Saikyou Mahoushi no Inton Keikaku (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 2 - Chương Bảy: Hỗn Loạn Hội Tụ

Ngay trước khi trở về trụ sở chính, Alus gỡ bỏ mặt nạ và áo choàng.

Nếu cậu vẫn cứ đeo khư khư chúng, cậu sẽ bị coi là đối tượng khả nghi và rắc rối sẽ mò tới. Thêm vào đó, công việc của cậu gần như đã có thể coi là hoàn thành rồi, vì vậy cậu không cần phải ngụy trang nữa.

Khi tới được đích, Tesfia được đưa thẳng tới bệnh viện dã chiến (dù được gọi như vậy, nhưng nó cũng chỉ ngang cỡ bệnh xá của Học viện là cùng). Vết bỏng của cô cần phải được xử lý càng sớm càng tốt để không để lại sẹo.

Tesfia từ chối được chữa trị, nói rằng nó không phải điều gì quá to tát, nhưng Alice––người đã mừng đến phát khóc khi cô trở về––nhanh chóng dập tắt chút kháng cự cuối cùng của cô ấy.

Tesfia chỉ còn biết miễn cưỡng đi theo nhân viên cứu hộ vào trong căn lều, nơi một Ma pháp sư chữa trị đang ngồi đợi.

Ma thuật chữa trị liên tục được cải tiến, nhưng nó vẫn không thể ngay lập tức chữa lành những vết thương sâu. Cùng lắm thì nó chỉ có thể kích hoạt các tế bào và đẩy nhanh khả năng tự hồi phục của cơ thể mà thôi.

Mọi chuyện sẽ khác nếu như có nhiều Ma pháp sư chữa trị tham gia cùng một lúc, nhưng Ma pháp sư mà có thể dùng được phép chữa trị hiện nay tương đối hiếm.

Khi dùng phép chữa trị, người làm phép cần phải thay đổi ma lực của họ sao cho trùng khớp với của bệnh nhân. Thông thường, tính cách của con người ảnh hưởng rất lớn đến ma lực, và mỗi người sẽ có một bước sóng đặc trưng. Đó là lý do người chữa bệnh sẽ cần phải khớp bước sóng ma lực của mình với của bệnh nhân để giảm đi nguy cơ cơ thể họ không tiếp nhận ma lực.

Đồng thời, Ma pháp sư chữa trị sẽ cần phải xử lý trên cấp độ tế bào, thúc đẩy quá trình tự hồi phục thông qua ma lực. Điều đó còn vượt xa mức độ kiểm soát ma lực khéo léo, đòi hỏi phải có kĩ thuật hoàn hảo để điều chỉnh trên cơ sở từng tế bào.

Nó khác biệt hoàn toàn so với kĩ thuật điều khiển ma lực của Alus, và luôn luôn có nhu cầu cao.

Ma pháp sư tại ngũ sẽ luôn phải đối mặt với việc gặp chấn thương, nhưng những cô thiếu nữ thì nên chữa lành vết thương của mình ngay khi có thể.

Tesfia vẫn chưa biết đủ về thế giới này để có thể lớn tiếng khoe khoang về những vết sẹo được biết tới như ‘đồ trang trí của các Ma pháp sư’. Thật may là vị Ma pháp sư ở đây vẫn có đủ khả năng để chữa lành vết cắt trên má và trán của cô ấy mà không để lại sẹo.

Một khi đã tránh được khỏi tầm mắt của Tesfia, Alice cúi đầu trước Alus. “Cảm ơn cậu, Al.”

Nụ cười rạng rỡ của cô ấy giống như một liều thuốc gạt bỏ đi nỗi u ám mà Alus đang cảm nhận, đồng thời chữa lành cái cảm giác chán nản khi phải đối phó với bao nhiêu là rắc rối.

Nhưng nó đúng thực chỉ toàn chuyện rắc rối. Khi nghĩ lại về con nhện khổng lồ, cậu nhận ra mình chưa bao giờ nói nhiều đến thế trong lúc tiêu diệt Fiend.

