời đi sau một lần đe dọa nữa.
Con rồng lại tiếp cận.
Vào lúc đó, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh rõ ràng, lần này là từ mặt đất.
"Ta triệu hồi ngươi, từ lãnh địa hỏa ngục —- [Hổ dung nham]!"
Giọng một người đàn ông vang vọng.
Sau đó không biết từ đâu một con thú màu đen đỏ đột nhiên xuất hiện.
Con quái vật khổng lồ chạy nước rút trên đồng cỏ, phân tán sóng nhiệt xung quanh nó rồi nhảy lên không trung và tấn công con rồng đang đến gần.
Cả móng vuốt và răng nanh của nó đều không thể chạm tới con rồng trên bầu trời.
Nhưng con rồng sợ hãi đập cánh và bay về núi.
Tôi xem xét kỹ lưỡng con thú khi nó tru lên giận dữ với con rồng đã bỏ chạy.
Trông giống như một con thú dung nham.
Lớp da đen đỏ của nó là lớp giáp làm từ khoáng chất và dung nham. Nó có khuôn mặt tròn trịa, thân hình mềm mại giống như mèo, chỉ có sọc đỏ và đen trông giống như hoa văn loang lổ không giống của hổ bình thường. Vóc dáng của nó cũng khá kì lạ. Nhưng tầm vóc của nó gần gấp ba lần mấy con hổ bình thường,
Đó là một con Hổ dung nham…… một con quái vật lẽ ra phải sống trong núi lửa.
“Không hay rồi.”
Tôi lẩm bẩm.
Con thú dung nham vẫn đang rất phấn khích mặc dù con rồng đã trốn thoát.
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, lắc lư cơ thể —- và như để trút giận, nó lao về phía Ifa ở gần với nó nhất.
Ifa đứng đó với đôi mắt mở to.
Cô không hề có dấu hiệu bỏ chạy hay chống cự.
Tôi nhíu mày và kết ấn bằng một tay.
[Nham hợp ―――Thấu tắc thuật]
Vài cây cột trong suốt dựng lên trước con thú dung nham.
Con Hổ dung nham đạp vào cây cột và cắn nó, nhưng nó dày như một cây đại thụ nên nó không bị chọc thủng.
Không…… nếu nhìn kỹ thì bề mặt dường như đã bị nóng chảy.
Thạch anh trong “Thấu tắc thuật” có thể chịu được sức nóng của dung nham…. nhưng bộ giáp đó dường như có nhiệt độ cao hơn tôi nghĩ.
Tôi bỏ lại hoàng tử phía sau và bước về phía trước.
Tôi không biết nó là gì, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ xử lý vì nó nguy hiểm.
Con thú dung nham nhận thấy sự hiện diện và hướng mắt về phía tôi.
Đôi chân bốc cháy của nó đạp trên cỏ và tiến về phía tôi.
Răng nanh nó nhe ra.
Cùng khoảnh khắc tôi chuẩn bị giải phóng thuật từ thức thần vô hình—-
Hổ dung nham như thể bị kéo bởi một sợi dây cương vô hình và cơ thể của nó bị lộn ngược.
“Bình tĩnh lại, như thế là trái với khế ước”
Giọng nói của người đàn ông lại vang lên.
Nó phát ra từ một pháp sư mặc áo choàng đen, đằng sau có một vài người đi theo. Hắn ta đội một cái mũ trùm đầu lớn che phủ hoàn toàn đầu và cầm một cuốn sách đang mở trên tay phải.
“Đó có phải là….. cuốn ma đạo thư không?”
“Này, im lặng đi. Mi làm thế là trái với khế ước.”
Con thú đang vùng vẫy nhưng dường như bị ngăn cản không thể di chuyển.
Phép thuật trói buộc rõ ràng có liên quan đến cuốn ma đạo thư đó.
Con thú dung nham đang trong cơn thịnh nộ, nhưng nó không thể nào di chuyển.
"Đủ rồi, trở về đi."
Pháp đóng cuốn sách lại trong tích tắc và con quái vật dung nham biến thành những hạt ánh sáng và bị hút vào giữa các trang sách.
Cuối cùng tôi nhận ra.
Người đàn ông đó là Triệu hồi sư.
Là kiểu người ở tuyến sau, thiết lập khế ước với quái vật và triệu hồi chúng để chiến đấu theo ý muốn.
Nó hẳn là triệu hồi thú của hắn ta.
“Thật nguy hiểm, thật nguy hiểm. Ngài ổn chứ? Hoàng tử Cecilio.”
Với giọng điệu phù phiếm, triệu hồi sư bước về phía chúng tôi.
“Zekto, ngươi đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt của hoàng tử méo mó đáp lại.
“Ngươi biết là không có mối nguy hiểm nào đến từ con rồng mà! Tại sao ngươi triệu hồi con thú đó? Ngươi có thể đã làm hại những vị khách từ đế chế của chúng ta đấy!”
“Không, thưa điện hạ. Thần vừa cứu mạng ngài đấy.”
Người đàn ông tên Zekto nhún vai.
“Ngài không thể nói với thần rằng nó không có nguy hiểm. Nếu khách hàng hợp tác mà chết thì chúng thần sẽ gặp rắc rối. Bên cạnh đó, tình hình của đã thay đổi khi Điện hạ rời đi.”
“Mọi thứ đã thay đổi?”
“Vài ngày gần đây con rồng bay ít hơn hẳn. Nhưng thay vào đó nó có vẻ khá nóng nảy. Có vài cư dân thấy nó gầm gừ khi tới đây. Ngài hiểu không? Ngài có biết là nó đang dần trở nên nguy hiểm không ?.”
Hoàng tử rơi vào im lặng.
Gì thế này? Tên này này là ai?
“Thưa điện hạ, đây là ai?”
Tôi hỏi và hoàng tử nhìn tôi rồi nói.
“Xin lỗi, Seika-dono. Đây là Zekto, thủ lĩnh hội đánh thuê Zekto. Zekto, đây là Seika Lamprouge, sứ giả nghiên cứu về Rồng. Cậu ấy cũng là con trai của một bá tước hoàng gia. Xin đừng thô lỗ.”
"Hừ. Là một thằng nhóc à….A, thứ lỗi. Tên đó còn trẻ hơn cả Điện hạ mà lại là sứ giả nghiên cứu thì đó là một vấn đề lớn đấy.”
Phớt lờ người đàn ông với thái độ coi thường, tôi đặt câu hỏi.
“Một hội lính đánh thuê? Tại sao ở đây lại có thứ như vậy?”
Hoàng tử lắp bắp một lúc rồi trả lời hơi cay đắng.
“Để chế ngự con rồng.”
Gì cơ?
※ Thấu tắc thuật
Thuật tạo ra trụ thạch anh. Thành phần chính của nó là silic đioxit, nhiệt độ nóng chảy khoảng 1650°C, ổn định về mặt hóa học và có độ bền tuyệt vời. Nó cũng là chất phong phú nhất trong lớp vỏ trái đất.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage