Trans: Yuuko, Edit: Kou, Ngáo
Chương 11: Xem Nhà
Eruza nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Nếu cha đang tìm một ngôi nhà, thì có thể con sẽ giúp được.”
“Cảm ơn vì lời đề nghị của con, Eruza..... Nói thế này thì có hơi ngại chút bởi cha cũng không mang nhiều tiền cho lắm.
Mặc dù có mang một chút tiền từ làng, nhưng chừng đó vẫn không đủ để thuê một căn nhà.
“Hãy để đó con lo, cha không cần phải bận tâm tới tiền bạc làm chi.”
“Ể? Ý con là sao?”
“Hiện giờ, con đang là đội trưởng kị sĩ đoàn của đất nước này mà. Chỉ cần có lời giới thiệu của con, cha sẽ có ngay một ngôi nhà hoàn toàn miễn phí.”
Eruza đặt tay lên giáp ngực và giải thích ý tưởng đó cho tôi.
Bản thân Eruza đang là một thành viên S rank thuộc guild mạo hiểm giả, chưa kể con bé còn là cận vệ phò tá cho công chúa điện hạ kiêm đội trưởng kị sĩ đoàn nữa.
Nói về nhà thì có lẽ Eruza đã sở hữu một hai căn rồi.
“Ngay khi nhận được tin rằng cha sẽ chuyển lên vương đô, con đã lập danh sách những căn nhà trống rồi. Có rất nhiều kiểu nhà nằm dọc các khu dành riêng cho thường dân và cả quí tộc. Giờ chúng ta cùng đến đó xem nha.”
“Trông con hăng hái nhỉ ……”
“Tất nhiên rồi. Từ giờ bọn con có thể chung sống với cha rồi. Nếu không chọn được nhà tốt nhất thì sẽ khó chịu lắm.”
Theo những chỉ dẫn của Elsa ở phía trước, tôi sải bước trên những con đường ở vương đô.
Nơi tập trung dân cư sinh sống ở vương đô được chia làm hai khu rộng lớn
Khu thường dân là nơi tập trung những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu.
Khu còn lại chỉ dành cho những cư dân được chọn thuộc đẳng cấp quí tộc sinh sống, đó là thị trấn của những quí tộc.
Đầu tiên, tôi đến khu dân cư.
Xung quanh là những dãy nhà gạch 2 mái.
Do toàn bộ vương đô được bao quanh bởi những bức tường đá khổng lồ nên những khu đất bị giới hạn, nhiều tòa nhà đã mọc cao lên theo chiều dọc cho dễ hình dung.
Chính vì thế, những tòa nhà này được xây dựng không theo quy hoạch trên khu đất hướng ra con phố, phần mái nhô ra tạo nên những bóng râm phủ lên mặt đường.
Có những nơi tựa như lạc vào mê cung vậy.
"Thưa cha. Đây là một căn nhà trống trong khu thường dân."
Elsa dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng.
“Quả là một ngôi nhà lộng lẫy” - Tôi lẩm bẩm.
Ngay khi nhìn thấy, tôi quyết định tham quan bên trong.
Không gian sống đủ rộng cho cả gia đình bốn người.
Ngoài ra còn có phòng khách, nhà bếp và một không gian trống có thể sử dụng để làm việc.
Sau khi xem xét bên trong xong, tôi bước ra bên ngoài.
Phía trước căn nhà có một quảng trường với đài phun nước, nơi những dòng nước lấp lánh đang phun lên còn bọn trẻ đang nô đùa, chạy nhảy xung quanh đó
Chống gậy, nheo mắt nhìn đám trẻ đang chạy nhảy lòng vòng xung quanh với một nụ cười và dõi theo chúng từ phía đằng xa.
― Quả là một quang cảnh thanh bình.
"Thưa cha. Tiếp theo là khu quý tộc. Đi thôi nào."
"Ahh. Đúng rồi nhỉ."
Sau khi rời khỏi khu thường dân, tôi đến khu dành cho quý tộc.
Hai bên cổng vào là các kỵ sĩ đang đứng canh gác.
Nhận ra Eruza, họ không hỏi câu nào mà để chúng tôi đi thẳng qua cánh cổng.
"Hee. Có người canh gác khu quý tộc luôn à?"
Tôi lẩm bẩm trong vô thức.
"Đúng rồi ạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, các kỵ sĩ ở đây sẽ nhanh chóng đối phó với nó. Đó là lý do họ túc trực ở trước cổng."
Bước vào khu quý tộc, quang cảnh phố xá đã thay đổi đáng kể.
Trong khi nhà cửa ở khu thường dân sắp xếp lộn xộn như một mê cung loằng ngoằng, chật hẹp thì ở đây, các tòa nhà của quý tộc được xây theo hàng dài một cách có quy củ.
Các tòa nhà mở rộng theo chiều ngang thay vì chiều dọc như khu thường dân.
"Ngôi nhà ở đây ạ."
"Hahaa ..."
Tôi ngạc nhiên khi được chiêm ngưỡng ngôi nhà Eruza chỉ cho tôi.
Đó là một dinh thự nguy nga.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy đây là tòa nhà hai tầng có mặt bằng rộng rãi.
Bên trong có một khoảng sân, thậm chí là cả tháp đá bằng đá cho công tác phòng vệ.
