Sáng hôm sau… tôi đã tới học viện ma thuật.
Sau khi dẫn Meriru đến phòng học, tôi tiến đến phòng của viện trưởng Maririn. Xem chừng cô ấy đang chờ ở đó.
Từ hôm nay tôi sẽ trở thành một giáo sư ‘không chính thức’ của học viện ma thuật.
“Cuối cùng thì anh cũng đã đến, từ giờ ta trông cậy cả vào anh đấy.”
“Tôi cũng vậy. Rất mong được cô chiếu cố.”
“Câu trả lời rất tốt, ta kì vọng rất nhiều ở anh đó. Vì anh là một giáo sư không chính thức nên ta sẽ giao cho anh việc hỗ trợ giáo sư khác, người hiện đang đứng lớp mà Meriru học.”
“Hỗ trợ giáo sư… à?”
“Ừm, ta muốn anh làm trợ giảng cho Norman, người hiện đang đứng lớp đó. Nếu như có gì chưa rõ thì cứ việc hỏi, anh ta sẽ trả lời những thắc mắc của cậu.” Maririn giới thiệu người đàn ông hiện đang đứng bên cạnh cô ấy.
“Funn… “ Người được gọi là Norman dùng tay để chỉnh lại gọng kính của mình.
Nếu xem xét từ góc nhìn của tôi thì cậu ta có thể bằng hoặc lớn tuổi hơn tôi một chút. Vóc dáng cao ráo cùng thân hình thon gầy tạo cho người ta cái cảm giác của một người nghiêm túc, không biết đùa là gì. Quả nhiên chỉ cần nhìn vào vẻ bề ngoài cũng có thể đánh giá được cậu ta là một pháp sư tài năng.
“Dù là một người có cái tôi cao và khó gần nhưng… cậu ta là một người thật sự có năng lực. Sẽ có rất nhiều thứ để học được từ đối phương nên tôi mong rằng cả hai hãy hòa thuận với nhau trong tương lai.”
Chúng tôi chào hỏi nhau bằng vài câu đơn giản rồi rời khỏi phòng của viện trưởng.
Trong khi cả hai đang đi trên hành lang để đến lớp học thì…
“Tôi không hiểu.” Norman thì thầm với giọng điệu trầm và cứng nhắc.
“Các giảng viên của chúng tôi vốn chỉ có những người đã tốt nghiệp từ học viện này và nó trở thành một truyền thống được lưu truyền cho tới hiện nay. Cậu không phải là một thành viên đã từng tốt nghiệp ở đây đúng không?”
“Vâng, tôi không phải là học viên đã tốt nghiệp ở đây.”
“Dẫu chỉ làm việc bán thời gian nhưng cũng đã là ngoại lệ rồi. Tuy mục đích là để Meriru chịu đến trường, việc tự dưng có một tên ất ơ nào đấy vào được học viện thì... thậm chí còn có khả năng người đó chả biết chút nào về ma thuật nữa…” Norman thở dài.
“Nếu là Meriru thì tôi không có bất cứ điều gì than phiền về con bé cả. Là một thiên tài của học viện, con bé có thể đang đứng nhất nhì trong lịch sử hình thành ở nơi đây. Nhưng thật không thể ngờ bố của con bé lại chỉ là một kẻ vô danh. Nếu như chuyện một tên pháp sư hạng ba lại có thể được nhận vào học viện bị truyền ra bên ngoài, chắc chắn nó sẽ là vết nhơ trong lịch sử hình thành của học viện này.”
‘Quả nhiên những giáo sư ở đây chẳng thú vị gì nhỉ. Song, những chuyện mà cậu ta đã nói đúng là thật đáng cân nhắc.’
“Tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với chức vụ giáo sư của học viện này đâu, cũng bởi viện trưởng đã nhờ nên tôi mới nhận lời thôi. Tất cả là vì con gái của mình, nếu điều này có thể khiến con bé chịu đến trường thì tôi nghĩ là chẳng có vấn đề gì. Việc các giảng viên nghĩ về tôi như thế nào cũng không quan trọng.”
“Fu… ma pháp sư hạng 3 là một phần trong học viện ư?” Norman tỏ vẻ không thoải mái.
Chúng tôi đã đến trước cửa phòng học trong lúc nói chuyện với nhau, tôi bước vào trong sau Norman.
Phòng học của học viện là những căn phòng thường được thấy ở các trường đại học với chỗ ngồi của các học viên được xếp theo hình bậc thang tính từ bàn giảng viên.
“A! Là papa! Papa~♪” Meriru ngồi ở dãy sau cùng nhận ra tôi và vẫy tay chào.
Tôi chỉ có thể cười đắng rồi vẫy tay lại.
“Trật tự!!” Norman vội vàng đập bàn và hét lên.
“Cậu ta là Kaiser… từ nay sẽ trở thành một giáo sư không chính thức của học viện, nhiệm vụ của cậu ta là trợ giảng của tôi trong lớp. Hết, giờ thì tiết học sẽ bắt đầu.” Sau một vài lời giới thiệu ngắn gọn, Norman ngay lập tức bắt đầu tiết học của mình.
Từ biểu hiện chẳng mấy thích thú kia, có vẻ như cậu ta không muốn dành thêm thời gian để giới thiệu về tôi.
Norman bắt đầu giải thích về cấu trúc của ma thuật. Đơn giản mà nói thì miệng cậu ta cứ bắn một tràng trong khi quay vào bảng để vết nó lên trên.
…Thì ra đây là cách dạy của cậu ta, trông hệt như một buổi thuyết trình thường thấy vậy.
Nhưng…
Quả thật Norman là một ma pháp sư ưu tú nhưng việc giải thích cho người khác hiểu thì xem chừng không hợp với cậu ta cho lắm. Cũng vì thế mà đại đa số học viên không thể theo kịp được những thứ mà cậu ta đang diễn đạt.
…Nếu không giải thích một cách cụ thể hơn thì.
“Meriru! Cô! Tiết học của tôi không phải là giờ ngủ đâu!”
“...Muu nya?” Meriru đang thản nhiên gật gù thì ngẩng đầu lên trước giọng nói la hét giận dữ ấy.
Con bé phát ra tiếng ‘gyaa’ và lộ ra tiếng ngáp dài.
“Bởi vì tiết học của thầy Norman chán quá ấy. Nếu là papa thì em nghĩ nó sẽ thú vị hơn rất nhiều đó…”
“C-Cái… !” Các mạch máu nổi lên trên thái dương của Norman.
“Đừng có đùa! Tiết học của tôi mà lại bị tên thường dân này cướp mất á! Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu! Thôi ngay cái thái độ ngu ngốc đấy đi!”
Cậu ta hình như rất bực tức vì chuyện này, thậm chí trong tiếng hét còn bắn cả nước bọt ra bên ngoài nữa.
“Bởi vì đó là sự thật mà.” Biểu hiện của Meriru hoàn toàn chẳng có gì là ăn năn hối lỗi cả.
Nếu xem xét những thành tựu của một ma pháp sư thì Meriru chắc chắn bỏ xa Norman. Do đó, dù cậu ta rất muốn phản biện nhưng lại chẳng thể nói được lời nào. Trong lúc đấy, những học viên xung quanh đều chú ý đến lời nói của Meriru và nghĩ rằng tôi thật sự sẽ dạy thú vị hơn Norman ư? Bầu không khí bỗng trở nên ồn ào.
“...Được thôi nếu cô đã nói vậy, sao chúng ta không thử chiêm ngưỡng trực tiếp nhỉ? Buổi học mà người bố yêu quý của cô đứng lớp ấy!” Norman nói và hướng về phía tôi.
“Kaiser bắt đầu từ bây giờ cậu hãy thay tôi đứng lớp.”
“...Vâng?”
“Sau khi buổi đứng lớp của cậu kết thúc, tôi sẽ đưa ra một bài kiểm tra nhỏ cho các học viên ở đây. Tất nhiên điểm số sẽ được so sánh với điểm trung bình của bài kiểm tra trước để xem xét những thay đổi của học viên.” Và thế là tiết học đã được chuyển sang cho tôi.
…Mà dù sao thì tôi cũng đã nhận được tiền lương của một giáo sư nên không vấn đề gì cả. Chỉ là Norman cứ luôn đứng bên cạnh và nhìn chằm chằm vào tôi, điều đó làm tôi có chút bối rối.
‘Dù sao thì mình cũng nên bỏ ra những cống hiến xứng đáng với số tiền đã nhận được từ học viện nhỉ.’
“Được rồi, nếu đã nói vậy thì.” tôi xác nhận và đổi chỗ đứng trên bục thay cho Norman.
“Cậu đã có kinh nghiệm dạy học bao giờ chưa?”
“Chưa từng, ngoài Meriru ra thì không có ai cả.”
“Thế à, vậy cậu cứ việc cố gắng hết sức đi.” Norman để lộ nụ cười nham hiểm.
‘Cái điệu bộ của cậu ta… không lẽ là đang phấn khích trước sự thất bại của mình à. Đây đúng là một mối quan hệ phiền phức mà.’ Tôi cười đắng rồi quay về phía các học viên.
“Được rồi, chúng ta hãy trở lại với tiết cấu trúc ma pháp.”
Và thế là tiết học lại một lần nữa diễn ra.
Những thứ mà Norman đã giải thích một cách khó hiểu trước đó, tôi đều thay đổi thành những thứ mà bản thân cho là dễ hiểu nhất và dường như nó cũng rất hiệu quả. Các học viên đã thay phiên nhau đặt câu hỏi cho tôi mà không hề tỏ ra nhàm chán. Chúng tôi đã cùng trao đổi với nhau một số thứ và nói những câu đùa cợt với nhau.
Vào lúc đó… ngay cả những học viên ban nãy dường như không thể theo kịp Norman cũng đã lấy lại được ánh sáng trong đôi mắt và chăm chú lắng nghe lời giảng của tôi.
“Ra là thế, thì ra đây là cách thức nó hoạt động à…!”
“Thật sự rất rất dễ hiểu.”
“Tiết học của thầy Kaiser thật sự rất thú vị đó!” Phản ứng và cái nhìn của học viên đã hoàn toàn thay đổi.
Mọi người trở nên hứng thú vì những vấn đề khuất mắc đã được giải đáp, do đó tiết học cứ thế trôi qua theo hướng tốt nhất mà tôi không lường trước được. Cả lớp bỗng trở nên sôi nổi và những nụ cười cũng bắt đầu xuất hiện.
“Guu… !” Norman nhìn bầu không khí đó và cắn răng.
“Được rồi hôm nay tới đây thôi. Nếu như ai có câu hỏi gì thì hãy đến sau khi giờ học kết thúc… Còn giờ thì chúng ta sẽ có một bài kiểm tra nhỉ.”
Tôi nhận tài liệu kiểm tra và phân phát cho các học sinh.
“Quả thực tiết học đã rất nhộn nhịp nhưng! Các học sinh có thể hiểu và lí giải được nội dung đã học hay không thì nó lại là một vấn đề khác!” Norman lên giọng.
“Nếu chỉ đơn giản là nhộn nhịp thì nó chẳng khác gì lúc một tên hề biểu diễn trên đường phố mà thôi! Vấn đề vẫn là học viên có thể hiểu và lí giải được các vấn đề đến mức nào kìa!”
Tuy nói thế nhưng… các học viên đã bắt đầu di chuyển bút của mình một cách nhịp nhàng trên phiếu kiểm tra. Chẳng mấy chốc thời gian thu bài đã đến và cả hai giáo viên bắt đầu cùng nhau chấm điểm.
Nhìn vào kết quả đã làm Norman biến sắc.
“K-Không thể nào…! Đến điểm trung bình là 10 cũng đã nâng lên…!? Không phải là tiết học của tôi mà là tiết của cậu hiệu quả hơn…!?”
“Bên nào tốt hơn bên nào thì tôi không thể biết rõ được nhưng...” Tôi nói.
“Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của lớp cũng có thể thấy được, tất cả các học sinh ở đây điều là những con người ưu tú.”
Nếu như được chỉ dẫn một cách bài bản thì bọn trẻ sẽ tiếp thu một cách nhanh chóng và trong tương lai chúng sẽ trở thành những ma pháp sư ưu tú.
“Guu….! Mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này đâu…!” Norman cất giọng tỏ vẻ ghen ghét.
…Yare yare, ngược lại thì tôi lại đang muốn nó kết thúc đây.