Chương 3: Cách chính xác sử dụng ma thuật
“Suu….suu…Chủ nhân…”
Hôm đó, lúc tôi tỉnh dậy, tôi thấy Ria đang ngủ bên cạnh mình.
Cẩn thận nghĩ lại, đây hẳn là lần đầu tiên tôi ngắm nhìn em ấy.
Vì khi em ấy tỉnh, tôi không thể nào chạm mắt nổi bởi vì tôi liền đột nhiên căng thẳng.
Thôi kệ đi…
Ria thực sự là một cô gái xinh đẹp đến choáng ngợp khi tôi nhìn kĩ.
Em ấy cao khoảng độ 160cm.
Tay chân của ẻm đều dài và mảnh khảnh, giống như kiểu người mẫu lý tưởng ấy.
Bộ ngực cũng khủng nữa.
Tôi cam đoan em ấy nhất định phải ở F-cup nếu mà tôi ước lượng được bằng một cách kém tao nhã.
Với tôi việc được sống cùng một cô gái xinh đẹp thế này, thì có cho tiền tôi cũng không mơ thấy nổi nếu sống ở Nhật Bản.
“….Đợi đã. Chết thật.”
Tôi thất thần và đã ngắm nhìn cô không lịch sự suốt chừng 5 phút.
Thôi được rồi. Tôi nên đi kiếm chút gì uống trước khi Ria tỉnh.
Tôi rời khỏi hang với những suy nghĩ ấy trong đầu.
Và ở đó, một sinh thể to tướng huyền bí đang đứng ở trước của hang.
“C, cái gì thế này!”
“Chủ nhân! Có gì sao?!”
Ria giật bắn người nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng tôi.
“…Em hiểu rồi. Thứ đó nhất định trông như một con slime-desu ne.”
“Bộ slime ở thế giới này to đến vậy sao?”
Con slime có thân hình màu xanh lam, ước tính cao khoảng xấp xỉ 5m.
Đó là kích thước gần như có khả năng nuốt trọn cả một con gấu chứ đừng nói chi là con người.
“Không đâu anh. Slime là quái vật thậm chí một mạo hiểm giả non tay cũng có thể tiêu diệt. Nhưng con slime này… điều duy nhất em có thể nghĩ ra là nó đã nhận được một lượng ma lực khổng lồ từ một nguồn bên ngoài.”
“A-anh chắc là em nói đúng.”
“Cca… Đừng nói với em là…?!”
Ria nhận ra điều gì đó bất thường và ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
“Em phát hiện được gì sao?”
“Chủ nhân. Bộ anh, hồi tối…đi vào rừng một mình ư?”
“Ờ đúng rồi. Có gì không em?”
Trên đường được hướng dẫn tới đây, tôi thấy một dòng suối trong veo chảy ra ở gần nơi ẩn náu.
Vì hồi tối khát quá nên tôi đã lén đi uống nước.
“Cái đó chắc có lẽ là nguyên nhân. Con slime này lớn lên một cách vô lý bởi do đã hấp thụ nước mà Chủ nhân kê miệng uống.”
“…..”
Giờ thì “mị” đã hiểu.
Túm lại là, kiểu giống như khi tôi gián tiếp hun Ria hôm qua vậy.
Cái thế giới quỉ quái gì mà không để cho một Con người uống miếng nước một cách yên bình vậy….
“….vậy chúng ta làm gì bây giờ? Chúng ta không thể đi ra ngoài nếu có con kia được.”
“Xin anh đừng lo. Một kẻ địch ở cấp độ này em hạ dễ như bỡn…trong khi em lại mới được ban sức mạnh của Chủ nhân nữa…!”
Khi Ria bắt đầu mào đầu, cô ấy giơ tay hướng ra con slime trước mặt.
“Viêm Đạn!”
Ngay tức thời sau khi ẻm niệm thần chú, từ lòng bàn tay Ria một ngọn lửa lớn xuất hiện.
Tôi tự hỏi đấy có phải là do sức mạnh nụ hôn gián tiếp với tôi không?
Điểm sáng của sức mạnh ấy là có thể thi triển phép đơn giản chỉ bằng một từ.
“Na~…!”
Cha chả?!
Con slime…. Sinh vật này cường đại tới cỡ nào vậy?
Con slime to khủng bố, không có bị thương hại gì ngay cả với phép của Ria.
Trái lại, hình như chú slime đang hấp thu ma thuật tung ra với một vẻ thoải mái trong khi lại tăng thêm kích thước đồ sộ hơn trước.
“E, em sẽ tăng thêm sức mạnh và tấn công lại! Viêm Đ-…!”
“Khoan!”
Tôi vội vàng ngăn Ria, người sắp sửa tấn công chú slime, làm cổ dừng hành động.
“Từ đầu, thứ này… không phải nó không hề có địch ý với chúng ta sao?”
Giờ nghĩ lại thì, tôi thấy có rất nhiều cơ hội cho con slime này tấn công chúng tôi từ góc nhìn của nó.
Nhưng nó chưa từng tấn công chúng tôi lấy một lần, thế chả phải có khả năng rằng nó không hề mang ý tấn công nào đối với chúng tôi ư?
“Chủ nhân! Nguy hiểm đó!”
Khi tôi từ từ tiếp cận chú slime, Ria liền xanh mặt.
“Nè. Mi…..à, chú mày có lẽ tới chỗ ta vì có việc với ta, phải vậy không?”
“Kyu! Kyu!”
Khi tôi đang hỏi, chú slime nhanh chóng nén kích thước nó lại.
Sau đó.
Chú slime cuối cùng hóa thành kích cỡ bằng một quả bóng rổ, mò lại gần chân tôi và cọ cọ ra vẻ ngoan ngoãn.
“K, không thể tin nổi…! Một quái vật bày tỏ sự trung thành….!”
Ria nhìn chằm chằm chú slime, kinh ngạc trước sự việc đột ngột xảy ra ấy và diễn giải cho tôi.
“Được lắm. Từ giờ tên mi sẽ là [Lime]. Ta sẽ để mi làm bạn đồng hành của ta nên hãy chăm chỉ và bền chí nghe chưa?”
“Kyu! Kyu!”
Khoái tên tôi đặt, Lime kêu lên thích chí.
Vậy là do hoàn cảnh đó….tôi đã kiếm được một thuộc hạ.
~connguoibadaosodazh~
Sau khi có được một người bạn mới, tôi bèn chơi với Lime trong ngôi nhà.
“Lime. Tay đây!”
“Kyu!”
“Lime. Tay kia!”
“Kyu!”
Lime vươn một xúc tu ra mỗi lần tôi gọi em ấy.
Dường như Lime hiểu được những gì tôi nói.
Tôi thì đã hiểu một cách rõ ràng về chuyện đã xảy ra hôm qua.
Con Người trên thế gian này, có một loại ảnh hưởng phi thường mà thậm chí uống nước cũng phải thận trọng nốt.
Nếu sự tồn tại của tôi ra ánh sáng, chốn ẩn náu này sẽ không còn là nơi an toàn.
Để được sống yên bình từ giờ trở đi, tôi cần phải tập hợp được thêm nhiều bạn đồng hành như Lime thêm nữa.
“Ria. Em đi ra ngoài săn bắn đấy à.”
Ria lấy ra một cây cung từ phòng kho, đang sắp xếp chuẩn bị ra ngoài.
“Đúng ạ. Ưu tiên hàng đầu của em bây giờ là đảm bảo lương thực cho Chủ Nhân mà.”
“Em nên nói chuyện với anh chứ… nhưng anh muốn được đi cùng em nếu như điều ấy không cản trở em có được không?”
“…Không có gì đâu. Nhưng mà, không phải Chủ nhân sẽ thấy khó chịu khi phải làm việc sao?”
“Không hề hấn gì hết. Anh muốn đi vì anh muốn thế.”
Tôi hiểu đi ra ngoài là cực kì liều mạng, nhưng quả nhiên, tôi sẽ buồn chán nếu phải luôn luôn chờ đợi ở trong căn nhà này mãi.