Nội thất cũng không chê vào đâu được.
Tủ và giường ngủ, bộ chén bát và dụng cụ nấu nướng, bộ bàn ghế và các đồ đạc khác, toàn bộ đều là những món hàng cao cấp và sang trọng vô cùng.
Sau khi xem xong, chúng tôi đi ra bên ngoài.
"Cha thấy sao?"
"Quá tuyệt vời! Quả là nơi dành cho quý tộc."
------ Trong lúc đó.
"Mày đang làm gì đó?"
Chợt có giọng nói chói tai như xé toạc màng nhĩ của tôi.
Tôi nhìn trên đường thì thấy hai cô nương cầm ô che nắng có vẻ đang buông những lời độc miệng với cậu bé nép mình bên đường.
"Mày chỉ là thằng nhóc ở cái xó xỉnh của bọn thường dân mà dám tự ý lẻn vào khu quý tộc ! Trông mày chả khác gì con chuột cống vậy!"
"Cái đám thường dân như ngươi, có đứa nào vào đây mà không phải để ăn cắp chứ!?"
"Kh...Không phải vậy. Trong lúc đi dạo, con chó của con đã chạy vào trong khu quý tộc. Con tới để đưa nó về, chỉ làm phiền các cô một chút thôi ạ ..."
Trong lúc cậu bé ấy còn đang lí nhí.
"Kuunn ..."
Một con chó con lông nâu xuất hiện từ bùi cây gần đó.
"Ah! Pero!"
Trông nó giống hệt con chó mà cậu bé đó đang tìm.
"Ôi trời! Con chó bẩn thỉu y như chủ nhân của nó!"
Một trong những phụ nữ nhăn mặt khinh bỉ.
Khi con chó con lại gần người công nương đó, cô ta hét lên và đá bay nó.
"Kyain!"
"C...cô làm cái gì thế hả!"
"Một con chó được nuôi bởi kẻ có địa vị thấp kém như ngươi mà dám tới gần ta ư! Đây là lãnh địa của quý tộc! Lũ bần hàn nhà ngươi khôn hồn thì cút ra khỏi đây, ngay!"
"Các kĩ sĩ! Lại đây!"
Đáp lại lời kêu gọi, các kỵ sĩ liền bối rối chạy tới.
Khi nghe lời giải thích từ phía công nương, dường như họ cũng đồng cảm với cậu bé ấy. Bất khả kháng cự, cậu bé đó bị áp giải đi.
Chúng tôi sửng sốt trước những gì vừa diễn ra. Khi các cô công nương nhận ra Eruza đang ở đó, họ liền tỏ thái độ lươn lẹo để giữ thể diện cho mình.
"Ara. Không phải đây là Eruza, đội trưởng kỵ sĩ đoàn sao? Hôm nay ngài có việc gì à?"
Mới ban nãy giọng cô ấy còn như tát nước vào mặt cậu bé kia, vậy mà giờ lại tỏ vẻ nhã nhặn như chưa hề có gì xảy ra vậy.
Thật khó mà tin nổi hai thứ giọng đó đều là của cùng một con người.
"Tôi đến đây để xem nhà. Còn đây là cha của tôi. Tôi đã quyết định sống cùng với cha ở vương đô."
"Thì ra là vậy. Quả là người cha tuyệt vời."
"Hohoho" - công nương ấy vừa cười vừa nịnh nọt Eruza.
"Hồi nãy, chúng tôi có xem qua những ngôi nhà trong khu thường dân và cả ở nơi của quý tộc với dự đinh sẽ sinh sống tại một trong hai khu này."
"Nếu vậy, tôi nghĩ cô nên sống trong khu quý tộc. Khu vực thường dân chỉ dành cho bọn thấp hèn. Nơi đó không phù hợp với cô Eruza và gia đình đâu. Hơn nữa, sẽ là một vinh hạnh lớn đối với chúng tôi khi được sống cùng khu với cô.
"Không. Tôi quyết định sống ở khu thường dân."
Ngay khi lời nói đó thốt ra, nét mặt của những công nương kia đông cứng lại.
"T…Tại sao vậy chứ?"
Họ ấp úng hỏi lại tôi.
“Có thể các công nương đây cảm thấy tự hào khi chúng tôi ở nơi này, nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài hổ thẹn khi phải sống chung với mấy loại người như các cô. Đồng tiền không mua được nhân phẩm đâu”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, các công nương tròn mắt kinh ngạc như đám bồ câu ăn đậu bông súng. Họ đỏ mặt tía tai như thể vừa nghe phải lời sỉ nhục ghê gớm lắm vậy.
"Vậy thì, chúng tôi xin phép."
Không xin lỗi, cũng chẳng trách móc gì, Eruza chỉ nói vậy rồi cứ thế mà quay lưng.
Chúng tôi rời khỏi khu quý tộc.
"Eruza, cha xin lỗi vì đã nói những điều ích kỉ như thế. Liệu con có ý định sống trong khu quý tộc không?"
"Không đâu. Con cũng cảm thấy như cha vậy. Nghe những lời ấy làm con vui lắm. Con cũng không muốn sống cùng một khu phố với những loại người đó."
Eruza nhoẻn miệng cười.