Saikyou Mahoushi no Inton Keikaku (LN)

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Vol 3 - Chương Mười Hai: Chuyến Viếng Thăm Từ Quá Khứ

Ngay trước khi sự hoảng loạn bao trùm Học viện

Sắp tới giờ diễn ra buổi huấn luyện buổi chiều, Alice đang trên đường trở lại phòng thí nghiệm cùng với Tesfia sau bữa trưa.

Mặt trời đang nằm ngay trên đỉnh đầu họ, và dù nhiệt độ tại đây được điều chỉnh một cách nhân tạo, trời hôm nay vẫn có thể sẽ ấm hơn.

Dạo gần đây, Alice liên tục chìm đắm trong những ký ức về quá khứ, điều đó khiến tinh thần cô suy sụp. Cả ăn uống cũng chẳng còn thiết tha nữa.

Khi nhìn thấy Tesfia quay lại học viện từ nhà, tim cô như thắt lại. Xưa kia, cô cũng có một mái ấm quen thuộc để trở về, có gia đình yêu thương chào đón, và ký ức ấy như ngọn lửa thiêu đốt trái tim, mang đến nỗi đau mà cô không thể thốt thành lời. Về mặt thể chất, Alice hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng tinh thần của cô gần như đã kiệt quệ.

Tuy vậy, vẫn còn một tia sáng le lói.

Alice vẫn giữ được những mảnh ký ức mơ hồ về người đó. Người con gái từng như chị gái, mang lại cho cô cảm giác thân thương vô bờ ấy. Thế nhưng, những ký ức đó lại chập chờn, xa xăm, không sao chạm đến được.

Chính điều này lại càng khiến Alice day dứt… Tại sao cô lại không thể nhớ được? Và cô gái đó đã nói gì với cô khi họ lìa xa?

Những mảnh ký ức hỗn độn cứ giằng xé, không cho cô tái hiện chính xác những gì đã xảy ra. Trong ký ức của Alice, người đó luôn nở nụ cười ấm áp, dịu dàng.

Giờ đây, cô chìm sâu trong suy tư, mông lung đến mức quên mất sự hiện diện của Tesfia đang bước ngay bên cạnh.

Đào sâu vào ký ức, Alice thấy nụ cười của cô gái ấy nhòa dần thành nét cau mày đầy đau khổ, rồi tất cả đột ngột dừng lại như thể cuộn phim bị cắt ngang.

Những ngày vừa qua, Alice mất ăn mất ngủ, trăn trở tìm lời giải đáp. Người con gái trong ký ức… gương mặt cô ấy tràn ngập u buồn, như đang van xin sự tha thứ từ Alice.

Chuyện đó hoàn toàn không có thật, nhưng trong tiềm thức của Alice, nụ cười của cô gái đó dần tan biến, thay thế bởi một nỗi buồn sâu thẳm.

Nhưng Alice không thể hiểu tại sao cô ấy lại thể hiện như vậy. Suy cho cùng, chính cô gái ấy đã cứu mạng Alice.

Trong khu nghiên cứu lạnh lẽo ngập tràn những bóng người lớn mặc áo trắng, chỉ có cô gái đó là thân thiết với cô. Chính cô ấy đã giữ cho trái tim Alice không bị bào mòn bởi hận thù. Vì vậy, quên đi cô ấy là điều Alice không thể chấp nhận.

Suy nghĩ của Alice hoàn toàn chìm đắm trong quá khứ, những cảm xúc mông lung, hỗn loạn như lôi kéo cô xuống đầm lầy tuyệt vọng. Để thoát khỏi hố sâu đó, Alice cố gắng hình dung người con gái ấy, nhớ đến những niềm vui đã qua như ngọn đèn soi sáng những ký ức mơ hồ. Ngay cả bây giờ, nỗi đau bất chợt quặn thắt trong mắt cô, buộc Alice phải đưa tay lên che một bên mắt. Dù đã cố gắng nghỉ ngơi, nhưng dường như tâm trí của cô vẫn chưa bao giờ được yên ổn.

