Sân tập được chiếu sáng bởi ánh trăng.
Nơi đó cách biệt thự một quãng, là sân khấu cho trận quyết đấu đêm nay.
“Anh có hơi vội vàng thì phải? Anh Gray.”
Tôi nói với Gray đang đứng nắm chặt cây trượng của mình và lườm tôi.
“Không thể đợi đến ngày mai sao? Cha nói rằng ông ấy sẽ có mặt.”
"--Câm miệng"
Gray nói với vẻ mặt méo mó
“Mày câm mồm đi! Mày đã bắt đầu lên kế hoạch này từ khi nào thế!?”
"Sao cơ? Nếu là trường dạy ma thuật, thì em đã luôn muốn đến đó từ năm bảy tuổi. Chính anh đã luôn nói về nó mà, anh không nhớ sao?
"Mày ……! Đừng có mà hy vọng…… mày chỉ gặp may thôi! Nếu con quái vật không đột nhiên xuất hiện và mày không may mắn đánh bại nó, thì chính mày sẽ là người bị tống vào quân đội!!”
"May mắn sao."
Tôi cười gượng.
“Vậy thì lẽ ra anh chính là người đánh bại nó. Thay vì la hét và bỏ chạy.”
"Cha bảo ta không được rời khỏi biệt thự!"
“Vậy tại sao anh không nói thẳng điều đó với cha? Hay đúng hơn, ngay từ đầu, anh đã bị lơ đi vì hành vi xấu của mình từ lâu rồi.”
“Hành vi của tao không quan trọng! Miễn là tao có khả năng làm pháp sư.”
“Đó là thứ mà anh muốn cho mọi người thấy vào ngày mai, phải không?”
“Điều kiện của cha quá nhẹ nhàng…”
Gray nắm chặt cây trượng của mình.
“Không cho phép dùng ma thuật tấn công trên mức trung bình hả? Với cái điều kiện đó sao mà có thể thể hiện khả năng của tao chứ. Giờ thì không có luật lệ nào hết. Seika, hoặc là một trong hai chúng ta đầu hàng, hoặc không thể chiến đấu. Nếu một trong số chúng ta thua, thì người đó sẽ nói với cha rằng sẽ bỏ trận đấu ngày mai. Và rời khỏi nhà.”
“Ma thuật trên mức trung bình rất nguy hiểm mà? Ngày mai……Liệu có thể ăn nói được một cách bình thường không đây.”
“Mày sao thế?”
“…”
“Tao luôn ghét mày, Seika.”
“Em biết, anh trai. Em không biết tại sao, nhưng anh luôn coi em như kẻ thù”
Nghĩ lại thì…tôi cũng không biết tại sao?
Tôi đã nghĩ rằng vì tôi là con của tình nhân, nhưng liệu chỉ vì thế mà ông anh lại trở nên như này sao?
……Sao cũng được. Tôi không quan tâm.
“Em buồn ngủ rồi, nhanh lên nào.”
"Con mẹ nó chứ!"
Sức mạnh xoay chuyển quanh quyền trượng của Grey.
“――― Hỏa viêm kích! ! ”
Cột lửa đỏ thẫm phóng ra từ cây quyền trượng.
Ngọn lửa soi sáng màn đêm nuốt chửng tôi bằng sức mạnh của nó.
"Mày nghĩ sao hả! Y như ma thuật mà con nô lệ kia đã sử dụng, tao có thể làm dễ hơn nhiều!!”
“――――Nếu đã nói vậy, tại sao anh không làm nó mạnh hơn một chút?”
Khi khói lửa tan đi, tôi vẫn đứng đó và không hề hấn gì.
Gray mở to mắt kinh ngạc.
“….Phong thương trùy!! ”
Một ngọn thương gió phóng ra.
Nhưng nó không chạm đến tôi.
Khi ngọn thương gió va vào một khoảng không phía trước, nó biến mất, để lại một vệt sáng.
Tôi còn không cảm thấy chút gợn gió nào
“L-Lá chắn!? Ma thuật quang hệ!?”
“Vậy sao, ra là kết giới được coi là ma thuật quang hệ à .”
Tôi lơ đãng lẩm bẩm.
Chỉ một kết giới đơn giản sử dụng tám mảnh hình nhân giấy, nhưng có vẻ như Gray không thể làm gì được nó.
Tôi lấy ra một hình nhân mới.
—hình nhân có tóc của Grey được dính vào bằng sáp.
“Phong thương trùy!! Phong thương trùy!!! ”
“Anh ồn ào quá đấy. Không ma thuật gì nữa hết.”
Tôi viết lên hình nhân giấy của Gray bằng chú lực.
Gray một lần nữa vung cây trượng của mình xuống và liên lục niệm phép.
Nhưng lần này không có gì xảy ra.
