Saikyou Mahoushi no Inton Keikaku (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương Một: Thế Giới Mới

“Cậu có thể suy nghĩ lại được không?”

“Không, cháu đã làm việc quá đủ rồi. Cháu đã giành lại được lục địa Zentley và Covent. Từ giờ cháu chỉ muốn sống an nhàn thôi,” Alus thẳng thừng tuyên bố với cấp trên của mình.

Cấp trên của cậu khoác trên mình bộ quân phục trắng. Trên ngực của ông đeo một lượng lớn huân chương đủ mọi thể loại. Ở phía bên kia chiếc bàn, vị cấp trên già dặn đưa tay lên bóp sống mũi của mình với biểu cảm phức tạp. “Cậu là một tài sản vô giá của đất nước chúng ta, không, của toàn thể nhân loại. Nên ta không thể để cậu ra đi chỉ vì cậu muốn thế được. Xin lỗi, nhưng ta không thể chấp thuận đơn xin giải ngũ của cậu.”

“Với tất cả sự tôn trọng, thưa Thống Đốc, quy định có chỉ rõ rằng những ai đã phục vụ trong quân đội 10 năm và đạt được đủ thành tích đến một mức độ nhất định sẽ được quyền giải ngũ bất cứ khi nào họ muốn. Cháu đã phục vụ từ khi sáu tuổi, tính đến nay là đủ 10 năm. Và chắc hẳn bác không định nói rằng chiếm lại được hai lục địa vẫn chưa đủ để gọi là thành tích đấy chứ?”

Vị Thống Đốc cố gắng không để lộ vẻ cay đắng hiện lên mặt. Ông ấy biết rõ những quy định đó quan trọng đến mức nào, nhưng ông không tài nào mà không muốn chửi thầm bất cứ ai nghĩ ra cái quy định đó.

Mặc dù trong quy định đúng là có điều này, một Ma pháp sư nắm giữ chức vị rất cao và được nhiều người tôn trọng. Nhiệm vụ của Ma pháp sư là bảo vệ quốc gia, và giành lại những lãnh thổ đã mất. Đó là ước vọng lớn lao nhất của nhân loại.

Vậy mà cậu thiếu niên tóc đen này không hiểu điều đó. Hay nói đúng hơn, cậu ta không hề quan tâm. Có lẽ chỉ những người sinh ra và lớn lên trong cái thế giới nhỏ nhoi mới hiểu rõ điều này.

Đặc biệt là khi cậu ấy đã phục vụ cho đất nước mình từ năm sáu tuổi… Thông thường điều đó đơn giản là không thể xảy ra. Quy định chung là bạn phải đủ 14 tuổi mới được quyền tham gia vào hàng ngũ Ma pháp sư.

Nhưng tài năng ma pháp của chàng trai trẻ tuổi này đã được thừa nhận từ năm cậu lên sáu, và dù còn rất trẻ, lượng ma lực của cậu vượt xa so với cả những Ma pháp sư cấp cao. Đương nhiên, không bao giờ có chuyện quân đội để ngỏ một tài sản quý giá như cậu được, và họ thậm chí còn bỏ qua giai đoạn giáo dục căn bản cho Alus để tập trung vào huấn luyện cậu trở thành một Ma pháp sư chính thống.

Có lẽ chính Thống Đốc mới là người không hiểu––nếu so về tuổi, ông ấy đã gần đến độ tuổi nghỉ hưu, nên ông ấy không thể nào tưởng tượng ra cảnh cậu thiếu niên tóc đen này lại xin nghỉ trước. Ông ấy cuối cùng cũng cảm nhận được hậu quả sau khi đòi hỏi quá nhiều thứ phi lý từ cậu ta.

Tất cả các Ma pháp sư trong quân đội đều có một mức lương không hề nhỏ. Và mặc dù số tiền này đều đến từ tiền thuế của người dân, không một ai phàn nàn về điều đó. Đó là vì toàn bộ nhân loại đều hiểu được tầm quan trọng của những Ma pháp sư.

Bảy quốc gia lớn tạo nên bức tường của lục địa Azecil, và trong số đó, quốc gia Alpha đã đạt được những thành tựu quân sự đáng kinh ngạc nhất.

Phần lớn những thành tựu đó đều đến từ sự tồn tại của một người duy nhất. Người đó chính là Alus Reigin, một Ma pháp sư Bậc Đơn.

Mái tóc đen tuyền của cậu che phủ đôi mắt, và cơ bắp rắn chắc, khác xa của một đứa trẻ thông thường, cho thấy cuộc đời ngắn ngủi của cậu từ trước tới giờ đã khốc liệt tới mức nào.

 ⁎

Một trăm năm về trước, những con Fiend đột nhiên xuất hiện và khiến dân số của cả thế giới giảm xuống còn 1/10 so với ban đầu. Những quốc gia trên toàn thế giới dần dần lụi tàn cho đến khi chỉ còn lại bảy. Ngay thời điểm này, loài người bị ép phải sống trên một diện tích chỉ bằng 1/700 so với thời hoàng kim.

Khái niệm sử dụng ma thuật trong quân sự chỉ mới được áp dụng gần đây. Ma pháp tại thời điểm xa xưa không đủ để chống lại quái vật, đặc biệt là những con Fiend khổng lồ. Ma thuật lúc đó chỉ được dùng để hỗ trợ cho cuộc sống hàng ngày. Chính do cuộc xâm lược của lũ Fiend, ma thuật mới đạt được nhiều bước tiến bộ tới vậy.

Fiend ăn thịt con người, phá hủy các quốc gia và thành phố. Sự sụt giảm dân số cuối cùng cũng dừng lại sau khi công nghệ về ma pháp được giới thiệu cho quân đội.

Bảy quốc gia sống sót cùng chụm lại thành một vòng tròn, phục vụ như tuyến phòng thủ cuối cùng của nhân loại. Và tòa Tháp Trắng khổng lồ nằm ở chính giữa là thành tựu lớn nhất mà con người từng đạt được.

Ở trên đỉnh của tòa tháp là một kết giới bao trùm cả bảy quốc gia, thứ đã chặn đứng lại cuộc xâm lược của Fiend. Đó là thành quả của nỗ lực nghiên cứu ma thuật. Trong suốt hơn 50 năm sau đó, nhân loại đã cố gắng huấn luyện Ma pháp sư để giành lại những lãnh thổ trước đây của họ.

“Thế một kì nghỉ phép dài hạn thì sao? Đương nhiên, chúng ta sẽ đảm bảo cậu có một cuộc sống tiện nghi, và sẽ cố gắng đáp ứng mọi mong muốn của cậu trong khả năng tốt nhất có thể. Chúng ta cũng sẽ tài trợ cho các nghiên cứu của cậu nữa. Ta sẽ chuẩn bị sẵn cho cậu những trang thiết bị và cơ sở cần thiết.”

“Và đổi lại, cháu sẽ phải đáp lại nếu được triệu tập?”

Thống Đốc gật đầu, khuôn mặt nhăn nheo lộ rõ vẻ mặt nghiêm khắc. Nếu giờ để mất Alus, sức mạnh quốc gia của họ sẽ bị giảm đi một nửa. Họ sẽ bị đặt vào tình thế khó khăn trong việc bảo vệ đường biên giới, chứ đừng nói tới việc chiếm lại những lãnh thổ đã mất.

Với số lượng Ma pháp sư tử nạn tăng dần theo mỗi năm, quốc gia Alpha không chỉ đạt được những thành tựu quân sự đáng nể, mà còn làm giảm cả số ca tử vong. Điều đó cũng là nhờ chàng trai 16 tuổi này.

Trong suốt 10 năm Alus làm Ma pháp sư, Alpha có số Ma pháp sư tử nạn thấp nhất trong cả bảy quốc gia. Các quốc gia đều chia sẻ chung một mục tiêu, đó là bảo vệ tòa Tháp Trắng vì sự sống còn của nhân loại. Nhưng tình trạng cơ bản của mỗi nước lại khác nhau. Yêu cầu giúp đỡ từ một quốc gia khác được coi là việc đáng xấu hổ, và mất đi sức mạnh của quốc gia cũng giống như mất đi phẩm cách của mình vậy.

Trong khi cả bảy quốc gia đều nằm trên một mặt trận chung, họ cũng cạnh tranh quyết liệt với nhau về mặt uy danh.

“Cháu hiểu,” Alus trả lời cộc lốc. Cậu ấy cũng biết sẽ không thể nào nghỉ hưu mà không gặp vấn đề gì được. Ít ra đây cũng là một thỏa hiệp tốt. Dù tốt hay xấu, Alpha cũng dựa dẫm quá nhiều vào cậu.

Cậu ấy biết vị Thống Đốc đã làm những bước cần thiết để đối phó với điều đó, nhưng để huấn luyện ra những Ma pháp sư xuất sắc không hề dễ dàng chút nào. Rốt cuộc đều là do không có đủ thời gian.

Vị Thống Đốc ngồi phịch xuống chiếc ghế bành của mình và thở dài mệt mỏi. Ông ấy biết ngày này thế nào rồi cũng sẽ đến.

Cậu thiếu niên này là ngoại lệ trong những ngoại lệ. Trong quân đội, nơi hành vi ích kỷ và tính toán là chuyện cơm bữa, chàng trai trẻ này, người có tài năng vượt trội về mọi mặt, chỉ đơn giản là tạo ra kết quả mà cậu được yêu cầu.

Vị Thống Đốc hiểu tại sao cậu thiếu niên này lại thiếu đi cái gọi là hy sinh bản thân mình vì mục đích lớn lao hơn, tất cả là do cậu đã phải lớn lên trong một môi trường như vậy; nhưng đồng thời, ông cũng thấy thiếu kiên nhẫn với chính bản thân mình vì đã không nhận ra điều này sớm hơn để giáo huấn lại cậu nhóc.

“Ta sẽ liên lạc lại sau khi công đoạn chuẩn bị đã sẵn sàng. Cho đến lúc đó, hãy đợi chỉ thị tại nhà.”

Alus đứng thẳng người. “Rõ.” Cậu ấy cúi chào và rời khỏi đó.

Alus trước giờ luôn thể hiện sự thiếu hiểu biết khi nói đến độ tinh tế trong trái tim mỗi người. Đó là lý do tại sao cậu ấy cần phải được ‘giáo dục’ lại từ đầu, thứ mà cậu chưa từng được trải qua trước đây, ở nơi đã được chuẩn bị tiếp tới cho cậu ấy.

Ngay cả khi quyết tâm của Alus không đổi, Thống Đốc vẫn thấy không có vấn đề gì hết. Ngay từ đầu, quân đội đã được coi là hộ vệ của nhân loại, và là một tổ chức khao khát sự trật tự. Đó là lý do tại sao, khi Alus yêu cầu xác nhận cho câu “Cháu sẽ phải đáp lại nếu được triệu tập?” ––ông ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài cay đắng gật đầu.

Thống Đốc không thể mạo hiểm đánh mất đi tài sản quý giá nhất của quân đội được. Vậy nên nếu Alus tìm được một thứ mà cậu muốn tự bảo vệ ở nơi tiếp theo được chuẩn bị cho cậu, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên ông ấy không phải đưa ra mệnh lệnh cho cậu thiếu niên đó nữa.

Sau khi nghĩ xa đến vậy, Thống Đốc Berwick Sarebian quyết định thiết lập lại suy nghĩ của mình, khiến cho nếp nhăn trên trán ông càng hằn sâu hơn. Lấy ra một bảng phân công từ tập tài liệu đặt trên bàn, ông ấy đặt một thiết bị đầu cuối giống hình cái thẻ lên tai. Ông đã xoay sở thành công trong việc ngăn Alus giải ngũ, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài xác nhận việc cậu ấy sẽ chính thức rút lui khỏi tiền tuyến.