Rồi cô bất chợt nhớ ra là Tesfia vẫn đang bước cạnh mình, nên đã hạ tay xuống làm bộ như mọi việc vẫn bình thường… và đó là khi chuyện ấy xảy ra.

Cứ như thể cô đang nằm mơ vậy.

Như thể cô đã được ban cho một phép màu.

Bởi vì khi Alice bỏ tay xuống, cô đã trông thấy một cô gái trẻ. Không thể nào, cô thầm nghĩ trong lúc nín thở.

Ngay trước mặt Alice chính là người cô đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay… cô gái trong ký ức đang mỉm cười dịu dàng, ánh mắt hướng về phía Alice.

Không đời nào Alice có thể nhầm lẫn mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt mang màu sắc kỳ lạ đó được.

Tóc mái của cô ấy giờ đã dài hơn, che mất một nửa khuôn mặt và trông có chút tiều tụy, nhưng trực giác mách bảo Alice rằng đây chắc chắn là cùng một người.

Đây không phải là ảo giác. Cô gái ấy đang đứng ngay trước mặt Alice. Bằng chứng là cô ấy cao hơn so với ký ức của Alice, trưởng thành hơn, với một phong thái điềm đạm.

“…M-Melissa?”

Alice đã vật lộn để nhớ lại ngoại hình của người con gái ấy. Nhưng khi được nhìn thấy tận mắt, cái tên đã ngay lập tức ùa về trong tâm trí cô, những mảnh ghép của quá khứ và hiện tại khớp lại hoàn hảo.

Alice gọi tên cô ấy với giọng chắc nịch. Người phụ nữ trẻ trước mặt cũng mấp máy môi, thì thầm nhắc đến tên cô, như một lời khẳng định cho linh cảm của Alice.

Khoảnh khắc đó––Alice ngây người, mắt mở to. Những mảnh ký ức rời rạc vốn khó phân biệt giờ đây nhanh chóng đan cài thành một bức tranh sống động, đánh thức ký ức của cô.

Mọi nỗi đau cô từng trải qua, những niềm vui nhỏ bé le lói trong bóng tối. Giữa muôn vàn tổn thương, những hạnh phúc nhỏ nhoi ấy chắc chắn đã từng tồn tại. Những ký ức ấm áp giờ đã hiện hữu rõ ràng trước mặt cô, khiến nước mắt Alice tuôn trào.

Dù khao khát muốn được chạy tới ôm chầm lấy cô ấy, nhưng hình ảnh người con gái buồn bã lại hiện về trong tâm trí Alice, níu giữ chân cô. Quan trọng hơn, mọi thứ diễn ra quá đột ngột… khiến Alice không biết phải nói gì.

Đúng lúc đó, một bàn tay dịu dàng đẩy nhẹ lưng cô.

Phải mất một giây, Alice mới nhận ra đó là Tesfia. Dù vậy, điều này như tiếp thêm cho cô dũng khí, để cô chập choạng bước những bước đầu tiên. Một khi đã có đà, mọi thứ dường như cũng dễ dàng hơn.

Lau vội những giọt nước mắt hạnh phúc, Alice cảm ơn người bạn thân nhất của mình trước khi cất bước chạy. Như được trái tim rộn ràng dẫn lối, đôi chân Alice hướng thẳng về phía Melissa.

Sau khi ngập ngừng trong chốc lát––Melissa nhẹ nhàng giang hai tay ra ôm lấy bờ vai của Alice.

“…Oneechan.”

Lời nói thốt ra trong vô thức của Alice khiến Melissa căng cứng người trong tích tắc. Cô bất chợt siết chặt vòng tay ôm Alice.

Cho rằng Melissa làm vậy vì bất ngờ, cô ngượng ngùng sửa lại, gọi cô ấy là chị Melissa. Rồi Alice nhìn lại người bạn của mình. Khi ấy, sức lực trong vòng tay Melissa đã buông lơi, và nụ cười trên mặt cô ấy lại hệt như trong ký ức ấm áp của Alice.

“Alice… chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi. Em đã lớn thế này rồi sao?”

