Chương 4: Cường hóa sức mạnh thuộc hạ dễ thương của tôi
Kết luận, kết quả trận chiến hôm nay rất là tốt.
Vốn dĩ người elf có xu hướng sống trong rừng, năng lực cung tiễn của họ vì thế cũng rất siêu việt.
Ria cũng rất nhẫn nại. Ngoài việc săn chim trĩ, chúng tôi còn thu hái thảo mộc, nấm và trái cây để làm thức ăn.
Vừa về tới nhà, tôi quyết định nướng chim trĩ bằng cách cho nó vào đống lửa đặt ở trước hang.
“…Un. Ngon ghê!”
Bên ngoài rất giòn trong khi bên trong lại mọng nước!
Gia vị đơn giản chỉ có muối, nhưng ngược lại nó càng làm nổi bật hương vị của món ăn.
“Em rất sung sướng khi anh nói vậy, Chủ nhân-desu. Thức ăn còn nhiều lắm, anh hãy ăn thêm nữa đi!”
“Cảm ơn em, Ria.”
Tôi rất là xúc động khi được một nàng elf xinh đẹp làm thức ăn cho tôi vào buổi sớm.
Tôi tiếp tục xơi chú chim trĩ được Ria nướng.
Aaaah. Sẽ thật tuyệt biết bao nếu một cô gái như Ria làm vợ của tôi.
Ngoài việc là một mỹ nhân, cô ấy còn rất tử tế và đáng mến, lại giỏi về nấu ăn. Cô ấy quả thật rất hấp dẫn.
“Mà Ria nè, anh đang suy nghĩ một chuyện. Làm sao anh, ở thế giới cũ của anh, không dùng được ma thuật, nhưng ở đây thì lại dùng được? Thế giới cũ của anh gọi là Trái Đất, loài người bọn anh không phải tồn tại bất thường nào…Và anh chưa từng thấy ai xài ma thuật ở nơi ấy cả.”
“….Thế thì đúng là lạ thật desune. Ma lực là sức mạnh vốn có của mọi loài sinh vật sống. Em không thể nào nghĩ đến việc thứ như ma lực lại có thể không tồn tại được.”
Tạm thời, Ria chỉ có [Ừm] một tiếng.
“Đây chỉ là một giả thuyết nhưng, liệu ở thế giới mà Chủ nhân từng sống, có phải các ngôi sao đều chứa đựng Vật Chất Đen không?”
“…Vật Chất Đen là gì?”
“Vật Chất Đen, có tác dụng hấp thụ ma lực chung quanh và làm nó vô hiệu lực. Kể cả thứ như vậy thì trong thế giới của em chỉ thu được một lượng nhỏ thôi desu.” (dịch: VCĐ này là cục krypton đó =)) )
“Giờ anh đã hiểu rồi.”
Nếu là thế thì, tôi chỉ còn nước gật đầu trước lí do vì sao con người ở Trái Đất không thể dùng ma thuật.
Tuy vậy…đó không phải là việc mà giờ tôi có thể xác nhận được.
~connguoibadaosodazh~
“Fuue…mình ăn nhiều quá rồi….”
Lúc này là giờ xả hơi sau bữa ăn.
Tôi đang nằm dài trên giường, đắm chìm trong dư vị bữa ăn.
Không tốt. Bởi vì ăn nhiều quá mà tôi muốn uống nước.
“Được rồi. Lime, đi uống nước cùng thôi.”
“kyu~”
Tôi đi bộ cùng với Lime. Nó cũng đóng vai trò làm vệ sĩ riêng của tôi.
Tại vì có những quái vật còn nguy hiểm hơn cả slime bên trong rừng.
Vả lại đối với Lime, nó sẽ mang bổn phận thu thập thánh tích rơi vãi trên đất khi tôi bước đi.
Nhờ vả Ria cũng được, nhưng tôi không muốn. Vì vậy tôi xin lỗi Lime mỗi khi tôi ra ngoài uống nước.
“Xin anh đợi một lát!”
Ria kêu lên khi tôi sắp sửa đi ra.
“Em có điều muốn hỏi anh nhưng… Nếu như anh không phiền thì… liệu Chủ nhân có thể cho em một thánh tích được không?”
“Hửm? Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
“Em cực kì bận tâm đến nó trong hôm nay. Em là một thuộc hạ chẳng xứng với chủ nhân…Đó là lí do em muốn nhận được một thánh tích để em có thể mạnh hơn-desu.”
“…”
Ừm. Tôi cho là mình dính với Lime nhiều quá hả. Tôi càng dựa vào Lime nhiều chừng nào thì Ria càng thấy khó khăn chừng đó.
“Anh hiểu rồi. Anh nên hôn em gián tiếp giống như ngày hôm qua sao?”
Tôi thấy xấu hổ, không thể chỉ nhận thức được hoàn cảnh khi làm việc đó bởi vì tình thế hiện giờ của chúng tôi.
Đối với tôi, đó là chuyện nghiêm túc đe dọa sống chết khi cường hóa sức mạnh thuộc hạ.