Alus chìm sâu trong suy nghĩ. Vào lúc đó, cậu nhớ là mình đã cảm thấy vui sướng một chút trong khi chiến đấu––mặc dù đối thủ ở cấp độ đó không đủ để làm cậu thỏa mãn––cùng với một cảm xúc khác. Giờ khi nghĩ lại, cậu bắt đầu nhận ra lời nói và hành động của mình vào thời điểm đó như thể tới từ một người khác vậy.

Dù chỉ là thoáng qua… cậu nghĩ mình đã thật sự tức giận, một thứ mà cậu chưa từng cảm nhận được trong suốt một thời gian dài. Nói là vậy, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy giận dữ với Fiend trước đây, nên giờ có hơi quá sớm để kết luận điều đó.

Nhưng kết quả là cậu đã tiêu diệt hoàn toàn con Fiend, vậy nên nếu nhìn từ góc độ của người ngoài, điều đó cũng giống như một sự trừng phạt sinh ra từ tức giận vậy.

Alus phân tích một cách khách quan về tình huống đó. Nếu điều đó là thật, vậy thì tại sao cậu lại cảm thấy như vậy?

Tuy nhiên, dù cậu có vắt óc suy nghĩ thế nào đi nữa cũng không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, vì vậy có nghĩ thêm cũng chả để làm gì. Vì Alus là người thiên về logic nhiều hơn, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Do vậy, cậu thẳng thừng đáp lại lòng biết ơn của Alice, “Chỉ là tình cờ mà thôi.”

Thực tế, cậu không hề biết yêu cầu giải cứu cuối cùng mà mình nhận được là từ nhóm của Tesfia, vì vậy đó thực sự là chuyện tình cờ.

Cơ mà Alice không tin vào điều đó. Cô ấy nghĩ rằng cậu đã lo lắng cho cô bạn thân của mình, và dùng tất cả những gì mình có để cứu cô ấy; và vì thế cô nhìn vào cậu với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.

Alus quyết định phớt lờ Alice khi cô bắt đầu cảm ơn cậu liên tục.

Sau một hồi, Alice lại thấy lo lắng cho tình trạng của Tesfia, và chạy về phía bệnh viện dã chiến sau khi đã cảm ơn cậu thêm một lần nữa.

Đúng là ăn ngủ không yên, Alus thầm nghĩ trong khi tiễn cô ấy.

Không lâu sau đó, Alice quay trở lại với tâm trạng đầy hứng khởi, với nụ cười rạng rỡ nở thên môi, như thể cô có điều gì muốn nói với một Alus với bộ dạng khó gần. Đó quả thực là một nụ cười ngây thơ và quyến rũ, nhưng chắc chắn nó còn ẩn chứa ý nghĩa nào khác nữa. “Al, lát nữa sẽ có một buổi đào tạo thực tiễn… nhưng nhóm của mình ai cũng mệt và sẽ không tham gia nữa. Vì vậy mình cũng khá là rảnh…”

Buổi đào tạo thực tiễn là không bắt buộc, nhưng hiệu trưởng vẫn quyết định nối tiếp nó vào buổi học ngoại khóa, cho rằng sẽ không có nhiều người tham gia. Và nếu như vị trí giám sát viên không cần đến, vậy thì vai trò của Alus đến đây cũng là kết thúc. Tuy vậy cậu vẫn cần phải giữ liên lạc trong trường hợp có chuyện gì xảy ra.

Cậu biết Alice định nói gì. Và khả năng cao Tesfia chính là người đã cho cô ý tưởng này. Việc cô hỏi vòng vo có lẽ là bởi cô ấy cũng nghĩ cho cậu. Nhưng trong tình huống này, cậu nghĩ làm thế còn tệ hơn.

“Được rồi.” Dù chưa hề cảm thấy mệt mỏi sau khi chiến đấu, cậu thực sự thấy việc này rắc rối. Tuy nhiên, cậu không nói ra điều đó. Nếu làm thế, cậu sẽ tạo ra sự khác biệt trong cách đối xử của mình với cả hai.

Với việc Tesfia có hứng thú với phép Mistlotein, hai học sinh của cậu dù có hơi phiền phức, nhưng độ hăng hái của bọn họ thì phải đạt điểm tối đa.