“Còn chị cũng trở nên xinh đẹp vô cùng rồi, chị Melissa. Đúng là người lớn có khác…” Alice lùi lại một bước và gãi má. “Hồi đó chị cũng giống hệt như chị gái ruột của em vậy.”

“Heh, cũng đúng nhỉ… nhưng quả thật là đã lâu quá rồi, Alice à.” Nụ cười hiền dịu của Melissa trông đẹp đến nao lòng. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Alice, cẩn thận không làm rối mái tóc cô. “Bạn của em đã đi rồi… thế có ổn không đấy?”

“Vâng, không sao đâu ạ. Nhưng nếu được thì em muốn giới thiệu chị với bạn ấy sau. Bạn ấy tên là Fia… ý em là Tesfia. Bạn ấy là một người bạn rất tốt và vô cùng quan trọng đối với em.” Alice mỉm cười hạnh phúc, Melissa cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ không kém.

“Được chứ sao không,” Melissa nói, trước khi gương mặt ánh lên vẻ nghiêm túc. “…Nếu như chúng ta có cơ hội đó.”

“Chị nói gì sao ạ?”

“À, có gì đâu.”

Alice nghiêng đầu bối rối, khiến Melissa mỉm cười và tạm hoãn cuộc trò chuyện đó lại.

Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, cả hai đi đến một chiếc ghế dài trên sườn dốc trước tòa nhà chính của Học viện.

Trên đường tới đó, Melissa kể lại những gì đã xảy ra kể từ lần cuối họ gặp nhau và lý do cô ấy có mặt ở đây ngày hôm nay. Alice chăm chú lắng nghe và cũng hào hứng chia sẻ những trải nghiệm của mình. Cuối cùng, cuộc trò chuyện dần thiên về phía Alice khi cô ấy thao thao bất tuyệt, nhất là sau khi họ đã ngồi xuống ghế.

Alice say sưa kể về tất cả những cuộc gặp gỡ, những trải nghiệm của mình. Dù có nói nhiều đến đâu, cô cũng không cảm thấy cạn lời. Đó là bởi lẽ cô muốn Melissa biết mọi thứ về mình. Nếu suy nghĩ kỹ, Melissa cũng chẳng khác gì người thân trong gia đình của cô ấy cả.

Alice kể về những niềm vui, những cảm xúc của cô trong suốt khoảng thời gian xa cách. Melissa cũng chăm chú lắng nghe, ân cần như một người chị gái.

Alice tự nhủ rằng không có khoảng thời gian trống nào là không thể bù đắp. Vài tiếng đồng hồ chắc chắn là không đủ để kể hết những trải nghiệm đã diễn ra trong nhiều năm. Nhưng Alice vẫn gắng sức để chia sẻ, dù là phiên bản tóm gọn nhất. Cô kể về việc đã gặp Tesfia như thế nào ngay sau khi rời khỏi cơ sở, hay quen biết với Alus và Loki ra sao sau khi nhập học tại Học viện. Đương nhiên, có nhiều điều về Alus mà cô không thể tiết lộ.

“Ah!! Em xin lỗi. Nãy giờ chỉ có em là ngồi ba hoa.” Một tiếng có lẽ đã trôi qua kể từ lúc đó. Vẫn còn rất nhiều thứ mà Alice muốn kể, nhưng cô muốn Melissa biết một điều trước khi khép lại câu chuyện . “Nhưng chị biết không, hiện em thực sự đang rất hạnh phúc. Ngày nào trôi qua cũng tràn ngập niềm vui luôn ấy.”

“Vậy sao. Thế thì tốt quá rồi, Alice… Chị rất mừng cho em.”

Khi thấy Melissa thở phào nhẹ nhõm với niềm vui chân thành hiện rõ trên khuôn mặt, Alice mỉm cười rạng rỡ tới mức như thách thức cả ánh nắng của buổi chiều. “Nhưng mà, chị Melissa này. Chuyện gì đã xảy ra với chị sau lúc đó vậy? Ban nãy chị có kể tóm tắt rồi… nhưng chị có thể kể cho em nghe chi tiết hơn được không?”

Từng ấy năm đã trôi qua kể từ ngày họ chia tay nhau tại cơ sở đó. Biết bao điều cô khao khát được nghe, và cũng biết bao điều cô muốn giãi bày.