“Không không. Ý em… nếu được, e-em thấy thực hiện miệng kề miệng với Chủ nhân s-sẽ đáng giá hơn….”
“Trực tiếp luôn hả?!”
“Đ-đúng vậy. Hiệu quả nhận của ma lực sẽ cải thiện đáng kể nếu từ miệng sang miệng. Đương nhiên, anh thấy không được thì thôi. Cách em nghĩ và nhận định thế này….giống như là em buộc Chủ nhân phải hôn em vậy desune!”
Không đời nào… không đời nào mà nó không thể đâu!
Tôi không ngờ rằng một cơ hội để hôn một cô nàng dễ thương như vậy sẽ tới!
“Nếu Ria không phải không thích, thì okê thôi.”
“…Anh chắc chứ?!”
Ria nở nụ cười như tươi như hoa, thể hiện sự đồng tình.
B,bộ tôi hiểu lầm gì à!?
Ria vốn dĩ muốn hấp thu ma lực để giúp bản thân mạnh hơn, và tôi cơ bản chỉ đáp ứng nguyện vọng của cô ấy.
Làm gì có ý nghĩa sâu xa nào nhỉ.
Tuyệt đối không có ý nghĩa nào khác ngoài cái ấy cả.
“V-vậy… xin anh thứ lỗi…”
Ria ngồi xuống kế bên tôi, nhẹ nhàng kê mặt vào sát mặt tôi.
K-không thể tin nổi.
Có phải tôi sẽ hôn một cô gái dễ thương như vậy hết lần này tới lần khác từ giờ trở đi không…?
Một khoảnh khắc run nhẹ, đoạn Ria đặt cánh môi em ấy vào mà không hề do dự.
Cho dù đó là một nụ hôn đi chăng nữa, thì vẫn là thứ không thể so sánh được với một bộ phim nước ngoài về gia đình hay bạn bè thân thiết đi nữa.
Là vì nó diễn ra với một người ngu ngơ và với mục đích chỉ là trao đổi nước miếng.
“Nn…. chyu~…… chiyu~…..”
Thế nhưng, sao em ấy lại bạo đến vậy chứ?!
Giống như một con vật đang ngấu nghiến thức ăn.
Bền bỉ, Từ tốn.
Lưỡi tôi và lưỡi em ấy xà nẹo như rắn quấn.
Tôi chưa từng thấy được một kiểu hôn thế này!?
Ở răng cửa, răng sau, tới lưỡi, nướu và vòm họng…
Gần như mọi nơi chốn trong miệng của tôi đều được liếm triệt để sau khi sự việc đã xong. (dịch: muốn hất bàn!)
“Tuyệt diệu…! Chủ nhân…ngon quá desu….! Liên tục…đều đều… sức mạnh đang chảy vào bên trong em…aaaaa…”
Phải chăng nước miếng của Con người, giống như thuốc kích dục?
Biểu cảm của Ria hoàn toàn khác hẳn với biểu hiện khi nãy.
Mặt em ấy đỏ bừng bừng, và mắt rơi vào trạng thái gần như trợn trắng hết cả.
Vẻ mặt bệ rạc của em ấy phô ra, khí khái đường hoàng thường ngày dã biến đi đâu chẳng rõ.
Uhmm!
Nếu em ấy thành ra như vậy, em ấy có thể trở lại!
Xốc lại tinh thần, tôi tiếp tục đón nhận cái lưỡi của Ria.
~connguoibadaosodazh~
Trong khi đó, hiện tại ở vị trí cách nơi ẩn náu xấp xỉ 30 km là Vương Thành Mizugard.
Sau khi một mặt trăng bị phá hủy bởi một vụ nổ không rõ ràng, Kinh thành rơi vào một cơn hỗn loạn chưa từng có.
“Hừ! Trong hoàn cảnh quan trọng thế này vậy mà đội nghiên cứu số 2 còn chưa trở về nữa!”
Trong kinh thành, một người nổi gân xanh trên trán đang mắng nhiếc thuộc hạ.
Ông là Đội trưởng Hội hiệp sĩ, Kazuru.
Từ góc độ có một mặt trăng bị phá hủy và phải giải quyết chuyện ấy, Kazuru, người bị đơn phương đẩy ra đón đầu sóng ngọn gió, trở nên mất kiên nhẫn.
Cư dân kinh thành, quyết định gọi sự kiện vừa xảy ra là [Ác quỷ Trỗi dậy] và làn sóng bát nháo vô tận cứ thế dâng cao.
Kazuru bị áp đặt một viêc ưu tiên hàng đầu phải làm trước nhất, đó là điều tra nguyên do mặt trăng bị hủy.
“Đội trưởng, tôi đã trở về!”
Giọng một cô gái trẻ vang lên bên trong đền thờ.
Tên của cô gái đang mang một thanh trường kiếm không vừa với thân hình là Rozetta.