“…? Phong thương trùy!!! Chết tiệt, Hỏa viêm kích! Có chuyện gì với ma thuật của tao vậy……? Mày đã làm gì?"
“Đứng yên đó.”
Tôi gõ vào hình nhân bằng chú lực từ tay mình.
Sau đó, Gray đang cố áp sát tôi, đột nhiên ngừng di chuyển.
“Sao thế này… Tao không di chuyển được…Cái này là ám hệ sao?”
Có phải ám hệ không à?
Hẳn là vậy rồi.
Có vẻ như thuộc tính quang và ám ở đây hoàn toàn không tương đương với âm dương.
“Haaa…”
Thở dài, tôi từ từ tiếp cận Grey.
Sau đó tôi vò nát chân phải của hình nhân một cách từ từ.
“Gaaaaaaaaaa!”
Gray hét lên, khuỵu gối phải và ngã xuống đất.
Mặt ông anh đầy bụi bẩn vì không thể che chắn.
“Này anh Gray. Nếu anh nói không có luật lệ, em nghĩ anh lẽ ra nên mang theo một thanh kiếm. Anh cũng có chút thành tựu kiếm thuật phải không? Mà, giờ nó cũng không quan trọng nữa.”
Trong khi nói thế, tôi vò nát tay trái của hình nhân.
Gray lại hét lên.
“A, a, mày làm……cái gì thế này, ma thuật kiểu này……tao chưa bao giờ nghe đến…….”
"Đúng rồi. Anh không nghĩ nó buồn cười sao?
Tôi nói khi đi vòng quanh Grey đang nằm trên mặt đất.
“Ma thuật có thể làm bất cứ điều gì cơ mà. Bởi, nó là một kỹ thuật tác động đến logic của thế giới. Nó có thể nguyền người khác đến chết từ xa, nó có thể cho ta nhìn thấy mọi thứ, thậm chí cả tương lai nữa, nó có thể chữa lành mọi vết thương hay bệnh tật, và trong một số trường hợp, ngay cả cái chết và linh hồn cũng phải theo lệnh.”
Trong khi nói, tôi vò nát nốt chân trái và tay phải của hình nhân.
“Nhưng khi nhắc đến bốn thuộc tính ma thuật, trong đó có hỏa và phong…… sao anh lại có thể sử dụng chúng một cách tầm thường như vậy? Thật lãng phí, anh có nghĩ vậy không? Anh có đang nghe em nói không, anh Gray?”
Khi tôi nhìn vào Gray dường như đã hết hơi.
Đúng như dự đoán, đến lần thứ tư thì không còn sức để mà hét nữa
À mà, hiện tại nó chỉ đau và không có tổn thương, nhưng nếu mặc kệ ông anh như thế này, tay chân của Gray sẽ thối rữa sau vài ngày.
Đây chính là thuật nguyền rủa.
“Anh nghĩ sao nào, anh Gray. Anh sẽ đầu hàng chứ?
“Tao đầu hàng… tha cho tao…”
"Được rồi."
Tôi vuốt hình nhân một lần nữa.
Và sau đó, tất cả các nếp nhăn do bị vò nát đều được kéo căng ra, và nó được phục hồi về như cũ.
Tôi lột phần tóc của Gray và vứt nó đi.
Lời nguyền đã hoàn toàn bị phá bỏ.
“Ư…”
“Ừm, em đoán là anh sẽ không thể di chuyển một lúc khá lâu đấy… Nhưng em sẽ yêu cầu anh giữ lời hứa của mình. Hãy nói với cha rằng anh sẽ bỏ trận đấu vào ngày mai và rằng cả việc sẽ rời khỏi nhà và gia nhập quân đội càng sớm càng tốt."
Không ngoảnh lại, tôi rời sân tập.
Xong rồi, hôm này nhiều chuyện xảy ra quá
“Hừm. Dám thách thức Seika-sama như vậy, đúng là một tên ngu muội.”
Yuki thò đầu ra và nói.
“Nhưng liệu có ổn không? Ngài đã thể hiện sức mạnh của mình, Seika-sama, nhưng lại để hắn sống.”
“Ta đã hứa với Luft rằng sẽ nhẹ nhàng.”
Ừ thì nhẹ nhàng.
Tôi hy vọng Gray sẽ học được bài học sau chuyện này, theo ý anh trai tôi
****
Ngày hôm sau.
Gray nằm trên giường và không chịu dậy, vì vậy tôi giành chiến thắng mà không mất chút sức lực nào
Nhưng mà ông anh này phát bệnh chắc không phải do tôi đâu.
Và rồi, Gray đã nhập ngũ đúng hạn ngay sau đó.……
Sau chuyện hôm qua thì huấn luyện quan ngũ chắc cũng chẳng là gì đâu
Tôi hy vọng Gray sẽ biết ơn.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage