Chương 18: Cuộc kiểm tra trở thành một giảng viên
Trans: Shin / Edit: Shutra
Tôi được Irene dẫn tới học viện ma thuật, và Meriru cũng ngay lập tức bám theo.
“Nếu papa đã đi thì con sẽ theo cùngー♪”
Dường như chuyện nếu tôi chịu đến học viện thì con bé sẽ đi là sự thật.
✮
Học viện ma thuật được xây dựng ở một vùng đất rộng lớn nằm giữa trung tâm của kinh đô. Ngay khi bước qua cánh cổng được trạm khắc tráng lệ là lúc tôi bước chân vào học viện. Hình như tầm này là lúc các học sinh đang có tiết.
Cả nhóm đi đến tầng 4 của học viện, cũng chính là nơi phòng của hiệu trưởng tọa lạc. Irene liền gõ cửa và đi vào bên trong căn phòng.
Ở đây được trang trí một cái bàn dùng để tiếp khách, phía sau nữa là một cái bàn dài khác được dùng để làm việc. Và trên cái ghế của bàn làm việc đó hiện đang có một cô bé ngồi vắt chân lên, trên tay cầm cây kẹo.
Cô bé ngồi một cách chễm chệ, nhìn thoáng qua có thể thấy chỉ ở khoảng độ 10 tuổi nhưng…
“Cô ấy chính là hiệu trưởng của học viện chúng tôi Marin-san”
Theo lời của Irene thì đích thị là viện trưởng thật rồi.
Nhưng liệu đây chỉ là một cô bé, hay bên dưới cái vỏ bọc đó là một pháp sư tài năng đang giấu đi ma thuật của bản thân? Đã có rất nhiều pháp sư với trình độ ma thuật cao thường hay sử dụng những thủ thuật như thế, nên có vẻ viện trưởng đây cũng là một trong số họ.
…Nếu thế thì cũng bất ngờ thật đấy.
“Irene, người đó là ai vậy?”
“Đây là bố của Meriru-san―Kaiser-san. Để có thể lôi Meriru-san đi học, tôi đã tuyển dụng anh ấy làm phụ giảng trong học viện. Vì không thể tự quyết định được chuyện này, nên tôi đến để nhận sự đồng ý từ ngài”
“Fumu…” viện trưởng Marin nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tôi đã đo qua lượng ma lực của Kaiser-san, và nằm ngoài dự kiến là nó lớn hơn bất cứ giảng viên nào khác trong đó có cả tôi”
“Ta có thể thấy rằng cậu không hề tầm thường, bởi cậu không hề ngạc nhiên khi được Irene giới thiệu ta là hiệu trưởng. Ấn tượng đấy. Nếu là một người bình thường thì sẽ nói ‘C-Con bé này là viện trưởng á!?’. Phản ứng như thế âu cũng là điều hiển nhiên nên không thể nào trách được ai cả. Nhưng với cậu, đây chính là bằng chứng cho thấy bản thân cậu không hề đặt ra những xiềng xích cho tri thức của bản thân”
Marin mở miệng cười toe toét.
“Cậu. Có thể sẽ trở thành một giảng viên tốt đó”
“Ể, à. Vâng”
“Vậy cậu có thể sử dụng ma thuật đến mức độ nào trong ngũ đại ma thuật? Hỏa•thủy•phong•thổ•lôi, trong các thuộc tính thì cậu đã lĩnh hội được bao nhiêu loại rồi?”
“Tạm thời thì cả năm cái tôi đều dùng được”
“H-Hả——!?”
Đôi mắt bên trong cặp kính của Irene mở to.
“Chỉ cần sử dụng được một loại là đã đủ điều kiện để trở thành ma pháp sư rồi. Với những người hạng nhất thì cũng nhiều lắm là ba loại, nhưng lĩnh hội được tất cả thì…!?”
“Người đã dạy ma thuật cho em chính là papa đó—” Meriru choàng lấy tay của tôi và tự hào nói
“Người đã dạy ma thuật cho Meriru, một thiên tài kể từ khi bước chân vào học viện sao!? Kaiser-san nằm ở cái đẳng cấp ấy…”
Irene không thể giấu nổi sự bối rối trong lời nói của mình.
“Hơn hết cũng có những tin đồn rằng, người đã dạy kiếm thuật cho đoàn trưởng kị sĩ đoàn là Kaiser-san đây nhưng…?”
“Chính xác♪ Papa là người đã dạy ma thuật cho em, cũng chính là người đã dạy kiếm thuật cho Eruza. Papa thành thạo cả ma thuật và kiếm thuật cùng một lúc đó~”
“Vậy anh chính là người đã sinh ra hai thiên tài sao!…”
“Ra thế. Chỉ ngần đó là đủ yếu tố để trở thành một giảng viên rồi, hơn hết cậu ấy cũng đã đào tạo thành công được tận hai người nữa”
Marin nhẹ nhàng nở một nụ cười.