“Tôi nghe nói cậu cũng thành công tiêu diệt một vài con Fiend.” Alus thở dài. “Không thể tin là tôi đã nhầm về cả hai người bọn cậu.”

Hay nói cách khác, Alice đã hoàn thành tiêu chí để vượt qua bài kiểm tra mà cậu đặt ra, cũng giống như Tesfia. Cũng có nghĩa là từ giờ họ sẽ được nhận sự chỉ dẫn hoàn toàn từ Alus không chút hạn chế. Do đây là điều mà chính Alus đã đặt ra, giờ cậu không thể rút lui được nữa.

“Cậu biết đấy, mình cũng không ngại gặp phải một con cấp B khác đâu.” Alice che miệng phì cười, có lẽ là do đã nghe hết mọi chuyện từ Tesfia.

Alus lườm cô. “Đừng có mà tự mãn quá.” Cậu biết rằng cô ấy chỉ đang đùa thôi, vì thế cậu bỏ qua cho việc đó bằng cách búng nhẹ vào trán cô.

Dù vậy, Alice vẫn cảm thấy hạnh phúc, và nhảy chân sáo đi theo cậu.

Khi Loki quay trở về, Alus gửi lời cảm thông tới cô ấy sau khi tội lỗi nhờ cô tiếp tục để mắt đến những học sinh chọn ở lại.

Và cứ thế, buổi học một đối một giữa Alus và Alice bắt đầu.

Một khi họ rời khỏi trụ sở chính, Alice bỗng hỏi cậu như thể cô vừa chợt nhớ ra. Nhưng với cái cách cô tò mò nhìn từ phía sau từ đầu đến giờ, cô ấy chắc hẳn phải kiềm chế lắm mới không bật hỏi ngay.

“Đó có phải là… AWR của cậu không?” Cô ấy chỉ về phía thanh Night Mist đang treo trên hông cậu.

Đây là một đặc điểm mà cô giống hệt với cô bạn thân Tesfia của mình. Bọn họ sẽ hỏi về bất cứ thứ gì thấy bắt mắt, và điều đó càng thể hiện rõ hơn nếu vật đó thuộc về Ma pháp sư vĩ đại nhất.

“Cậu muốn xem nó không?”

Cậu biết thừa câu trả lời mà không cần phải hỏi. Hay nói đúng hơn, khuôn mặt cô đã thể hiện quá rõ cho việc đó. Tuy vậy, cậu vẫn quyết định hỏi lại cho chắc. Mặc dù câu trả lời đã rõ ràng, nhưng Alus đã tháo bao kiếm khỏi thắt lưng ngay từ khi nghe thấy câu hỏi của cô rồi.

Và đương nhiên, Alice gật đầu cái rụp.

“Nó hơi nặng một chút đấy.”

Alice nâng nó lên bằng cả hai tay như thể đây là một kiệt tác nghệ thuật. Như thể cô là một chư hầu đang nhận lấy bảo vật từ vị chúa công của mình vậy. “Ồ, đúng là vậy thật!” Tay cô hạ xuống một chút từ sức nặng bất ngờ của nó.

Cô đưa tay về phía tay cầm của nó và thì thầm, “Nó đẹp thật đấy.”

“…”

Có một khoảng lặng trước khi Alus phản ứng lại, do đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có ai đó nói như vậy. Night Mist với lưỡi kiếm màu đen nhám thường được miêu tả như một vũ khí thô kệch và đáng sợ, và cậu cũng tin rằng nó là một AWR chuyên dùng để tiêu diệt Fiend.

Cậu nghi ngờ khiếu thẩm mỹ của cô có gì đó khá kì lạ, và bắt đầu giải thích về thanh đoản kiếm giống hệt như những gì cậu đã nói với Loki trước đây.

“Mình dùng thử có được không?” Alice nói thế không có ý là sẽ dùng nó để tiêu diệt Fiend, mà là để truyền ma lực qua đó.