Thế nhưng, thay vì lên tiếng đáp lời ngay, Melissa chỉ lặng lẽ cúi đầu. Và chính trong khoảnh khắc ấy, Alice trông thấy nó. Một cơn gió nhẹ thổi qua, nâng làn tóc cô lên, để lộ vết sẹo nằm ẩn giấu bên dưới.

Tại sao trước đây cô lại chưa từng nhận ra? Hay là đã từng thấy rồi, nhưng chỉ là cố tình ngoảnh mặt làm ngơ?

Bất chợt, Melissa ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ đầy gượng gạo. Nụ cười ấy khiến tim Alice như chùng xuống, vì nó gợi lại vẻ u sầu mà cô từng thấy Melissa mang trong những ký ức được tua lại trước đây. Cô cảm thấy khoảng cách vừa được rút ngắn giữa hai người giờ lại như đang dần giãn ra một lần nữa. Cảm giác ấy khiến cổ họng cô nghẹn lại, và đôi tay vô thức siết chặt.

“…Alice, hãy lắng nghe thật kỹ những gì chị sắp nói.”

Melissa quay đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị hướng thẳng vào cô. Cô siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Alice, dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. Alice không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn khẽ gật đầu trước lời dặn của chị.

“Alice, hãy đến chỗ quân đội… và để họ tạm giữ em, được chứ?”

“—!! Gì cơ…? Sao chị lại nói vậy?” Gương mặt Alice chợt tái đi vì lo lắng, như thể những lời ấy mang theo một điềm gở. Cùng lúc đó, ánh nắng chiều nhạt dần do bị những đám mây nặng nề che khuất.

“Godma Barhong… hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ đâu…”

Vừa nghe đến cái tên ấy, nắp vung che đậy những quá khứ đen tối và bất công mà Alice luôn cố quên đi như bị bật tung. Cô có thể cảm nhận rõ trái tim thổn thức của mình đang từng lúc đập mạnh hơn.

“Khônggg…!”

Toàn thân run rẩy, Alice bật ra một tiếng hét ngắn như thể đang cự tuyệt chính quá khứ của mình.

Cô đưa hai tay run lẩy bẩy lên che miệng, nhưng Melissa đã nhẹ nhàng đặt tay mình chồng lên tay cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay ấy không chỉ xoa dịu làn da, mà như lan tỏa vào tận đáy lòng, ôm lấy cả những vết thương vẫn chưa lành trong tim. Alice biết mình hoàn toàn có thể hất tay Melissa ra nếu muốn, nhưng cô đã kịp nén lại cơn thôi thúc.

Bờ môi khẽ run lên, Alice cất tiếng gọi Melissa: "Chúng ta... đừng nói chuyện này nữa được không? Mình nói chuyện gì vui hơn đi... lâu lắm rồi mới gặp lại mà."

Cô chỉ muốn trốn tránh thực tại. Họ cuối cùng cũng gặp nhau, cuối cùng cũng được trò chuyện—vậy mà cái người trước mặt cô lại cứ khơi lại chuyện quá khứ. Tại sao chứ? Alice không sao hiểu nổi.

Melissa lắc đầu, ánh mắt buồn bã vẫn dán chặt vào cô: "Không sao đâu... Chị sẽ kết thúc chuyện này. Chấm dứt tất cả mọi thứ. Và chị sẽ bảo vệ em, Alice... nên làm ơn hãy nghe lời chị. Hãy đến chỗ quân đội và bảo họ đưa em tới một nơi an toàn... nhé? Sau đó chúng ta có thể—"

Câu nói bị bỏ lửng. Một âm thanh lạ vang lên trong đầu cô. Mắt cô nhòa đi, và dù bản thân không nhận ra, sắc mặt cô đã trở nên trắng bệch.

Alice giật mình tỉnh lại, nắm chặt lấy tay Melissa, lo lắng nhìn vào gương mặt cô. "Melissa, chị sao vậy…?"

Trong lúc âm thanh kia vang vọng trong đầu, Melissa như bị kéo trở về với thực tại mà cô không thể né tránh: cô chẳng còn có thể sống một cuộc đời ngay thẳng như Alice được nữa. Cô chỉ có thể đứng nhìn—nhìn những con người bị biến thành vật thí nghiệm. Chính sự yếu đuối của cô mới là tội lỗi lớn nhất. Cô không thể bỏ mặc họ chỉ để cứu lấy mình được.

Có một cách duy nhất để cứu những đứa trẻ đã bị đem ra làm thí nghiệm… Melissa khẽ lắc đầu, mồ hôi lạnh đầm đìa, cố nói với Alice điều gì đó quan trọng.

Cô biết quân đội sẽ hành động vào ngày mai. Vì thế Alice nhất định phải đợi ở đó… trong lúc mọi chuyện kết thúc. Không còn bao lâu nữa. Chỉ một chút nữa thôi, rồi cô sẽ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này.

Cô tin chắc là như vậy, kể từ khi gặp lại Alice và được thấy nụ cười ấy. Melissa sẽ giữ đúng lời hứa. Cô sẽ bảo vệ Alice. Cô đã quyết rồi, cô sẽ bắt đầu lại từ đầu, để một lần nữa được ở bên Alice.

Alice bối rối trước hành động kỳ lạ của Melissa. “Chị sẽ không bỏ em lại đâu đúng không? Mình sẽ được ở bên nhau mà, phải không? Mình có thể gặp nhau bất cứ lúc nào… đúng không, chị Melissa?”

Melissa muốn gật đầu, nhưng chưa thể. Cô gắng gượng mở miệng. “Sẽ ổn thôi. Chẳng bao lâu nữa chị em mình sẽ có thể gặp nhau bất cứ khi nào muốn. Vì thế, em hãy ở nơi an toàn trước đã… hãy để quân đội bảo vệ em. Người đàn ông có mặt ở cơ sở ngày trước—em còn nhớ tên ông ta không?”

Alice gật đầu. Cô không biết ai trong quân đội tốt bụng hơn người đó. Dù bị cấm, ông vẫn giải thích tất cả sự việc cho cô gái nhỏ bé ngày ấy chỉ vì lòng thương cảm.

Cô chưa từng quên được người đó. Vì thế, cô lại gật đầu lần nữa với vẻ nghiêm túc—như thể nếu không làm vậy, Melissa sẽ biến mất mãi mãi.

“Em sẽ làm theo lời chị. Nhưng… trước đó, mình có thể nói chuyện với Al được không? Em đã kể với chị về cậu ấy rồi đấy. Biết đâu… cậu ấy sẽ làm được gì đó về cái hoàn cảnh của chị. Không, chắc chắn cậu ấy sẽ giúp.”

“Ra vậy, em tin tưởng cậu ta đến thế cơ à.”

“Vâng, và cả Fia nữa… cô gái tóc đỏ đi cùng bọn mình ban nãy ấy, với Loki-chan. Em chắc họ cũng sẽ giúp…”

Nhưng lần này, Melissa chỉ lặng lẽ lắc đầu. “Chị xin lỗi, Alice.”

Lời từ chối khiến tim Alice như thắt lại. “Chị Melissa… làm ơn… ít nhất hãy nói chuyện với Al một lần thôi… được không?”

Cô cảm thấy như có một cuộc chia ly không thể ngăn cản đang dần tiếp cận. Để níu giữ chị lại, cô cúi đầu thật sâu. Mái tóc màu mật ong khẽ rơi xuống tay Melissa khi Alice tựa trán vào đó.

Melissa thấy thời gian như chậm lại. Cô khẽ thở dài, rồi ôm lấy đầu Alice, tựa nhẹ trán mình lên vai cô. “… Chị xin lỗi, Alice. Và cảm ơn em.”

Alice từ từ ngẩng đầu lên khi thấy Melissa thì thầm vào tai mình. “V-Vậy thì…?”

“Chị hiểu rồi. Nhưng chị không còn nhiều thời gian nữa đâu… Lần này chị đã lẻn ra ngoài, chắc là cũng sắp bị phát hiện rồi.”

“Vậy mình đi ngay bây giờ đi, chị Melissa!” Alice vội bật dậy khỏi ghế, kéo tay cô gái ấy theo.

Melissa ngắm nhìn gương mặt của Alice và nhận ra mọi chuyện đã chuyển theo một hướng thật lạ lùng. Cô đến đây để cảnh báo, để bảo em mình phải bỏ trốn. Sau đó, cô sẽ rời xa Alice.

Vậy mà khi cuối cùng cũng được đối mặt với cô gái đó, quyết tâm ấy bỗng trở nên chao đảo. Lý trí của cô thì hiểu rõ, nhưng cảm xúc trong tim lại nhất quyết không chịu nghe theo… sự lưu luyến trong lòng khiến đôi chân cô không thể nhúc nhích.

Chính cô mới là người đã được cứu tại cái cơ sở thí nghiệm đó. Việc chẳng thể làm được gì thật quá đau đớn. Và giờ đây, Alice lại đang cố gắng cứu cô một lần nữa. Một điều mà Melissa sẵn sàng dựa dẫm vào.

Bàn tay nắm lấy tay cô thật mềm mại, nhưng lại mang theo một sức mạnh kỳ lạ. Như thể muốn nói rằng: em sẽ không buông tay thêm một lần nào nữa đâu.

Mình đã quyết sẽ bảo vệ em ấy. Vậy mà giờ đây, Alice lại đang cố cứu lấy một kẻ như mình

Ngay khoảnh khắc tiếp theo—

Một hồi còi báo động vang khắp Học viện.

Khi mệnh lệnh sơ tán được phát ra, toàn bộ khuôn viên nhà trường trở nên hỗn loạn.

“—!!”

Đó là dấu hiệu cho thấy một mối nguy đang tiến đến gần Học viện. Và chẳng mấy chốc, thân phận của mối nguy đó đã hiện rõ.

Ánh sáng đổ xuống từ trên cao—không thể nhầm lẫn được, đó là thứ được sinh ra từ ma lực.

Khi cả hai ngước nhìn lên, họ thấy một ma pháp trận màu đỏ hiện ra giữa bầu trời. Kích thước của nó lớn hơn bất cứ thứ gì họ từng thấy trước đây.

Giữa tiếng còi báo động, Alice kéo tay Melissa càng mạnh hơn. “Mau đi thôi!”

Thế nhưng Melissa vẫn đứng bất động, đôi mắt mở lớn dán chặt lên bầu trời. “Senas Requiem!! Tại sao lại là ở đây?!” Cô đã từng nghe Godma nhắc đến cái tên đó. Sau khi xem đoạn ghi hình về Alice, hắn đã đắc ý kể cho cô nghe về kế hoạch của mình. Khi quân đội tấn công căn cứ, hắn sẽ phản công bằng Senas Requiem, dùng trái tim của chính các Ma Pháp sư bị hắn bắt giữ làm vật hiến tế. Sau khi tiêu diệt được quân đội xung quanh, vòng vây sẽ bị phá vỡ; và lợi dụng sơ hở ấy, hắn sẽ tấn công Học viện để bắt Alice.

Đúng vậy—Alice, người mà Godma từng để vuột mất, mới là chìa khóa thật sự để hoàn thành nghiên cứu của hắn.

Khi nhận ra điều này, hắn đã nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Theo lời hắn, quá khứ mà hắn đánh mất mới chính là thứ sẽ dẫn đến tương lai chân thực nhất.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Melissa kéo tâm trí mình trở về với thực tại. “Mục tiêu ban đầu đâu phải là Học viện! Và… mình không hề biết quy mô của nó lại lớn đến thế này... Ahh, h-hắn đã dùng bao nhiêu đứa trẻ cho thứ này chứ...” Cô lẩm bẩm, lời nói đứt quãng.

Cô có thể nhìn thấy các đồng đội của mình—những thí nghiệm, những người có chung hoàn cảnh giống cô—hiện ra giữa ma pháp trận trên trời. Vì việc kích hoạt Senas Requiem cần một lượng ma lực khổng lồ, nên chất xúc tác quan trọng nhất, hay chính là nguồn gốc của ma lực—trái tim, là thứ bắt buộc phải có.