Rozetta là một [Tân nhân], một chủng tộc xuất sắc về sự cân bằng trong số các thế hệ mới của Nhân loại; và Rozetta là một Con Át chủ bài của Hiệp sĩ Đoàn.
“Ồ! Rozetta à…! Cô đã về rồi! Nào, kết quả điều tra ra sao rồi?”
Kazuru đang tìm hiểu nguyên nhân mặt trăng bị hủy và cuộc nổi loạn, dựa trên sự kiện một di tích cổ mới được khám phá gần đây.
Bên trong di tích cổ đại có thứ mà Nhân Tộc để lại, đó có lẽ là một vũ khí chưa biết với kỹ thuật tân tiến.
Vật ấy được gọi là Regalia, ngay khi được phát hiện, nó sẽ được mang vào cất trong Kho báu của Vương quốc.
Nếu như một Regalia có sức phá hủy mặt trăng được tìm ra thì, họ sẽ dùng mọi cách để có cho được nó.
Nếu Regalia đó rơi vào tay một đất nước khác ―― tình hình thế giới sẽ bị đảo lộn chỉ trong tích tắc.
“Xin nhìn vật này một lát. Đây là thứ được khám phá trong cuộc điều tra.”
Kazuru nhìn vào vật Rozetta lấy ra và ông tròn xoe mắt kinh ngạc.
“Đây là… một cọng tóc…? Lẽ nào là một thánh tích..?!”
Người ta nói rằng một thánh tích chứa đựng bên trong nó một lượng ma lực khổng lồ khác biệt hoàn toàn với bình thường.
Do tính chất công việc của họ, Kazuru thường làm việc với thánh tích, nhưng ông chưa hề thấy một thánh tích nào có nhiều ma lực thế này bên trong.
“Kì quái… Thánh tích này mạnh hơn 10 lần so với những cái chúng ta có tới nay… Không đúng, dường như còn hơn nữa cơ?!”
“Tất nhiên phải vậy rồi. Thánh tích này không thuộc về Nhân tộc đã sống cách đây hàng ngàn năm… mà là Nhân tộc hiện thời đang sống trong thời đại của chúng ta hiện nay.”
“C-cô nói sao…!?”
Những lời đó làm Kazuru bị sốc.
“Cô đang nói rằng Tộc Người vẫn còn sống ở hiện tại?”
“Ai biết được. Cho tới nay thì… Nhưng mà, ngài không nghĩ chúng ta có thể đoán được lí do vì sao một mặt trăng bị phá hủy một cách đơn gian như vậy sao?”
“U, à phải. Chắc có lẽ là thật.”
Vào thời kì cổ đại, người ta nói rằng Nhân tộc bị diệt vong bởi vì sức mạnh của họ quá lớn.
Hậu quả cuộc xung đột của họ, mặt đất trở nên hoang tàn, và nghe nói là hậu quả đã phai nhạt theo thời gian.
Sau khi con người tuyệt chủng, những chủng tộc mới như Thú nhân, Elf, Tân nhân được sinh ra và xây dựng nền văn minh cho tới ngày nay.
“Đội trưởng! Việc thăm dò di tích…có thể để hết cho tôi không?”
“Ừ được. Nhưng, hôm nay không phải là hạn chót của cuộc điều tra sao?”
“À có. Nhưng, tôi có một số chuyện cá nhân….tôi không cần cấp dưới. Không biết có ổn hay không nếu cho tôi chỉ 1 tháng nhỉ.”
“….”
Kazuru thấy biểu hiện nghiêm túc của Rozetta thở dài một tiếng trong thâm tâm.
Với Kazuru, người đã có mối quan hệ lâu dài với Rozetta, biết rằng cổ là kiểu cô nàng bướng bỉnh sẽ không lui dù chỉ một bước.
“Hiểu rồi. Cô có thể làm theo ý cô muốn.”
“…Wa~ Cảm ơn ngài nhiều.”
Cúi đầu cảm ơn một cái, đoạn Rozetta rời đền thờ.
(Đợi em thêm chút nữa, Onee-sama…!)
Đội khảo sát đầu tiên được Ria dẫn dắt, đã được xem là bị tận diệt theo hồ sơ ghi lại.
Nhưng mà, thân thể Ria chưa được tìm thấy.
Rozetta kính trọnh Ria hơn bất cứ điều gì.
Rozetta, một cô gái ích kỉ sinh ra trong một gia đình khá giả, chỉ có thể leo đến vị trí hiện tại bởi vì sự hiện diện của cô ấy, đó hoàn toàn là nhờ sự dạy bảo của Ria.
Cao quí hơn bất cứ ai, con người mạnh mẽ đó không thể chết được.
Có lẽ chị ấy chỉ bị thương trong khi đang thăm dò di tích, và cũng có thể là Ria đang tự chữa trị vết thương ở đâu đó thôi.
(Em tuyệt đối sẽ tìm ra chị bằng mọi giá…!)
Rozetta vững quyết tâm, và bắt đầu lên đường cho chuyến thám hiểm khu di tích.
***eng hết rồi vậy nên dừng nhé***