“Tôi không phiền đâu,” Alus ngay lập tức trả lời. AWR của cậu có khắc thuật thức ở trên, nhưng chỉ truyền ma lực qua đó thôi sẽ chẳng làm sao hết. Và nếu Alice định làm thế, cậu dám chắc cô ấy sẽ lại dùng đến phương pháp vụng về và thiếu hoàn thiện mà cô hay dùng trong lúc luyện tập. Dù dạo gần đây cô ấy đã cải thiện đáng kể… nhưng Alus không muốn nói ra thành lời.

Nếu cô ấy có thể trở nên giỏi hơn chỉ từ việc khen ngợi thì thật tốt quá, nhưng nếu cô ấy bắt đầu tự mãn từ điều đó thì sẽ thật khó chịu.

Alice bắt đầu truyền ma lực qua Night Mist.

“…?”

Nhưng chỉ có Alus nhận ra có điều gì đó khác thường.

Alice đang tập trung vào việc điều khiển ma lực như mọi khi. Khi cô cường hóa thanh Night Mist, nó không chỉ giới hạn ở mỗi lưỡi kiếm, mà còn cả sợi xích trong bao kiếm nữa, và bản năng của Alus vừa mách bảo rằng có chuyện gì đó kì lạ vừa diễn ra.

Trong lúc vẫn tập trung vào việc truyền ma lực mà không để ý đến phản ứng của Alus, Alice há hốc mồm ngạc nhiên. “––!! Cái này còn kéo dài đến mức nào vậy…?”

“Sợi xích này dài 50 mét.”

“Không thể nào!!” Có lẽ do chán nản, dòng chảy ma lực của Alice bị dừng lại nửa chừng và biến mất.

Nhưng chắc chắn Alus đã nhìn thấy nó––hay nói chính xác hơn, cảm nhận được.

Ma lực của cô ấy đã khiến cho một mặt xích phản ứng lại, dù chỉ là thoáng qua… mắt xích đó chính là cái có khắc công thức cho phép Morshonell Link mà Alus đã dùng để cứu Tesfia.

Cậu không thể đưa ra được câu trả lời ngay cho câu hỏi tại sao nó lại xảy ra. Cậu nhanh chóng bác bỏ kết luận tạm thời vừa nảy ra trước cả khi suy ngẫm thêm về nó. Tính tương thích của cô ấy đáng ra phải là nguyên tố ánh sáng mới đúng. Đây có lẽ là phản ứng sai lệch chăng…? Không, thế lại càng vô nghĩa.

Trong tất cả các thuộc tính, ánh sáng và bóng tối là đặc biệt hiếm và được gọi là các nguyên tố. Alus rất tự tin vào khả năng phản ứng chính xác với ma lực của Night Mist. Thêm nữa, phần mắt xích mà có khắc công thức của Morshonell Link là một thuật thức không-thuộc-tính. Cấu trúc của phép thuật đó đặc biệt đơn giản, là do không hề có thuật thức xác định nguyên tố ở trong đó. Đó là lý do nếu được phân loại, nó sẽ được xếp vào dạng không có thuộc tính.

Với việc phản ứng của mắt xích quá yếu, rất khó có thể biết chắc được. Theo như những gì mà Alus biết, thuộc tính của Alice là ánh sáng. Nhưng đồng thời, khả năng cao là cô ấy cũng có cái gì khác đặc biệt của riêng mình, giống như cậu vậy.

Tuy nhiên, giờ vẫn còn quá sớm để quyết định được liệu ma lực của Alice có chứa một tính chất khác hay không. Dù cậu khá hứng thú với vấn đề này, cậu tạm để lại chuyện đó sau và không nói gì cả.

Sau thời điểm đó, Alice đã dành tương đối thời gian để nhận sự chỉ dẫn từ Alus, đôi lúc Alus cũng sẽ tham gia hỗ trợ, và họ đã thành công tiêu diệt hơn mười con Fiend. Nhưng với việc số lượng Fiend ở quanh trụ sở quá ít, họ đã phải rời đi khá xa.

Trong số những con bị tiêu diệt có một con hạng C; tuy nhiên, có vẻ như thế vẫn là quá khó cho Alice, vì vậy Alus đã phải tự tay xử lý nó.