Rõ ràng Thống Đốc Sarebian sẽ rất bận rộn để chuẩn bị cho các trường hợp khẩn cấp và nhiều công việc tổ chức khác trong vài ngày tới, chẳng hạn như thông báo thay đổi nhân sự chính thức.

◇◇◇

Đã đến lễ khai giảng của Học viện Ma pháp Đệ Nhị.

Hội trường chính nằm trong khuôn viên rộng lớn tại thành phố Beliza của Alpha chật kín những học sinh mới với ao ước trở thành Ma pháp sư. Nhưng tại đó có một ghế trống.

Có lẽ ai đó bị ốm, những học sinh tại đó nghĩ, nhưng không ai mấy để tâm.

Sau khi vượt qua kì thi đầu vào, họ gần như đều sẽ trở thành những Ma pháp sư trong tương lai. Đây đều là những học sinh ưu tú đã vượt qua bài thi khó nổi tiếng.

Vì mục đích bảo vệ lục địa Azecil, bọn họ đã gõ lên cánh cổng của Học viện Ma pháp duy nhất tại Alpha. Tương tự như vậy, các quốc gia khác đều chỉ có một học viện. Vào thời điểm mà họ được phép ngồi tại lễ khai giảng này, họ đã không còn là một thường dân nữa.

Trở thành học sinh của Học viện cũng đồng nghĩa với việc trở thành người bảo vệ của nhân loại.

Đồng thời––họ cũng sẽ là những công cụ để mở rộng lãnh thổ và uy danh của một quốc gia.

Bề ngoài, Học viện tuyên bố sẽ giáo dục và đào tạo các Ma pháp sư, nhưng thực tế, toàn bộ học sinh tốt nghiệp đều có nghĩa vụ phải gia nhập quân đội.

Đương nhiên, không có kẻ ngu ngốc nào đăng kí vào Học viện mà không biết điều này. Ngược lại, có khi họ đều tự nguyện bước trên con đường đó.

Trở thành một Ma pháp sư khiến người đó có địa vị cao, bạn sẽ không bao giờ phải chết đói, và đó là một nghề rất đáng được tôn trọng. Họ đều đặt cược mạng sống của mình để bảo vệ tổ quốc.

Cái nghĩa vụ đó nghe rất tuyệt vời, thế nên không ít người bị mê mẩn và ngưỡng mộ nó.

Trên hết, người dân thường bị cấm sử dụng ma pháp chiến đấu. Chỉ những ma pháp cơ bản phục vụ cho cuộc sống hàng ngày mới được cho phép, cái mà đương nhiên còn không được phân là ma pháp cấp một.

Không thể nào có chuyện giới trẻ không bị thu hút bởi những ma pháp cấp cao và những khả năng vô hạn của chúng. Và để họ có thể dùng được loại sức mạnh này, hoặc là họ phải trở thành một người lính, hoặc là tham gia vào Học viện do quân đội điều hành.

Đó là lý do họ chấp nhận thử thách từ bài kiểm tra của Học viện. Họ muốn có được tấm giấy phép sử dụng ma thuật mà Học viện cấp cho.

Alus đến sớm vào ngày diễn ra lễ khai giảng.

Cậu ấy biết rằng hành lý mà cậu gửi sẽ đến nơi vào khoảng thời gian này. Có rất nhiều việc mà cậu phải làm, như là thu dọn và chuẩn bị trước.

Vì là nơi huấn luyện Ma pháp sư, khu vực này rất rộng lớn. Các Ma pháp sư tập sự sẽ phải trải qua ba năm huấn luyện. Trường có tổng thể 1000 học viên, tất cả đều sống ở khu kí túc xá ngay trong khuôn viên của trường. Thêm vào đó, còn có cả các cơ sở huấn luyện và nghiên cứu chuyên phục vụ cho mục đích luyện ma thuật.

Tổng thể, Học viện chiếm 1/5 thành phố Beliza, và Beliza là thành phố lớn nhất của Alpha. Nơi này lớn đến nỗi dù có bỏ ra một ngày để đi thăm tất cả các cơ sở cũng không thể đi được hết.

Vì thế, học sinh được cấp cho một tấm phù hiệu cho phép họ sử dụng Cổng Dịch Chuyển được đặt quanh trường.

Alus là học sinh mới, nhưng cậu không hề có ý định tham dự lễ khai giảng. Đối với cậu, đây chỉ là nơi cậu phải tới theo lệnh của Thống Đốc. Thời gian cậu dành ra ở đây sẽ là thời gian ân hạn tạm thời mà cậu sử dụng hoàn toàn cho riêng mình.

Trong đầu cậu chứa đầy những kế hoạch và dự định trong ba năm tới để nghiên cứu cho đến khi tốt nghiệp.

“Cậu cũng là học sinh mới đúng không?”

Người gọi Alus là một nữ sinh với vẻ ngoài ngây thơ khoác trên mình bộ đồng phục không một nếp nhăn. Cô ấy có mái tóc màu hạt dẻ nhợt nhạt dài ngang vai, và một nụ cười tinh nghịch nở trên môi.

Trên ngực trái của cô ấy là một tấm phù hiệu mới tinh. Alus nhìn liếc qua tấm phù hiệu, thứ nằm nghiêng đi do bộ ngực đặc biệt bắt mắt của cô gái. “Đúng vậy. Cậu cũng thế à?”

“Ừ. Mình không đợi được nên đã tới đây từ sớm.” Cô gái tỏa ra một bầu không khí vui tươi, và cô ấy cũng nở một nụ cười ấm áp, có lẽ là do cô đã tìm được một người bạn đồng trang lứa.

Một cơn gió thoáng mát của mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua, khiến mái tóc cô ấy đung đưa theo.

Alus kiềm chế mong muốn rời khỏi đó ngay lập tức, và chuẩn bị mở miệng với ý định duy nhất là cắt đứt cuộc trò chuyện về ‘học sinh mới’ này.

Đó là khi––

“Alice, cậu đang làm gì vậy? Có vẻ lễ khai mạc chưa bắt đầu, nhưng chúng ta có thể đợi ở trong.” Một giọng nói vui tươi cất lên, và cô gái tên Alice quay lại.

Một học sinh tóc đỏ, với mái tóc đung đưa qua lại, tiếp cận họ từ đằng xa.

“Mình xin lỗi, mình tới ngay đây.” Có vẻ học sinh tóc đỏ này là bạn của Alice.

Tuyệt vời, Alus nghĩ. “Chà, tôi cũng có việc bận cần làm.”

Những lời đó khiến cô gái nghiêng đầu nhìn cậu khó hiểu. Có lẽ một học sinh mới lại có việc bận ngay trong ngày lễ khai giảng quả là điều kì lạ. “Cậu không tới dự buổi lễ sao?”

“Như tôi vừa nói, tôi có việc.”

“Mình hiểu… Vậy hẹn gặp lại cậu tại buổi lễ,” Alive vẫy nhẹ tay chào và mỉm cười.

“…Nếu chúng ta gặp lại nhau,” Alus lẩm bẩm, nhìn đi hướng khác. Đương nhiên, cậu không hề có ý định tới dự lễ. Sau khi gật đầu chào cô gái và cô bạn tóc đỏ, cậu quay lưng về phía họ.

“Mới sáng ra mà đã xui xẻo thế này rồi.” Cậu ấy nói vậy trong lúc liếc mắt về phía hai cô gái vừa rời đi, sau đó đi thẳng về phía phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị sẵn cho cậu.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Bậc đơn vị - một số (Single Digit).