Nói cách khác, hiện tượng đang diễn ra trên bầu trời, thứ được tạo nên bằng mạng sống của vô số người như cô, chính là một ma pháp hủy diệt hàng loạt vô cùng tàn nhẫn.

“Chuyện này… sao lại thành ra như vậy…?”

Melissa đứng chết lặng, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Alice la lớn gọi cô, “Chúng ta phải chạy ngay! Phòng thí nghiệm của Al ở gần đây thôi, mau đến đó đi!” Cô nắm chặt tay chị, kéo lê chân Melissa đi được hai, ba bước.

Nhưng rồi—

Alice cảm thấy bàn tay của Melissa chợt nặng nề hẳn và ngoái lại nhìn. “…Melissa?”

Chẳng rõ từ lúc nào, nước mắt của Melissa đã ngừng rơi. Giờ đây, trong đôi mắt ấy chỉ còn ánh sáng ma thuật phản chiếu từ trên cao. Như thể ý thức, thậm chí cả linh hồn cô đều đã bị rút cạn—mọi cảm xúc biến mất không còn một dấu vết.

Alice chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị Melissa siết chặt cánh tay. “Đau quá! Có chuyện gì vậy? Chị có sao không?”

Đầu Melissa nghiêng sang một bên, đôi mắt đờ đẫn nhìn cô. Hai vệt nước mắt khô kéo dài trên khuôn mặt, khiến cô trông như thể đang đeo một chiếc mặt nạ ma quái. “A…lice…” cô khẽ gọi, giọng mơ hồ, cứng nhắc.

Nhưng lời đó đã nhanh chóng bị che lấp bởi tiếng nổ vang rền trên không trung. Các ma pháp cường đại đã bắt đầu va chạm dữ dội.

Alice hoảng hốt lùi lại, nhưng Melissa chỉ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt trống rỗng. Đôi mắt ấy giờ đã hoàn toàn mất đi sự sống.

Bỗng một lực va đập mạnh bất ngờ làm rung chuyển toàn bộ cơ thể Alice. Một cú đấm được cường hóa bằng ma lực giáng vào bụng cô, tiếp đó là sau gáy, khiến cô mất hoàn toàn ý thức.

Không kịp thốt ra lời nào, cơ thể Alice đổ gục. Trong khoảnh khắc thị lực dần mờ đi, hình ảnh cuối cùng mà cô ấy thấy là Melissa, người đang được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực đổ xuống từ trên cao.

Khi ý thức chìm dần vào bóng tối, một câu hỏi bất ngờ hiện lên trong tâm trí cô—câu hỏi mà cô chưa bao giờ có cơ hội được thốt ra.

Tại sao Melissa lại rời bỏ cô… và lời cuối cùng chị ấy nói là gì?

Hai đầu gối khuỵu xuống mặt đất, Alice hoàn toàn bất tỉnh.

Melissa dễ dàng dùng một tay nhấc Alice lên vai. Lệnh sơ tán đã hoàn tất, và ma lực của hiệu trưởng tràn ngập trong không khí. Mọi ánh mắt của cả học sinh lẫn giáo viên đều đổ dồn về quầng sáng trên bầu trời, nơi hai ma pháp hùng mạnh đang đối đầu dữ dội.

Vì thế, chẳng ai để ý đến một kẻ xâm nhập đang lặng lẽ mang Alice rời khỏi đó.

Vì mình dịch từ bản Eng ra nên đây chỉ là suy đoán. Nguyên gốc thì nó ghi là “sis”, một cách gọi thân thiện chị gái của mình --> “oneechan”, thường được dùng để gọi chị gái ruột. Ở đoạn sau, Alice lại không gọi như thế nữa, nên mình đoán trong bản tiếng Nhật sẽ đổi thành “neesan”, tức là một người chị gái mà mình kính trọng (nhưng không nhất thiết phải là ruột thịt). Tuy nhiên, để tránh dài dòng, mình sẽ thay "Melissa-neesan" thành "chị Melissa".