Alice không hề tỏ ra sợ hãi khi đối mặt với Fiend. Đó có lẽ là do Alus đang đứng cạnh, nhưng cô vẫn không hề lùi bước khi phải đối mặt với những đối thủ đáng gờm. Đó là lòng dũng cảm đáng ngưỡng mộ, một thứ mà mọi Ma pháp sư nên có.

Sau khi quan sát khả năng thương thuật của Alice, Alus cảm thấy nó khá ấn tượng. Cô ấy vẫn còn phần nào bị hạn chế bởi phong thái của mình, nhưng càng có thêm kinh nghiệm, phong cách chiến đấu của cô sẽ càng thích nghi với việc đối phó với Fiend hơn.

Nhân tiện, phép cường hóa của cô ấy vẫn chưa đủ sức mạnh để có thể gây sát thương cho Fiend cấp C. Tesfia có lẽ cũng tương tự như vậy. Tuy nhiên, giữa hai người họ có một điểm khác biệt… một điều về Alice mà khiến cô ấy thấp kém hơn so với Tesfia.

“Đấy là phép thuật duy nhất cậu có thể dùng à?” Alus hỏi, ngay lập tức xử lý con Fiend mà cô ấy không đối phó được.

“Đúng vậy. Đấy là lý do mình không thể gây sát thương hiệu quả đến Fiend.” Alice mỉm cười, gãi má với ngón tay vẫn dính đầy đất. Phép Reflection và Reduction của cô ấy là vô cùng mạnh để đối phó với Ma pháp sư, và có thể bảo vệ cô trước những đòn tấn công của Fiend, nhưng nó không đủ mạnh để ra đòn kết liễu.

“Nếu cứ thế này, cậu chỉ có thể tiêu diệt được đến cấp D là cùng thôi.”

“…Chỉ có một số ít thần chú tấn công thuộc hệ ánh sáng, và chúng đều rất khó học.” Chính Alice cũng biết mình không thể cứ tiếp tục thế này được. Nhưng vấn đề về nguyên tố của cô ấy sẽ không dễ dàng được giải quyết chỉ trong ngày một ngày hai. Vì những lời vừa rồi nghe giống như một cái cớ, cô gượng cười, như thể đã bỏ cuộc vậy.

Tính tương thích với nguyên tố ánh sáng là bẩm sinh. Rất ít Ma pháp sư có nó. Ngay cả khi đem so với tính tương thích của bóng tối, cái mà cũng xuất phát từ bẩm sinh, số lượng những người dùng được ma pháp ánh sáng là vô cùng hiếm. Đó là lý do tại sao cho đến hiện tại vẫn không có thông tin chi tiết về đặc điểm của nó, và nguyên do mà nó phải bắt nguồn từ bẩm sinh vẫn là một điều bí ẩn.

Trong lĩnh vực nghiên cứu về ma pháp, các nỗ lực nghiên cứu được tập trung cho những thuộc tính phổ biến hơn. Chính vì vậy, tình trạng nghiên cứu hiện nay về hai nguyên tố đã bị tụt hậu một cách vô vọng.

Alus có thể dùng được những phép thuật cấp cao của tất cả các loại thuộc tính, nhưng nguyên tố thì không. Đúng như tên gọi của nó, phép thuật không-thuộc-tính chắc chắn không thể dính dáng gì tới thuộc tính được, điều đó cũng bao gồm cả hai nguyên tố kể trên.

“Tôi hiểu rồi… Chà, nếu cậu tự nguyện làm chuột bạch cho nghiên cứu của tôi, tôi có thể tìm hiểu thêm về chuyện đó,” Alus nói, khiến cả cậu cũng phải ngạc nhiên.

“Hmm?!” Vẫn nụ cười nở trên môi, Alice nghiêng đầu khó hiểu. Mặt cô đang thể hiện ra đúng câu hỏi, “Cậu đang nói cái gì vậy…?” và đang để lộ ra vẻ đặc biệt lo lắng.