Để có thể biết thêm về thế giới này, tôi cần phải đi ra ngoài.
~connguoibadaosodazh~
Tôi giương mắt ếch sau khi ra khỏi hang, có một cảnh quái lạ trước mắt tôi.
“Eto…sao lại có những hai mặt trăng…?”
Một mặt trăng đỏ ở hướng đông. Một mặt trăng màu lam ở hướng tây. Cả hai xếp thẳng hàng với nhau.
“Anh nói gì lạ vậy. Bình thường là có hai mặt trăng mà?”
“….”
Tôi không hiểu có phải môi trường khác nhau không mà thế giới quan của họ cũng thay đổi.
Đối với cư dân ở thế giới này, dường như việc có hai mặt trăng là điều bình thường.
“Chủ nhân. Em thấy một con mồi kìa.”
Đi lang thang một chốc, Ria hướng cây cung của mình lên trời.
Nhìn về hướng cung, một con chim mập mạp đang đậu ở một nhánh cây.
“Đó là Horohorochou. Horohorochou là thú hoang vì chúng không có nơi sống, thường được làm thức ăn.” (dịch: Horohorochou (ほろほろちょう)là chim trĩ)
Ria vừa giải thích một cách trôi chảy vừa bắn một mũi tên mà không để phí thời gian.
Ngay sau đó.
Con chim trĩ đang đậu ở nhánh cây, rơi xuống đất với một âm thanh lạo xạo.
Tốc độ mũi tên cô ấy bắn ra nhanh đến nỗi tôi không theo kịp, chú chim thế là toi đời nhanh chóng.
“Em giỏi quá!”
“Không đâu anh. Có gì to tát đâu.”
Ria khiêm tốn cất con chim trĩ vào bên trong một cái túi.
“Nếu anh thêm ma lực vào mũi tên, uy lực của nó sẽ tăng thêm và có thể khống chế ở một mức độ nhất định. Chủ nhân cũng có thể làm vậy nếu thực hành một lát.”
Tôi hiểu rồi. Tôi đoán vừa nãy Ria đã vận ma lực vào mũi tên.
Đó rõ ràng giải thích vì sao tốc độ mũi tên quá nhanh quá nguy hiểm.
“Nè. Anh có thể dùng được ma pháp không?”
“Đương nhiên là anh có thể rồi. Ma thuật nơi thế giới này là hành động can thiệp vào quy luật tự nhiên bằng cách dùng ma lực bên trong cơ thể mình. Người có lượng ma lực khôn cùng như chủ nhân, tất nhiên là có thể dùng ma thuật dễ như chơi ý.”
Giỡn vui quá em?
Em nên nói với tôi sớm hơn chứ.
Việc có thể được đọc thần chú và dùng phép thuật luôn là giấc mộng của tôi suốt từ hồi còn học tiểu học đấy.
“Làm sao anh dùng được ma thuật?”
“Điều quan trọng nhất là hình ảnh. Trước hết, anh cần phải [Chọn mục tiêu] và loại ma thuật nào mà anh muốn dùng.”
“Hiểu rồi. Lựa mục tiêu phải không.”
Vậy thi—
Lấy mốc là một cái cây chả có gì vui hết, với lại tôi cũng muốn săn một con mồi như Ria.
Liệu có con mồi nào ở quanh đây không ta?
“Eto! Cái bóng đang lơ lửng trên trời kia là gì vậy?”
Nhìn chung quanh một hồi, tôi xác định được một cách cẩn thận một cái bóng bí ẩn đang lơ lửng trên trời.
“Con quái vật đó gọi là Tenryuu (Thiên Long). Loài Thiên Long sống ở những chỗ ngoài tầm với và nổi tiếng vì chúng không bao giờ xuống đất.”
“Về cơ bản thì nó là một loài quái vật hiền lành, nhưng sau mỗi 100 năm một lần chúng lại gây nên thảm họa, vì vậy Hội Mạo Hiểm Giả đưa ra phần thưởng nếu chúng bị diệt trừ.”
“Anh hiểu rồi. Đó là rồng.”
Còn quá xá xa từ đây để xác nhận chi tiết.