“――Đã cất công vậy, liệu có thể cho chúng tôi chiêm ngưỡng ma thuật của cậu không? Nếu đến sân tập thì ở nơi đó có thể chịu được những ma thuật cường đại”
“Tôi hiểu rồi”
☆
Cả nhóm đi tới nơi tập luyện ngay sau đó.
Trước mắt tôi bây giờ chính là những loại mồi nhử được dựng lên. Dường như chúng có khả năng hấp thụ ma thuật để định lượng sức mạnh.
Marin đứng khoanh tay và nói.
“Nếu chỉ biểu diễn ngũ đại ma thuật thì chán lắm. Hãy cho chúng tôi xem những ma thuật ứng dụng đi. Loại mà cậu thấy tự tin vào bản thân nhất ấy, làm ơn”
“Ma thuật bản thân tự tin nhất à…”
Vậy thì. Tôi nên dùng cái gì nhỉ.
“Papa~ cố lên ~♪”
“Một hiền giả―ma thuật của người đã dạy cho Meriru-san. Xin hãy để Irene tôi có cơ hội được học hỏi.”
Meriru và Irene dõi theo tôi.
Được rồi, làm cái này vậy.
Tôi quyết định ma thuật mà mình sẽ sử dụng rồi quay ra đối mặt với mục tiêu.
Đối phương là loại không di chuyển, vì thế, thông thường chỉ cần bắn nó bằng những ma thuật không cần niệm chú. Nhưng uy lực thì lại không cao bằng những loại cần niệm.
“Cháy lên đi hỡi ngọn lửa của địa ngục, hãy tập hợp tại đây trên tay ta và tận diệt tất cả!”
Tôi hướng cánh tay phải về phía mục tiêu.
“Bùng nổ tuyệt đối!”
Trong một khoảnh khắc, ngọn lửa được tập trung lại rồi phát nổ.
Mặt đất xung quanh nơi mục tiêu bị khoét và tạo ra một vết lõm lớn. Ngay khi khói bụi tan đi, nơi mà lúc nãy mục tiêu còn ở đó giờ biến mất không còn chút dấu vết.
“C-Cái…!?” Irene trưng ra điệu bộ ngạc nhiên.
“Hoo. Thổi bay cả mục tiêu luôn à”
“Là ma thuật bộc phá―ứng dụng của hỏa ma pháp sao!? Đây cũng đã là vấn đề lớn rồi. Nó vượt xa hẳn cấp độ của những giảng viên khác”
“Papa sẽ đậu chứ?” Meriru hỏi.
“Đương nhiên. Thay vì là một phụ giảng thì cấp độ này đủ để trở thành giảng viên chính thức rồi. Này Kaiser, hiện tại cậu đang làm công việc gì?”
“Giáo quan của kị kĩ đoàn và mạo hiểm giả”
“Hoo. Giáo quan của kị sĩ đoàn, vậy cậu nhận được bao nhiêu?”
“Hể?”
“Là lễ vật, lễ vật đó. Học viện sẽ chi trả gấp 3 lần chỗ ấy”
“B-Ba lần!?”
“Để có thể giữ được những nhân tài thì chỉ tiền thôi là không đủ. Tài năng nổi bật như cậu, nếu chỉ ở trong nhóm kị sĩ đoàn cũng thật là lãng phí”
Nghe như thể Marin đang mua lại tôi vậy.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, quyết định cuối cùng vẫn là phụ giảng.
Mỗi tuần sẽ có 2-3 ngày. Dù thế, số tiền thưởng mà tôi nhận được lại khá đặc biệt.
Vai trò thấp nhưng còn nhận được nhiều hơn cả các giảng viên chính thức cơ à.
Nếu trở thành một giảng viên trực thuộc thì chỉ cần 3 tháng thôi là đủ để xây nhà rồi.
Khi tôi từ chối làm giảng viên chính thức, viện trưởng Marin đã hỏi lí do vì sao. Nếu là chuyện bất mãn với tiền lương thì cứ việc nói ra một cái giá.
“Không phải vấn đề tiền bạc mà nó là về tín niệm của tôi”
Tôi đối mặt với Marin và cười.
Tôi không thể coi thường việc chỉ đạo cho những kị sĩ mà Eruza đã nhờ. Bên cạnh đó, nếu không đảm bảo có thời gian rảnh để làm mạo hiểm giả thì không thể giúp Anna được.
“Ra là thế, tôi ngày càng có hứng thú với cậu rồi đó”
Ngay khi nghe được câu trả lời, Marin nở một nụ cười đầy ẩn ý và không thể làm gì hơn nữa.