Có lẽ cũng nhận ra việc dùng từ chuột bạch không phải là một ý hay, Alus tự sửa lại. “Ý tôi là, nếu tôi có thể khám xét qua cơ thể cậu, tôi sẽ hiểu rõ hơn về nguyên tố ánh sáng và có thể tạo ra được một phép thuật mới.”

“Huh?!” Cái này còn khiến cô ấy sốc hơn, bởi cô đang dùng tay ôm lấy người và đông cứng tại chỗ. Cái cụm từ ‘khám xét cơ thể’ mang một ý nghĩa khác với những cô gái đang độ tuổi mới lớn.

Alus chợt nhận ra rằng mình đã có thể nói rõ thêm một chút nữa, nhưng cậu chưa từng có ý định ép buộc cô ấy. Mặc dù cậu có hứng thú với thần chú về các nguyên tố thật, hiện có quá ít thông tin về nó, và cậu chỉ nghĩ rằng sẽ thật hay nếu có một người để mình nghiên cứu.

Nhưng sau cuộc trao đổi vừa rồi, Alus ngay lập tức tỏ ra chán ngấy. “Thế tôi chả quan tâm nữa,” cậu lạnh lùng nói, không hề có chút hài hước nào trong lời của mình. Chính vì lẽ đó, giọng điệu của cậu nghe đặc biệt khắc nghiệt, khiến cho bầu không khí bỗng căng thẳng lạ thường.

“Ah, oh, mình chỉ đang đùa thôi.” Alice nhanh chóng nhận ra thay đổi này, và nói thêm vào như để xin lỗi cho việc đã hiểu nhầm động cơ của cậu ấy. “Nhưng cậu thực sự định khám xét người mình sao…?”

Má cô càng ngày càng đỏ hơn. Dường như cô ấy đang tưởng tượng ra cái cảnh mà Alus vừa đề cập tới. Đến cả vòm tai cô cũng bắt đầu ửng đỏ theo, và cô ấy nhìn xuống người mình, đến một bộ phận đặc biệt phát triển, rồi ngẩng mặt lên nhìn cậu xấu hổ.

Khi thấy thế, Alus buộc phải nói thêm vào đề nghị của mình. “Tôi không biết là cậu đang nghĩ tới cái gì, nhưng có lẽ cậu đã hiểu nhầm rồi. Mà thực tế, cậu nghĩ tôi là cái gì cơ chứ?”

“Ừ thì… Một đứa con trai?”

“…Không. Mà không, đúng là thế. Nhưng tôi sẽ chỉ đặt cậu vào một cỗ máy đặc biệt chuyên dùng để phân tích thông tin cơ thể mà thôi. Tôi cũng cần cậu phải thay sang bộ đồ của bệnh nhân để tôi có thể kiểm tra ma lực của cậu nữa.”

“Oh… thế thôi à… Vậy thì được thôi. Mà đúng hơn là, xin hãy làm thế.”

Alus cứ nghĩ mình đã lịch sự giải thích rồi, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Alice đi kèm với nụ cười gượng của cô ấy, cậu cảm thấy như mình vừa bị coi thường. Có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng con trai ở tầm tuổi của cậu dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ đạt được một thành quả nhất định mà thôi, ngay cả khi người đó có là Hạng 1 đương nhiệm đi nữa. Cứ như thể cô ấy đang cho rằng cậu chỉ đang bắt cô phải tham gia vào trò chơi nhỏ bé của mình thôi vậy.

“Nói cho mà biết, tôi là người đã làm ra thứ này đấy nhé,” cậu nói, chỉ tay vào thanh Night Mist.

“––!!”

Hiện giờ nó đã nằm lại trong bao đeo trên hông cậu ấy, nhưng Alice có thể cảm nhận rõ sức mạnh ẩn chứa bên trong, cũng như độ tinh xảo mà nó được chế tạo ra trong lúc cầm vào ban nãy. Cậu đang thể hiện năng lực của mình để trấn an cô ấy, và để cho cô ấy hiểu rằng việc xem nhẹ cậu là một điều ngốc ngếch.

Chính xác ra mà nói, Night Mist là một sản phẩm được tạo ra từ sự hợp tác giữa đôi bên––nhưng đấy không phải là thứ mà cô ấy cần biết ở hiện tại.