Nhưng mà, cái bóng ấy rõ ràng là thon và hình dạng giống như con rắn.
Vậy chắc tôi nên thử lấy con Thiên long khủng bố đó làm mục tiêu và dùng ma thuật xem.
“Sao vậy? Em thấy trong người có sao không?”
“…Em không sao. Xin anh đừng để tâm. Em chỉ thấy hơi chút chóng mặt thôi.”
Sau khi Thiên long được mang ra làm đề tài, Ria trở nên xanh mặt.
Chắc có lẽ là có một kí ức xấu về loài rồng mà cô ấy nhớ được.
“Chọn mục tiêu xong rồi thì anh sẽ làm gì?”
“Bước kế tiếp là thi hành ma thuật. Thử nghĩ [Mình muốn làm cái gì?] trong đầu trong khi dùng ma lực nội tại. Anh cũng có thể ngâm thần chú để làm cho hình ảnh rõ ràng hơn.”
Fumufumu.
Vậy ra chính xác thì không cần phải niệm chú, chỉ cần tưởng tượng ra thôi.
Tôi quyết định bắt chước phép Ria đã dùng trước kia như một cơ hội thử nghiệm.
Và đương nhiên, mục tiêu của tôi là Thiên Long đang bay trên trời.
“Viêm Đạn!”
Khắc kế tiếp sau khi đọc chú ngữ.
Một quả cầu lửa to đùng hiện cách chúng tôi 200m ở trên trời.
Nhiệt độ của hỏa cầu đủ nóng để làm bốc hơi những đám mây gần bên đó và nó lao thẳng tới vị trí con Thiên Long.
Con Thiên lon đã ăn trọn pháp thuật của tôi, ré lên tiếng đau khổ ngắn ngủn và thân hình nó tích tắc hóa thành tro tàn.
Quái quỷ…ma thuật vừa nãy là thế lào…?!
Nó còn chưa tới mức làm giật mình cơ mà….?
Đáng sợ quá.
Đ-đợi đã….sức mạnh đó chắc không bằng vũ khí hạt nhân đâu nhỉ?
“Ooô, kinh quá. Đúng là Chủ nhân nha! Giết được ngay cả một Tenryuu từ khoảng cách này……Anh siêu siêu giỏi luôn!”
Thật hú vía là lần đầu dùng ma thuật của tôi lại nhắm vào một quái vật bay trên trời.
Nếu tôi dùng ma thuật với quái vật trong rừng, tôi e rằng sẽ chẳng có thứ nào còn lại cả.
Nhận ra tôi vừa thoát được một thảm họa, thật là nhẹ nhõm.
Sau đó… DOGAAAAAAAN!
Một dư chấn khủng khiếp truyền thẳng xuống mặt đất.
Ngẩng lên nhìn trời khi tôi nghĩ không có gì xảy ra, một cảnh tượng khó tin xảy ra ngay trước mắt tôi.
“Mặt trăng…mất tiêu rồi-i-i…?”
Mặt trăng xanh lam được coi như treo trên bầu trời phương tây, đã tan xác từng mảnh và biến mất hoàn toàn.
“CHỦ NHÂN TUYỆT VỜI QUÁ ĐI! Thậm chí hủy diệt luôn cả mặt trăng vì không thỏa mãn với thiên long sao!”
“….Thế-cái ấy có tệ không? Bây giờ một mặt trăng đã mất, hệ sinh thái đa dạng của thế giới này có thể sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực…”
“Chủ nhân không cần lo lắng cái đó. Đó là lỗi mặt trăng vì nó quá yếu thôi!”
“……”
Ria cũng có lí khi nói vậy.
Tôi không có sai.
Sai là ở mặt trăng, vì nó quá sức yếu!
Về tới tình huống này, tôi quyết định ngừng suy nghĩ về nó vì tôi gần như muốn phát bệnh.
Bây giờ môi trường sẽ thay đổi, thường thức cũng sẽ đổi theo.
Thường thức của những đứa trẻ mới sinh ra trên thế giới này kể từ giờ sẽ có đoạn là [Thế giới chỉ có một mặt trăng].