“…M-Mình có nghi ngờ cậu đâu,” Alice nói bằng một giọng vô cùng khó xử.

Có vẻ như suy đoán của cậu hoàn toàn đúng.

Mà thực tế, ngay lúc này ở trong tâm trí của Alice, cô đang nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Tesfia sau khi họ trở về từ buổi huấn luyện. Sau khi Alus đặc biệt nhiều lời khi bàn luận về chủ để ma thuật, hai người họ đã bật cười khi nói tới thái độ của cậu ấy, so sánh cậu với một đứa trẻ.

Hồi đó, Tesfia đã nói một cách thiếu tôn trọng rằng, “mình đoán là cậu ta chẳng nghiên cứu được cái gì ấn tượng đâu.”

Alus hơi cau mày trong lúc Alice gãi má và gượng cười như mọi khi.

Sau đủ những chuyện bất ngờ, Alice cuối cùng cũng đồng ý. Cô ấy hứa sẽ để Alus khám xét cơ thể mình, rồi tiếp tục tiêu diệt Fiend cho đến khi hết thời gian thì thôi.

Và như thường lệ, Alus vẫn phải đi cùng cô ấy trong suốt cả buổi tập.

◇◇◇

Hôm nay là buổi lên lớp đầu tiên của các học sinh năm nhất sau sự việc lần trước. Buổi học ngày hôm qua đã bị hủy, và hai ngày đã trôi qua kể từ buổi học ngoại khóa.

Cả lớp tràn ngập tiếng bàn luận, mặc dù trong lớp vẫn có vài ghế trống. Đó là bởi một số người vẫn chưa thể vượt qua được cơn sốc sau khi đối mặt với Fiend. Dù là thế, đó chỉ là thiểu số.

Có hai chủ để đang được bàn luận sôi nổi nhất trong lớp.

Chủ đề đầu tiên là về một Ma pháp sư đeo mặt nạ bí ẩn, người đã tích cực hỗ trợ cho buổi học ngoại khóa. Chỉ có một vài người được tận mắt nhìn thấy người đó, nhưng những ai đã được cứu bởi anh ta đều hết mực lên tiếng khen ngợi, dù có hơi phóng đại một chút.

“Và rồi anh ấy hạ gục cái tên lớp trên kì quái chỉ bằng tay không!”

“Anh ấy đánh gục cậu ta chỉ từ một cú lên gối…”

Hầu hết trong số chúng chỉ là những chuyện tán gẫu, nhưng có một số cũng không khác xa so với thực tế là mấy, như là anh ta chắc hẳn là một Ma pháp sư có tiếng, hay đây là người đã được Học viện gọi tới để hỗ trợ.

Chủ đề còn lại là về khả năng ra lệnh táo bạo và kiên quyết của Loki, khiến các giáo viên phải vâng lời, và đưa ra mệnh lệnh cho đám học sinh lớp trên như thể cho chính tay chân của mình vậy. Cũng có vài lời phóng đại trong số đó, nhưng rất nhiều học sinh đã được cứu sống bởi năng lực của cô ấy.

Nhờ hai người họ, gần như không có thương vong nào trong số các học sinh năm nhất, chỉ trừ một số nhỏ đã gặp phải chấn thương tinh thần.

Buổi học ngoại khóa lần này đã kết thúc một cách êm đẹp nếu chỉ tính đến số ca bị thương, cái mà hiệu trưởng lo lắng nhất.

Thêm nữa, những ai mà đã khiến cái ngày hôm đó trở nên hỗn loạn đều đã phải trả giá.

Đội tiếp viện và những giám sát viên mà đã để cho các học sinh năm nhất gặp phải nguy hiểm bằng cách làm trái mệnh lệnh và hoạt động độc lập đã bị trừng phạt bởi Học viện. Hầu hết trong số vài chục học sinh đó đều chỉ bị đình chỉ học trong một tháng.

Dù là vậy, những ai đã được sắp sẵn một chỗ đứng trong quân đội sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ bị luân chuyển. Và cả những ai đang có kế hoạch gia nhập vào quân đội cũng sẽ chịu số phận tương tự.

Nhân tiện, dù việc đình chỉ chỉ kéo dài trong một tháng, đây vẫn là một đòn đau giáng vào những ai đang cố gắng học các phép thuật mạnh mẽ và nâng cao thứ hạng của mình.

Và rồi có một trường hợp duy nhất bị đuổi học… Cabsol Denvel.

Lý do đơn giản là bởi những thiệt hại mà cậu ta mang tới. Chính bởi cậu, bọn họ đã phải đối mặt với một con Fiend cấp cao mà thông thường sẽ không bao giờ gặp. Các học sinh đã phải đối mặt với nguy hiểm chết người và nhận phải chấn thương tinh thần nặng nề, với một vài người trong số đó vẫn đang nằm viện.

Thật tình cờ, cô gái mà đã tỉnh lại đầu tiên bằng cách nào đó đã đến được lớp trong hôm nay. Vẫn còn rất lâu nữa cô ấy mới có thể bình phục hoàn toàn, nhưng cô sẽ không phải chịu ảnh hưởng gì trong cuộc sống hàng ngày.

Còn về số phận của ba cậu học sinh nam vẫn đang nằm viện, chuyện gì sẽ xảy tới với bọn họ đều phụ thuộc hoàn toàn vào nỗ lực hồi phục của chính họ.

Cabsol hiện vẫn đang được chăm sóc y tế tại nhà, nhưng nỗi sợ hãi đã bén rễ trong tim cậu ta, và việc sử dụng phép thuật giờ đây sẽ khiến cậu ta nhớ lại những gì đã xảy ra. Tinh thần của cậu ta đã gục ngã, và cuộc đời làm Ma pháp sư đã đi đến hồi kết.

Học viện đã do dự trong việc quyết định cách xử lý cậu ta, cũng bởi dòng dõi quý tộc của cậu, nhưng cuối cùng vẫn chọn phương án đuổi học. Đây cũng sẽ được lấy làm một ví dụ để răn đe cho những ai muốn bước theo vết xe đổ của cậu ta.

Lý do mà nhà Denvel không phản đối với quyết định này là bởi điều đó cũng vô nghĩa. Ngay cả khi quyết định đuổi học có được rút lại, Cabsol sẽ không thể nào phục hồi được tinh thần bị tổn thương và giành lại tương lai của mình với tư cách là một Ma pháp sư nữa.

Quay trở lại với lớp học hiện tại, cả hai người thuộc chủ đề của cuộc trò chuyện đều vắng mặt trong hôm nay (mặc dù không ai biết Alus chính là người Ma pháp sư đeo mặt nạ).

Lý do, đúng như dự đoán, là bởi buổi học ngoại khóa. Học sinh năm nhất đã được tham dự vào hai ngày trước, học sinh năm hai là ngày hôm qua, và hôm nay sẽ đến lượt học sinh năm ba, vì vậy cả hai hiện đang đi tiêu diệt Fiend theo mệnh lệnh trực tiếp của cô hiệu trưởng.

Nhưng chẳng có sự việc gì giống với với hôm đầu tiên xảy ra nữa. Với việc con Fiend cấp B bị tiêu diệt, Alus và Loki không phải tham gia chiến đấu quá nhiều.

Hình phạt nhanh chóng và mạnh mẽ bởi Học viện đã ngăn chặn tất cả những ai muốn làm theo, khiến cả hai người họ không phải nhức đầu đối phó với những sự cố tương tự nữa.

Vậy là buổi học ngoại khóa đầu tiên của Học viện Ma pháp Đệ Nhị đã hạ màn. Nếu nó được thêm vào chương trình giảng dạy thông thường của học sinh, các sự kiện và bài học cụ thể rút ra từ vòng này chắc chắn sẽ hỗ trợ cho việc đào tạo những Ma pháp sư mới làm quen về sau.

________________________________________________________________________________________

Trans Note: Chương tám khá là dài, nên là hẹn gặp lại các bạn trong thời gian sớm nhất có thể nhé... mong thế xD

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage